• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

28/1/2015: Đính chính: Sửa “tháp Kara trên sa mạc” thành “sa mạc Taklamakan” nhé mn.

…………………………………………………..

Diêu Nhiếp mệt mỏi kiệt sức ngã lăn trên mặt đất thở hổn hển, cả người anh ướt như chuột lột.

Vừa nãy Diêu Nhiếp còn đang ở trong phòng bếp rửa dưa chuột, thì đột nhiên có người xuất hiện ở sau lưng bóp chặt lấy cổ của anh, muốn bắt anh từ phía sau. Anh biết đây nhất định không phải là Nhai Xế, thứ nhất Nhai Xế rất khinh thường mấy loại vui đùa kiểu này; thứ hai trên người kẻ này không có mùi vị nam tính nồng đậm như ở Nhai Xế.

Diêu Nhiếp cũng chỉ kịp hô to một tiếng: “Tiểu Thất, cứu tôi!” Người phía sau đột nhiên ra sức, mạnh mẽ tóm chặt lấy anh, đúng lúc anh nghĩ rằng mình sẽ bị đâm vào tường, thì đột nhiên lại ngã xuống dưới, Diêu Nhiếp lại được trải nghiệm cảm giác rơi tự do.

“A ~~~~~~” Diêu tiền • MC không hề cho rằng mình là một con tôm chân mềm, nhưng anh vẫn không ngăn được bản thân phát ra tiếng thét chói tai thê lương như vậy. Sau đó “tõm” một tiếng, anh ngã xuống hồ nước. May mắn anh cũng không phải là vịt cạn, rơi xuống đúng nơi cách bờ hồ không xa lắm. Chưa kịp tự hỏi đây là đang xảy ra chuyện gì, xuất phát từ bản năng sinh tồn, anh cố hết sức bơi vào bờ.

Lúc ngoi lên hít thở, Diêu Nhiếp nhìn hết một vòng xung quanh. Nơi anh vừa đáp xuống là một cái hồ nhỏ trong vắt, xung quanh bốn phía có một vài loại cây cối sinh trưởng. Diêu Nhiếp thầm cảm thấy may mắn vì anh đã rớt vào hồ nước, chứ nếu mà đáp hẳn xuống đất thì đảm bảo bây giờ anh đã thành một đống thịt nhão rồi.

Nhưng kẻ vừa mới tấn công anh là ai? Sao đột nhiên anh lại bị lôi đến nơi này? Đây là đâu vậy? Chẳng lẽ mình xuyên không rồi sao?!

Bởi vì dạo gần đây gặp quá nhiều chuyện kì quái quỷ dị, nên đầu óc anh cũng bắt đầu trở nên bất thường rồi.

Đột nhiên, từ rừng cây phía sau truyền ra tiếng “tất tất tác tác”, chẳng lẽ thú dữ xuất hiện sao? Diêu Nhiếp ngay lập tức cảnh giác đứng lên, quay đầu nhìn lại.

…………………………………………..

“Tôi biết cậu nha, cậu là MC của “Khám phá khoa học” đúng không?”

“Ha hả, bây giờ đã không phải nữa rồi.” Diêu Nhiếp cười mỉa.

Nơi đây là sa mạc Taklamakan, mới rồi xuất hiện trong rừng cây cũng không phải là thú dữ gì mà chỉ là hai đội viên trong đội khảo cổ ở gần đây mà thôi. Hai gã đội viên phát hiện ra Diêu Nhiếp ướt sũng bên hồ, thì thấy vô cùng kinh ngạc, theo lý mà nói, nơi này đúng ra thì một cái dấu chân người còn hiếm, chứ đừng nói đến ở đâu lại nhô ra một kẻ, lại còn ướt sũng thế này nữa chứ?

Nếu mà nói anh từ trong phòng bếp ở nhà rơi rụng đến đây, người khác không nghĩ anh bị điên mới lạ. Anh đành phải bịa ra một cái lý do, nói máy bay của mình gặp sự cố nên rơi xuống đây, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, anh vô cùng anh dũng nhảy khỏi máy bay, may mắn rớt vào trong hồ mới sống sót được.

Tuy rằng lý do này hết sức vô lí, đầy lỗ hổng. Nhưng dường như đối phương không hề nghi ngờ gì, còn đưa anh về căn lều của đoàn khảo cổ, rồi dẫn anh đi gặp đội trưởng của đội khảo cổ là giáo sư Trần nữa.

Giáo sư Trần trông rất trẻ, thoạt nhìn chưa đến 30 tuổi, mới tầm tuổi này mà đã thành giáo sư rồi, không khỏi khiến Diêu Nhiếp kính nể, đây chính là thiên tài trong truyền thuyết nha!

Giáo sư Trần liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của Diêu Nhiếp, y đối với “tai nạn máy bay” của Diêu Nhiếp vừa khiếp sợ vừa cảm thông, đồng thời rất hoan nghênh Diêu Nhiếp tạm thời gia nhập vào đại gia đình đội khảo cổ, chờ đến một tuần sau, khi xe tải tiếp tế vật dụng đến đây, thì đã có thể đưa anh đến thành phố gần nhất.

Diêu Nhiếp ngồi trước căn lều, nhìn cát vàng bay đầy trời, nhìn đội viên đội khảo cổ ra ra vào vào, còn có ô tô hiện đại ở bên kia, rồi lều trại, anh có hơi thất vọng mà xác nhận lại lần nữa: “Thì ra không phải là xuyên không à?”

……………………………………………………………………….

Sa mạc Taklamakan nằm ở phía Tây bắc của đất nước, khí hậu ác liệt, vị trí địa lý hẻo lánh, muốn đến thành phố gần nhất cũng phải lái xe mất hai ngày. Diêu Nhiếp không biết đội khảo cổ đang nghiên cứu về đề tài gì, anh là người ngoài nên không tiện hỏi nhiều, dù sao anh cũng không giúp được gì, còn hỏi này hỏi nọ vớ vẩn nữa, không chừng người ta sẽ tưởng anh là “gián điệp thương mại” mất. Nhưng mà nhìn một đám người bận rộn như vậy, mà mình chẳng những ăn của người ta, ở của người ta, còn ngồi đây chơi bời lêu lổng, cái gì cũng không làm, khó tránh khỏi có chút băn khoăn.

Sau khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống. Diêu Nhiếp vội lấy bộ quần áo đang được phơi bên ngoài lều để mặc vào, nhưng vẫn lạnh run như trước. Vẫn là anh Từ đội phó đội khảo cổ cẩn thận, đem cho Diêu Nhiếp vài bộ quần áo chống rét.

Diêu Nhiếp nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu muốn giúp một tay.

Anh Từ là một nam tử hán người Đông Bắc, nói chuyện ngay thẳng, ha ha cười: “Biết nấu cơm sao? Vậy cậu giúp chúng tôi nấu cơm đi. Đội của chúng tôi ít người, có cậu giúp một tay thật sự là quá tốt!”

Cái khác thì không dám nói, chứ nấu cơm thì anh rất là tự tin. Diêu Nhiếp vốn là một người đàn ông độc thân, làm vài món ăn linh tinh để giải quyết vấn đề ấm bụng của bản thân là không thành vấn đề. Nhưng sau này trong nhà lại nhô ra thêm một ông chủ lớn, yêu cầu thức ăn vô cùng cầu kỳ, đến mức bức Diêu Nhiếp phải trở thành đầu bếp siêu sao!

Diêu đầu bếp bắt đầu đi nhậm chức, nhiệm vụ đầu tiên chính là đi đến hồ xách nước.

Rừng cây nhỏ không tên, nhưng cũng là ốc đảo duy nhất trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây. Mặc dù nơi này cách khu vực khảo sát của đội khảo cổ khá xa, nhưng để thuận tiện hơn trong cuộc sống thường ngày, cuối cùng bọn họ vẫn quyết định dựng lều ở đây.

Diêu Nhiếp ở bờ hồ múc đầy hai thùng nước, đang định mang trọng trách quay về, thì bỗng nhiên lại nghe thấy trong rừng cây mơ hồ truyền ra một chuỗi tiếng rên rỉ bị đè nén. Có khi nghe như tiếng khóc của trẻ sơ sinh, có khi lại nghe như tiếng mèo gọi xuân. Bởi vì gần đây chịu sự tàn phá quá nhiều của những chuyện thần quái kì bí, Diêu Nhiếp đã có chút hoảng loạn, tim đập liên hồi, rón ra rón rén đi qua, vạch bụi rậm ra một chút, nhòm vào bên trong.

Chỉ thấy dưới ánh trăng bàng bạc, bên trong bụi rậm có một con thú dữ đang đè lên một người. Diêu Nhiếp nhìn kỹ thì thấy đó là một con hổ vằn trắng, dưới thân nó đang đè lên một người đàn ông có dáng người mảnh khảnh. Vốn tưởng là hổ dữ ăn thịt người, nhưng ngay giây tiếp theo anh đã phát hiện ra điều bất thường. Bởi vì thân thể của con hổ lớn kia đang chuyển động trước sau rất có quy luật, miệng phát ra một loạt tiếng rống như tiếng giống đực thị uy. Mà hình dáng của người dưới thân nó cũng không nhìn rõ lắm, miệng phát ra từng chuỗi rên rỉ nhưng không phải do đau đớn, mà ngược lại có pha lẫn chút ngâm nga ngọt ngào gợi cảm. Diêu Nhiếp nghe đoạn này xong, nếu nói là đau đớn, không bằng nói là hưởng thụ thì đúng hơn.

Diêu Nhiếp suýt chút nữa thì thét lên thành tiếng, may mắn lấy tay lên che miệng ngăn tiếng thét đúng lúc. Nhưng hoàn cảnh bây giờ của anh rất rất xấu hổ, muốn đi về thì phải đi qua bụi cỏ trước mặt kia. Mà anh làm gì có cánh để mà bay qua, cũng không có tự tin đi trên đám cỏ kia mà không phát ra một chút tiếng động nào.

Cách duy nhất lúc này chỉ là lui về bờ hồ trước, chờ bọn họ đi rồi thì mình mới đi được. Đáng thương cho Diêu Nhiếp phải ngồi hứng gió rét, nghe gần hết một vở đông cung sống động.

Trong lòng Diêu đầu bếp ngạc nhiên vô cùng, người đàn ông này cũng thật là mạnh mẽ quá đi, có thể cùng hổ dữ làm chuyện yêu, mặc dù mình cũng đã cùng Nhai Xế abc.. xyz, trải qua đêm đó, anh đã sâu sắc cảm nhận được, thật ra hai người đàn ông cùng nhau cũng có thể vô cùng thoải mái, kích tình như vậy. Nhưng mà cho đến bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cùng nguyên hình của Nhai Xế làm chuyện đó, mới chỉ là hình dáng con người thôi mà quả dưa chuột kia đã lớn phát khiếp như vậy rồi, nếu mà để chân thân của hắn ra trận nữa, thì mông anh nở hoa là cái chắc!

Nhớ đến đêm hôm ấy, mặt Diêu Nhiếp không khỏi nóng lên, anh tự nhận mình không phải đồng tính luyến ái, vốn dĩ anh đối với đàn ông cũng chưa bao giờ có loại ý nghĩ này, vậy mà sao vừa gặp Tiểu Thất đã trở nên ham muốn như vậy nhỉ? Chẳng những liên tục mộng xuân, mà đêm kia chính mình còn chủ động nữa chứ.

……………………………………………… ……………….

Đêm hôm đó, Diêu Nhiếp nhảy lên giường của Nhai Xế, vốn chỉ muốn ngủ nhờ một đêm thôi, động cơ của anh vô cùng trong sáng. Tuy trước đây Nhai Xế đã có lần tuyên bố một câu kinh thiên động địa, kinh tâm động phách. Nhưng sau đó hắn lại không có hành động gì khác, nên Diêu Nhiếp cũng không để bụng chuyện này. Hơn nửa đêm rồi mà vẫn bị đánh thức, nên anh cực kỳ buồn ngủ, hơn nữa bên cạnh còn có một cái “lò sưởi siêu lớn” đang sưởi ấm cho anh, mới vừa nằm vật xuống  giường, anh đã lăn quay ra ngủ rồi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh cảm thấy nơi nụ hoa truyền đến một loại cảm giác đau đớn xen lẫn tê dại, cảm giác này sao lại quen thuộc đến thế, giống với rất nhiều đêm trước, khiến cho Diêu Nhiếp vừa đau vừa thích. Dù sao cũng chỉ là một giấc mộng xuân thôi mà, nghĩ thế anh để mặc cho bản thân xuôi theo khoái cảm theo bản năng. “Ah ~” làm nũng mà hừ lên một tiếng, nụ hoa bên kia vì bị vắng vẻ mà  dựng đứng cả lên, như muốn cầu xin đối phương âu yếm.

Bên tai truyền đến tiếng cười khàn khàn xấu xa, ngay lập tức không khiến cho anh phải thất vọng, nụ hoa bên kia cuối cùng cũng bị nhón lấy, động tác của hắn rất thô lỗ, ác ý xoa nắn.

“Ah ư~…” Diêu Nhiếp rên rỉ một tiếng, cuối cùng cũng mở mắt ra. Hai mắt anh mờ sương, đầu óc hỗn độn, căn bản không thể phân biệt được đây là mơ hay là thật. Chỉ có dục vọng nơi hạ thân đang bừng bừng phấn chấn kia là rõ ràng nhất.

Nhai Xế thấy anh tỉnh dậy, ham muốn phát ra trong đôi mắt dã thú màu vàng nhạt càng đậm hơn, hắn mạnh mẽ cúi đầu xuống, cắn vào môi dưới của anh. Bây giờ hắn đã học được cách để kiểm soát tình hình, biết cách dùng cả răng nanh lẫn môi lưỡi, khiến cho Diêu Nhiếp không hề cảm thấy đau đớn, mà chỉ cảm thấy có một loại kích thích mãnh liệt.

Thừa lúc Diêu Nhiếp há mồm rên rỉ, đầu lưỡi của Nhai Xế nhân cơ hội trườn vào, mạnh mẽ ma xát trong miệng anh, bắt chước động tác lúc giao hợp, khiến cho anh đột nhiên cảm thấy khó thở, đầu óc nóng lên, cả cơ thể như tan chảy thành một vũng bùn nhão.

Đầu lưỡi Nhai Xế cuối cùng cũng chịu rời khỏi miệng anh, rồi lại trìu mến cắn nhẹ lên môi anh. Tay từ từ vuốt ve xuống dưới, nắm lấy cậu em đang nhếch lên cao cao của Diêu Nhiếp, vuốt ve một cách thô lỗ.

Sau đó mới đem ngón tay dính đầy d*m thủy giơ lên cho Diêu Nhiếp xem: “Ngươi rất muốn đúng không? Ngươi xem, đều đã ướt đến mức này rồi…” Giọng nói khàn khàn đầy ham muốn, nghe vào tai Diêu Nhiếp vừa khiến anh cảm thấy thẹn, vừa mang lại một loại kích thích vô cùng mãnh liệt.

Nói trắng ra, hắn đang bóp nhẹ vài cái lên hai t*nh hoàn của Diêu Nhiếp, nơi đó đã sớm nặng nề trĩu xuống, bắt đầu cứng đến phát đau, chỉ cần hắn vuốt ve cọ xát trên phân thân của Diêu Nhiếp thêm vài cái nữa, chắc chắn Diêu Nhiếp sẽ đạt đến cao trào.

Diêu Nhiếp có chút bất mãn cọ cọ vào thân hình cao lớn của Nhai Xế, thậm chí hai chân đã nâng lên, chủ động quấn lấy thắt lưng cường tráng của Nhai Xế, dùng chính hạ thân của mình chuyển động ma sát với cự vật to lớn của đối phương.

Theo tình huống thông thường, cứ sau khi “vũ khí” của Nhai Xế xuất hiện, thì anh chắc chắn sẽ giật mình tỉnh giấc, nhưng lúc này không biết có phải là do đã quen rồi hay không mà anh lại bình tĩnh hơn trước rất nhiều, thật ra nguyên nhân chính nằm ở chỗ, anh bây giờ đã khó nhịn nổi mà chỉ muốn thỏa mãn ham muốn của bản thân, nên cũng không thèm để ý đến bất kỳ chuyện gì khác nữa.

Mắt thấy dục vọng sắp lên đến cao trào, lại đột nhiên đứng yên bất động, Nhai Xế vốn đang hưởng thụ sự nhiệt tình chủ động của Diêu Nhiếp, bỗng dưng giữ chặt lấy thắt lưng của Diêu Nhiếp không cho anh nhúc nhích.

Diêu Nhiếp ngước đôi mắt mờ sương đã bị ham muốn che phủ lên, bất mãn lườm Nhai Xế một cái.

Nhai Xế cười vô cùng xấu xa, ngón tay ra sức búng một phát lên đỉnh phân thân của Nhai Xế.

“A ~ ah ~” tiếng thét chót tai cao vút phát ra, t*nh dịch phun trào như vỡ đê, từng cơn từng cơn, bắn tung tóe lên cơ bụng rắn chắc của Nhai Xế.

Nhai Xế lau một ít chất dịch trắng đục, đưa lên miệng mình. Diêu Nhiếp nhìn mà xấu hổ đỏ cả mặt, Nhai Xế đầy gợi cảm mà liếm liếm môi: “Mùi vị không tệ.”

Cao trào qua đi, Diêu Nhiếp sảng khoái nằm bất động trên giường mặc cho Nhai Xế sắp xếp. Nhai Xế lật cơ thể của anh sang một bên, đặt thêm dưới bụng của anh hai cái gối đầu, vuốt ve cái mông cong vểnh của anh. Rồi ngón tay mới xoa nhẹ lên cúc huyệt của Nhai Xế, nhẹ nhàng xoay tròn lên những nếp gấp non mềm. Sau đó không biết lôi ra từ đâu một cái bình sứ màu trắng, hắn đổ ra một ít chất lỏng trong suốt, bắt đầu đâm một ngón tay thăm dò vào trong cúc huyệt của Diêu Nhiếp, ngay cả chất lỏng trắng đục lúc nãy cũng được đẩy luôn vào, động tác nóng vội trừu sáp khuấy động mọi ngóc ngách bên trong.

“A~!” Diêu Nhiếp bị đau, từ sâu trong yết hầu phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác đau này sao mà chân thật quá vậy, nhất định đây không phải là mơ rồi.

Đáng tiếc bây giờ mới ngộ ra là quá muộn, cơ ngực cường tráng của Nhai Xế đã dán lên phía sau lưng của anh, đem sức nặng của cả cơ thể áp lên người anh rồi, lại còn ghé vào lỗ tai anh thấp giọng trấn an: “Yên tâm, ta có bôi thuốc cho ngươi rồi, ngươi sẽ không cảm thấy đau dù chỉ một chút.” Không để cho Diêu Nhiếp có cơ hội từ chối, hắn lại tuyên bố lần nữa: “Ta muốn giao phối với ngươi!”

Khớp xương của Nhai Xế rất rõ ràng, những ngón tay dài mảnh không ngừng tới lui thăm dò trong cơ thể, khuấy động không theo bất kỳ quy luật nào, không biết có phải là do tác dụng của thuốc kia hay không, mà có vật lạ vừa ấn vừa xoa bên trong nội vách, nhưng anh vẫn không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, thậm chí còn khiến cho bên trong anh vừa thoải mái vừa ngứa ngáy nóng bỏng, anh không khỏi vặn vẹo vòng eo, chủ động nương theo những chuyển động vuốt ve của ngón tay.

Khi Nhai Xế cảm thấy nội vách đã đủ mềm mại, hắn rút ngón tay ra, tiểu huyệt kia lại giống như một cái miệng tham lam, chặt chẽ ngậm lấy ngón tay không cho rút ra. Ngón tay của Nhai Xế lại búng một phát nữa lên thân thân đã cứng rắn đỏ hồng của Diêu Nhiếp, anh “A~!” lên một tiếng sợ hãi, suýt nữa thì không kiềm lại được, may mắn Nhai Xế rất đúng lúc nắm lấy phần gốc, mới giữ cho anh không phóng ra ngay lập tức. Nhưng mà tiểu huyệt lại bị kinh động, khẽ thả lỏng một chút, Nhai Xế nhân cơ hội này rút ngón tay ra, “Ba” một tiếng mang theo cả tiếng nước ướt sũng. Cúc huyệt màu hồng không lập tức khép lại, nên từ bên trong bắt đầu tràn ra một chất lỏng trong suốt.

Mất đi an ủi của ngón tay, Diêu Nhiếp bỗng nhiên cảm thấy bên trong ngứa ngáy khác thường, anh ngước đôi mắt đã mông lung vì chìm sâu tình dục lên, nhíu mày, hai má phiếm hồng. Bày ra một bộ dáng vô cùng dâm mỹ, Nhai Xế nhìn thấy mà thú tính sôi trào.

Hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa, “vũ khí hạng nặng” bắt đầu len lỏi vào trong nhụy hoa, muốn tiến quân thần tốc.

Tuy vũ khí của Nhai Xế chất lượng mười phần, nhưng Diêu Nhiếp lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào, thậm chí bởi vì hắn rút ngón tay ra mà cảm thấy nội vách trống trải ngứa ngáy, được vỗ về, được lấp đầy, vô cùng thỏa mãn phát ra một tiếng rên rỉ: “Ah~…”

Nhai Xế chuyển động vốn không hề chú ý đến kỹ xảo hay tiết tấu, mà chỉ làm theo bản năng của dã thú, động tác trừu sáp vừa nhanh vừa sâu vừa mạnh mẽ, va chạm đến mức khiến Diêu Nhiếp kêu “A~ a~” không ngừng. Nhiều lần Diêu Nhiếp bị đâm suýt chút nữa thì rơi hẳn xuống dưới giường, rồi lại bị Nhai Xế giữ lại, so với lúc đầu càng đâm sâu hơn, hận không thể đem cả hai t*nh hoàn cùng cắm vào tiểu huyệt của Diêu Nhiếp.

Tư thế giao phối giống như động vật, cộng thêm hơi thở hoang dã mãnh liệt của người phía sau, tất cả đều khiến cho Diêu Nhiếp vừa xấu hổ lại vừa thỏa mãn, thoải mái đến mức làm cho anh bắt đầu chủ động đong đưa thắt lưng hùa vào chuyển động của Nhai Xế. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng “Ba ba” khi hai t*nh hoàn va vào mông, ngoài ra còn có thêm tiếng nước vô cùng dâm mỹ.

Phân thân thì đang ma sát với gối đầu bên dưới, mà cúc huyệt lại đang bị Nhai Xế trừu sáp mãnh liệt, trước sau đều bị tấn công, miệng Diêu Nhiếp tràn ra những tiếng rên rỉ khàn khàn gợi cảm, cúc huyệt bắt đầu kẹp chặt lấy dương v*t của Nhai Xế, phân thân nương theo tiết tấu vào ra của Nhai Xế mà ma xát với gối đầu, mắt thấy sẽ đạt đến cao trào, Nhai Xế bỗng vươn tay đoạt lấy cái gối lót dưới người anh, hắn cắn liền một hơi trên cái cổ trắng nõn. Bởi đã cảm nhận được kích thích vô cùng mãnh liệt, Diêu Nhiếp “A ~~” lên một tiếng thét chói tai, lần thứ hai bắn tinh.

Sắc mặt Diêu Nhiếp ửng hồng, thở hổn hển, Nhai Xế cũng không để cho anh cơ hội để cảm thụ lại dư vị lúc nãy, bàn tay lại vươn đến trước ngực của anh, thô lỗ vuốt ve xoa nắn hai nụ hoa đã sớm sưng lên. Diêu Nhiếp không hề biết rằng, thì ra nơi này của mình cũng có thể nhạy cảm như vậy, chỉ mới kéo một phát, đã mơ hồ cảm nhận được khoái cảm kéo đến, khiến cho phân thân của anh lại hơi hơi cương lên…

Diêu Nhiếp cúi đầu, tư thế này đúng lúc có thể nhìn rõ được hai nụ hoa sưng đỏ của mình, mông và cả âm nang màu đỏ sậm, ngay cả dương v*t to lớn của Nhai Xế đang ra ra vào vào trong cơ thể mình cũng nhìn thấy rõ mồn một, nó mang theo rất nhiều dâm dịch, một ít vẩy ra trên đùi Nhai Xế, một ít đang nhỏ xuống từng giọt từ cúc huyệt, cả hai đùi của mình cũng đều dính dính nhớp nhớp. Mà phân thân của mình bởi vì nương theo những cú đẩy hết sức cuồng mãnh của hắn, mà không ngừng đâm vào bụng mình… Hình ảnh này thật sự quá mức dâm mỹ, Diêu Nhiếp quá mức xấu hổ mà nhắm hai mắt lại.

Động tác ra vào của Nhai Xế càng ngày càng dữ dội hơn, hắn giữ nguyên tư thế cắm trong cơ thể Diêu Nhiếp, một tay lật Diêu Nhiếp lại, đối mặt với hắn. Diêu Nhiếp kinh ngạc mở to hai mắt, tầm mắt sớm đã nhuốm màu tình dục, mơ hồ thấy người đàn ông đang chuyển động trên người mình kia biến thành một con sói đói. Diêu Nhiếp hô lên một tiếng: “Tiểu Thất… A ~ Tiểu Thất!”

Diêu Nhiếp không biết đây không phải là ảo giác do khoái cảm của mình gây ra, Nhai Xế dường như rất vui vẻ, hắn vừa cười vừa ồ ồ nói: “Ngươi là ta! Ngươi là của ta!”

Lại thêm một trận va chạm mãnh liệt nữa, cứ xuôi theo bản năng mà giữ lấy, người phía sau như dã thú mà khàn khàn gầm rú, một luồng dịch nóng bỏng bắn thẳng vào sâu trong cơ thể Diêu Nhiếp.

Bị luồng t*nh dịch nóng bỏng kia đánh úp vào chỗ yếu ớt nhất trong nội vách, “A ~~” Diêu Nhiếp cao giọng thét chói tai, ngón chân co lại, nội vách co rút liên tục. Đệm giường đã bị t*nh dịch của anh thấm ướt…

Nhai Xế vẫn giữ nguyên tư thế nằm đè trên người Diêu Nhiếp, hai người im lặng hưởng thụ chút dư vị còn sót lại. Dường như dương v*t chôn trong cúc huyệt ấm áp đã bắt đầu lấy lại tinh thần, Diêu Nhiếp quá mức sợ hãi, anh đã bắn ba lượt rồi, sức cùng lực kiệt rồi, vừa muốn mở miệng ngăn cản.

Nhai Xế đã không để cho anh có cơ hội, “vận động đóng cọc siêu tốc” lại bắt đầu…

………………………….. phù…………. toát cả mồ hôi……………………………………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK