Lãnh Đông Phong vừa nhìn chằm chằm Lạc Hồng Đào như dã thú nhìn con mồi, vừa lạnh lùng đưa ra điều kiện với Lâm Đại Nghĩa. Nếu muốn Lãnh Đông Phong đưa ra thuốc giải độc cho những người đã uống phải số nước bị nhiễm độc đồng thời rút lại kế hoạch đầu độc tất cả nguồn nước ở những nơi có con người sinh sống, thì Lâm Đại Nghĩa phải trao Lạc Hồng Đào cho hắn mang về làm vợ. Rất lâu về sau, Lạc Hồng Đào vẫn không thể nào quên được giọng nói rờn rợn của Lãnh Đông Phong lúc đó:
- Loài người của các ngươi không phải sẽ không thể sống nổi nếu không có nước uống hay sao? Lâm Đại Nghĩa, ngươi cũng không nghĩ thử xem, nếu ta hạ độc vào tất cả nguồn nước của nhân loại, thì loài người sẽ bị tuyệt chủng hay là sẽ bị đột biến thành quái vật kinh tởm giống như ta?
Lâm Đại Nghĩa đứng chết sững như trời trồng. Một lúc sau, anh ta chầm chậm nhưng dứt khoát rút bàn tay ra khỏi cái nắm của Lạc Hồng Đào. Và thế là buổi lễ tại lễ đường kia bây giờ chỉ là một cuộc đổi chác, khi cô dâu không có quyền chọn lựa và bị mang ra trao đổi như một món hàng.
Thế nên, ngay từ khi bàn tay của Lạc Hồng Đào tiếp xúc với xúc tu nhầy nhụa của Lãnh Đông Phong, cô đã rùng mình, kinh tởm. Sự khinh bỉ và căm ghét của Lạc Hồng Đào hoàn toàn bộc lộ ra hết, không thể và cũng không không muốn che giấu. Điều đó khiến Lãnh Đông Phong nổi giận. Hắn tung một loạt xúc tu ra, túm lấy Lạc Hồng Đào đi vào căn phòng trống ở phía sau lễ đường.
Cánh cửa vừa đóng lại, Lãnh Đông Phong đã xé rách bộ lễ phục cô dâu mà Lạc Hồng Đào đang mặc trên người. Sau đó, trong lúc Lạc Hồng Đào đang vừa xấu hổ vừa nhục nhã khi phải bại lộ thân thể trước mặt một tên quái vật gớm ghiếc thì Lãnh Đông Phong đã lấy ra một chiếc va li màu bạc. Hắn lấy từ trong va li ra một bộ lễ phục cô dâu lộng lẫy gấp chục lần so với bộ lễ phục mà Lâm Đại Nghĩa đã chuẩn bị cho Lạc Hồng Đào ban nãy.
Bộ lễ phục tuyệt đẹp ấy được dệt từ hàng ngàn sợi tơ ánh sáng, ôm sát lấy cơ thể mỹ miều của Lạc Hồng Đào, làm nổi bật những đường cong quyến rũ. Cổ áo trễ xuống, để lộ bờ vai trần nõn nà và nửa bầu ngực sữa mịn màng. Trên mái tóc óng ả của Lạc Hồng Đào được cài một chiếc vương miện bằng vàng ròng, cùng chất liệu với chiếc mặt nạ mà Lãnh Đông Phong đang đeo. Trên chiếc vương miện đó lại là những tinh thạch đủ màu được tuyển chọn từ các tinh cầu xung quanh tiểu hành tinh D. Đính phía sau chiếc vương miện là một dải lụa mỏng được kết thành từ hàng trăm sợi tơ cầu vồng.
Lạc Hồng Đào mặc bộ lễ phục cô dâu kia vừa vặn cứ như Lãnh Đông Phong đã dày công chuẩn bị bộ lễ phục này dành riêng cho Lạc Hồng Đào vậy. Sau khi mặc bộ lễ phục cô dâu mới này vào, Lạc Hồng Đào trông còn xinh đẹp hơn ban nãy gấp nhiều lần. Lãnh Đông Phong nhìn sững Lạc Hồng Đào một lúc lâu. Ánh mắt của hắn không thèm che giấu sự si mê khiến Lạc Hồng Đào thoáng rùng mình.
Giả vờ như không nhận ra cái rùng mình rất khẽ của cô gái, Lãnh Đông Phong vươn một cái xúc tu của mình ra, nhẹ nhàng quấn lấy bàn tay mềm mại của Lạc Hồng Đào. Cảm giác lãnh lẽo, trơn tuột và nhớp nháp từ cái xúc tu kia truyền tới khiến Lạc Hồng Đào sởn hết cả gai ốc khắp người. Sự bài xích của cơ thể chuyển thành cảm giác buồn nôn. Lạc Hồng Đào không kìm nén được, ọe khan mấy tiếng.
Sự khinh thường và kinh tởm của Lạc Hồng Đào đã biểu hiện quá rõ, Lãnh Đông Phong có muốn phớt lờ cũng không được nữa. Thế là, hắn tức giận lấy ra một sợi lòi tói bằng sắt thật dài. Sau đó, Lãnh Đông Phong khóa sợi lòi tói ấy vào cổ của Lạc Hồng Đào, xích cô lại như xích một con thú nuôi, và kéo cô xềnh xệch vào bên trong phi thuyền, mặc cho cô vùng vẫy, kêu cứu. Chiếc phi thuyền lạnh lùng bay vút ra khỏi khí quyển của Trái Đất, đưa Lạc Hồng Đào về tiểu hành tinh D, về địa ngục của đời cô. Bóng dáng đìu hiu bất lực và bất động của Lâm Đại Nghĩa cũng đã vĩnh viễn lùi lại phía sau lưng của Lạc Hồng Đào. Mãi mãi.
Khi vừa về đến tiểu hành D là Lãnh Đông Phong lôi ngay Lạc Hồng Đào vào mật thất trong phòng riêng của hắn và ném cô lên chiếc giường to. Sau đó, một đám quái vật ào vào, kéo căng tay chân của Lạc Hồng Đào ra và xích vào bốn thanh trụ sắt đã trồng sẵn ở bốn góc giường. Trong khi Lạc Hồng Đào tức giận vùng vẫy, thì Lãnh Đông Phong chậm rãi cởi bỏ lớp áo ngoài ra, để lộ một cơ thể trần trụi, gớm ghiếc.