Diêu Nhiếp vội kéo hắn lại: “Quên đi, quên đi.” Tuy người ta bây giờ đã bị đày xuống trần gian, nhưng dù sao vẫn là thần tiên nha. Từ nhỏ anh đã xem “Tây du kí” rồi, Hồng Hài Nhi là ai chứ? Là một tên hỗn thế đại ma vương đó! Đắc tội với cậu ta, không chừng nhà họ Diêu thật sự tán gia bại sản mất.
Nhai Xế “Sách” một tiếng, biểu tình rõ ràng là không hài lòng. Nhai Xế thật sự là một thần thú rất hiếu chiến, sau khi thoát khỏi Hải Nhãn, hắn chưa từng gặp một đối thủ xứng tầm nào. Hồng Hài Nhi năm đó là Đại vương trên núi, khả năng chiến đấu đương nhiên không hề kém cạnh. Cuối cùng cũng có cơ hội quậy phá một hồi, không ngờ Diêu Nhiếp lại không cho mình động thủ. Nhưng lệnh của “bà xã” lại không thể không nghe, hắn chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn về phía đôi tình nhân sướt mướt buồn nôn kia.
Hừ! Lúc trước còn nói ta thích ca ca ngươi là biến thái này biến thái nọ, bây giờ thì hay rồi chính mình cũng thành “biến thái”, khả năng thích ứng của ngươi nhanh thật đấy!
Em trai có người yêu, người làm anh như Diêu Nhiếp đương nhiên rất vui vẻ. Chẳng qua là phải nói sao với bố mẹ đây? Nếu Thiện Tài đồng tử đã quen với việc “Biến tính” rồi, thì biến thành một cô gái gả vào nhà cũng sẽ che giấu được một thời gian. Hơn nữa nơi này là vùng núi xa xôi nên chắc sẽ không chú ý nhiều như vậy đâu, hộ khẩu, chứng minh nhân dân,.bla..bla..cũng dễ lo liệu thôi, cái chính là sớm chiều ở chung trong một nhà, chắn chắn sẽ không giấu được lâu.
Diêu Nhiếp đắn đo hay là đưa em trai đến thành phố cùng anh luôn nhỉ. Trời cao hoàng đế xa, bố mẹ làm sao mà biết được chứ.
Diêu Nhiếp về nhà nói lại với bố mẹ, hai vị phụ huynh cũng không có ý phản đối. Năm nay Diêu Vọng cũng đã 22 tuổi rồi, cứ ngốc tại vùng nông thôn này trồng lúa cũng không phải là cách. Chẳng lẽ định làm nông dân cả đời sao? Như thế thì làm gì có tương lai? Bây giờ những người trẻ tuổi tài năng một chút đều đã xông đến thành phố làm việc cả rồi. Ra ngoài xã hội một chút cũng tốt thêm nhiều kinh nghiệm sống, vả lại hai anh em cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, không sợ bị người ta bắt nạt.
Nhưng Diêu Vọng lại không chút vui vẻ, anh trai cả năm đều không ở nhà rồi, nếu như mình cũng rời thôn, thì lấy ai chăm sóc bố mẹ đây?
Nhưng ông bà Diêu lại khuyên hắn, bọn họ cũng mới hơn 40 tuổi mà thôi, vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh chán, đâu cần ai chăm sóc chứ? Chưa kể đến người trong thôn cũng không nhiều, hàng xóm láng giềng cũng giống như người thân trong nhà, có thể chăm sóc lẫn nhau được mà.
Thiện Tài cũng đã sớm nhờ Ngọc Nữ, cứ đến ngày mồng một hay ngày mười lăm hạ phàm thì cô sẽ đến giúp đỡ một phen. Đã có thần tiên phù hộ thì còn gì phải lo lắng nữa chứ?
Ngay cả hồ ly béo ú tên Hoa kia cũng nói sẽ đến chăm sóc thường xuyên, để cho Diêu Vọng có thể an tâm thoải mái đến thành phố phát triển sự nghiệp. Tuy Diêu Nhiếp cảm thấy con hồ ly tinh này lương thiện hiếm có, đáng tiếc là có chút ngốc nghếch. Cái bẫy thú vốn là do Diêu Vọng đặt, cho dù sau đó Diêu Vọng có thả cô ta đi thì cũng đâu gọi là có ơn gì đâu? Vậy mà cô ta còn lon ton đến cửa trả ơn nữa chứ, thiếu điều không lấy thân báo đáp mà thôi. Hơn nữa, việc Diêu Vọng đi vào thành phố vốn cũng chẳng phải là phát triển sự nghiệp gì, mà chính là cùng nam thần tiên bỏ trốn! Nếu cô ta biết được sự thật phũ phàng này, chắc khóc đến chết mất.
Diêu Vọng ngượng ngùng nói làm phiền cô, Diêu Nhiếp lại không dám đồng ý, chỉ sợ đến lúc mọi chuyện bị bại lộ, con hồ ly béo ú này lại từ yêu thành hận mà trả thù lên bố mẹ mình thì tiêu. Cho nên cuối cùng anh chỉ từ chối rất dịu dàng.
Biết chuyện đứa con trai thứ hai nhà họ Diêu cũng đến thành phố làm việc, các hương thân đều đến tạm biệt, tặng rất nhiều thổ sản vùng núi khiến cho hành lý của Diêu Vọng càng nhiều hơn. Nhưng khiến Diêu Nhiếp bất ngờ nhất chính là chú Bỉnh không vợ trông coi Từ đường nhà họ Diêu cũng đến tiễn, ông rất ít khi rời khỏi Từ đường nha.
Trước khi đi, chú Bỉnh kéo Diêu Nhiếp sang một bên, đưa cho anh một cái túi gấm, rồi lại thần thần bí bí nói với Diêu Nhiếp: “Cháu cất cái túi này đi, về đến nhà rồi mở ra, nó có thể giúp cháu bình an.”
Diêu Nhiếp nói cảm ơn rồi nhận lấy, bây giờ anh cũng không còn dám coi thường quỷ thần như trước nữa, nhưng anh cũng không để tâm lắm đến ông chú không vợ này. Có thể gặp chuyện gì chứ, không phải có Nhai Xế ở đây sao? Cho nên, vừa quay đầu lại, anh liền quên luôn chuyện này.
………………………………………….
Từ ngày Diêu Vọng và Thiện Tài đồng tử bước vào nhà Diêu Nhiếp, thì cuộc sống chỉ có thể dùng câu gà bay chó sủa, gà chó cũng không yên để hình dung. Thiện Tài từ khi hạ phàm, liền trở lại thời kì đại vương ngang ngược lúc trước, Diêu Vọng cưng chiều cậu ta vô cùng lúc nào cũng bênh chằm chặp, cưng đến mức không thèm để ý đến trời đất đạo lý gì luôn; mà Nhai Xế lại là chúa cao ngạo không ai bằng, dám ở địa bàn của hắn ra oai, hắn nhất định sẽ không cho kẻ đó được yên!
Diêu Nhiếp đứng ở giữa hòa giải, âm thầm chịu đựng như mấy bà thím, tan nát cõi lòng.
Cuối cùng, hai tuần sau đó, sự tình có chuyển biến. Nếu không thì nào là 3 phòng ở một phòng khách, nào là quang cảnh cạnh dòng sông xa hoa, trang trí bày biện tinh tế tỉ mỉ… Cộng thêm căn phòng tích cóp 20 năm, đều sẽ bị phá nát.
Diêu Nhiếp nghĩ Thiện Tài giờ đã hạ phàm, sống ở nhân gian mà không có hộ khẩu hay chứng minh nhân dân thì cũng không ổn lắm. Anh liền gọi điện thoại đến Hình trinh U đội, kính nhờ bọn họ giúp làm ra một thân phận khác. Về mặt làm giả giấy tờ thì Hình trinh U đội đều là nhân tài cả, vài năm gần đây, giúp cho yêu tinh rời núi, thần tiên hạ phàm làm ra vô số căn cứ xác minh, từ trên trời xuống dưới đất thì một chút chuyện thế này còn dễ dàng hơn! Qua một ngày, đã đem mọi chuyện xử lý gọn gang hợp lí rồi. Hơn nữa bọn họ còn tỏ ra vô cùng hứng thú với Thiện Tài đồng tử. Thiên Cơ xông ra thuyết phục, đúng là lưỡi không xương, nói ra toàn lời ngon tiếng ngọt, cứ như vậy dụ dỗ Kim Đồng vừa ngạo mạn vừa háo danh vào Trung đoàn Thủ đô.
Ngày hôm sau, tiền • đại vương trên núi kiêm tiền • thần tiên liền mang cả người lẫn đồ, lôi Diêu Vọng đến thủ đô!
Diêu Nhiếp nhìn căn phòng trống rỗng, thở phào một hơi, thế giới rốt cuộc đã yên tĩnh trở lại rồi…
………………………….
Đáng tiếc, những ngày yên tĩnh đều trôi qua rất nhanh. Từ khi Diêu Vọng và vợ yêu Thiện Tài của y chạy đến thủ đô phát triển sự nghiệp, trong nhà chỉ còn lại Diêu Nhiếp và Nhai Xế tồn tại trong “thế giới của hai người”. Mộng xuân đã lâu rồi không quấy nhiễu Diêu Nhiếp bây giờ lại xuất hiện hàng đêm. Vẫn là đôi mắt màu vàng của thú dữ, vẫn là thân hình cao lớn mạnh mẽ, vẫn là tứ chi quấn quýt cuồng nhiệt như vậy, cuối cùng anh đều đúng lúc nhìn thấy “vũ khí thần kỳ” của người ta mà giật mình tỉnh lại.
…………………………
“Đông! Đông! Đông!” Diêu Nhiếp hung hăng chặt đám dưa chuột trên thớt. Trong lòng mắng, dám dọa ông này! Dám dọa ông này!
Tuy rằng cánh tay mạnh mẽ tàn nhẫn chặt dưa chuột, nhưng nếu nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện trên mặt anh có vết đỏ ửng rất khả nghi nha.
“Leng keng” tiếng chuông cửa vang lên. Diêu Nhiếp đang nấu cơm, nhất thời không ra kịp, liền nói với Nhai Xế đang nằm trên ghế sa lon xem ti vi: “Tiểu Thất đi ra mở cửa đi!”
Nhai Xế quay đầu lại tà ta liếc mắt nhìn Diêu Nhiếp một cái, tiểu tử này càng ngày càng quen sai bảo mình rồi nha. Nếu là trước đây, hắn sẽ không thèm phản ứng lại. Nhưng bây giờ khác rồi, dù sao bọn họ cũng đã hôn môi rồi, người kia cũng đã là người của mình rồi. Thế là hắn ngoan ngoãn nghe lời đi ra mở cửa.
Nhà Diêu Nhiếp bình thường cũng không ai đến thăm, khó được như hôm nay có người tìm đến cửa. Nhai Xế mở cửa thì thấy, thì ra là tên thầy bói tép riu Tam Vô. Hắn đứng chắn cả người ở cửa, không hề có ý muốn cho khách vào nhà chút nào.
“Ách… Chào Long tử, tôi đến tìm Tiểu Diêu có chút việc…” Tam Vô vẫn còn chút sợ hãi đối với vị Long tử điện hạ xấu tính này.
Nhai Xế vẫn không muốn cho cậu vào nhà, tiếp tục chắn ở cửa lớn, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Trán Tam Vô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Diêu Nhiếp lúc này ngoái đầu ra bên ngoài hô một câu: “ Là ai vậy?”
Tam Vô giống như được đại xá, lập tức gào lớn: “Tiểu Diêu, là tôi, Tam Vô đây! Tôi tìm anh có chút việc!”
Diêu Nhiếp lau tay, bước đến cửa đuổi Nhai Xế đang chắn ở cửa sang một bên: “Ác, là đạo trưởng à, mời vào nhà.”
Tam Vô đến đây lần này thật sự là không có việc sẽ không bước lên ba tầng lầu, cậu thấy Diêu Nhiếp vội vàng đi ra đi vào, nào là pha trà nào là rửa hoa quả,..bla..bla.. vội vàng ngăn lại nói: “Tiểu Diêu, anh ngồi xuống đi. Tôi chỉ ngồi một chút rồi đi thôi, lần này đến đây là có việc cần anh giúp.”
Diêu Nhiếp rót cho cậu một ly trà: “Ác? Khó có khi cậu đến tìm tôi nha, có chuyện gì vậy?”
Tam Vô nhận lấy ly trà, cảm ơn, rồi mới bắt đầu nói ra mục đích của chuyến thăm nhà lần này: “Là thế này, lúc Tết anh không ở Vân Thiên cung đúng không? Gần đây tôi có nhận một vài vụ làm ăn, khách hàng hình như muốn gửi cho tôi cái gì đó, nhưng mà mai tôi phải đi công tác ở nước ngoài với đội phó mất rồi. Cho nên tôi bảo anh ta gửi thứ đó đến chỗ anh, ngày mai sẽ mau chóng chuyển đến cho anh.”
“Ác? Đó là cái gì?” Diêu Nhiếp có chút tò mò.
Ánh mắt Tam Vô hơi né tránh: “Đến lúc đó anh sẽ biết, tôi còn có chút việc, đi trước nhé. Thứ đó phải bảo quản thật tốt, phải nhớ rõ trước khi tôi trở về ngàn vạn lần không được mở ra đó.”
Nói xong, Tam Vô giống như bị lửa đốt mông chạy biến.
……………………………………..
Đến tối, bưu kiện đã được chuyển đến cửa.
Bưu kiện rất lớn, là một cái hộp hình chữ nhật, kích thước đủ để chứa cả một người đàn ông trưởng thành. Tam Vô bảo mình bảo quản gì đó, trong lòng Diêu Nhiếp nổi lên nghi ngờ phải chăng thứ này rất kỳ quái, nhìn cái hình dạng này, không phải là quan tài đấy chứ? Anh thử nâng lên một chút, cũng không nặng lắm, xem ra bên trong không phải là chứa thi thể rồi. Cuối cùng cũng yên tâm, nhưng vẫn rất tò mò bên trong rốt cuộc chứa cái gì.
Nhưng mà Tam Vô đã dặn trước khi cậu ta về không được mở ra rồi, nên Diêu Nhiếp cũng không mở bưu kiện ra, đem thứ này tạm thời đặt ở phòng chứa đồ linh tinh vậy.
Ban đêm Diêu Nhiếp ngủ không ngon giấc, luôn có cảm giác có người ở phía sau theo dõi anh. Ở trên giường trằn trọc lăn qua trở lại, anh quyết định đứng dậy đi vệ sinh. Lúc đi qua phòng chứa đồ, đột nhiên nghe được một loạt tiếng “Hắt xì hắt xì”, rồi lại giống như có một con vật nào đó đang dùng móng vuốt cào cào trên vách tường. Diêu Nhiếp sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng gọi Nhai Xế dậy.
Hai người cùng nhau bước vào phòng chứa đồ, âm thanh đó rõ ràng phát ra từ bưu kiện của Tam vô.
Nhai Xế đang trong mộng đẹp thì bị quấy rầy, mang một bụng nổi giận đùng đùng, cái thứ quỷ này dám ở địa bàn của bản Long tử ra oai sao?! Miệng hắn nhả ra thanh bảo kiếm, chém một nhát vào cái hộp. Vung tay chém xuống, “Loảng xoảng đương” một tiếng, cái hộp liền được mở ra.
………………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
Cậu em Diêu và Hồng Hài Nhi không phải là diễn viên, nên diễn không được tốt lắm, thôi thì phái bọn họ đến thủ đô luôn đi.
Nếu không với cá tính của Nhai Xế, hắn và Hồng Hài Nhi nhất định không hợp nhau, cả hai đều là loại người xem mình là cái rốn của vũ trụ.
Sau này, bọn họ đôi khi cũng có thể đi ra làm khách mời khách mời đó.
Chương này bắt đầu cho một câu chuyện khác.
Thiện Tài: Chờ xem, ta tới kinh thành khẳng định sẽ rất vui vẻ náo nhiệt, Long tử kia là cái gì chứ? Chỉ là loại tiểu bạch kiểm được người ta nuôi mà thôi!
Diêu Vọng chỉ ngón tay vào mình: … Vậy anh cũng là tiểu bạch kiểm sao…
Thiện Tài: Nói bậy vừa thôi! Mặt của anh đen như vậy, không biết xấu hổ hay sao mà nói mình là tiểu bạch kiểm hả?!
Mặt khác, ở đây tôi trịnh trọng nói rõ, lấy 《 khám phá khoa học 》 để làm đề tài cũng không phải độc quyền của một mình tôi, tất cả mọi người đều có thể dùng, cũng không phải do tôi sáng tạo độc đáo ra, cũng không tồn tại vấn đề nào dồn bất trí kính, dù sao TY《 đến gần ngụy khoa học 》 đang nổi như vậy.
Cảm ơn các đồng chí đã ủng hộ, đêm nay đến ân phách đi