Có người đề nghị như vậy.
“Không được!”, Khương Phàm Thư quả quyết từ chối: “Đây là đồ của tớ, các cậu đừng quan tâm đến nó nữa, dù có là thật hay giả cũng chẳng hề gì”.
“Ôi trời, Phàm Thư, sao cậu lại ngốc thế, nếu thật sự là đồ ăn trộm thì chẳng phải nó sẽ là tang vật à? Đến lúc cảnh sát tìm đến tận nhà, cậu cũng không tránh được bị việc bị liên can đâu”.
Vu Tiểu Ngư khuyên nhủ.
Cô ta rất hy vọng cái túi này là đồ giả, bởi vì cô ta cũng có một chiếc túi xách Chanel, chỉ có điều rẻ hơn cái túi này nhiều, chỉ đáng giá mấy nghìn mà thôi.
Nếu như chiếc túi của Khương Phàm Thư là hàng thật, sau này làm sao cô ta có mặt mũi lấy túi xách của mình ra nữa?
Khương Phàm Thư hơi do dự.
Vào lúc này, Trần Linh bước vào cửa, cô ta liếc nhìn phòng ngủ của Khương Phàm Thư trong vô thức.
Lúc cô ta nhìn thấy chiếc túi kinh điển quen thuộc này, cả người như bị điện giật.
Cô ta vội vàng đi vào trong phòng ngủ.
“Cậu lấy cái này từ đâu ra đây?”, Trần Linh chất vấn: “Không đúng, có phải là cái tên khốn kiếp Trương Hàm tặng cho cậu không?”
Ngọn lửa giận dữ nổi bừng bừng trong lòng Trần Linh, vừa mới chia tay xong đã tặng món quà đắt tiền như thế cho người con gái khác.
Phải biết rằng, cộng tất cả món quà mà Trương Hàm tặng cho mình trước kia cũng không quý giá bằng một phần mười chiếc túi này.
Điều này khiến cho Trần Linh cảm thấy bất bình, cô ta âm thầm mắng chửi tám đời tổ tông Trương Hàm trong lòng.
Khương Phàm Thư nhíu mày, nhưng cô ấy vẫn gật đầu.
Trần Linh lập tức nổi cơn tam bành, cô ta gào lên: “Tớ biết ngay mà, tớ biết ngay mà!”
“Vốn dĩ món đồ này thuộc về tớ…”
“Biết đâu chừng cái túi này là hàng ăn trộm thì sao? Trần Linh, nhìn bộ dạng của cậu kìa, hối hận vì đã chia tay với Trương Hàm rồi sao?”, Đổng San San đứng bên cạnh nhìn thấy thế bèn lên tiếng.
“Trộm?”, Trần Linh cười lạnh, cô ta nhìn Đổng San San với vẻ khinh thường.
“Tớ chính mắt nhìn thấy Trương Hàm trả tiền, chính mắt nhìn thấy ông chủ đưa chiếc túi này vào tận tay hắn! Làm sao có thể là giả được? Hơn tám mươi nghìn lận đấy!”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người không khỏi sững sờ, gần như đều hít sâu một hơi khí lạnh trong vô thức.
“Hít…”
Trương Hàm mua nổi chiếc túi kinh điển hàng thật!
“Cái gì…”
Đột nhiên Vu Tiểu Ngư thấy chiếc túi này hơi nặng, cảm nhận được xúc cảm thoải mái, sự ghen tị chợt nảy sinh trong lòng cô ta.
Thế nhưng nghĩ đến việc có lẽ Trần Gia Vũ cũng có thể mua nổi, cô ta mới bình tĩnh lại đôi chút.
Có phải mình nên ngầm ra hiệu cho cậu ta vào một hôm nào đó không?
Quá lắm thì làm bạn gái của cậu ta thôi.
Những người còn lại trong phòng ký túc xá đều thầm cảm thấy bất bình, bọn họ nhìn chiếc túi ấy với vẻ ghen tị.
“Nhưng mà cậu ta đào đâu ra nhiều tiền thế?”
“Không phải trúng số đó chứ?”
“Ha ha, ngoại trừ việc đó ra thì tớ không nghĩ đến khả năng nào khác nổi nữa…”
Đám bọn họ lao nhao mỉa mai, gương mặt ai nấy cũng toát ra vẻ khinh thường, thế nhưng thực chất trong lòng bọn họ cảm thấy ghen tị muốn chết, chỉ mong Trương Hàm cũng tặng cho bọn họ một cái.
Nhưng mà sau khi nghe thấy chiếc túi này là hàng chính hãng, Khương Phàm Thư chẳng mấy vui mừng mà lại hơi lo lắng.
“Món quà này quý giá quá, hay là tớ trả lại cho Trương Hàm thì hơn”.
“Không được!”, Đổng San San ngăn cản ngay: “Nếu như đây là tấm lòng của Trương Hàm, cậu nên nhận lấy nó, nếu như trả lại cho cậu ta thì e rằng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta đấy”.
Khương Phàm Thư ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy lời cô ta nói cũng có lý, ý nghĩ này tạm thời bị gác lại.
Trần Linh là người tức giận nhất, cô ta càng nhìn càng thấy ghen tị, chỉ mong có thể cướp lấy chiếc túi ấy.
“Nhất định tớ phải đi tìm cái tên khốn kiếp ấy nói chuyện, mắc mớ gì tớ làm bạn gái của hắn lâu đến thế mà hắn không tặng quà đắt tiền như vậy cho tớ, hắn coi Trần Linh này là gì?”
Trần Linh vội vàng gọi điện thoại cho Trương Hàm, hẹn anh đến sân trường gặp mặt.
Lúc nhận được điện thoại của Trần Linh, Trương Hàm hơi ngạc nhiên.
Trương Hàm không biết cô ta còn muốn nói gì nữa, thế nhưng bây giờ anh cảm thấy hết sức thất vọng về người con gái ấy, lần này đi gặp cô ta cũng xem như là đặt dấu chấm hết cho tất cả.
Lúc xuống dưới sân trường, anh nhìn thấy Trần Linh mỉm cười, trông giống hệt như một người vợ dịu dàng hiền hậu.
Nhưng Trương Hàm chỉ ngẩn ra đôi lát, anh biết Trần Linh chỉ giả vờ mà thôi.
Biết mình có tiền nên đến lấy lòng mình chứ gì!
“Có chuyện gì thế?”, Trương Hàm bình tĩnh mà hỏi.
“Tiểu Hàm…”, tiếng gọi của Trần Linh rất dịu dàng, cô ta bước đến cầm tay anh: “Bây giờ em đã nghĩ thông rồi, Diệp Thiên Tường là một kẻ khốn kiếp, anh ta chỉ thèm khát cơ thể của em mà thôi, chỉ có anh… mới thật lòng thương em! Chúng ta bắt đầu lại đi, được không anh?”
Trương Hàm thầm cười lạnh, Trần Linh ơi Trần Linh, nếu như cô sớm biết ăn năn hối lỗi thì chúng ta cũng không đến mức đi bước đường này, tôi cũng không hề ngại việc chia sẻ tất cả tiền của, tất cả địa vị của mình với cô.
Nhưng bây giờ…
Trễ quá rồi!
“Toàn trường đã biết chuyện của chúng ta, cô cảm thấy có thể không?”
Trương Hàm lắc đầu, giật tay mình ra khỏi tay cô ta.
“Em có thể giải thích mà, em sẽ lên mạng thanh minh rằng tất cả đều là lỗi của em, em gieo gió gặt bão, anh tha thứ cho em đi, được không anh?”, Trần Linh nài nỉ một cách thành khẩn.
Bây giờ rất nhiều nhiều kéo đến sân trường hóng chuyện, có người lập tức nhận ra Trần Linh và Trương Hàm ngay.
“Đây không phải là nam nữ chính trong câu chuyện cắm sừng hả? Tôi nhớ hình như cậu ta tên Trương Hàm…”
“Ồ, đúng là cậu ta, ha ha, hai người họ vẫn còn quấn lấy nhau đấy à”.
“Thằng đó đúng là một kẻ lụy tình, bị cắm cho cặp sừng cao ngất rồi còn gì, nếu mà là tao… Tao sẽ đánh gãy chân Diệp Thiên Tường ngay”.
“Mày cũng chỉ biết nói miệng thôi, cái thằng Trương Hàm này nghèo túng không tiền không quyền, làm sao đấu với Diệp Thiên Tường được?”
Tâm hồn tò mò của đám đông không thể nào ngăn cản nổi, chẳng bao lâu sau, Trương Hàm và Trần Linh đã bị đám người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trần Linh cắn răng, giống như đã đưa ra một quyết định lớn.
“Tiểu Hàm, em đã chia tay với Diệp Thiên Tường rồi, anh có thể tha thứ cho em không?”, Trần Linh vừa nhìn anh vừa khóc nức nở, đột nhiên cô ta kề dao găm lên cổ mình.
“Nếu như anh không chịu tha thứ cho em thì em chết luôn cho rồi.”
Má! Còn giở trò này à?
Trương Hàm kinh ngạc, không ngờ Trần Linh lại chơi lớn đến thế, ép anh trước mặt đám đông.
Nếu như mình không đồng ý, lỡ Trần Linh có bề gì thì tội lỗi lại bị đổ lên đầu mình.
“Đặc sắc quá nhỉ, ha ha, hai người này… Đều có thể đi đóng phim rồi đấy”.
“Nhưng nói đi nói lại, cái cô Trần Linh ấy mặt dày thật, cắm sừng người ta rồi mà bây giờ lại còn chạy đến xin tái hợp, có là người đàn ông nào thì cũng không thể chịu nổi đâu”
“Biết đâu chừng bị Diệp Thiên Tường chơi nát rồi nên đi tìm một người đàn ông thật thà tiếp nhận mình”.
Nghe mọi người chê cười, Trần Linh lại càng thêm kích động, cô ta hơi dồn sức vào tay, một vệt máu rướm ra trên cần cổ.
Trương Hàm sợ hết hồn, lớn tiếng quát những người xung quanh: “Không có việc gì đừng nói nhiều! Xảy ra chuyện gì mấy người có gánh nổi trách nhiệm không?”
Mọi người bị mắng, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng bọn họ vẫn hơi sốt ruột, lỡ đâu Trần Linh kích động cứa một đường lên cổ, bọn họ cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.
“Cô bình tĩnh một chút, chúng ta không thể từ từ nói chuyện sao?”
“Có gì để nói chứ, nếu như hôm nay anh không nói rõ, em sẽ chết cho anh xem!”
Trần Linh làm đến cùng, không quan tâm đến gì nữa cả!
“Được rồi được rồi, tha thứ cho em đấy, em bỏ dao xuống trước đi”.
Việc đến nước này, Trương Hàm cũng không quan tâm nổi nhiều chuyện, phải để Trần Linh bình tĩnh lại đã.
Nghe thấy thế, Trần Linh tỏ vẻ vui mừng, cô ta nói: “Em biết anh vẫn còn yêu em mà.”
Chương 12: Tôi cần một ít người
“Ồ…”
Những người xung quanh đều cảm thấy buồn nôn.
“Thế khi nào anh mới mua túi xách hàng hiệu cho em, em không muốn cái kém hơn chiếc túi anh mua cho Khương Phàm Thư”.
Quả nhiên là thế, Trương Hàm cười lạnh.
Mình nói mà, sao cô ta lại đổi tính.
Nhưng ngoài bề mặt, Trương Hàm vẫn làm ra vẻ khó xử.
“Linh Linh à, tiền trúng số của anh đã dùng hết rồi… Bây giờ không mua nổi quà đắt tiền như thế cho em đâu”.
Trần Linh sững sờ, hóa ra số tiền anh có là trúng số.
Mà bây giờ, anh đã dùng hết tiền của mình để mua quà cho Khương Phàm Thư rồi.
Thế chẳng phải sẽ nghèo túng như trước kia hay sao?
“Thế thì anh đòi quà của Khương Phàm Thư lại đi, được không? Dù gì Khương Phàm Thư cũng không thèm”.
Trần Linh ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, cô ta cất tiếng hỏi.
Bây giờ chiếc túi xách ấy vẫn còn mới, cho dù giảm giá rồi mang đi bán lại thì chắc hẳn cũng được tầm mấy mươi nghìn tệ!
Mua thêm chiếc túi kém hơn một chút thì cô ta cũng đồng ý.
“Đồ vừa mới mang đi tặng làm sao có thể đòi lại được? Anh không làm được đâu”.
Trương Hàm từ chối một cách quyết đoán.
Gương mặt Trần Linh cứng đờ, cảm giác oán hận tràn đầy trong lòng.
“Cái đồ nghèo rớt mồng tơi, có tiền cũng không biết đường ăn xài tiết kiệm, ít nhiều gì tôi cũng theo anh lâu như thế, cũng không biết bày tỏ thành ý chút nào!”
“May mắn trúng vé số, nhận được một khoản lớn thì nghĩ rằng bản thân mình thật sự giàu có sao? Anh và Diệp Thiên Tường cách nhau mười mấy nghìn cây số, cũng đừng có trách vì sao tôi lại đá đồ vô dụng như anh đi!”
“Bị bọn Mã Phi Dương bắt nạt cũng đáng đời lắm, có thế nào thì loại người như anh cũng chẳng có chút tương lai, cả đời này cũng chỉ có thể sống ở dưới tầng đáy của xã hội mà thôi!”
Hy vọng của Trần Linh vụt tắt, cô ta cũng không màng đến ánh mắt bọn người nữa mà gào lên chửi mắng.
Nghe thấy lời lẽ của cô ta, cảm giác thất vọng lan tràn trong lòng Trương Hàm.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng những hành động trước kia của Trần Linh đã đủ để khiến cho anh thất vọng lắm rồi.
Nhìn bộ dạng chanh chua chửi mắng của Trần Linh, anh còn cảm thấy hơi biết ơn Diệp Thiên Tường vì đã thu nhận loại người như cô ta.
Trương Hàm cũng không nói gì nữa mà xoay lưng bỏ đi khỏi sân trường.
“Ha ha, lại có tin tức mới rồi, đợi lát nữa tao sẽ đăng lên diễn đàn!”
“Tao lại thấy hơi thương hại người anh em này rồi, dính phải loại phụ nữ như cô ta”.
Vào buổi chiều, trên diễn đàn trường, chuyện giữa Trương Hàm và Trần Linh lại được đính lên đầu trang, đến học sinh trường khác cũng sang hóng hớt, muốn xem xem cuộc sống thường nhật của Phan Kim Liên* thời hiện đại.
*Ý chỉ những cô gái lẳng lơ, không tốt.
Mã Phi Dương đọc được topic ấy khi ở trong phòng ký túc xá, hắn cười đến đau cả bụng.
Cái tên Trương Hàm ngu ngốc này, trúng vé số cũng không biết đường cải thiện đời sống mà cứ đua đòi sĩ diện hão đi mua túi xách kinh điển gì đó.
Lần này thì hay rồi, tiền hết sạch, còn bị Trần Linh mắng cho một trận nữa.
Xem ra hôm qua Trương Hàm bị mình kích thích, chứ bằng không cậu ta cũng chẳng làm ra vẻ giàu có, lấy tiền đi mua quà cho Khuơng Phàm Thư.
Người nghèo chính là người nghèo, vì chút thể diện mà không màng đến việc táng gia bại sản.
Mã Phi Dương đắc ý, hắn trèo xuống giường, dạng chân sải bước đến trước phòng của Trương Hàm rồi đá tung cửa ra.
“Trương Hàm, tao muốn rửa chân, đi lấy chậu nước lại đây!”
Trương Hàm hờ hững liếc nhìn hắn, anh chẳng nói gì.
“Ồ, cứng rắn lên rồi à?”
Mã Phi Dương nở nụ cười châm biếm, hắn vỗ vỗ đầu.
“Phải rồi, sao tao lại quên mất nhỉ, chưa đưa tiền!”
Sau khi nói dứt lời, Mã Phi Dương mò trái mò phải rồi rút hai đồng xu sau túi quần ra.
“Đây, tao cho mày này!”
“Mã Phi Dương, đừng làm khó Trương Hàm nữa, bây giờ cậu ấy đang buồn mà”.
Trần Gia Vũ nói giúp anh một câu.
Nào ngờ Trương Hàm lại lắc đầu: “Anh Vũ, cậu đừng bận tâm đến chuyện này”.
Trương Hàm nhìn Mã Phi Dương với vẻ khinh miệt: “Có phải mày cảm thấy chỉ cần đưa tiền thì kêu tao làm gì cũng được không?”
Thấy Trương Hàm trở nên mạnh mẽ, Mã Phi Dương cười lạnh.
“Lẽ nào không phải hay sao? Tiện nữa lát nữa giặt vớ cho tao luôn, tao mà vui thì sẽ thưởng thêm hai đồng cho mày”.
Trương Hàm nhếch môi nở nụ cười đượm vẻ đùa bỡn, nếu như Mã Phi Dương biết Lương Đông bị mình đuổi ra khỏi thành phố Thanh Sơn thì chắc hẳn sẽ quỳ xuống đất xin tha nhỉ.
“Bây giờ tao có tiền, không cần phải làm giúp mày mấy chuyện này, mày cút về phòng của mình đi”.
“Ha ha ha… Má, mày còn giả vờ giả vịt nữa sao? Lên diễn đàn trường mà xem, làm bộ chi nữa, bây giờ ai mà không biết mày đã tiêu sạch tiền rồi? Nhưng loại người nghèo túng như mày chỉ có thể trông chờ ông trời thương xót, thế mới có thể mua quà tặng cho Khương Phàm Thư được”.
Mã Phi Dương nhếch môi giễu cợt, làm ra vẻ khinh thường Trương Hàm.
Trương Hàm cũng không quan tâm đến hắn, Mã Phi Dương lớn giọng quát mắng thêm vài câu nữa, thấy anh không ừ hử gì cũng cụt hứng.
“Bây giờ mày ngon rồi chứ gì, được lắm! Tối nay ký túc xác của chúng ta tổ chức buổi họp mặt ở quán bar, mày cũng đến đi, để cho bọn mày xem đẳng cấp của chúng ta khác biệt đến mức nào! Sao hả! Dám không?”
“Cậu ấy không đi đâu!”, Trần Gia Vũ ra mặt từ chối giùm Trương Hàm, chắc chắn Mã Phi Dương muốn nhân cơ hội này làm khó là dễ Trương Hàm.
Ai ngờ Trương Hàm lại lắc lắc đầu.
“Được thôi, tao đi nhìn thử xem sao, hy vọng mày đừng làm tao thất vọng”.
Mã Phi Dương cũng không ngờ Trương Hàm lại đồng ý nhanh như thế, trong lúc nhất thời hắn cực kỳ phấn khởi.
“Được, bảy giờ tối, quán bar Đêm Rực Rỡ, bọn tao đợi mày!”
Mã Phi Dương nói chắc như đinh đóng cột rồi đi thẳng về phòng.
“Hàm này, rõ ràng đây chính là Hồng Môn Yến*, không đi được đâu”.
*Hàm ý bữa tiệc gài bẫy.
Trần Gia Vũ hơi lo lắng.
“Không sao, nếu như tớ không đi, nhất định Mã Phi Dương không chịu ngưng đâu”.
Trương Hàm đã tính toán xong rồi, mượn sức mạnh của Ninh Viễn Khánh là đã đủ để xử lý mấy chuyện như thế này.
Trần Gia Vũ thấy anh cố chấp cũng không khuyên nhủ gì thêm nữa.
Trương Hàm chẳng mấy do dự, anh lấy điện thoại gọi điện cho Ninh Viễn Khánh.
“Cậu chủ, cậu lại có gì muốn dặn dò vậy…”
Ninh Viễn Khánh giậm chân một phát thôi cũng có thể khiến cho cả giới giải trí rung chuyển, nhưng ở đầu dây bên kia, gương mặt ông ta lại toát ra vẻ cung kính.
“Tôi cần một ít người, địa điểm là quán bar Đêm Rực Rỡ… Ông sắp xếp ổn thỏa cho tôi, tất thảy đợi tôi thông báo”.
Sắp đến buổi tối, Trương Hàm đi đến quán bar Đêm Rực Rỡ một mình.
Bây giờ quán bar quá đông đúc đâm ra thành rắc rối, rất nhiều cô gái đi bar mặc váy ngắn nóng bỏng qua qua lại lại, Trương Hàm đi giữa biển người, khó tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể với bọn họ.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trương Hàm đến nơi này, anh phấn khởi nhìn ngó bốn phía một lúc mới tìm thấy chỗ ngồi của Mã Phi Dương.
Lúc trông thấy Diệp Thiên Tường và Trần Linh quấn quýt bên nhau, Trương Hàm sững sờ, anh lập tức cảm thấy hơi buồn cười.
Trần Linh muốn ăn cả hai à!
“Ồ, cậu Trương đến rồi, mau vào ngồi đi”.
Một người bạn cùng phòng của Mã Phi Dương đứng lên.
Người ấy tên Hầu Nguyên, cùng nhóm với Mã Phi Dương, trước kia cũng bắt nạt Trương Hàm không ít lần, thường xuyên tùy tiện sai khiến anh.
“Ha ha, còn kêu là cậu Trương nữa à? Bây giờ nó không có tiền đâu, kêu Chuột còn xuôi tai hơn!”
Mọi người nghe thấy thế đều phá ra cười.
Trương Hàm thoải mái ngồi xuống, anh cũng không bực mình.
“Chắc hẳn đầu óc của cái thằng này hỏng rồi, bỏ nhiều tiền như thế để đi lấy lòng Khương Phàm Thư, tiếc là cóc ghẻ muôn đời cũng không ăn nổi thịt thiên nga!”
Trần Linh châm chọc, cuối cùng cô ta còn cố tình kéo tay Diệp Thiên Tường đến vuốt ve đùi mình.
“Thế nghĩa là cô là cóc cái ấy hả? Dù gì chúng ta cũng yêu nhau một khoảng thời gian đấy”.
“Trương Hàm, đồ bất tài! Hồi ấy bà đây chỉ cho anh sờ tay một tí thôi thì anh đã thỏa mãn lắm rồi, bây giờ nhớ lại bộ dạng vô dụng của anh là tôi buồn nôn ngay! Nói cho anh biết, anh cũng không với cao đến tôi nổi đâu!”
Trần Linh làm ra vẻ đắc ý, sự báo thù này khiến cho cô thầm cảm thấy sung sướng.
“Chị dâu, đừng giận dữ như thế”, Mã Phi Dương khoát tay, cản không cho Trần Linh tiếp tục mỉa mai trào phúng: “Nào, Trương Hàm, uống ly rượu cái đã”.
Mã Phi Dương đưa ly rượu cho anh.
Trương Hàm nhíu mày, cảm thấy quai quái thế nào, nhưng anh vẫn chìa tay nhận lấy.
Ai mà biết Mã Phi Dương lại run tay làm đổ ly rượu, chất lỏng màu đỏ văng trúng áo thun trắng trên người Trương Hàm.
Chương 13: Để khách quý của tao gọi
“Ha ha ha…”
Mọi người cười rộ lên.
“Anh Phi, anh xem kìa, nó nhận thật, thằng này không phải là đồ ngu đấy chứ?”
“Mày thì biết cái gì, tao cứ muốn đùa bỡn với đồ ngu đấy”.
Mã Phi Dương cũng cười ha hả.
Trương Hàm lại không kích động.
“Luôn luôn đê tiện như thế, còn không dám cãi lại, ban đầu sao em lại mù mắt làm bạn gái của hắn thế này!”
Diệp Thiên Tường mỉm cười.
“Lúc Trương Hàm mua túi xách, thẳng tay chi ra trăm nghìn tệ. Chỉ vì để thỏa hư vinh một lần mà trả giá đắt ghê… Nói trắng ra thì đầu óc của cái tên này có vấn đề!”
Nhìn người bọn họ kẻ xướng người họa, Trương Hàm không thể không thừa nhận, hai người xấu tính như bọn họ rất xứng đôi.
Trần Linh dịu dàng như tuyết trước kia chắc cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
Mã Phi Dương lại rót thêm một ly rượu, đưa cho anh.
“Để lên bàn đi, tao tự cầm”.
“Hôm nay mày là khách kia mà, đương nhiên tao phải ‘kính’ mày rồi”, Mã Phi Dương cười xấu xa, ra vẻ hôm nay ông đây muốn xử mày.
Trương Hàm đảo mắt nhìn bọn họ, thấy họ đều đang nhìn mình, anh duỗi tay cầm lấy một cách cẩn thận.
Giống hệt như ban nãy, Mã Phi Dương lại ‘ôi chao’, lần này hắn đẩy ly rượu về phía mặt Trương Hàm.
Trương Hàm nhanh tay lẹ mắt, anh giơ tay phải ra chặn lại, nhẹ nhàng nghiêng tay:
Mã Phi Dương không ngờ anh dám phản kháng, hắn vừa mới bất cẩn, ly rượu quay một vòng, rượu vang sánh ra ngoài, tạt trúng mặt của hắn.
Mã Phi Dương trố mắt, hắn không ngờ nổi Trương Hàm lại dám phản kháng.
Trước kia Trương Hàm là đối tượng cho hắn tùy tiện bắt nạt, đừng nói là trả đũa, đến đỡ lại thôi cũng sẽ bị ăn một trận đấm đá như mưa rào.
Chỉ trong chớp mắt, gân xanh của hắn lồi lên, siết chặt nắm đấm, tức giận trừng mắt nhìn Trương Hàm, giống hệt như một con rắn độc.
Bầu không khí trở nên im ắng ngay, đám người Hầu Nguyên he hé miệng, rõ ràng cũng không ngờ đến kết quả như thế này.
Trương Hàm ung dung cầm điện thoại lên, nhắn một tin vào số điện thoại mà Ninh Viễn Khánh đưa cho mình.
“Trương Hàm, con mẹ mày, mày dám làm phản hả?”
Không ngờ tên Trương Hàm mà bọn họ luôn bắt nạt trước kia lại ăn gan hùm mật gấu, dám làm thế với Đại ca Mã.
Trong mắt bọn họ, đừng nói là trả đũa, cho dù chỉ cần thốt lên thêm một tiếng cũng là chuyện mất dạy lắm rồi.
Nụ cười của Diệp Thiên Tường càng trở nên tươi tắn hơn, cứ như đã lường trước được kết cục của Trương Hàm vậy.
Trần Linh vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, trong lòng cô ta chỉ hy vọng Trần Linh càng thê thảm càng tốt.
Trước kia Trương Hàm bị mấy chục kẻ đánh đá túi bụi, nhưng sau đó Mã Phi Dương lại chẳng bị gì cả.
Xem ra lần này Trương Hàm sẽ còn bị đánh thê thảm hơn lần trước nữa.
Hầu Nguyên và vài tên đàn em cầm chai bia, chỉ cần Mã Phi Dương ra lệnh, chúng sẽ đập nát đầu Trương Hàm ngay.
“Tao rất bội phục dũng khí của mày… Nhưng chắc mày cũng hiểu tính của Mã Phi Dương tao đấy, tao mà bị thiệt thòi thì sau này sẽ không tìm mày tính sổ, bởi vì… Bởi vì tao sẽ báo thù ngay lập tức!”
Mã Phi Dương lau mặt, ánh mắt hắn bừng sáng.
“Hầu Nguyên! Đánh mạnh lên cho tao, xảy ra chuyện gì thì tao sẽ chịu trách nhiệm!”
“Vâng thưa đại ca, cứ tin tưởng ở em”.
Hầu Nguyên liếm môi, cậu ta vung chai bia vào đầu Trương Hàm.
Nếu như trúng thật, ít nhất đầu óc của Trương Hàm cũng sẽ bị chấn động.
Trong lòng Trương Hàm cũng hơi sốt ruột, sao người của Ninh Viễn Khánh còn chưa đến? Nếu biết sớm thì đã không bất cẩn thế rồi.
Bây giờ Mã Phi Dương tức nước vỡ bờ, hắn hoàn toàn không quan tâm xem đây là nơi nào.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, có người quát lớn:
“Ngừng tay!”
Chỉ nhìn thấy một người có vóc dáng cao to lực lưỡng dẫn theo năm sáu người bước vào nơi này.
Hầu Nguyên bị tiếng hét ấy làm cho giật mình.
‘Chai rượu’ trong tay vỡ vụn dưới mặt đất.
Trương Hàm thở phào, anh ngồi im tại chỗ.
Sau này sẽ không chơi trò này nữa, suýt chút đã lấy đá đập chân mình rồi.
Người đàn ông vạm vỡ cười lạnh, hắn ta ngông nghênh ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Mã Phi Dương với vẻ đùa bỡn.
Hắn ta liếc mắt nhìn Trương Hàm.
Áo khoác đen, quần jeans.
Chắc hẳn đây chính là khách quý mà ông chủ Ninh đã căn dặn.
Mã Phi Dương bị hắn ta nhìn mà nổi da gà da vịt khắp người, khó khăn lắm mới xốc dũng khí lên nổi.
“Anh gì ơi, tôi có từng đắc tội anh sao?”
Người đàn ông vạm vỡ ngoáy mũi, nhìn thẳng vào mắt Mã Phi Dương.
“Mày chưa từng đắc tội tao”.
Nghe người đàn ông vạm vỡ ấy nói thế, đột nhiên Mã Phi Dương thở phào một hơi.
“Nhưng mà…”
Thế nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông vạm vỡ ấy lại khiến cho Mã Phi Dương căng thẳng.
“Khách quý của tao mà mày lại lấy mấy thứ này ra tiếp đãi sao?”
Người đàn ông vạm vỡ chỉ đồ ăn thức uống trên bàn, gương mặt toát ra vẻ khinh thường.
“Má nó, đem mấy món này cho heo ăn, heo nó cũng không thèm!”
Mã Phi Dương vội vàng gật đầu khom lưng dạ dạ vâng vâng, trong lòng lại thầm nghĩ ai mới là khách quý.
Trương Hàm?
Mã Phi Dương dứt khoát phủ định ngay, nếu như Trương Hàm quen biết với người như hắn ta thì làm sao nhẫn nhịn, để bọn họ bắt nạt lâu như vậy được.
Lẽ nào là…
Mã Phi Dương ngoảnh đầu nhìn Diệp Thiên Tường.
“Tường, anh nói đi, nếu như cảm thấy tôi tiếp đãi không chu toàn thì nói thẳng với tôi, cần gì phải để anh đây sang nhắc nhở như thế”.
Ai ngờ Diệp Thiên Tường lại ngẩn ngơ, hoảng loạn lắc đầu.
“Cậu đừng nói bậy, tôi không quen với anh ta”.
Mã Phi Dương sững sờ, hắn quay đầu nhìn Trần Linh, Trần Linh cũng lắc lắc đầu.
Tâm trạng của hắn suy sụp, đều là người sống chung trong ký túc xá, hắn hiểu rõ, bọn họ không thể nào quen biết với người đàn ông vạm vỡ này được.
Bây giờ, chỉ còn sót lại mỗi mình Trương Hàm mà thôi.
Ánh mắt Trương Hàm thoáng có vẻ đùa bỡn.
“Bây giờ, mày định thế nào?”
Mã Phi Dương ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, hắn chỉ Trương Hàm, nói một cách khó nhọc: “Anh, khách quý mà anh nói không phải là cậu ta chứ?”
Người đàn ông vạm vỡ nhe hàng răng vàng khè, hắn ta nhếch môi cười, thốt ra một câu khiến cho Mã Phi Dương tuyệt vọng.
“Không phải là cậu ấy… thì còn là ai được nữa?”
Cả đám người sững sờ, Trương Hàm làm quen với người như thế này từ bao giờ?
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông vạm vỡ ấy, tất thảy mọi người đều ngoảnh đầu lại trong vô thức.
Mặc dù gia đình Mã Phi Dương có chút thế lực, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
Nếu như đám người này muốn đập bọn họ một trận, bọn họ thật sự không thể trốn thoát nổi.
“Anh ơi, đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi, hiểu nhầm thôi mà… Bọn em và Trương Hàm là bạn”.
“Hiểu nhầm? Mày tưởng tao mù chắc? Mẹ mày thằng oắt con, mày tính chơi tao chứ gì?”
Đột nhiên người đàn ông vạm vỡ phun bãi đờm vào mặt Mã Phi Dương.
Đám người ở đây có gặp cảnh tượng như thế này bao giờ…
Mã Phi Dương tởm đến mức muốn nôn, thế nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nhịn cầm khăn giấy chậm rãi lau chùi.
“Anh ơi, bọn em chỉ muốn tâm sự chút đỉnh với Trương Hàm thôi, thật đó, nếu như anh không ưng mấy món đồ trên bàn thì để bọn em gọi thêm, gọi thêm mấy món đắt tiền một chút!”
Cảm giác ấm ức tràn đầy cõi lòng Mã Phi Dương, hắn thầm mắng chửi tám đời tổ tiên Trương Hàm.
Nhưng hết cách rồi, chỉ đành lựa chọn phá sản để vượt qua tai ương.
“Để khách quý của tao gọi…”
Người đàn ông vạm vỡ cười nói.
“Vâng vâng vâng…”
Mã Phi Dương gật đầu khom lưng.
Trương Hàm liếc nhìn thực đơn, anh không hề khách sáo.
“Lấy bốn chai Royal Salute thượng hạng trước đi…”
Chương 14: Tớ mời khách
Nghe Trương Hàm nói thế, trái tim Mã Phi Dương đang nhỏ máu tong tỏng.
Rượu Royal Salute thượng hạng gần ba mươi nghìn một chai, gọi một lúc bốn chai như thế này, túi tiền của hắn đã bị rút cạn rồi.
Nhưng lần này còn chưa xong, Trương Hàm tiếp tục xem thực đơn rồi gọi: “Tôi vẫn luôn nghe nói Lafite là bà Hoàng trong các loại rượu, nhưng vẫn chưa được nếm thử, nếu như cậu Mã mời khách, tôi cũng muốn uống Lafite 95 xem sao, gọi bốn chai được không?”
Mã Phi Dương cảm thấy máu nóng xộc lên đầu, hắn choáng váng, cắn răng nghiến lợi mà nói: “Được!”
“Thế thì tốt, việc các người tiếp đãi không chu toàn đã được giải quyết rồi”.
Trương Hàm trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nhìn vào góc phòng.
“Hầu Nguyên, ban nãy cậu… Muốn đánh tôi đúng không?”
Hầu Nguyên run lẩy bẩy, cậu ta cố gắng nặn ra nụ cười hết sức miễn cưỡng.
“Anh Hàm, làm gì có, em chuẩn bị rót rượu cho anh mà”.
“Ồ?”, Trương Hàm làm ra vẻ kinh ngạc: “Thế cậu đưa đầu sang đây, tôi cũng muốn rót rượu cho cậu”.
Hầu Nguyên do dự trong giây lát, tiếng ‘hừm’ của người đàn ông vạm vỡ lập tức vang lên.
Sắc mặt cậu ta xám ngoét.
Biết rằng hôm nay mà không làm như vậy thì e là không thể đứng thẳng đi ra khỏi quán bar này được.
Bởi thế cậu ta chỉ đành chủ động đưa chai bia trong tay, đồng thời nghiêng đầu đến trước mặt Trương Hàm.
Tất cả mọi người đều nghẹn thở, Trương Hàm cười lạnh giơ chai bia lên, đập xuống đầu Hầu Nguyên.
“Bốp bốp!”
“Á…”, Trần Linh gào thét.
Chai bia lập tức vỡ nát, máu tươi nhễ nhại nhuộm đỏ gương mặt Hầu Nguyên, thế nhưng Trương Hàm chưa lên tiếng thì cậu ta không dám động đậy một chút nào.
Mặc dù ngoài mặt Trương Hàm vẫn tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng bàn tay sau lưng anh lại không ngừng run rẩy.
Đây là lần đầu tiên anh ra tay độc ác như thế.
Anh còn nhớ, trước kia người đánh anh ác nhất chính là Hầu Nguyên.
Anh còn nhớ, người luôn sỉ nhục làm khó làm dễ anh chính là Hầu Nguyên.
Bởi thế anh không nương tay một chút nào.
Mã Phi Dương không ngờ Trương Hàm lại ra tay tàn độc như vậy, hắn mừng thầm vì ban nãy mình không đụng tay đụng chân gì đến anh.
“Cứ thế đi”.
Trương Hàm mỉm cười, anh liếc nhìn Trần Linh.
Ánh mắt của anh khiến cho Trần Linh sợ đến mức suýt tắt thở, lưng cô cũng dán sát vào ghế sô pha.
Còn Diệp Thiên Tường, cậu ta cũng co cụm người lại trên ghế sô pha như con chim cút đang sợ hãi.
Trương Hàm rất hài lòng trước biểu hiện của bọn họ.
Rượu vang được mang lên, người đàn ông vạm vỡ bật cười ha hả, hắn ta mở nắp tu ừng ưc, không hề có vẻ tao nhã khi thưởng thức rượu vang chút nào.
Lòng Mã Phi Dương như tro tàn, từng ngụm rượu mà hắn ta uống đáng giá mấy ngàn tệ lận đấy.
Vốn dĩ hôm nay muốn thừa cơ dạy dỗ Trương Hàm một chặp, nhưng không ngờ mình mới là người bị hành.
Tổn thất nghiêm trọng, người người thương xót.
Bầu không khí hơi ngột ngạt, người đàn ông vạm vỡ không nói gì nữa, chỉ cùng đám đàn em liên tục xử lý chỗ rượu vang.
“Hà~”
Người đàn ông vạm vỡ hài lòng vỗ bụng, hắn ta nhìn đám người Mã Phi Dương rồi nở nụ cười mỉa mai.
“Được rồi, bọn tao cũng đã ăn uống no say, mày tính tiền rồi nhanh chóng cút khỏi đây đi”.
Mã Phi Dương đợi câu nói này của hắn ta đến nỗi hoa cũng tàn, hắn vội vàng chạy đi thanh toán.
Tổng cộng 250 nghìn tệ, Mã Phi Dương lập tức dùng hết sạch tiền trong tài khoản của mình.
Đợi đến khi đám người nọ chạy khuất dạng khỏi quán bar, người đàn ông vạm vỡ ngưng cười, hắn ta tỏ vẻ cung kính, đầu cúi gằm suýt nữa đã chạm đất.
“Cậu Trương, cậu có vừa ý không?”
“Khá lắm, anh có thể đi tìm Ninh Viễn Khánh, kêu ông ta xếp cho một công việc”.
Người đàn ông vạm vỡ tên là Trần Hổ, một người trong đội bảo vệ của Hội thương mại Thanh Sơn, không có tài năng gì khác, chỉ giỏi đánh nhau mà thôi.
Nhưng bây giờ là xã hội văn minh, giỏi đánh nhau đến đâu đi chăng nữa thì cũng có thể làm được gì kia chứ?
Ninh Viễn Khánh kêu bọn họ đến giải quyết phiền toái cho Trương Hàm, đồng ý sau này sẽ giúp bọn họ tìm cơ hội phát triển.
“Cảm ơn cậu Trương, sau này cậu có cần gì, dù có lên núi đao xuống biển dầu thì tôi cũng quyết không từ nan”.
Trần Hổ nói năng một cách thô lỗ, hắn ta khiển trách đám đàn em.
“Còn không mau cảm ơn cậu Trương?”
Đám đàn em khom lưng chín mươi độ, đồng thanh lên tiếng: “Cảm ơn cậu Trương”.
“Ừm, hôm nay làm phiền mọi người rồi”.
Trương Hàm duỗi eo.
Bọn họ dõi mắt tiễn anh ra khỏi quán bar, một tên đàn em trong số đó lên tiếng hỏi.
“Anh Hổ, trông cậu Trương chỉ giống như một học sinh bình thường thôi, rốt cuộc lai lịch của cậu ta là gì? Có đáng để cho anh phải đối đãi như thế không?”
Trần Hổ im lặng một lúc rồi đáp.
“Thật ra có lời đồn như thế này, anh cũng không biết có phải là thật hay không…”
“Anh nghe nói ông lớn đằng sau lưng tập đoàn Tinh Thần họ Trương, là họ Trương của cậu Trương đấy!”
Đám đàn em trừng mắt.
Nếu nói thế, địa vị của người này còn cao hơn cả Ninh Viễn Khánh nữa à?
Bọn họ hơi ảo não, tại sao ban nãy lại không hầu hạ cậu chủ ấy cho tử tế kia chứ?
Nếu như có thể trở thành đàn em dưới trướng cậu ấy thì còn có tương lai hơn đến tập đoàn Tinh Thần nữa kia kìa.
Lúc Trương Hàm thong thả về đến trường học, vừa đúng lúc bắt gặp Khương Phàm Thư ở căn tin dưới lầu.
“Cậu sang đây!”
Khương Phàm Thư kéo tay anh đi về phía trước.
“Chậm tí chậm tí”.
Mặc dù Trương Hàm nói thế, nhưng anh vẫn nhanh chóng bắt kịp bước chân của cô ấy.
Bàn tay của Khương Phàm Thư hơi lạnh lẽo, khá mềm mịn, Trương Hàm vuốt ve trong vô thức.
Khương Phàm Thư cảm nhận được hành động lạ thường của anh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội buông tay anh ra.
“Tớ hỏi cậu, cậu lấy tiền đâu mà mua túi xách cho tớ thế?”
Hóa ra là vì chuyện này, Trương Hàm còn tưởng là gì đấy chứ.
Anh nở nụ cười đầy hứng thú.
“Tớ trúng số đó có được không? Cậu thấy rồi đấy tớ xui xẻo như thế này, ông trời cũng phải mở một cánh cửa sổ cho tớ chứ nhỉ?”
Khương Phàm Thư cảm thấy hơi cạn lời, thế nhưng cũng không gặng hỏi nữa.
“Bây giờ cậu lại không có tiền, hay cậu lấy túi xách lại đi?”
“Ồ, chúng ta có quan hệ gì kia chứ, tặng cho cậu thì cậu cứ dùng đi, nếu như để cho người khác biết thì tớ giấu mặt vào đâu bây giờ…”
Bộ dạng cố chấp của Trương Hàm khiến cho Khương Phàm Thư bật cười.
“Được rồi, nếu như cậu thiếu tiền thì nhớ nói cho tớ biết, đừng có ngại nhé”.
Sau khi nói thế, Khương Phàm Thư bèn bỏ đi ngay.
Trương Hàm sờ cằm, trước kia vẫn luôn nghĩ rằng khó mà với tới với Khương Phàm Thư được, nhưng bây giờ sao anh lại cứ có ảo giác Khương Phàm Thư có ý với mình kia chứ?
Lỗi giác à?
Anh cười giễu cợt, rồi đi về ký túc xá của mình.
“Ê, Chuột ơi, Tiểu Ngư hẹn tớ đi ăn cơm vào ngày mai… Chúng ta đi chung nhé, tớ mời khách!”
Xem ra thân phận khách quý của biệt thự Giải Trí khiến cho Vu Tiểu Ngư khá là động lòng trước Trần Gia Vũ.
“Được thôi, nhưng trưởng phòng phải mang theo nhiều tiền một chút, đến lúc ấy mà thiếu thì mất mặt lắm”.
Trương Hàm nhắc nhở.
“Chuyện này thì cứ yên tâm, tiền làm thêm của tớ đều ở đây cả!”
Trần Gia Vũ vỗ ngực, gương mặt toát lên vẻ tự tin.
Trưa ngày hôm sau, Trương Hàm và Trần Gia Vũ xuất phát từ ký túc xá từ sớm, đặt chỗ trong nhà hàng món Tây ở ngoài trường học.
Vu Tiểu Ngư đến cùng với bạn bè chung phòng ký túc xá của mình, mấy cô gái tươi cười rạng rỡ, ngập tràn hơi thở thanh xuân tươi đẹp, khiến cho mấy vị khách xung quanh lục tục ngoái đầu lại nhìn mãi.
Hôm nay Khương Phàm Thư có việc bận nên không đến.
Tất nhiên Vu Tiểu Ngư là người nổi bật nhất trong số các cô nữ sinh, váy ngắn cổ chữ V đen cùng áo khoác mỏng, điểm tô thêm cho Vu Tiểu Ngư vốn dĩ đã xinh đẹp ấy.
Trần Gia Vũ nhìn đến trố mắt, rõ ràng hôm nay Vu Tiểu Ngư đã trang điểm rất kỹ càng.
“Mau ngồi đi, mọi người mau ngồi đi”.
Trần Gia Vũ là chủ xị, cậu ấy nhiệt tình kéo ghế ra cho mọi người.
Đến lúc gọi món, Trần Gia Vũ liếc nhìn thực đơn mà thầm giật mình, không ngờ chỉ là một nhà hàng Tây nho nhỏ thế này thôi mà món rẻ nhất cũng đã hơn 50 tệ.
Nếu như hai bàn này mà ăn tận hứng, không có năm sáu nghìn tệ trong tay thì chẳng thể trả nổi.
“Ừm… Hay là mọi người gọi đi”.
Trần Gia Vũ đưa thực đơn cho Vu Tiểu Ngư.
Trương Hàm cũng nhận ra sự lúng túng của Trần Gia Vũ, anh vỗ vai cậu ấy, ra hiệu cho cậu ấy cứ việc yên tâm.
Năm sáu nghìn tệ không phải là một con số nhỏ với Trần Gia Vũ, dù Trần Gia Vũ thường xuyên ra ngoài làm thêm, cộng thêm cả số tiền để dành được từ hai học kỳ cũng chỉ có tầm 4 nghìn tệ mà thôi.
Vu Tiểu Ngư lại không hề để tâm, Trần Gia Vũ là khách quý của biệt thự Giải Trí, chắc hẳn có rất nhiều tiền.
“Lấy sáu phần bít tết bò Wellington, rồi mỗi người một phần gan ngỗng, còn canh thì canh rau là được rôi, gần đây mọi người đang giảm cân…”
Chương 15: Không đủ tiền
Vu Tiểu Ngư nói liên tục, nụ cười trên gương mặt Trần Gia Vũ mỗi lúc một gượng gạo.
Bữa ăn này, ít nhất cũng gần mười nghìn rồi.
Mấy cô gái tươi cười rạng rỡ chụp hình suốt cả buổi, ăn uống vui vẻ.
Còn Trần Gia Vũ ăn bít tết Wellington cả nghìn tệ mà như thể đang nhai sáp.
“Trưởng phòng, cậu ra đây với tớ chút”.
Trương Hàm vỗ vai cậu ấy.
“Hai người này làm trò quỷ thì thế?”
Vu Tiểu Ngư ngạc nhiên.
“Trưởng phòng, lát nữa cậu lấy cái này đi tính tiền đi, mật mã là 6 số 6, chắc tiền trong thẻ của tớ đủ đấy”.
Trương Hàm lấy thẻ ngân hàng của mình ra, sợ nếu nói còn dư hơn chín triệu sẽ làm cậu ấy sợ, bởi thế Trương Hàm không nhắc đến số dư trong thẻ của mình.
“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?”, Trần Gia Vũ nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Trương Hàm còn nghèo hơn cả mình kia mà, lần này có thể chi một lần hơn mười nghìn tệ, làm cho cậu ấy hơi sững sờ.
“Không phải tớ trúng số sao? Nói xài hết là để lừa Trần Linh thôi”.
Trương Hàm nhún vai.
“Thôi đi, để tớ tự nghĩ cách vậy, cùng lắm thì hỏi mượn người nhà, gom góp một ít chắc cũng đủ”.
Trương Hàm không quan tâm đến Trần Gia Vũ mà ráng nhét thẻ vào trong tay cậu ấy.
“Mọi người đều là anh em cả mà, đừng có xa lạ như thế, trước kia cậu giúp tớ không ít”.
Anh cũng không buồn để ý đến vẻ mặt của Trần Gia Vũ nữa, đẩy cậu ấy vào bàn ăn.
Thế nhưng vào lúc này, có một thanh niên ngồi ở vị trí của Trương Hàm.
Người đàn ông ấy đeo kính gọng vàng, mặc đồ vest hàng hiệu, gương mặt trắng trẻo, tóc tai gọn gàng, trông có vẻ rất nho nhã, là mẫu người mà các cô gái ưa thích.
Trương Hàm nhíu mày.
“Người anh em, chúng tôi không quen biết anh, anh ngồi ở chỗ của tôi… Thế không tốt lắm đâu nhỉ”.
“Cậu là ai hả?”
Gương mặt người đàn ông ấy có vẻ không vui, thế nhưng anh ta vẫn đứng dậy.
“Không có gì, đừng cãi nhau, anh ngồi ở chỗ tôi đi”.
Trần Gia Vũ là một người thật thà, thế mà còn xin lỗi anh ta.
Người đàn ông ấy mỉm cười, vẻ khinh thường thoáng hiện lên trong ánh mắt.
“Đây là Hàn Phong, bạn thời cấp 3 của tôi, lên đại học anh ấy sang Úc, bây giờ về nước chơi”.
Vu Tiểu Ngư giới thiệu.
Hàn Phong vội vàng bổ sung.
“Vẫn còn hai thân phận nữa, tôi là bạn trai cũ của cô ấy, bố của tôi là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tinh Thần, để các vị chê cười rồi”.
Nghe thấy thế, Trần Gia Vũ ngẩn ngơ, rồi lại miễn cưỡng nở nụ cười.
Hàn Phong cũng để ý đến điểm này, đôi mắt anh ta hơi híp lại.
Mấy người vốn đang nói chuyện đều im miệng, bầu không khí hơi lạnh lẽo.
Hàn Phong nhìn cách ăn uống vụng về của Trương Hàm và Trần Gia Vũ mà cảm thấy hơi buồn cười.
“Ăn món Tây không phải ăn như hai người đâu…”
Hàn Phong nhếch môi cười, rồi chậm rãi khoe cách ăn món Tây đúng đắn.
Vốn dĩ trước kia Trần Gia Vũ và Trương Hàm chưa từng đến nơi nào giống thế này, không biết cũng là chuyện bình thường, thế nhưng bị anh ta chỉ thẳng mặt như thế lại hơi mất mặt.
Mấy người trên bàn đều nhìn bọn họ, khiến cho Trần Gia Vũ cúi gằm đầu xuống, Trương Hàm lại thản nhiên, muốn ăn thế nào thì vẫn ăn như thế đó!
Đồ nhà quê!
Hàn Phong âm thầm mắng chửi trong lòng.
“Phải rồi, mọi người có muốn uống một chút rượu vang hay không, tôi cứ thấy thiêu thiếu một chút gì đó”.
Hàn Phong hỏi các cô gái.
“Được thôi…”
Mọi người lần lượt đồng ý.
Trương Hàm âm thầm cười lạnh, rượu vang ở đây rẻ lắm cũng vài nghìn, đắt thì vài chục nghìn, cái tên này… Cố tình làm cho trưởng phòng xấu mặt.
Chắc Hàn Phong cũng nhận ra chủ xị Trần Gia Vũ là một người nghèo túng, không những không biết lễ nghi ăn uống cơ bản nhất khi dùng món Tây, hơn nữa còn hết sức tự ti khi ngồi bên cạnh anh ta.
“Đợi đã!”
Vào lúc Hàn Phong định gọi rượu vang, Trần Gia Vũ bèn lên tiếng ngăn cản.
“Tôi…”, Trần Gia Vũ đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng cũng cất tiếng: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, không mời mọi người uống rượu vang nổi đâu”.
Trần Gia Vũ sợ rằng tiền trong thẻ Trương Hàm không nhiều, cuối cùng cậu ấy cũng không màng đến thể diện của mình nữa.
Nhưng có một điều mà cậu ấy không biết, thẻ của Trương Hàm chứa hơn chín triệu chín, cho dù có mua cả nhà hàng này cũng đủ!
“Hả?”
Hàn Phong nghe thấy thế bèn phì cười, tiếng cười rất chói tai, khiến cho Trần Gia Vũ vô cùng xấu hổ.
Vu Tiểu Ngư cảm thấy mất mặt, cô ta hơi khó chịu.
“Không phải cậu là khách quý của biệt thự Giải Trí sao? Đến bữa cơm như thế này cũng không mời nổi à?”
“Đúng đó, đến nơi có đẳng cấp như thế mà cậu còn mời chúng tôi đến chơi được, nhà hàng món Tây nho nhỏ này làm khó cậu đến thế sao? Không phải anh Hàn làm cậu không vui nên cậu mới không định mời khách đấy chứ?”
Lúc nghe bọn họ nhắc đến biệt thự Giải Trí, mí mắt Hàn Phong giần giật, anh ta nhìn Trần Gia Vũ với vẻ kinh ngạc.
Bố anh ta là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tinh Thần, cũng xem như là người có thực quyền rồi, thế nhưng cũng không dám nói mình là khách quý của biệt thự Giải Trí.
Trần Gia Vũ cũng thật thà lắm.
“Tôi cũng không biết vì sao mình lại là khách quý của bọn họ nữa, có lẽ nhận nhầm người thôi…”
Nghe cậu ấy nói thế, gương mặt Vu Tiểu Ngư sầm xuống, bởi vì thân phận này nên cô ta mới chịu đi ăn với Trần Gia Vũ kia mà.
Nếu bằng không với mắt nhìn của cô ta, cả đời cũng không nhìn trúng một sinh viên thật thà như Trần Gia Vũ.
“Cậu nói thật sao?”
Vu Tiểu Ngư hỏi lại.
Trần Gia Vũ gật gật đầu, đúng là cậu ấy không giỏi lừa gạt người khác.
Vu Tiểu Ngư vô cùng thất vọng, cô ta xụ mặt xuống ngay.
Sau khi mất biệt trong buổi tối ngày hôm đó, anh Đông cũng không còn liên lạc với cô ta nữa, hết cách rồi, nếu như muốn tiến vào giới Giải Trí thì Vu Tiểu Ngư chỉ có thể ôm chặt gốc đại thụ Trần Gia Vũ này thôi.
Thế nhưng tất cả chỉ là suy đoán của bản thân cô ta.
Trần Gia Vũ này chẳng phải là con cháu nhà giàu gì cả!
Hàn Phong thầm thở phào, vẻ mỉa mai lại hằn trên gương mặt anh ta.
“Không sao cả, tôi mời nổi, để tôi mời mọi người được rồi, với lại nếu như mọi người muốn đến biệt thự Giải Trí thì nói với tôi một tiếng là xong ngay”.
Sau khi nói dứt lời, Hàn Phong lấy điện thoại ra trước mặt mọi người.
“A lô, bố ạ, bây giờ có thể đặt chỗ trong biệt thự Giải Trí cho con không? Vậy được rồi, bố sắp xếp cho con với nhé”.
Hàn Phong cúp máy, anh ta đảo mắt nhìn mọi người, sự đắc ý hiện rõ trên gương mặt.
“Mọi người ăn từ từ, bố của tôi đã đồng ý sẽ đặt chỗ cho tôi rồi, lát nữa chúng ta sang thẳng đó là được”.
“Anh Phong vạn tuế!”
“Anh Phong uy vũ!”
Mấy cô bạn cùng phòng với Vu Tiểu Ngư nhìn cô ta với vẻ hâm mộ, đẹp gái cũng có lợi thật, hết trai giàu này đến trai giàu kia đối xử tốt với cô ta.
Vu Tiểu Ngư không tỏ thái độ gì ở ngoài mặt, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy hết sức kiêu ngạo.
“Được rồi, hai người có muốn đi không? Lần trước mù mờ vào trong đó, còn chưa chơi được gì mấy phải không?”
Bản thân Trần Gia Vũ cũng đã thừa nhận rồi, mọi người cũng tưởng đó chỉ là trùng hợp mà thôi.
Bởi thế bây giờ bọn họ cũng không còn nhiệt tình với Trần Gia Vũ và Trương Hàm như ban nãy nữa.
“Cậu ta sợ còn đi nữa thì sẽ bị lộ mặt chuột, anh Phong, anh đừng làm khó bọn họ làm gì”.
“Phải đó, bị vạch trần thì mất mặt lắm, nói không chừng còn có phóng viên trong giới ở trong biệt thự Giải Trí, ngày mai mà chường mặt lên báo thì tiêu rồi!”
“Ha ha ha…”