Hạ Ngưng Âm theo Lưu Kinh Lý tới tập đoàn Tư thị, bên tập đoàn Tư thị có Vương quản lí phụ trách hạng mục này, bọn họ được thư ký của Vương quản lí đưa lên lầu.
Nhưng thái độ của thư ký rất lạnh nhạt, xem bọn họ có mấy phần khinh miệt, khiến cho Hạ Ngưng Âm vốn bất an nay phải cứng đờ.
Thư ký trực tiếp nhìn Lưu Kinh Lý, lãnh ngạo hỏi: “Lưu Kinh Lý, cô gái này là người phụ trách hạng mục lần này?”
Lưu Kinh Lý cười lịch sự, “Đúng vậy, xin hỏi Vương quản lý còn phải họp bao lâu?”
Thanh âm của cô thư ký không mấy tha thiết, “Quản lý còn đang họp, không có quy định thời gian dài ngắn, hay là các người cứ về trước lần sau hãy đến.”
Lưu Kinh Lý cười gượng gạo, rõ ràng cô thư ký không muốn cho bọn họ gặp Vương quản lý, chần chờ nói: “Này. . . . . . , tiểu thư, tôi đại diện cho công ty đến lấy đơn đặt hàng, mong cô hãy gửi lời đến Vương quản lí giúp tôi.”
Thư ký hừ lạnh một tiếng, cao ngạo liếc Hạ Ngưng Âm và Lưu Kinh Lý, “Tôi nghĩ các người đầu óc có vấn đề rồi, hạng mục này là bên công ty tôi làm chủ, nói gì thì nói công ty các người cũng nên chừng mực, đâu phải dạng người như ông nói muốn gặp quản lí của tôi là được gặp liền.”
Lời nói của thư ký rất thẳng thắng, ngụ ý nói là —— bọn họ là thứ gì? Một quản lí quèn của công ty nhỏ bé mà đòi gặp quản lí của tập đoàn to lớn!
Đôi mắt của thư ký càng khinh thường sự hiện hữu vô dụng của Hạ Ngưng Âm, nhìn lại mình một thân hàng hiệu càng cảm thấy kiêu hãnh hơn.
Hạ Ngưng Âm lặng lẽ đứng im lặng, vốn đã khó chịu nay phải kìm nén cơn giận, chỉ sợ khó có thể nói lời đàng hoàng “Chúng tôi có hẹn gặp Vương quản lí, nếu có gì không phải mong cô bỏ qua, phiền cô thông báo với Vương quản lí giúp chúng tôi?”
Thư ký còn chưa muốn nhún nhường giương cao mặt hạ lệnh đuổi khách: “Muốn gì cứ kêu tổng giám đốc các người đến đây, nếu không thật xin lỗi, mời các ngươi đi cho!”
Cô thư ký cứ tỏ ra phách lối, Lưu Kinh Lý chỉ có thể đứng cười trừ, đối phương đã cho bọn họ đáp án rõ ràng, anh cũng không thể làm gì.
Anh đứng che Hạ Ngưng Âm cúi đầu nói: “Là chúng tôi không hiểu chuyện, tôi lập tức trở về bảo tổng giám đốc đến ngay.”
Tổng giám đốc mới có quyền quyết định, nếu Lưu Kinh Lý đã nói vậy, Hạ Ngưng Âm cũng không muốn lên tiếng nữa, Hạ Ngưng Âm đứng dậy theo Lưu Kinh Lý rời đi, nhưng tới cửa thang máy gặp phải thư ký Lam.
Lam Nguy nhìn thấy Hạ Ngưng Âm có hơi bất ngờ, ngay sau đó mỉm cười theo kiểu chuyên nghiệp, “Hạ tiểu thư? Trùng hợp thế?”
Hạ Ngưng Âm vẫn thản nhiên lên tiếng chào hỏi, “Lam tiên sinh.”
Lam Nguy hỏi “Tới đây bàn chuyện hợp đồng?”
Hạ Ngưng Âm còn chưa kịp trả lời liền bị âm thanh lạnh lùng cắt ngang.
“Lam Nguy, đồ đâu?” .
Tư Khảm Hàn từ phòng bên cạnh ló đầu ra, thấy người đứng bên cạnh Lam Nguy, lập tức mặt lạnh lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện.
Hạ Ngưng Âm nghe được thanh âm quen thuộc, ngay sau đó cúi đầu, tập đoàn Tư thị lớn thật, có biết bao nhiêu lầu, lại để cô gặp trúng anh ngay tại đây, đúng là trùng hợp, cô thoáng ngẩng đầu nhìn về Lưu Kinh Lý, chỉ thấy Lưu Kinh Lý sững sờ nhìn Tư Khảm Hàn không chớp mắt, Hạ Ngưng Âm nhất thời mím môi cười một tiếng.
Lam Nguy áy náy gật đầu nhẹ, “Tư tổng, tôi mang đến ngay.” Dứt lời, liếc Hạ Ngưng Âm rời đi.
Tư Khảm Hàn một thân tây trang chỉnh tề, màu đen càng tôn lên khí phách con người anh, ánh mắt lơ đãng rơi vào ba người họ, ở Hạ Ngưng Âm dừng lại một lúc, tiếp theo con ngươi càng thêm lạnh lùng nhìn cô thư ký lúc nãy, không vui hỏi: “Ở đâu ra loại tạp vụ này?”
Chương 48: Câu dẫn
Thư ký được dịp phách lối lần nữa, khuôn mặt xinh đẹp nhưng rất đanh đá: “Tư tổng, bọn họ là khách của quản lý Vương, đang chuẩn bị rời đi.”
Lúc Hạ Ngưng Âm nghe đến hai chữ ‘tạp vụ’ liền nhăn mày liễu, hơi khó chịu với Tư Khảm Hàn, đồng thời nhận ra hành động của Tư Khảm Hàn là không muốn người khác biết cô cùng anh có quan hệ, tuy nhiên cô cảm thấy ẩn ý của Tư Khảm Hàn luôn hướng vào cô.
Hạ Ngưng Âm quệt mồm giả vờ vô tội, trừ việc tự tiện cúp điện thoại của anh, cô không nghĩ ra mình làm sai thêm cái gì, nhưng anh bỏ cô bơ vơ giữa đường cô còn chưa tính sổ, hiện tại anh còn tức cái gì, quỷ hẹp hòi!
“Hội nghị quan trọng để người khác tự tiện ra vào, còn không tiễn bọn họ? !” Tư Khảm Hàn liếc xéo cô thư ký, khẩu khí nguội lạnh, nhận ra ánh mắt của Lưu Kinh Lý cũng lạnh hơn hướng đến mình.
“Xin lỗi, là tôi thất trách.” Thư ký nói xong, thái độ hống hách chuyển sang chuyên nghiệp của một nhân viên: “Mời mọi người ra ngoài đợi.”
Hạ Ngưng Âm cảm giác Lưu Kinh Lý vẫn còn lưu luyến với sắc đẹp của Tư Khảm Hàn, Hạ Ngưng Âm phát điên trừng mắt liếc Tư Khảm Hàn, anh trời sinh đúng là hồng nhan họa thủy mà? Anh đâu phải phụ nữ cần gì phải quyến rũ người ta?
Hạ Ngưng Âm cũng không muốn cứ như vậy trở về, tuy lời cô thứ ký là thế, nhưng ai biết được cô ta lấy cớ cự tuyệt bọn họ, khuôn mặt dối trá của cô ta khiến cô rất ghét, mặc dù cô thiện lương nhưng không có nghĩa là trơ mắt để người ta khi dễ! Cô luôn yêu ghét rõ ràng!
Hạ Ngưng Âm vốn muốn im lặng, không tính gây chuyện, nhưng hiện tại cô thư ký này rất quá quắc, cứ được nước làm tới.
Hạ Ngưng Âm xoay người, lườm cô thư ký luôn muốn ngăn cản bọn họ gặp quản lý Vương, lại nhìn bóng lưng của Tư Khảm Hàn lớn tiếng nói: “Tư tổng, từ từ đã…!”
Tư Khảm Hàn cau mày, dừng bước chân, hai mắt lạnh lẽo hướng đến cô.
Thư ký tinh ý biết mình đang gặp bất lợi, thoáng chốc hoảng hồn, đưa tay ngăn Hạ Ngưng Âm lại, “Mời các người rời đi, Tư tổng đang họp.” Tiếp theo quay đầu xin lỗi đối với Tư Khảm Hàn nói: “Tư tổng, đã làm phiền thời gian quý báu của ngài, mong ngài đi trước, tôi sẽ tiễn bọn họ chu đáo.”
Hạ Ngưng Âm cũng chưa chịu nhường, thản nhiên thốt ra: “Chột dạ?”
“Cô nói bậy!” Ánh mắt cô thư ký phẫn hận muốn xé rách vẻ mặt đắc ý của Hạ Ngưng Âm.
Lòng Tư Khảm Hàn trầm xuống, thờ ơ trước màn kịch bát nháo, khóe miệng nâng lên, toàn thân tỏa ra hơi lạnh.
Thư ký bị đôi mắt sắc bén của Tư Khảm Hàn làm cho sợ trắng mặt, nụ cười cứng đờ, nhất thời thu tay lại.
Hạ Ngưng Âm được thả tự do, cánh môi mỉm cười ngọt ngào, rất phối hợp làm bộ không biết Tư Khảm Hàn, ung dung đi tới bên cạnh anh, chậm rãi nói: “Tư tổng, nhân viên của ngài nói dối, chúng tôi còn chưa gặp quản lý Vương đã bị cô gái này đuổi như đuổi tà, xin hỏi đây là thái độ tiếp khách của tập đoàn Tư thị à?”
Giây phút này Hạ Ngưng Âm không còn ai cản trở, mà lớn mật hỏi, miệng mồm châm chọc mang ý chỉ trích, lóa mắt đợi câu trả lời của Tư Khảm Hàn.
Lời nói của Hạ Ngưng Âm không chút cố kỵ cứ nói thẳng như ruột ngựa trước mặt vị tổng giám đốc tập đoàn Tư thị, cứ nói cho thỏa miệng, trong câu nói không thiếu sự châm biếm dành cho anh.