Diêu Nhiếp đắn đo một lúc, rốt cuộc quyết định nói ra: “Gần đây em hay gặp ác mộng.”
“Ta biết.” Làm cái gối bên người của anh, cả đêm anh ngủ không ngon, đương nhiên là hắn biết chứ.
“Em…” Diêu Nhiếp ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nhai Xế cuối cùng khẽ cắn môi nói: “Gần đây em thường xuyên mơ thấy hai người đàn ông, trong đó có một kẻ em biết hắn chính là Lưu Bá Ôn.” Thật ra ngay từ lần đầu tiên mơ thấy hai người đó, anh đã mơ hồ cảm thấy, vị thư sinh áo xanh kia có lẽ chính là Lưu Bá Ôn… Sau đó, người đàn ông tóc trắng mắt đỏ kia lại gọi hắn là “Bá Ôn”, nên đã phần nào xác nhận phán đoán của anh. Cho đến bản “chiếu phim” đầy đủ vào đêm qua anh rốt cuộc đã chứng thực được thân phận của người đó.
Trong nháy mắt con ngươi của Nhai Xế chuyển thành màu vàng, hắn đang khống chế cảm xúc, một lát sau khi màu sắc con ngươi đã trở lại bình thường hắn mới nói tiếp: “Ta với hắn cũng chỉ như em biết mà thôi, ta bị tên tiểu nhân kia lừa, ký khế ước chủ tớ với hắn, nhưng lại bị hắn giở thủ đoạn trấn ở Hải Nhãn. Nếu nói quan hệ của ta với hắn, thì phải là cừu địch (kẻ thù) mới đúng.”
Diêu Nhiếp đương nhiên là không tin tưởng lắm, tuy bọn họ đã ký khế ước chủ tớ, nhưng với cá tính cao ngạo của Nhai Xế, thì làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời mà nhảy vào Hải Nhãn trấn hải (cánh giữ biển) như vậy được? Sao lại tin tưởng Lưu Bá Ôn đến thế, bảo anh ấy ở bên trong đợi cho Tân Kiều trở thành Cựu Kiều, thì anh ấy liền đợi ở bên trong thật sao?
Diêu Nhiếp biết như vậy là không tốt, y như mụ đàn bà cả ngày nghi ngờ vớ vẩn chồng mình ngoại tình. Nhưng anh vẫn nhịn không được mà suy nghĩ linh tinh. Dù sao lúc đầu anh chỉ nghĩ Lưu Bá Ôn là một ông già thôi, nhưng bây giờ lại biết người ta là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai. Gian tình đầy rẫy nha!
Diêu Nhiếp nhìn chằm chằm vào mắt Nhai Xế nói: “Anh nói thật chứ?”
Nhai Xế lại vô cùng thản nhiên, cũng nhìn thẳng vào đôi mắt của Diêu Nhiếp, với vấn đề này hắn chả có gì phải kiêng dè: “Đương nhiên là thật.”
Diêu Nhiếp gật đầu, được rồi, nhìn thái độ anh ấy thản nhiên như vậy, cứ tạm tin anh ấy đi. Anh lại hỏi: “Vậy sao ngày xưa anh lại ký khế ước chủ tớ với Lưu Bá Ôn?” Anh không thể hiểu nổi, Long tử cao ngạo này sẽ cam chịu làm nô bộc cho người khác sử dụng.
Vẻ mặt Nhai Xế trầm xuống, có vẻ không muốn nói ra. Diêu Nhiếp cũng không chịu nhượng bộ, cuối cùng tung ra con át chủ bài mà các otaku yêu thích nhất — ngẩng đầu bốn lăm độ, đôi mắt ngập nước tràn đầy mong đợi, làm nũng nói: “Phu quân, nói cho em biết đi mà.” Tuy làm trò này cũng khiến cho anh nổi da gà đầy người, nhưng mà đối với một con rồng otaku như Nhai Xế mà nói, thì đó chính là chiêu tất sát vạn lần thử vạn lần linh nghiệm.
Nhai Xế tuy vẫn trưng ra vẻ mặt bài poker, nhưng trong lòng sớm đã nổi nhạc tung hoa, hắn khẽ “khụ khụ” hắng giọng, che giấu nội tâm đang dậy sóng, rồi mới nói: “Được rồi, thật ra chuyện này nói đến cũng lạ năm đó tính khí ta không được tốt lắm…”
Diêu Nhiếp thầm oán, bây giờ cũng có tốt hơn chỗ nào đâu. Nhưng mà lời này chỉ có thể giữ trong lòng, nếu không thì đừng mong được nghe tiếp chuyện kia.
Nhớ năm đó, Nhai Xế không được phụ thân Thanh Long yêu thương, thậm chí ngay lúc hắn vừa sinh ra đã muốn giết chết hắn. Trong lòng hắn mang đầy oán hận, chỉ mất mười năm đã lớn lên thành rồng, sau đó liền rời nhà ra đi, hắn ôm đầy hùng tâm tráng chí, thề phải xông pha làm nên sự nghiệp khiến cho phụ thân phải nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa.
Lúc ấy Trụ Vương tàn bạo hoang dâm, Nhai Xế liền trợ giúp Văn Vương phạt Trụ, mang Văn Vương tìm đến Khương Tử Nha, phù trợ Văn Vương, Vũ Vương đánh bại đại quân Tây Kỳ, lập nên Triều Chu. Khi thiên hạ thuộc về Nhà Chu cũng là lúc, hắn lặng lẽ rời đi.
Bởi vì có công trợ Chu phạt Trụ, Thiên Đình ban cho Nhai Xế tiên tịch, được phép ở lại Thiên Đình.
Nhưng đáng tiếc, không biết có phải vì liên quan đến bóng ma thời thơ ấu hay không, mà Nhai Xế luôn luôn tâm cao khí ngạo, tính tình cô độc quái gở, lại còn xấu tính, mồm miệng lại càng độc địa hơn. Trên Thiên Đình đắc tội không ít Thần tiên, Tinh quân, trong đó kẻ đứng mũi chịu sào chính là Lưu Bá Ôn.
Lúc đầu, Lưu Thần quân chẳng qua là thấy đồng nghiệp mới nên đánh tiếng chào hỏi mà thôi, ai ngờ lại bị Nhai Xế chế nhạo cho một trận. Lưu Bá Ôn cũng là một kẻ thẳng tính, tự dưng không đâu lại bị người khác chế ngạo, cũng nhịn không được mỉa mai đốp lại. Hai người cãi nhau đến mức không thể cứu vãn, nút thắt cứ thế được tạo ra. Sau này bọn họ chỉ cần chạm mặt nhau, là khó tránh một màn đối chọi chửi rủa.
Lưu Bá Ôn nhận được chỉ dụ của Thiên Đế phải phù trợ Minh Đế lập nên triều đại mới, cũng trao cho hắn quyền lựa chọn Tinh quân, Thần quân trên Thiên Đình làm trợ thủ cùng đi. Lưu Bá Ôn nhân cơ hội trả thù, chỉ định một nhà Thanh Long đi cùng mình.
Lúc đó Thanh Long đã già, Thiên Đế liền ra lệnh cho chín đứa con của Thanh Long thay phụ thân xuất chinh. Trong tay Lưu Bá Ôn có Trảm Tiên Kiếm, có thể hiệu lệnh bát phương, ngay cả Long tử cũng không thể không khuất phục. Nhai Xế biết thật ra Lưu Bá Ôn chính là muốn chĩa về phía mình, hắn không muốn liên lụy đến những huynh đệ khác, một con rồng làm một con rồng chịu. Hắn tỏ ra yếu thế trước Lưu Bá Ôn, nguyện ý cùng Lưu Bá Ôn ký khế ước chủ tớ, cho đến khi nhiệm vụ phù trợ Minh Đế hoàn thành.
Nhưng không ngờ tên Lưu Bá Ôn sát thiên đao (1) kia, tự mình bế tắc muốn chết vì tình, trước khi chết lại còn lừa gạt ta nhảy vào Hải Nhãn làm rồng canh mộ cho hắn nữa chứ!
Nhai Xế nhớ đến chuyện này lại thấy tức giận: “Hắn là thứ khốn khiếp! Lúc đầu ta cứ nghĩ hắn là Tiên quân ngay thẳng nên chắc sẽ không lừa gạt người khác đâu? Không ngờ hắn lại là một tên vô lại!”
Diêu Nhiếp gật đầu, thì ra ân oán tình thù giữa bọn họ là như thế, nhưng điều anh lo lắng bây giờ chính là: “Thế… Anh đã xem Mệnh sách của em rồi, kiếp trước của em sẽ không phải là cái tên khốn khiếp đó chứ?”
Nhai Xế nhìn anh đầy khó hiểu: “Em nói bậy bạ cái gì thế? Sao có thể chứ?” Nhưng Nhai Xế đã quên rằng, lúc trước chính hắn cũng từng hoài nghi Diêu Nhiếp chính là Lưu Bá Ôn, còn thấy chết mà không cứu, muốn thử xem thực lực của anh như thế nào.
Diêu Nhiếp thở phào nhẹ nhõm, rồi lại càng bối rối: “Vậy tại sao em lại hay mơ thấy ông ta? Chẳng lẽ em là Hồng Chúc kia sao?”
Nhai Xế nhìn Diêu Nhiếp hồi lâu, cuối cùng chống cự không nổi chiêu tất sát của Diêu Nhiếp — ngước lên một góc bốn lăm độ nhìn chờ mong, thua trận: “Được rồi, em muốn biết, thì ta sẽ nói cho em biết.”
Diêu Nhiếp nín thở chờ đợi.
Nhai Xế nói: “Em là kiếm(2) nhân.”
“Hả?” Diêu Nhiếp cho là mình lại bị Nhai Xế trêu chọc, đang định xông lên bóp cổ hắn: “Có anh mới là tiện(2) nhân í! Cả nhà anh đều là tiện nhân!”
“Cả nhà của anh không phải là em sao?” Nhai Xế vừa cười ha ha, vừa há miệng phun ra một thanh bảo kiếm nói: “Đây là em đó.”
………………………………….
Lạc Đan Thanh trực tiếp mở cửa nhà Trầm Kinh Phàm ra. Đừng hiểu lầm, không phải là hắn sống chung với đồng chí Tiểu Trầm đâu, hắn cũng không chìa khóa của căn phòng này. Chẳng qua đối với một cao thủ tạo lập không gian mà nói, mở một cánh cửa cũng chỉ là bữa ăn sáng mà thôi.
Trầm Kinh Phàm thấy Lạc Đan Thanh đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, còn thuận miệng hỏi một câu: “Ăn cơm chưa?”
Lạc Đan Thanh nói: “Vẫn chưa.”
Trầm Kinh Phàm gật đầu: “Ừ, đúng lúc tôi cũng chưa ăn. Anh đi nấu cơm đi.” Y nói như chuyện đương nhiên, giống như Lạc Đan Thanh là bà nội trợ nhà y vậy.
Ngụy Kinh Hồng và Khâu Tiểu Thần đang cùng chơi Tam Quốc Sát ở trong phòng, vừa nghe thấy giọng nói của bố, nó đã kéo Khâu Tiểu Thần ra phòng khách, nhanh chóng giới thiệu: “Bố ơi, đây là lớp trưởng lớp con tên là Khâu Tiểu Thần!”
Lạc Đan Thanh cúi đầu nhìn, dáng vẻ của đứa bé kia rất đáng yêu, khuôn mặt đỏ ửng như quả táo, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, khẽ chớp chớp.
Khâu Tiểu Thần có chút lo lắng, khẽ nói một câu: “Chàu chú ạ.”
Lạc Đan Thanh khích lệ nói: “Ngoan lắm, cậu bé thật đáng yêu.”
Ngụy Kinh Hồng trông rất tự hào, đắc ý nói: “Đương nhiên, cậu ấy là bạn trai của con mà!”
Trầm Kinh Phàm liếc mắt nhìn nó, con nít con nôi, biết bạn trai là thế nào sao?
Nhưng Lạc Đan Thanh lại rất hài lòng: “Không hổ là con của bố, rất có mắt nhìn!”
Trầm Kinh Phàm chịu không nổi dời tầm mắt, tập trung sự chú ý lên tờ báo, đúng là cha nào con nấy.
Lạc Đan Thanh rất vui vẻ: “OK! Đêm nay sẽ nấu một bữa tối thật thịnh soạn, để chúc mừng Tiểu Hồng tìm được bạn trai!”
Khâu Tiểu Thần kéo kéo gấu áo của Ngụy Kinh Hồng: “Bạn thì bạn, sao lại bảo là bạn trai?”
Ngụy Kinh Hồng lại ranh ma: “Cậu là con trai đúng không?”
Bạn nhỏ Khâu gật đầu.
Ngụy Kinh Hồng lại hỏi: “Vậy cậu có phải là bạn của tớ không?”
Bạn nhỏ Khâu lại gật đầu.
Ngụy Kinh Hồng liền tổng kết: “Thế thì gọi bạn trai là đúng rồi.”
Bạn nhỏ Khâu bị xoay vòng vòng choáng váng đầu óc, gật đầu đồng ý.
……………………………….
Sau khi ăn xong, Lạc Đan Thanh đưa Khâu Tiểu Thần về nhà, Ngụy Kinh Hồng kiên quyết muốn đi cùng; Lạc Đan Thanh cũng kiên quyết muốn Trầm Kinh Phàm đi cùng, để tản bộ sau bữa ăn. Đồng chí Tiểu Trầm không chịu nổi hắn năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng đành phải đầu hàng.
Màn đêm buông xuống, hai lớn hai nhỏ chậm rãi tản bộ dưới ánh đèn đường màu cam. Lạc Đan Thanh đang định nói gì đó với Trầm Kinh Phàm, thì đúng lúc này Khâu Tiểu Thần lại đột nhiên hất bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình của Ngụy Kinh Hồng ra mà chạy đi, miệng còn hô lên: “Lục Thanh! Cậu đừng chạy, Lục Thanh!”
……………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Thật ra câu chuyện đứa bé trai bị treo cổ trên người mặc váy của con gái, trên mặt đất có Định hồn đà (thứ để chặn cố định linh hồn), và có tin nghi ngờ là do có người dùng Mao Sơn đạo thuật để nuôi quỷ nhỏ, là chuyện lạ có thật đấy. Có phải có người dùng Mao Sơn đạo thuật thật hay không vẫn chưa xác định được, nhưng mà đúng thật là có tin này. Cũng không loại trừ khả năng hung thủ cố ý tạo hiện trường giả.
Lạc Đan Thanh: Vẫn là con của bố có triển vọng, nhỏ như vậy đã mang vợ về ra mắt bố mẹ rồi. Tiểu Phàm, khi nào thì anh được gặp bố mẹ của em đây?
Trầm Kinh Phàm lạnh lùng: Chờ sau khi anh đổi tính.
Cuối cùng xin nói một câu: Chân tướng của đế thần mã, đều là phôi dâm cả, anh anh anh Tiểu Nội Bát chạy xuống đi…
…………………………
(1) Sát thiên đao, một câu chửi rủa, kiểu như đáng chém nghìn đao.
(2) 劍 kiếm 剑 /jiàn/: Thanh gươm, kiếm
贱 tiện 賤 /jiàn/: đê tiện, hèn mọn
Phát âm giống nhau nên Tiểu Diêu nghe nhầm.