Thơm quá. Mùi thơm này rất quyến rũ, rất hấp dẫn, không phải hương hoa, cũng không phải hương thực phẩm. Mùi hương đó là sự hòa quyện giữa hương hoa và hương bánh, hương trà, khiến trong cảm nhận của Hà Lạc Thanh Hàn, cô gái đang nằm vật vã trên giường kia không còn là Hà Lạc Hồng Đào. em gái của chàng nữa mà trở thành một món ngon mà chàng không thể nào cưỡng lại được. Thơm quá. Trông ngon lành quá. Muốn ăn quá. Hà Lạc Thanh Hàn như say như mê, đờ đẫn ngắm nhìn dung nhan diễm lệ của Hà Lạc Hồng Đào lúc này đã nhuốm đầy vẻ phong tình kiều mị.
Làn da trắng mịn của Hà Lạc Hồng Đào bây giờ ửng thêm vài màng đỏ ửng, trông chẳng khác gì một chiếc bánh vừa mới nướng xong. Mái tóc óng ả của nàng lại như những sợi gia vị điểm xuyết lên, làm tăng thêm sắc hương vị cho món ngon đầy hấp dẫn. Hà Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào hai cánh môi đỏ mọng của Hà Lạc Hồng Đào mà ngỡ rằng đó là mứt ngọt thơm ngon. Chàng không cưỡng lại được nữa, cúi xuống nếm thử. Môi vừa chạm môi, Hà Lạc Thanh Hàn sững người. Mềm quá. Thơm quá. Ngọt quá. Chàng quỳ hẳn một chân xuống bên cạnh giường, say mê thưởng thức sâu hơn hai cánh hồng đào mọng thắm.
Hà Lạc Hồng Đào đang chìm trong cơn mơ nhưng xúc cảm vẫn rất chân thật đánh vào thân thể. Nàng nghiêng đầu, muốn tránh thoát khỏi sự xâm nhập, nhưng hai cánh hoa đào vẫn không thể nào trốn được. Hà Lạc Thanh Hàn càng gặm nhấm thì lại càng cảm thấy chưa thỏa mãn. Chưa đủ. Chàng vẫn còn muốn thưởng thức thêm nữa. Thế là Hà Lạc Thanh Hàn bắt đầu lần môi xuống dọc theo chiếc cổ ba ngấn kiêu kỳ của Hà Lạc Hồng Đào. Chàng hít hà nơi hõm cổ quyến rũ của nàng và chạm môi vào đỉnh cao vút của ngọn tuyết sơn tròn trịa.
Xúc cảm ập tới mãnh liệt khiến Hà Lạc Hồng Đào ưỡn người lên một quãng, thấp giọng nỉ non:
- Đừng mà… Lâm công tử…
Ba tiếng Lâm công tử như tiếng sấm nổ bên tai của Hà Lạc Thanh Hàn, giúp chàng tỉnh táo được đôi chút. Chàng giật sững người, sực nhớ ra trước mặt của mình lúc này là nhị muội, là đứa em gái mà chàng xem như ruột thịt suốt mười mấy năm nay. Vừa giận vừa thẹn, Hà Lạc Thanh Hàn đứng bật ngay dậy, lảo đảo lùi lại. Chàng đã làm gì thế này? Suýt chút nữa chàng đã có hành vi xâm phạm đến chính em gái ruột của mình sao? Thế nhưng sâu thẳm trong tâm hồn của Hà Lạc Thanh Hàn có một giọng nói cất lên phản bác lại:
- Không! Đó không phải là em gái của ta! Nàng ấy… nàng ấy với ta chỉ là… chỉ là… người xa lạ. Thậm chí, nếu ta muốn cưới nàng ấy làm vợ cũng không phải là không thể.
Suy nghĩ đáng sợ kia vừa tượng lên trong đầu, Hà Lạc Thanh Hàn đã vung tay, tự tát vào mặt của mình một cái. Chàng đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại có thể nảy sinh ý định muốn cưới em gái làm vợ được kia chứ? Hà Lạc Thanh Hàn và Hà Lạc Hồng Đào đã là huynh muội ruột thịt suốt mười mấy năm. Dù bây giờ Hà Lạc Thanh Hàn đã biết sự thật về thân thế của Hà Lạc Hồng Đào. nhưng chàng không hề dự định sẽ nói ra cho bất cứ ai biết. Bởi vì, một khi sự thật bị phơi bày, thì không chỉ danh dự của gia đình này cũng sẽ mất sạch, mà quan trọng hơn cả là sẽ khiến cho Hà Lạc Hồng Đào bị tổn thương. Thế nên, Hà Lạc Thanh Hàn đã hạ quyết tâm rằng vẫn sẽ xem Hà Lạc Hồng Đào là nhị muội và cố gắng tìm cho nàng một hôn phu thật tốt để bù đắp cho những điều kinh khủng mà mẫu thân của chàng đã gây ra cho hai mẹ con của Lạc Ngọc Hà và Hà Lạc Hồng Đào.
Ấy thế mà, suýt chút nữa Hà Lạc Thanh Hàn đã không kìm chế được dục vọng mà khiến Hà Lạc Hồng Đào bị phá hủy.
Hơi thở dồn dập nặng nề, Hà Lạc Thanh Hàn hốt hoảng biết rằng chàng không thể nán lại gần Hà Lạc Hồng Đào thêm được nữa. Hà Lạc Thanh Hàn vội vã nhảy qua cửa sổ, cẩn thận đóng kín cánh cửa lại rồi mới loạng choạng chạy về phòng của mình.