Nhận thấy trong điện có nhiều người, Nạp Thiểu Song nghi hoặc nói: "Mẫu hoàng, có đại điển gì sao?"
"Song nhi a." Nạp Âu thở dài, nhìn Nạp Thiểu Song nói: "Sao lại ra tay đánh nhị tỷ của con như vậy?"
Nạp Thiểu Song sửng sốt, nhìn Nạp Tuyết Ân bị khiêng trên cán nhịn không được phì cười, làm rơi cả một con thỏ xuống sàn nhà, may mắn là có A Lý bên cạnh nhặt lên giùm.
"Ngươi còn cười?" Trần quý phi hung dữ rống: "Cô tử ngươi càng lúc càng quá quắc rồi, ỷ vào thân phận của mình mà làm càn, thật không ra thể thống gì."
"A?" Nạp Thiểu Song chỉ vào Nạp Tuyết Ân, nói: "Cô đánh nàng có ba cái, ai biết nàng thảm hại như vậy đâu."
"Con còn nói!?" Tô Phỉ bước xuống ngắt eo Nạp Thiểu Song một cái, trừng mắt: "Xem hồi cung rồi bản cung trừng phạt con thế nào!"
"Nhưng cô đâu có sai!"
Nạp Thiểu Song ném cả con thỏ xuống sàn, chạy đến chỗ của Nạp Âu, kéo kéo tay áo của nàng: "Mẫu hoàng, ngài không tin Song nhi sao?"
"Ai, Song nhi, con nói rõ ra đi, mẫu hoàng tin con nhưng bọn họ không tin con thì biết làm sao đây?"
Nạp Thiểu Song bĩu bĩu môi, không nói không rằng nhấc lên khăn trùm đầu, hiển lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Đôi chân mày nho nhỏ, đôi mắt lưỡng sắc phát ra tia ủ dột, môi dẩu dẩu ra vừa nhìn đã muốn hung hăng khi dễ một trận.
Mấy vị hoàng tước bên cạnh nhịn không được chen chúc nhau xem mặt của ngũ hoàng muội, vừa thấy gương mặt nhỏ biểu lộ ý tứ bị khi dễ liền nhao nhao tranh luận giúp nàng đòi công đạo.
Nhưng vấn đề không phải ở đó, vấn đề là trên mặt Nạp Thiểu Song có một vết thương!!
Nạp Âu giống như bị giẫm phải đuôi, vỗ đầu rồng đứng bật dậy, rống giận: "Kẻ nào to gan lớn mật dám đả thương cô tử của quả nhân!?"
Nạp Thiểu Song chỉ tay vào Nạp Ân Tuyết, ũ rũ nói: "Nàng cào mặt cô, còn mắng cô là hỗn huyết tạp chủng, cô đánh lại thì cả nhà nàng đều kéo đến chỗ ngài kiện cáo cô."
Nghe những lời này của Nạp Thiểu Song, mặt Tô Phỉ nghẹn đến đỏ bừng lên, tức giận đến ôm ngực thở dốc.
Cái gì gọi là tạp chủng hỗn huyết!? Lời nói này còn có thể độc hơn nữa không!?
Nạp Âu nghe xong tức giận không thôi, mắng: "Thân là hoàng tỷ nói lời không biết suy nghĩ đã đành lại còn đả thương muội muội, bị thương rồi lại chạy đến kiện cáo, còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa hay không?"
Nạp Ân Tuyết từ trên cán bật dậy, hoảng hoảng trương trương quỳ sụp xuống: "Mẫu hoàng tha tội, là Tuyết nhi không hiểu chuyện, cầu mẫu hoàng tha thứ."
"Thật không ra gì!!" Nạp Âu rống lên một tiếng: "Lăn về cung của ngươi mà sám hối đi, thời gian này quả nhân không muốn thấy ngươi!"
Không chỉ Nạp Ân Tuyết mà Trần quý phi cũng vặn vẹo mặt mũi, lần này hại Nạp Thiểu Song không được còn bị cắn một phát, đắc tội cùng lúc với đại vương và hoàng hậu nương nương, xem ra ngày tháng sắp tới không mấy dễ chịu rồi.
Mặt không đủ dày để lưu lại nữa, Trần quý phi một đường dìu Nạp Ân Tuyết trở về cung, ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên.
Lúc này mấy vị hoàng tước bắt đầu vây quanh Nạp Thiểu Song, ai cũng mặt đầy lo lắng hỏi han đến vết thương trên mặt nàng.
Nạp Thiểu Song sớm quen với sự nhiệt tình của tước quý, cực kỳ không biết xấu hổ mà nói: "Bọn họ đánh cô đau lắm, hoàng huynh, các ngươi thấy mặt cô rồi đó, đều bị các nàng đến kêu khóc!!"
Các vị hoàng tước bắt đầu nhao nhao trách mắng Trần quý phi và Nạp Ân Tuyết, mà cũng phải trách hai người họ tự chuốc lấy nhục nhã, đắc tội với ai không đắc tội lại đi tìm Nạp Thiểu Song mà gây sự.
Lúc này Nạp Thiểu Song có cảm giác nếu như nàng không phải là thân hoàng muội của bọn họ nhất định sẽ bị đám người này tìm cách hung hăng khi dễ, đúng là một bầy sắc lang đội lốt Liễu Hạ Huệ!
Nạp Âu nhìn không được nữa, nói: "Ồn áo cái gì? Đều lui xuống hết đi."
Bị đuổi tất nhiên không dám mặt dày lưu lại, các vị hoàng tước chấp tay hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống, không quên ngoái đầu nhìn Nạp Thiểu Song thêm một cái nữa.
Đợi khi mọi người đi hết, Nạp Thiểu Song mới nhặt hai con thỏ trên sàn nhà đưa đến trước mặt Nạp Âu, cong mắt cười: "Mẫu hoàng, ngài muốn ăn canh thỏ không? Để Song nhi sai người đôn canh cho ngài ăn."
"Nha đầu, con tự lo cho mình thì hơn." Nạp Âu đau lòng trách: "Đánh nhau với một đám tước quý thì không sao, đánh với một hai quân quý thì lại để mặt mình bị thương?!"
"Ngài xem thường cô." Nạp Thiểu Song cười lộ ra răng nanh nho nhỏ, đưa tay lau vết thương trên mặt, cư nhiên lại nhòe đi!?
Tô Phỉ kinh ngạc, vội vàng nâng tiểu gương mặt lên xem, kia mặt nhỏ trắng nõn mềm mại nào có vết thương gì?
"Là yên chi." Nạp Thiểu Song đắc ý cười: "Cô biết trước sau gì bọn họ cũng sẽ vu oan cho cô nên mới dùng yên chi tạo vết thương giả."
"Thật là, như vậy cũng đùa được sao?" Tô Phỉ ôm ngực, hổn hển thở, trách: "Dọa chết mẫu hậu rồi."
"Lần sau không được như vậy nữa đâu, có gì thì tìm trẫm cùng mẫu hậu con nói chuyện, tùy tiện đánh thạc quân cho dù trẫm có bao che cho con cũng bao che không được."
"Ai~ cô biết rồi mà~" Nạp Thiểu Song nâng hai con thỏ lên, cong cong môi: "Vậy mẫu hoàng còn muốn ăn thỏ rừng không?"
Nạp Âu và Tô Phỉ đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt phì cười!!
.....................
Đêm tối phủ xuống khắp đế đô Thương Lạp, giữa đêm đen Bảo Tử Đăng như bừng sáng, rực rỡ suốt trên con đường dài. Tương truyền rằng, vào những đêm trăng tròn, nếu theo con đường Bảo Tử Đăng nở rộ có thể lên đến tiên giới, sống một cuộc sống vĩnh hằng.
Dưới ánh đèn đêm lập lòe cháy sáng, hai bóng người phản chiếu trên tường, màn gấm buông rũ, ý loạn tình mê.
Giữa sóng triều, Tô Phỉ ghì chặt lấy đầu vai bóng loáng của Nạp Âu, run giọng nói: "Nạp Âu, hứa với ta..."
Nạp Âu mặc dù gật đầu nhưng không biết có nghe được gì hay không, vẫn duy trì phấn khởi rong ruổi trong cơ thể ái hậu, đặc biệt hưng phấn, cũng đặc biệt quyến rũ.
Tô Phỉ cắn mạnh vào vai Nạp Âu, kéo lại cho nàng vài tia thanh tỉnh, đè tiếng nức nở xuống thấp nhất: "Cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải bảo hộ Song nhi, được không?"
Phát hiện ái hậu đang khóc, Nạp Âu quên luôn cả việc đang làm, hốt ha hốt hoảng giúp nàng lau nước mắt: "Đang yên đang lành nói mấy chuyện này làm gì vậy a?"
"Thần thiếp thật sự rất lo lắng." Tô Phỉ run rẩy ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đại dương ẩn chứa cả trời đau thương: "Năm đó Tây Dương thất thế, ta gả đến đây sau lưng chẳng có ai chống đỡ, trên dưới Dư quốc đều xem thường ta. Ở cạnh ngài mười năm mới có được Song nhi, lại chỉ là một tiểu quân quý. Ta biết ngài thương yêu ta, đem hậu vị giao cho ta để người khác không còn dám xem thường mẫu tử ta nữa, nhưng chuyện hôm nay khiến ta không cách nào yên tâm được. Đại vương, nhỡ như sau này chúng ta đều cưỡi hạc quy tiên, Song nhi phải làm thế nào đây? Người khác xem Song nhi là tạp chủng hỗn huyết, sau lưng không còn chúng ta chống đỡ, hài tử này tâm tính quá đơn thuần, bị người ta tính kế, bị lừa gạt phải làm sao đây?"
"Đừng sợ, ta sớm đã có tính toán cả rồi, cho dù nàng không nói ta cũng sẽ thay Song nhi an bài mọi chuyện." Nạp Âu dịu dàng trấn an tâm tình bất ổn của ái hậu: "A Phỉ, lần đầu nhìn thấy nàng ta đã biết nàng sẽ là người có thể cùng ta đi hết cuộc đời này, ngoài nàng ra thì chẳng ai có thể. Song nhi là con của chúng ta, dù là quân quý ta cũng sẽ cho nó một cuộc sống không phải lo nghĩ gì cả. Vị trí cô tử đó Song nhi đã ngồi vững, sau này ta cũng có thể danh chính ngôn thuận đem Dư quốc giao cho Song nhi, tuy nàng có chút bốc đồng nhưng là một đứa trẻ thông minh, ta tin nàng làm nên đại sự."
"Ngài muốn Song nhi thượng vị?"
"Phải, người có thể kế thừa Dư quốc chỉ có cốt nhục của nàng." Nạp Âu thâm tình nói tiếp: "Chỉ có nàng mới có tư cách sinh con nối dõi cho Nạp Âu ta."
Tô Phỉ cảm động đến rơi lệ, đột ngột ôm chầm lấy Nạp Âu mà hôn, hóa ra nụ hôn không chỉ có ngọt ngào mà còn có cả mặn đắng của nước mắt.
"Đại vương, cảm ơn ngài..."
"Phu thê bao nhiêu năm còn nói những lời khách sáo như vậy a?"
Tô Phỉ lau lau nước mắt, lại nói: "Nhưng Song nhi là quân quý, thượng vị e là..."
"Chuyện này ta cũng nghĩ qua rồi." Nạp Âu loay hoay chỉnh gối đầu cho Tô Phỉ, híp híp mắt cười: "Nếu Song nhi muốn thì có thể tự mình thượng vị, làm nữ đế quân quý, còn không thì Song nhi có thể giao đế vị cho phu quân của nàng."
"Nếu vậy phải tìm một người thật lòng đối đãi Song nhi, không vì thân phận cô tử của nàng mới lấy nàng."
"Chính vì vậy ta mới gửi thiếp đến thất quốc." Nạp Âu nói tiếp: "Chỉ cần Song nhi cảm thấy vừa ý ai, ta sẽ cho nàng lấy người đó. Kỳ thật người nàng lo lắng không phải là Song nhi mà là phu quân tương lai của nha đầu nó, xem ra ngày tháng sắp tới Song nhi có thể sẽ tìm ra được bao cát mới cho mình."
Nghe Nạp Âu nói xong Tô Phỉ liền khanh khách bật cười, lời này cũng không sai, Nạp Thiểu Song thông minh lại giỏi công phu, có khi người bị ức hiếp mỗi ngày là phu quân của nha đầu đó!
Nạp Âu hoàn hảo dỗ dành ái hậu xong, lại nũng nịu nói: "A Phỉ, nàng xem, ta chuẩn bị chu đáo như vậy, có nên thưởng hay không?"
Tô Phỉ liếc trắng mắt, nàng đại khái biết được cái tính trẻ con của Nạp Thiểu Song là kế thừa từ ai rồi!!
Mặc dù vậy nhưng trước lời thỉnh cầu tha thiết của Nạp Âu, Tô Phỉ cũng không thể làm lơ, đáp ứng nàng lần nữa lật thẻ bài.
Lão phu lão thê rồi, nồng nàn như vậy không sợ hậu bối đỏ mắt ghen tỵ hay sao?
- --------------------------------
"Mẫu hậu!!!"
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Tô Phỉ đem kéo đặt vào khay bạc, liếc mắt nhìn nha hoàn thiếp thân của mình. Tiểu nha hoàn hiểu ý liền nhanh chóng cho lui bớt cung nữ, sai người chuẩn bị một ít cao điểm cho cô tử dùng.
Sáng nào cũng vậy, cô tử sẽ luôn đến vấn an hoàng hậu nương nương, ồn ồn ào ào như vậy nhưng chưa bao giờ thấy nương nương quở trách nàng.
Nạp Thiểu Song chạy chạy rồi lại nhảy nhảy, đến bục cửa liền nhún người nhảy qua, vui vẻ chạy vào trong điện.
"Mẫu hậu ngài xem Song nhi mang gì đến cho ngài nè!"
Dứt lời, Nạp Thiểu Song liền vung vung tay ra, trong tay xuất hiện một hộp gấm nhỏ, hai tay kính cẩn dâng lên. Tô Phỉ nghi hoặc nhìn thử, nhưng cũng cầm lên mở ra xem, nguyên lai là một ít phấn hương của Tây Dương.
"Cái này cô khó khăn lắm mới mua được đó." Nạp Thiểu Song cao hứng đến hoa tay múa chân: "Đoàn thương buôn này nổi tiếng bán các loại phấn hương cao cấp của Tây Dương, nhưng lại ít khi đến Dư quốc chúng ta. Cô phải đợi hơn nửa tháng mới đợi được đoàn thương buôn này, lựa lựa chọn chọn rất lâu mới mua được hộp phấn này, mẫu hậu ngài dùng thử xem, nó được làm từ ngọc trai Tây Dương đó."
"Quý như vậy mẫu hậu cũng không nỡ dùng, đợi đến sinh thần mười sáu của con thì dùng cũng không muộn."
Nạp Thiểu Song xoay xoay làn váy hoa của mình, dẩu dẩu môi: "Đi đâu cũng nghe về chuyện sinh thần, cô chán sắp chết rồi đây."
"Làm sao lại chán?" Tô Phỉ dang tay ra, nói: "Đến, mẫu hậu ôm một cái nào."
Nạp Thiểu Song lấy lại tinh thần chạy vào lòng Tô Phỉ làm nũng: "Ngài không biết đó thôi, cô đến đâu cũng nghe hỏi chuẩn bị sinh thần đến đâu rồi, chọn được phu quân chưa, chẳng lẽ sinh thần lần này là đại hội tuyển phu sao?"
Không nghe mẫu hậu nói gì, Nạp Thiểu Song có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn thử, phát hiện sắc mặt mẫu hậu có phần khó coi.