Sáng nay, nghe đám nha hoàn bàn tán với nhau, Lãnh Đông Phong biết được tiểu thư sắp đi lễ chùa trở về. Hắn tự nhủ sẽ cố gắng tìm kiếm một lần cuối cùng nữa, nếu vẫn không thể tìm được trang sức cho tiểu thư thì chỉ có thể mang roi đến cầu xin nàng đánh hắn cho hả giận. Nào ngờ Lãnh Đông Phong không tìm được trang sức mà lại nghe được những lời cay nghiệt mà Hà phu nhân dành cho tiểu thư của hắn. Lãnh Đông Phong vốn chỉ thừa nhận Hà Lạc Hồng Đào là chủ tử. Hắn chưa từng là nô bộc của Hà gia trang. Thế nên, những lời nói kia của Hà phu nhân đã khiến lửa giận của Lãnh Đông Phong bùng lên.
Tuy nhiên, vốn có tính trầm tĩnh và cẩn thận, Lãnh Đông Phong không lập tức phác tác cơn giận. Hắn muốn xem thử lý do Hà phu nhân dám buông lời nhục mạ tiểu thư của hắn là gì. Lãnh Đông Phong hiểu rõ tính tình của Hà Lạc Hồng Đào. Nếu như hắn không có đầy đủ bằng chứng và lý lẽ đáng tin cậy thì rất khó có thể thuyết phục nàng tin rằng mẫu thân và tam muội của nàng lại cay nghiệt và độc ác với nàng như vậy.
Thế nhưng Lãnh Đông Phong đã nghĩ quá nhiều. Bởi vì lúc này Hà Lạc Hồng Đào cũng đang chứng kiến được bộ mặt thật đáng sợ của hai mẹ con Hà phu nhân và Hà Lạc Bảo Thư. Nói cho chính xác hơn là Hà Lạc Hồng Đào lại nằm mơ. Nàng vừa tắm nước lạnh xong. Khi những sợi tóc óng ả được dòng nước lạnh lẽo xối lên, Hà Lạc Hồng Đào bỗng cảm thấy từ đỉnh đầu của mình như có một luồng băng giá chạy dọc xuống theo sống lưng. Sự lạnh giá ấy lại khiến Hà Lạc Hồng Đào nửa như thanh tỉnh hơn, nửa lại như mơ hồ hơn. Nàng cố gắng chống đỡ bản thân thay y phục rồi nằm lên giường mới chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt hồ thu của Hà Lạc Hồng Đào vừa khép lại thì linh hồn của nàng đã lơ lửng trên không trung. Và rồi, như một khán giả xem một vở tuồng, như một độc giả đọc một thoại bản, Hà Lạc Hồng Đào tận mắt nhìn thấy được số phận của chính mình.
Hà Lạc Hồng Đào nhìn thấy cảnh tượng nàng lảo đảo về phòng ban nãy, lại nhìn thấy Hà Lạc Thanh Hàn bám theo Hà phu nhân và Hà Lạc Bảo Thư. Tiếp đó, như có một luồng khí kỳ lạ hút lấy Hà Lạc Hồng Đào khiến linh hồn trong suốt của nàng cũng tự động di chuyển về phía căn phòng đó. Hà Lạc Hồng Đào lơ lửng bên cạnh Hà Lạc Thanh Hàn nhưng chàng ta không hề hay biết, chỉ tập trung lắng nghe động tĩnh ở bên trong căn phòng của Hà phu nhân.
Bên trong căn phòng kia, Hà phu nhân dùng ngữ điệu ôn tồn, dịu dàng kể lại một câu chuyện, nhưng Hà Lạc Thanh Hàn đứng ngoài cửa càng nghe càng cảm thấy rợn người. Hà Lạc Hồng Đào lại càng cảm thấy ngạc nhiên và đau lòng đến tột cùng. Nàng muốn xông vào hỏi mẫu thân cho rõ, nhưng linh hồn của nàng không thể di chuyển được, cũng không thể thốt ra âm thanh. Hà Lạc Thanh Hàn lại càng không nói nổi thành lời. Bởi vì, câu chuyện xưa ấy thật sự quá khủng khiếp.
Hóa ra, Hà Lạc Hồng Đào không phải là con ruột của Hà phu nhân. Thậm chí nàng còn không phải là con ruột của Hà viên ngoại. Theo như câu chuyện của Hà phu nhân kể lại thì Hà Lạc Hồng Đào vốn là con gái do biểu muội của Hà viên ngoại sinh ra, ngay cả bà ta cũng không biết cha của đứa bé là ai.
Năm xưa, Hà viên ngoại vốn là công tử Hà Trường Lạc của Hà gia trang. Ông ta khi ấy khôi ngô tuấn tú, lại có gia cảnh giàu có, từng thi cử đỗ đạt nên được các thiếu nữ trong vùng vô cùng ái mộ. Thế nhưng công tử Hà Trường Lạc lại chỉ vừa lòng đẹp ý với một dã cô nương đến từ biên ngoại tên là Mị Thanh Hoan. Mặc dù điều đó khiến rất nhiều thiếu nữ vỡ giấc mộng xuân và trở nên ghen ghét, đố kị, nhưng câu chuyện tình cảm sâu đậm, thâm tình của một chàng công tử với một cô nương hoang dã đã trở thành truyền kỳ trong dân gian.
Thế nhưng, đâu ai ngờ được, người mà Hà Trường Lạc thật sự yêu lại không phải là người vợ được chính thức cưới hỏi của mình. Không ai ngờ được, Hà Trường Lạc lại âm thầm nảy sinh tình yêu với biểu muội Lạc Ngọc Hà. Điều đó cũng không có gì quá đáng, nếu như Lạc Ngọc Hà vẫn chưa trở thành vợ của người khác.
Ngày Hà Trường Lạc thi cử xong quay về nhà thì hay tin biểu muội đã thành hôn với kẻ khác. Chàng ta như phát điên. Trong lúc uống rượu say, Hà Trường Lạc đã đánh đập Mị Thanh Hoan tàn nhẫn và nói rõ về tình cảm của mình. Chàng ta vốn không hề yêu Mị Thanh Hoan mà chỉ muốn lợi dụng nàng ta để có được thế lực của nhà vợ nơi biên ải mà thôi. Chàng ta còn thề rằng sẽ cướp lại Lạc Ngọc Hà và dày vò chà đạp cho thỏa cơn ghen tức.