• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Bị lừa


Hạ Ngưng Âm ngước lên, bên ghế sofa là người đàn ông chừng 30 tuổi, dáng dấp to lớn cao ráo.


Người được gọi là đại ca cũng ngẩng đầu quan sát Hạ Ngưng Âm, dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh cô, anh ta hiểu ý liền gật đầu ra ngoài, lát sau dẫn ông Hạ vào phòng.


Hạ Ngưng Âm thấy mặt mày ông Hạ bầm tím, hoảng sợ, đau lòng đến hai vành mắt đỏ hoe, đi tới ôm ông, “Cha, cha làm sao vậy? Hồi sớm vẫn còn bình thường mà? Như thế nào, lại ra nông nỗi này?”


Ông Hạ đau buồn nhìn con gái, trong mắt đầy vẻ áy náy, mờ màng nói: “Cha cũng không biết tại sao, tới bây giờ cha chưa từng làm sai cái gì cả, bọn họ nói bậy, xử oan cho cha!”


“Cha, rốt cuộc là chuyện gì? Cha nói rõ cho con nghe.” Trong lòng Hạ Ngưng Âm bắt đầu lo lắng từ khi nhận được cuộc điện thoại không đầu không đuôi đó, chỉ nghe loáng thoáng vài câu, nhưng cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, chắc chắn không đơn giản là cuộc gọi bình thường.


“Hừ.” Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, một tay chống cằm,dien dan le quy don nhàn nhã đưa mắt nhìn Hạ Ngưng Âm đầy chân tình, thành công đem lực chú ý của bọn họ đặt lên người anh.


Người đàn ông cầm văn kiện trên bàn lật ra một trang, tiếp đó giao cho thuộc hạ đưa cho Hạ Ngưng Â, thanh âm khan khàn: “Hạ tiểu thư, cha của cô thiếu sòng bạc chúng tôi 500 vạn, chính ông Hạ đã kí giấy nợ đó, mời cô xem qua.”


“Cái gì? Năm trăm vạn?” Hạ Ngưng Âm hốt hoảng kêu to, tay đoạt lấy văn kiện, mở to mắt hướng đến chỗ ghi nợ, tâm tình trầm xuống, xoay người hỏi ông Hạ, “Cha, chuyện này là thế nào? Làm sao cha lại thiếu nhiều tiền như vậy?”


“Cha. . . . . . .”


“Có trả hay không.” Người đàn ông bực mình đem đống giấy nợ đến trước mặt Hạ Ngưng Âm quát: “Mấy ngày trước cha cô tới chỗ chúng tôi đánh bạc, mượn sòng bạc năm trăm vạn, đây là chứng cớ, hôm nay là hạn chót.”


“Anh nói láo, ba tôi không có tới chỗ ông đánh bạc, anh nói bậy!” Hạ Ngưng Âm càng nghe cảm thấy càng kỳ lạ, tức giận phản bác.


Từ trước đến giờ ba cô luôn là người sống an phận, ghét bài bạc, đời nào thiều nhiều tiền một lúc như vậy, nên cô dám bảo đảm những gì lời cô là sự thật.


“Tiểu Âm, cha không có đánh bài, là bọn họ hãm hại cha!” Ông Hạ chính trực nói, rồi đem mọi chuyện kể lại cặn kẽ.


Thì ra là ông Hạ nhận được cuộc điện thoại từ đồng nghiệp, liền vội vàng bỏ đi, do cha của bác Lâm ngã bệnh đang nằm viện, ban dang doc truyen dien dan le quy don tình huống không mấy khả quan, tâm tình của bác Lâm rất khổ sở nên muốn ông Hạ đi uống rượu giải sầu, ông Hạ vì lo lắng cho bạn mình nên mới đi an ủi bác Lâm.


Bọn họ tình nghĩa bao năm nay, bác Lâm rất hay chăm sóc ông Hạ , ông Hạ cùng bác Lâm uống rượu, uống đến say mèm, khi tỉnh lại liền phát hiện bản văn kiện này, ông cũng không rõ là chuyện gì?


Hạ Ngưng Âm nghe xong, phản ứng rất nhanh, giật bản văn kiện xem phía trên ghi rõ ràng người thay mặt gánh số nợ là tên cha của cô, trên văn bản còn còn ghi rõ người gánh nợ không trả thay sẽ có hậu quả khôn lường.


Sau khi xem xong, hồn bay phách lạc thẩn thờ trả giấy nợ cho người đàn ông kia, nóng nảy nói: “Cha, cha bị người ta lừa rồi!”


“. . . . . .”


Hạ Ngưng Âm bình tĩnh lại, nhướng mắt tới người đàn ông, “Anh cũng thấy đấy, chúng tôi không phải là người anh cần tìm, oan có đầu, nợ có chủ, chúng tôi cũng là người bị lừa vì vậy anh có thể thả chúng tôi đi chưa?.”




Chương 12: Bán thân


Người đàn ông nghe vậy, nhếch miệng cười, châm chọc nói: “Tôi làm sao biết được các người có thông đồng lừa gạt chúng tôi không, nghĩ qua cũng biết? Còn non lắm! Huống chi hắn ta đã trốn, tôi đành tìm đến ông thôi!”


“Hơn nữa, chỗ chúng tôi là sòng bạc chứ đâu phải đồn cảnh sát, chuyện của chúng tôi, chỉ có thể dùng quy tắc của chúng tôi giải quyết!”


Hạ Ngưng Âm biết khó có thể rời khỏi đây, người đàn ông này càng khó dây dưa hơn, mà cô thì đời nào dám đắc tội với một ai ở chỗ này, cô chọc không nổi bọn họ, cái này sống không được chết chẳng xong đành xuống nước bọn họ “Vậy anh muốn gì?”


“Rất đơn giản.” Người đàn ông đó luôn ở trong trạng tháng bất cần dù cho trời có sập xuống, giở giọng khàn khàn: “Thiếu nợ thì trả tiền thôi!”


“Không có tiền!”


Ánh mắt người đàn ông thoáng qua tia cợt nhã, ám muội nói: “Nội tạng của cha cô chắc cũng kiếm được bộn tiền.”


“Anh! Anh vô sỉ! Anh rốt cuộc có phải là người hay không!” Hạ Ngưng Âm giang tay bảo vệ ông Hạ, bị lời anh nói làm sợ tới run người.


Người đàn ông nắm chặt nấm đấm như đang kìm chế muốn dạy dỗ Hạ Ngưng Âm, chau đôi mày rậm, ban dang doc truyen dien dan le quy don đối vời lời chửi bới của cô, chẳng thèm để ý trả lời lại: “Nếu không? Cô bán thân đi! Chúng tôi làm người mô giới giúp cô, một đêm liền có thể gom đủ tiền.”


“Cuối cùng anh muốn cái gì?” Hạ Ngưng Âm khắc chế mình để không xông tới tát anh ta.


Người đàn ông vẫn bộ mặt mị hoặc ấy “Mười phút, chọn một trong hai, nếu không, cha cô chỉ có con đường chết! Chỗ này là bản khế ước, nghĩ xong cho tôi kết quả.”


“Tiểu Âm. . . . . . , ” Ông Hạ đau lòng nhìn con gái, kiên quyết khuyên: “Con đừng quản việc của cha.”


“Bọn họ nói nhảm!” Kể từ lúc cho Hạ Ngưng Âm lựa chọn thì cô đã có đáp án, cha cực khổ nuôi cô từ nhỏ nên cô không thể nhẫn tâm để cha gặp chuyện.


“Khỏi cần suy nghĩ.” Nói xong, ông Hạ còn chưa kịp ngăn cản, Hạ Ngưng Âm xoay người ký thật nhanh vào bản khế ước, khoảnh khắc này, chính cô đã bàn mình cho kẻ khác rồi.


Người đàn ông hài lòng nhìn khế ước, lúc này, có người đẩy cửa đi vào, dien dan le quy don ghé vào lỗ tai anh thì thầm vài câu. Người đàn ông gật đầu cười với Hạ Ngưng Âm: “Cô rất may mắn, cơ hội đã tới, bây giờ cùng tôi đi ra ngoài.”


“Đừng, Tiểu Âm, nghe ba lời.” Ông Hạ đau lòng khóc lên, ông tình nguyện để mình chết chứ không muốn con phải mất đi ngàn vàng đó.


Tất nhiên Hạ Ngưng Âm hiểu tâm tư của ông Hạ, ôm chầm lấy ông, nhẹ giọng trấn an: “Cha chỉ cần cha đừng ghét con, về sau con không lấy chồng sống cùng cha cả đời.”


“Nhưng mà như vậy sẽ phá hủy con mất! Nếu con không hạnh phúc, cha làm sao ăn nói với mẹ con ở nơi suối vàng.”


Hạ Ngưng Âm giang tay ôm ông Hạ thật chặt, gượng cười, nuốt nước mắt vào, không để ý đến ông Hạ, nói với người đàn ông: “Tôi dã ký khế ước, anh có thể thả ba tôi chưa?”


Người đàn ông cau mày, “Đương nhiên! Tôi hứa thì sẽ giữ lời.” Anh gật đầu ý bảo thủ hạ đem ông Hạ ra ngoài.


“Cha, đừng lo lắng, con sẽ về sớm.” Hạ Ngưng Âm mỉm cười an ủi ông Hạ, khi cha đi ra ngoài an toàn đến lượt cô phải thực hiện việc của mình.


Suốt đường đi, cô trầm mặc lặng thinh, người đàn ông lên tiếng: “Đây là cơ hội hiếm có, khi đến nơi tôi sẽ giới thiệu vài người cho cô, tuy nhiên cô phải là người chủ động gây chú ý cho bọn họ, cô làm bọn họ hài lòng, giữa tôi và cô coi như xóa sạch nợ nần.”


Hạ Ngưng Âm lẳng lặng nghe, trên khuôn mặt xinh đẹp không biểu cảm, gật đầu một cái chần chờ hỏi: “Bọn họ là loại người gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK