Chính là, anh sảng khoái đáp ứng như thế ngược lại làm cô nhất thời không biết nên đưa ra yêu cầu gì.
Nhìn dáng vẻ người đàn ông này căn bản là không sợ đau, cho nên nếu cô đánh anh, vậy cũng là uổng công, không hề có ý nghĩa.
Nhưng nếu nặng tay, trong lòng cô lại không đành lòng..
Rốt cuộc thì, đời trước người đàn ông này đã từng bị cô hại thảm như thế rồi!
Nhưng nghĩ đến thái độ của anh đối với cô vừa nãy, thiệt tình giả ý với cô, trong lòng cô liền nghẹn một cổ tử khí.
Nếu không mượn cơ hội phát tiết một chút, hôm nay chỉ sợ là cô ngủ không được.
Lại nói, thật vất vả cô mới có cơ hội một lần xoay người làm lão đại, cũng không thể từ bỏ dễ dàng như thế!
Nghĩ như vậy Thời Duy Hạ nhịn không được bắt đầu rối rắm.
* * *
Nhìn cô gái trong ngực vẻ mặt rối rắm, Long Đình Dạ rũ mắt nhìn bộ dạng rối rắm của cô đến xuất thần, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra tia sủng nịch.
Trong con ngươi màu đen là ôn nhu mà chính anh cũng chưa bao giờ phát hiện ra.
"Có rồi!" Đúng lúc này, cô gái trong ngực bỗng nghĩ tới cái gì, lộ ra biểu tình vui vẻ.
"Ân?" Anh nhướng mày, không khỏi có chút tò mò nhìn về phía cô.
Nhưng Thời Duy Hạ cái gì cũng không nói cho anh, mà trước hết vứt bỏ gối đầu trong tay, từ trong lòng ngực anh đứng dậy một đường chạy ra phòng ngủ, để lại một mình Long Đình Dạ ngồi trên sô pha.
Anh hơi nhướng mày, lộ ra ý cười.
Chẳng bao lâu sau, Thời Duy Hạ liền ôm một bó dây thừng thật dài cùng một cây kéo chạy về phòng ngủ.
Cô ném hết đồ vật trên bàn trà, rồi lại chạy tới trước bàn trang điểm, bắt đầu tìm kiếm.
Long Đình Dạ bình tĩnh ngồi dựa trên sô pha, mang theo vài phần lười biếng thưởng thức nhìn thân ảnh bận rộn của cô, cũng không vì chính mình sau đó có thể gặp phải chuyện gì mà lo lắng.
Lần đầu tiên anh lấy thân phận chủ nợ đến Thời gia gặp cô, cô liền tặng anh một trò đùa dai làm lễ gặp mặt.
Cô dùng sợi dây cột vào trên thân con sâu, vốn định dọa anh sợ nhưng cô không ngờ tới, anh căn bản Không hề sợ loại côn trùng này.
Vì thế..
thiếu nữ cuối cùng dọa anh không thành, ngược lại làm chính mình sợ tới mức hoa dung thất sắc, thiếu chút nữa té ngã, vẫn là anh kịp thời đưa tay ôm lấy eo cô, lại bị cô mắng một tiếng lưu manh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ong Đình Dạ lại dịu dàng như nước.
* * *
Thực mau, Thời Duy Hạ từ bàn trang bên kia trở về, trong tay nhiều hơn mấy cây bút trang điểm.
Cô tới trước sô pha, khi thấy vẻ mặt lười biếng của người đàn ông dựa vào nơi đó, cô sửng sốt một chút sau đó lấy bó dây thừng lớn qua.
Đang chuẩn bị động thủ trói anh lại, người đàn ông nhướng mày vẻ mặt hài hước nhìn về phía cô, hỏi.
"Muốn trói thế nào?"
Thời Duy Hạ trừng mắt nhìn anh một cái, vẫn không trả lời anh mà bỗng cúi xuống cầm dây thừng trói hai tay anh lại với nhau.
Mà trong toàn bộ quá trình này, Long Đình Dạ không chỉ không chút nào giãy giụa cùng phản kháng, ngược lại hơi hơi híp con ngươi, vẻ mặt bình tĩnh chăm chú nhìn cô.
Anh không biết có nên nhắc nhở cô, thắt dây thừng như thế, đối với anh mà nói là không có bao nhiêu tác dụng.
"Nút thắt không phải thắt như vậy." Anh nhìn thoáng qua cô thắt nút thắt kia vô cùng không chuyên nghiệp, không khỏi nhướng nhướng mày, sau đó hảo tâm hỏi cô.
"Anh dạy cho em?"
Lời anh nói chọc Thời Duy Hạ nổi lên một trận bất mãn, cạn lời trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó bày ra bộ dạng hung dữ, hung hăng cảnh cáo anh.
"Anh im miệng, bây giờ là em đang trừng phạt anh!".
Danh Sách Chương: