Mất tận mấy ngày Tất Nhữ mới trộm về được ít hồng hoa, thứ dược liệu này không hiếm nhưng nếu lấy về rất dễ bị nghi ngờ, nên hắn phải nhìn đông ngó tây cảnh giác bốn phía mới mang về sắc một chén thuốc.
Nhìn nước thuốc sóng sánh trong chén, Nạp Thiểu Song nhịn không được sờ lên tiểu phúc của chính mình. Bản thân nàng đưa ra quyết định tàn nhẫn nhất, nhưng lại là người đau đớn nhất.
Tại sao luôn bắt nàng phải lựa chọn giữa những điều mà nàng không muốn xảy đến nhất?
"Cô tử mau uống đi, thứ này để nguội rất khó uống."
Nạp Thiểu Song siết chặt chén sứ, đưa lên đến miệng uống một ngụm lớn.
Tất Nhữ vừa định nhắc nhở cô tử uống chậm lại thì đột nhiên đối phương cúi người nôn hết tất cả nước thuốc trong miệng vào chén, ra sức ôm ngực khục khặc ho một trận.
"Cô tử ngài làm gì vậy?"
"N-nước..."
Dù không hiểu chuyện gì nhưng Tất Nhữ vậy chạy đi rót cho nàng một chén trà, cung kính dùng hai tay dâng lên.
Nạp Thiểu Song vội vàng uống hết chén trà mà Tất Nhữ đưa tới, lại đòi thêm một chén nữa ra sức uống, đem những gì còn lại ở trong cổ họng nôn vào ống nhổ. Cảm giác đó, giống như lục phủ ngũ tạng bị bóp nghẹn, trái tim trong ngực đau đớn giãy dụa, thứ này... gọi là tình mẫu tử hay sao?
Bàn tay run rẩy đặt trên tiểu phúc, nước mắt ngăn không được mà lăn dài trên gò má, sai rồi... từ đầu đã sai rồi...
"Cô không thể bỏ nó được..." Nạp Thiểu Song đau đớn nói: "Tất Nhữ, cô phải làm sao bây giờ?"
"Cô tử, ngài đừng khóc, ngài khóc làm cho Tất Nhữ cũng đau lòng theo."
Tất Nhữ thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt Nạp Thiểu Song, nói: "Con cái là do trời ban, nếu như đứa nhỏ này có duyên với ngài mà chính ngài cũng không nỡ bỏ rơi nó, vậy thì ngài chấp nhận nó đi."
"Còn bệ hạ, cô phải từ bỏ bệ hạ thật sao? Nếu đứa nhỏ này còn, cô sẽ không thể trở về với bệ hạ nữa..."
"Từ giây phút ngài thất thân trước Ly Chiêu, ngài căn bản không thể trở về với hoàng thượng nữa rồi." Tất Nhữ ôm lấy bờ vai gầy guộc của Nạp Thiểu Song, nói tiếp: "Nếu trở về, ngài nghĩ hoàng thượng có thể vẫn như cũ chấp nhận ngài hay không?"
Nạp Thiểu Song giống như kẻ mất phương hương còn bị người xấu hãm hại đẩy xuống vực sâu không lối thoát, ngay cả cơ hội kêu lên một tiếng đau đớn cũng không có.
Hóa ra từ khoảnh khắc nàng đánh mất bản thân cũng chính là khoảnh khắc nàng đánh mất cả tình yêu với Khanh Nhược Lan...
"Cô tử ngài đừng quá bi thường, ta nghĩ hoàng thượng nhất định sẽ biết cách giải quyết, với lại ngài ấy yêu thương ngài như vậy có thể sẽ chấp nhận ngài, dù sao cũng có phải lỗi của ngài đâu."
"Được rồi, đừng nói nữa..."
Nạp Thiểu Song yếu ớt khoát tay: "Ngươi đến xem Cơ Thiến đi, nàng lâu như vậy chưa về không biết là có chuyện gì nữa."
"Ni, cô tử."
Tất Nhữ cẩn thận nhìn thêm một cái nữa mới rời đi, nhìn quanh quất không thấy Tạp Hồng đâu, có lẽ là đến trù phòng chuẩn bị tảo thiện rồi.
...
Tẩm cung hoa lệ lại dị thường yên ắng, cung nữ tiến vào rồi lại lầm lũi đi ra, hoàn toàn không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Lúc Cơ Thiến đến thì cung nữ cũng vừa lui xuống, nho nhỏ nghị luận với nhau.
"Đúng là điên thật, sao lại có thể như vậy? Hai người đó rõ ràng là tỷ..."
Lời còn chưa dứt lại phát hiện Cơ Thiến, cung nữ kia liền ngậm miệng lại, lặng lẽ đi theo phía sau đoàn người.
Cơ Thiến nghe được nhưng không hiểu bọn họ nói cái gì, ngơ ngác nhìn theo một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, nhấc chân đi vào tẩm cung của Phiên Hữu công chúa.
Tông Yến vẫn còn đang nói chuyện với Tông Giai Kiều mặc dù đối phương không có ý muốn trò chuyện với nàng, từ nãy đến giờ chỉ là nàng tự hỏi tự trả lời.
Nghe tiếng bước chân, Tông Yến ngẩng đầu ra nhìn thử, vừa vặn thấy Cơ Thiến: "Ngươi đến đây làm gì?"
Cơ Thiến tròn mắt, đưa khay thuốc vẫn còn nghi ngút khói ra trước rồi cong môi mỉm cười.
Ý tứ đơn giản như vậy thì Tông Yến có thể hiểu được, nói: "Mang đến đây đi."
Ngoan ngoãn bước đến dâng khay thuốc lên, lúc Tông Yến vừa định cầm chén thuốc thì Cơ Thiến đột nhiên thu tay lại, không hài lòng mà nhíu nhíu mày.
"Ngươi làm gì vậy."
Cơ Thiến lắc lắc đầu, đặt lại khay thuốc xuống bàn, khom người cầm lấy tấm vải sạch ở trên bàn đỡ dưới đáy chén rồi mới đưa cho Tông Yến.
Có thể hiểu nha đầu này muốn nói gì, Tông Yến dở khóc dở cười: "Bản vương không phải quân quý, cầm một cái chén nóng không đến mức chuẩn bị kỹ đến vậy."
Mặt nhỏ Cơ Thiến đỏ bừng lên, xấu hổ cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
"Không có mắng ngươi."
Tông Yến để lại một câu rồi cầm chén thuốc đưa đến cho Tông Giai Kiều: "Kiều nhi, ta uy nàng uống nhé?"
"Không cần, ta tự uống được."
"Ngoan nào." Tông Yến cầm muỗng khuấy vài cái rồi đưa đến bên miệng Tông Giai Kiều: "Mở miệng ra."
Đột nhiên Tông Giai Kiều vung tay hất văng cả muỗng thuốc, giận dữ nói: "Ta nói ta tự uống, ngươi có điếc không?"
Nước thuốc nóng hổi vừa vặn rơi ướt tay áo Tông Yến, một ít rơi trúng tay để lại một vệt đỏ chướng mắt, xem ra là bị bỏng rồi. Cơ Thiến không nghĩ nhiều đã chạy đến bắt lấy cánh tay của Tông Yến, ra sức dùng tay áo lau chùi nước thuốc trên tay nàng, bộ dáng gấp gáp còn hơn chính mình bị thương.
"Không cần đâu." Tông Yến lạnh nhạt rút tay về, đưa mắt nhìn Tông Giai Kiều, yếu ớt nói: "Được rồi, bản vương để nàng tự uống, nhớ uống hết đấy."
"Ân."
Tông Yến biết được Tông Giai Kiều đang muốn tiễn khách nên cũng không mặt dày ở lại thêm, chậm chạp đứng lên tạm biệt rồi rời đi ngay.
Mà Cơ Thiến cũng không có gì phải lưu lại, nhiệm vụ của nàng xong rồi, liền nhanh chóng hành lễ rồi lui xuống theo sau Tông Yến.
Lúc ra đến đại môn phát hiện Tông Yến vẫn còn chậm chạp thả bộ ở phía trước, Cơ Thiến vội vàng nhấc chân đuổi theo, ngón tay nhỏ xíu gầy gầy nắm lấy tay áo bằng gấm quý hiếm của đối phương.
"A!"
Tông Yến quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Cơ Thiến, nghi hoặc hỏi: "Ngươi không về với cô tử, ở đây làm gì?"
Cơ Thiến há miệng phát ra mấy tiếng kêu rời rạc không có ý nghĩa, gấp gáp truyền đạt cho đối phương đến mức mồ hôi đổ ròng ròng.
"Có gì thì từ từ, không cần phải gấp."
Cơ Thiến không nói được, vội vàng lấy tập giấy với bút trong tay áo ra. Bút này không cần chấm vào mực, bên trong bút tự có mực để viết, nó xuất phát từ Tây Dương. Lúc còn ở Lục Du, Lục Du vương đã tìm mua cho cô tử chiếc bút thần kỳ này, sau đó cô tử không dùng tặng lại cho nàng.
Loay hoay viết xong, Cơ Thiến gấp gáp chìa ra trước mặt Tông Yến.
Ngài có đau hay không? Tay ngài phỏng rồi, để Cơ Thiến giúp ngài băng bó nhé?
Tông Yến xem xong liền nói: "Không sao, bản vương ổn, ngươi về trước đi."
Cơ Thiến lắc lắc đầu, chăm chú nhìn bàn tay của Tông Yến, giống như nàng không cho con thỏ nhỏ này băng bó nhất định sẽ lẽo đẽo theo nàng tới cùng.
Bất đắc dĩ, Tông Yến đưa tay ra, nói: "Đây."
Trong mắt Cơ Thiến một mảng rực rỡ, vội vã lấy trong tay áo một ít dược cao, cẩn thận thoa lên vết thương sưng tấy đỏ bừng trên mu bàn tay. Động tác mười phần ôn nhu, không dám dùng sức sợ làm tổn thương da thịt đối phương.
Tông Yến có chút mờ mịt, cảm giác đau rát ở trên tay tan hơn một nửa, nghiêng đầu nhìn Cơ Thiến, dường như trong hồi ức chưa có ai chủ động tiến đến thoa thuốc cho nàng.
Kể cả mẫu phi...
Còn đương miên man suy nghĩ thì Cơ Thiến cũng cột xong nút thắt, nàng dùng khăn tay của mình để băng bó, tránh cho vết thương va chạm với vật bẩn mà nhiễm trùng.
"A!" Cơ Thiến mừng rỡ hươ hươ tay, cười thật xinh đẹp: "A! A!"
"Hảo, hảo, ngươi băng bó đẹp lắm." Tông Yến cười nói: "Giờ bản vương có việc rồi, ngươi về cung cẩn thận."
Cơ Thiến ngoan ngoãn gật đầu, đứng nhìn theo đến khi Tông Yến hoàn toàn đi khuất khỏi tầm mắt mới vui vẻ trở về cung.
Nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Tất Nhữ, hắn đầy mặt nghi hoặc nhìn nàng: "Này, chỉ là băng bó cho Hòa Ân vương thôi mà ngươi vui vẻ như vậy sao?"
"A..." Cơ Thiến cúi đầu xuống, giống như bị người ta bắt gian, nửa chữ cũng không dám hó hé.
"Ây, ta có mắng ngươi đâu, bày ra bộ dáng này làm gì?"
Tất Nhữ xua xua tay: "Thôi về, ta dẫn ngươi trở về!"
Cơ Thiến ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tất Nhữ, trông chẳng khác gì Tất Nhữ đang mang theo một bé cún nhỏ~
============
"Đạt Lý, chúng ta sẽ đi theo con đường nào?" Hàn tướng quân chỉ về phía trước mà nói: "Nếu chúng ta đi đường thủy sẽ đỡ mất hai ngày thời gian, nhưng phải tiến vào Xích Đan. Còn đi đường bộ thì năm ngày sẽ đến, trên đường đi có thể lấy thêm nhiên liệu, hơn nữa quân ta số lượng lớn đi đường bộ an toàn hơn."
"Đường thủy." Ly Chiêu nhìn bản đồ trên bàn, nhướn mày: "Chúng ta không có nhiều thời gian, lỡ mất ba ngày để chuẩn bị chiến thuyền đã quá đủ rồi, nếu kéo dài sẽ không kịp mất."
"Vâng, Đạt Lý."
"Mau chóng chuyển bị, nửa canh giờ nữa xuất hành."
Hàn tướng quân chấp tay nhận mệnh rồi nhanh chóng lui xuống, rất nhanh đã khuất sau hàng thông già cằn cõi.
Ly Chiêu thả người ngồi xuống ghế nhắm mắt tĩnh thần, mấy hôm nay hoàn toàn rút hết sức lực, người khỏe mạnh cũng phải kiệt sức chứ đừng nói đến người thân mang bệnh như nàng.
Chưa bao lâu sau mành trướng được vén lên, Trình thái y tiêu sái bước vào, nói: "Đạt Lý, đến giờ dùng thuốc rồi."
"Đặt ở đó đi."
"Không được, thần phải chính mắt nhìn thấy ngài uống hết mới được."
"Ngươi từ khi nào lắm chuyện như vậy?"
Tuy miệng nói thế nhưng Ly Chiêu vẫn tiếp nhận chén thuốc từ tay Trình thái y, nhấp một ngụm, mặt liền vặn vẹo, nhìn thế nào càng lúc càng đắng thế?
"Ngươi thêm Hoàng Liên?"
"Không có."
"Thế sao càng lúc càng đắng như vậy?"
Trình thái y nghiêm cẩn nói: "Trước đây thuốc của ngài có máu cô tử làm dược dẫn, nên độ đắng giảm đi một nửa, về sau lượng máu trữ lại ít đi nên thần cũng giảm hẳn, đến hôm nay chẳng còn lại một chút máu nào."
Ly Chiêu nhìn chén thuốc trong tay, âm thầm thở dài, nói: "Được rồi, trẫm hiểu rồi."
"Đạt Lý, dù thế nào cũng phải bảo trọng long thể, Lục Du không thể không có ngài."
Nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong chén thuốc, Ly Chiêu ảm đạm cười: "Nếu như không có A Song, trẫm cần gì Lục Du..."
"Đạt Lý đừng nói như thế, trước sau gì ngài cũng mang được cô tử trở về."
"Trẫm cũng mong như thế..."
Ly Chiêu ngẩng đầu nhìn, ánh mắt rơi xuống trâm cài tóc ở trên bàn, khóe môi cong lên nhịn không được vươn tay ve vuốt.
"A Song, đợi trẫm..."