Thanh âm của Long Đình Dạ, mạc danh làm Thời Duy Hạ cảm nhận một cỗ hàn ý nguy hiểm.
Trong lòng cảm thấy có chút không ổn..
Chẳng lẽ anh phát hiện cái gì rồi? Tỷ như, cô không giống với trước kia..
"Em và anh ta không thân, thật sự.." Khí tràng của người đàn ông quá mức lạnh lẽo, Thời Duy Hạ ho khan một tiếng, cũng chỉ có thể thành thật trả lời.
Nhưng mà nghĩ lại, cô và Tô Vũ Trạch không thân vậy mà nói còn đi cứu anh ta, cũng không thể nói là trùng hợp đi..
Lấy cái cô ngốc như vậy Long Đình Dạ sẽ không tin, vì thế, cô lại bổ sung thêm một câu.
"Cái kia..
Kỳ thật em là fans của anh ta."
Fans?
Lời cô vừa ra, mày Long Đình Dạ lại nhăn càng sâu, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ lại càng ngưng trọng.
"Em thích hắn?"
Giọng nói anh rơi xuống, Thời Duy Hạ lại cảm giác sau lưng một trận lạnh lẽo.
"Ngạch..
Không phải, em chỉ là thưởng thức tài hoa của anh ta mà thôi, anh ta viết bài hát rất hay.." Cô vô thức hoảng hốt, vội vàng phủ nhận.
"Cho nên..
em mới hỏi thăm lịch trình riêng của anh ta, chỉ là muốn xin chữ ký mà thôi, lại không ngờ rằng vừa vặn gặp phải chuyện ngoài ý muốn này,"
Long Đình Dạ nhấp môi mỏng không nói gì, nhưng sắc mặt trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại trầm xuống một chút.
Hỏi thăm lịch trình riêng của anh ta, chỉ là một ca sĩ căn bản không quen thuộc mà thôi, cô lại để bụng đến thế.
Người đàn ông đột nhiên trầm mặc, làm lòng Thời Duy Hạ cũng khẩn trương theo, nhưng trước mắt cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng chờ anh mở miệng.
Rốt cuộc..
hồi lâu sau, thanh âm người đàn ông mới vang lên, từng câu từng chữ hỏi cô.
"Hắn rất quan trọng với em sao?"
"Không có.." Thời Duy Hạ theo bản năng phủ nhận.
Kỳ thật trước hôm nay, cô căn bản chưa gặp qua Tô Vũ Trạch.
"Vậy em còn đi cứu hắn?" Người đàn ông đè thấp tiếng nói, cho dù đã ẩn nhẫn, nhưng tức giận vẫn là không tự giác phát ra tới.
Nếu đối phương không quan trọng, cô còn mạo hiểm tính mệnh đi cứu hắn?
Đầu óc cô hỏng rồi?
"Ngạch..
Em không phải là nhìn thấy anh ta rớt xuống sông, nhất thời khẩn trương, cho nên mới nhảy xuống..
Kia rốt cuộc cũng là một cái sinh mệnh." Cô vội giải thích, tuy rằng cô vốn là ôm mục đích đi ngồi canh Tô Vũ Trạch, trong nháy mắt thấy anh ta rớt xuống sông kia, cô thật sự không có nghĩ nhiều, chỉ hy vọng có thể cứu sống anh ta.
Long Đình Dạ bỗng nhiên buông lỏng eo cô ra, rũ mắt nhìn cô đánh giá.
Thời Duy Hạ nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện cặp mắt đen lạnh lẽo kia.
Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, môi mỏng gắt gao nhấp lại không nói một lời, chỉ là chăm chú nhìn cô, đánh giá cô, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu cô.
"Loại chuyện này, về sau em chỉ cần mở miệng phân phó bảo tiêu, không cần đi chịu chết!" Hồi lâu sau, anh mới nói một hơi, ngữ khí không cho phép cự tuyệt dặn dò cô.
Chịu chết..
Anh nói làm Thời Duy Hạ không biết nên nói gì, không phải bây giờ cô vẫn yên lành ở chỗ này sao..
Tuy trước kia kỹ thuật bơi lội của cô rất kém, là mấy năm sau này cô mới chậm rãi tập bơi lội, nhưng cũng không khoa trương như lời anh nói.
Đúng lúc này, Long Đình Dạ bỗng nhiên chuyển mắt, nhìn lướt qua cửa phòng, sau đó nhấp môi phân phó nói.
"Vào Đi!"
"Vâng, ông chủ!" Ngoài cửa vang lên tiếng Mạc Tuỳ.
Cửa bị đẩy ra, Mạc Tùy cùng vài bảo tiêu khác, đưa theo bác sĩ y tá vừa nãy đến, sau đó dừng ở bên giường bệnh.
Khay trên tay y tá, còn đặt ống kim tiêm vừa rồi.
.
Danh Sách Chương: