Người đàn ông vẻ mặt lạnh lẽo, bước phăm phăm qua khiến Thời Duy Hạ kinh sợ, có loại dự cảm không hay.
Xong rồi, người này không phải là muốn bóp chết cô chứ!
Một bên bảo tiêu thấy Long Đình Dạ tới, liền vội vàng cầu cứu.
"Ông chủ, anh tới thật đúng lúc, thái thái cô ấy..
Không muốn tiêm thuốc.."
Mà lúc này, Long Đình Dạ đã đi tới trước giường bệnh, vẫn không để ý tới bảo tiêu ở một bên mà là vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của cô gái trên giường bệnh.
Thời Duy Hạ bị anh nhìn trong lòng phát run, liền theo bản năng dời đi tầm mắt, không đối diện với anh.
Nếu ánh mắt có thể giết người, cô nghĩ bây giờ cô nhất định chết thảm không nỡ nhìn..
"Tất cả đều đi ra ngoài!" Âm thanh lạnh lẽo bỗng dưng vang lên.
Tiếng nói Long Đình Dạ rơi xuống, trong phòng bệnh bác sĩ và bảo tiêu nhìn thoáng qua nhau, sau đó trong vòng vài giây toàn bộ ăn ý đi ra khỏi phòng.
Mạc Tùy là người cuối cùng đi ra ngoài, anh ta cẩn thận khép cửa phòng bệnh lại.
Trong phòng bệnh, lâm vào im lặng chết người.
Trong lòng Thời Duy Hạ run lên, chỉ cúi đầu không dám nhìn Long Đình Dạ.
Đang lúc cô chuẩn bị chủ động xin lỗi anh..
Một đôi tay dài bỗng ôm chặt cô vào trong lòng ngực ấm áp, không chờ cô kịp phản ứng lại đây là chuyện gì thì đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô kinh ngạc, mặt bị bắt dựa vào trên ngực anh, bên tai..
là tiếng tim đập mạnh, nhưng tiết tấu không ổn định.
Cô sửng sốt..
"Loại chuyện ngu xuẩn này, không cho phép lại có lần sau!" Người đàn ông kia thấp giọng nói, vang lên trên đỉnh đầu cô mang theo sự bá đạo không cho phép cự tuyệt!
Bàn tay to đặt ở trên lưng và sau gáy cô, gắt gao ôm cô, không hề có ý tứ muốn buông tay.
* * *
Thời Duy Hạ cả kinh, ngừng lại hít thở..
Tiếng tim anh đập lúc này, cùng mệnh lệnh bá đạo này..
là..
bởi vì lo lắng cho cô sao?
Cô còn tưởng rằng..
anh sẽ trừng phạt cô, lại không ngờ, chờ được lại là cái ôm ấp bá đạo của anh.
Giờ khắc này, cô phảng phất cảm thấy dưới vẻ ngoài cao lớn lạnh lùng của người đàn ông này vẫn luôn che giấu một mặt yếu đuối, không để người khác thấy dễ dàng nhìn thấy.
Anh..
là đang sợ hãi sao..
Mà lần trước, cô thấy một mặt này của anh, là khi cô cả người đầy máu nằm ở vũng bùn lầy lội.
Anh phát điên ngã ở trước mặt cô..
Nghĩ đến đây, ngực Thời Duy Hạ bỗng đau nhói, nhịn không được vươn tay ôm lấy lưng anh.
"Xin lỗi..
lúc ấy em..
chỉ muốn cứu người.." Cô mở miệng, trong thanh âm tràn đầy áy náy.
Lúc ấy Tô Vũ Trạch đột nhiên rơi xuống, cô không dám chậm trễ thời gian cho nên chỉ có thể căng da đầu nhảy xuống.
Sau đó lại bị chuột rút bị thương đầu gối ở trong nước, đó là chuyện ngoài dự liệu của cô..
Cô nói xong, tay người đàn ông đặt trên eo cô bỗng dưng siết chặt.
Bên hông bị siết chặt có chút đau, Thời Duy Hạ không khỏi nhịn đau hít hà một hơi.
Đang lúc cô muốn lên tiếng oán giận, giọng nói tràn đầy hàn ý của người đàn ông đột ngột vang lên bên tai cô..
"Hắn là ai?"
Câu hỏi đột ngột của anh làm Thời Duy Hạ sửng sốt, theo bản năng muốn nói tên Tô Vũ Trạch, nhưng nghĩ đến Long Đình Dạ trước nay không quan tâm đến giới giải trí, vì thế lại thay đổi cách nói.
"Anh ta..
anh ta là một ca sĩ.."
Ca sĩ?
Nghe lời cô nói, mày Long Đình Dạ gắt gao nhíu lại.
"Hai người rất quen thuộc?" Anh mở miệng, giọng nói mạc danh nhiều hơn vài phần tức giận.
Quen thuộc đến, cô không tiếc mạo hiểm tính mệnh, cũng phải đi cứu người đàn ông kia?.
Danh Sách Chương: