Theo ánh mắt Long Đình Dạ nhìn lại, Hứa Phi Vũ lúc này mới phát hiện anh là đang nhìn mấy hộp đồ ăn trong lòng ngực anh ta, lúc này anh ta mới hiểu ra bỗng cười cười, vui đùa nói.
"Mấy hộp đồ ăn này là vừa nãy một cô gái tặng cho tôi, phỏng chừng lại là yêu thầm tôi.
Hết cách rồi, mị lực quá lớn chính là như vậy.."
Bất quá, tuy rằng cô gái vừa rồi diện mạo hoàn toàn hấp dẫn anh ta, nhưng mà..
Tưởng tượng đến biểu tình muốn giết người của cô gái vừa rồi, anh ta cũng không dám ăn đồ cô đưa cho.
Vạn nhất đối phương bởi vì không chiếm được mà ý đồ độc chết anh ta, vậy thì phiền phức lớn.
Anh ta cũng sẽ không lấy an toàn tính mệnh của bản thân ra mạo hiểm.
"Hay là chúng ta đi nhà hàng gần đây đi, vừa vặn có thể tiếp tục nói chuyện công tác."
Nói rồi Hứa Phi Vũ quay người, tính toán đem đồ ăn trong tay ném vào thùng rác.
Thấy thế sắc mặt Long Đình Dạ càng thêm khó coi.
Nhìn ông chủ nhà mình bộ dạng như muốn ăn thịt người đến nơi, Mạc Tuỳ ở bên cạnh ộ ra vài phần bất đắc dĩ, sau đó vội vàng đi tới trước mặt Hứa Phi Vũ.
"Hứa tổng, thứ này nguy hiểm, anh vẫn là không nên chạm vào!" Mạc Tùy nhìn thoáng qua Hứa Phi Vũ, sau đó thiện ý nhắc nhở anh ta.
Nói rồi liền liền vươn tay tới Hứa Phi Vũ.
"Anh vẫn là đưa nó cho tôi đi."
Nghe Mạc Tùy nói vẻ mặt Hứa Phi Vũ nghi hoặc, nhưng lại thấy ánh mắt của Long Đình Dạ, anh ta mới bỗng dưng phản ứng lại, vội vàng đem mấy hộp đồ ăn trên tay giao cho Mạc Tùy, tuy rằng anh ta cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Đi!" Long Đình Dạ nhìn lướt qua đồ vật trên tay Mạc Tùy, sau đó mới quay người rời đi.
Đoàn người vội vàng lên xe rời khỏi tòa nhà.
Hứa Phi Vũ sững sờ ở nơi đó, không hiểu ra sao, ngược lại có chút tò mò Long Đình Dạ này vội vàng như vậy là muốn đi đâu..
Nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên anh ta thấy bộ dạng khẩn trương như vậy của Long Đình Dạ.
Phải biết rằng, Long Đình Dạ là nhân vật đáng sợ ngay cả khi sáng lập tập đoàn, lúc xuất hiện đại nguy cơ, gặp phải khó khăn phải đóng cửa, anh còn có thể bảo trì gặp nguy không loạn mà trấn định xử lý vấn đề..
Sau khi nghĩ trăm lần cũng không ra, Hứa Phi Vũ mới lắc lắc đầu nói thầm một câu: "Chẳng lẽ..
là trong nhà có cháy?"
* * *
Biệt thự lưng chừng núi.
Xe vừa mới dừng ở cửa biệt thự, Thời Duy Hạ liền đẩy cửa xuống xe, chạy vội vào biệt thự.
"Thái thái.." Quản gia thấy Thời Duy Hạ trở về, vừa định nói gì nhưng cô đã xoay người lên lầu hai.
Quản gia không khỏi có chút nghi hoặc.
* * *
Lầu hai, Thời Duy Hạ trở về phòng ngủ, trực tiếp vào phòng để quần áo lấy ra một valy hành lý, tiện tay bỏ vào vài món quần áo liền kéo theo valy lần nữa đi xuống lầu.
"Thái thái, cô.."
Thời Duy Hạ nhìn quản gia liếc mắt một cái, sau đó kéo valy đi ra ngoài.
Dù sao bất luận cô làm cái gì, anh đều hoài nghi cô, không tin cô.
Cô làm gì cũng đều là uổng công!
Nếu anh không cần cô, vậy không bằng cô đi xa chút, cách anh xa một chút, anh không cần lại hiềm nghi cô!
Bên tai anh được thanh tịnh, cô cũng nhẹ nhàng hơn so với khi lưu lại nơi này.
Vừa nghe Thời Duy Hạ nói, quản gia đại kinh thất sắc, vội đuổi theo.
"Thái thái, cô đây là muốn đi đâu.."
Thời Duy Hạ đang trong cơn nóng giân, cắn răng, lòng tràn đầy khó chịu nói một câu.
"Chạy lấy người, không bao giờ trở lại!"
Thà rời đi còn hơn là để người đàn ông thúi kia làm tức chết!
Thanh âm cô vừa mới vang lên, liền nghe ngoài cửa truyền đến một trận tiếng phanh xe.
.
Danh Sách Chương: