Diệp Thiên Tường Mã Phi Dương đều xuống nước, bọn họ không chịu đựng nổi nữa.
“Tớ cũng về xin tiền nhà là được rồi, mọi người đừng nói nữa”.
Hai người bọn họ hối hận muốn chết!
Trương Hàm, mẹ mày!
Giáo viên hướng dẫn cười đến nỗi không khép miệng lại được, cô ta nhìn Trương Hàm cũng thấy thuận mắt hơn.
“Lần này cậu làm không tệ”.
Mấy người khác cũng cùng vây xung quanh anh.
“Anh Hàm ngầu quá…”
“Sao anh Hàm lại có nhiều tiền như thế, có thiếu bạn gái không, giọng nói của em giàu từ tính lắm nè…”
Đối với loại người như thế, Trương Hàm chỉ cười mắng.
“Cút!”
Gương mặt Khương Phàm Thư toát ra vẻ bất ngờ, cô húc vào eo anh.
“Á…”
“Không phải cậu nói đã dùng hết tiền trúng số rồi sao?”
“Ha ha… Dùng hết tiền lẻ rồi, vốn dĩ tớ định trữ số tiền này để cưới vợ, hết cách rồi, việc hệ trọng quá mà, yên tâm đi, nhất định tớ sẽ đòi tiền lại, sau này tiêu cho cậu”.
Hiếm lắm mới thấy Trương Hàm nói đùa.
Mọi người vừa nghe thấy thế đã vui mừng, đây không phải là tỏ tình hay sao, mọi người cùng thốt lên.
“Ồ…”
Khương Phàm Thư nín lặng, thế nhưng cô lại không phản bác.
Có cửa rồi!
Thấy phản ứng của cô, Trương Hàm mừng như mở cờ trong bụng.
Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường nhìn thấy hôm nay Trương Hàm vừa có danh tiếng vừa có người đẹp, trong lòng bọn họ rất khó chịu.
Má nó, nếu như bọn họ biết sớm thì đã chi tiền từ lâu rồi, nói không chừng còn được mọi người ủng hộ, đâu có thê thảm đến mức này.
Giáo viên hướng dẫn đập bàn, chấm dứt màn kịch vui nhộn của bọn họ.
“Được rồi, còn chưa giải quyết xong chuyện của Trần Linh nữa mà, bây giờ đã có tiền rồi, các em đợi tin tức của thầy cô đi! Nhất định nhà trường sẽ cố gắng hết sức để bàn bạc với công ty cho vay trên mạng!”
Mọi người đề gật đầu, chậm rãi giải tán.
Trương Hàm nói lời tạm biệt với Khương Phàm Thư, mới đi được nửa đường, anh đã nhận được cuộc điện thoại của Ninh Viễn Khánh.
Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên Ninh Viễn Khánh gọi điện cho mình.
“Sếp Ninh, có vấn đề gì sao?”
“Cậu Trương, cậu đừng gọi tôi như thế, tôi không chịu nổi đâu”, Ninh Viễn Khánh cười nói, giọng nói của ông ta nghe có vẻ rất vui tươi.
“Ông giúp tôi nhiều lần như thế rồi mà, vầy đi nhé, sau này tôi sẽ gọi ông là chú Ninh”.
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của Trương Hàm, Ninh Viễn Khánh vội vàng đồng ý.
Ông ta thầm nghĩ bụng cậu Trương nể mặt mình thật, kể lại chuyện này thôi cũng đã đủ để khiến cho người trong các công ty khác của nhà họ Trương ghen tị muốn chết rồi.
Sau khi trao đổi một cách ngắn gọn, Ninh Viễn Khánh đi vào vấn đề chính.
“Là thế này đây cậu Trương, tôi có một đứa con gái bất tài được cho đi du học, hôm nay đáp xuống sân bay thành phố Thanh Sơn mà tôi còn bộn bề nhiều việc quá, nghe nói các cậu đều là người trẻ tuổi, có thể nói chuyện với nhau, cậu giúp tôi đi đón nó được không?”
Hả?
Trương Hàm nhướn mày, anh lập tức hiểu ý của ông ta ngay.
Ông ta muốn làm mai đây mà.
Thế nhưng gần đây Ninh Viễn Khánh giúp mình không ít lần, Trương Hàm cũng ngại từ chối.
Dù gì chiều này cũng rảnh, đi xem xem sao.
“Không thành vấn đề đâu chú Ninh, mấy giờ cô ấy đến?”
“Ba giờ rưỡi, nếu cậu xuất phát từ trường học ngay từ bây giờ thì đến sân bay vừa kịp lúc”.
“Được rồi, tôi đi ngay, à phải, con gái chú xinh không?”
“Ha ha ha…”, Ninh Viễn Khánh nở nụ cười mang hàm nghĩa ‘cậu biết mà’: “Yên tâm đi, con gái tôi còn đẹp hơn cả ngôi sao, nếu như Trương Hàm có ý thì tôi cũng không ngại làm bố vợ của cậu đâu!”
“Việc đó để sau này rồi hẵng nói”.
Trương Hàm không đấu lại lão hồ ly này, chỉ có thể cúp máy ngay mà thôi.
Rồi sau đó đi ra cổng trường, bắt taxi, chạy về phía sân bay.
Ở sân bay thành phố Thanh Sơn.
Trương Hàm nhìn biển người đông nườm nượp mà cảm thấy đau trứng.
Khi nãy Ninh Viễn Khánh có nhắn tên và số điện thoại của con gái mình cho anh.
Trương Hàm gọi một cuộc.
“Alô, anh là?”
Một giọng nói êm tai nhưng đượm vẻ cảnh giác vang lên ở đầu dây bên kia.
“Chào cô, cô là Ninh Y Y đúng không? Tôi là người được bố cô nhờ đến đón cô, đang đứng ở cổng số 3, mặc đồ đen…”
Trương Hàm giới thiệu quần áo của mình một cách đơn giản để cho đối phương dễ nhận ra anh.
Chẳng bao lâu sau, một cô gái bước ra từ bên trong.
Rất xinh đẹp, dáng người cao ráo và thướt tha.
Mặc cả cây đồ jean, đeo sợi dây chuyền rực rỡ đủ sắc màu ở trên cổ.
Mắt rất đẹp, da mặt mịn màng đến mức dường như chỉ một làn gió thổi qua thôi cũng gây thương tổn cho cô ta.
Ninh Viễn Khánh nói đúng, rõ ràng với dung mạo này, con gái ông ta thừa sức đi làm ngôi sao.
“Anh là vệ sĩ mà bố tôi mới mướn hả?”
Cô gái ấy đi đến trước mặt anh, lông mày khẽ nhíu lại.
Trương Hàm lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ giúp sếp Ninh thôi”.
“Ồ…”, Ninh Y Y lập tức hiểu ngay ý của bố mình, gọi một thanh niên đến đón mình, thế chẳng phải là tìm bạn trai cho mình ư?
Không phải trước kia mình đã nói với Ninh Viễn Khánh rất nhiều lần rồi hay sao?
Không muốn cưới chồng sớm như thế, cô ta vẫn còn chưa chơi đủ mà.
Chơi mình đấy à?
Ninh Y Y tức anh ách trong bụng.
“Cầm đi”.
Trong lòng cô ta hết sức bực bội, kéo vali lộc cộc sải chân đi một nước, còn mấy thứ như túi xách lại ném hết cho Trương Hàm.
Trương Hàm im lặng ôm chiếc vali, má, tôi có phải người hầu của cô đâu!
Nhưng đối mặt với cô gái xinh đẹp như vậy, một người luôn lấy việc giúp người làm niềm vui như Trương Hàm cũng không nổi giận, anh kéo vali đi ra ngoài.
“Ê, xe đâu?”
Ninh Y Y bực bội hỏi một câu.
“Xe? Không lái xe, tôi bắt xe sang đây”.
“Cái gì…”, Ninh Y Y trố mắt ngạc nhiên, cô ta không dám tin vào tai minh: “Đến xe mà anh còn không có thì đến rước tôi làm gì?”
Trương Hàm thầm nhủ trong lòng, nếu như tôi muốn có xe thì bố cô còn sẽ tặng cho tôi cả gara cơ đấy, chẳng qua là ông đây chẳng có bằng lái mà thôi.
Nhưng ngoài bề mặt, Trương Hàm vẫn tỏ vẻ hơi lúng túng.
“Tôi kêu tài xế taxi đợi chúng ta ở bên kia, bây giờ qua đó là được rồi”.
Ninh Y Y không vui, cô ta hừ lạnh, tức giận đi về phía Trương Hàm chỉ.
Ôi má thế nào cũng không phải, chú Ninh ơi là chú Ninh, tôi không chịu nổi con gái của chú đâu.
Trương Hàm lắc đầu bất lực.
Đến khi mang hết hành lý lên xe, Trương Hàm mệt đến mức thở hổn hển, anh nằm rũ rượi trên ghế.
Ninh Y Y lại thản nhiên chơi điện thoại.
“Nhà cô ở đâu?”
“Biệt thự Chung Vân ở Thanh Sơn, đến chuyện này mà anh cũng không biết à?”, Ninh Y Y hơi ngờ vực, lẽ nào đây không phải là đối tượng mà bố tìm cho mình hay sao.
Đến bây giờ cô ta mới quan sát Trương Hàm lại lần nữa.
Ăn mặc bình thường, mặt mày cũng được, nhìn hơi quê.
Không biết trước kia cô ta đã từ chối loại người như thế này bao nhiêu lần rồi.
Lẽ nào mình hiểu nhầm sao? Bố mình chắc cũng không mù đến cỡ này đâu nhỉ? Tìm cho mình một thằng con trai vô dụng.
Ninh Y Y nghĩ ngợi lung tung một hồi, không biết chiếc taxi đã đậu trước cửa biệt thự từ lúc nào.
“Anh lấy đồ xuống mau”.
Ninh Y Y đã nghĩ thông đây chỉ là người bình thường, cô ta càng sai bảo thoải mái hơn.
Trương Hàm cắn răng, má, xem như ông đây xui, sau này sẽ không đồng ý giúp người khác làm gì nữa.
Bước trên con đường trong biệt thự Chung Vân, không thể không nói rằng nơi ở của nhà giàu tuyệt thật.
Dòng nước lững lờ trôi, cây xanh rợp bóng mát.
Ninh Y Y vui vẻ nhảy nhót ở đằng trước, cô ta giang rộng hai tay, hít sâu một hơi.
Chương 27: Con gái tôi có làm cậu hài lòng không
“Con về rồi đây!”
Trương Hàm nhìn thấy cô ta như thế, anh thật lòng lo lắng cô ta mà nhảy nhót mạnh hơn nữa thì vòng eo mảnh khảnh ấy sẽ gãy mất.
Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Trương Hàm, Ninh Y Y cảnh giác quay đầu lại, lườm anh một cái.
“Nhìn gì mà nhìn!”
“Cô đẹp mà không cho người khác nhìn à?”
Trương Hàm thốt ra một câu.
“Câu này đúng đấy, cũng dẻo miệng đấy”.
Ninh Y Y nghe thấy thế bèn gật gật đầu đồng ý.
Trương Hàm cạn lời, cảm thấy mình nhìn không thấu cô gái này, anh dứt khoát im lặng.
Biệt thự nhà họ Ninh.
Nụ cười mỉm tràn trề hạnh phúc nở rộ trên gương mặt Ninh Y Y, cô ta ôm một người giúp việc nữ thật chặt.
“Dì Đường, cháu nhớ dì chết mất”.
“Dì cũng nhớ cháu nữa”.
Người phụ nữ được gọi là dì Đường vỗ lưng cô ta.
Rồi sau đó bà ta quay sang nói với Trương Hàm: “Cậu là cậu Trương mà ông chủ đã nói đúng không”.
Trương Hàm khách sáo gật gật đầu.
“Xin chào dì Đường, tôi là Trương Hàm, dì gọi tôi Tiểu Hàm được rồi”.
“Được… Hai cháu vào phòng trước đi, dì nấu cơm xong rồi”.
Cất đồ xong, trước lúc mang lên bàn ăn, dì Đường gọi Trương Hàm lại.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo bà ta.
“Tiểu Hàm à, ông chủ kêu tôi thay ông ấy hỏi cậu, cậu cảm thấy Y Y thế nào?”
Trương Hàm thầm thấy căng thẳng, anh làm ra vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi mới trả lời.
“Xinh đẹp phóng khoáng có khí chất, giống như yêu tinh nhỏ”.
Trương Hàm nghĩ một đằng nói một nẻo, anh thầm bổ một câu trong lòng, mới là lạ!
Sau khi nghe thấy thế, ánh mắt dì Đường sáng bừng, bà ta vỗ tay Trần Hàm.
“Thế thì tốt, thế thì tốt”.
Hả? Có ý gì?”
Lúc Trương Hàm đang cảm thấy kỳ quái, không biết dì Đường lấy một chai rượu từ đâu ra.
“Trong chai rượu này có thêm một ít thứ, lát nữa kêu Y Y uống, đảm bảo đêm nay cô ấy sẽ là người của cậu.”
Cái gì?
Trương Hàm hơi sững sờ, lượng tin tức lớn quá rồi đấy nhỉ.
“Dì Đường, dì… Dì có ý gì”.
“Ha, đều là ý của ông chủ cả, cậu yên tâm, đảm bảo sẽ không xảy ra sơ sót gì đâu, sau này Y Y đi theo cậu cũng là phúc của con bé”.
Trời đất quỷ thần ơi, ông chú Ninh Viễn Khánh nóng ruột ghê nhỉ, mới gặp mặt có một lần mà muốn gạo nấu thành cơm luôn sao?
Trương Hàm lắc lắc đầu.
“Thôi đi”.
“Thanh niên trai tráng mà ngượng ngùng làm gì?”, dì Đường bực dọc.
“Thật sự không phải thế, dì Đường đừng nói nữa, không phù hợp đâu”.
Sau khi nói dứt lời, Trương Hàm đi thẳng đến bàn ăn.
Không phải là anh muốn đóng giả làm chính nhân quân tử gì đấy, Trương Hàm cảm thấy đi theo trình tự thì tốt hơn, chứ bằng không sau này gặp lại Ninh Y Y sẽ cảm thấy bối rối.
Dì Đường cầm rượu vang, bà ta cân nhắc một lúc, lặng lẽ đổi vỏ ngoài rồi lại cầm đi ra ngoài.
Nếu như cậu không tình nguyện thì để tôi giúp cậu vậy.
Sau khi vào bàn ăn thì Trương Hàm mới biết một điều, hóa ra mẹ của Ninh Y Y đã qua đời nhiều năm rồi, bây giờ dì Đường nhắc đến, bầu không khí khó tránh khỏi hơi bi thương.
Ninh Y Y im lặng, cô ta cười khổ, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như thể đang hồi tưởng về quá khứ.
Nhân cơ hội này, dì Đường lấy một chai rượu lên ra, rót cho hai người bọn họ.
Đồng tử của Trương Hàm co rụt lại, đến lúc nhìn thấy đây không phải là ‘rượu xuân’ hồi nãy thì anh mới yên tâm.
“Nào, chúng ta cụng ly, chúc mừng Y Y trở về”.
“Cạn!”
Trương Hàm không hề đề phòng, anh uống hết rượu vào bụng.
Ninh Y Y cũng không nghi ngờ dì Đường, cô ta lập tức uống cạn.
Hai người uống xong mà dì Đường vẫn không hề đụng đến ly rượu, Trương Hàm giật mình, nhìn thấy nụ cười thâm sâu nở trên môi dì Đường.
Má? Dính bẫy rồi à?
Trương Hàm cảm thấy không ổn ngay.
Cơ thể của Ninh Y Y cũng nóng bừng, cô ta lột áo khoác jean xuống ném sang một bên.
“Sao mà nóng thế này nhỉ?”
Trương Hàm ngẩn ngơ nhìn Ninh Y Y, chỉ cảm thấy lỗ chân lông ở khắp người mình đang tỏa nhiệt, cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đến khi Trương Hàm tỉnh táo lại thì anh mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, không biết Ninh Y Y và anh đã ôm nhau từ lúc nào.
Mà bây giờ không thấy tông tích của dì Trương ở đâu nữa.
Trương Hàm khóc không ra nước mắt, Ninh Y Y vẫn ôm chặt eo anh, kề mặt sát lồng ngực của anh.
Anh có cảm giác nghẹn ở trong ngực!
Hấp dẫn? Không hấp dẫn một chút nào hết, được không.
Cũng không biết dì Trương đã bỏ cái gì vào trong rượu, khiến cho một cô gái trông có vẻ trói gà không chặt như Ninh Y Y lại mạnh đến thế.
Trương Hàm khó chịu muốn chết, anh bán mạng đẩy Ninh Y Y ra.
Rồi vội vàng rót cho mình vài ly nước lạnh.
Vẫn còn chưa kịp tỉnh táo, Ninh Y Y lại quấn lên người anh như một con rắn.
“Má ơi, mình có phải là thầy tu đâu, đang kiểm tra mình đấy à?”
Trương Hàm âm thầm mắng chửi Ninh Viễn Khánh một chặp trong lòng, anh lấy ly nước lạnh hắt lên mặt Ninh Y Y.
“Cút”
Để cho cái lạnh thấm đến tận tim Ninh Y Y, trái tim hẫng nhịp.
Cô ta mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn chính mình, rồi lại nhìn Trương Hàm.
“Á…”
Trương Hàm vội vàng bịt tai lại, hòng tránh cho sóng âm thành gây ra thương tổn cho mình.
Ninh Y Y chìn anh trân trân, giống như thể muốn lột da anh, ăn thịt anh vậy.
Trương Hàm cũng cạn lời, má nó, tôi cũng là nạn nhân đấy được chưa.
“Nói đi! Anh làm gì tôi rồi!”
“Cũng không… có gì đâu nhỉ? Ban nãy tôi cũng mơ mơ màng màng, không nhớ rõ nữa”.
“Cái gì?”, Ninh Y Y nổi trận lôi đình: “Sự trong sạch của tôi đã bị anh hủy hết rồi, tôi muốn anh đền mạng!”
Sau khi nói dứt lời, cô ta nhìn trái ngó phải rồi lao ra khỏi phòng.
Trương Hàm lờ mờ cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, sau giây lát, Ninh Y Y cầm con dao xộc vào trong lại.
“Má!”
Trương Hàm sợ hết hồn.
“Bình tĩnh, cô phải bình tĩnh lại!”
Nhưng dù anh có nói gì thì Ninh Y Y vẫn không quan tâm.
Trương Hàm nhấc chân muốn bỏ chạy.
Ninh Viễn Khánh ơi là Ninh Viễn Khánh, ông đây sắp bị ông hại chết rồi!
Xuống một lầu rồi lại xuống một lầu, xuống một lầu lại xuống tiếp một lầu.
Nếu như không phải biệt thự của Ninh Viễn Khánh đủ lớn thì chắc đầu mình đã lìa khỏi cổ.
Cuối cùng, Trương Hàm chớp thời cơ Ninh Y Y thở dốc để vọt ra khỏi căn biệt thự.
“Hộc…”
Trương Hàm thở phào một hơi, đồng thời anh hơi giận dữ.
Khéo thật, Ninh Viễn Khánh lại gọi đến vào lúc này.
“Ha ha… Sao rồi, cậu Trương, con gái tôi có làm cậu hài lòng không?”
“Hài lòng cái mông, suýt nữa tôi toi đời rồi!”
Trương Hàm bực mình.
Ninh Viễn Khánh có ‘ý tốt’, Trương Hàm cũng ngại nói nặng lời với ông ta.
“Có ai bán con gái của mình như chú sao? Nếu như Ninh Y Y mà biết tất cả đều nằm trong kế hoạch của chú, chú về nhà thử xem, đảm bảo cô ta sẽ cầm dao rượt chém chú đấy”.
Sau khi nghe thấy thế, Ninh Viễn Khánh mới biết đã xảy ra sơ xót rồi.
Vốn dĩ ông ta cảm thấy nếu như Ninh Y Y và Trương Hàm có thể thành đôi, dù là với ông ta hay là với con gái thì cũng đều là một việc tốt.
Nhưng tiếc là Ninh Viễn Khánh hấp tấp quá, bởi thế nên mọi việc mới vượt quá tầm kiểm soát.
Đồng thời ông ta cũng đã nhìn nhầm Trương Hàm, anh không phải là cậu ấm tinh trùng lên não, hoàn toàn không biết giữ giới hạn.
Ninh Viễn Khánh vội vàng cười xòa nói xin lỗi.
Chương 28: Tao đến báo thù rồi
Ninh Viễn Khánh vốn cảm thấy nếu Ninh Y Y có thể thành đôi với Trương Hàm sẽ là một chuyện vô cùng tốt với mình và cả con gái.
Đáng tiếc Ninh Viễn Khánh quá nôn nóng, cho nên chuyện đã vượt ngoài dự liệu.
Đồng thời, ông ta cũng nhìn lầm Trương Hàm rồi, đối phương không phải kiểu cậu ấm nhà giàu tinh trùng lên não, không có giới hạn.
Ninh Viễn Khánh vội vàng cười xòa nói xin lỗi.
Trương Hàm cười mắng mấy câu rồi cúp máy.
Đang định bắt xe về, ánh mắt Trương Hàm khựng lại, trên đường lớn ở đối diện có một người quen.
Đó là Lương Đông!
Hắn ta chống gậy, ánh mắt lạnh như băng, giống như có lửa giận vô tận vậy.
Trương Hàm biết đạo lý con giun xéo lắm cũng oằn.
Nhưng anh không ngờ sau một khoảng thời gian dài, Lương Đông lại sẽ không chút kiêng dè xuất hiện ở thành phố Thanh Sơn như vậy.
Dòng xe chuyển động.
Hai người đối diện nhau một lúc lâu, trong lòng Trương Hàm có hơi bất an.
Sau đó, hai người áo đen đi tới từ cách đó không xa.
Trương Hàm cảnh giác lùi hai bước.
Sau đó xoay người bỏ chạy.
Mẹ nó!
Không ngờ tên này còn dẫn người theo, chắc bố của Lương Đông đã để lại vài người ở Thanh Sơn.
Hai người áo đen nhanh chóng đuổi theo.
Lương Đông cười khẩy.
Tao đến báo thù rồi!
Trương Hàm cảm thấy vô cùng sốt ruột, bây giờ cũng không thể dừng lại, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước.
Nếu bị hai người tóm được, có khi còn chưa kịp cầu cứu đã mất mạng rồi.
Không biết đã chạy bao lâu, Trương Hàm cảm thấy lồng ngực truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn.
Đó là vì khoảng thời gian dài không được cung cấp oxi dẫn đến áp lực cực lớn cho thân thể.
Trương Hàm chạy vào một chỗ rẽ.
Mùi hôi kinh khủng khiến anh suýt nôn ra, đây là một khu dân cư cũ kỹ, đoán chừng là nơi ở của rất nhiều kẻ lang thang hoặc là nông dân.
Con hẻm tối đen, Trương Hàm kề sát vách tường.
Bên ngoài, tiếng bước chân dần đến gần.
Bọn họ sắp tới rồi!
Bỗng nhiên có một bàn tay kéo lấy anh!
“Suỵt!”, một người đàn ông trung niên mặc đồ mộc mạc, sắc mặt hơi tái ra hiệu đừng lên tiếng.
Cuối cùng rón ra rón rén đi đến trước cửa sổ thăm dò.
“Hình như bọn họ đi rồi”.
“Thật sự cảm ơn chú, nếu bị bắt được thì tôi thê thảm rồi”, Trương Hàm hoảng hốt nói, nghĩ lại mà sợ.
“Không cần, chuyện nhỏ thôi mà”, người đàn ông trung niên gãi đầu, cười ngại ngùng: “Đúng rồi, vì sao bọn họ lại đuổi theo cậu thế?”
“Ông chủ của mấy người này có ý với bạn gái tôi, sau đó bị tôi dạy dỗ một trận, bây giờ đang báo thù”, Trương Hàm bình tĩnh nói.
Anh nói thẳng ra Khương Phàm Thư là bạn gái.
“Ồ…”
Người đàn ông gật đầu.
“Đúng rồi chú em, có muốn cái kia không?”
Nói xong, người đàn ông khoa tay múa chân ở trước ngực một lát, sau đó cười nói: “Mấy cô gái ở chỗ tôi đẹp lắm đấy!”
Trương Hàm cạn lời, không ngờ người đàn ông trông ngại ngùng thế này lại là người dẫn khách, xem ra cả con hẻm màu đen này là một cái phố đèn đỏ.
Trương Hàm vỗ trán: “Bỏ đi, không được đâu, tôi vẫn còn là xử nam, có cho tiền tôi cũng không làm”.
Người đàn ông hơi ngạc nhiên, quan sát anh từ trên xuống dưới, tỏ vẻ không tin.
“Người anh em, cậu đừng gạt tôi, yên tâm, bảo đảm chất lượng sẽ khiến cậu hài lòng”.
Người đàn ông không đợi Trương Hàm trả lời đã trực tiếp vỗ tay.
Một người phụ nữ trang điểm đậm ăn mặc xinh đẹp trực tiếp đi ra từ trong phòng.
Nhìn thấy Trương Hàm, hai mắt cô ta lập tức sáng lên như sói nhìn thấy cừu, chỉ hận không thể ăn anh ngay tại chỗ.
Trương Hàm run rẩy, người phụ nữ này thèm khát quá rồi đó.
Anh thấy hơi sợ, đến bên cửa sổ xem thử, sau khi xác nhận hai người đàn ông kia đã đi rồi mới buông xuống gánh nặng trong lòng, nói tạm biệt với người phụ nữ xinh đẹp này.
“Ấy, đừng đi chứ, chú em, đến đây, tôi giảm giá cho cậu!”
“Kêu cậu đừng đi mà, trả tiền ngược lại! Trả tiền ngược lại được không!”
Trương Hàm không dám quay đầu lại, mẹ nó, người phụ nữ này còn đáng sợ hơn hai đàn em của Lương Đông nữa!
Trương Hàm vội vàng đi đến nơi đông người, lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Viễn Khánh.
“Tôi nhìn thấy Lương Đông xuất hiện ở thành phố Thanh Sơn!”
Ninh Viễn Khánh cũng bị doạ sợ, ý trong câu này của Trương Hàm là nói ông ta làm việc không tốt.
“Bọn họ trở về bằng cách nào, kêu người ở đâu ra? Tôi muốn biết đáp án, cho chú thời gian một ngày!”
“Còn nữa, chú phái cho tôi hai người, khi nãy tôi bị người của hắn ta đuổi giết!”
Nghe nói thế, Ninh Viễn Khánh kinh hồn bạt vía.
“Cậu Trương… Đây đều là lỗi của tôi… Xin cậu cho tôi một cơ hội đền bù… Tôi…”
“Được rồi, tôi không có ý trách chú, chú nhanh làm chuyện tôi nói đi, tôi đoán lần này bố của Lương Đông cũng đã về rồi!”
“Vâng!”
Ninh Viễn Khánh cúp máy.
Lập tức đưa ra mười mấy mệnh lệnh.
Trong một tầng hầm mờ tối ở phía Đông thành phố Thanh Sơn.
Sắc mặt Lương Đông u ám như mưa dông kéo đến.
“Bố, thất bại rồi!”
Lương Triều Quốc cười gượng: “Không sao, chúng ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, có nhiều cơ hội lắm”.
Nói xong, Lương Triều Quốc châm cho mình một điếu thuốc.
“Nghe con nói Trương Hàm thích một cô gái, cũng ở đại học Thanh Sơn sao?”
Lương Đông nhớ tới cô gái nhớ nhung ngày đêm kia: “Đúng vậy, cô ta tên Khương Phàm Thư, lúc trước con kêu cô ta đến công ty Tinh Thần làm nghệ sĩ, cuối cùng bị từ chối!”
“Đây là lợi thế của chúng ta đấy!”, Lương Triều Quốc siết chặt tay: “Trương Hàm khó bắt, nhưng cô ta thì khác!”
“Con sẽ lập tức ra lệnh, đến lúc đó, con nhất định phải khiến con khốn kia biết kết cục của việc từ chối con”, Lương Đông vỗ một cái lên bàn.
“Không cần nôn nóng, chân của con không tiện, quá mức lộ liễu, sau này ít ra ngoài thôi”, Lương Triều Quốc cảnh cáo một câu.
“Vâng!”
Lương Đông dựa lên ghế, thật sự không chịu nổi cuộc sống người không ra người, ma không ra ma thế này nữa rồi!
Họ Trương kia, ông đây không quan tâm mày có phải thái tử không, dù sao ông đây cũng đã như thế rồi.
Chúng ta cứ liều mạng đi!
Trương Hàm về đến trường học, người Ninh Viễn Khánh phái đã tới.
Hai người cũng không mặc đồ đen đeo kính râm giống người trong phim điện ảnh.
Trương Hàm nhìn hai người đàn ông ăn mặc bình thường, ném vào trong đám người cũng khó tìm ra này, anh cười cười: “Hai người không cần theo sát quá, nếu ở trong trường thì không cần nhạy cảm”.
Hai người đàn ông gật đầu: “Vâng!”
Trương Hàm xoay người đi vào trường.
Hai người trực tiếp phân công nhau hành động, đi theo không xa không gần.
Lúc đến dưới lầu ký túc xá, vừa khéo gặp Khương Phàm Thư muốn ra ngoài.
“Sao người bận rộn là cậu lại về rồi?”, Khương Phàm Thư ôm mấy quyển sách, cười nhìn anh.
“Đi ra ngoài làm thêm, mệt chết đi được”.
Trương Hàm bịa một lý do, sau đó đổi chủ đề: “Cậu muốn đi đâu thế?”
“Nào, ăn tối chung đi, tớ mời!”, nói xong, Khương Phàm Thư kéo anh.
Chương 29: Hoa lài cắm bãi phân trâu
“Để tớ mời đi”.
“Đồ gia trưởng!”
Khương Phàm Thư cười, nhưng cũng không từ chối.
Trương Hàm cười khổ, cầm lấy mấy quyển sách trong tay Khương Phàm Thư.
Để con gái cầm coi sao được.
“À, đúng rồi, sao không thấy cậu lấy túi xách tớ tặng ra dùng thế?”
Trương Hàm khó hiểu hỏi.
“Quá đắt tiền, không nỡ”.
“Nếu đã tặng cho cậu thì cậu cứ dùng đi, cùng lắm sau này tớ lại mua thêm cho cậu thôi!”
“Khoác lác cái gì!”, Khương Phàm Thư quay đầu, cười khẽ dùng ngón trỏ búng lên trán anh: “Được rồi, sau này nếu còn mua thứ đắt tiền như thế nữa tớ sẽ không nhận đâu!”
Trương Hàm biết Khương Phàm Thư sợ mình tiêu tiền quá nhiều vì cô ấy, thầm thấy ấm áp.
Cô gái như vậy rất hợp làm vợ.
Từ cấp ba đến nay, cô ấy vẫn luôn rất tốt với mình.
Chưa từng xem thường mình, Trương Hàm vẫn luôn rất cảm kích điều này, dù vào lúc anh khó khăn nhất, Khương Phàm Thư vẫn có thể giúp đỡ anh khi cần.
Nhưng vì tính trọng nam khinh nữ của anh làm hại, có một khoảng thời gian quan hệ của hai người trở nên hơi lạnh nhạt.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã trở về lúc ban đầu rồi.
Trương Hàm cảm thấy đây là một chuyện không thể nào tốt hơn.
Hai người đi đến chợ đêm, Khương Phàm Thư cười tươi, một chốc mua đồ ăn vặt ở tiệm này, một chốc dừng lại ở tiệm kia.
Có rất nhiều người nhận ra cô, một nhân vật giống nữ thần như thế, đi đến đâu cũng sẽ là tiêu điểm.
Trương Hàm đón nhận ánh mắt của mọi người, trong lòng không có sự tự ti như trước đây nữa, ngược lại còn hơi kiêu ngạo.
“Sao vua sừng lại đi cùng với nữ thần của tôi vậy? Tôi phải tìm một cơ hội giết chết cậu ta mới được!”
“Haiz, tôi thất vọng quá, không ngờ mắt nhìn của Nữ thần Khương lại tệ thế”.
“Thật là hoa lài cắm bãi phân trâu”.
Tuy mọi người hạ thấp Trương Hàm đủ kiểu, nhưng bọn họ đều ước gì mình là Trương Hàm, như vậy sẽ có thể đến gần Nữ thần Khương.
Khương Phàm Thư đưa cho anh một xâu thịt nướng, cười khẽ.
“Thấy sao, đi ra ngoài với tớ nở mày nở mặt lắm đúng không”.
“Ừm, đúng là nở mày nở mặt, nhưng tớ sợ mấy người bảo vệ kia của cậu sẽ đánh hội đồng tớ”.
Trương Hàm tỏ vẻ rất sợ, khiến Khương Phàm Thư cười tươi rói.
Lúc này, Trần Linh ra ngoài đi dạo.
Cô ta đã được cứu về mấy hôm rồi, nghe nói những chuyện Diệp Thiên Tường đã làm, Trần Linh không chút do dự chia tay.
Diệp Thiên Tường cũng không hề nể tình, thẳng thừng nở nụ cười châm chọc rồi đồng ý.
Trần Linh tim như tro tàn, chỉ muốn nói xin lỗi Trương Hàm, dù sao cô ta nghe nói Trương Hàm bỏ ra rất nhiều tiền, cuối cùng mới cứu mình ra được.
Vốn định ra ngoài mua gì đó ăn, nhưng đến đây lại nhìn thấy hình ảnh thân mật khăng khít của Trương Hàm và Khương Phàm Thư.
Trần Linh sững sờ tại chỗ như bị điện giật.
Trong lòng cô ta vô cùng phức tạp, có thẫn thờ, có hối hận.
“Mọi thứ đều không quay lại được nữa rồi”.
Cô ta thầm tự giễu một câu.
Trương Hàm và Khương Phàm Thư nói nói cười cười, vẫn chưa phát hiện ra cô ta.
Mà Trần Linh lại như một đứa trẻ làm sai chuyện, trốn trong một góc tối nào đó.
Có lẽ Trương Hàm sẽ mãi mãi không biết chuyện này, cũng không ngờ cô gái này lại biết hối hận.
Đêm khuya, Trương Hàm và Khương Phàm Thư chào nhau dưới lầu.
Hai người nói đùa một lúc lâu, Khương Phàm Thư mới chậm rãi rời đi.
Về đến phòng ngủ, Trần Gia Vũ đưa một tấm áp phích tới.
“Khai mạc long trọng của cuộc thi sinh viên ca hát cả nước!”, Trương Hàm đọc nhẩm: “Cậu đưa tớ cái này làm gì?”
Trần Gia Vũ trợn mắt xem thường: “Khương Phàm Thư và Tiểu Ngư sẽ tham gia, ngày mai tổ chức vòng loại ở trường, đến lúc đó cùng nhau đi cổ vũ nhé!”
“Ơ kìa, bây giờ đã gọi là Tiểu Ngư rồi à? Người ta vẫn chưa đồng ý với cậu đâu…”, Trương Hàm cũng không quan tâm cậu ấy có mất mặt không, cứ thể đả kích.
“Yêu một người không cần quan tâm đến những thứ này”.
Trần Gia Vũ hào sảng phất tay.
Trương Hàm bất đắc dĩ lắc đầu.
So với Vu Tiểu Ngư, Trần Gia Vũ quá ngây thơ, nếu nói đến chuyện đùa giỡn tình cảm, trưởng phòng này của mình cách xa Vu Tiểu Ngư vạn dặm.
Trương Hàm cũng chỉ lo cậu ấy sẽ bị tổn thương sâu sắc, anh từng trải qua cảm giác đau đớn khôn cùng đó, đương nhiên không muốn bạn tốt cũng trải qua một lần.
Sáng hôm sau.
Sảnh lớn của trường học, Trương Hàm dụi đôi mắt lim dim.
“Đến sớm thế làm gì?”
“Lúc này mới có thể giành được chỗ đằng trước, nếu không sao Tiểu Ngư có thể nhìn thấy tớ được?”, Trần Gia Vũ ngượng ngùng sờ mũi.
“Thì ra cậu còn không nói với người ta là cậu đến”, Trương Hàm châm chọc.
Nhìn tình huống này, ít nhất phải một tiếng nữa cuộc thi mới bắt đầu.
Nhưng Trương Hàm rất có lòng tin với Khương Phàm Thư.
Dù sao thực lực ca sĩ quán quân của trường vẫn còn đó.
Trương Hàm ngáp một cái, dứt khoát nhắm mắt dựa lên ghế.
Không biết đã bao lâu trôi qua…
“Dậy đi, dậy đi…”
Trương Hàm cảm thấy có người đang đẩy vai mình.
Mở mắt ra, một khuôn mặt không quá hoà nhã đập vào mắt.
Người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, vóc dáng cao to, Trương Hàm chỉ nhìn một cái đã chắc chắn người này thường xuyên tập thể hình.
Trần Gia Vũ kéo Trương Hàm, vẻ mặt lúng túng: “Chúng ta ra phía sau ngồi đi!”
Trương Hàm không hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Vì sao?”
“Vì sao?”, người đàn ông cao to cười khẩy một tiếng, giơ nắm đấm ra trước mắt Trương Hàm: “Vì cái này, được chứ?”
Trương Hàm hơi nheo mắt lại.
Trần Gia Vũ thấy bầu không khí không đúng thì vội kéo Trương Hàm.
“Chuột, chúng ta không phải đối thủ của cậu ta, lùi một bước trời cao biển rộng”.
Trần Gia Vũ là một người hiền lành, vừa xin lỗi người đàn ông cao lớn vừa khuyên cùng Trương Hàm nhường chỗ lại cho gã.
“Hừ! Vô dụng đúng là vô dụng, mẹ nó, không dám ra tay thì cút đi cho ông, giả vờ cái mẹ gì chứ”.
Người đàn ông hùng hổ nói, kiêu ngạo ngồi xuống chỗ của Trương Hàm, lau lau, còn mỉa mai lắc đầu với anh.
“Chuột, tên đó là trưởng câu lạc bộ thể dục của trường, tên Lưu Cường, quen biết rất nhiều người trong trường, ngay cả Mã Phi Dương cũng không dám trêu vào gã đó”.
Trần Gia Vũ cười khổ nói, cậu ấy sợ Trương Hàm kích động, không gánh vác nổi hậu quả.
Trương Hàm gật đầu, không nói gì.
Cũng không biết vệ sĩ Ninh Viễn Khánh phái cho mình có thể đánh thắng tên to con này không nữa.
Trương Hàm nhanh chóng quên mất chuyện này, cuộc thi tuyển chọn bắt đầu, mấy người lúc vừa đi lên khá tự tin, âm sắc cũng tạm được, nhưng hát cả bài thì không ngừng lạc nhịp, cuối cùng bị loại.
“Wow, không ngờ khó vậy đó, ngay cả Trương Uyển Tình cũng bị loại”.
“Đúng vậy, cô ấy là hạng năm trong trường đấy”.
“Có khi nào trường chúng ta không có ai đậu không?”
Cuộc thi tuyển chọn lần này có ba giám khảo, hai nam một nữ, đều khoảng 35 tuổi.
Mà muốn thông qua chọn lựa phải được sự tán thành của tất cả giám khảo.
Việc này rất khó, dù sao chín người mười ý mà.
Có rất nhiều thí sinh dự thi bắt đầu oán giận, nhưng tiêu chuẩn của giám khảo vẫn không hề giảm xuống.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Vu Tiểu Ngư lên sân khấu.
“Chào mọi người, em là thí sinh dự thi số 36, tên Vu Tiểu Ngư”.
Chương 30: Tôi xem trọng cô ấy
Vừa nói xong, phía dưới đã vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Nữ thần Tiểu Ngư anh yêu em!”
“Ha ha ha…”
Cách bày tỏ như thế khiến Vu Tiểu Ngư cười ngại ngùng, nhưng trong lòng lại không có chút cảm giác gì.
Mấy giám khảo liếc nhìn nhau, đều gật đầu.
Ngoại hình của hạt giống này cũng không tệ lắm, nhưng đây là cuộc thi hát.
“Bắt đầu tiết mục của em đi”, nữ giám khảo nói.
Vu Tiểu Ngư ra hiệu ok với đạo diễn âm thanh, cả sảnh lớn yên tĩnh lại.
“Lần đầu tiên ngắm cảnh từ toà tháp Tokyo…”
Đây là bài “Nỗi đau biết thở” của Trần Tĩnh Như, bài hát được thể hiện bằng giọng hát uyển chuyển xa xăm của Vu Tiểu Ngư.
Nếu Trần Tĩnh Như hát ra bài này với sự ai oán, thì Vu Tiểu Ngư lại thể hiện theo một phong cách hoàn toàn khác.
Không có nhớ nhung, không có đau thương, mà là tạm biệt năm tháng đã qua, tiêu sái xoay người không luyến tiếc.
Mọi người không khỏi tập trung lắng nghe, Trần Gia Vũ còn làm lố hơn, trông như sắp bật khóc vậy.
Trương Hàm không chịu đựng được, đến mức phải thế ư.
Trưởng phòng chỗ nào cũng tốt, nhưng có hơi mau nước mắt.
Hát xong một bài, mấy giám khảo bình luận một lúc, cuối cùng đều cho qua.
“Yes!”
Trần Gia Vũ hưng phấn nắm lấy tay Trương Hàm: “Tiểu Ngư qua rồi!”
“Kích động cái khỉ gì, cũng đâu phải giành được quán quân”.
Trương Hàm châm chọc một câu.
Trưởng câu lạc bộ thể dục Lưu Cường ở trước mặt nghe thấy lời của Trần Gia Vũ thì quay đầu lại, cau mày giễu cợt.
“Mày thích Vu Tiểu Ngư à?”
Sau đó, không đợi Trần Gia Vũ trả lời.
“Đúng rồi, quên nói với mày, Vu Tiểu Ngư là cô gái ông đây nhìn trúng, nếu mày không muốn ăn đòn thì tốt nhất nên tránh xa cô ấy một chút”.
Người xung quanh im lặng, bọn họ đều có biết đến danh tiếng xấu của Lưu Cường.
Nghe nói trong nhà gã mở công ty khai thác quặng ở vùng xa, trước kia Lưu Cường và một tên nhà giàu không cẩn thận xảy ra mâu thuẫn, hôm đó đã kéo một xe người đến, trực tiếp đánh gãy chân tên con nhà giàu đó.
Từ đó về sau, dù những người trong nhà giàu có hơn Lưu Cường cũng không dám trêu vào tên điên này.
Trần Gia Vũ khép mở miệng, cuối cùng không nói được gì.
Trương Hàm nhíu mày, tên này là một tai hoạ ngầm.
Nhưng anh lại không lấy cớ ra tay với Lưu Cường, dù sao nhiều nhất người này chỉ cảnh cáo một chút mà thôi.
“Chào mọi người, em là thí sinh số 42, Khương Phàm Thư”.
Nghe thấy giọng nói này, Trương Hàm vốn đang chán nản lập tức phấn chấn lại.
Trần Gia Vũ cũng cùng cổ vũ, nhưng Trương Hàm nhìn ra được rõ ràng trưởng phòng đã bị Lưu Cường làm ảnh hưởng.
Tiếng hô lần này còn nhiệt liệt hơn Tiểu Ngư nhiều, cả đại sảnh náo nhiệt chưa từng có.
“Có vẻ cô gái này rất nổi tiếng”.
Nữ giám khảo nâng mắt nói.
“Ừm, dù sao trông cũng rất đẹp, khí chất cũng không tệ, không thua kém gì rất nhiều ngôi sao được tạo hình tượng rồi cả”.
Nam giám khảo bàn bên cạnh nói.
“Nhưng phải xem thực lực thế nào?”
Sau khi nghe thấy giám khảo nói bắt đầu, Khương Phàm Thư hít sâu một hơi.
Đảo mắt tìm tới tìm lui, đợi đến khi nhìn thấy Trương Hàm, hai người đều nở nụ cười.
“Ấy, nhìn kìa, Khương Phàm Thư cười với tôi”.
“Nhảm nhí, cười với tôi mới đúng”.
“Nói bậy, rõ ràng là tôi!”
Hai người nói tới nói lui rồi trực tiếp đánh nhau, cuối cùng bị đuổi ra ngoài.
Trương Hàm nhìn đến mức đen mặt, không biết bọn họ đang tranh chấp cái gì nữa.
Anh sờ mũi: “Rõ ràng đang nhìn tôi mà”.
“Vô sỉ!”
Người xung quanh đột nhiên quay đầu, trưởng câu lạc bộ mắng một câu.
Trương Hàm hơi uất ức, sao anh nói thật cũng không ai tin vậy.
Trên sân khấu.
Nhạc dạo kết thúc, Khương Phàm Thư nhẹ nhàng cất giọng.
“Quay lại thời điểm ban sơ ấy, ngây ngô đứng trước gương…”
Thì ra là bài Những năm tháng ấy.
Giọng hát của Khương Phàm Thư uyển chuyển có lực, tạo ra một cảm giác tươi mát.
Mỗi một ca từ đều như dẫn người ta trở về những năm tháng trước kia.
Đó là bạn cùng bạn, là người yêu, là sự cố gắng.
Cuối cùng kết thúc với nốt cao, trực tiếp khiến cả sảnh sôi trào.
“Cái này còn hay hơn cả bản gốc nữa!”
“Mẹ ơi, tôi không ghi hình lại, thật hối hận quá, tôi có thể nghe bài này liên tục cả tháng đấy!”
“Mẹ ơi thật hay quá, làm tôi nhớ đến cô gái trước kia”.
Nhạc hay giọng hay luôn có thể dẫn đến sự cộng hưởng của mọi người.
Trương Hàm cười nhạt.
Cô đã xuất sắc như vậy rồi, xuất sắc đến mức… dù mình có nhiều tiền của đến thế vẫn cảm thấy mình không xứng với cô.
“Âm sắc hoàn mỹ, ngón giọng cũng không có chút khuyết điểm nào, quá chuyên nghiệp!”
Nữ giám khảo gật đầu tán thưởng.
“Không ngờ ở đại học Thanh Sơn còn có hạt giống tốt như vậy”.
Hai nam giám khảo ở bên cạnh cũng cực kỳ tán thành gật đầu.
“Giới giải trí bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu giọng ca hay như thế nữa”.
“Tôi xem trọng cô ấy”.
Cuối cùng đương nhiên không có gì hồi hộp, được cả ba phiếu.
Trương Hàm không có hứng thú với chuyện sau cuộc thi, nhàm chán đi bộ ra ngoài từ cửa sau.
Hai vệ sĩ đi theo không xa không gần.
Khi nãy ở sảnh lớn, Trương Hàm cũng không phát hiện ra bọn họ.
“Giúp tôi điều tra tin tức của trưởng câu lạc bộ thể dục, phải nhanh”.
Trương Hàm ra lệnh.
“Vâng!”
Một vệ sĩ trực tiếp đi xa.
Trương Hàm là đang lo trước khỏi hoạ, dù sao người này trông cũng không dễ xử lý như Mã Phi Dương.
“Reng reng reng…”
Điện thoại reo lên.
Là Ninh Viễn Khánh gọi đến.
“Cậu chủ, có chuyện muốn nói với cậu. Công ty chúng ta hợp tác tổ chức cuộc thi ca sĩ toàn quốc, muốn chọn một nhóm nữ ca sĩ, cậu có muốn kiểm định không?”
Giọng nói của Ninh Viễn Khánh còn mang theo hàm ý khác.
Trương Hàm sửng sốt, sau đó bật cười, Ninh Viễn Khánh là muốn chọn hậu cung cho mình à?
Lúc thì đưa con gái lúc thì cho hậu cung, Ninh Viễn Khánh tưởng mình là ngựa đực chắc.
Tin tức hữu dụng duy nhất chính là bên hợp tác là công ty của mình, đúng là thú vị.
“Tập đoàn Tinh Thần có thể quyết định thứ hạng không?”
“Đó là đương nhiên, chúng ta là tập đoàn hợp tác lớn nhất mà”.
Ninh Viễn Khánh vui vẻ nói.
“Vậy được, có lẽ đến lúc đó có việc cần chú giúp đỡ”.
“Cậu chủ cứ việc dặn dò là được”.
Cúp máy, Trương Hàm nghĩ lại thu hoạch bất ngờ này, phải hỏi xem Khương Phàm Thư muốn giành hạng mấy mới được.
Sau khi dặn dò vệ sĩ xong, Trương Hàm quay về sảnh, nhìn thấy Lưu Cường đang ngồi ở chỗ mình.
“Này thằng ranh, mày phải nhớ kỹ lời tao nói đó, nếu không… Nắm đấm của ông đây không có mắt đâu”.
Lưu Cường cười hung ác.
Người ngồi chỗ bên cạnh cũng đều tránh đi, chỉ còn lại Lưu Cường và mấy người bạn của gã.
“Mày có nghe lời anh Cường nói không hả!”
Thấy Trần Gia Vũ không nói gì, một người đẩy đầu cậu ấy.
Bọn họ là ỷ người đông thế mạnh, Trần Gia Vũ không muốn đánh trả, tuỳ ý mắng chửi cậu ấy.
Trần Gia Vũ siết chặt tay, không ngừng thầm kêu mình bình tĩnh, bình tĩnh.
“Cái dáng vẻ hèn nhát này của mày có xứng với Vu Tiểu Ngư sao? Ha ha ha…”
Lưu Cường cười ha ha, nắm lấy cổ Trần Gia Vũ, trực tiếp đè đầu cậu ấy lên ghế.
“Không phải khi nãy mày kêu rất vui vẻ à…”