• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dám ngang nhiên giành lão bà với lão tử sao?! Cho rằng lão tử chết rồi chắc?!

Sát khí trên người Nhai Xế dữ dội đến mức ngay cả mẹ Diêu không có linh thông cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bà kinh ngạc nhìn hắn.

Mắt thấy Nhai Xế sắp xông tới hai mẹ con hồ ly tinh kia. Diêu Nhiếp thầm nghĩ không ổn, đang muốn khuyên hắn thu liễm một chút, vị phu nhân kia lại nói: “Nếu nhi tử của ta đã nói như thế, vậy thì cứ làm như thế đi.”

Nói xong, cả hai mẹ con lẫn tòa nhà lớn kia đều đột nhiên biến mất tăm. Trong không khí chỉ còn vương lại giọng nói của bà ta: “Nhớ rõ, hai ngày sau chúng ta sẽ tới cửa rước dâu.”

Mẹ Diêu hoàn toàn vô lực ngồi bệt dưới đất, rốt cuộc nhịn không được rơi nước mắt đầy mặt: “Con ơi, bố mẹ có lỗi với con…”

Diêu Nhiếp đỡ bà dậy: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Có Tiểu Thất ở đây, sẽ không có việc gì đâu. Việc này hắn có thể giải quyết. Chúng ta đến thăm bố trước đi, rốt cuộc bố ở đâu hả mẹ?”

Mẹ Diêu mờ mịt nhìn Nhai Xế: “Tiểu Ngao có cách sao? Cháu có học đạo pháp à?”

Nhai Xế lắc đầu, xem ra giấy không thể gói được lửa. Hắn liếc mắt nhìn Diêu Nhiếp một cái, thấy đối phương gật gật đầu. Hắn liền nói thẳng ra với mẹ Diêu: “Thật ra, ta là Long thất tử Nhai Xế.”

Mẹ Diêu nhất thời không kịp phản ứng: “Gì cơ?”

Nhai Xế vứt cho Diêu Nhiếp một lọ nước suối Tụ Thần, sau đó hiện ra nguyên thần của mình. Diêu Nhiếp và hắn phối hợp rất ăn ý, tưới nước suối lên người hắn. Chỉ chốc lát sau, một con cự thú uy phong lẫm lẫm đã hiện ra trước mặt mẹ Diêu.

Mẹ Diêu sợ đến ngây người: “Này, đây là…”

Diêu Nhiếp vội vàng giải thích: “Mẹ, mẹ đừng sợ. Nhai Xế là Long tử, là thần thú, không phải yêu quái đâu.”

Mẹ Diêu gật đầu: “Mẹ biết, trên cửa nhà chúng ta còn treo tượng Nhai Xế bằng đồng để trừ tà cơ mà. Mẹ chỉ là, mẹ chỉ là không ngờ…” Không ngờ thần thú trong truyền thuyết lại có thể xuất hiện ngay trước mắt như vậy?

Mẹ Diêu dù sao cũng là nông dân, đối với mấy loại thần quái rất là tin tưởng không hề nghi ngờ gì. Chẳng qua là nhất thời có chút khó tiếp nhận, mình lại cách những thứ trong truyền thuyết này rất gần.

“Mẹ trước đừng lo đến mấy chuyện này, bố của con rốt cuộc thế nào rồi hả mẹ? Mẹ cầu con hồ ly tinh bỏ đi kia làm gì? Đại tiên đích thực ở đây này!” Diêu Nhiếp chỉ chỉ Nhai Xế.

Mẹ Diêu lập tức phản ứng lại, một phát quỳ gối trước mặt Nhai Xế: “Cầu thần tôn khai ân, cứu cứu bố của nó đi ạ.”

Nhai Xế vội vàng đỡ bà dậy, mk! Để cho nhạc mẫu quỳ trước mình? Về nhà lão bà có thể để yên cho mình chắc?

“Đều là người một nhà cả, ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Mẹ Diêu còn chưa kịp suy nghĩ xem câu người một nhà kia là có ý gì, đã bị Diêu Nhiếp thúc giục, dẫn bọn họ đến bệnh viện nhìn bố Diêu.

…………………………………………

Bố Diêu bị nhồi máu não cấp tính, đến giờ vẫn còn hôn mê trong bệnh viện. Lúc ấy trong nhà không còn ai khác để bàn bạc, mẹ Diêu lo lắng trong lòng, liền nhớ tới rất nhiều năm trước, bố chồng bà có đến cầu Hồ tiên cứu con trai bà một mạng, liền liều một phen, lên núi tìm Hồ tiên.

Trên núi Linh Hồ có Hồ tiên đây là điều mà tất cả mọi người trong thôn đều biết, nhưng nếu muốn gặp Hồ tiên lại không dễ dàng, chỉ khi chúng nó muốn gặp bạn, bạn mới có thể nhìn thấy. Ngày ấy, sau khi mẹ Diêu lên núi đã thật sự gặp được Hồ tiên.

Mẹ Diêu cầu Hồ tiên cứu giúp chồng mình, nhưng không ngờ Hồ tiên vẫn còn nhớ hôn ước năm đó. Bà ta đồng ý cứu bố Diêu một mạng, nhưng phải gả con gái trong nhà cho con trai của bà ta. Nhưng nhà họ Diêu lấy đâu ra con gái đây? Năm đó bố chồng vì lừa Hồ tiên cứu đứa con một mạng, đã nói dối Diêu Nhiếp là một cô gái. Lúc nhỏ đặc trưng nam nữ không rõ ràng, mặc quần áo con gái vào là đã có thể lừa dối được. Nhưng bây giờ Diêu Nhiếp đã lớn, đâu còn giấu giếm được nữa?

Bà Diêu không còn cách nào, đành phải gọi Diêu Nhiếp về trước, nói cho Hồ tiên tình hình thực tế, cầu bà ta khai ân.

Nhưng không ngờ, hồ ly tinh kia lại mặc kệ nam nữ, nhất định phải lấy con mình. Mẹ Diêu giờ đây lo lắng không yên, mặt co mày cáu.

Nhai Xế làm “hải tặc” hai chuyến cướp đoạt rất nhiều bảo bối ở Long cung. Hắn nhìn thoáng qua bố Diêu, lắc đầu: “Hơi thở yếu ớt, xem ra mệnh số tới rồi.”

Diêu Nhiếp bị lời nói của hắn dọa sợ tới mức mặt trắng bệt: “Cái gì?!”

“Đừng sợ, có ta ở đây, không có việc gì đâu.” Búng tay một cái, một viên thuốc màu vàng liền xuất hiện trong tay: “Đây là Khô mộc phùng xuân đan (đan dược cây khô gặp mùa xuân), cho phụ thân của em ăn, ông sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

Diêu Nhiếp nhận lấy viên thuốc kia, tách miệng bố mình ra, đem nó đẩy vào. Vốn anh còn lo rằng giờ bố đang mất ý thức, sao có thể nuốt viên thuốc kia xuống được. Không ngờ, viên thuốc kia vừa đưa vào miệng bố Diêu, đã tự mình lăn vào trong thực quản.

Vài phút sau, nhìn Diêu Nhiếp, mẹ Diêu sốt ruột, lo lắng nhìn chằm chằm, cuối cùng hai mắt bố Diêu cũng chậm rãi mở ra, vẻ mặt mờ mịt: “Tôi, tôi làm sao vậy?”

“Lão già này” Mẹ Diêu khóc lớn nhào vào người bố Diêu.

Thừa dịp hai vị không chú ý, Diêu Nhiếp hôn một cái lên mặt Nhai Xế: “Cảm ơn anh.”

Nhai Xế nói: “Không cần khách khí. Vì em, làm bất cứ chuyện gì cũng được. Đêm nay em để cho anh làm hơn hai lần là được rồi.” Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Dùng chân thân nhé.”

Diêu Nhiếp tràn đầy cảm động phút chốc biến mất sạch trơn, khóe miệng co giật, một cước dẫm lên chân Nhai Xế.

Nhai Xế không đau không ngứa: “Chi bằng em báo ân luôn bây giờ đi, chúng ta tới một pháo (đại bác D) đi.” Nói xong, kéo anh về hướng WC.

…………………………………………………..

Bố Diêu trải qua kiểm tra, bác sĩ phát hiện ông vậy mà lại hồi phục như kì tích, chức năng cơ thể thậm chí còn tốt hơn so với trước đây, tuyệt đối không giống người gần sáu mươi tuổi. Ngày thứ hai, bố Diêu liền được đón về nhà.

Tuy rằng bệnh tình của bố Diêu đã được giải quyết, nhưng vẫn còn có vấn đề khó giải quyết hơn đang chờ bọn họ. Ví dụ như hồ ly tinh kia rước dâu, hay ví dụ như Diêu Vọng đột nhiên gọi điện thoại tới.

“Anh ơi, bố mẹ vợ của em, cũng chính là bố mẹ của Thiện Tài đã biết chuyện của bọn em rồi. Bọn họ bây giờ muốn đến thăm hỏi nhà thông gia, bọn họ sẽ đến nhanh thôi, anh giúp em chống đỡ trước đi, em và Thiện Tài sẽ về ngay.”

“Cái gì? Sao lại thế này?” Không đợi Diêu Nhiếp hỏi rõ ràng, Diêu Vọng đã cúp máy.

Chuyện này là sao đây? Đúng thật là càng vội lại càng rối thêm. Diêu Nhiếp lúc này mới đột nhiên nhớ ra, Thiện Tài đồng tử chính là Hồng Hài Nhi, mà bố mẹ của Hồng Hài Nhi chẳng phải chính là Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến công chúa sao?!

Diêu Nhiếp có chút không yên, Nhai Xế an ủi hắn: “Sợ cái gì? Không phải chỉ là Ngưu tinh và Nữ yêu thôi sao? Bọn họ dám động đến em thử xem, ta liền đem bọn họ làm thành thịt bò bít tết!”

Một giờ sau, ông thông gia và bà thông gia quả nhiên đại giá quang lâm, chẳng qua hai người so với hình tượng Diêu Nhiếp nhìn thấy trong phim lúc bé có khác biệt rất lớn.

Ngưu Ma Vương là một ông chú trung niên đẹp trai để râu quai nón, thân hình cao lớn vạm vỡ. Ông ta mặc một thân âu phục Armani, đeo khoen mũi, thoạt nhìn mang theo chút phong cách hippie (1).

Mà Thiết Phiến công chúa cũng là một quý bà sành điệu toàn thân Prada, bà ta giẫm lên đôi giày cao gót màu đỏ tươi cao mười tấc bước đến, vừa đi vừa chê bai: “Oh my god! Trời ạ! Đến giờ mà vẫn còn có chỗ quê mùa thế này à! Động phủ của chúng ta một trăm năm trước cũng giống thế này đấy. A! Đó là?! Lại còn phân gà đầy đất nữa chứ, a, ta không chịu nổi nữa, ta muốn ngất ~ “

Ngưu Ma Vương vội đỡ lấy thê tử của ông ta: “Phu nhân, em cố chịu đựng, đuổi được thằng nhóc họ Diêu kia rồi, chúng ta sẽ lập tức quay lại Địa Trung Hải tiếp tục nghỉ mát.”

Diêu Nhiếp đi ra cửa chào đón: “Hai vị là bố mẹ của Thiện Tài đúng không ạ? Mời vào.”

Hai người đánh giá Diêu Nhiếp một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng Thiết Phiến công chúa nói: “Không cần, chúng ta nói xong sẽ đi ngay. Ngươi chính là thằng nhóc họ Diêu đó sao?”

Diêu Nhiếp gật đầu, sau đó mới nhận ra, đối phương nhận lầm mình thành Diêu Vọng.

Anh đang định giải thích, Thiết Phiến công chúa đã nói tiếp: “Mắt của Tiểu bảo bối làm sao vậy kìa? Cái vóc dáng nhỏ nhắn này, cái da mặt trắng trẻo này, căn bản là loại gà luộc, tiểu bạch kiểm (2) mà thôi.”

Nụ cười treo trên mặt Diêu Nhiếp xụ xuống, tôi? Gà luộc? Tiểu bạch kiểm?!

Thiết Phiến công chúa cũng chả thèm để ý cảm giác của anh, lập tức từ trong túi xách bạch kim lấy ra một tờ séc đưa qua cho Diêu Nhiếp: “Chỗ này là hai trăm vạn, đủ để cho một thằng nhóc nông thôn như ngươi dùng cả đời đấy. Cầm số tiền này rồi sau này ngươi đừng nên quấn quít lấy con ta nữa.”

FML (3)! Tình tiết của mấy bộ phim cẩu huyết cũng có ngày xảy ra trên người mình sao? Diêu Nhiếp hỏi: “Bà cho rằng 200 vạn có thể mua được con của bà sao?”

Thiết Phiến công chúa hừ lạnh một tiếng: “Đối với cái loại hàng như ngươi mà nói, đã đủ rồi.”

Diêu Nhiếp nhận lấy tờ séc dưới ánh mắt khinh miệt ở bà ta: “Vậy bây giờ 200 vạn này là của tôi đúng không?”

Thiết Phiến công chúa lạnh lùng nói: “Đã cho ngươi thì là của ngươi.”

Diêu Nhiếp gật đầu, sau đó ném tờ séc vào mặt bà ta: “Tốt, bây giờ tôi lấy 200 vạn này mua con của bà, con của bà sau này sẽ là của tôi!”

“Ngươi!” Thiết Phiến công chúa nhận ra mình bị đùa giỡn, đang định phát tác. Xa xa lại truyền đến tiếng thổi kèn đánh trống.

Mọi người trong thôn thò đầu ra khỏi cửa sổ để xem náo nhiệt, hơn nửa đêm rồi nhà ai còn rước dâu nhỉ?

Nhưng kỳ quái chính là, tuy có thể nghe được tiếng kèn trống náo nhiệt, nhưng lại không thấy đội ngũ rước dâu đi ngang qua. Người lớn trong nhà vội vàng đóng cửa sổ lại, trách mắng bọn trẻ: “Đừng nhìn nữa, đây là Hồ tiên đón dâu!”

Tiếng kèn trống dừng lại trước cửa nhà họ Diêu.

Người nhà họ Diêu và cả Ngưu Ma Vương, Thiết Phiến công chúa đều nhìn về phía cửa lớn. Kiệu hoa đỏ thẫm chậm rãi xuất hiện, tiểu hồ ly mang vẻ trung tính ngày ấy nói muốn đến cửa rước dâu mặc một thân hỉ phục đi vào.

Ngưu Ma Vương giống như bị người ta yểm chú định thân, hai mắt trừng to, nhìn chằm chằm con hồ ly tinh mặc đồ chú rễ kia một lúc lâu, rốt cục từ trong miệng nặn ra hai chữ: “Ngọc nhi”

Hồ ly tinh kia nghe thấy câu nói của Ngưu Ma Vương quay đầu lại nhìn ông ta một cái: “Ngươi nhận thức gia mẫu sao?”

Thiết Phiến công chúa đột nhiên hung tợn xông đến: “Giỏi lắm, con trâu già nhà ngươi, ngươi quả nhiên vẫn nhớ thương cái con hồ ly tinh kia!”

Diêu Nhiếp há hốc mồm: “Tình hình lúc này là sao đấy?”

Nhai Xế ôm lấy anh nói: “Có trò hay để xem.”

……………………………………….

Thành phố G là thành phố không bao giờ ngủ, khu quán bar Phân Thôn mỗi đêm đều nhiệt tình nghênh đón vô số khoáng nam oán nữ (nam phóng túng nữ sầu đời  tới đây tìm vui, buông thả.

Hồ Duyên là một quán bar ở thành phố G, nằm ở trong góc phía cuối khu quán Bar Phân Thôn, một chút cũng không nổi bật, nhưng đây lại là thiên đường tìm vui của gay nổi tiếng ở thành phố G.

Chàng trai đi thăm thú một vòng trong quán bar, đêm nay dường như không có thức ăn dành cho mình. Hắn đến quầy bar gọi một ly Whiskey, cùng bartender tán gẫu vài câu. Lúc này, một người đàn ông đeo kính râm ngồi xuống bên cạnh cậu ta.

Cậu giương mắt nhìn, dáng người của đối phương rắn chắc thon dài, tuy rằng kính râm đã che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng những đường nét trên gương mặt vẫn rất rõ ràng, còn có sống mũi cao, đôi môi mỏng gợi cảm đều hấp dẫn cậu vô cùng mãnh liệt.

Hai người dường như rất vừa mắt, ăn nhịp với nhau. Mười phút sau, bọn họ cùng nhau ra khỏi quán bar.

Ánh trăng kéo bóng dáng của hai người ra thật dài, cũng không ai nhận ra, bóng của một người trong đó chia ra làm hai cái, một cái trong số đó thậm chí còn có đôi tai nhọn. Hai cái bóng chậm rãi hợp lại thành một, nhưng cái bóng đen có tai nhọn kia vẫn không biến mất…

……………………………………………………

Suy nghĩ của tác giả:

Chỉ dùng nửa giờ mà có thể viết ra được hơn ba ngàn chữ, phá kỷ lục của chính mình, sang một tầm cao mới. Tôi có dự cảm, có lẽ sai sót cũng sẽ sang một tầm cao mới = =

Bởi vì danh sách này là để đẩy mạnh bình chọn cho trang chủ, cho nên tuần này mỗi ngày tôi đều sẽ viết hơn ba nghìn chữ… Xem các người ai còn bảo tôi thiếu số chữ mỗi chương nữa không, nội bơm ~~~~

Tác giả: “Tiểu Thất, hôm nay ngài vừa lòng chưa, cảnh diễn đủ chứ hả”?

Có vẻ như JJ lại rút rồi,  ngay cả những tin nhắn trước đó cũng đều bị rút ra hết rồi. Vì để đề phòng, nên tôi phải nói trước.

Nhai Xế: “Cũng miễn cưỡng coi như là được rồi, tuy rằng cảnh diễn của lão bà ta nặng kí hơn so với ta, nhưng em ấy cũng là ta, giống nhau cả.”

Tác giả: “Phù… Mạng nhỏ được an toàn rồi.”

Nhai Xế: “Nhưng mà, vì sao một pháo của ta lại bị tắt đèn hử?

Tác giả: “Này… Cua đồng ngài biết chứ, khóa tỉnh ngài hiểu được chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK