Phong Hàm Niệm cười vui vẻ, khoát tay Tư Khảm Hàn vào nhà hàng Tây, đi ngang qua hành lang, Phong Hàm Niệm tinh mắt thấy Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên, chợt đứng lại.
Tư Khảm Hàn nghiêng mặt theo mắt cô.
Phong Hàm Niệm nhìn Tư Khảm Hàn cười thùy mị, ngón tay chỉ về phía bên kia, giọng nói dịu dàng xen lẫn hứng thú: “Tư tổng, anh xem, đó không phải là Tiểu Âm sao?”
Tư Khảm Hàn nghe tên Hạ Ngưng Âm, liền nhướng mày, thấy cô đang cùng một người đàn ông cười cười nói nói rất vui vẻ.
Anh híp mắt lại đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm phía trước, người đàn ông kia không phải là Lăng Tuyên sao? Trong lòng hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ này chân trước đáp ứng yêu cầu của anh, chân sau lại đi quyến rũ người khác, thật tức cười! Xem ra là anh quá dung túng cho cô.
Hạ Ngưng Âm cùng Lăng Tuyên ở trong phòng ăn vừa trò chuyện vừa ăn cơm, không có chú ý tới quang cảnh bên ngoài.
Phong Hàm Niệm quan sát vẻ mặt Tư Khảm Hàn cũng không thấu được suy nghĩ của anh, con ngươi đảo một vòng, cô lầm bầm nói: “Ah? Đó không phải là Lăng Tuyên sao? Hình như anh ấy từng đi du học thì phải? Anh ấy trở về lúc nào nhỉ? Không ngờ ba năm sau bọn họ cũng tiếp tục hẹn họ.”
Tư Khảm Hàn giống như nghe được lời của cô…, kéo tay Phong Hàm Niệm ra, xoay người đi về phía chỗ ngồi cách bọn họ không xa.
Phong Hàm Niệm đuổi theo sau, cẩn thận nhìn anh, thấy anh vẫn trầm mặc trước sau như một, cô cũng tự biết im lặng.
Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên chậm rãi dùng cơm, một bữa cơm diễn ra hơn hai giờ đồng hồ, Lăng Tuyên tính tiền rồi cùng cô rời khỏi nhà hàng.
Hạ Ngưng Âm quay đầu lại lộ hàm răng trắng đều như bắp, nhẹ vỗ bả vai của anh khuyên nhủ: “Tuyên ca, anh không cần đưa em về, hiện tại đã là mười giờ, trễ rồi, em bắt taxi về được.”
Lăng Tuyên nhất quyết không chịu, lôi kéo cổ tay của cô “Dù sao anh cũng có xe, lại không bận việc gì, hay là anh đưa em về, thân con gái đi taxi giờ này rất nguy hiểm.”
Hạ Ngưng Âm mặc cho anh nắm tay vì sợ anh nhìn ra sơ hở gì, nhưng lại không muốn cho anh đưa về, nếu để anh phát hiện quan hệ của cô và Tư Khảm Hàn, không biết anh sẽ nhìn cô thế nào, cô không muốn mất đi người bạn thân duy nhất này.
Nhưng cô lại không tìm được lý do cự tuyệt, cứ để anh đưa cô về nhà Tư Khảm Hàn chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái, Hạ Ngưng Âm nhất thời bối rối.
Lăng Tuyên đang mở cửa xe cho cô thì có tiêng chuông vang lên, anh nói với cô xin lỗi một tiếng rồi nghe điện thoại.
Hạ Ngưng Âm ngồi trong xe, nhìn Lăng Tuyên , thanh âm khàn khàn, “Cái gì? ! Được, được tôi lập tức trở về!” Lăng Tuyên quay mặt sang, cười áy náy “Tiểu Âm, xin lỗi, nhà anh có việc, phải về gấp nên không thể đưa em về nhà.”
“Không sao.” Hạ Ngưng Âm cười mừng rỡ, âm thầm thở dài một hơi, tâm tình sáng sủa hơn.
Lăng Tuyên giúp cô bắt taxi mở cửa xe cho Hạ Ngưng Âm đi vào, đóng cửa lại trước khi xe chạy Lăng Tuyên như có lời muốn nói “Tiểu Âm, anh. . . . . . , anh. . . . . .”
Hạ Ngưng Âm ngơ ngác trước sự ấp úng của anh, làm cô hơi lo lắng đưa tay vuốt gò má đỏ của anh: “Tuyên ca, sao thế, không thoải mái chỗ nào?”
Lăng Tuyên quẫn bách quay mặt chỗ khác “À? Đi đường cẩn thận.” dứt lời liền đóng cửa xe lại.
Chương 44: Vẻ đẹp lẳng lơ, diêm dúa
Tư Khảm Hàn cởi trần, chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc quần đen, thân hình rắn rỏi đứng sát cửa sổ, ánh mắt lẳng lặng hướng tới đôi nam nữ quyến luyến phía dưới, một tay nắm khẩu súng trong túi, một tay đang kẹp điếu thuốc, mùi thuốc quanh quẩn gian phòng, đôi mắt hơi mông lung, không hiện rõ cảm xúc của chủ nhân nó, anh cứ đứng bất động tại chỗ.
Cho đến khi hai người tạm biệt, mỗi người một ngã, anh mới thu hồi lại đôi mắt chim ưng, bộ dạng lười biếng ngồi dài trên sofa, vứt bỏ điếu thuốc đã cháy luội vào gạt tàn.
Ở trong phòng tắm, Phong Hàm Niệm chỉ bọc cơ thể bằng chiếc khăn trắng, để lộ ra nụ hoa cao vút, thoáng chốc mê người, tóc ươn ướt xỏa ngang vai, kéo ra cửa phòng tắm đi tới bên cạnh Tư Khảm Hàn ngồi xuống.
Tư Khảm Hàn mím môi cười nhẹ, ngón tay thon dài giựt chiếc khăn tắm ngay lập tức rơi xuống chân Phong Hàm Niệm, cô hoảng hốt kêu lên, thoáng chốc sắc mặt trở nên quyến rũ như con mèo nhỏ nịnh nọt chủ nhân nhào vào lòng Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn ngước nhìn người phụ nữ không mảnh vải che thân, quả thật cô rất đẹp, vẻ đẹp của cô rất lẳng lơ diêm dúa, như một đóa hoa anh túc nở rộ, người phụ nữ không quần áo, đủ để khơi lên thú tính của người đàn ông.
Tư Khảm Hàn nhíu mày, anh không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng là giờ phút này anh lại không khát vọng người phụ nữ này.
Phong Hàm Niệm thấy Tư Khảm Hàn thờ ơ trước cảnh xuân, không muốn chủ động ra tay, cô cũng chưa muốn xuất chiêu, lòng khẳng định tin tương Tư Khảm Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trong ngực anh, nhẹ nhàng hôn khắp người anh, cái lưỡi trượt xuống bụng của Tư Khảm Hàn, Tư Khảm Hàn kêu rên mấy tiếng, tay đè lên đầu cô đẩy mạnh.
Nhận ra Tư Khảm Hàn sắp chủ động, Phong Hàm Niệm nhếch môi cười đắc ý, cô đẩy cao cái mông từ từ bò dậy, động tác cực kì hấp dấn, giống như con mèo Ba Tư say đắm lòng người, thân thể mềm mại trêu đùa dán bộ ngực vào lòng anh, có ý muốn Tư Khảm Hàn chạm vào mình. (Con mụ ghê tởm ==!)
Trèo lên đùi Tư Khảm Hàn, bàn tay ngọc ngà quàng qua cổ anh, tay nhiễu loạn bàn tay anh cứ cầm lên hôn, từ từ đi tới cánh môi bạc của anh..
Môi anh rất hấp dẫn như ly rượu ngọt ngào, có cảm giác rất khác với bao người đàn ông khác, Phong Hàm Niệm nhất thời đờ đẫn, ngay sau đó hồi hồn, tay ôm mặt Tư Khảm Hàn, khuôn mặt tinh sảo dần đến gần đôi môi quyễn rũ kia.
Tư Khảm Hàn quay đầu sang chỗ khác, trong mắt hiện rõ sự không vui, nhưng rất nhanh, liền trở lại mặt lạnh, anh nhanh chóng đè cô dưới thân, nâng cao bắp đùi của cô thô lỗ đi vào, Phong Hàm Niệm liền hồi hồn thời gian cũng không có cứ mải đắm chìm trong nhục dục.
Thân thể nóng bừng của Phong Hàm Niệm, trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt nhỏ bé của Hạ Ngưng Âm, tiếng rên rĩ của Phong Hàm Niệm thế nhưng để cho anh nhớ tới ngày đó tiếng khóc nức nở than nhẹ của Hạ Ngưng Âm.
Hồi tưởng lại đêm hôm đó cùng Hạ Ngưng Âm như một quá trình vận động, nhất thời kích thích sự ham muốn của anh dành cho cô, động tác càng thêm mạnh bạo, bất chợt nhớ tới cảnh Hạ Ngưng Âm tươi cười với Lăng Tuyên như châm phải ngọn lửa ghen tuông trong lòng anh, nhìn cơ thể quyến rũ phía dưới càng đẩy mạnh tốc độ hơn.
Phong Hàm Niệm cảm nhận được sự nhiệt tình của Tư Khảm Hàn, ánh mắt mê luyến đầy sắc dục, thân thể phóng thích theo sự cuồng dã của Tư Khảm Hàn.
Khoảnh khắc đó căn phòng bao trùm mùi nhục dục, tiếng thở dốc rên rỉ dưới ngọn đèn mập mờ trở nên quyến rũ.