Thế nhưng Hà Lạc Thanh Hàn lại không hề nao núng một chút nào. Chàng chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
- Phụ thân, Hồng Đào có lai lịch thật sự như thế nào, con đã biết hết toàn bộ sự thật rồi. Rõ ràng Hồng Đào vốn không phải là thân muội ruột thịt của con mà chỉ là con gái do biểu cô của con sinh ra mà thôi. Nếu xét cho rõ ràng thì giữa con và Hồng Đào vốn chỉ là mối quan hệ biểu ca, biểu muội. Tại sao con không thể cưới muội ấy? Trừ phi Hồng Đào là muội muội ruột thịt của con, nếu không, không ai có quyền ngăn cản con cưới muội ấy làm thê tử. Đúng không mẫu thân?
Hà Lạc Thanh Hàn cố ý kéo dài bốn từ cuối, ánh mắt nhìn xoáy vào Hà phu nhân. Ánh mắt đó khiến cho Miêu Thục Trang chột dạ. Bà hắng giọng, dịu dàng cất tiếng hòa giải:
- Lão gia, Thanh Hàn nói như thế cũng không sai. Tuy nhiên, bấy lâu nay chúng ta vẫn luôn giấu giếm Hồng Đào về thân thế thật sự của nó. Con bé vẫn luôn nghĩ rằng chúng ta là cha mẹ ruột thịt của nó, còn con là thân ca ca mà nó vô cùng kính trọng. Nếu bây giờ đột ngột bảo Hồng Đào phải chấp nhận làm vợ của con, e là con bé sẽ khó mà chịu nổi. Con cứ an tâm lên đường lai kinh ứng thí, chúng ta ở nhà sẽ từ từ giải thích với Hồng Đào và thuyết phục con bé. Thiếp tính như thế có được không, lão gia?
Hà Trường Lạc gật đầu, hài lòng, thầm khen vợ mình khéo léo trong cư xử. Không sai, tình hình trước mắt này, Hà gia trang phải ưu tiên cho Hà Lạc Thanh Hàn vì chàng ta còn phải lo tập trung thi cử để đạt được công danh. Bọn họ không thể phản đối quá quyết liệt, khiến cho con trai bị ảnh hưởng đến tinh thần, không thể làm tốt được bài thi. Những lời của Miêu Thục Trang đã gợi cho Hà Trường Lạc một kế hoạch. Tạm thời bọn họ cứ tỏ ra hòa hoãn, để Hà Lạc Thanh Hàn yên tâm đi đến kinh thành. Còn việc ở nhà… Hà gia trang sẽ nhanh chóng chuẩn bị hôn sự cho Hà Lạc Hồng Đào phải gả đến một nơi thật xa. Sau đó, trên đường đưa dâu, Hà Trường Lạc sẽ tạo ra một tai nạn gì đó để Hà Lạc Hồng Đào “chết đi” rồi mang nàng đến giấu ở mật thất mà ông ta đã âm thầm xây dựng từ lâu. Một khi Hà Lạc Hồng Đào đã “chết” rồi thì Hà Lạc Thanh Hàn cũng sẽ không còn tơ tưởng đến nàng nữa, đồng thời, Hà Trường Lạc có muốn làm gì Hà Lạc Hồng Đào thì cũng sẽ không có ai hay biết, càng không có ai ngăn cản, chê cười.
Cứ nghĩ tới việc sắp được hưởng thụ lại một lần nữa lạc thú chà đạp một nhan sắc kiều mị, Hà Trường Lạc lại cảm thấy toàn thân rạo rực. Không chỉ vậy, Hà Lạc Hồng Đào lại vẫn còn là một đóa hoa đào trinh trắng và non tơ mơn mởn, càng khiến ông ta cảm thấy thèm khát và dâng trào ham muốn còn hơn cả dục vọng hướng về Lạc Ngọc Hà. Bất giác Hà Trường Lạc nuốt một ngụm nước miếng. Ông ta lúng túng cầm lấy tách trà nhấp một ngụm để che giấu tư tưởng đen tối của mình. Tuy nhiên, ánh mắt và nét mặt tràn ngập dục vọng của Hà Trường Lạc đã không thể qua mắt được Miêu Thục Trang và cả Hà Lạc Thanh Hàn.
Miêu Thục Trang nghiến răng cố gắng duy trì nụ cười trên nét mặt. Trong lòng bà ta thầm mắng chửi, nguyền rủa cả Hà Trường Lạc lẫn Hà Lạc Hồng Đào không biết bao nhiêu lần. Đồng thời, ý định muốn hạ độc thủ với Hà Lạc Hồng Đào lại càng thêm sôi sục trong lòng của bà ta. Chỉ cần Hà Lạc Thanh Hàn rời khỏi nhà, Miêu Thục Trang sẽ có cách để Hà Lạc Hồng Đào phải rơi vào thảm cảnh giống hệt mẹ của nàng năm xưa. Bà ta sẽ cho sơn tặc bắt cóc Hà Lạc Hồng Đào. cưỡng bức nàng thật tàn bạo rồi ném nàng ra giữa chợ, để cho những gã ăn mày và súc vật luân phiên lăng nhục nàng cho đến khi thân tàn ma dại. Tiếp đó, Miêu Thục Trang còn muốn khơi lại chuyện bi thảm năm xưa của Lạc Ngọc Hà, để cho một gã ăn mày nào đó nhận là cha của Hà Lạc Hồng Đào. từ đó một đao chặt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa nàng và Hà gia trang. Sau khi lão ăn mày kia “đón” Hà Lạc Hồng Đào về “đoàn tụ”, bước đường tiếp theo của nàng sẽ tiến vào lầu xanh hay đi vào phần mộ cũng không còn liên quan đến bất cứ ai trong nhà họ Dương nữa.