"Cô tử, ngài về... Tầm vương sao lại như vậy!?"
Tầm vương từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, ngay cả đôi giày cũng không ngoại lệ, có cảm giác như vừa được vớt từ dưới nước lên. Nhìn qua cô tử, thấy nàng trong tay ôm một cành hoa sen trắng, A Lý cũng đoán được bảy tám phần.
Nạp Thiểu Song áy náy mà nói: "Tầm vương muốn hái hoa cho ta, nên mới..."
A Lý hiểu ý, vội vàng phân phó người chuẩn bị khăn sạch với than lô đến, không quên nhắc nhở: "Cô tử, mấy ngày nay trời lạnh, để Tầm vương mặc y phục ướt như vậy có điểm..."
Nạp Thiểu Song quay lại nhìn Khanh Nhược Lan từ trên xuống dưới, cũng cảm thấy có điểm không ổn thỏa, liền nói: "Hay là ngươi về phòng của mình trước đi."
"Không gấp." Khanh Nhược Lan thản nhiên nói: "Một lúc là khô thôi."
"Nhỡ như nhiễm phong hàn thì làm sao?"
"Ta cũng không phải quân quý đụng một cái là nhiễm phong hàn đâu."
Nạp Thiểu Song hé miệng định trách lại nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt ở phía sau lưng: "Đúng là cô tử rất thân thiết với lệnh muội."
Hốt hoảng quay đầu lại, chỉ thấy Khanh Hi Thần một bộ dạng mất mát nhìn nàng, ánh mắt kia chính là oán trách cùng không cam tâm.
"Việt vương ngài..."
Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn đến, mở miệng: "Biết rõ còn cần chi hỏi lại?"
"Thất lễ."
Khanh Hi Thần khom người chấp tay cáo từ Nạp Thiểu Song xong liền phất tay áo rời đi, thân ảnh bạch y rất nhanh khuất sau hàng dương liễu xanh rợp.
"Hi Thần!!!"
Nạp Thiểu Song muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến đuổi theo rồi nàng sẽ phải nói cái gì, chẳng phải càng giải thích càng chứng minh nàng có tật giật mình hay sao? Hơn nữa với thân phận cô tử một nước nàng không thể đuổi theo giải thích được, mặt mũi của Nạp tộc đều sẽ bị nàng đạp nát hết.
"Đừng tin tưởng Khanh Hi Thần như vậy."
Nghi hoặc nhìn ra phía sau: "Ý gì?"
Khanh Nhược Lan không có trả lời, chậm chạp nắm lấy bàn tay của Nạp Thiểu Song, chỉ đơn giản là nắm như vậy, ngay cả một lời giải thích cũng không có nghe thấy.
Càng lúc Nạp Thiểu Song càng hiểu không nổi Khanh Nhược Lan, người này quá mức thần bí, lúc thì gần đến mức tưởng như có thể chạm, lúc lại xa tận thiên nhai. Luôn đặt ra một khoảng cách, vượt qua thì nàng lùi lại, còn lùi lại thì nàng tiến đến, cứ như vậy lúc xa lúc gần, thật không cách nào hiểu thấu tâm tư kia.
"Khanh Nhược Lan."
"Hửm?"
"Ngươi như vậy thần bí, ta càng lúc càng không hiểu được ngươi. Ta là một người rất đơn giản, càng không thích cảm giác thiếu an toàn, nếu như ngươi cứ như vậy, ta thật không cách nào chịu đựng nổi."
Khanh Nhược Lan nghe xong, cẩn thận nghiền ngẫm, cuối cùng là ảm đạm nở nụ cười: "Là do Nạp đế quá yêu thương nàng, nếu nàng sống ở một nơi khắc nghiệt như ta thì thiên chân năm đó cũng chỉ là thứ bỏ đi."
Nạp Thiểu Song không nói nên lời, chỉ biết yên lặng.
Phải, nàng sống rất thoải mái, chưa từng nếm qua mùi cực khổ, vậy nàng lấy lý do gì oán trách người khác? Đổi lại nàng không phải cô tử, mẫu hậu không phải là người mà mẫu hoàng yêu thương, nàng cũng chẳng khác hoàng huynh hoàng tỷ là bao nhiêu.
Chỉ trách cuộc sống nàng quá bằng phẳng, chưa từng đối đầu với sóng gió, mọi thứ đều đã có mẫu hoàng như đại thụ che chắn cho nàng. Nghĩ đến đây, Nạp Thiểu Song cười giễu chính mình, nàng giống như con chim non, rời khỏi tổ ấm thì cũng chỉ có thể bị sóng gió dìm chết, ngay cả giãy dụa cũng không thể.
Khanh Nhược Lan nhìn thấy Nạp Thiểu Song như vậy, nhịn không được đau lòng, dịu dàng đem nàng phủng trong vòng tay, dịu dàng lại thâm tình mà nói.
"Đừng lo lắng, ta cường đại như vậy cũng chỉ để bảo vệ nàng, nàng cứ là nàng, có thể tùy hứng, có thể nghịch ngợm, ta chỉ mong có thể nhìn thấy nàng thiên chân như vậy cả đời."
Nạp Thiểu Song từng nghe qua rất nhiều lời hoa mỹ ve vãn, nhưng chưa từng thấy qua một ánh mắt chân thành, dường như từng câu từng chữ nàng ấy phát ra đều xuất phát từ trái tim nhiệt huyết ấy.
Con người, luôn khát cầu cảm giác an toàn tuyệt đối...
===============
Sáng sớm các vị hoàng tước nhận được thiếp mời dự yến vào tối hôm nay, dự yến là phụ, tham gia thử thách mới là chính. Nếu ai thắng được vòng này sẽ là người chiến thắng, với yêu cầu là hai vòng trước phải thắng được ít nhất một vòng.
Khanh Nhược Lan lúc này có nhiều lợi thế nhất, vòng một nàng đứng đầu bảng, vòng hai nàng cũng là người thắng cuộc, giờ chỉ cần thắng thêm vòng này thì sẽ không cần hồi hộp chờ đợi nữa.
Đêm tối đến rất nhanh, bao trùm cả Dư quốc, ánh sáng lấp lánh từ những ngôi sao trên trời soi chiếu xuống mặt hồ lạnh như băng.
Mọi người tập trung ở trong điện rất sớm, ai cũng căng thẳng chờ xem thử thách cuối cùng này là gì.
Nha hoàn vẫn tất bật đi tới đi lui chuẩn bị, nhạc sư thì ngồi ở một góc tán gẫu với nhau, ở giữa điện đặt một vũ đài lớn, bốn phía lụa đỏ buông rũ. Trống lớn mười cái, trống nhỏ cũng hơn hai mươi cái, tỳ bà, thập lục cầm đều có đủ, cảm giác như đây là một buổi tuyển chọn nhạc sư cho Lễ Nhạc Ti hơn.
Cung nữ thắp lên những trản đèn dọc đường đi, đem cả Kim Hoa điện thắp đến chói mắt.
Qua một lúc thì thấy các vị hoàng tước và công chúa của Dư quốc đi vào, an ổn ngồi ở góc bên trái, không quên chấp tay chào hỏi các vị khách đường xa đến cầu thân. Không lâu sau Nạp đế và vương hậu cũng đến, tiến về vị trí của mình an tọa, không quên quét mắt nhìn các vị hoàng tước trước mặt, hài lòng gật đầu.
Một tiếng trống vang lên, theo sau là tiếng đàn tỳ bà uyển chuyển thanh thoát.
Một đoạn tay áo xuất hiện, quấn quanh xà nhà, hồng y tiên diễm từ trên cao đáp xuống, chân váy xòe rộng như một đóa hoa đang độ nở rộ. Khăn trùm đầu che khuất khuôn dung tinh xảo, mơ hồ thấy được đôi lưỡng sắc mâu lộ ra tia ý cười khinh mạn.
Thân ảnh đẹp đẽ an toàn đáp trên vũ đài, tay áo vung dài, tiếng trống dồn dập.
Mũi chân nhỏ nhắn lướt trên vũ đài như bay lượn, vòng eo nhỏ không xương nhẹ lắc lư theo điệu nhạc, chuông bạc dưới chân theo nhịp đinh đang vang lên. Lả lướt như một dải lụa, mềm mại như ánh trăng bạc, rực rỡ như vầng thái dương, nữ nhân này không ai có thể sánh bằng.
Tung ra một đoạn tay áo dài, đôi mắt tràn ngập ý cười, triền miên một đoạn mê hồn.
Thân thể chuyển động nhẹ nhàng đến mức như lướt trên mây, cưỡi gió đạp mây bay về cung quảng. Đôi chân dài lộ ra khỏi làn váy mỏng, lả lướt kiếm tìm một kẻ tỉnh mộng giữa cơn day chập chờn tháng ba.
Trong tay áo xuất hiện một cánh hoa lan, lả lướt rơi rụng.
Trên suối tóc dài, rơi xuống một giấc mộng hạ thu, một nụ cười hồng nhan.
Nhạc dừng, người trên đài cũng thu lại tay áo, ánh mắt quét qua tất cả những người có mặt ở đây.
Nạp Âu phấn khởi vỗ tay: "Hảo khúc, hảo khúc!!"
Nạp Thiểu Song ở sau mạn che mặt thở hổn hển, mệt đến sắp tắt thở cả rồi mà vẫn cố tỏ vẻ mình có phong thái, có cốt cách, thật sự là muốn mạng người mà!!
"Các vị hoàng tước đều đã xem rõ rồi chứ?" Nạp Thiểu Song vén tóc dài của mình ra sau, chậm chạp nói: "Đề thi là có bao nhiêu loại lan trong điệu múa này?"
Tất cả các vị tước quý nhìn nhau, sớm bị điệu múa kia mê hoặc thần trí, làm sao biết được có bao nhiêu loại lan xuất hiện chứ?
Nạp La Hằng xung phong nói trước: "Hai loại, mộc lan và lan hoàng thảo."
Nạp Thiểu Song phất tay: "Sai."
"Mộc lan!"
"Sai!"
"Phong lan!"
"Sai!"
Không biết đã kể bao nhiêu cái tên, tất cả đều bị Nạp Thiểu Song bác bỏ hết, mọi người không khỏi uể oải, rốt cuộc là có bao nhiêu loại lan xuất hiện đây?
Lúc này Khanh Nhược Lan lại từ tốn mở miệng: "Mộc lan, phong lan hoàng thảo rừng, phong lan hoàng thảo kim điệp, lan Ngọc Điểm, lan Hồ Điệp, phong lan Tiếu Hoàng Đỏ, phong lan thủy tiên trắng, phong lan trầm, phong lan Long Xuân Tu, tổng cộng chín loại lan."
Mọi người đồng loạt hít một ngụm lãnh khí, trân trân mở mắt nhìn Khanh Nhược Lan.
Nạp Thiểu Song trừng trừng mắt, hoàn toàn không tin được: "Ngươi làm sao đoán ra được?"
"Trên tóc nàng có hai loại lan, Ngọc Điểm và Tiếu Hoàng Đỏ. Trên y phục thêu phong lan Long Xuân Tu, trên tay cầm một nhành Mộc Lan hoa. Vũ đài rải ba loại lan, là phong lan trầm, phong lan hoàng thảo rừng, phong lan hoàng thảo kim điệp. Trên bàn mỗi vị hoàng tước không đặt lan hồ điệp thì cũng đặt phong lan thủy tiên trắng, dựa vào đó ta đoán được trong vũ khúc này có tổng cộng chín loại lan."
Nạp Âu vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ: "Đúng là tuổi trẻ tài cao, Tầm vương thật không hề khiến quả nhân thất vọng."
Khanh Nhược Lan tươi cười nói: "Cô tử, nàng không có nuốt lời chứ."
Nạp Thiểu Song yên lặng, nàng nhìn đến mẫu hoàng và mẫu hậu, hai người họ vui vẻ như vậy, nàng cũng không đành lòng hủy đi. Với thân phận là cô tử của Dư quốc, nàng không thể chỉ nghĩ cho mình, càng không thể để tình yêu che mờ đi trách nhiệm và sứ mệnh của một cô tử.
"Được, với thân phận của cô tử Dư quốc, cô sẽ chọn Tầm vương."
Lời này vừa dứt, bốn phía liền xôn xao, nhưng lại chẳng ai dám lên tiếng, còn chẳng phải do bọn họ đã thua Tầm vương rồi sao?
Khanh Nhược Lan đứng dậy, chấp tay: "Bản vương thật vinh hạnh, cũng xin cô tử cho Khanh Nhược Lan ta ba ngày về Đông Minh thu xếp mọi việc để đón nàng về."
"Cô muốn Tầm vương ngài làm phò mã!"
Gương mặt Khanh Nhược Lan lóe lên tia kinh ngạc: "Nàng không muốn gả nhập Đông Minh?"
"Thân là cô tử một nước, cô không thể gả đi." Nạp Thiểu Song nói tiếp: "Không biết Tầm vương có nguyện ý?"
Khanh Nhược Lan không chút chần chờ liền gật đầu: "Được, nếu nàng muốn."
Nạp Thiểu Song chấn kinh rồi, không tin được Khanh Nhược Lan sẽ dễ dàng từ bỏ quyền lực của mình ở Đông Minh, lẽ nào những lời đã nói trước kia đều là thật tâm thật ý?
Khanh Hi Thần ở gần nhất, tất nghe rõ nhất, hai chân mày thoáng chau lại, nếu như vậy nàng đã có thể loại trừ Khanh Nhược Lan mà không mất một mũi tên nào, đây cũng xem như là một chuyện tốt.
Nạp Âu vui mừng đứng lên nói: "Hảo, hảo, từ hôm nay Tầm vương sẽ là phò mã của Dư quốc ta, đúng là chuyện vui lớn nhất của Dư quốc."
Nạp Thiểu Song chuyển qua ngồi xuống bên cạnh Khanh Nhược Lan, đôi mi dài nhẹ buông rũ, đôi lưỡng sâu mâu lộ ra một tia phức tạp.
"Song nhi."
Lần đầu nghe Khanh Nhược Lan gọi mình như vậy, Nạp Thiểu Song có chút kinh ngạc, hỏi: "Ngươi gọi cô?"
"Phải, ta còn chút chuyện ở Đông Minh." Khanh Nhược Lan quay lại nhìn Nạp Thiểu Song: "Chờ ta, được không?"
"Có chuyện gì?"
Khanh Nhược Lan nghĩ ngợi một chút, rồi nói: "Trong cung tranh đấu là chuyện tất nhiên, ta cùng Vĩnh vương đánh nhau nhiều năm cuối cùng cũng sắp đến hồi kết rồi, ta cần thu dọn tàn cục."
Nạp Thiểu Song trầm mặc, nói: "Sau này đừng xuất chinh nữa."
"Được, đều theo ý nàng."