Tư Khảm Hàn đứng lên, đi tới cửa phòng kéo ra rồi quay lại nói với Hạ Ngưng Âm: “Này, đi thôi.”
Hạ Ngưng Âm đến trước mặt Tư Khảm Hàn, hỏi ngược lại: “Đi đâu?”
Tư Khảm Hàn không vui liếc cô một cái lập tức sải bước đi thẳng “Ăn cơm!”
Hạ Ngưng Âm theo anh lên xe đến một nhà hàng cao cấp được nhân viên tiếp đón chu đáo, Hạ Ngưng Âm chú ý đến bảng giá mà muốn dọa mình, đã hết cách đành liếc mắt ra hiệu với Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn thấy cô mở to mắt nhìn anh, nhíu mày nói: “Không thích?”
Hạ Ngưng Âm thu hồi tầm mắt, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, đem thực đơn cho anh: “Quan điểm của anh thôi.”
Những thức ăn này cô đều chưa gặp qua, có thể nói thích hay không thích sao?
Sắc mặt Tư Khảm Hàn không thay đổi, tùy tiện chỉ vài món thức ăn.
Nhìn một bàn thức ăn đầy món ngon vật lạ, cô trợn mắt há mồm, lẳng lặng nuốt nước bọt.
Anh ưu nhã xắn tay áo lên, thong thả cầm đũa gấp thức ăn, cau mày nói với cô: “Ngơ ngác cái gì, món ăn là để ăn, nhìn là no hả?”
Cô sửng sốt trước sự tao nhã dùng cơm của anh, ” một bàn thức ăn bày ra cho tôi với anh? Không có người khác?”
“Muốn mời người khác ăn à?” Anh hỏi ngược lại.
Hạ Ngưng Âm cầm đũa lên chậm rãi dùng bữa, không trả lời anh, vừa ăn vẫn không quên châm chọc một câu: “Lãng phí thức ăn là bị trời phạt đó, quốc gia chúng ta còn nhiều nơi rất nghèo, có người không đủ ăn đủ mặc, cô nhi viện một ngày phải nhận biết bao đứa trẻ bị bỏ rơi, người Trung Quốc như anh lấy làm hổ thẹn!”
Tư Khảm Hàn không có dừng lại chiếc đũa, chỉ là chau mi tâm, cô từ khi nào lại chua ngoa, dám giáo huấn anh?
Một lát sau, Hạ Ngưng Âm khẽ cau mày, ăn chậm nhai kĩ, một bàn tòan là món ăn cao lương mỹ vị, nhưng khẩu vị thì nhạt như nước ốc, lúc mới ăn còn có thể cảm nhận được về sau một chút cũng không có.
Khẩu vị của cô là phải nồng cay, càng cay càng tốt, những món ăn này thì không phải thứ cô muốn.
Tư Khảm Hàn thấy cô chỉ ăn cơm không gấp thức ăn liền hỏi “No rồi?”
“Không có.” Hạ Ngưng Âm thản nhiên đáp, trên bàn còn có một đống món ăn, đành phải cuồng lực ăn cho hết
Hạ Ngưng Âm xoa xoa cái bụng căn phình, trên bàn còn một nửa thức ăn chưa dùng thật lãng phí mà.
“Không ăn?” Anh ưu nhã để đũa xuống, lấy khăn lau miệng.
“Ăn nửa? Anh cho rằng tôi là heo chắc? Ăn không hết còn gọi nhiều như vậy!”
“Nãy đanh đá dạy dỗ tôi mà, lúc tôi gọi thức ăn sao không ngăn lại, tôi cho là còn thiếu nên mới kêu thêm cho cô ăn.”
Hạ Ngưng Âm không thể tin trước lời nói của anh, món ăn là anh kêu, sao đùng đẩy trách nhiệm lên người cô?
“Anh không nói, tôi làm sao hiểu ý anh? Nhưng chỉ có hai người cũng nên biết chừng mực chứ?”
“Sẽ không!”
Ngay lúc này Hạ Ngưng Âm muốn xé rách khuôn mặt hống hách kia, tức muốn lộn ruột, “Anh . . . . . , đây cũng là lỗi của tôi nữa hả ?”
Tư Khảm Hàn lắc đầu đem lời của cô lặp lại: “Lãng phí thức ăn là bị trời phạt, người Trung Quốc như anh lấy làm hổ thẹn.”
“Anh! Thật không thể nào nói lý!” Cô tức giận hậm hực nói.
“Ha ha.” Anh cười đắc ý, tay phải vuốt cằm, thưởng thức sắc mặt của cô.
Cười rất tự nhiên, bản thân anh lúc này cười rất nhiều ít ra là chung đụng với cô gái này, hơn nữa còn dung túng cho Hạ Ngưng Âm quá mức, rất nhiều quy tắc đã bị cô phá vỡ, người tâm địa như Tư Khảm Hàn cũng không phát hiện ra, cho nên, nhiều lúc mưu tính quá cũng không ngờ được cái trước mắt.
Chương 40: Người nào chọc tới anh
Hạ Ngưng Âm bực bội rời khỏi phòng ăn, vừa đi đến cửa liền đụng phải một người, da đầu tê rần, ngay sau đó lùi ra xa người kia “Thật xin lỗi.”
“Là Cô?” Tầm mắt Liên Trạch Duệ chú ý vào bóng dáng nhỏ bé, nhận ra là cô rất kinh ngạc.
“À?” Cô không rõ chân tướng, ngẩng đầu cũng một mặt kinh ngạc, sao là anh? Thật trùng hợp nha!
“Là anh? Liên tiên sinh?”
Liên Trạch Duệ tinh ý nhìn vào bên trong phòng, đưa tay kéo cô qua một bên, ngay sau đó buông ra.
“Một mình tới đây ăn cơm?” Đôi mắt Liên Trạch Duệ như chim ưng tĩnh mịch hướng tới cô.
“Không phải.” Hạ Ngưng Âm cười mỉa, tùy ý quan sát Liên Trạch Duệ, trước ánh đèn vàng, không thấy rõ sắc mặt, nhưng lướt qua có thể nói dáng dấp anh rất đẹp, có thể so với Tư Khảm Hàn là một chọi một, hơn nữa thoáng nhìn anh thành thục hơn Tư Khảm Hàn, cô thầm suy nghĩ.
Tư Khảm Hàn thanh toán tiền xong liền chú ý tới bộ dạng trò chuyện vui vẻ của bọn họ, nhếch khóe miệng lên một đường cong, ánh mắt sâu thẩm.
Xem ra anh đối với cô quá buông lỏng, anh mới rời đi một lát liền sáp tới người đàn ông khác, lại còn rất vui vẻ nửa, mới có một chút liền quên lời anh căn dặn!
Hạ Ngưng Âm lạnh run, quay đầu lại hướng khuôn mặt lạnh của Tư Khảm Hàn đang đi tới chỗ cô, người đàn ông này, sắc mặt thay đổi hơn cả thời tiết, mới khi nãy còn vui vẻ lúc này lại biến thành âm trầm đáng sơ, không biết người nào chọc tới anh.
“Duệ.” Tư Khảm Hàn đứng trước mặt Liên Trạch Duệ chào hỏi, không thèm chú ý tới Hạ Ngưng Âm.
Liên Trạch Duệ nhìn ra được Tư Khảm Hàn đang mất hứng, vỗ vỗ bờ vai của anh, sau đó nghiêng mặt sang Hạ Ngưng Âm, nói: “Tớ đi trước hẹn gặp ở bữa tiệc.”
Đưa mắt tới Liên Trạch Duệ rời đi, Hạ Ngưng Âm quan sát trên người anh tản ra khí lạnh, đôi mắt đẹp đảo quanh “Tư Khảm Hàn, người nào chọc tới anh?”
Tư Khảm Hàn không trả lời, đi thẳng ra cửa nhà hàng tới bãi đậu xe.
Tư Khảm Hàn mặc kệ cô, mở cửa xe ngồi vào ngay sau đó khóa chốt không cho cô vào, mặt lạnh vô tình nói: “Cô tự bắt xe về đi.”
Hạ Ngưng Âm không thuận theo, lớn tiếng mà hét lên: “Tại sao? ! Anh. . . . . .” Thanh âm của cô ngưng đọng, Hạ Ngưng Âm thấy thần sắc của anh không tốt, ánh mắt lạnh lẽo, trái tim chợt ngừng đập một nhịp, bây giờ Tư Khảm Hàn đã trở lại sự nguy hiểm ban đầu, chỉ là ánh mắt vơi đi phần nào sự u ám.
Tư Khảm Hàn nghiêng mặt lườm cô một cái, không trả lời trực tiếp khởi động xe rời đi.
“Não anh bị ngập nước hả?” Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng, dùng sức chửi theo chiếc xe của anh nhưng đổi lại là tiếng gió bụi xào xạc.
“Người đàn ông thối, tính khí xấu như vậy, thật là hết thuốc chữa.” Cô tức giận hừ một tiếng, nhìn chiếc xe ở phía xa liên tục mắng nhiếc.
Hạ Ngưng Âm tự mình bắt xe về nhà, thu dọn đồ đạc xong đã là hoàng hôn.
Hạ Ngưng Âm đem vật cuối cùng nhét vào vali, lúc này điện thoại đổ chuông, cô nhìn vào màn hình một chuỗi số lạ.
“Alo.”
Bên kia truyền đến giọng điệu khàn khàn, “Tài xế đang đợi dưới lầu, xuống đi.”
Hạ Ngưng Âm vừa nghe liền biết là ai, “Đã biết.” Dứt lời, không chờ đợi tiếng của đối phương, cúp ngay điện thoại.
Tư Khảm Hàn nghe tiếng tút dài bên kia, nhất thời ngẩn ra, lần đầu tiên anh bị người khác ngắt điện thoại trước, ánh mắt vốn bình lặng nay trở nên phức tạp.
Hạ Ngưng Âm đắc ý nháy mắt, để điện thoại vào túi xách, kéo hành lý ra ngoài.
Hai mươi phút sau, cô được đưa đến một căn hộ, Hạ Ngưng Âm vừa kéo vali vừa ngắm nghía xung quanh, cuối cùng đúc kết hai chữ: “Cao cấp!”