• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vừa sáng, Hàm Quang điện đã chật ních người, các vị hoàng tước tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được ngồi ở vị trí gần cô tử nhất, giống như sợ người ta hoành đao đoạt ái.

Nạp Âu nhìn thấy nhiều hoàng tước tranh nhau đến vì nhi nữ của mình không khỏi hài lòng, trong lòng cũng mười phần đắc ý, tranh thủ cơ hội này khó dễ đám hoàng tước coi trời bằng vung này cũng tốt.

Các hoàng tước thạc quân khác sớm đã có mặt, chỉ là không thấy cô tử đâu cả, xem ra là ngủ chưa dậy. Mà ở đây chẳng có ai dám mở miệng thúc giục, kiên trì chờ đợi, chỉ cần ngươi đẹp là có quyền dày vò người khác!

Nạp Ân Tuyết tất nhiên cũng có mặt, liếc mắt một cái đã thấy một vị nữ tính hoàng tước mặc cẩm phục bạch sắc, thắt lưng giắt một thanh loan đao, nhất phái tao nhã thanh lịch. Tóc dài cẩn thận dùng kim quan cố định, cài thêm một cây trâm bạch ngọc giữ cho tóc không rơi xuống, các góc mặt đẹp đẽ cũng được phơi bày toàn bộ ra ngoài.

Nghe nói, vị này là Việt vương của Đông Minh.

Bên cạnh thất công chúa Nạp Hoành Cơ lại nhìn trúng một vị nữ tính hoàng tước, tóc dài không cột, tùy hứng xõa ra, dùng vài kiện phụ sức trang trí. Trên người mặc một bộ cẩm phục hắc sắc, cổ áo cao thêu lan ngọc điểm, bên hông giắt sáo ngọc, chậm rãi thưởng thức chén trà trong tay.

Người này là Tầm vương của Đông Minh quốc Khanh Nhược Lan.

Trong lúc chờ đợi cô tử, Nạp Hoành Cơ nôn nóng muốn đến bắt chuyện, lại không để không chú ý lễ tiết, chỉ đành siết khăn tay nhìn về phía Khanh Nhược Lan.

Phát hiện ra có người nhìn mình, Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn thử, nhận ra là quân quý thì hữu lễ gật đầu đáp lại.

Nạp Hoàng Cơ suýt chút đánh rơi chén trà, mặt mũi trướng đỏ, e lệ nâng khăn cúi đầu.

Chờ đợi rất lâu mới nghe thấy tiếng thông truyền bên ngoài, mọi người trong điện nhất tề hướng về phía đại môn.

Đi đầu là một hồng y nữ tử, mặc trên người trang phục truyền thống của Dư quốc, họa tiết trên y phục là Bảo Tử Đăng hoa. Đầu đội phượng quan, tóc vấn cầu kỳ, phủ khăn trùm đầu màu đỏ, tựa như một tiểu tân nương. Vạt áo phía sau kéo lê thật dài, cung nữ phải giúp nàng cầm lên tránh dính bẩn, bên cạnh còn có người rải hoa.

Không sợ làm lố chỉ sợ làm không đủ lố!!

Lúc đi ngang qua Khanh Nhược Lan, hai mắt Nạp Thiểu Song trợn lớn, vốn đang đi lên lại bước lùi lại, một phát xông thẳng đến bàn của nàng.

"Ngực to!? Ngươi là hoàng tước sao?"

Khanh Nhược Lan liếc nàng một cái: "Bản vương có tên họ đàng hoàng."

Nạp Thiểu Song phát hiện mình lỡ lời rồi, xấu hổ nói: "Ngươi... ngươi sao không nói?"

Khanh Nhược Lan cười khẩy một cái, tiếp tục thưởng thức chén trà trong tay.

Nạp Thiểu Song giận đến mức muốn đập đầu Khanh Nhược Lan xuống bàn, nghiến muốn mòn hết cả hàm răng. Hay rồi, nàng đắc tội với cả vương gia một nước, nhỡ như nàng ta nói xấu nàng trước mặt mẫu hoàng thì nàng thảm rồi!

Nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc như vậy, Nạp Âu có chút vui vẻ, không ngờ cũng có tước quý khiến nhi nữ nhà nàng chú ý, nhịn không được mà lên tiếng.

"Song nhi, con quen biết Tầm vương sao?"

"Không quen!" Nạp Thiểu Song vừa nghiến răng vừa nói: "Chưa từng gặp qua."

Nạp Âu: "..."

Tô Phỉ hắng giọng, nói: "Song nhi, không được vô lễ!"

Hình tượng thục nữ vừa xây dựng đều bị đạp đổ hết, Nạp Thiểu Song giống như khủng long đi, giậm uỳnh uỳnh trên sàn nhà, một đường trở về chỗ ngồi của mình, mũi thở phì phì ra khói.

Khanh Nhược Lan dời tầm mắt khỏi chén trà, chỉ vào ngực của mình, rồi chỉ vào Nạp Thiểu Song, nhếch nhếch môi.

Nạp Thiểu Song cách một tấm sa mạn mỏng nhìn thấy rõ hành động của Khanh Nhược Lan có ý nghĩ gì, giận đến chụp cả cái bàn vang lên tiếng rắc rắc. Chợt nhớ đến miếng lót ngực, Nạp Thiểu Song hất cằm, ưỡn ngực, nhếch môi châm chọc.

Có lẽ Khanh Nhược Lan cũng phát hiện Nạp Thiểu Song dùng ngực giả, nhịn không được cúi đầu che miệng cười.

Nạp Thiểu Song trợn mắt, vỗ bàn chỉ vào mặt Khanh Nhược Lan: "Ngươi cười cái gì? Ai cho phép ngươi cười?"

Khanh Nhược Lan hắng giọng, ngẩng đầu, diện vô biểu cảm đáp lại: "Bản vương không có cười."

"Ngươi rõ ràng vừa cười!"

Nạp Thiểu Song bước ra khỏi chỗ ngồi của mình, xông thẳng đến bàn của Khanh Nhược Lan, hung dữ rống: "Ngươi là ghen tỵ ngực của cô lớn hơn ngực của ngươi đi?"

Khanh Nhược Lan nhấc mi, nhất phái thản nhiên: "Bản vương cần gì cùng đồ giả ghen tỵ?"

"Ngươi nói cái gì đồ giả?"

"Miếng lót ngực rơi ra rồi kìa."

Nạp Thiểu Song theo bản năng ôm ngực mình lại, nhìn xuống mới phát hiện miếng lót ngực không có rơi ra, còn Khanh Nhược Lan thì đang che miệng cười đến run rẩy.

"Ngươi dám cười nhạo cô?!"

Nạp Thiểu Song giận đến vỗ ngực, thật không may hai miếng lót ngực mà A Lý cho nàng không phải loại dán vào, mà là có khung để có thể nhét thêm vải độn vào trong. Vỗ một cái thì lỡ tay làm cho miếng lót ngực lõm vào trong, vạt áo thật dày cũng ép xuống, để lộ một bên ngực thì phồng to, một bên thì lõm ngược.

Hóa ra nữ nhân mà điêu ngoa quá, ngực cũng có thể lõm vào trong...

Khanh Nhược Lan bật cười ra tiếng, tay phải vịn cạnh bàn để cố định thân thể, nghẹn đến trán đổ đầy mồ hôi.

Nạp Thiểu Song hóa đá...

A Lý đứng gần nhất tất nhiên sẽ phát hiện tình hình, vội vàng xốc lên khăn trùm đầu của Nạp Thiểu Song, cách một lớp y phục giúp nàng chỉnh lại khung lót ngực, một lúc thì miếng lót cũng chịu phồng lên lại.

Trộm lau mồ hôi một cái, A Lý phát hiện cô tử đang hóa đá, liền gọi nàng một tiếng.

Nạp Thiểu Song xấu hổ vô cùng, lưu loát rút hai miếng lót ngực ra ném vào người Khanh Nhược Lan, rống: "Ngươi giữ lấy mà dùng!! Cô không thèm!!"

Nói xong liền xoay người bỏ chạy, mặt mũi nào để nàng nhìn tổ tông Nạp gia đây!?

Cả điện hóa đá, vốn dĩ mỗi bàn đặt cách nhau rất xa, sự việc diễn ra cũng không ai nghe thấy được ngoài ba người các nàng. Ban đầu thấy Nạp Thiểu Song đến bàn Khanh Nhược Lan tranh cãi gì đó, mày đưa mắt lại cực kỳ mờ ám. Tiếp đến là Nạp Thiểu Song đứng ngốc lăng ra, cung nữ tiến đến chỉnh lý y sam cho nàng, cuối cùng là thấy nàng nhét cái gì đó vào người của Khanh Nhược Lan rồi bỏ chạy mất.

Trong đầu những người trong điện hiện lên bốn chữ: Tín vật định tình!!!

Những tước quý trong điện ai oán liếc nhìn Khanh Nhược Lan, trên mặt lộ rõ vẻ ghen tỵ.

Chỉ có Khanh Nhược Lan biết "tín vật định tình" kia là cái gì, lại sợ người khác bắt gặp vội vàng đem giấu vào tay áo, chống đỡ nở nụ cười với Nạp Âu.

Nạp Âu cực kỳ phấn khởi nói: "Xem ra Tầm vương đúng là cùng cô tử quen biết."

"Có duyên gặp gỡ hai lần." Khanh Nhược Lan chấp tay, nói: "Không giấu đại vương, ta là người đã cứu cô tử trên phố."

"Hóa ra là Tầm vương, ta có nghe cô tử nhà ta nói qua." Nạp Âu quay lại, đối với Tô Phỉ nói: "Tử Đồng, Tầm vương này là vị đã cứu Song nhi trên phố lúc Song nhi từ trên tửu điếm rơi xuống."

Tô Phỉ sửng sốt, rồi vội vàng nói: "Hóa ra là Tầm vương, cảm ơn ân cứu mạng của ngài, Song nhi đúng là có mắt nhìn người mà."

Khanh Nhược Lan cũng không có phản bác, cười cười đáp lại: "Hoàng hậu nương nương không cần khách sáo."

"Mẫu hậu, ngài nói luyên thuyên cái gì vậy a?"

Mọi người đổ mắt nhìn ra cửa, lại thấy Nạp Thiểu Song quay trở về, đang vịn cạnh cửa thở hồng hộc. Có lẽ do cảm thấy mình chạy ra khỏi điện như vậy có chút không hợp lẽ cho nên mới quay trở về, vừa vặn nghe mấy lời này của mẫu hậu, nhịn không được mà cắt ngang câu chuyện.

Nạp Thiểu Song bước trở lại vào điện, cao giọng nói: "Cô muốn công bằng với tất cả những người ở đây, ai đến cầu thân đều phải tham gia trận tỷ võ chiêu thân vào ngày mai."

Tước quý bốn phía nhao nhao lên, không khỏi cảm thấy đánh nhau với một quân quý có chút mất mặt.

Khanh Nhược Lan hỏi: "Nếu thắng thì sao?"

"Vào vòng hai." Nạp Thiểu Song chỉ tay vào Khanh Nhược Lan mà nói: "Thể lệ sẽ nói sau, khi nào ngươi vào được vòng hai rồi hẳn hỏi tiếp."

Khanh Nhược Lan nhếch môi, mấp máy môi mỏng: Cẩn thận rớt miếng lót ngực.

Nạp Thiểu Song trợn mắt, thề ngày mai phải trên lôi đài hạ gục nữ nhân không biết xấu hổ này!!

- -------------------------------

Khách đường xa đến không thể không tiếp đón, lại nói Dư quốc là một đế quốc hiếu khách, chỉ cần là ai đến cũng sẽ được đón tiếp vô cùng nồng hậu. Chưa kể hôm nay là sinh thần của cô tử Dư quốc, yến tiếc so với thường ngày còn lớn hơn gấp mấy lần. Dọc đường đi đặt những trản đèn vàng, bốn phía giăng dải lụa đỏ, hoa đăng thả lên trời không biết bao nhiêu cái, dưới đất rải đầy cánh hoa Bảo Tử Đăng xinh đẹp.

Các vị hoàng tước ngồi trong điện nho nhỏ thảo luận với nhau, đợi khi nghe thông truyền thì vội vàng đứng lên chấp tay.

Dư vương Nạp Âu tiêu sái dẫn đầu, phía sau là vương hậu, tiếp đến mới là tám vị hoàng tước, cuối cùng là sáu vị thạc quân tư sắc khuynh thành. Mọi người quan sát rất kỹ vẫn không thấy cô tử đâu cả, bắt đầu nhao nhao lên, gấp gáp nhìn về phía Nạp Âu.

Lúc này Nạp Âu chỉ cười cười cho qua, cũng không có nói gì.

Vấn đề là cả Nạp Âu cũng không biết nha đầu nhà nàng đi đâu rồi!!!

Khi ngồi xuống tọa ỷ của mình, Nạp Âu lén lút trao đổi với Tô Phỉ: "Vẫn tìm không ra sao?"

Tô Phỉ gấp đến vặn khăn tay, nhỏ giọng nói: "Không tìm ra, thiếp đã dặn nó rồi, vậy mà..."

Nạp Âu đỡ trán, có chút hít thở không thông, nha đầu này sao không bao giờ khiến các nàng đỡ lo lắng vậy chứ!?

Bên dưới các tước quý lại tiếp tục tranh nhau nghị luận, chẳng biết có ai đó lại cao giọng than phiền, chưa được bao lâu thì lao xao cả lên.

Trần vương của Phiên Hữu nhịn không được đứng dậy: "Đại vương, bọn ta lặn lội đường xa đến đây là để gặp cô tử, nàng không đến gặp bọn ta thì có chút không khách khí rồi!"

"Phải đó!" Tích vương của Nhữ Phồn vung vung tay, vẻ mặt trầm trọng: "Có phải cô tử các ngài cảm thấy hoàng tước bọn ta không đáng để gặp mặt không?"

Nạp Âu cảm thấy đau đầu không thôi, vội đứng dậy nói: "Các vị hiểu lầm rồi, nha đầu của bọn ta đang bận rộn trang dung mà thôi, một lát sẽ ra ngay."

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc như vậy thì Nạp Hoành Cơ và Nạp Ân Tuyết cùng đứng lên, chấp tay nói: "Mẫu hoàng, trong lúc chờ đợi cô tử, ngài để bọn con hiến một khúc vũ tặng các vị hoàng tước được không?"

Sau sa mạn không biết được dung mạo, nhưng phẩm cấp cùng giọng nói thì không che giấu được, các vị hoàng tước cũng cảm thấy hiếu kỳ, không biết hai tiểu thạc quân này có dáng vẻ gì nữa.

Nạp Âu tất nhiên sẽ đồng ý, nàng chờ còn không kịp, bây giờ kéo dài thêm chút ít thời gian thì kéo dài.

Bên dưới cũng đã bớt xôn xao, Khanh Hi Thần đảo mắt nhìn qua chỗ Khanh Nhược Lan, đè thấp giọng: "Ngươi thấy có phải cô tử bọn họ bỏ trốn rồi không?"

Khanh Nhược Lan nhìn nước trà trong chén, thản nhiên trả lời: "Liên quan gì đến ta?"

Khanh Hi Thần phất tay, chẳng buồn nói đến nữa, nàng nói với đầu gối còn vui vẻ hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK