Trong phút chốc, Hạ Ngưng Âm cho là mình hoa mắt, trợn mắt nhìn Tư Khảm Hàn, bị dung mạo của anh làm cho mê hoặc.
Trên đời sao có người đẹp như vậy, hơn nữa còn là đẹp đến độ hoàn mĩ? Quả thật anh cứ như trong tranh bước ra, đẹp đến không chân thật.
Tầm mắt Hạ Ngưng Âm khóa chặt trên người Tư Khảm Hàn, sống mũi anh rất thẳng, đôi môi bạc vẽ lên đường cong mập mờ, chiếc cằm cương nghị, khuôn mặt chạm khắc đến độc tuyệt mĩ, ban dang doc truyen dien dan le quy don nhiều hơn một phần thì có vẻ dư thừa, thiếu một phần có vẻ chưa đủ, cứ như cỡ anh là vừa vặn, hoàn mỹ vô khuyết.
Ánh mắt Tư khảm Hàn lạnh nhạt trước cô gái hoa si, bĩu môi khinh thường, đôi con ngươi thâm thúy thoáng chút không vui, ngay tức khắc, anh nghĩ đến lúc cô tỉnh táo sẽ có phản ứng gì, anh rất tò mò chờ đợi.
Sững sờ nhìn Tư Khảm Hàn rất lâu, Hạ Ngưng Âm rốt cuộc tìm lại chính mình, cúi đầu, lúng túng gãi đầu, tiếp đó thay đổi thái độ, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào anh rống giận: “Anh là ai? Nơi này là đâu? Tại sao tôi lại nằm trên giường này?” Càng nói về sau giọng càng lí nhí hình như muốn khóc.
Tư Khảm Hàn ngưng mắt sang cô, trên mặt hiện lên sự thú vị, đây là đánh giá đầu tiên của anh cho cô.
Anh lười biếng đi đến bên giường, ngữ điệu châm chọc: “Thế nào? Tối hôm qua cô nhiệt tình như lửa, rất lẳng lơ, sao sáng vừa rời giường liền thay đổi thành Sư Tử Hà Đông rồi hả? Thậm chí lên giường với ai cũng không biết, chậc, trí nhớ thật là kém cõi, chi bằng tôi giúp cô ôn lại trí nhớ chịu không?”
Anh thản nhiên nói quan sát sắc mặt của Hạ Ngưng Âm, đúng là trò hay a, trước một giây còn khí thế hung hăng, dien dan le quy don sau một giây liền khóc sướt mướt, đứa ngốc cũng biết có ý gì, muốn anh cho thêm vài số không thôi, hừ, thủ đoạn chưa đủ cao siêu.
Đáy lòng cười lạnh, bán mình cầu vinh đúng là phụ nữ! Đừng tưởng rằng màn khóc mèo vờn chuột đó, có thể dễ dàng lừa gạt anh, không biết tự lượng sức mình! Chưa đủ trình độ để diễn với anh, đàn bà ngu xuẩn!
Từ trong lòng Hạ Ngưng Âm hiểu được ẩn ý của anh, vội vàng hỏi: “Anh, anh rốt cuộc là ai, anh muốn làm gì, bằng không tôi sẽ kiện anh tội cưỡng gian đó.”
Tư Khảm Hàn nghe xong, đối với sự lên án của cô, khinh thường ra mặt, đúng là giả mù sa mưa, nhưng anh đang vui rất biết phối hợp thốt ra tên của mình: “Tư Khảm Hàn.”
Hạ Ngưng Âm mù mờ trước sự cao ngạo của Tư Khảm Hàn, quả nhiên, trai đẹp đều là kiêu ngạo như heo đất, rõ ràng cô đang giận dữ đùng đùng, biết là xày ra chuyện gì, anh còn ở đó tự đắc chẳng chút lo lắng nào làm cô tức chết đi được.
“Tôi đâu quan tâm anh tên gì, quan trọng là tại sao anh lại làm cái đó với tôi.”
Cô bất mãn la to, Tư Khảm Hàn khinh miệt biểu hiện của cô, điềm tĩnh nói: “Cô nghỉ mình là thanh cao à, tự tiện đi vào đây, người đẹp nghiêng nước nghiêng thành tôi còn phải cân nhắc, con vịt xấu xí như cô cho tôi cũng không thèm? Đừng tự cho mình là đúng.” Ngữ điệu âm trầm, nhưng vẻ mặt lại đầy sát khí, dám hoài nghi nhân cách của anh, cô chán sống rồi.
Cuối cùng Hạ Ngưng Âm cũng bị anh làm lơ, cô tố cáo tội trạng của anh còn anh lại tỏ thái độ khinh thường, cắn răng nghiến lợi: “Thật sao? Vậy anh nói tôi biết, tại sao tôi ở nơi này, hơn nữa còn cùng cái người mình không thích làm chuyện đó, anh cũng đừng quá cao ngạo!”
Chương 6: Nhớ tới đã cảm thấy bẩn thỉu
Tư Khảm Hàn cau mày lần nữa tỏ vẻ khó chịu với thái độ ăn nói tùy tiện của cô, lần đầu tiên có người dám coi thường lời của anh, lên tiếng nhắc nhớ: “Nhớ, tôi tên Tư Khảm Hàn, về phần tại sao cô ở chỗ này, tôi cũng rất muốn biết.”
Bất chợt hiện ra một cái tên, anh tiếp tục giở giọng châm chọc: “Cô nên về hỏi người bạn tốt Phong Hàm Niệm của cô đó, mà không phải giống như người đàn bà chanh chua ở đây la hét với đàn ông.”
Lần này tới lượt Hạ Ngưng Âm mơ hồ, suy nghĩ chợt lóe lên, cho là Tư Khảm Hàn né tránh, “Hàm Niệm? Tại sao phải hỏi cô ấy? Anh đừng có đánh trống lãng.”
Tư Khảm Hàn lườm cô, anh mất kiên nhẫn đôi co với cô, mắng một câu: “Cô ngốc đến không có thuốc chữa.”
Không nhịn được đem chuyện nói ra: “Thật ra thì tối ngày hôm qua người tới chỗ này, không phải là cô, ban dang doc truyen dien dan le quy don mà là Phong Hàm Niệm, về phần tại sao cô lại ở chỗ này, muốn biết đi hỏi Phong Hàm Niệm là hợp lí nhất, không hổ là bạn bè, rắn chuột một nồi!”
Dĩ nhiên, Tư Khảm Hàn không hề nói láo, anh chỉ ám chỉ vài điều.
“Anh, anh nói Phong Hàm Niệm tình nguyện tới đây làm cùng anh sao? Không thể nào! Anh tưởng mình là ai? Chủ tịch nước?”
Tư Khảm Hàn híp đôi mắt thâm thúy, nhận ra vẻ mặt hoài nghi của Hạ Ngưng Âm, trong lòng hơi tức giận, lần đầu tiên có người dám chất vấn anh, đúng là không biết sống chết, nếu không vì cô có điểm thú vị hơn nữa anh hơi nhớ nhung mùi vị của cô, anh thề sẽ không cho cô nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai, dám chọc tới anh đừng nghĩ có kết quả tốt đẹp !
Tư Khảm Hàn cảm thấy cô rất nhàm chán, thản nhiên nói: “Tin hay không tùy cô, nếu không tin, cứ đi tìm bạn cô hỏi cho rõ, đừng ở chỗ này làm chuyện mất mặt, nhưng tôi có ý tốt nhắc cô rằng cô đã bị lừa rồi, lên giường cùng con vịt xấu xí như cô, nhớ tới đã cảm thấy bẩn thỉu.”
Hạ Ngưng Âm tức nổi đóa, anh đây là thái độ gì, “Là sao hả ? Con người anh thật không thể nói lý mà! Con mẹ nó chính anh làm sai trước! Chính anh lừa tôi thì có! Tôi có ép anh làm với tôi à?”
“Chê tôi không tốt thì câm miệng đi, tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, cô cho rằng tôi dễ dàng buông tha miếng thịt đến miệng sao? Tôi cho cô mười phút sửa soạn, rồi cút khỏi phòng, tôi không muốn thấy cô nữa! dien dan le quy don Gặp lại cô làm tôi cảm thấy ghê tởm!” Tư Khảm Hàn bỏ lại câu cuối rồi thu hồi sát khí trong mắt, xoay người rời khỏi phòng, không đợi Hạ Ngưng Âm phản ứng, thuận tay đóng cửa lại, tuyên bố kết thúc cuộc trò chuyện.
Rốt cuộc cô đã chọc ai, chẳng nói chẳng rằng bị người đàn ông này ăn sạch sẽ, mất đi lần đầu tiên chưa nói, còn bị người ta vũ nhục, đây là tình huống gì? Thiên Lý ở chỗ nào?
“Tên Khốn Khiếp! Mẹ Kiếp!” Hạ Ngưng Âm rống giận về phía cánh cửa, tâm trạng rất buồn, nước mắt kìm nén rốt cuộc cũng phải tuôn trào.
Khóc một lát, Hạ Ngưng Âm lau sạch nước mắt, bọc chăn kín người rồi xuống giường khóa trái cửa, cầm quần áo vào nhà tắm, sững sờ nhìn thân thể bầm tím trong gương, chỉ có thể cười gượng gạo, tắm qua loa mặc quần áo chỉnh tề để đi ra ngoài.
Thấy cô đi ra, Tư Khảm Hàn nhìn đồng hồ đeo tay, lạnh lùng nói: “Đã quá 30 phút, xem ra cô không để lời tôi nói vào tai.”
Hạ Ngưng Âm thấy vẻ mặt cao ngạo của Tư Khảm Hàn cơn tức giận đè nén trong lòng, ngay tức khắc phun trào như núi lửa, đưa ánh mắt hận thù, “Chát” cái tát thanh thúy hướng đến khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Cô!” Tư Khảm Hàn trơ mắt nhìn cô, sau đó mạnh bạo đẩy cô xuống nền đất