Không hổ là cô tử Dư quốc, Nạp Thiểu Song một ngày khiêu chiến cả ba mươi mấy tước quý, ngay cả nhất đẳng hộ vệ cũng không dám liều lĩnh như vậy.
Mọi người sớm tập trung bên dưới khán đài chờ xem trận đấu hôm nay, Nạp Âu còn đặc biệt chọn thêm mười người giọng lớn nhất Dư quốc ngồi bên dưới cổ vũ cho nhi nữ của nàng!?
Nạp Thiểu Song thì ngồi ở trên lôi đài ăn hoa sinh (đậu phộng), đảo mắt nhìn đám tước quý bên dưới, chẹp chẹp miệng.
"Không biết chịu nổi qua ba chiêu không nữa."
A Lý dở khóc dở cười: "Cô tử, bọn họ đều là vương tử, thủ hạ lưu tình."
"Cô biết rồi!"
Nạp Thiểu Song cắn một hạt hoa sinh, phát hiện cắn nhầm cái vỏ, còn hạt thì bị nàng ném xuống đất rồi.
Ném cái vỏ trên tay xuống đất, Nạp Thiểu Song cao giọng nói: "Bắt đầu đi!!"
Thái giám bước lên, cầm dùi gõ vào cái chiêng trong tay, cao giọng: "Trận đấu bắt đầu, mời Trần vương của Phiên Hữu lên đài."
Trần vương là một nam tính tước quý, cũng là người đầu tiên đấu với Nạp Thiểu Song, mang tâm trạng phấn khởi bước lên lôi đài.
Nạp Thiểu Song đứng dậy xoay lưng với khán giả bên dưới, để A Lý thay đổi một cái khăn trùm đầu mới, khăn này không chỉ ngắn hơn còn đỡ vướng víu, làm riêng cho nàng để luyện võ bắn cung.
Thay xong khăn trùm đầu, Nạp Thiểu Song bước về phía đối diện Trần vương, chấp tay: "Cô xin lỗi trước nếu nhỡ như đắc tội Trần vương."
Trần vương phất phất tay, háo sắc nói: "Không sao, ta còn sợ đả thương cô tử."
Trong lòng Nạp Thiểu Song khinh bỉ cười, phất phất tay áo, chậm chạp chưa động thủ, là cố ý ép Trần vương ra tay trước. Trần vương cung kính không bằng tuân mệnh, dứt khoát vung chưởng phong đánh úp Nạp Thiểu Song, một chưởng này dùng không dưới bảy thành công lực.
Lúc chưởng phong đến sát mặt, Nạp Thiểu Song thản nhiên đưa tay lên một cái, ba một tiếng hoàn hảo chặn lại. Nhanh như chớp, Nạp Thiểu Song túm lấy cổ tay hắn, dùng toàn lực khom người đem hắn xoay một vòng trên không rồi ném xuống lôi đài.
Cả khán đài câm lặng, còn nghe được tiếng hít thở không thông của vài tước quý.
Nạp Thiểu Song phất phất tay áo, buồn chán nói: "Còn không chịu nổi một chiêu."
Ở dưới đài, Trần vương được hạ nhân xốc lên, ôm ngực khục khặc ho một trận, cả người co quắp lại hình như là rất đau.
Vị công công trên đài trộm lau mồ hôi, lại tiếp tục đọc tên vị tước quý tiếp theo lên lôi đài. Người lần này so với người trước cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, chưa được hai chiêu đã bị Nạp Thiểu Song đánh văng xuống đài, lồm cồm nhặt hai cái răng rơi trên đất bỏ chạy.
Nạp Âu phấn khích vỗ tay: "Hảo, Song nhi, võ công của con càng lúc càng lợi hại rồi!!"
Nạp Thiểu Song đắc ý cười, hất hất cằm, lượn qua lượn lại trên đài như con công đang tự tuyên dương mình.
Khanh Nhược Lan ngồi ở bên dưới quan sát, nhìn thấy Nạp Thiểu Song đắc ý như vậy nhịn không được che miệng cười.
Công công hít một ngụm lãnh khí, lại cao giọng nói: "Đông Minh quốc Việt vương."
Nghe đến hai chữ "Việt vương" Nạp Thiểu Song liền lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn xuống đài, vừa vặn thấy mỹ nhân tước quý kia đang tiêu sái khép quạt giấy nhấc chân bước về phía nàng.
Góc mặt thanh tú, vừa nhịn đã nhịn không được cảm khái, trên đời còn có người đẹp như vậy sao?
Nạp Thiểu Song há hốc, đưa tay đặt lên ngực, cuống quít nói với A Lý: "Cô không nỡ đánh nàng."
"..." A Lý: "Cô tử, chính ngài đưa ra luật thi đấu, không thể nói không đánh là không đánh được."
"À..." Nạp Thiểu Song kêu dài một tiếng, rồi nói: "Không đánh, cho Việt vương vào vòng trong, cô rất công bằng, luôn ưu tiên cho những người đẹp!"
A Lý: -_-
Cô tử, ngài hiểu nãy giờ nô tỳ nói gì không vậy?
Khanh Hi Thần kinh ngạc mở to mắt, nghe Nạp Thiểu Song nói như vậy liền đặc biệt kiêu ngạo, chấp tay nói: "Cô tử anh minh."
Nạp Thiểu Song càng thêm đắc ý, cái đuôi mèo đã quẩy tới quẩy lui liên tục.
"Việt vương về chỗ ngồi đi, đứng lâu như vậy chắc mỏi chân lắm rồi?"
A Lý liếc trắng mắt, còn đứng chưa được mười giây đã mỏi?! Cô tử, ngài xem tước quý nhà người ta làm bằng giấy à?
Khanh Hi Thần chấp tay khom người, sau đó liền tiêu sái phất tay áo đi xuống dưới đài, tất nhiên sẽ nhận được ánh mắt ghen tỵ của một đám tước quý xung quanh.
Nạp Âu nhìn theo bóng lưng của Khanh Hi Thần, hai chân mày chau lại, sao nàng lại có cảm giác nữ nhân này không tầm thường chút nào, nhất định là có tâm cơ!!
Ngay lúc này tên của Tầm vương lại được xướng lên, hai tai nhỏ của Nạp Thiểu Song động đậy, bàn tay nhỏ giấu trong tay áo siết lại thành đấm.
Đối với biểu hiện này của Nạp Thiểu Song, Khanh Nhược Lan lại càng thêm hứng thú, thu lại tay áo dài của mình, để hạ nhân chỉnh lại quan đầu rồi mới nhấc chân bước lên đài.
Nạp Thiểu Song nheo nheo mắt mèo, cực kỳ cảnh giác, lại giống như phấn khởi hơn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nạp Âu liền vỗ vỗ vai người bên cạnh, phấn khởi nói: "Vừa nãy chỉ là khởi động thôi, giờ mới là lúc Song nhi nhà ta thể hiện bản lĩnh đây!!!"
Bên dưới cùng rơi vào yên lặng, mắt dán chặt vào lôi đài chờ xem trận đấu này từ rất lâu rồi.
Tầm vương nho nhã mở lời trước: "Ta nhượng cô tử ba chiêu."
Nạp Thiểu Song chưa từng đánh giá thấp Khanh Nhược Lan, nghe nàng nhượng mình ba chiêu thì càng thêm vững tinh thần, không nhiều lời mà rút nhuyễn tiên da rắn bên hông tấn công.
Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy cô tử sử dụng vũ khí, không cần nói ra cũng biết được cô tử đặc biệt xem trọng Khanh Nhược Lan, cũng cho rằng tay không thì không cách nào đấu lại.
Trái ngược với dáng vẻ phấn khích của Nạp Thiểu Song, Khanh Nhược Lan lại bình tĩnh hơn, tuân thủ lời hứa chỉ thủ chứ không công, ngay cả vũ khí cũng không lấy ra.
Nhuyễn tiên trên tay cô tử là loại làm từ da bạch xà ngàn năm trên núi Cô Thai, bên ngoài phủ một lớp ngọc thạch không dày cũng không mỏng, vừa đủ làm cho nhuyễn tiên phát quang lại không làm mất độ mềm dẻo của nó. Đối với nhuyễn tiên, người Dư quốc sử dụng rất thành thục so với người Trung Nguyên dùng kiếm còn thành thục hơn nhiều lần.
Từ nhỏ Nạp Thiểu Song đã làm quen với binh khí, nhưng chỉ có nhuyễn tiên mới gợi lên được hứng thú của nàng, tính từ khi được mẫu hoàng tặng thì nàng cũng đã mang theo nó ít nhất là mười năm rồi.
Một kích này đánh xuống lại bị Khanh Nhược Lan hoàn hảo tránh được, nhuyễn tiên va xuống mặt đất khiến bụi bay mù mịt. Nạp Thiểu Song thu nhuyễn tiên lại, mắt mèo nheo nheo, hai hàm răng cắn chặt vào nhau bất mãn, nàng không tin chiêu thứ hai Khanh Nhược Lan còn thoát được.
Nhuyễn tiên da rắn dài hơn sáu tấc được Nạp Thiểu Song thu lại còn chưa đến ba tấc, mũi chân quét trên mặt đất, nhoáng một cái đã áp sát Khanh Nhược Lan, vung xuống một đòn hung hiểm.
Khanh Nhược Lan nheo mắt, rất nhanh đã bắt kịp tốc độ của Nạp Thiểu Song, lách người né một cái, tay cũng chộp được nhuyễn tiên trên tay nàng.
Nạp Thiểu Song thật sự hoảng sợ rồi, cho dù là Tạp Nhĩ cũng không đỡ được đòn này của nàng, nữ nhân này quá đáng sợ đi!!
Đem tay nới lỏng ra, Khanh Nhược Lan điềm tĩnh mở miệng: "Còn một chiêu."
Hai hàm răng Nạp Thiểu Song cắn chặt vào nhau, lùi về một chút, nàng quan sát rất lâu cũng không tìm ra được nhược điểm của nữ nhân này, đúng là quá kỳ quái rồi. Siết chặt nhuyễn tiên trong tay, hai mắt nheo nheo lại, mũi chân quét trên đất, giống như một con báo hoang dã chờ đến lúc xâu xé con mồi của mình.
Nạp Âu đưa tay đặt lên ngực, ai u, Song nhi nhà nàng sắp giở tính tình rồi đây!!
Không ngoài dự đoán, Nạp Thiểu Song ba bước biến hai lao tới chỗ Khanh Nhược Lan, tay bám trụ vào vai nàng dùng sức nâng cả người lên, cả người nhẹ xoay một cái, mũi chân duỗi thẳng ra.
Khanh Nhược Lan không quay đầu lại vẫn có thể chuẩn xác nắm lấy cổ chân của Nạp Thiểu Song, âm thanh chuông bạc đinh đang vang lên. Trên trán Nạp Thiểu Song chảy xuống một giọt mồ hôi, thân thể không có điểm tựa liền đổ xuống, cổ chân vẫn bị giữ chặt không khỏi xấu hổ giãy dụa mấy cái.
"Ngươi buông cô!"
"Hết ba chiêu rồi." Khanh Nhược Lan nhếch nhếch môi: "Cô tử, xin đắc tội."
Dứt lời liền dùng sức nắm lấy cổ chân của Nạp Thiểu Song kéo mạnh một cái, cả người nàng bị nhấc lên khỏi mặt đất, chuông bạc treo ở cổ chân lại vang lên một đợt đinh đang mới.
Nạp Thiểu Song hốt hoảng cực điểm, vội vàng túm lấy đầu vai Khanh Nhược Lan muốn trở mình, lại không nắm được gì cả, thân thể bị hất văng ra hơn hai mươi bộ.
"Cô tử!!" Tạp Nhĩ muốn nhào lên lôi đài thì bị Nạp Âu kéo trở lại, nhịn không được mà gấp gáp nói: "Đại vương, cô tử đang bị người ta đánh, ngài đành lòng nhìn sao?"
"Đây là Song nhi lựa chọn." Nạp Âu hài lòng nói: "Ta hiểu nó hơn ai hết, nó chỉ khuất phục ngươi giỏi hơn mình, nếu như Tầm vương không cho nó thua thảm hại một lần thì nó sẽ chẳng biết được Tầm vương có thể bảo hộ được nó."
Tạp Nhĩ thoáng kinh ngạc, đưa mắt nhìn lên đài, rồi lại ũ rũ cúi đầu xuống. Nguyên lai cô tử là như vậy, thảo nào mười mấy năm qua cô tử chưa từng liếc mắt nhìn nàng, chính bởi vì nàng thắng không được cô tử khiến nàng ấy không có cảm giác an toàn.
Trên đài lúc này phi thường căng thẳng, Nạp Thiểu Song từ dưới sàn chống đỡ ngồi dậy, thân thể nhỏ thoáng run lên, đau đến hoa dung thất sắc lại không mở miệng kêu rên một tiếng.
A Lý nhìn không được, vội vã rời khỏi chỗ đứng của mình tìm đến bên cạnh Nạp Thiểu Song, nhỏ giọng nói: "Cô tử, hay là đừng đánh nữa để cho Tầm vương thắng đi?"
"Ngươi đi đi."
Nạp Thiểu Song gượng hết sức đứng dậy, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nàng không tin nàng cứ như vậy mà thua được.
A Lý vốn định khuyên tiếp thì thấy đại vương ra hiệu lui xuống, nàng cũng chỉ đành trở về chỗ của mình, tiếp tục quan sát trận đấu.
Trên lôi đài, Khanh Nhược Lan ở đối diện hòa nhã mở miệng: "Thật không phải phép, ta nặng tay rồi."
Nạp Thiểu Song nhướn mày, bị sỉ nhục trước nhiều ngươi như vậy ai lại không tức giận cho được chứ?
Không một lời báo trước, Nạp Thiểu Song kéo dài nhuyễn tiên ra, một đường nhanh như bay lao về phía Khanh Nhược Lan, tay vung mạnh xuống một đòn.
Chuyện không thể ngờ được chính là Khanh Nhược Lan tay không bắt được nhuyễn tiên của nàng mà không chút suy suyển, dùng sức kéo mạnh một cái, cả người vô thố ngã vào lòng đối phương.
Phảng phất hương hoa lan thanh nhã, hơi thở ấm áp phả nhè nhẹ bên tai, nhịn không được mà phiếm hồng đôi gò má.
"Vô liêm sỉ!"
Nạp Thiểu Song vung chưởng, lại bị Khanh Nhược Lan hoàn hảo phá giải. Không biết qua bao nhiêu chiêu, tất cả lần lượt bị phá hết, ngay cả tay cũng bị đối phương nắm chặt lấy.
"Ngươi..."
Khanh Nhược Lan dời cánh tay từ cổ tay Nạp Thiểu Song xuống eo nhỏ đáng ngưỡng mộ kia, khuynh thân thì thầm vào tai nàng: "Cô tử, nàng thơm thật."
Nạp Thiểu Song trừng trừng mắt, mặt sớm đã hồng thấu, giãy dụa mấy lần cũng không thoát: "Không biết xấu hổ!"
Bàn tay thon dài mềm mại như tơ lụa thượng hạng lướt qua gương mặt nhỏ, kéo xuống khăn trùm đầu thiển bạch sắc.
Cô nương Dư quốc chỉ để phu quân gỡ xuống khăn trùm đầu của mình, cũng chỉ cho phu quân mới được nhìn ngắm dung mạo sau lớp khăn đó. Tập tục này giống các cô nương Trung Nguyên, ngày thành thân phải đeo khăn đỏ đợi phu quân tháo xuống, cùng nhau ước pháp tam chương.
Nạp Thiểu Song kinh hãi mở to mắt, khăn trùm đầu của nàng lần đầu bị một tước quý xa lạ kéo xuống, vừa hoảng hốt lại vừa có chút xấu hổ.
Vừa mở miệng định mắng người thì lại nghe thấy tiếng nói trầm ấm kia ở bên tai: "Là quân quý thì không cần quá cường đại, nàng có thể yếu đuối, việc của ta là cường đại để bảo vệ nàng."
Phiến môi ấm áp lướt qua cái trán trơn bóng mà đặt xuống một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng buông vòng eo nhỏ kia ra, phủ lại khăn trùm đầu cho nàng.
Nạp Thiểu Song bị hành động vừa rồi dọa cho phát ngốc, đến khi hiểu ra mình bị chiếm hết tiện nghi thì người đã đi xuống đài rồi, không khỏi giận dữ giậm mạnh chân xuống sàn.
Nạp Âu ở bên dưới nhỏ giọng nói với Tạp Nhĩ: "Ta thấy Tầm vương kia không tệ, đi điều tra nàng cho ta, nếu được để Song nhi gả cho nàng."
Tạp Nhĩ bất đắc dĩ tuân mệnh, rồi nhấc bước chân nặng nhọc rời khỏi khán đài.
Lại nói Nạp Thiểu Song bị một tước quý khi dễ trên đài như vậy, tránh không khỏi tức giận, đem tất cả những vương tử tham gia tỷ võ hôm nay đều đánh cho kêu cha gọi mẹ, phải nhờ hạ nhân khiêng đến Thái y viện.