Diêu Nhiếp phủi bụi trên người, kéo phẳng quần áo nhàu nhĩ rồi mới nói: “Anh nghĩ đi đâu vậy? Cậu ta chỉ muốn tấn công em thôi, hình như là muốn cào da em ra.”
“Sao tự dưng các người lại đánh người thế hả?! Công ty chúng tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của mấy người!” Trợ lý vội vàng xem xét thương tích của Nghiêm Sơn, may mà thoạt nhìn đều là bị thương ngoài da. Nhưng ý thức của Nghiêm Sơn vẫn không rõ ràng, cả người nóng nảy cuồng bạo, y hệt như kẻ đang lên cơn nghiện.
Nhai Xế lạnh lùng lườm gã một cái, Diêu Nhiếp biết chắc hắn lại muốn bùng phát, nên vội vàng kéo tay hắn lại, vỗ về xoa dịu. Sống chung lâu như vậy, anh cũng đã học được cách thuần phục chó dại như thế nào rồi.
Nhưng Diêu Nhiếp cũng không phải là quả hồng mềm, mà để cho người ta muốn nắn thế nào thì nắn: “Chúng tôi đây là tự vệ, rõ ràng là cậu ta tấn công tôi trước! Tôi thấy cậu ta ngã trên sàn, vốn muốn đỡ cậu ta dậy, ai mà biết cậu ta lại đột nhiên tấn công tôi chứ?”
Trợ lý biến sắc, Diêu Nhiếp cũng nhận ra, xem ra đây cũng không phải là lần đầu Nghiêm Sơn phạm phải việc này.
“Không phải cậu ta hút thuốc phiện đấy chứ?” Diêu Nhiếp nghi ngờ nhìn trợ lý.
“Không phải! Anh đừng, đừng có mà nói bừa!” Trợ lý vội vàng phủ nhận. Nếu dính vào tai tiếng hút thuốc phiện, thì con đường nghệ thuật của nghệ sĩ sẽ bị hủy hoại.
Tiểu hồ ly vẫn luôn ngồi một bên xem kịch vui, nó liếc nhìn Nghiêm Sơn một cái rồi nói: “Ta thấy gã trúng tà rồi, mau tìm cao nhân làm phép cho gã đi thôi.”
Trợ lý có vẻ thật sự nghe vào lời nói của tiểu hồ ly, cũng không đòi truy cứu trách nhiệm với bọn họ nữa, ngược lại còn xin giúp đỡ: “Cậu có biết cao nhân nào biết trừ tà không?”
Diêu Nhiếp suy nghĩ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, liền đưa cho trợ lý địa chỉ và số điện thoại của Vân Thiên cung, về phần có thể trừ tà được hay không, anh không quan tâm. Nếu gã Nghiêm Sơn này gặp may, biết đâu lại có thể gặp được lúc Tam Vô phát huy siêu thường thì sao (phát huy vượt xa lúc bình thường).
Đợi hai người kia vừa đi, tiểu hồ ly đã bắt đầu nhũng nhiễu loạn xạ: “Chẳng phải nói dẫn ta đến xem kê tinh (gà thành tinh) sao? Kê tinh ở đâu?!”
Diêu Nhiếp vỗ đầu: “Tôi nhớ sai thời gian rồi, chương trình giải trí mà bọn họ đến tuyên truyền không quay vào hôm nay.”
Tiểu hồ ly vừa nghe xong mặt mày liền ủ ê, lăn lộn ăn vạ: “Ta mặc kệ, ta muốn kê tinh! Muốn kê tinh cơ!”
Diêu Nhiếp đảo mắt khinh bỉ, lúc trước mắt mình chắc là bị mù rồi, sao có thể cảm thấy con hồ ly tinh này có chút tiên khí chứ? Căn bản là một thằng nhóc quỷ mà thôi! Anh bất đắc dĩ trả lời: “Được rồi, được rồi, kê tinh chứ gì, trong nhà có đấy. Chúng ta về nhà đi thôi.”
Tiểu hồ ly tinh rất khôn ngoan, rõ ràng là không tin: “Hừ! Bớt gạt người đi, trong nhà nếu có, sao ta lại không gặp bao giờ?”
Diêu Nhiếp thề: “Tôi thề, nếu buổi tối không cho cậu ăn kê tinh, thì tôi là chó con được chưa!”
Cuối cùng cũng dỗ được tiểu hồ ly về nhà.
“Kê tinh đâu? Ở chỗ nào?” Tiểu hồ ly vừa về đến nhà, liền theo đuôi Diêu Nhiếp hỏi không ngừng.
Diêu Nhiếp lấy một cái lon ra đưa cho nó: “Này, cầm lấy. Từ từ mà ăn.”
Tiểu hồ ly giận dỗi: “Ta muốn kê tinh cơ mà! Không phải cái bình nát này!”
Diêu Nhiếp lại rất bình tĩnh: Đúng vậy kê tinh đấy, cậu không biết chữ hả? Nhìn xem trên bình viết cái gì?”
Tiểu hồ ly tuy rằng hàng năm đều ở trong núi sâu, nhưng cũng có học qua chữ giản thể. Nó chăm chú nhìn, chỉ thấy bình trên viết vài chữ rõ to —— Thái Thái nhạc Kê Tinh (cô gà mái hạnh phúc- một loại súp/bột cho trẻ em).
……………………….
Ở nơi rừng sâu núi thẳm, nửa đêm nửa hôm lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh dị như thế, người bình thường sớm đã bị dọa cho vỡ mật. Lạc Đan Thanh dù sao cũng là điều tra viên của Hình trinh U đội, nên cũng không thấy sợ hãi. Hắn chậm rãi tiến về phía người đang bị treo kia, đợi khi đến gần rồi, hắn mới cảm thấy vóc dáng người này có chút quen thuộc.
Hắn vội vàng thay đổi thái độ dò xét cẩn thận vừa rồi, lập tức xông về phía trước, xoay đầu người nọ lại nhìn. Không ngờ lại là Trầm Kinh Phàm đang hôn mê bất tỉnh!
“Kinh Phàm?! Cậu sao rồi?!”
Không ngờ, người bị treo lên lại là Trầm Kinh Phàm! Nhưng như vậy nhất định là có vấn đề bên trong, Trầm Kinh Phàm mất tích ngay trên ngọn núi này, tìm thấy y ở đây, cũng hợp tình hợp lý, nhưng tại sao y lại bị treo ngược ở trong này? Còn nữa, hình xăm màu máu sau lưng y là thế nào đây? Hắn không hề biết, trên người Trầm Kinh Phàm lại có một hình xăm như thế!
Cũng không quan tâm nhiều nữa, Lạc Đan Thanh cởi dây trói ra trước, muốn thả y xuống.
Đúng lúc này, một bóng đen chậm rãi tới gần bọn họ, đột nhiên, bóng đen kia vung cây gậy lớn trong tay bổ thật mạnh vào đầu Lạc Đan Thanh.
Lạc Đan Thanh đang chuyên tâm cởi trói cho Trầm Kinh Phàm, nhất thời không kịp đề phòng, bị bổ cho một phát, hắn còn chưa kịp quay đầu lại xem rốt cuộc là ai hạ độc thủ, thì đã rơi vào hôn mê.
……………………………………………
Lạc Đan Thanh dần dần tỉnh lại, hắn giữ đầu cố định, thật thần kì, phía sau gáy bị bổ cho một nhát lại không hề thấy đau đớn gì.
“Đúng rồi! Kinh Phàm!” Hắn chợt nhớ ra, trước khi bị tấn công, hắn vẫn chưa cứu được Trầm Kinh Phàm.
Hắn nhìn quanh bốn phía, muốn tìm Trầm Kinh Phàm, nhưng lại phát hiện ra có gì đó không ổn. Nơi này không phải là di tích Miêu Trại, cũng không phải bất cứ nơi nào mà hắn từng đi qua trước đây, nơi này vô cùng xa lạ, một con đường mòn giữa vùng quê, hai bên đường một mảnh hoang vu, cái gì cũng không có, chỉ có thể nhìn thấy hoa Bỉ Ngạn đỏ như máu ở phía xa xa.
Hắn dọc theo con đường nhỏ đi về phía trước, chốc lát liền thấy được một bức tường thành, trên cổng thành có treo một tấm bảng, trên đó viết ba chữ “Quỷ môn quan”.
Cái gì?! Quỷ môn quan? Chẳng lẽ mình đã chết rồi sao?
Đợi khi đến gần Quỷ môn quan, hắn mới nhìn thấy trước cổng có một người đang đứng.
“Kinh Phàm?! Sao cậu cũng ở đây?” Lạc Đan Thanh kinh ngạc, chẳng lẽ hai người họ đều đã chết cả rồi sao?
Trầm Kinh Phàm lạnh nhạt nói: “Ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi.”
Lạc Đan Thanh không rõ, lời này là có ý gì, chẳng lẽ y đã chết từ lâu rồi sao?
Trầm Kinh Phàm đưa giấy thông hành cho quỷ sai gác cổng, dẫn Lạc Đan Thanh vào Địa phủ. Lạc Đan Thanh trong lòng có vô vàn nghi vấn, nhưng Trầm Kinh Phàm chỉ lo cắm cúi đi về phía trước, hoàn toàn không ý định mở miệng nói chuyện.
Đi cũng không lâu lắm, liền nhìn thấy một cây cầu phía xa xa, trước cầu có rất nhiều người đang xếp hàng chờ qua cầu.
Trầm Kinh Phàm rốt cuộc cũng mở miệng: “Đây là cầu Nại Hà. Qua cầu, chính là kiếp sau.”
Lạc Đan Thanh có chút mờ mịt: “Tôi thật sự đã chết rồi sao?”
Trầm Kinh Phàm không trả lời câu hỏi của hắn, mà là dẫn hắn đi đến bên cạnh cây cầu, nói chuyện cùng một cô bé Lolita đang bán canh ngọt: “Mạnh Bà, ta dẫn hắn qua xem một chút rồi đi ngay.”
Lolita sảng khoái vung tay lên, cười nói: “Được rồi, giao tình giữa hai ta là thế nào chứ? Đi đi, ngươi đợi lâu như vậy cũng không dễ dàng gì. Cẩn thận đừng để cho hắn bị đẩy qua cầu là được.”
Trầm Kinh Phàm nói lời cảm tạ với cô bé lolita, rồi nắm lấy tay Lạc Đan Thanh, dặn một câu: “Đừng buông tay, nếu không sẽ bị đẩy đi.” Nói xong, liền kéo hắn đi xuyên qua đám người đang xếp hàng.
Suýt nữa thì bị ép thành bánh pizza, rốt cuộc hai người cũng thành công đi đến đích.
Nhìn tảng đá to lớn trước mắt, Lạc Đan Thanh hỏi: “Đây là Tam Sinh Thạch à?”
Trầm Kinh Phàm gật đầu: “Ngươi nhìn đi.” Y chỉ vào Tam Sinh Thạch.
Tảng đá kia bỗng giống như ti vi 3D, bắt đầu chiếu hình ảnh. Lạc Đan Thanh đương nhiên biết, trên Tam Sinh Thạch sẽ nhìn thấy Tam sinh của mình. Cái gọi là Tam sinh, chính là kiếp trước, kiếp này và kiếp sau.
Trong màn ảnh là một người đàn ông có mái tóc trắng và đôi mắt màu đỏ, đã từng xuất hiện trong giấc mơ của mình. Đó là người yêu kiếp trước của mình sao?
Người đàn ông kia rơi một giọt nước mắt, trong nháy mắt, Lạc Đan Thanh như bị điện giật, những cảnh tượng ở kiếp trước không ngừng cuộn lên trong đầu hắn, hết thảy đều nhớ ra.
“Hồng Chúc! Ngươi là Hồng Chúc sao?!” Hắn bắt lấy cánh tay của Trầm Kinh Phàm.
Lúc này, dáng vẻ của Trầm Kinh Phàm đã thay đổi, biến thành người đàn ông tóc trắng trong Tam Sinh Thạch kia. Y sâu kín thở dài một hơi: “Ngươi đã nói, chúng ta nếu ai chết trước, sẽ ở trên cầu Nại Hà chờ đối phương, quyết không uống Mạnh Bà thang, ước hẹn kiếp sau lại ở bên nhau. Đáng tiếc, Diêm Vương đã tu bổ (bù đắp) cho linh hồn không đầy đủ của ta, lại thừa dịp ý thức ta vẫn còn mơ hồ do chưa thích ứng được với linh hồn mới, mà cho ta uống Mạnh Bà thang, còn bị áp giải qua cầu Nại Hà.”
Lạc Đan Thanh nắm chặt tay đối phương, nức nở nói: “Hồng Chúc, đều tại ta không tốt, nếu ta không làm mất Trảm Tiên kiếm, thì đã không khiến cho ngươi phải đợi chờ ta nhiều năm như vậy. Đi thôi, lần này chúng ta cùng nhau qua cầu, kiếp sau sẽ không bao giờ … chia xa nữa!”
Hồng Chúc ảm đạm cười: “Không, ngươi còn chưa chết, kiếp sau của ta cũng chưa chết. Ngươi mau quay về đi thôi, tuy cậu ta không nhớ rõ chuyện kiếp trước, nhưng vẫn luôn nhớ rõ những đau đớn mà ngươi đã gây ra, chỉ sợ kiếp này các ngươi nếu muốn ở bên nhau, ngươi phải tốn không ít công sức.” Nói xong, y vươn tay đẩy Lạc Đan Thanh xuống Vong Xuyên hà.
Lạc Đan Thanh ở trong nước lúc chìm lúc nổi, hắn vất vả ngoi đầu lên, hướng về phía bóng người đang dần dần biến mất trên cầu gào lên một câu: “Ngươi không phải Hồng Chúc? Ngươi là ai?!”
“Ta chỉ là chấp niệm mà Hồng Chúc lưu lại cho ngươi.”
……………………………….
“Đội trưởng, thứ ở thôn Giáng Thần sắp thức giấc rồi.” Thiên Cơ báo cáo với đội trưởng.
Đội trưởng đặt tác trà trong tay xuống rồi nói: “Xem ra chúng ta cũng phải bắt đầu hành động thôi, nhất định phải đi trước bọn chúng một bước. Cậu thông báo cho các phân đội, phải tìm cho bằng được mười tế phẩm kia.”
Thiên Cơ gật đầu nói: “Rõ!”
“Còn nữa, bọn chúng nhất định sẽ tìm kiếm vật chứa, phải tăng cường bảo vệ cho người kia.” Đội trưởng ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi, chuyện quan trọng thế này, lần này ta sẽ tự thân xuất mã!”
…………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
Được rồi, kiếp này của lão Lưu và Hồng Chúc đã được bật mí rồi, hẳn là đã có rất nhiều người đoán ra được rồi.
Tiểu hồ ly: “Ta phản đối, rõ ràng lúc ta vừa lên sàn là một mỹ nam yêu mị, sao bây giờ lại biến thành thằng nhóc con rồi?! Tác giả, ngươi trả lại hình tượng đây cho ta!
Tác giả:..... Nội dung vở kịch cần thì phải thế thôi, cậu mà còn quấy nữa là tôi sửa tên cậu thành Ngọc Thế, Ngọc Hành đó nhá!