"..."
Phản ứng của cô, khiến Long Đình Dạ cau chặt lông mày.
Nhưng lời nói mềm mại của cô, rơi vào tim anh, làm cho tim anh ngứa ngáy..Nhưng loại cảm giác này, lại tuyệt không khó chịu, ngược lại..
Lại lạ thường..
làm anh thư thái.
Một giây sau, anh bỗng từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi hướng giường lớn.
Anh dừng lại bên giường, sau đó quét mắt nhìn một cái, xốc chăn mỏng lên, nằm xuống một bên giường.
Ngay khi anh vừa mới nằm xuống, hai mắt chuẩn bị nhắm lại, bên người, chợt một thân thể mềm mềm dựa tới, mang theo mùi hương thoang thoảng.
Một đôi cánh tay tinh tế duỗi tới, kéo cánh tay anh qua.
Sau đó nhích qua, đem đầu nhỏ gối lên cánh tay anh, dựa vào trong ngực anh.
Tiếp đó ngẩng đầu, nhìn về khuôn mặt lạnh lùng của Người đàn ông, nhỏ giọng nói.
"Em muốn dựa vào anh ngủ."
Thời Duy Hạ đột nhiên dựa vào, khiến thân thể Long Đình Dạ cứng đờ.
Đầu cô dựa vào lồng ngực anh, chóp mũi anh còn có thể ngửi được mùi thơm dầu gội đầu nhàn nhạt cùng mùi sữa tắm trên người cô.
Từ trước đến nay anh không thích những cái mùi phức tạp kia, nhưng giờ khắc này, anh lại cảm thấy, mùi trên người cô..
vô cùng dễ ngửi.
Thấy anh nhìn cô mà không nói, đáy lòng Thời Duy Hạ không khỏi chột dạ.
Quyến rũ đàn ông loại chuyện này, cô sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng làm qua, cho nên hiện tại áp dụng không khỏi có chút lúng túng.
Chỉ là nhìn thấy Long Đình Dạ không có chút phản ứng nào, trong lòng cô không khỏi có chút bất lực, nghĩ thầm không phải là mình quá mức lỗ mãng, khiến anh chán ghét rồi chứ.
Nếu lần này bởi vì cô tự tìm đường chết, dẫn đến anh chán ghét cô, vậy thì không dễ giải quyết..
Nghĩ đến đây, Thời Duy Hạ ngừng lại, treo trống lui quân: "Nếu như anh không quen, vậy thì..
Ưm.."
Ngay khi cô chống thân mình bò dậy, muốn dịch chuyển khỏi, một bàn tay thon dài, bỗng dưng duỗi tới sau gáy cô, đem cô ấn xuống.
Môi mỏng ấm áp, ngăn chặn môi cô, không chịu khống chế đem cô hôn lấy.
Thời Duy Hạ kinh ngạc một trận, đợi kịp phản ứng về sau, trong lòng lại tràn đầy kinh hỉ, nỗ lực phối hợp với nụ hôn của anh.
Nụ hôn của anh kỳ thực cũng không thuần thục, chỉ là ngang ngược hôn cô, cướp lấy lấy hơi thở của cô.
Hơi thở tràn đầy nam tính, nháy mắt vây quanh cô.
Cô nhắm hai mắt lại, đôi tay không an phận hướng trên lồng ngực anh tìm kiếm..
Một khắc tay cô lần nữa đụng phải nút thắt của anh, nụ hôn của người đàn ông bỗng nhiên ngừng lại.
Một bàn tay lớn bắt lấy đôi tay không an phận của cô.
Thời Duy Hạ giật mình, mở mắt ra, đối diện chính là cặp mắt đen sâu không lường được.
Anh nhìn chằm chằm cô, biểu tình ngưng trọng.
"Mục đích của em, nói cho tôi!" Anh gắt gao nhìn cô, hỏi.
Mục đích của cô..
rốt cuộc, là cái gì!
Lý trí của anh nói với anh, cô gái hận anh thấu xương, không có khả năng bỗng nhiên chuyển tính, ngoan ngoãn phục tùng anh.
Bên trong chuyện này, nhất định có nguyên nhân gì đó!
Mà nguyên nhân này, anh nhất thời nhìn không thấu.
Chuyện này không bình thường!
Ở trước mặt anh, tâm tư của cô, từ trước đến nay đều hiện ra mặt.
Nhưng lúc này, anh căn bản nhìn không rõ, rốt cuộc ý đồ của cô là gì!
Bỗng nhiên bị anh hỏi như vậy, ngược lại làm cho Thời Duy Hạ có chút không biết nói gì!
Rốt cục trước kia cô có bao nhiêu quá đáng, mới có thể để anh cảnh giác với cô đến tình trạng này.
Rõ ràng cô đang lấy lòng, rõ ràng là muốn làm một Long thái thái đủ tư cách, nhưng người đàn ông này vậy mà cảm thấy cô mục đích không thuần!
Danh Sách Chương: