Hạ Ngưng Âm chau mi tâm, nói không hối hận là giả, nếu như lúc nãy cô quật cường, mới có được năm trăm vạn, bây giờ không cần cũng có tới mười triệu.
Nếu như lúc ấy cô không cãi vã cùng anh, cũng sẽ không có cơ hội để anh khi dễ, cô âm thầm trợn mắt, xâu chuỗi lại sự việc chính anh là người có lỗi trước, cô chỉ đến bàn việc còn anh lại cậy mạnh hiếp yếu, nghĩ tới đây cô liền không hối hận, quật cường nhìn Tư Khảm Hàn: “Tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?”
Tư Khảm Hàn không lên tiếng, đứng lên đi về phía Hạ Ngưng Âm, theo bản năng cô tự giác lùi xuống.
Tư Khảm Hàn biết cô sợ mình, đôi môi cong lên, còn tưởng rằng cô dũng cảm lắm ai ngờ là cọp giấy.
“Tới đây.” Tư Khảm Hàn chỉ nói hai chữ, thong thả đi vào một gian phòng, đẩy cửa ra, thấy cô chưa bước lại liền quay đầu hỏi: “Không hiểu tiếng người à?”
“Ờ, hiểu.”
Hạ Ngưng Âm nhanh bước tới, tiện tay đóng cửa, tự nhiên ngồi xuống ghế salon.
Tư Khảm Hàn châm một điếu thuốc, rít một hơi, thuận miệng hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”
“Tôi, tôi. . . . . .” Hạ Ngưng Âm theo thói quen cắn môi dưới, tôi cả nửa ngày, cũng không rặng ra chữ.
Tư Khảm Hàn thấy thế, mở miệng nhàn nhạt: “Không phải có lời để nói à!”
Hạ Ngưng Âm hạ quyết tâm, đứng lên, sải bước tới trước mặt anh, gập người xuống: “Tôi nhận lỗi với anh! Vì hôm nay chống đối với anh, tôi xin lỗi, tôi không nên cải vã với anh, tôi sai rồi.”
Cô vẫn nên khuất phục, nhịn một được mười, cố gắng hạ mình, bằng không về sau cô sẽ là người chịu thiệt.
“Vậy sao?” Tư Khảm Hàn hỏi ngược lại, không cử động, vẫn tư thế vương giả đó “Mục đích?”
“Anh có thể bỏ qua chuyện lúc sáng không? Tôi sai rồi, tôi xin lỗi!”
Hạ Ngưng Âm vẫn giữ tư thế cúi người.
“Ha ha.” Tư Khảm Hàn thấy bộ dạng của cô, châm chọc cô, ngữ điệu kiên quyết: “Không thể nào!”
Hạ Ngưng Âm muốn nổi nóng, cô đâu dám ôm nhiều hi vọng là anh sẽ cho cô thoải mái, nhưng anh cũng đừng nên từ chối ý tốt của cô chứ.
Cô cúi đầu, hít sâu một hơi, “Tôi xin anh, cuối cùng anh muốn thế nào mới tha cho tôi?”
“Cô có quỳ xuống dập đầu tôi cũng không bỏ qua cho cô, chưa từng nghe qua sao? Lời nói đã nói ra không thu lại được!” Tư Khảm Hàn thẳng thắng cự tuyệt, chứa đựng mấy phần châm chọc, giống như cười trước sự không biết điều của cô, truyen dang dien dan le quy don cười vì sự nhùn nhường giả tạo của cô, đối với lời cầu khẩn của cô, anh chẳng mấy để tâm.
Hạ Ngưng Âm lặng lẽ nhìn anh không nói lời nào, ngay tức khắc đứng thẳng người, bởi vì cô biết nhiều có nói cũng vô ích, hỏi ngược: “Tại sao? Là bởi vì tôi không kính trọng anh sao?”
Tư Khảm Hàn cười nhạt, cả người toát lên sự kiêu ngạo, khuôn mặt tuấn mỹ đến chưa từng có, anh đang cười là thật lòng, ít nhất không phải dạng cười thâm ý, vì được nghe chuyện tếu, hiển nhiên tâm tình của anh vui thấy rõ.
Đáng tiếc, Hạ Ngưng Âm nào có tâm tình thưởng thức cái đẹp trước mắt, nhíu chặt mày, nhẫn nhịn để không xông lên đánh anh, đôi với sự cười nhạo đó chỉ có thể kiên nhẫn chờ câu trà lời từ anh.
Chương 20: Quá chướng mắt
“Cô đúng là chưa từ bỏ ý định.” Tư Khảm Hàn đến gần cô, chế trụ cằm của cô, bắt buộc cô đối mặt anh, một tay kia nhẹ nhàng vuốt gò má của cô, vẻ mặt hơi quyến luyến, yêu thích chưa muốn buông tay, ở bên tai cô thỏ thẻ.
Anh phà hơi nóng vào bên tai cô, làm cô hoảng loạng, trong lúc nhất thời quên mình ở chỗ nào, cứ như vậy bị anh khống chế đến mơ hồ.
Nhìn đôi mắt cố chấp từ từ bị thuần phục, khiến Tư Khảm Hàn cười hài lòng, không biết vì sao, thấy ánh mắt quật cường đó, anh liền hận muốn đem nó xé rách, quá chướng mắt!
Cô là người duy nhất dám đói chọi, khiêu khích giới hạn của anh, nên anh không thích cô.
Anh chỉ muốn dáng vẻ ôn nhu của cô, cơ thể bị thần phục dưới thân anh! Anh muốn cô sau này luôn để anh vào mắt.
“Tại sao?” Hạ Ngưng Âm tỉnh táo lại, mỹ nam gần ngay tầm tay, thế gian mấy người đẹp như anh, cô đang che giấu sự trầm luân của mình, dien dan le quy don cô nghĩ sẽ không có ai nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh, hiện tại cô cũng nên mềm yếu sao?
“Tôi nhắc cô nên tự lượng sức mình, hậu quả không phải một mình cô gánh nổi, cô gái hiểu chưa ?”
Hạ Ngưng Âm cười khổ, xảy ra chuyện lần này cô còn có thể quật cường sao?
Cô chỉ có thể gật đầu, bây giờ cô đã nhận ra coi như cô tốn hao nhiều hơi sức hơn nữa cũng không cải biến được con người ngạo mạn như anh, dù là một phần nhỏ nhoi.
Mặt của bọn họ rất gần nhau, nói chuyện luôn phà hơi thở vào nhau, nhưng cô lại tránh không khỏi tay của anh, chỉ có thể duy trì tư thế này cùng anh đàm phán “Anh muốn thế nào? Nói đi.”
“Như tôi đã nói, cô theo tôi một năm, tôi cho cô mười triệu, tiền mặt có thể không đủ nhưng tôi chuyển khoản cho cô, chịu chứ?”
Lời của anh cứ như đang bàn chuyện làm ăn, vậy mà đôi mắt chim ưng của anh lóe lên khiến cô phải cảm giác mình nên đồng ý với anh.
Trước một vấn đề cô buông tha từ chối, cũng không có nghĩa là cô chết tâm rồi, “Muốn!”
“Hả?” Ánh mắt sắc bén híp lại, có phần bất mãn.
“Muốn tôi lúc nào cùng anh?”
“Ngày mai! Tiền bạc chuyển ngay!”
Hạ Ngưng Âm rũ mí mắt xuống gật đầu một cái, bày tỏ chấp thuận, tựa hồ là nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên giương mắt dè dặt hỏi: “Tại sao muốn mua tôi? Tôi nhớ anh rất khinh thường tôi.”
Cô luôn nhớ cảnh anh nhục nhã cô, cô là người bị hại, ngược lại cô phải đi xin lỗi anh, coi như cô sai đi, nhưng cô cũng xin thứ lỗi rồi, anh còn canh cánh trong lòng, xem ra anh rộng rãi chứ không độ lượng a, nghĩ tới đây cô liền bực tức.
Tư Khảm Hàn buông cô ra, hỏi ngược lại: “Thế sao cô lại đi tìm kim chủ? Tôi cũng tò mò nha, theo lý mà nói điều kiện của tôi hơn hẳn bọn họ, từ tiền bạc, địa vị đến ngoại hình, ngoại trừ bạn của tôi thì thành phố B này không ai vượt qua tôi.”
Tư Khảm Hàn buông lời cuồng ngạo, trong mắt đầy vẻ tự đắc, vậy mà Hạ Ngưng Âm hết cách phản bác, cảm giác không thể chối bỏ dù gì những lời của anh đều là sự thật cả.
Hạ Ngưng Âm ngay thẳng đáp trả: “Tôi đối với anh không mấy hảo cảm, anh luôn tự cao tự đại chỉ biết cưỡng gian người ta, có gì tốt dù cho anh là tái thế của Phan An cũng không thích, có ai lại thích người cường bạo mình, hơn nữa thái độ của anh rất khác thường.”