Biết rõ ràng cô vẫn sẽ như cũ tiếp tục lừa anh, tìm cơ hội rời đi, nhưng một khắc khi cô lấy tính mạng mình phát thệ, anh vẫn là đáp ứng yêu cầu của cô.
Anh lúc này, liền chính mình đều không hiểu nổi.
Loại này giống như là bỗng nhiên có cảm giác uy hiếp, khiến anh..
rất lạ lẫm, cũng rất không thoải mái.
Anh vẫn luôn cho rằng, cô là người con gái duy nhất không làm anh phản cảm, cho nên vào năm cô mười tám tuổi đó, mới nóng lòng xác nhận, hôn cô trong phòng tắm.
Long Đình Dạ nói xong, Thời Duy Hạ lại ngơ ngác một chút.
Nhớ tới mình trước kia đã làm những gì với anh, trong lòng không khỏi áy náy.
Cả cuộc đời trước, trừ tình thân ra, tất cả tình cảm cô nhận được đều là hư giả.
Duy chỉ có anh..
Mặc dù chưa từng nói một câu dễ nghe với cô, thế nhưng..
anh lại một mực bao dung và bảo vệ cô.
Giờ khắc này, cô càng thêm chắc chắn, trong cuộc đời hỏng bét của cô, Long Đình Dạ chính là người đàn ông đáng giá nhất để cô yêu thương.
Mà khi cô ngẩng đầu nhìn về phía Long Đình Dạ, dự định lời thề son sắt bảo đảm điều gì, người đàn ông kia giọng nói không chút lưu tình, chợt vang lên trong xe.
"Phạt em cấm túc một tháng."
Cô sững sờ, áy náy trong lòng đối với anh lập tức tiêu tán, thay vào đó là tâm tình mười phần bất mãn!
"Dựa vào cái gì?" Cô mở to hai mắt, bất mãn nhìn anh.
Quả nhiên, coi như làm lại lần nữa, người đàn ông này cũng vẫn như vậy..
Bá đạo lộng quyền làm cho người ta chán ghét!
"Hạ dược, đào hôn, chuyện xấu lên đầu đề, những lý do này còn không đủ?" Long Đình Dạ nhướng mày, hỏi lại cô.
Trong mấy cái này lý do này, chỉ một cái, cũng đủ để cô cấm túc ba tháng.
Anh đã xử lý quá nhẹ nhàng rồi.
Lời của anh một lần nữa khiến Thời Duy Hạ không còn lời nào để nói, thế nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng.
"Vậy không được..
một tháng quá lâu, ba ngày được không?" Cô cắn cắn môi, đề nghị.
Người đàn ông nhàn nhạt quét qua cô một chút, sau đó giật giật môi mỏng, tàn nhẫn cự tuyệt: "Không được!"
"..."
Thấy anh kiên quyết như vậy, Thời Duy Hạ đành thở dài bất đắc dĩ một tiếng.
Không bao lâu, xe trở lại biệt thự lưng chừng núi thành phố Nam Lục.
Thời Duy Hạ vừa theo Long Đình Dạ xuống xe, bảo tiêu vừa lúc nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đi đến bên người Long Đình Dạ nhỏ giọng nói câu gì, hai người liền đi vào thư phòng.
Thời Duy Hạ quay người lên lầu.
Đợi đến khi Long Đình Dạ xử lý công việc xong, về đến phòng, liền nghe trong phòng tắm có tiếng vang truyền đến.
Vô thức cảnh giác, anh nhíu mày, nhấc chân đi vào bên ngoài cửa phòng tắm.
Khi ánh mắt đảo qua đôi dép lê màu hồng ngoài cửa phòng tắm, hàn ý trong đôi mắt đen mới bỏ xuống, nhưng lại nhiều hơn mấy phần kinh ngạc.
Bọn họ vẫn luôn mỗi người nghỉ ngơi một phòng.
Lúc này, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra.
Thời Duy Hạ mới sấy khô tóc, mặc váy ngủ có đai đeo, vừa vuốt mái tóc dài của mình vừa đi ra.
Khi nhìn thấy Long Đình Dạ biểu tình nghiêm túc đứng ngoài cửa, cô ngược lại không chút ngạc nhiên.
"Anh bận xong rồi?" Cô chớp chớp mắt, hỏi anh.
Đây là phòng của Long Đình Dạ, kiếp trước, mặc dù cô gả cho anh, nhưng vẫn không ở cùng một phòng với anh.
Một nguyên nhân, là cô không nguyện ý ngủ chung với anh trong một căn phòng, mà một nguyên nhân khác..
là nguyên nhân của riêng Long Đình Dạ.
Theo quản gia nói, bởi vì lúc ngủ anh không chịu được nửa điểm ầm ĩ, cũng không thích có người ở bên người..
Danh Sách Chương: