Nhớ tới dị năng, Lạc Hồng Đào bỗng nảy ra ý định thử khởi phát dị năng một lần nữa. Cô khép hờ mắt, tập trung sự chú ý vào mái tóc dài óng ả của mình và trong lòng âm thầm mừng rỡ vô cùng. Thế mà dị năng của Lạc Hồng Đào đã được hồi phục. Dù vẫn chưa thể đạt được hiệu quả tốt nhất, nhưng ít ra Lạc Hồng Đào đã có thể sử dụng được dị năng.
Niềm vui của Lạc Hồng Đào vừa nhen nhóm lên thì đã bị dập tắt một cách thô bạo khi Lãnh Đông Phong đổ ập thân thể to lớn của hắn lên thân thể mềm mại của cô, vần vò, chà đạp. Ủ𝘯g hộ chí𝘯h chủ ⅴào 𝘯ga𝗒 ﹎ Т𝚁𝒖𝑀Т𝚁𝑈Y eN﹒VN ﹎
Sau mấy trận mây mưa cuồng bạo, Lãnh Đông Phong lại vội vã rời đi. Lạc Hồng Đào gắng gượng vực dậy tinh thần sau cơn rã rời. Dù thân thể của cô còn run rẩy và co giật vì xúc cảm vẫn dâng trào chất ngất, Lạc Hồng Đào cũng cố gắng bứt lìa một mẩu tóc của mình và dùng dị năng phóng sợi mảnh như tơ ấy vào ngay phía sau gáy của Lãnh Đông Phong.
Suốt buổi sáng hôm ấy, Lạc Hồng Đào nằm im trên giường, nhắm nghiền hai mắt, tập trung toàn bộ tinh thần để vận dụng dị năng theo dõi Lãnh Đông Phong. Thế nhưng trong hai ngày liên tiếp, Lạc Hồng Đào không phát hiện được điều gì bất thường. Lãnh Đông Phong vẫn đều đặn thiết triều để bàn bạc gì đó với lũ quái vật không gian kia. Nhưng chúng lại sử dụng ngôn ngữ của quái vật nhiều chủng loại khiến Lạc Hồng Đào nghe không kịp, cũng nghe không hiểu.
Tuy nhiên, vẫn có một điều khiến Lạc Hồng Đào cảm thấy kỳ lạ. Đó là trong suốt hai đêm liên tục ấy Lãnh Đông Phong không đến tìm cô, càng không có bất kỳ hành động nào bộc phát dục vọng đối với cô. Không chỉ vậy, trong hai ngày này, sau khi thiết triều xong, Lãnh Đông Phong luôn giam mình trong một căn phòng kín, ăn uống rất nhiều món bổ dưỡng và ngủ rất nhiều.
Trong lòng Lạc Hồng Đào vừa tò mò vừa thắc mắc. Cô vẫn không dám lơ là một chút nào, liên tục khởi phát dị
năng để theo dõi sát sao. Mặc dù điều đó khiến cho Lạc Hồng Đào có chút đuối sức. Nhưng cũng may là Lãnh Đông Phong không đến quấy rầy Lạc Hồng Đào nên việc mất sức của cô không hề bị lộ. Thậm chí, cho đến ngày thứ ba thì Lạc Hồng Đào còn phải chủ động đến tìm Lãnh Đông Phong.
Buổi sáng hôm ấy, Lạc Hồng Đào đang ngủ mê man thì bỗng giật mình vì hàng loạt những tiếng gầm rú man rợ vang lên hầu như khắp nơi. Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là điều khủng khiếp nhất. Mà điều khiến Lạc Hồng Đào kinh ngạc đến kinh hoàng chính là những hình ảnh hiện lên trong tâm trí của cô khi dị năng được kích hoạt. Đó là cảnh tượng thác loạn đầy kinh tởm và nhơ nhớp giữa Lãnh Đông Phong và lũ quái vật đã tôn hắn lên làm vua. Lúc này Lạc Hồng Đào mới sực nhớ đến khái niệm “vua” trong thế giới của động vật vốn là để chỉ cho giống cái có sức sinh sản mạnh mẽ nhất. Kiến chúa, ong chúa,… vốn được đồng loại cung phụng và bảo vệ chỉ để hoàn thành một nhiệm vụ duy nhất là sinh sản. Lẽ nào, Lãnh Đông Phong được quái vật tôn lên làm vua cũng vì mục đích này?
Sau khi hình dung ra vai trò và giá trị của Lãnh Đông Phong khi được quái vật tôn lên làm vua, Lạc Hồng Đào cảm thấy buồn nôn. Những hình ảnh về cảnh tượng thác loạn giữa Lãnh Đông Phong và lũ quái vật xấu xí, nhầy nhụa kia vẫn tiếp diễn không ngừng, càng lúc càng biến thái khiến Lạc Hồng Đào kinh tởm. Hóa ra cái gọi là vua của quái vật không gian chỉ là danh xưng hoa mỹ vậy thôi, còn thực chất Lãnh Đông Phong có khác gì với một tên nô lệ của lũ quái vật kia đâu? Lạc Hồng Đào nhếch môi cười khinh bỉ. Nhưng khi nhớ lại tình cảnh của chính mình trong hiện tại, Lạc Hồng Đào lại không thể nào cười nổi nữa. Bởi vì nếu mang ra so sánh thì cô thậm chí còn đáng kinh tởm hơn cả Lãnh Đông Phong nữa. Lãnh Đông Phong là nô lệ của quái vật không gian, còn Lạc Hồng Đào cô lại là món đồ chơi của tên nô lệ ấy.
Tâm trạng của Lạc Hồng Đào lại một lần nữa dâng trào đến kiểm soát. Cô vừa khinh bỉ đến tận cùng lại vừa căm hận đến tột đỉnh. Bỗng nhiên Lạc Hồng Đào nảy sinh ý định muốn trả thù. Cô muốn hủy diệt tất cả, muốn hủy hoại tất cả. Lý trí bị cảm xúc lấn át, Lạc Hồng Đào lảo đảo đứng dậy, loạng choạng bước đến trước cánh cửa đang đóng chặt. Cổ chân của Lạc Hồng Đào vẫn còn đang bị một cái khóa bằng vàng xích lại. Trong cơn cuồng nộ, Lạc Hồng Đào vung tay một cái. Từ những ngón tay của cô, một tia sét xẹt ra, đánh thẳng vào chiếc khóa kia khiến nó rỡ ra làm mấy mảnh. Dường như cơn tức giận và nỗi căm hận dâng cao đã giúp Lạc Hồng Đào có thể phát huy được tối đa sức mạnh của dị năng.