• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn mười ngày bị cầm chân ở biên giới Phiên Hữu, Khanh Nhược Lan gấp sắp chết, Nạp Thiểu Song sống chết không rõ nàng còn tốn thời gian ở nơi này, thật đúng là muốn mạng người mà.

Qua ngày thứ mười hai, một đạo phong thư khẩn gửi đến, thông báo vắn tắt tình hình. Hoàng Tử Khanh và Tông Hiền cấu kết tạo phản, kết cục toàn gia Hoàng Tử Khanh bị gϊếŧ sạch, Tông Giai Kiều tuẫn tiết theo thân phu.

Hiện tại biên cương do Tông Hiền trấn giữ, không bao lâu nữa cũng sẽ tan rã, Phiên Hữu đế ra lệnh thu hổ phù trong tay hắn.

Thư vừa đến thì phía Phiên Hữu cũng kéo đến, Tông Hiền bị áp giải lên thuyền tức tốc đưa về Phiên Hữu cung nội trong ngày hôm nay.

Hoành Yến đế đích thân đến bái kiến Khanh Nhược Lan, nói: "Sự việc này là do trẫm không quản nghiêm, trẫm đến đây để hảo hảo xin lỗi Đông Minh vương, cũng mong ngài cho cơ hội Phiên Hữu có thể sửa sai."

Khanh Nhược Lan phất tay vẫy lui Hồng Lam, vân đạm phong khinh mở lời: "Chỉ cần Phiên Hữu giao trả Đông Minh hậu, trẫm sẽ không cùng các ngươi tính toán."

"Chuyện này..." Tông Yến có chút khó xử, nói: "Thật ra đêm qua nội cung xảy ra chuyện, tẩm cung của vương hậu bị đốt không còn lại gì..."

Không để Tông Yến kịp nói hết, Khanh Nhược Lan lập tức nhào đến túm chặt cổ áo nàng, giận dữ rống lên: "Ngươi vừa nói cái gì? Mau nói lại cho trẫm nghe!! Mau nói!!!"

Tông Yến có chút khó thở, miễn cưỡng nói: "Thật ra trẫm cũng nghĩ vương hậu thật sự thân vong, nhưng trong đám cháy đó không tìm ra một cái xác nào, trẫm nghĩ vương hậu chắc đã trốn trước khi xảy ra hỏa hoạn."

Lúc này Khanh Nhược Lan mới chịu buông tha cổ áo của Tông Yến, hai chân mày thình lình chau lại: "Rốt cuộc nàng ấy đi đâu? Nàng ấy chưa từng đến Phiên Hữu, có thể đi đâu được chứ?"

"Đêm qua mưa rất lớn, cô tử cũng không thể đi xa được, trẫm nghĩ có lẽ nàng vẫn ở trong thành."

"Tông Yến, trẫm nói cho ngươi biết!" Khanh Nhược Lan chỉ tay vào ngực Tông Yến, lạnh giọng nói: "Nếu ái hậu của trẫm xảy ra chuyện gì, trẫm cho cả Phiên Hữu phải bồi táng!"

"Trẫm biết Đông Minh vương là người thế nào, tất nhiên không dám khinh nhờ, cũng đã bố trí quân sĩ bao vây toàn bộ kinh thành nhất định sẽ tìm thấy vương hậu."

"Hãy như lời ngươi nói!" Khanh Nhược Lan phun ra từng chữ đầy uy hiếp: "Còn không, kết quả ngươi là người rõ nhất."

Tông Yến tất nhiên không có gì để biện minh, hiện tại Ly Chiêu đã đi tìm cô tử rồi, nếu không nhanh lên chỉ sợ Khanh Nhược Lan sẽ tìm ra trước mất.

Rốt cuộc Nạp Thiểu Song có cái gì tốt đẹp lại khiến cho hai vị đế vương lại biến thành bộ dáng si tình ngu ngốc này?

Bất quá đây là chuyện riêng của ba người họ, nàng cũng chẳng muốn để tâm đến, dù sao việc chính bây giờ là phải khôi phục hậu quả sau cuộc nội chiến vừa rồi.

...

"Cô tử, tạnh mưa rồi."

Nạp Thiểu Song chống đỡ tiểu phúc của mình, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Nắng rơi trên hàng tre già thẳng tắp, tiếng ríu rít ríu rít vang lên không ngừng, có vẻ đàn chim cũng mừng rỡ trước một ngày nắng đẹp thế này.

Tất Nhữ quay lại dìu Nạp Thiểu Song đứng dậy, nói: "Cô tử cố gắng một chút nữa, ta và Tạp Hồng sẽ cùng ngài đi tìm y quán."

"Cô không sao đâu."

Nạp Thiểu Song yếu ớt thở ra một làn khói mỏng: "Vào đông rồi sao vẫn còn mưa nhỉ?"

"Cô tử cẩn thận." Tạp Hồng đem phi phong phủ lên người nàng, nói: "Mấy hôm nay mưa nắng thất thường, để cảm lạnh thì nguy mất."

"Khiến các ngươi phải lo lắng cho cô rồi."

"Đây là trách nhiệm của nô tỳ mà." Tạp Hồng vén tóc dài của Nạp Thiểu Song ra sau, buồn bã nói: "Lẽ ra ngài phải ở trong cung điện nguy nga chứ không phải lưu lạc sống khổ sở như vậy, tất cả là do nô tỳ vô năng..."

"Làm sao là do các ngươi được chứ." Nạp Thiểu Song yếu ớt nói: "Đi đến bước đường này, chúng ta đều là thân bất do kỷ."

"Tạp Hồng đừng nói nữa, chúng ta mau xuất hành thôi chậm trễ nữa sẽ bị phát hiện mất."

Ba người không mang theo bao nhiêu đồ vật, tùy tiện thu dọn đã có thể lên đường.

Đường đi sau cơn mưa tương đối trơn, tốc độ cũng vì thế mà chậm hơn. Nạp Thiểu Song gấp gáp muốn tìm y quán, mấy hôm nay bụng nàng cứ âm ỉ đau, không biết hài tử có xảy ra chuyện gì không.

Tuy là cốt nhục của Ly Chiêu, nhưng vẫn là hài tử mà nàng hoài thai cực khổ, không thể nói không quan tâm là không quan tâm được.

Trong thành quân binh đột nhiên được điều động đến nhiều hôm bình thường, muốn xuất nhập thành đều phải đứng lại đợi kiểm tra. Tình hình này Nạp Thiểu Song không thể xuất thành, tạm thời chỉ có thể tìm một khách điếm nghỉ chân, đợi khi quân binh giảm bớt thì tìm cách thoát ra.

Trước khi đến khách điếm, Nạp Thiểu Song cùng hai người Tạp Hồng đi mua một tấm khăn trùm đầu dày một chút, nếu để quan binh phát hiện thì rất phiền toái. Lựa lựa chọn chọn một lúc cũng mua được khăn trùm đầu ưng ý, sau đó đi lòng vòng tìm y quán.

Rất may gần đó có một y quán vẫn đang mở cửa, khách đến thưa thớt, ngồi đợi không bao lâu thì đến được Nạp Thiểu Song khám.

Đại phu bắt mạch xong liền nói: "Cô nương, ngươi hoài thai trên dưới bốn tháng rồi sao giờ mới đến xem mạch?"

"Cô có xem mạch ở vài nơi, nhưng hơn hai tháng nay thì không có thời gian đi."

"Đứa trẻ khá yếu ớt, cô nương hảo hảo chăm sóc, đừng để bản thân chịu mệt mỏi rất dễ sảy thai."

"Ni, cảm ơn ngươi."

Tạp Hồng đặt ngân lượng lên bàn sau đó cùng cô tử rơi đi, đứng giữa dòng người đông đúc lại không biết đi đâu về đâu.

Suy nghĩ một chút, Nạp Thiểu Song nói: "Tạp Hồng, ngươi tìm nơi nào đó bán hết trang sức của cô đi, chúng ta phải ở lại đây lâu nên cần rất nhiều tiền."

"Vâng, cô tử."

Định mở miệng nói tiếp lại thấy một bóng người quen thuộc đang tiến đến, Nạp Thiểu Song hoảng hốt xoay lưng lại, cắm cúi lựa lựa chọn chọn vòng tay ở quầy hàng.

Tất Nhữ còn chưa kịp hiểu gì đã bị cô tử lôi kéo cùng lựa vòng tay, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ly Chiêu đang đến..." Nạp Thiểu Song kéo lại khăn trùm đầu, nhỏ giọng nói: "Bị nàng ta phát hiện là coi như xong."

Tất Nhữ nuốt một ngụm nước bọt, sợ đến cứng hết cả người, tay run run cầm mấy món đồ giả vờ xem.

Ly Chiêu như cũ đi quanh các con phố để tìm kiếm Nạp Thiểu Song, dẫn theo chỉ khoảng hai trăm binh, đi đến đâu thì dẹp đường đến đó, đến một con muỗi cũng thoát không khỏi.

"Các ngươi hảo hảo canh giữ, để thoát cô tử trẫm tru di cửu tộc các ngươi!"

"Vâng!!"

Lúc đi ngang qua quầy vòng ngọc phát hiện có một dáng người rất quen, không nhịn được mà bước đến hỏi: "Cô nương, ngươi..."

Đối phương không lùi lại, còn đứng đợi nghe nàng nói.

Phát hiện bóng lưng đúng là rất giống Nạp Thiểu Song, nhưng dáng người lại không giống lắm, so với cô tử thì mập hơn rất nhiều.

Ly Chiêu xấu hổ nói: "Xin lỗi, ta nhầm ngươi."

Đối phương lắc lắc đầu, sau đó kéo tay người bên cạnh rời đi.

Quả thật bóng lưng rất giống...

Ly Chiêu lắc lắc đầu, xoay người tiếp tục tìm kiếm.

Đi một đoạn khá xa, Nạp Thiểu Song liền quỳ sụp xuống ôm ngực thở dốc, còn Tất Nhữ thì liếc mắt nhìn ra khỏi hẻm, phát hiện đám người Ly Chiêu đi xa rồi mới chạy vào.

"Cô tử yên tâm, bọn họ đi rồi."

"Dọa chết cô..." Nạp Thiểu Song vuốt vuốt ngực: "Để Ly Chiêu biết coi như chúng ta tiêu đời."

"Bây giờ chúng ta làm sao liên lạc với Tạp Hồng..."

Còn chưa kịp dứt lời đã nghe thấy tiếng nói phát ra từ phía sau: "Ngươi nói ta?"

"A!" Tất Nhữ sợ hết hồn, hoảng thủ hoảng cước lùi về sau: "Ngươi... ngươi sao lại ở đây?"

Tạp Hồng ủy khuất nói: "Ta vừa bán trang sức đi ra thì gặp ngay đám người của Ly Chiêu, cứ một mạch cắm đầu mà chạy, nào ngờ chạy đến tận đây luôn."

"Không sao, an toàn là được rồi." Nạp Thiểu Song chống đỡ đứng dậy, nói tiếp: "Đi, chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi trước."

"Ni."

Ba người rời khỏi hẻm nhỏ, qua hai con đường thì tìm được một khách điếm.

Tạp Hồng nhận trách nhiệm gọi phòng, còn Tất Nhữ thì xuống trù phòng hảo hảo dặn dò trù nương chuẩn bị tảo thiện. Bản thân Nạp Thiểu Song khi mang thai thì kén chọn hơn nhiều, đồ ăn không nên quá nhiều dầu mỡ, nếu không bụng nàng sẽ rất đau.

Gọi món đặt phòng xong xuôi thì ba người đi theo tiểu nhị nhận phòng.

Phòng đặt là phòng lớn nhất, có tận bốn chiếc giường, nếu như có Cơ Thiến ở đây thì vừa đủ...

Nạp Thiểu Song nhìn cái giường trống đến ngây ngẩn, dường như nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Cơ Thiến. Biết rõ là sai lầm vẫn cứ đi, đoạn đường càng khó khăn nha đầu này càng nỗ lực, không biết nên nói kiên cường hay ngu ngốc nữa.

"Cô tử." Tất Nhữ nói: "Thức ăn đến rồi, ngài ăn liền chứ?"

"Ni."

Nạp Thiểu Song chậm chạp đứng dậy chuyển qua bàn ngồi xuống, yếu ớt nói: "Không biết A Thiến thế nào rồi?"

Tạp Hồng trầm trọng lắc đầu: "Nha đầu đó sợ lạnh như vậy, trời sắp đổ tuyết rồi, không biết có chịu nổi không..."

"Buổi tối ngủ lại hay đá chăn nữa..." Tất Nhữ buồn bã nói: "Ai sẽ thay nha đầu này chỉnh chăn chứ?"

Chén cơm trong tay nghi ngút khói, cùng Cơ Thiến ăn không dưới trăm bữa cơm, nhưng hôm nay không có nha đầu này ở cùng, thật sự cảm thấy rất khó chịu. Mọi người đều ăn không thấy vị, miễn cưỡng nuốt chút thức ăn rồi quay về giường ngủ một giấc.

Lúc tỉnh dậy cũng đã là nửa đêm, Nạp Thiểu Song lắng tai nghe ngóng, phát hiện có tiếng bước chân, rất đông, gần cả trăm người.

"Tất Nhữ! Tạp Hồng!"

Hai người lờ mờ tỉnh dậy, đồng thanh: "Cô tử, khuya rồi, nên ngủ thôi."

"Có tặc phỉ!"

Ngay lập tức hai người đều tỉnh ngủ, Tất Nhữ nghi hoặc: "Sau cô tử biết?"

"Tiếng vó ngựa, tiếng nói chuyện, lại có tiếng binh khí..." Nạp Thiểu Song đảo mắt: "Nhanh lên, chúng ta phải rời đi, tầm khoảng nửa nén nhang nữa chúng sẽ đến đó."

"Vâng!"

Tất Nhữ và Tạp Hồng vội vàng dọn những đồ có giá trị rồi dìu Nạp Thiểu Song rời khỏi khách điếm, nhưng chưa ra khỏi con phố đã thấy một đám tặc phỉ chạy đến bao vây.

Ba người vội vã lách vào một con hẻm nhỏ, hồi hộp quan sát động tĩnh bên ngoài.

"Ngay lập tức bao vậy toàn bộ!" Tên thủ lĩnh nói lớn: "Khanh Nhược Lan đẩy chúng ta rời khỏi Đông Minh, sống lay lắt ở Phiên Hữu bao nhiêu năm, chúng ta phải trả mối thù này!!"

Không rõ tại sao đám tặc phỉ này biết được bản thân ở đây mà đến, nhưng xem ra hắn thật sự kiên quyết muốn nàng phải chết. Nạp Thiểu Song không thể nhìn nữa, trong khách điếm không chỉ có nam tử mà còn có phải phụ nhân lẫn ấu hài, nếu bọn chúng tàn sát bừa bãi thì phải làm sao đây?

Nhưng câu nói tiếp theo của hắn làm nàng sợ hãi: "Thiêu rụi toàn bộ đi!"

Hai mắt Nạp Thiểu Song trừng lớn, không kịp nghĩ nhiều đã vòng ra phía sau con hẻm, đi vào khách điếm bằng lối cửa sau.

"Cô tử!!!"

Ngay lúc đó đám tặc phỉ kia cũng bắt đầu châm lửa, đem toàn bộ những người trong khách điếm gϊếŧ sạch!!

Đám cháy càng lúc càng lớn, mọi người trong khách điếm choàng tỉnh trong biển lửa, đương lúc không biết phải làm sao thì cửa sau của khách điếm được đẩy ra.

"Mọi người mau chạy!!"

Một đám nam nhân không biết xấu hổ chen lấn với người già để giành giật cơ hội sống, khiến cho một lão gia tử ngã xuống đất đầu đập vào cạnh bàn rướm máu. Nạp Thiểu Song vội chạy đến đỡ lão gia tử đứng dậy, đợi khi đám nam nhân không biết tốt xấu kia chạy ra thì dìu lão gia tử rời khỏi khách điếm vẫn đang bốc cháy.

Lão gia tử run rẩy bắt lấy bàn tay nàng: "Cảm ơn ngươi, tiểu cô nương, ngươi thật tốt bụng."

Còn chưa kịp trả lời thì một phụ nhân bắt lấy cánh tay nàng mà gào khóc: "Con của ta... con của ta..."

"Con của ngươi làm sao?"

"Ta, ta có ba đứa con, chỉ kịp ôm hai đứa chạy đi..." Phụ nhân kia khóc đến suýt ngất đi: "Làm ơn cứu con ta!! Làm ơn!!!"

Nạp Thiểu Song vội rút tay ra: "Ngươi đợi ở đây."

Nói xong liền xoay người chạy vào đám cháy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK