Cơ Thiến ôm chầm lấy eo của Nạp Thiểu Song, hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh, sợ rằng một lúc không để ý thì quân của Ly Chiêu sẽ đuổi kịp mất.
Tạp Hồng thúc ngựa theo phía sau, hét lên: "Cô tử, bọn họ thật sự không đuổi theo chúng ta!"
Nạp Thiểu Song cắn chặt răng chịu lựng cái lạnh của đêm thu: "Không biết có phải quỷ kế gì không nữa..."
Tất Nhữ ngồi phía sau lưng Tạp Hồng, lo lắng nói: "Lẽ nào bọn họ không đoán ra được chúng ta bỏ trốn đến đây?"
"Cô không biết." Nạp Thiểu Song thúc mạnh chân vào bụng ngựa: "Tới đâu thì tới, thoát được thì tốt."
Tạp Hồng vội vã đuổi theo phía sau Nạp Thiểu Song, hai con ngựa lao băng băng trong đêm như một mũi tên. Tất cả đều không biết mình sẽ đi về đâu, nhưng còn đường thì còn đi được, nhất định trời sẽ không phụ lòng người.
Chẳng mấy chốc màn đêm tăm tối lạnh lẽo cũng nhường chỗ cho những tia sáng ấm áp, một ngày mới lại bắt đầu.
Các nàng đi rất xa rất lâu, đi đến ngựa cũng mệt mỏi không thể tiếp tục nữa mới đi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi. May mắn tìm được một nhà trọ ở nơi thâm sơn cùng cốc, tiểu nhị thấy các nàng đến thì niềm nở ra đón.
"Khách quan, mời vào."
Nạp Thiểu Song cả ngày bôn ba mệt mỏi, giờ chỉ muốn tìm cái gì lót dạ rồi ngủ một giấc thật sâu mà thôi.
"Cho ta một phòng lớn."
"Vâng, mời các vị lên lầu."
Tiểu nhị đi trước dẫn các nàng lên phòng, cầu thang khá hẹp nên chỉ có thể đi từng người, mỗi khi bước đi đều vang lên âm thanh kẽo kẹt gai người.
"Tiểu nhị, ở đây có bán đồ ăn chứ?"
"À không, cô nương muốn mua đồ ăn thì có thể ra chợ sau đó mang về đây để trù nương giúp ngài nấu."
"Chợ?" Nạp Thiểu Song nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng thật sự là có chợ.
"Cảm ơn ngươi."
Tất Nhữ dúi bạc vào tay của tiểu nhị rồi đem cửa phòng đẩy ra, bên trong lác đác bụi bẩn rơi xuống, thậm chí giường ngủ cũng nhỏ xíu ọp ẹp.
"Chúng ta ở tạm đây đi, chiều nay sẽ lên đường."
Nạp Thiểu Song đặt tay nải lên bàn, nói tiếp: "Các ngươi ở lại trông chừng Cơ Thiến, cô đi chợ mua chút đồ."
"Để Tạp Hồng đi..."
"Không cần." Nạp Thiểu Song đánh gãy lời nàng: "Cô đi một chốc rồi về, hảo hảo trông chừng Cơ Thiến đi."
"Ni."
Nạp Thiểu Song hài lòng gật đầu, chụp vội một ít ngân lượng đi xuống chợ mua ít thức ăn lót dạ.
Đi mấy bước đã đến nơi, nhưng đồ ăn không đa dạng như nàng đã nghĩ, lác đác cũng chỉ có mấy hàng quán bán trà bánh với hàng thịt cá sống. Tạm mua một ít thịt cá để cho trù nương nấu một bữa, Nạp Thiểu Song định tìm mua gạo, kết quả lại không có nơi nào bán gạo, đành phải mua mấy cái bánh nướng thay cho cơm.
Đồ ăn ở đây ít ỏi đến mức Nạp Thiểu Song muốn mua nhiều hơn cũng không có, tạm hài lòng với những thứ mình mua được, vội vội vàng vàng chạy trở về khách điếm.
Cửa khách điếm đóng kín, ngựa ở ngoài nhởn nhơ ăn cỏ.
Hai chân mày Nạp Thiểu Song thoáng chau lại, cảnh giác đem cửa đẩy ra.
Tiểu nhị như cũ chạy ra, thấy nàng thì nói: "Khách quan đi lâu vậy? Thức ăn đâu?"
Nạp Thiểu Song đưa túi thịt cá cho tiểu nhị, nhưng khi hắn sắp lấy thì nàng lại thu tay lại: "Không có gì đặc biệt chứ?"
Tiểu nhị híp mắt cười: "Không có."
Nạp Thiểu Song lần nữa đưa túi đồ cho hắn, không nhanh không chậm đi lên lầu.
Đứng ở ngoài cửa, Nạp Thiểu Song âm thầm thở dài, vươn tay đẩy cửa ra.
"Cô tử chạy đi!"
Ở bên trong, một đám quân bao vây khắp phòng trọ nhỏ, vài tên đang bắt trói nhóm người Tạp Hồng, chăm chăm dán chặt mắt lên người nàng.
Ly Chiêu ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng khép quạt giấy, cười nói: "Cô tử thật lợi hại, đi được một đoạn xa như vậy."
"Cô tử mau chạy đi!!" Tất Nhữ thét lên: "Mặc kệ bọn tôi!!"
"Đúng là ngoan cố." Ly Chiêu liếc nhìn thuộc hạ của mình, hắn hiểu ý liền vung tay tát Tất Nhữ hai cái, trên gò má hồng hồng lưu lại dấu bàn tay đỏ ửng.
"Dừng lại!" Nạp Thiểu Song siết chặt nắm tay, rít từng chữ trong cổ họng: "Không được làm hại họ!"
"Vậy thì theo ta về."
Ly Chiêu đứng dậy, phủi phủi tay nói: "Nơi tồi tàn như vậy không dành cho nàng đâu, cô tử của ta à."
"Đừng nghe theo ả ta!!" Lần này đến Tạp Hồng: "Cô tử ngài mau đi đi!"
"Nàng có thể đi." Ly Chiêu vươn tay kéo mạnh Cơ Thiến ném xuống đất, kéo khóe môi, nói: "Thuộc hạ của ta hôm nay có dịp vui chơi tận hứng rồi."
"Tiện nhân!"
Nạp Thiểu Song nghiến chặt hàm răng, lấy hết dũng khí bước vào trong phòng, ngay lập tức tất cả mũi kiếm đều chĩa về phía nàng.
"Cô theo ngươi, tha cho bọn họ đi."
"Thức thời như vậy mới tốt chứ."
Ly Chiêu phất tay áo, đám thuộc hạ hiểu ý liền thu kiếm lại, nghiêm chỉnh đứng bao vây trước cửa.
"Đi nào."
Nạp Thiểu Song cắn chặt răng, đưa mắt nhìn nhóm Tạp Hồng một lần nữa rồi mới nhấc chân đi theo Ly Chiêu.
Lúc ra đến cửa, đột nhiên con bảo mã mà Nạp Thiểu Song cưỡi hôm qua lại giãy dụa muốn thoát khỏi dây trói, co chân quẹt quẹt mấy đường trên mặt đất khiến bụi bay mù mịt.
Ly Chiêu đứng nhìn nó rất lâu, cũng không có ý giúp nó thoát khỏi dây trói.
Con ngựa giãy dụa mạnh hơn, dây trói chịu không nổi sức căng liền đứt ra làm hai. Như một cơn gió, nó phóng thẳng đến chỗ của Ly Chiêu, hất tung cái bờm xinh đẹp của mình, hai mắt lấp lánh phát sáng nhìn nàng.
"Nó..."
"Đây là con ngựa yêu quý của ta." Ly Chiêu vuốt đầu bảo mã, khóe môi nhếch lên: "Nếu như hôm qua nàng không dẫn nó đi thì ta đã không biết được quỷ kế của nàng."
Hai mắt Nạp Thiểu Song trừng lớn, vạn vạn không thể tin được nàng đã dẫn theo nội gián, giận đến độ mặt mũi cũng trướng hồng lên.
Ly Chiêu nắm cương ngựa xoay người nhảy lên, an toàn ngồi lên lưng bảo mã, tay còn lại đưa về phía Nạp Thiểu Song. Bất đắc dĩ đưa tay cho đối phương nắm lấy, cả người bị kéo mạnh rời khỏi mặt đất, rơi hẳn vào vòng tay phảng phất mùi hương trầm thơm mát.
"Mang theo cả họ."
"Được thôi."
Ly Chiêu phân phó thân tín của mình: "Đưa ba người kia theo, không được đụng đến một sợi tóc của chúng."
"Vâng."
Lần nữa quay lại nhìn Nạp Thiểu Song: "Thế nào?"
Đối phương không trả lời, chỉ hừ một tiếng coi như đáp lại.
Ly Chiêu bật cười, nâng chân thúc vào bụng ngựa, một đường quay trở về hoàng thành.
Nghi vấn trong lòng không giải thì Nạp Thiểu Song ăn không ngon ngủ cũng không yên, nàng nói: "Tối hôm qua ngươi biết cô bỏ trốn sao không đuổi theo bắt cho rồi? Cứ phải đợi đến hôm nay làm gì?"
"Ta muốn xem tiểu dã miêu nàng chạy được bao xa." Ly Chiêu đưa mắt nhìn người trong lòng, giảo hoạt cười: "Chạy cũng xa thật đấy."
"Nếu biết trước cô đã không dừng lại." Nạp Thiểu Song rít một tiếng: "Đám người trong khách điếm là một giuộc với ngươi."
"Ai thấy ngân lượng lại không sáng mắt bao giờ." Ly Chiêu nói tiếp: "Bán đứng nàng mà có được số tiền mà có khi cả đời họ cũng không bao giờ có nổi, nàng nghĩ họ sẽ làm không?"
"Đám ô hợp!"
"Thôi nào." Ly Chiêu thúc mạnh vào bụng ngựa hơn, nói: "Nàng cũng không bao giờ thoát khỏi ta đâu."
"Đừng quá đắc ý."
Ly Chiêu càng cười lợi hại hơn nữa, thuận tay xoa đầu của Nạp Thiểu Song.
Gió cát cuồn cuồn sau lưng, mọi thứ dần trở nên mịt mờ và mông lung...
...
Tẩm cung lần trước bị Nạp dã miêu thiêu rụi nên Ly Chiêu chỉ có thể đưa nàng đến một nơi khác, so với tẩm cung đầu thì rộng lớn, bài trí bên trong cũng tinh xảo hơn. Lần này không còn thô lỗ ném Nạp Thiểu Song lên giường nữa, Ly Chiêu đem nàng ấn sát vào trong tường, ngón tay thanh mảnh ve vuốt sườn mặt tinh xảo kia.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Đoán xem."
Nạp Thiểu Song cười khẩy: "Ngươi từng nói không hứng thú."
"Ta còn nhớ."
"Vậy thì buông cô ra!"
Ly Chiêu bật cười, ở bên vành tai trắng nõn kia cắn một cái: "Nhưng giờ có vẻ như tốt hơn rồi."
"Ngươi đúng là điên rồi." Nạp Thiểu Song lẩm bẩm: "Gương mặt cô như vậy ngươi cũng có được suy nghĩ đó, xem ra khẩu vị ngươi nặng thật."
"Ha hả, cảm ơn đã khen."
"Giờ thì dừng trò đùa đó được rồi."
"Ta không đùa." Ly Chiêu thở một hơi bên tai nàng, bàn tay lướt trên cái eo nhỏ cố tình xoa hai cái: "Cô tử của Dư quốc, đúng thật là cực phẩm."
"Tiện nhân."
"Miệng nhỏ xinh đẹp không nên thốt ra mấy lời đó."
Ly Chiêu bắt lấy cằm của Nạp Thiểu Song, ý cười trong mắt càng thêm đậm.
Trong lòng Nạp Thiểu Song hoảng hốt, giãy dụa muốn thoát thì càng bị siết đau hơn, mở trừng trừng mắt nhìn nữ nhân vô sỉ trước mặt. Đối phương có vẻ rất thích trò đùa này của mình, ngón tay vuốt ve phiến môi mềm của Nạp Thiểu Song, trên mặt đầy vẻ tò mò muốn biết mùi vị của nó.
"Nếu ngươi dám làm bậy cô sẽ... ưʍ..."
Nạp Thiểu Song trợn trừng mắt, thật sự không nghĩ Ly Chiêu dám hôn mình, gương mặt này của nàng không dọa chết nàng ta thì thôi, sao có thể...
Hành động phản kháng của Nạp Thiểu Song khiến Ly Chiêu cực kỳ không hài lòng, mạnh tay siết chặt cằm nhỏ kia hơn, kéo vào một nụ hôn sâu hơn. Đầu lưỡi ma mãnh lả lướt trên hai phiến môi mềm, muốn tiến sâu vào thì bị chủ nhân của đôi môi ngăn cản, cố sức cắn chặt răng không cho xâm phạm dù là một tấc.
Ly Chiêu không thể hiện gì là tức giận, nhưng lực ở tay lại mạnh hơn một chút nữa, khiến cho Nạp Thiểu Song phải hét lên một tiếng đau đớn. Ngay lúc đó chiếc lưỡi trơn trượt thành công tiến vào khoang miệng ấm nóng, tìm chiếc lưỡi nhỏ hồng còn lại chơi đùa.
Nạp Thiểu Song giãy dụa thì càng chịu đau hơn, nhân lúc Ly Chiêu không để ý khép chặt răng muốn cắn vào miệng của nàng ta.
Vừa lúc đó cả người bị đẩy mạnh ra, Ly Chiêu đột nhiên xoay người ngồi thụp xuống, đưa tay che miệng kịch liệt ho. Trong lòng Nạp Thiểu Song khó chịu, là nàng ta chủ động hôn nàng, sau bây giờ lại bày ra dáng vẻ buồn nôn rồi còn ho phụ họa cho kịch tính như vậy?
"Này, ngươi..."
Nạp Thiểu Song định trào phúng mấy câu lại cảm thấy có gì không đúng, ho lợi hại như vậy hình như không phải là giả vờ.
"Ly Chiêu, ngươi sao vậy?"
Bắt lấy bả vai của đối phương dùng sức xoay lại, kết quả đối phương yếu ớt đến mức cả người đổ sụp xuống sàn nhà ngất xỉu, lòng bàn tay nhiễm đầy máu.
"Ly Chiêu!!!"