Lãnh Đông Phong nhìn đôi môi hồng của Lạc Hồng Đào mím lại mà âm thầm thở dài. Hắn biết, cô không tin lời của hắn, càng không tin tưởng phẩm cách của hắn. Một nỗi ấm ức bỗng nhiên ập tới, Lãnh Đông Phong trầm giọng:
- Em không tin ta?
- Dĩ nhiên là không tin.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lạc Hồng Đào kinh ngạc. Không phải lưỡi của cô đã bị cô tự cắn đứt rồi ư? Hiện tại, đầu lưỡi vẫn còn đau đớn, nên từ khi tỉnh dậy, Lạc Hồng Đào vẫn không muốn và không dám lên tiếng. Không chỉ vì sợ đau, Lạc Hồng Đào còn sợ mình sẽ thốt ra những câu ngọng nghịu khiến Lãnh Đông Phong chê cười. Nhưng lúc này Lạc Hồng Đào mới phát hiện, ngoại trừ đầu lưỡi vẫn còn hơi đau ra, thân thể và sức khỏe của cô không có chút gì trở ngại.
Dù trong lòng vô cùng mừng rỡ, Lạc Hồng Đào vẫn lạnh lùng ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Lãnh Đông Phong. Giọng của cô cũng lạnh lùng không kém:
- Ông dựa vào đâu mà muốn tôi tin ông? Đừng quên, tôi là con người, còn ông là vua của quái vật không gian.
Lạc Hồng Đào vừa nói vừa kín đáo quan sát. Cô đang muốn chọc tức Lãnh Đông Phong, để hắn tức giận mà giết chết cô luôn càng tốt. Vốn Lạc Hồng Đào còn muốn xưng hô với Lãnh Đông Phong bằng “mày – tao” để tăng sự đối nghịch, và cô còn định nhắc lại những tai tiếng xấu xa của hắn để mức độ khiêu khích càng cao hơn. Nhưng không hiểu tại sao, khi lời thốt ra khỏi miệng, Lạc Hồng Đào lại không thể gọi Lãnh Đông Phong là “mày”, và khi nhìn ánh mắt của Lãnh Đông Phong, những lời lẽ nặng nề nhắc lại những tin đồn về sự ti tiện, bẩn thỉu, hèn hạ của hắn cũng nghẹn lại trong lòng Lạc Hồng Đào.
Tuy nhiên, chỉ cần thái độ lạnh nhạt và hai câu nói kia của Lạc Hồng Đào thì cũng đã đủ để tác động đến cảm xúc của Lãnh Đông Phong. Chỉ là, hắn không tức giận như Lạc Hồng Đào mong muốn mà chỉ lặng đi một lát rồi cất giọng khàn khàn hỏi:
- Tại sao? Vì ta không còn là con người nữa nên không đủ tư cách để được em tin tưởng sao?
Lẽ ra lúc này Lạc Hồng Đào phải gật đầu, thậm chí, phải nương theo đó mà thực hiện kế hoạch ban đầu của mình, mắng Lãnh Đông Phong, xúc phạm hắn, để hắn nổi giận. Ấy thế mà, vẫn không hiểu tại sao, Lạc Hồng Đào lại lên tiếng giải thích:
- Ông nói những thứ thuốc đó là bọn chúng chế tạo ra để bán, tại sao bấy lâu vẫn không thấy chúng xuất hiện trong không gian?
Lạc Hồng Đào tinh ý nhận ra, khi cô nêu rõ lý do nghi ngờ, mắt của Lãnh Đông Phong sáng lên một niềm vui. Lãnh Đông Phong thậm chí còn nở nụ cười. Dù cái nhếch môi kia chỉ thoáng qua, và hơn nửa gương mặt của hắn vẫn giấu sau chiếc mặt nạ, Lạc Hồng Đào vẫn cảm nhận được là Lãnh Đông Phong đang cười.
Quả thật Lãnh Đông Phong đang rất vui vẻ. Lạc Hồng Đào chẳng những đã không khẳng định rằng cô không tin tưởng hắn mà còn thẳng thắn nêu lên suy nghĩ của cô cho hắn hiểu. Điều đó có phải chăng là biểu hiện của việc cô không hề khinh thường hắn, cô đã nguyện ý chia sẻ cảm nghĩ với hắn. Và trong niềm vui âm thầm nhưng rạo rực ấy, Lãnh Đông Phong giải đáp cho nghi ngờ của Lạc Hồng Đào:
- Mục đích của chúng là thế, nhưng chúng không thể sản xuất hàng loạt để bán ra ngoài được. Bởi vì, sau khi thử nghiệm đầu tiên thành công thì căn cứ của chúng đã bị đội đặc nhiệm của các em tiêu diệt, toàn bộ số thuốc và công thức thí nghiệm của chúng đểu bị thiêu hủy, không còn một chút nào cả.
Lạc Hồng Đào nghe thông tin đó mà vui mừng. Nhưng rồi cô lại nghi ngờ. Nếu như tất cả số thuốc đó và công thức thí nghiệm để tạo ra chúng đều đã bị thiêu hủy, tại sao Lãnh Đông Phong lại có thể có được số thuốc này để bây giờ tra tấn Hoàng Kim Sư và Hoa Ban Báo? Khẽ bĩu môi, Lạc Hồng Đào thầm bực tức. Cái gã vua của quái vật không gian này lại muốn lừa cô ư?
Lãnh Đông Phong không hiểu được suy nghĩ thầm kín trong lòng của Lạc Hồng Đào, càng không biết rằng cô vẫn còn nghi ngờ. Hắn chỉ cảm thấy cái môi đang dẫu ra của cô thật đáng yêu. Cố gắng đè nén ham muốn được chạm vào đôi môi hồng thắm như cánh hoa đào ấy, Lãnh Đông Phong ép buộc bản thân phải nghĩ đến chuyện khác. Và chuyện đó chính là niềm vui và hy vọng rằng, hắn có thể không cần phải sử dụng đến phương pháp khiến Lạc Hồng Đào sợ hãi mà vẫn có thể thuyết phục cô ở bên Lãnh Đông Phong hắn, không nghĩ đến việc trốn chạy hay tự tử nữa. Và Lãnh Đông Phong hớn hở đề nghị:
- Những thứ thuốc ấy, trên đời này, trong toàn cõi không gian này, chỉ còn có một mình ta có thể tạo ra chúng. Nếu em đồng ý ở bên cạnh ta, không rời đi, không tự tử nữa, ta sẽ chế tạo chúng cho em.