Ngày hôm sau!
Hạ Ngưng Âm xuống tắc xi, nhanh nhẹn đi vào công ty quẹt thẻ, nhớ tới bản thân đi trễ mấy phút, liền xoa đôi mắt mệt mỏi, tức giận ngồi vào bàn làm việc.
Chuyện tối qua còn làm cô thấp thỏm trong lòng, bình thường nhìn thấy Tư Khảm Hàn thì không có gì, hễ nghĩ đến cùng anh lên giường, não bắt đầu ngưng hoạt động, cả người vô cùng bức bối.
Chẳng biết Tư Khảm Hàn khi nào trở về, cô cứ mang tâm trạng lo âu nằm trên giường, cả đêm trằn trọc trở mình mấy lần, đến khi hừng sáng, mới đi vào giấc ngủ, hại cô chỉ ngủ được ba tiếng đã bị đồng hồ đánh thức.
Mệt mỏi cầm cốc nước đi qua phòng bên cạnh lấy nước uống, cô kinh ngạc phát hiện phòng chật kín người, chính xác mà nói toàn là phụ nữ, kỳ quái hơn, bây giờ là giờ làm việc, họ tập trung chỗ này làm gì?
Hạ Ngưng Âm cau mày, chịu khó chen chúc đi vào, đánh bả vai cô bạn thân, tò mò hỏi: “Này, Lan Khả, mọi người đang làm gì vậy? Cả đám tụ tập náo nhiệt ở đây không sợ quản lý phát hiện trừ tiền thưởng sao?”
Lan Khả liếc mắt, không vui oán trách cô: “Người không có đầu óc như cậu tối ngày chỉ có tiền thưởng với tiền thưởng? Mỗi tháng thưởng có một ngàn mấy trăm làm như nhiều lắm? Cậu có chút tiền đồ tí đi!”
“Một ngàn mấy trắm cũng là tiền a, tơ không có tiền đồ, nhưng tiền lương chúng ta cũng không còn bao nhiêu.” Hạ Ngưng Âm phản bác.
“Cho nên a, cho nên chúng ta phải đổi cách khác kiếm tiền!” Lan Khả nói rõ suy nghĩ.
Cách khác? Trong đầu Hạ Ngưng Âm hiện ngay việc mua vé số trúng độc đắc mới có thể làm giàu. Vẻ mặt Hạ Ngưng Âm hơi hoài nghi, thẳng thắng châm chọc: “Cách khác của cậu là đứng ở chỗ này à?”
Lan Khả mặc kệ cô, đối với Hạ Ngưng Âm là dạng người gì, nên Lan Khả cũng không rảnh đôi co với cô ta.
Cô tỏ ra thần bí thì thầm vào tai Hạ Ngưng Âm: “Nghe nói tập đoàn Tư thị muốn hợp tác với công ty chúng ta, chỉ là còn đang suy tính, cậu cũng biết công ty của chúng ta ở thành phố B nổi tiếng là sản xuất đồ điện, nay được tập đoàn Tư thị để ý là vinh hạnh lắm rồi, chỉ là áp lực cạnh tranh rất lớn, tớ đây đang tranh thủ để kiếm được lợi.”
“Tập đoàn Tư thị? !” Ngược lại sự vui mừng của Lan Khả, Hạ Ngưng Âm tỏ ra khinh thường bĩu môi, bất đắc dĩ sờ trán mình, trời xui đất khiến hay sao, cứ đến chỗ nào cô cũng nghe được bốn chữ đó.
Cũng may là cô bên bộ phận tiêu thụ, nên không dính dấp gì tới bọn họ, coi như công ty phái người đi bàn bạc, cũng không tới phiên cô, Hạ Ngưng Âm thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy!” Lan Khả nhìn Hạ Ngưng Âm, cứ tưởng cô vui mừng cùng mình, lại che miệng cười trộm, nhỏ giọng trêu nói: “Thế nào? Vui đến nói không nên lời à.”
Hạ Ngưng Âm không chịu nổi gương mặt ngu ngốc kia, bất mãn gật đầu một cái, vui được mới lạ: “Còn chưa quyết định mà hí hửng cái gì? Bất quá nhận được hạng mục này, tháng sau chúng ta có thêm tiền thưởng! Có thể tăng lên mấy thêm mấy trăm nửa, cũng nên vui vẻ chứ.”
Mặt mày Lan Khả sa sầm, hận không thể bóp chết Hạ Ngưng Âm: “Ai nói là tiền thưởng? Tớ nói đây là gặp được Tư Khảm Hàn – tổng giám đốc tập đoàn Tư thị, nếu được chọn có khả năng mình sẽ thấy anh ấy, nói không chừng, đến lúc đó còn được anh ấy chọn trúng sẽ trở thành phượng hoàng không chừng.”
Chương 46: Rất xứng đôi
Hạ Ngưng Âm thấy Lan Khả đang mơ mộng trên mây, rất hiếu kỳ từ khi nào cô gái này lại quan tâm đến điều này?
“Cậu rất quan tâm đến mua vé số làm giàu mà? Bây giờ lại biến thành bộ dạng này? Đổi nghề rồi hả ?”
Ngày nào Lan Khả cũng mua vé số, luôn nuôi mộng làm giàu, ví có tiền mới có thể làm tất cả những điều cô ấy muốn, hơn nữa còn bói toán rằng đến tuổi 25 sẽ có anh chàng đại mập nhà bên cạnh cầu hôn, nếu không cầu hôn thì là quen nhau, Hạ Ngưng Âm đối với những chuyện vớ vẩn của cô bạn này luôn không để vào mắt.
Khuôn mặt khả ái của Lan Khả vì nổi giận mà đỏ bừng “Cậu nghĩ lại xem là giữa cậu và tớ là ai đang quan tâm ai! Tớ đang giúp cậu đổi đời đó.”
“Quan tâm của cậu to quá, sao mấy năm nay cậu mua bao nhiêu tờ vé số rồi cũng chưa thấy đổi đời?” Hạ Ngưng Âm châm biếm.
Lan Khả đem lời của cô không để vào tâm, tiếp tục cùng cô thao thao bất tuyệt: “Mua vé số phải có thời mới trúng, cùng Tư Khảm Hàn là không có quan hệ gì cả, hơn nữa nghe nói dáng dấp của Tư Khảm Hàn tuấn tú giống như Phan An vậy đó.”
Hạ Ngưng Âm bị cô chọc cười, chỉ cô đây mới biết rõ vẻ đẹpTư Khảm Hàn bại hoại đến trình độ nào, nhưng lời cô nói ra hoàn toàn khác biệt: “Cậu chưa thấy qua, làm sao biết người ta đẹp? Nói không chừng là một Tao Lão Đầu.”
“Không thể nào! Mới hôm qua tớ còn thấy anh ta trên TV, tơ thề là chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào đẹp trai đến vậy, cho nên sáng nay mới hưng phấn ở chỗ này thảo luận về anh ấy, chẳng qua tớ cảm giác cậu cùng Tư Khảm Hàn rất xứng đôi nha!” Lan Khả khẳng định lời mình nói rất hùng hồn.
Hạ Ngưng Âm tí xíu bị sặc bởi Lan Khả, cô cùng Tư Khảm Hàn rất xứng đôi? Thứ lỗi cho cô nói thật! Cô thừa nhận Tư Khảm Hàn rất tuấn tú, dáng người cao ráo cứng rắn, để cô đứng bên cạnh anh chả khác nào đôi đũa lệch, cái này mà gọi là xứng đôi?
Hạ Ngưng Âm bất đắc dĩ nhìn Lan Khả, biết cô ấy chỉ là nhàm chán nên ở chỗ này cho thêm náo nhiệt “Chuyện của tớ đâu cần cậu lo, hơn nữa chuyện này không đến lượt tụi mình can dự, cứ để quản lí sắp xếp, chúng ta trở về đi thôi.”
“Tức chết tớ mà ! Tớ là đang giúp cậu đó!” Lan Khả làm bộ uất ức trợn mắt.
Mặc dù nói là vậy, nhưng rất nhanh Lan Khả đã cười hì hì theo Hạ Ngưng Âm rời khỏi căn phòng nhiều chuyện, dù sao náo nhiệt nhiêu đây cũng đủ rồi.
Trở lại bàn làm việc, Hạ Ngưng Âm xoa bụng, cảm giác rất đói, vẻ mặt đau khổ hỏi: “Còn nữa, Khả Khả tớ rất đói, có gì ăn hay không ?”
Lan Khả đưa ổ bánh mì cho cô.
Hạ Ngưng Âm xé bao giấy rồi ăn từng ngụm, sáng nay dậy muộn, căn bản còn chưa kịp ăn, tủ lạnh ở nhà thì rỗng tuếch, chẳng còn cách nào ngoài vát bụng đói đi làm.
Lan Khả đưa phần văn kiện cho Hạ Ngưng Âm, “Phần văn kiện này là Lưu Kinh Lý muốn tớ giao cho cậu, ngày hôm qua tớ đã làm giúp cậu một phần rồi.
Hạ Ngưng Âm nhận lấy văn kiện mỉm cười nói, “Thanks!”
Lan Khả đi tới thỏ thẻ vào tai cô: “Còn có một việt, Lưu Kinh Lý bảo cậu đến phòng làm việc của anh ta, chính cậu cẩn thận một chút.”
“Biết.” Hạ Ngưng Âm gật đầu, nhún nhún vai, cho là Lưu Kinh Lý muốn dạy dỗ cô vì ngày hôm qua xin nghỉ.
“Lưu quản lí, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Đơn đặt hàng của Tập đoàn Tư thị do cô đảm nhiệm, cô phải hoàn thành tốt công việc, biết không?”
Đầu Hạ Ngưng Âm nổ một tiếng bùm, vụ gì đây, sẽ không trùng hợp đến vậy chứ? “Nhưng mà. . . . . . , Lưu quản lí, tôi bên bộ phận tiêu thụ, phụ trách tiêu thụ hàng nước ngoài, hình như quản lí nhầm rồi.”
“Tôi không có nhầm, đối với công việc cô rất nghiêm túc lại cẩn thận, không có quỷ kế đa đoan, tôi tin tưởng năng lực của cô, với lại đơn đặt hàng này mang sự uy tín lớn nhất cho công ty mình, phải nắm lấy cơ hội này, cho nên mọi người phải cố gắng nhiều hơn.”
Lưu Kinh Lý nói rõ ràng từ tốn, Hạ Ngưng Âm nhất thời cứng họng, nhưng vẫn nhất quyết cự tuyệt: “Lưu quản lí, hãy tìm người khác thích hợp hơn tôi, hạng mục quan trọng như vậy tôi không dám đảm nhận.”
Nếu cô đáp ứng sẽ dính dấp tới Tư Khảm Hàn nhiều hơn, việc gặp anh sẽ trở thành chuyện cơm bữa, đến lúc đó giấy không thể gói được lửa, một khi bị phát hiện sẽ không gánh nổi hậu quả.
Lưu Kinh Lý cắt ngang không chấp thuận: “Công ty đã chỉ định, cô không thể từ chối, tôi hi vọng nắm lấy cơ hội ngàn vàng này, biểu hiện cho thật tốt, cô cứ trở về chuẩn bị vài thứ, rồi cùng tôi đi qua tập đoàn Tư thị.”