Còn trong thực tại, trên chiếc giường quen thuộc nơi khuê phòng, Hà Lạc Hồng Đào đang nằm quằn quại, thở dốc từng cơn theo từng đợt bản thân bị vần vò trong ác mộng. Những giọt mồ hôi rịn ra trên vầng trán của nàng, bết những sợi tóc mây tán loạn lên gương mặt kiều mị. Đôi mắt hồ thu long lanh giờ đây nhắm nghiền, chỉ còn hàng mi cong vút run rẩy theo từng cái nhíu mày, nhăn mặt. Đôi môi của Hà Lạc Hồng Đào lúc này đỏ mọng vì cái nóng trong thân xác đang dâng trào. Theo từng tiếng nức nở, rên rỉ của Hà Lạc Hồng Đào. đôi môi ấy càng thêm óng nhuận, căng mướt. Trong nỗ lực vùng vẫy giữa cơn mơ, Hà Lạc Hồng Đào đưa hàm răng ngà cắn lấy môi dưới, để lại vài dấu răng mơ hồ càng khiến cánh hồng mướt mát kia tăng thêm vẻ quyến rũ phong tình.
Chưa dừng lại ở đó, Hà Lạc Hồng Đào trong giấc mơ giãy dụa kịch liệt thì bên ngoài đời thực, thân thể của nàng cũng uốn éo không ngừng. Y phục của Hà Lạc Hồng Đào không bị xé rách như trong mơ, nhưng theo những động tác oằn mình của nàng, xiêm áo cũng đã vô cùng xốc xếch, để lộ vô vàn cảnh xuân đầy dụ hoặc. Bàn tay của Hà Lạc Hồng Đào trong cơn mơ đang bị trói chặt, không thể chống cự được những hành vi xâm phạm của Lâm Đại Nghĩa. Nhưng trong hiện thực, đôi tay của nàng lại thực hành theo những động tác táo bạo đến mức thô bạo của Lâm Đại Nghĩa.
Những ngón tay của Hà Lạc Hồng Đào đặt lên hai ngọn tuyết sơn tròn đầy, không ngừng xoa nắn, nhào nặn khiến ngọn núi mềm mại bị biến đổi thành nhiều hình dạng vô cùng quyến rũ. Đỉnh núi nhô cao lên, cứng rắn đội lớp yếm thắm tạo thành hai viên hồng ngọc vạn phần hấp dẫn. Chưa dừng lại ở đó, đôi tay của Hà Lạc Hồng Đào lại lần mò tìm xuống nơi hang động thâm u chưa từng được ai khai phá. Thế nhưng trước khi đôi tay của nàng chạm phải vùng rừng rậm hoang sơ ấy thì đã có một bàn tay rắn rỏi vươn tới chộp lấy cổ tay Hà Lạc Hồng Đào. giữ lại.
Hà Lạc Thanh Hàn chính là chủ nhân của bàn tay vừa ngăn cản Hà Lạc Hồng Đào thực hiện hành động vô thức kia. Sau khi dùng cơm xong, trông thấy Hà phu nhân mang cháo đến cho Hà Lạc Hồng Đào. trong lòng Hà Lạc Thanh Hàn nhớ lại những lời mình đã nghe trộm được vào lúc chiều và lờ mờ đoán ra được trong chén cháo đó đã có bỏ thuốc độc. Thế là chàng vội vã đuổi theo. Nhưng đến trước cửa phòng của Hà Lạc Hồng Đào thì Hà Lạc Thanh Hàn lại ngừng chân, vì chàng chẳng biết phải làm như thế nào, nói như thế nào cho vẹn cả đôi đường. Hà Lạc Thanh Hàn không thể đột ngột xông vào và nói với Hà Lạc Hồng Đào rằng chính mẫu thân của chàng đã hãm hại mẹ ruột của nàng ấy và còn lừa nàng ấy dùng thuốc độc bấy lâu nay được.
Hà Lạc Thanh Hàn đứng chần chừ bên ngoài cửa sổ một lúc thì bên trong phòng, Hà Lạc Hồng Đào đã ăn hết chén cháo. Thời cơ đã trôi qua, Hà Lạc Thanh Hàn không còn cách nào khác, đành đứng nấp ở một bên cửa sổ, tiếp tục chờ cho đến khi Hà phu nhân và tỳ nữ rời đi. Sau đó, Hà Lạc Thanh Hàn nghĩ ra được một cách nên quày quả chạy về phòng của mình, tìm một cây ngân châm rồi mới quay ngược trở lại phòng của Hà Lạc Hồng Đào. Chàng đã cất tiếng gọi hai lần, nghe được thanh âm đáp lời của Hà Lạc Hồng Đào nên mới dám nhẹ nhàng mở cửa sổ nhảy vào.
Vốn là Hà Lạc Thanh Hàn muốn lén lút đến để cảnh báo với Hà Lạc Hồng Đào để nàng không ăn uống những thứ mà Hà phu nhân mang tới nữa. Chàng mang theo ngân châm tới, định sẽ dùng cái cớ gì đó để Hà Lạc Hồng Đào cảnh giác hơn, biết dùng ngân châm để thử độc trước khi ăn, uống. Nghe tiếng của Hà Lạc Hồng Đào ngân nga đáp lời khi chàng cất tiếng gọi, Hà Lạc Thanh Hàn cứ nghĩ rằng nhị muội còn thức và đồng ý cho chàng vào phòng.
Nào ngờ đâu khi Hà Lạc Thanh Hàn nhảy cửa sổ vào thì Hà Lạc Hồng Đào đã bị chất thuốc Cuồng Hoan Loạn Dục khiến nàng chìm vào cơn mộng xuân mãnh liệt. Hà Lạc Thanh Hàn còn chưa kịp định thần sau khi nhìn thấy Hà Lạc Hồng Đào nằm ngả nghiêng trên giường, y phục xốc xếch thì đã sửng sốt khi chứng kiến nàng dùng tay chu du khắp nơi trên cơ thể ngọc ngà. Đến khi Hà Lạc Thanh Hàn trấn tỉnh lại được thì chàng đã nắm lấy cổ tay của Hà Lạc Hồng Đào, ngăn cản nàng tiếp tục làm ra hành động sẽ khiến nàng bị tự dằn vặt rất lâu.