• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Mày xuống cuối hàng cho tao

Khương Phàm Thư không phải là người con gái thích truy xét kỹ càng, cô biết lúc nào nên giả vờ không biết gì cả.

Trương Hàm trở về trường cũng không gây nên sóng gió gì, dù sao đi chăng nữa, lúc trước ở đây, anh cũng là một người không nổi bật, bị đám đông bài xích.

Lúc tan trường, Trương Hàm nghe thấy rất nhiều câu chuyện thú vị.

“Nghe nói gì chưa, streamer thắng Viên Hiểu Lệ lần trước đã được nhận vào tập đoàn Tinh Thần rồi, chắc hẳn sau khi đắp nặn hình tượng thì sẽ chính thức tham gia vào giới giải trí!”

“Người đứng đầu trong giới livestream chứ gì, cậu không xem đại hội tán dóc tuần trước à, cô ấy là hotgirl mạng… duy nhất tham gia”.

“Bay lên cành cao làm phượng hoàng, đúng là số mệnh”.

“Ha ha, hay là cậu cũng đi làm streamer đi, lỡ đâu gặp được đại gia giống như Tiểu Trương thì cậu cũng có thể làm ngôi sao”.

“Nhưng mà tôi nghe nói lần tước Viên Hiểu Lệ đã mắng người ấy, cô ta tự kỷ cả nửa tháng trời rồi, vẫn còn chưa bình tĩnh lại”.

“Đáng đời, ai bảo cô ta xem thường người khác, được tặng một trăm nghìn tệ còn không biết đường cảmh kích, mắng đại gia Tiểu Trương xối xả trong phòng live stream, đây chẳng phải là báo ứng hay sao”.

Trương Hàm nghe thấy thế, anh bật cười khanh khách, nhưng hai cô gái ấy nhìn thấy nụ cười của anh đều bĩu môi chê bai.

“Đồ nghèo nàn chết bằm, cút ra xa một chút”.

“Nặng mùi quá đi mất, chúng ta sang kia đi!”

“Đúng là xúi quẩy thật, sao cái thằng này còn chưa bị xe đâm chết chứ”.

Trên người anh vẫn còn bôi thuốc, đúng là có mùi thật, nhưng cũng không đến mức ghét bỏ đến vậy chứ, Trương Hàm ảo não sờ sờ mũi.

Nếu như mình công bố thân phận thì đám con gái này sẽ như thế nào.

Thôi đi, không đáng để tức giận vì bọn họ chút nào.

Vào lúc anh chán chường nghịch điện thoại thì có hương thơm thoảng qua, Khương Phàm Thư ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.

“Vết thương lành rồi à?”

“Sắp khỏi hẳn rồi, cậu nhìn xem, tớ đã bị thương vì cậu rồi, cậu không thưởng cho tớ tí gì à?”

“Cậu muốn gì?”, Khương Phàm Thư ngoảnh đầu nhìn anh với đôi mắt long lanh.

Trương Hàm lại thấy hơi hoảng, anh vò đầu: “Giữ đó đi, sau này rồi dùng”.

Vẻ thất vọng lặng lẽ thoáng qua mắt Khương Phàm Thư, rồi sau đó, cô lấy một tấm vé từ trong túi ra.

“Vé vào vòng kết ca nhạc Đại học Thanh Sơn, lúc ấy cậu nhất định phải đến đó”.

Trương Hàm vui vẻ nhận lấy.

“Ừm, đến khi ấy nhìn thấy cậu đoạt giải quán quân”, Trương Hàm ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Chỉ có một tấm này thôi sao?”

“Hả? Cậu còn muốn đi với ai?”, Khương Phàm Thư híp mắt lại.

Trương Hàm cảm thấy nguy hiểm, anh nói vội: “Không có, tớ đi một mình thôi, đi xem cậu”.

Đến khi Khương Phàm Thư bỏ đi, Trương Hàm mới than thở: “Lưu Tô ơi Lưu Tô, lần này không thể trách tôi không nghĩ đến cô được!”

Để kêu Ninh Viễn Khánh tìm cách đi vậy, chắc hẳn cũng không phải là chuyện gì khó.

Lý Di Sơn vẫn còn đang theo dõi anh, đúng là Trương Hàm không tiện xuất hiện ở chốn đông người, bởi thế, lần này chắc chắn Lưu Tô sẽ cùng anh đi xem cuộc thi.

Vòng chung kết cuộc thi ca sĩ của Đại học Thanh Sơn, tất cả đều là ca sĩ chuyên nghiệp.

Được tổ chức ở trung tâm thể dục thể thao thành phố Thanh Sơn, cuộc thi lần này nổi tiếng lẫy lừng, cũng có rất nhiều nhà tài trợ tình nguyện móc hầu bao, tập đoàn Tinh Thần là công ty giải trí lớn nhất ở bản địa, bọn họ nghiễm nhiên trở thành người tổ chức lớn nhất của cuộc thi lần này.

Hơn nữa nghe nói rằng ca sĩ đoạt giải sẽ nhận được lời mời từ tập đoàn Tinh Thần, đồng thời còn chế tác đĩa nhạc riêng cho người ấy nữa.

Đương nhiên, xã hội hiện nay vẫn là một xã hội của các mối quan hệ, không ít người đi cửa sau để tham gia vào vòng chung kết.

Hoặc là đập tiền, hoặc là dựa vào quy tắc ngầm, nhưng nhìn chung ứng cử viên có thực lực vẫn chiếm số đông.

Trương Hàm lật xem thông tin về vòng chung kết.

Phát hiện không ngờ có một vài ứng cử viên là ca sĩ chuyên nghiệp đã ra mắt khán giả, rồi sau đó đến báo danh ở một vài học viện âm nhạc, hơn nữa ai ai cũng biết đến chuyện này, đúng là nực cười thật.

“Treo đầu dê bán thịt chó à?”

“Có lẽ cảm thấy trình độ của sinh viên đại học có giới hạn chăng? Kéo một vài ca sĩ chuyên nghiệp đến đây để thu hút sự chú ý của khán giả?”

Thủ đoạn này cũng chẳng có gì mới mẻ nữa.

Xem ra Khương Phàm Thư phải chịu áp lực khá nặng nề.

Chỉ là vòng chung kết trong thành phố Thanh Sơn thôi mà đã cạnh tranh khốc liệt như thế hay sao?

Trương Hàm tắt điện thoại, bảo Lưu Tô không cần phải kè kè theo bên cạnh mình, anh cùng đám Trần Gia Vũ đi xuống căn tin.

Mặc dù bây giờ đã có tiền trồi, Trương Hàm vẫn chưa có thói quen tiêu tiền như nước.

Vốn dĩ mấy người bọn họ đang xếp hàng yên lành, nhưng lúc đến lượt Trương Hàm, một người mặc áo cộc tay trắng vượt lên trước.

Cũng không xếp hàng gì cả, đẩy Trương Hàm sang một bên.

Vốn dĩ vết thương của Trương Hàm vẫn còn chưa lành hẳn, gã con trai cao kều trong số ấy đụng trúng vai anh, khiến cho anh không khỏi hít sâu một hơi.

Trần Gia Vũ không chịu nổi nữa.

“Ê, điên hả, có thể xếp hàng đàng hoàng không đấy!”

Vừa mới nói dứt lời, người bên cạnh đã kéo Trần Gia Vũ.

“Người anh em, đừng kích động, bọn họ đều là người trong câu lạc bộ thể thao đấy…”

Trương Hàm nghe thấy thế cũng nhíu mày.

Ban đầu bọn họ từng xung đột với trưởng câu lạc bộ thể thao trong hội trường.

Trương Hàm ngẩng đầu lên quan sát bọn họ, thấy Lưu Cường không có ở đây mới thở phào một hơi.

Nếu như xảy ra xung đột ở chỗ này thì phiền toái rồi.

“Thôi đi trưởng phòng, tớ không sao, để bọn họ mua trước đi”, Trương Hàm cũng không sợ mấy, anh chỉ lo làm liên lụy đến Trần Gia Vũ.

“Má, thằng ngu, ông chen trước đấy thì sao?”, một gã con trai cao kều trừng mắt nhìn Trần Gia Vũ rồi lại quay sang dòm Trương Hàm với vẻ khinh thường: “Xem như mày thức thời!”

Sau lưng Trương Hàm vẫn còn mười mấy người đang xếp hàng, bọn chúng vừa chen ngang, bọn họ phải đợi thêm rất lâu.

Ai nấy cũng tức anh ách trong bụng mà không dám nói gì.

Thật ra chuyện như thế này thường hay xảy ra.

Báo cáo lên phòng đào tạo trong trường mấy lần cũng vô ích, bọn chúng vẫn chẳng thay đổi, lần nào báo cho phòng đào tạo thì bọn chúng cũng chỉ yên phận được mấy ngày, rồi sau đó vẫn ngang tàng như cũ.

Cũng đã chứng minh cho môt câu tục ngữ, da mặt dày chẳng biết sợ là gì.

Trần Gia Vũ phồng má, cuối cùng vẫn im lặng. Nếu như thật sự đánh nhau, phía bọn họ còn có Trương Hàm đang bị thương, chắc chắn sẽ bị thiệt.

Nào ngờ đám người đó thấy Trần Gia Vũ vẫn hậm hực bèn lắc đầu khinh thường.

“Nhóc con, đừng thấy bọn tao nể mặt mày thì mày làm tới, không phục thì đánh tao đi”.

Người đó hếch cằm, kề mặt về phía cậu ấy.

“Sao hả? Sợ rồi chứ gì?”

“Ha ha ha…”

Người xung quanh đều bật cười.

Nụ cười ấy đã bày tỏ lập trường của bọn họ, bọn họ không chung bọn với Trần Gia Vũ.

Gã con trai cao kều rất thích cảnh tượng này, hắn hưởng thụ cảm giác sợ hãi đến từ những người xung quanh, đồng thời ánh mắt bất lực cũng khiến cho hắn cảm thấy có thành tựu.

“Mày xuống cuối hàng cho tao…”

Gã con trai cao kều chọc vào vai Trần Gia Vũ rồi cười nham hiểm: “Chứ bằng không, tao muốn mày nằm xuống đất ngay”.

“Không sao đâu, trưởng phòng, chúng ta xuống cuối hàng đi”.

Trương Hàm kéo trưởng phòng, anh nói khe khẽ: “Đám khốn nạn này không quan tâm đến bằng tốt nghiệp đâu, cậu nhịn chút đi”.
Chương 67: Chuyện có thể giải quyết bằng tiền là chuyện đơn giản nhất

Trần Gia Vũ siết chặt hai tay, cậu ấy cắn răng, cùng Trương Hàm đi xuống cuối hàng.

“Ha ha, còn không dám cãi lại câu nào, giả vờ con mẹ mày đấy”.

Gã con trai cao kều cười khẽ rồi đi gọi cơm.

Đợi đến khi bọn họ rời khỏi đây sau khi mua cơm xong, gã con trai ấy cầm đũa xách hộp cơm lên: “Chó ngu, bây giờ đông người, tao không tiện dạy dỗ mày, lát nữa tự mình đến vườn sau sau trường học nhận sai đi!”

Trần Gia Vũ tức giận nhìn bọn chúng rời khỏi nơi này, cậu ấy không nói câu nào.

Bọn họ im lặng ăn cơm, Trương Hàm hỏi Trần Gia Vũ xem chiều nay cậu ấy có định đi hay không đến mấy lần.

Một hồi lâu sau, Trần Gia Vũ mới gật gật đầu.

“Trốn tránh không phải là cách hay, cho dù không đi thì sớm muộn gì chúng nó cũng sẽ đến tìm tớ thôi”.

Trương Hàm có tính toán của mình.

“Nghe tớ đi, lát nữa đừng đi, để tớ giải quyết, sao hả”.

“Cậu hả…”

Trần Gia Vũ nhìn bộ dạng bệnh tật yếu ớt của Trương Hàm, cậu ấy không khỏi lắc lắc đầu.

“Chuột, tớ biết cậu nghĩ cho tớ, nhưng có một vài chuyện không thể trốn tránh được đâu, vẫn phải đối mặt thôi”.

Thực ra Trương Hàm có thể giải quyết một cách dễ dàng, giải quyết bằng cách hòa bình là tốt nhất, trường học cũng sẽ không truy cứu.

Nhưng nếu như đám người này muốn đánh tất nhiên Trương Hàm cũng sẽ không sợ hãi, có Lưu Tô ở đây, đám người này không khác gì con kiến hết.

Có một vấn đề rất lớn, Trương Hàm không muốn để cho Trần Gia Vũ biết thân phận của Lưu Tô, dù gì bây giờ Lưu Tô học cùng lớp với anh.

Trương Hàm khuyên cậu ấy đừng đi cũng là vì lo lắng đến vấn đề này.

“Tớ biết mà, trưởng phòng, trạng thái hiện tại của cậu không thích hợp để đi, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, để tớ đi nói chuyện với bọn họ, cậu cảm thấy sao hả?”

Trương Hàm kiên nhẫn mà nói.

“Cậu chắc chứ?”

“Tớ am hiểu chuyện xuống nước này nhất, nếu như tớ không thuyết phục được bọn họ thì để cho cậu làm”.

Trương Hàm nói hết nước hết cái, Trần Gia Vũ mới gật gật đầu.

“Có chuyện gì nhớ thông báo cho tớ ngay, tớ sẽ liều mạng với bọn họ”.

“Được rồi, cậu đợi tin của tớ đi”.

Trương Hàm vỗ vỗ vai cậu ấy rồi đứng dậy.

Lưu Tô một mình ăn xong bữa cơm, cô ấy lạnh lùng từ chối hết những cậu con trai đến xin Wechat, giữ khoảng cách không gần không xa để theo Trương Hàm ra ngoài.

Gần như không có ai lảng vảng ở vườn hoa sau phòng học vào giờ nghỉ trưa, vào buổi tối, nơi này lại trở thành điểm hẹn hò bí mật của rất nhiều cặp tình nhân, Trương Hàm sải chân cất bước, nhìn thấy gã con trai cao kều và một đám túm tụm hút thuốc nói chuyện.

Thỉnh thoảng lại chỉ trỏ mấy cô nữ sinh đi ngang qua, đánh giá bọn họ một lượt từ trên xuống dưới, đám bọn chúng nở nụ cười lưu manh, nói những lời bẩn thỉu một cách trắng trợn.

Trương Hàm biết, thật ra đại đa số bọn chúng cũng giống như Lưu Cường, dựa vào ông bố trọc phú của mình nhét vào trường đại học, hung hăng ngang tàng thành quen, cũng hình thành thói quen ngứa mắt thì đập, xem thường sống chết.

Bọn chúng thấy người đến không phải là Trần Gia Vũ mà chính là cái tên bệnh tật kia, ánh mắt toát ra vẻ hung ác.

“Ồ, bạn mày đâu, tao không có kêu mày đến đâu nhỉ”.

Gã con trai cao kều châm điếu thuốc, hắn rít một hơi rồi nhả khói vào mặt Trương Hàm.

Trương Hàm hơi khó chịu, anh lùi về sau hai bước.

“Tôi đến đây để thay mặt bạn mình xin lỗi cậu, trưởng phòng của tôi hơi kích động, gây phiền phức cho các cậu rồi”.

“Ha ha ha…”

Đám bọn chúng phá ra cười sằng sặc.

“Mày thú vị thật, trượng nghĩa đấy”.

“Ồ, sao cái thằng này nhìn quen quen thế nhỉ…”, gã con trai cao kều ngẫm nghĩ một lúc, dường như đang lần tìm thông tin liên quan đến Trương Hàm trong đầu.

“Anh Vân, đây chẳng phải là vua sừng trong trường mình hay sao?”

“Vua sừng?”

“Là cái thằng bị Diệp Thiên Tường cắm cho cái sừng đấy, topic hot được ghim lên đầu trang mạng lần trước, em có gửi cho anh xem rồi”.

“Ồ…”

Gã con trai cao kều vỗ vỗ đầu, hắn lập tức nhớ ra ngay, bèn chỉ vào người Trương Hàm: “Hóa ra là mày”.

“Cũng kỳ lạ thật, hôm nay chúng ta đã gặp người nổi tiếng rồi, ha ha”.

“Nghe nói thằng này số may nên trúng số, được đến tận mấy trăm ngàn đấy”.

“Ồ?”, ánh mắt gã con trai cao kều sáng bừng, hắn nói ngay: “Ê nhóc con, gần đây anh em bọn tao hơi túng thiếu tiền mua thuốc, thấy mày xin lỗi cũng có thành ý, thế này đi, đi mua vài bao thuốc ngon cho bọn tao, chuyện này xem như xong, sao hả?”

Trương Hàm ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gật đầu.

Có thể dùng chút tiền lẻ để giải quyết vấn đề thì không phải là chuyện lớn.

Trương Hàm mua luôn một cây thuốc.

Đối với anh, bây giờ chuyện có thể giải quyết bằng tiền là chuyện đơn giản nhất.

Vốn dĩ Lưu Cường vừa mới cua được một em gái, chuẩn bị tìm nơi vắng vẻ làm một phát, không ngờ lại gặp nhiều anh em trong câu lạc bộ thể thao như thế này: “Chúng mày tụ tập ở đây làm gì?”

“Trưa nay bọn em có xung đột với một thằng ngu trong căn tin, đợi nó mua thuốc lá đến xin lỗi”, gã con trai cao kều cười nói: “Anh Cường, thằng đó đi mua thuốc lá rồi, lát nữa em chia cho anh một gói nhé”.

“Thế thì tao không khách sáo nữa”.

Lưu Cường xoa tay rồi nói.

Lúc Trương Hàm quay trở về, nhìn thấy Lưu Cường, anh khựng lại.

Trước kia lúc ở trong hội trường, Lưu Cường đã chịu thiệt dưới tay Trương Hàm, chỉ có điều sau đó nghe nói anh bị tai nạn giao thông phải nhập viện, gã vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, dần dần quên bén mấy việc này.

Nhưng bây giờ cái tên này xuất hiện trước mặt mình, khiến cho lòng báo thù đã được Lưu Cường buông bỏ bùng cháy một lần nữa.

“Là nó à”.

Lưu Cường sờ cằm, nở nụ cười nham hiểm.

“Anh Cường, anh quen thằng này hả?”, gã con trai cao kều hơi bất ngờ.

“Còn nhớ lần trước tao bị đánh lén trong hội trường không, chính là cái thằng khốn này đấy!”

“Hả?”, gã con trai cao kều ngẩn người, hắn sực tỉnh táo: “Ha ha, thế thì lát nữa cho nó biết mặt”.

Trương Hàm nhíu mày, không ngờ rằng Lưu Cường lại có mặt ở đây.

Anh đưa cây thuốc cho gã con trai cao kều, hơi nghiêng người lại, anh và Lưu Cường chỉ gặp nhau một lần, hơn nữa lúc ấy đèn trong hội trường lại mờ mờ tối.

Trương Hàm hy vọng Lưu Cường không nhận ra mình, chứ bằng không chuyện này lại đau đầu rồi.

“Được rồi, nhóc con, mày có thể đi rồi đấy”, gã con trai cao kều cười lạnh.

Trương Hàm thầm thấy ngờ vực, thuận lợi như thế sao.

Còn chưa đợi anh quay người lại, gã con trai cao kều đã đập cây thuốc lá lên đầu Trương Hàm.

Trương Hàm phản ứng nhanh nhẹn, gương mặt anh sầm xuống.

“Cậu có ý gì?”

“Ý gì à, suýt nữa tao đã bị mày qua mặt rồi, hồi đó mày đánh lén anh Cường đúng không?”, gã con trai cao kều chỉ Lưu Cường rồi nói.

“Chắc hẳn là hiểu lầm thôi, chuyện từ lâu lắm rồi”, Trương Hàm nói qua loa.

“Hiểu lầm?”, Lưu Cường cười lạnh: “Hiểu lầm con mẹ mày! Ban đầu mày cố ý thì có, ha ha, giờ biết sợ rồi hả? Thấy bộ dạng tàn tật của mày, tao cũng không đánh mày nữa, để tránh cho vừa đụng đã rách, tao cũng không tiện chịu trách nhiệm”.

“Thế này đi, không phải mày trúng vé số sao, lấy hai trăm nghìn ra đây, việc này coi như xong”.
Chương 68: Đuổi học

Lưu Cường nhe hàm răng trắng ởn ra, nở nụ cười nham hiểm.

“Mẹ mày, anh Cường nói chuyện với mày kìa, mày không nghe thấy à”.

Gã con trai cao kều thấy Trương Hàm im lặng bèn tức giận.

“Haiz…”

Trương Hàm khẽ thở dài, vốn dĩ muốn giải quyết mọi chuyện một cách đơn giản.

“Mày thở dài cái lông gì, mau lấy tiền ra”.

“Vốn dĩ tôi định giải quyết lẹ cho xong, tại sao cứ phải quấn lấy tôi mãi?”, Trương Hàm lắc đầu đầy thất vọng.

“Thôi đi? Tao không có nói thế, nếu như để người khác biết được tao tha cho mày như vậy thì mặt mũi của câu lạc bộ thể thao để ở đâu?”, gã con trai cao kều cười mỉa mai.

Lưu Cường lại nhìn hắn với vẻ đùa bỡn.

“Xem ra mày không đồng ý? Được rồi, mày đừng hối hận đó thằng khốn”.

Lưu Cường phất tay, những người khác hùng hùng hổ hổ bao vây anh.

Cánh cửa gần vườn hoa mở ra, môt cô gái để tóc ngắn, đi giày cao gót bước vào trong.

Bọn Lưu Cường nhìn cô ấy với vẻ bất ngờ, thấy cô ấy trong sáng thoát tục, trông lại rất có khí khái anh hùng, khiến cho lòng dạ bọn chúng rung động không thôi.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc phong hoa tuyết nguyệt.

“Em gái, đi về đi, lát nữa rồi hẵng đến”.

Lưu Cường ‘tốt bụng’ nhắc nhở một câu, rồi sau đó lại nhìn thấy cô gái ấy xông về phía mình.

Điều không khoa học chính là rõ ràng cô ấy mang giày cao gót, thế mà tốc độ lại nhanh đến như thế.

Những người còn lại cũng sững sờ, không hiểu cô ấy đến đây để làm gì.

Đến lúc nhìn thấy nắm đấm trông có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn ấy đập vào gương mặt mình, cảm giác nghẹn thở gần sát bên người mới xộc lên trên đầu chúng.

Chúng nhìn không rõ hành động của cô gái này…

Hơn mười người con trai lần lượt ngã rạp xuống đất chỉ trong chớp mắt.

Đây là lần đầu tiên gã con trai cao kều và Lưu Cường trải qua cuộc đọ sức mà đã biết trước kết quả như vậy.

Trương Hàm chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn hai người bọn họ rồi nói một cách bình tĩnh: “Kết thúc ở đây, có được không?”

Lưu Cường nhìn thấy tình thế như thế này rồi mà Trương Hàm vẫn nói vậy, chắc chắn Trương Hàm biết gia thế của bọn chúng.

“Không kết thúc nổi đâu, tìm cao thủ chứ gì, mày đợi đó cho tao, tao chơi với mày đến cùng!”

“Haiz…”

Đây là lần thứ hai Trương Hàm thở dài, dạy dỗ như thế vẫn chưa đủ, bọn chúng sẽ chẳng nhớ lâu.

“Có thủ đoạn gì để cho bọn chúng khắc ghi vào tận xương cốt thì cô làm đi, tôi không rành mấy chuyện như thế này”.

Lưu Tô thoải mái gật đầu.

“Các người có thể đến tìm tôi để lấy viện phí”, sau khi dặn dò Lưu Tô xong, Trương Hàm xoay lưng bỏ đi.

“Cô… Cô muốn làm gì…”, Lưu Cường thấy người con gái có võ công đáng sợ ấy đi về phía mình, cuối cùng gã cũng bắt đầu hoang mang: “Tôi nói cho cô biết, bố của tôi có rất nhiều đàn em…”

Từ trước đến nay, Lưu Tô chưa từng quan tâm đến việc người bị mình giết có gia thế ra sao.

Bây giờ chỉ phế đi một tay của Lưu Cường mà thôi, cô ấy càng không kiêng dè gì nữa, huống hồ chi, bây giờ Trương Hàm được hai thế lực lớn ở Thanh Sơn giúp đỡ, hạng người thấp bé như Lưu Cường chẳng khác nào con côn trùng cả.

“Á…”

Lưu Cường thét lên một tiếng xé lòng, giày của Lưu Tô giẫm lên khuỷu tay của gã.

Cảm giác đau đớn kéo đến từng đợt từng đợt một, không ngừng kích thích đầu gã, rồi lan khắp toàn thân, giống như có vô số con kiến đang gặm nhắm da thịt của gã vậy.

Đại ca Lưu Cường còn bị như thế, đám gã con trai cao kều suýt nữa đã són tiểu ra quần.

“Đại ca… Không phải, chị đại, em sai rồi…”

Nhưng bây giờ hối hận đã muộn, tiếng kêu thảm thiết liên tuc vang lên.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trương Hàm, chiều hôm ấy người trong phòng đào tạo đến tìm anh.

Sinh viên trong phòng đều thì thà thì thầm, Trương Hàm xảy ra chuyện gì thế này?

Đi cùng với Trương Hàm còn có Lưu Tô.

Nhà Lưu Cường là nhà giàu mới nổi, còn gã cao kều tên Tăng Vân, là con trai của một chủ thầu lớn vùng này, công nhân xuất thân từ gia đình làm nông dưới trướng ông ta nhiều vô số kể, đều là những tay đánh đấm giỏi.

Với lại trong nhà còn có chút tiền, quan hệ với trường cũng khá tốt.

“Hai trò cầm theo ba lô đi, cũng không biết có được học tiếp hay không”.

Giáo viên chủ nhiệm bổ sung thêm một câu.

Trương Hàm không sốt ruột chút nào, anh cầm balo, gật gật đầu với Khương Phàm Thư và Trần Gia Vũ, ra hiệu cho bọn họ rằng mình không sao cả rồi mới ung dung đi theo chủ nhiệm.

Bạch Văn Lâm và Trương Hàm cũng đã từng gặp nhau, vì chuyện vu oan giá họa của Hầu Nguyên lần trước, bây giờ bọn họ lại gặp nhau, Bạch Văn Lâm cũng không thân thiện với anh cho mấy.

Trong phòng làm việc, Tăng Vân và Lưu Cường cũng có mặt ở đó, hai người bọn vừa nhìn thấy Trương Hàm và Lưu Tô đi vào, nụ cười đắc ý nở ngay trên gương mặt đầy rẫy vết thương.

Bạch Văn Lâm nhìn hai người họ.

“Có biết lần này hai trò gây ra chuyện lớn đến mức nào hay không?”, Bạch Văn Lâm đập bàn một cách nghiêm túc: “Đánh người công khai trong trường học, hai trò không hề có chút ý thức pháp luật nào à?”

“Chủ nhiệm Bạch, lần này chúng em bị thương nặng lắm đấy! Nếu như cách xử lý của thầy không làm em hài lòng thì em sẽ đi báo cảnh sát, đến lúc ấy đừng trách em không niệm tình trường xưa, muốn trách thì chỉ có thể trách thầy để cho đám côn đồ này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!”

Lưu Cường rất biết cách xem xét thình thế, gã lên tiếng vào tiếng này, kết cuộc của Trương Hàm và Lưu Tô chắc chắn sẽ rất thảm.

Lưu Tô chỉ nhìn ra ngoài khung cửa sổ, cứ như bên ngoài có thứ gì đó thu hút tầm mắt của cô ấy vậy, giải quyết thế nào thì Lưu Tô cũng cảm thấy chẳng có hề gì, vốn dĩ cô ấy đi theo bảo vệ cho Trương Hàm, quá lắm thì đổi thân phận khác sau khi mất đi thân phận này thôi.

Trương Hàm nở nụ cười thản nhiên: “Chủ nhiệm, cậu ta gây chuyện trước đấy”.

“Chuyện này có quan trọng hay không? Hai trò ấy đều bị đánh bị thương rồi, một bàn tay vỗ không lên tiếng, các trò đánh người một cách ngang nhiên như thế sao?”, sau khi nói dứt lời, Bạch Văn Lâm ném bản báo cáo thôi học ra.

“Hành động lần này của các trò quá mức tồi tệ, tôi không xử nổi nữa, nhất là trò Lưu Tô, trò mới đến trường chưa được bao lâu mà đã gây chuyện khủng khiếp như thế, trường học của bọn tôi không thể nào chứa chấp hai trò được nữa!”

Trương Hàm nhíu mày, không có trình tự gì cả, đuổi thẳng luôn à?

Hơn nữa cũng không hỏi mình có trả viện phí hay không, cũng chẳng điều tra, chỉ dựa vào lời nói một phía mà kết luận luôn sao?

Nực cười thật, không ngờ lại có người bảo vệ cho hạng cặn bã như Lưu Cường.

Trương Hàm tự thấy mình chưa từng làm chuyện gì trái với kỷ cương phép tắc, không ngờ bây giờ lại rơi vào bước đường này.

Vì tiền sao?

Trương Hàm cười lạnh, nếu như thật sự là thế, không học tiếp cũng chẳng sao.

Bây giờ anh không cần một văn bằng để làm đẹp lý lịch của mình nữa.

“Chủ nhiệm Bạch, em hy vọng thầy đừng hối hận”.

“Nếu như trường của tôi nhận hạng sinh viên cặn bã như trò thì mới hối hận!”

Trương Hàm cười mỉa, vào lúc định nhận báo cáo thôi học thì Ninh Viễn Khánh gọi điện cho anh.

“Sao thế?”, Trương Hàm đang chuẩn bị thôi học, cũng không quan tâm nơi này là nơi nào, anh dứt khoát bắt máy.

“Là thế này, gần đây tập đoàn của chúng tôi hợp tác với Đại học Thanh Sơn, chuẩn bị đầu tư miếng đất để làm trung tâm nghệ thuật lớn nhất trong thành phố Thanh Sơn, cũng là trường học của cậu Trương, cậu có đề nghị thì nói với tôi nhé?”

Trương Hàm nghiêm mặt, anh ngẩng đầu nhìn Bạch Văn Lâm: “Nếu như tôi nói cảm thấy không cần thiết thì sao?”

Ninh Viễn Khánh khựng lại.

“Thế thì nghe theo lời cậu cả!”
Chương 69: Ông giải thích đàng hoàng đi

“Ừm, tôi cảm thấy thương lượng chuyện này với Chủ nhiệm Bạch thì sẽ có kết quả tốt hơn”.

Bạch Văn Lâm tỏ vẻ khó hiểu, sau đó thấy Trương Hàm đưa điện thoại đến.

Khi nãy nghe thấy Trương Hàm nhắc đến mình còn hơi khó hiểu, nhìn số điện thoại, cũng không phải số ông biết.

“Xin chào, tôi là Bạch Văn Lâm của phòng đào tạo trường Đại học Thanh Sơn…”

Người ở bên kia không giới thiệu chức vị công ty của mình, chỉ nói một câu đơn giản: “Tôi là Ninh Viễn Khánh”.

Bạch Văn Lâm suýt chút không cầm chắc được điện thoại.

Ninh Viễn Khánh?

Đó không phải ông chủ lớn của tập đoàn Tinh Thần sao?

Trước đây, ông từng đi đấu thầu với hiệu trưởng, mục đích là xây dựng trung tâm nghệ thuật số một số hai cả nước ở trường Đại học Thanh Sơn, lúc đó người hợp tác bọn họ quyết định cuối cùng chính là Tập đoàn Tinh Thần, Bạch Văn Lâm cũng từng gặp ông chủ Ninh Viễn Khánh một lần.

Nhưng vì sao một trong những người giàu có nhất thành phố Thanh Sơn lại gọi điện thoại cho Trương Hàm.

Bạch Văn Lâm nhớ lại giọng điệu nói chuyện điện thoại của Trương Hàm khi nãy, trong lòng không khỏi trở nên thấp thỏm.

“À… Ông chủ Ninh, ông có quan hệ gì với trò Trương vậy?”

“Trò Trương? Ý ông là cậu Trương à, cậu ấy là con trai của lãnh đạo cấp trên của tôi”, Ninh Viễn Khánh không hề giấu diếm, nếu Trương Hàm đã kêu Bạch Văn Lâm nghe điện thoại thì anh cũng không có ý muốn che giấu thân phận của mình.

Lãnh đạo cấp trên?

Con trai?

Bạch Văn Lâm ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ ở đối diện, cảm thấy sự từng trải mấy chục năm đời người của mình đột nhiên hơi không đủ dùng.

Trương Hàm không phải một học sinh nghèo ư?

Ninh Viễn Khánh là một người thông minh, nghe thấy phản ứng như thế từ Bạch Văn Lâm cũng nhanh chóng hiểu ra, e rằng lúc này Bạch Văn Lâm và cậu Trương đang có mâu thuẫn.

Ông ta bèn nói ngay: “Đương nhiên, Chủ nhiệm Bạch, nếu cậu Trương không vui, Tập đoàn Tinh Thần chúng tôi cũng không còn cách nào tiếp tục hợp tác với trường các ông nữa, mong ông nghĩ cho kỹ”.

Những lời này khiến Bạch Văn Lâm hoảng sợ.

Nếu để hiệu trưởng biết kế hoạch vất vả đi đấu thầu, trù tính rất nhiều năm đều mất hết vì sai lầm của mình, có lẽ vị trí chủ nhiệm này của ông cũng mất luôn.

Nghĩ thế, Bạch Văn Lâm nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Đương nhiên rồi Tổng giám đốc Ninh, tôi hiểu ý của ông, chuyện của trò… trò Trương, tôi nhất định sẽ xử lý một cách công bằng, đảm bảo sẽ có một kết quả mọi người đều hài lòng”.

Mấy người Lưu Cường không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng hiểu Trương Hàm tìm được người giúp đỡ rồi.

Nhìn vẻ mặt của Bạch Văn Lâm là biết lai lịch của người giúp đỡ này không hề nhỏ!

Bạch Văn Lâm cúp máy, nhìn chằm chằm Trương Hàm một lúc.

“Khụ khụ…”

Bạch Văn Lâm hắng giọng.

“Chuyện của trò Trương này, tôi cảm thấy còn phải điều tra kỹ càng, lát nữa tôi sẽ cho người đi xem camera ở căn tin, rốt cuộc là lỗi của ai, tôi sẽ quyết không nhân nhượng”.

“Chủ nhiệm Bạch, thầy còn nhận…”, Lưu Cường vừa định nói một câu, Bạch Văn Lâm đã lớn tiếng ngắt lời.

“Lưu Cường, bình thường trò liên tục gây chuyện thị phi, tôi đã tha thứ cho trò rất nhiều lần rồi, bây giờ còn ngu ngốc như thế, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ đuổi học trò!”

“Cả trò nữa Tăng Vân, đừng tưởng tôi không biết chuyện trò chia bè kết phái ở trường ức hiếp bạn học, nếu còn lần sau nữa thì đừng trách tôi không niệm tình!”

“Được rồi, hai trò đi đi, nhớ kỹ, sau này bớt gây chuyện lại cho tôi”.

Lưu Cường và Tăng Vân bị Bạch Văn Lâm răn dạy một trận thì đều ngơ ngác, nhưng hai người cũng không dám cãi lại, dù sao những gì ông nói cũng đều là thật.

Đợi hai người đi rồi.

Lúc này, sắc mặt Bạch Văn Lâm chợt trở nên xán lạn.

“À… Trò Trương, chuyện này vẫn chưa điều tra rõ ràng, các trò về trước đi, sau này lại nói”.

Nói thì nói thế, nhưng Bạch Văn Lâm nào dám đem lại phiền phức cho Trương Hàm nữa.

“Không phải nói là muốn đuổi học hả?”, Trương Hàm mỉm cười lấy đơn thôi học qua, chậm rãi điền vào: “Tôi đồng ý thôi học, dù sao tôi cũng chỉ là một kẻ cặn bã đúng không? Chủ nhiệm Bạch”.

“À ừm…”, mặt mày Bạch Văn Lâm nhăn nhó, một lúc sau mới nói: “Cậu… Cậu Trương…”

“Tôi cũng không phải là cậu Trương gì, Chủ nhiệm Bạch gọi như thế tôi sẽ tổn thọ đấy!”

Lưu Tô vốn mang vẻ mặt nghiêm túc, nghe thấy lời của Trương Hàm thì không nhịn được cười khẽ, trợn mắt một cái.

Lúc này Bạch Văn Lâm đâm lao phải theo lao, không thể xử lý ổn thỏa được đôi bên, nhưng đấu thầu lần này quá quan trọng, nếu không bây giờ ông cũng sẽ không khó xử như thế.

“Hiểu lầm, đều chỉ là hiểu lầm thôi”.

Bạch Văn Lâm nghẹn ngào nói.

“Hiểu lầm chỗ nào, tôi kêu người đánh Lưu Cường là hiểu lầm ư?”

Trương Hàm nói xong lại viết viết vẽ vẽ lên đơn thôi học.

Bạch Văn Lâm vội vàng duỗi bàn tay già nua nắm lấy tay anh, la lên một tiếng: “Cậu Trương! Đừng mà…”

Trương Hàm cũng không được nước lấn tới nữa, chậm rãi ngồi lại xuống ghế.

“Chủ nhiệm Bạch, vậy ông giải thích đàng hoàng đi”.

Bạch Văn Lâm khổ não hít sâu một hơi: “Xin lỗi cậu Trương, chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nên nhận lợi ích từ Lưu Cường, chuyện này tôi không điều tra rõ ràng đã đưa ra kết luận”.

Thừa nhận ngay trước mặt như vậy khiến Bạch Văn Lâm không khỏi đỏ mặt, hơi xấu hổ cúi đầu.

Chuyện thế này không cần não cũng đoán ra được, Trương Hàm bĩu môi, không hài lòng với câu trả lời của Bạch Văn Lâm cho lắm.

“Chỉ thế thôi á?”, Trương Hàm giễu cợt, khi nãy thầy nói hai người này từng làm gì, thầy thân là người của phòng đào tạo, quản lý trật tự trong trường, vì sao bọn họ thoải mái ngang ngược lâu như vậy cũng không đi xử lý?”

“Trưa nay, tôi và bạn đang xếp hàng đàng hoàng, là đám người Tăng Vân chen ngang mới dẫn đến mâu thuẫn, nếu thầy có thể cứng rắn hôm một chút, sớm nghiêm túc xử lý hành vi này, bọn họ có thể làm thế sao?”

Trương Hàm càng nói càng tức, dáng vẻ vỗ bàn trừng mắt cực kỳ giống điệu bộ dạy dỗ sinh viên của Bạch Văn Lâm lúc trước.

Bạch Văn Lâm chỉ có thể liên tục đồng ý.

“Tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, cho trò một câu trả lời thuyết phục”.

“Chủ nhiệm Bạch, tôi không ép ông”.

“Không có không có, tất cả đều vì mọi người được hưởng thụ môi trường học tập tốt hơn, tôi không thể thoái thác được, sẽ lập tức kêu người điều tra rõ ràng về Lưu Cường và người của cậu lạc bộ thể thao, tuyệt đối sẽ không nương tay!”

“Vậy cảm ơn nhé Chủ nhiệm Bạch”.

“Ngồi ở vị trí nào thì phải làm nhiệm vụ đó, chuyện nên làm thôi, nên làm thôi…”

Trương Hàm gật đầu, đứng dậy rời đi.

Lưu Tô không nói gì đi theo sau lưng.

Bạch Văn Lâm nhìn ra ngoài từ cửa sổ, biết hai người đã rời khỏi tòa hành chính mới thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, trong phòng học.

“Trương Hàm cầm hết sách đi, xem ra là bị đuổi thật rồi, ở trường bị coi thường lâu như thế vẫn không lấy được bằng tốt nghiệp, chậc chậc, đúng là đáng thương…”, Diệp Thiên Tường cười hả hê nói.

“Cũng là đáng đời thôi, ai bảo nó muốn đi trêu chọc Lưu Cường chứ, đó là người của câu lạc bộ thể thao, nghe nói quan hệ rất rộng ở trường, Trương Hàm chọc phải kẻ khó chơi rồi. Chỉ tiếc là bạn học Lưu Tô mới đến có một tháng đã bị tên não tàn Trương Hàm này làm ảnh hưởng”, Mã Phi Dương thở dài.

“Ha ha, đồ không biết tự lượng sức mình, đúng là tự chuốc họa vào thân”, Viên Hiểu Lệ nói, cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện lần trước Trương Hàm xem live stream mình sủa tiếng chó, bây giờ Trương Hàm xui xẻo, đương nhiên phải đạp thêm hai phát rồi.

Ai ngờ, đúng lúc này, của phòng học đột nhiên bị mở ra.
Chương 70: Cậu hơi giống fan não tàn rồi đó

Mã Phi Dương đưa mắt nhìn sang, mọi người đều chen lên muốn sỉ nhục Trương Hàm một phen.

“Ồ, đồ xúi quẩy về rồi kìa, sao hả, Chủ nhiệm Bạch quyết định đuổi học cậu rồi đúng không?”

“Đừng có giả vờ nữa, tôi nghe nói Lưu Cường tặng Chủ nhiệm Bạch rất nhiều quà, cậu còn không biết đối nhân xử thế, có lẽ chuyện này đã không còn cơ hội thay đổi nữa rồi”.

Viên Hiểu Lệ nói chuyện khó nghe, còn thỉnh thoảng lắc đầu, không hề che giấu sự khinh thường với Trương Hàm.

Trương Hàm không nói gì, đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

“Trương Hàm, bây giờ cậu đã bị đuổi rồi, còn ngồi ở đây làm gì? Mau cút đi!”

“Đúng vậy, tụi tao không hoan nghênh người ngoài, cầm rác của mày theo rồi mau cút đi đi”.

Diệp Thiên Tường cười châm chọc.

“Ai nói tôi bị đuổi rồi?”

Trương Hàm cười như không cười nhìn đám người Viên Hiểu Lệ.

“Ha ha, còn ngụy biện hả, tôi cho cậu biết, nếu cậu còn không đi, tôi sẽ kêu Chủ nhiệm Bạch đến đây đấy, xem thử tên chó là cậu mặt dày đến mức nào!”

“Vậy cậu đi đi”.

Trương Hàm nhún vai, tỏ vẻ không để tâm.

“Được, cậu đợi đó!”, Viên Hiểu Lệ nói xong thì chuẩn bị đi tìm Bạch Văn Lâm, cô ta không tin vẫn không trị được tên vô dụng này.

Nhưng Viên Hiểu Lệ vừa đi đến ngoài cửa đã gặp Bạch Văn Lâm.

Bạch Văn Lâm còn nhớ tới một chuyện quan trọng, là hồ sơ của trò Lưu Tô vẫn chưa chuyển đến trường.

Xem ra quan hệ của Trương Hàm và Lưu Tô thật sự không đơn giản, Bạch Văn Lâm định đến đây hỏi thử, xử lý ổn thỏa chuyện này, cũng coi như hàn gắn chút quan hệ với Trương Hàm.

“Chủ nhiệm Bạch, thầy đến đúng lúc lắm, rõ ràng tên khốn kiếp Trương Hàm này đã bị đuổi rồi mà vẫn ở trong lớp không chịu đi”.

Nghe thấy lời này, Bạch Văn Lâm lập tức sa sầm mặt.

Sao nữ sinh này lại ầm ĩ thế.

Bạn cùng lớp gặp chuyện chẳng những không đoàn kết mà còn châm dầu vào lửa.

Bạch Văn Lâm cảm thấy nên chỉnh đốn lại nề nếp của Đại học Thanh Sơn mới được.

Viên Hiểu Lệ thấy vẻ mặt của Bạch Văn Lâm còn tưởng ông nổi giận vì chuyện của Trương Hàm, cảm thấy vui vẻ nên nói tiếp: “Chủ nhiệm Bạch mau gọi người đến đuổi Trương Hàm đi ạ, nếu không mọi người cũng không thể tập trung học hành được”.

Bạch Văn Lâm lạnh lùng bước vào lớp.

“Thằng ranh Trương Hàm này xui xẻo rồi”.

“Chẳng là cái thá gì cả mà cứ thích làm ra vẻ”.

“Tôi nghe nói trước đây Chủ nhiệm Bạch từng tập Taekwondo, không biết tên ma ốm Trương Hàm này có chịu được không nữa”.

Mọi người chuẩn bị xem trò hay, còn Trương Hàm thì không sốt ruột chút nào.

“Chuột, làm sao đây, Chủ nhiệm Bạch đến rồi”, Trần Gia Vũ lo lắng nói.

Dù sao chuyện này cũng do cậu ấy gây ra, ầm ĩ đến mức này cậu ấy cũng thấy áy náy.

“Hay là tớ đi cầu xin, trách nhiệm chính của chuyện này là do tớ mà”.

Trương Hàm cười lắc đầu từ chối, vỗ bả vai cậu ấy đứng dậy: “Không cần đâu”.

Bạch Văn Lâm nghiêm túc đi đến trước mặt Trương Hàm, đắn đo một lúc mới nói: “Trò… Trương, tôi thấy trò Lưu Tô ít nói quá nên thôi nói với trò luôn, bây giờ hồ sơ của trò ấy phải nhập vào kho của trường, phiền trò xử lý giúp trò ấy một chút”.

“Không thành vấn đề, Chủ nhiệm Bạch, còn có chuyện gì không?”, nói xong, Trương Hàm nhìn thoáng qua mọi người.

“Không có không có, các trò học đi”, Bạch Văn Lâm cười hiền hòa.

Ông thật sự sợ Trương Hàm không nể mặt mình, bây giờ mới thầm thấy như thở phào nhẹ nhõm.

“Đợi đã!”, Viên Hiểu Lệ đứng dậy, chỉ vào Trương Hàm hỏi: “Chủ nhiệm Bạch, người này xảy ra mâu thuẫn với người của câu lạc bộ thể thao, hơn nữa còn đánh mấy người Lưu Cường, chuyện này cứ bỏ qua như thế ư? Không phải cậu ta bị đuổi rồi sao?”

Bạch Văn Lâm thầm mắng một tiếng ngu xuẩn: “Trò nhìn thấy à?”

“Không… Em chỉ nghe nói thôi…”

“Nghe nói… Được, tôi hỏi trò, trò Trương Hàm mới xuất viện, thân thể yếu ớt, sao có thể đánh thắng người của câu lạc bộ thể thao được? Vả lại bình thường bọn Lưu Cường kiêu ngạo ngang ngược, ai lại chủ động đi trêu vào bọn họ chứ? Trò cảm thấy trò Trương ngu ngốc hơn mình sao?”, Bạch Văn Lâm nói chuyện với giọng điệu hùng hồn.

Viên Hiểu Lệ ngơ ngác, không ngờ Chủ nhiệm Bạch lại bênh Trương Hàm, còn mắng mình một trận nữa.

“Nói không chừng là cậu ta bày mưu tính kế đánh lén đó ạ, hơn nữa Trương Hàm vốn là một kẻ đáng ghét, trêu phải người khác cũng không có gì lạ…”

Bạch Văn Lâm giận quá hóa cười, sao trường của mình lại nhận vào một sinh viên ngu xuẩn thế này chứ.

“Vậy trò lấy chứng cứ ra đi”.

“Em…”

“Không có chứng cứ đã không phân biệt phải trái nói xấu bạn học của mình, trò có còn nhớ khẩu hiệu của trường Đại học Thanh Sơn không?”, lúc nói câu này, vẻ mặt Bạch Văn Lâm trở nên vô cùng nghiêm túc.

Viên Hiểu Lệ bị hỏi đến mức không biết phải làm sao.

“Không biết đúng không, vậy để tôi cho trò biết, lý thuyết và thực hành phải đi đôi với nhau, phải biết lễ phép, đoàn kết thân thiết”.

“Biết vì sao khẩu hiệu của trường chúng ta không có nội dung học tập không? Đó là vì cái trường chúng ta xem trọng hơn cả là nhân phẩm của sinh viên! Bây giờ trò nói tôi nghe xem trò có làm được chưa?”

Viên Hiểu Lệ xấu hổ cúi đầu, lầm bầm một câu không nghe rõ.

“Nói tôi nghe xem trò có làm được chưa?”, Bạch Văn Lâm lớn tiếng hỏi lại lần nữa.

“Thưa chủ nhiệm, chưa ạ”.

“Hừ, tôi nhớ học kỳ trước trò được học bổng đúng không, trò Viên Hiểu Lệ”, Bạch Văn Lâm lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi cảm thấy trò không xứng có được học bổng trường chúng ta, tôi hy vọng trò nhường lại, đừng để tôi thông báo xóa bỏ, tránh mọi người phải khó xử”.

Viên Hiểu Lệ trộm gà không được còn mất nắm gạo, vẻ mặt khó chịu như ăn phải phân.

“Vâng thưa chủ nhiệm”.

Bây giờ cô ta hối hận chết đi được, chỉ có thể thầm rơi nước mắt trong lòng.

Đều tại Trương Hàm cả.

Viên Hiểu Lệ càng căm hận hơn.

Bạch Văn Lâm rời khỏi, mọi người đều nhìn Trương Hàm với vẻ khiếp sợ, chỉ có mấy người Diệp Thiên Tường thấy khó chịu,

Thằng ranh Trương Hàm này lại đi nhờ Ninh Viễn Khánh giúp đỡ đúng không? Mẹ nó, lấy đó ra ơn nghĩa dùng mãi không hết vậy?

Mọi người yên lặng quay lại chỗ ngồi, trong lòng cực kỳ phức tạp.

Trong lòng Trương Hàm lại rất chờ mong được biết các xử lý đám người Lưu Cường của Bạch Văn Lâm.

Không khiến anh thất vọng, sau gần một ngày, kết quả xử phạt bọn họ của Bạch Văn Lâm đã có.

Người của câu lạc bộ thể thao vì gây rối đánh nhau bị xem xét xử phạt tại trường, hơn nữa nếu còn lần sau sẽ bị đuổi thẳng luôn.

Vào lúc tin tức này xuất hiện, rất nhiều người từng bị Lưu Cường ức hiếp đều không khỏi thấy sảng khoái.

Còn Trương Hàm, Bạch Văn Lâm đã giấu tên anh theo ý của anh.

Ngày hôm sau lại trở về sự yên bình.

Khương Phàm Thư đang chuẩn bị cho cuộc thi, thường không ở trong lớp, còn Lưu Tô thì như một khúc gỗ, Trương Hàm đành phải nói chuyện tán gẫu với Trần Gia Vũ.

Sau khi Lưu Tô chuyển vào lớp bọn họ, đã có rất nhiều người ngưỡng mộ mà đến, thỉnh thoảng còn có người tặng hoa tặng thư tình, nhưng những thứ này đều bị cô ấy ném vào trong thùng rác hết.

Trương Hàm cảm thấy tiếc nuối thay cho mấy người theo đuổi kia.

Năm tháng ngắn ngủi, thời gian trôi nhanh.

Chớp mắt một cái đã đến ngày thi chung kết của cuộc thi ca sĩ sinh viên.

Trương Hàm cố ý đến tiệm in thuê người ta làm một cái biểu ngữ để tên Khương Phàm Thư, chuyện này còn bị cô cười nhạo một lúc.

“Cậu hơi giống fan não tàn rồi đó”.

“Không sao cả, thần tượng thế nào sẽ có fan thế đó…”

Đi vào sân vận động Thanh Sơn, Trương Hàm nhẹ nhàng lắc lư vé vào cửa trong tay.

“Cuối cùng cũng vào đến nơi rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK