Mỗi buổi tối, Lãnh Đông Phong đều dày vò Lạc Hồng Đào rất lâu. Lạc Hồng Đào có cảm giác cô đã chịu đủ mọi đau khổ, tủi nhục rồi. Nhưng cho đến một đêm nọ, khi Lạc Hồng Đào vùng vẫy trong tột cùng cảm xúc, cô đã làm rơi chiếc mặt nạ của Lãnh Đông Phong. Dù Lãnh Đông Phong đã nhanh chóng nhặt lại mặt nạ và đeo lại, nhưng Lạc Hồng Đào đã kịp nhìn thấy gương mặt của hắn. Khi ấy, Lãnh Đông Phong đang dâng trào dục vọng nên cơ thể đã săn chắc trở lại và mang hình dáng của con người. Khi ấy, hắn đã trở lại là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.
Và lúc Lạc Hồng Đào nhìn thấy được gương mặt điển trai của Lãnh Đông Phong khi đó, cô có cảm giác địa ngục lại mở ra thêm một tầng mới với cô.
Bởi vì, Lạc Hồng Đào nhận ra, Lãnh Đông Phong chính là gã nô lệ cũ của cô. Gã nô lệ mà cô đã dùng gần nửa tài sản để chuộc về từ chợ nô lệ không gian. Gã nô lệ đó được Lạc Hồng Đào đặt tên là Nghị, vì cảm phục nghị lực của gã.
Lạc Hồng Đào bàng hoàng thảng thốt nhận ra. Nghị - Lãnh Đông Phong, thì ra, vốn là có liên quan với nhau, thì ra chỉ là một.
Và như thế, trong lòng của Lạc Hồng Đào như bị ai giáng cho một chùy nặng hàng ngàn cân. Sự tủi hổ, nhục nhã và đau khổ của cô bây giờ như tăng lên gấp mười lần khi có thêm sự xuất hiện của cảm giác bản thân đã bị phản bội. Cô đã từng yêu thương tên nô lệ kia như thế, cô đã từng đối xử tốt với hắn như thế, thậm chí… Lạc Hồng Đào còn từng có ý định sẽ giúp tên nô lệ kia che giấu thân phận ti tiện và cùng hắn kết hôn rồi lui về ở ẩn. Thế mà, tên nô lệ ấy đã phụ lại cái tên Nghị mà cô đã đặt cho hắn, cam tâm tình nguyện trở thành một tên quái vật xấu xí, xấu xa và kinh tởm. Không chỉ vậy, hắn còn nhẫn tâm phá hủy hạnh phúc của cô, chiếm đoạt và cưỡng đoạt cô, khiến cô trở nên bẩn thỉu, nhơ nhớp. Nhìn lại thân phận của mình lúc này, Lạc Hồng Đào đau đớn nhận ra, cô đã không còn là chủ của tên nô lệ kia mà ngược lại, bây giờ cô đã trở thành một món đồ chơi cho hắn tùy ý đùa bỡn. So với làm một nô lệ, tình cảnh của Lạc Hồng Đào hiện tại càng khiến cô cảm thấy kinh tởm và căm hận hơn gấp nhiều lần.
Nỗi căm hận và kinh tởm kia đeo bám tâm trí của Lạc Hồng Đào khiến lý trí của cô trở nên tỉnh táo và sắc lạnh hơn bao giờ hết. Nhờ thế, Lạc Hồng Đào có thể nhạy bén nhận ra, mỗi khi Lãnh Đông Phong giở trò cưỡng đoạt cô thì sau đó hắn sẽ yếu sức hơn một chút. Không chỉ vậy, dạo gần đây, những tiếng kêu rú của lũ quái vật không gian càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn, lâu hơn và liên tục hơn. Lạc Hồng Đào giả vờ tỏ ra sợ hãi, yếu ớt hỏi Lãnh Đông Phong:
- Lũ quái vật kia kêu gào gì thế? Có phải bọn chúng muốn ăn thịt tôi không?
Lãnh Đông Phong lắc đầu, trấn an Lạc Hồng Đào:
- Không đâu. Bọn chúng chỉ đang muốn phát tiết một chút mà thôi. Em đừng lo lắng, bọn chúng sẽ không dám làm hại đến em đâu. Có tôi ở đây, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai động đến em.
Những lời Lãnh Đông Phong nói ra nghe rất thản nhiên như một lẽ hiển nhiên, nhưng Lạc Hồng Đào lại cảm thấy xúc động và cảm động. Từ trước đến nay, Lạc Hồng Đào đã quen tự thân vận động. Cô đã sớm mồ côi, từ bé đã không được ai bao bọc, bảo vệ mà còn thường xuyên bị bắt nạt, ức hiếp. Thế nên Lạc Hồng Đào vẫn luôn tỏ ra cứng cỏi và mạnh mẽ để không ai dám gây sự với mình nữa. Từ khi Lạc Hồng Đào đột phá được dị năng và trở thành một thành viên của đội đặc nhiệm không gian thì cô lại càng tỏ ra gai góc và dũng mãnh. Lạc Hồng Đào đã dựa vào bản lĩnh của mình, từng bước đi lên, trở thành đội phó của đội đặc nhiệm thì đã dần quên bản thân mình là nữ giới. Cô không cần được ai bảo vệ mà ngược lại, cô vẫn luôn bảo hộ cho những thành viên trong đội của mình. Thế nhưng hôm nay, một câu “Có tôi ở đây, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai động đến em.” của một gã quái vật lại khiến sâu thẳm trong lòng Lạc Hồng Đào bồi hồi.
Dường như trước kia cô đã từng được nghe ai đó nói với mình câu trấn an tương tự.