Thị tỳ hốt hoảng nhào đến ngăn lại: "Cô tử thân phận tôn quý sao có thể hạ mình lau máu cho người khác như vậy?"
Tiểu cô tử liếc nàng một cái, nàng liền thức thời ngậm miệng lui về sau, chỉ sợ còn nói thêm một câu kết cục có thể giống với lão thái giám kia.
Mặc kệ người khác phản đối thế nào, tiểu cô tử vẫn đi tới giúp Khanh Nhược Lan lau máu, một chốc tấm khăn trắng đã chuyển sang màu đỏ, lại còn bám đầy bụi bẩn.
Lau xong mặt lại đưa tay béo ra, nói: "Cô giúp ngươi lau tay."
Khanh Nhược Lan nghe không hiểu, vô thức nắm lấy bàn tay nhỏ kia, xúc cảm mềm mại truyền đến khiến nàng nhận thức được, tiểu cô nương này không phải người bình thường. Lòng bàn tay vừa mềm vừa mịn, béo mập trắng nõn, nhất định là sống trong nhung lụa chưa biết mùi khổ cực, theo nàng đoán không phải công chúa cũng là đại tiểu thư của trọng thần trong triều.
Tiểu cô tử lắc lắc cánh tay béo, đem khăn lau sạch bụi bẩn trên tay của Khanh Nhược Lan, bắt gặp vết thương vẫn còn đang chảy máu, nhịn không được cúi xuống thổi thổi mấy cái.
Mẫu hậu đều làm như vậy, mỗi lần mẫu hậu ôn nhu thổi thổi, nàng đều không còn cảm thấy đau.
Khanh Nhược Lan sửng sốt, lần đầu tiếp cận một tiểu quân quý như vậy tránh không khỏi xấu hổ, hơn nữa quân quý kia còn giúp nàng chà lau vết thương, từ trước đến giờ ngoài mẫu phi ra thì chỉ có quân quý này ôn nhu với nàng.
Lau xong, tiểu cô tử đưa khăn tay cho thị tỳ, nghiêng đầu nói: "Ngươi tên là gì? Có muốn đến chỗ của cô chơi hay không?"
Thị tỳ vội bước lên giải thích: "Cô tử hỏi ngươi tên gì, có muốn đi cùng ngài ấy không?"
"Ta..." Khanh Nhược Lan bối rối mở miệng: "Ta là Khanh Nhược Lan, nhưng mà, cô tử là cái gì?"
Thị tỳ bật cười, nghiêng mình giải thích: "Cô tử giống như trữ quân của Đông Minh vậy đó, nhưng chỉ có Dư quốc mới có cô tử, còn Trung Nguyên sẽ gọi thái tử."
Khanh Nhược Lan sửng sốt, tiểu oa nhi trước mặt nàng là thiên chi kiêu tử sao!?
Tiểu cô tử nghe thị tỳ nói một lúc, biết được tên của Khanh Nhược Lan rồi, mới vui vẻ nói: "Cô tên là Nạp Thiểu Song, ngày mai ngươi đến Thái Dư điện gặp cô."
Nói xong, Nạp Thiểu Song cũng xoay người rời đi, nàng đã hẹn mẫu hậu ở Thái Dư điện thì không thể đến trễ được, chân béo tăng tốc độ một chốc đã khuất dạng.
Khanh Nhược Lan chống đỡ thân thể đau nhói đứng dậy nhìn theo, mãi đến khi không còn thấy được gì nữa mới luyến tiếc thu hồi tầm mắt. Đến tối trở về lãnh cung Khanh Nhược Lan không dám đem chuyện này kể cho mẫu phi nghe, sợ nàng sẽ lại đau lòng, hơn nữa nàng cũng không muốn người khác biết nàng đã gặp qua cô tử Dư quốc.
Sáng hôm sau Khanh Nhược Lan được người của Thái Dư điện mời tới gặp cô tử Dư quốc, chuyện này chấn động trên dưới Đông Minh, không rõ tại sao tiểu cô tử kiêu ngạo đó lại muốn mời Khanh Nhược Lan!?
Vừa bước chân vào trong Thái Dư điện Khanh Nhược Lan không khỏi choáng ngợp, bốn phía tường vây kín điêu khắc bán nguyệt, đây cũng là hình ảnh tượng trưng cho Dư quốc, đến cả quân kỳ cũng không ngoại lệ.
Vào điện thì đã gặp ngay tiểu cô tử hôm trước đang ngồi trên bàn ăn cao điểm, thấy Khanh Nhược Lan thì vui vẻ vẫy vẫy cánh tay.
"Ở đây."
Khanh Nhược Lan có chút lúng túng, chậm chạp nhấc chân đến chỗ Nạp Thiểu Song, nói: "Cô tử có gì căn dặn?"
"Không cần phải lo lắng như vậy." Nạp Thiểu Song đung đưa chân béo, híp híp mắt cười: "Hôm trước cô có việc nên không thể cùng ngươi hảo hảo nói chuyện, đến, cùng nhau nói chuyện đi, cô ở đây một mình chán quá muốn tìm một người tâm sự thôi nên không cần phải sợ."
Thị tỳ khuynh thân thuật lại lời của cô tử, sau đó đưa tay ra, nói: "Mời."
Khanh Nhược Lan gật đầu, nhấc chân đến chiếc bàn gỗ lê của Nạp Thiểu Song, lúc ngồi xuống ghế vẫn còn căng thẳng.
Nạp Thiểu Song nâng hai tay chống gò má đầy thịt của mình, vui vẻ nói: "Ngươi là Khanh Nhược Lan sao? Tên đẹp thật đó, mẫu hậu ta nói tên của ngươi rất thanh nhã, cô thật ghen tỵ."
Khanh Nhược Lan nghe thị tỳ nói xong, vội chấp tay: "Cô tử quá khen rồi."
"Lại câu nệ..." Nạp Thiểu Song lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn Khanh Nhược Lan: "Ngươi nói xem, cô có đẹp không?"
Thị tỳ cứng người, không hiểu tại sao cô tử lại hỏi mấy lời này, nhưng vẫn nghe theo cúi xuống dịch lại cho Khanh Nhược Lan nghe.
Khanh Nhược Lan xấu hổ không thôi, nhìn đến Nạp Thiểu Song nho nhỏ dáng người phì nộn, mắt lưỡng sắc như tiểu miêu Ba Tư kiêu ngạo, ngũ quan đẹp mắt nhìn thế nào cũng thấy khả ái.
"Cô tử tất nhiên rất đẹp."
Có vẻ hài lòng với câu trả lời của Khanh Nhược Lan, Nạp Thiểu Song đắc ý cười một lúc nhưng sau đó lại ũ rũ: "Thế sao bọn họ không ai muốn chơi với cô? Không phải cô xấu sao?"
Khanh Nhược Lan nghe thuật lại xong liền phản bác: "Cô tử thiên sinh lệ chất, tuyệt không có xấu, chỉ là cô tử thân phận cao quý nên không ai dám mạo phạm mà thôi."
Nạp Thiểu Song nghiêng đầu nhìn Khanh Nhược Lan, môi nhỏ cong lên, cười nói: "Thật tốt, ngươi không cần e ngại thân phận cô, từ hôm nay ngươi sẽ là bằng hữu của cô."
"Cô tử không được như vậy." Thị tỳ vội lên tiếng: "Đại vương đã nói ngài không được tùy ý kết giao mà."
"Đừng có quản cô!" Nạp Thiểu Song gắt một tiếng, thị tỳ liền ngậm miệng lui về sau, ngoan ngoãn thuật lại cho Khanh Nhược Lan nghe.
Khanh Nhược Lan thụ sủng nhược kinh, bối rối nói: "Như vậy có được hay không?"
"Tất nhiên là được rồi, kể từ hôm nay Khanh Nhược Lan ngươi sẽ là hảo bằng hữu của cô!!"
Tiểu cô tử đắc ý cười, sau đó nhảy xuống ghế, kéo tay Khanh Nhược Lan rời khỏi Thái Dư điện. Khanh Nhược Lan hoàn toàn bị động, tùy ý Nạp Thiểu Song bài bố, trong mắt cũng chỉ có thân ảnh nho nhỏ kia chạy giữa hoa hải.
Dường như toàn bộ ký ức tốt đẹp của nàng đều có hình bóng của oa nhi này...
Năm đó, lần đầu tiên Khanh Nhược Lan gặp Nạp Thiểu Song, khi ấy nàng tám tuổi còn nàng ấy thì bốn tuổi.
Bên cạnh nhau vỏn vẹn một tháng thì Nạp Thiểu Song phải trở về Dư quốc, lúc đi còn ôm chặt Khanh Nhược Lan khóc lóc không chịu buông, quyết phải đem Khanh Nhược Lan cùng về Dư quốc mới chịu.
Lúc đó Nạp Âu đau đầu không thôi, dỗ mãi mà Nạp Thiểu Song cũng không chịu nghe lời, đành phải nhờ đến Khanh Nhược Lan nói vài câu cho nha đầu này hiểu.
Khanh Nhược Lan cực kỳ không đành lòng, nhưng không thể chậm trễ Nạp Thiểu Song, đành nói: "Cô tử, nàng là người Dư, ta là người Đông Minh, ta thật sự không thể cùng nàng về Dư quốc được. Thế này đi, đợi ta, trưởng thành rồi ta đến tìm nàng, có được hay không? Lúc đó ta sẽ mang cho nàng thật nhiều đồ chơi, còn cả... cưới nàng, được không?"
Nạp Thiểu Song nghe không hiểu, ngước đôi mắt đầy nước nhìn mẫu hoàng.
Nạp Âu hơi nhíu nhíu mày, thuật lại lời của Khanh Nhược Lan, tất nhiên sẽ lược bỏ đoạn hứa hẹn thành thân của nàng.
Nạp Thiểu Song thất vọng vô cùng, nàng không cần tiểu đồ chơi, mà Khanh Nhược Lan lại...
Tiểu cô tử chầm chậm lau nước mắt, bắt lấy cánh tay của Khanh Nhược Lan, ngước mắt nói: "Cô đợi ngươi, nhất định phải tìm cô, không được quên cô đâu."
Khanh Nhược Lan gật gật đầu, bối rối nhét vào tay Nạp Thiểu Song một bức tượng gỗ nhỏ gần một gang tay, là bức tượng điêu khắc một con mèo Ba Tư.
"Đợi ta."
Nạp Thiểu Song bịn rịn nhìn theo một lúc mới chịu leo lên xe ngựa, lại không biết lần này đi rất lâu sau mới có thể gặp lại nhau.
Khi đoàn người của Dư quốc rời đi được ba ngày thì Nạp đế có gửi đến cho Khanh Nhược Lan một lá thư, trong thư nói rằng nàng đừng tìm Nạp Thiểu Song, với thân phận của nàng không thích hợp với nàng ấy.
Lúc đó không biết Khanh Nhược Lan đã khóc nhiều thế nào, nàng không xứng với Nạp Thiểu Song, có nghĩa là nàng không thể ở bên nàng ấy được nữa. Chỉ vì thân phận thấp hèn của nàng, chỉ vì nàng không được sắc phong hoàng tước, chỉ vì nàng không xuất thân Quốc Tử Giám, chỉ vì...
Khanh Nhược Lan không chấp nhận, nàng không thể phản bội lời hứa với Nạp Thiểu Song và càng không từ bỏ tình cảm của mình.
Tháng sáu đó Khanh Nhược Lan tranh thủ có được danh ngạch, bên Quốc Tử Giám kiên dè mối quan hệ giữa nàng và Nạp Thiểu Song, nên đã không nghĩ ngợi mà giao danh ngạch cho nàng.
Đầu tháng mười hai Khanh Nhược Lan thăng lên Văn Hoa Uyển, nàng cũng là tước quý đầu tiên chỉ trong sáu tháng đã có thể thăng học Văn Hoa Uyển, chuyện này khiến cả Đông Minh cung chấn động.
Văn thí võ thí nhiều năm vẫn giữ hạng nhất, chưa từng có ai vượt qua nàng.
Đầu thu năm mười sáu tuổi, Khanh Nhược Lan tự nguyện xuất chinh đánh phạt Lục Du, cùng năm nàng khải hoàn trở về, tuyết rơi trắng bạc mái đầu thay cho khúc khải hoàn ca.
Mười bảy tuổi, Khanh Nhược Lan được nhận sắc phong Tầm vương, Nhược thị được phong Nhược phi. Không giống như năm tám tuổi, Khanh Nhược Lan không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, nàng tranh thủ mọi cách thâu tóm quyền lực, xây dựng vây cánh cho mình.
Đầu xuân năm mười tám tuổi, Khanh đế ban hôn cho nàng với con trai của Lưu học sĩ, nàng vội vã dâng tấu chương khước từ, từ đó về sau trong cung đồn đãi nàng không thích quân quý chỉ thích tước quý.
Lời đồn này cũng không ảnh hưởng nhiều đến Khanh Nhược Lan, kéo dài đến năm mười chín tuổi, mọi thứ đều đã chuẩn bị hoàn tất, chỉ còn chờ Nạp Thiểu Song mà thôi.
Vào một ngày đầu xuân năm hai mươi tuổi, Tầm vương Khanh Nhược Lan và Việt vương Khanh Hi Thần cùng đến Dư quốc, cầu thân cô tử Nạp Thiểu Song.
Mười hai năm, chưa từng bỏ cuộc, cũng chỉ vì ba chữ "Cô đợi ngươi" non nớt ấy, cả đời Khanh Nhược Lan đều là vì Nạp Thiểu Song mà cố gắng.
Sẽ không có ai yêu Nạp Thiểu Song nhiều hơn Khanh Nhược Lan...
Hỏi thử một người yêu Nạp Thiểu Song nhiều như vậy, có bao giờ nghĩ phản bội nàng hay không?