Bỏ lại Trần Lam và Diệp Thiên Tường với vẻ mặt không cam lòng, Trương Hàm vô cùng sảng khoái, nét mặt hồng hào sải bước ra khỏi cửa hàng.
Chẳng bao lâu, Trương Hàm đã đi tới quán karaoke Tinh Ngữ.
Quán karaoke mới mở này có đại sảnh tráng lệ, trang trí theo phong cách châu Âu, ánh sáng rực rỡ, tràn ngập mùi tiền.
Trương Hàm đi vào phòng bao trên lầu hai, lúc này Khương Phàm Thư đang hát một bản tình ca, giọng hát rất hay, kỹ thuật tốt, mọi người nghe đến mê mẩn, trong chốc lát không phát hiện anh đã vào.
Trương Hàm cũng nghe đến say mê, im lặng nhìn Khương Phàm Thư, không thể không nói nếu Khương Phàm Thư trước kia bình thường một chút, nói không chừng anh đã theo đuổi cô gái này rồi.
Vì giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn, khiến Trương Hàm cảm thấy cực kỳ tự ti.
Nhưng bây giờ thì khác!
Trương Hàm tăng thêm tự tin cho mình!
Khương Phàm Thư hát một bài xong mới phát hiện ra Trương Hàm, chạy nhanh tới nhận lấy quà của anh, sau đó cho vào trong túi.
“Sao đi lâu thế, mau ngồi đi”.
Không đợi Trương Hàm nói chuyện, Mã Phi Dương cười khẩy, nhắc nhở: “Trương Hàm mua gì vậy, cho mọi người xem đi…”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn xem thử…”
“Có gì để xem đâu, chắc chỉ là túi xách chất lượng kém tuỳ tiện bỏ mười tệ ra mua chứ gì!”
Khương Phàm Thư phản bác: “Tôi thích chẳng phải là được rồi sao? Các cậu quan tâm nhiều thế làm gì? Túi hàng nhái tôi cũng vui nữa”.
Trong lòng cô ấy cũng biết Trương Hàm không mua được quà tặng đắt tiền gì, nếu lấy ra anh sẽ bị mọi người khinh bỉ, cho nên không mở ra xem.
“Ha hả… Thằng nhóc này đúng là may mắn!”
Mã Phi Dương lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường.
Trong mắt Vu Tiểu Ngư cũng hiện lên chút khinh thường khó phát hiện ra, cô ta không hiểu sao một đứa con cưng của trời như Khương Phàm Thư lại phải bảo vệ Trương Hàm đến thế.
“Đúng là nhàm chán, chờ mong lâu như vậy, tao còn mong mày đến vả mặt tao đấy, đáng tiếc… Đồ vô dụng suy cho cùng vẫn là đồ vô dụng thôi, ha ha…”
Mã Phi Dương cười châm chọc.
Trong lòng chuẩn bị trở về lại “mỉa mai” Trương Hàm thêm lần nữa.
Đúng lúc này, một người bước vào từ ngoài cửa.
Người này trông rất phong độ, tuấn tú lịch sự, còn ăn mặc thời thượng, đi trên đường chắc chắn sẽ thu hút được nhiều sự chú ý nhất.
“Ấy, anh Đông, anh đến rồi…”
Mã Phi Dương nhìn thấy người đàn ông đó thì đứng dậy nhiệt tình giới thiệu.
“Đây là anh Đông, vừa đẹp trai vừa có tiền, mấy người các cô ai để ý thì lát nữa tìm tôi xin số điện thoại nhé…”
Ngoài Vu Tiểu Ngư và Khương Phàm Thư, mấy cô gái khác đều sáng mắt lên, chỉ hận không thể nhào vào lòng anh Đông.
Anh Đông cũng rất thích ánh mắt thế này, đảo mắt một vòng, nhìn thấy Vu Tiểu Ngư, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Đợi đến khi nhìn thấy Khương Phàm Thư, còn không nhịn được chớp mắt hai cái.
Con mẹ nó, hai cô nàng này đẹp quá.
Hắn ta cười rất có phong độ, lấy danh thiếp của mình ra.
“Hai người đẹp này, tin tưởng tôi, với điều kiện của hai người không làm ngôi sao thật sự quá lãng phí! Bố tôi là đạo diễn của tập đoàn Tinh Thần, nếu hai người muốn làm ngôi sao, có thể nói với tôi!”
Vu Tiểu Ngư hơi động lòng nhận lấy: “Thật vậy sao?”
Lúc này, Vu Tiểu Ngư vốn điềm tĩnh cũng không khỏi hơi dao động.
“Đương nhiên, anh Đông là người đại diện nghệ sĩ có kinh nghiệm đấy, yên tâm đi! Tuyệt đối sẽ không lừa cô đâu, biết Dương Chiêu Như không, là do anh Đông lăng xê đấy!”
Dương Chiêu Như là một trong các ngôi sao nữ hot nhất hiện tại, có biệt danh Thiên hậu gợi cảm, là thần tượng rất nhiều chàng trai theo đuổi tán tụng.
Nghe thấy lời này, Vu Tiểu Ngư càng động lòng hơn, có cô gái nào không có giấc mộng ngôi sao đâu chứ?
Anh Đông rất hài lòng với phản ứng của Vu Tiểu Ngư.
Trần Gia Vũ ngồi trong góc thấy cảnh này, trái tim hơi thắt lại, nhưng cậu ấy cũng biết mình không có cơ hội nói chen vào, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Anh Đông tiếp tục nói với Khương Phàm Thư: “Người đẹp, em cảm thấy thế nào?”
“Trước khi tốt nghiệp tôi tạm thời không nghĩ đến chuyện này, xin lỗi…”
Khương Phàm Thư cảm nhận được ánh mắt của anh Đông, nhíu mày đáp.
“Không sao, nếu cần có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào”.
Anh Đông cũng không nổi giận, cười không để tâm.
Từ đầu đến cuối, anh Đông luôn rất trưởng thành chín chắn, khiến mấy cô gái khác động lòng không thôi.
Nghe thấy lời này, Trương Hàm thầm nhớ đến lời căn dặn của mẹ.
Tập đoàn Tinh Thần.
Đó không phải của nhà mình sao?
Nhưng anh cũng không nói nhiều.
Hơn nữa có nói ra, chắc chắn những người này cũng không tin, có khi còn tưởng anh bị điên nữa.
Anh Đông bị Khương Phàm Thư từ chối ngồi xuống, mấy cô gái bên cạnh đều đến vây lấy hắn ta, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười duyên.
Rõ ràng anh Đông là tay lão luyện trong việc cua gái, tuỳ ý nói mấy câu đã có thể khiến mấy cô nàng chưa vào đời này sùng bái không thôi rồi.
Mấy bạn cùng phòng của Trương Hàm nhìn thấy cảnh này thì thấy hơi khó chịu.
Nhưng cũng không ai nói gì, trong lòng bọn họ cũng hiểu mình thật sự không bằng anh Đông.
Một lát sau, Khương Phàm Thư và Vu Tiểu Ngư cùng hát một bài tình ca đang rất hot gần đây.
“Ồ?”
Anh Đông vừa nghe đã sáng mắt lên.
Trình độ này đã có khí chất của một ca sĩ rồi!
Đặc biệt là cô gái có tên Khương Phàm Thư này, nếu đi theo con đường ca sĩ thực lực chắc chắn sẽ rất hot!
Giới giải trí bây giờ đều là lưu lượng, ngôi sao nữ có thực lực có nhan sắc quá ít ỏi!
“Cho dù thế nào cũng nhất định phải ký hợp đồng với bọn họ!”
Anh Đông dùng sức vỗ tay, lại nhìn về phía Khương Phàm Thư: “Thiên phú này của em, nếu không làm ca sĩ thì đáng tiếc lắm”.
Sau đó vung tay lên, như vừa đưa ra một quyết định rất quan trọng vậy.
“Nếu em có thể ký hợp đồng với tôi, tôi đảm bảo tập đoàn Tinh Thần sẽ lấy tài nguyên lớn nhất để nâng đỡ em! Không quá hai năm, tôi sẽ dắt em lên đỉnh cao của âm nhạc trong nước!”
Nghe thấy lời này, Trương Hàm hơi nheo mắt lại.
Trong mắt Vu Tiểu Ngư loé qua chút ghen tị khó phát hiện ra.
Mấy bạn cùng phòng khác của Khương Phàm Thư thì hoàn toàn không che giấu sự căm phẫn trong lòng.
Người so với người, thật sự tức chết mà.
Vì sao tất cả mọi thứ đều bị Khương Phàm Thư giành hết chứ?
Mã Phi Dương cũng tươi cười ở bên cạnh khuyên bảo.
“Thực lực của anh Đông trong giới giải trí thì khỏi phải nói nữa, ánh mắt còn nhạy bén có tiếng, cô không tin chúng tôi cũng được, nhưng cô nghi ngờ tập đoàn Tinh Thần sao?”
Chương 7: Cứ tuỳ thích sai bảo đi
Nghệ sĩ của tập đoàn Tinh Thần phải thuộc hàng đầu cả nước, là công ty quản lý mà những người mang giấc mộng ngôi sao đều tha thiết ước mơ.
Tuy công ty này bị chửi rủa trên mạng vì dùng quy tắc ngầm, nhưng vẫn có vô số người đẹp tranh giành muốn vỡ đầu muốn đi vào.
Khương Phàm Thư vẫn lắc đầu như cũ: “Bây giờ tôi thật sự chưa nghĩ kỹ, sau này rồi nói”.
“Phàm Thư, bỏ lỡ thì có lẽ không còn cơ hội nữa đâu”.
Vu Tiểu Ngư khuyên nhủ một câu, thật ra trong lòng cô ta đã quyết định vào tập đoàn Tinh Thần, muốn rủ Khương Phàm Thư đi cùng với cô ta.
“Không sao, tôi cũng không có mong muốn gì lắm với việc làm ngôi sao”.
Khương Phàm Thư cười đáp, thái độ rất kiên quyết.
Thật ra Trương Hàm cũng không thấy bất ngờ lắm, theo hiểu biết của anh với Khương Phàm Thư, nếu vội vã đồng ý thì mới là có vấn đề.
Anh Đông liên tục bị từ chối, dù tính cách có tốt đến mấy cũng không tránh khỏi việc hơi tức giận.
Hắn ta nhìn chằm chằm Khương Phàm Thư với ánh mắt u ám.
Mã Phi Dương thấy tình huống không đúng, vội vàng kéo anh Đông ra ngoài.
“Anh Đông, anh đừng chấp nhặt với cô ta”.
“Hừ, cái cô tên Khương Phàm Thư này quá không biết điều! Bao nhiêu người muốn quỳ liếm tôi, bảo tôi giúp bọn họ vào tập đoàn Tinh Thần tôi đều lười quan tâm, cô ta thì hay rồi!”
“Anh đừng nôn nóng, cô gái này luôn rất rụt rè, anh phải từ từ, đối phó với kiểu người như thế phải làm nhẹ nhàng âm thầm mới được”.
Anh Đông hiếm khi bất ngờ nhìn thoáng qua Mã Phi Dương.
“Ha… Thằng nhóc cậu học được cái này từ đâu thế?”, sau đó sắc mặt hắn ta hơi dịu đi, gật đầu: “Nhưng nói cũng không phải không có lý”.
“Đúng, anh cho cô ta nhìn thấy nhiều thứ hơn, đương nhiên cô ta sẽ hiểu thôi, đến lúc đó không phải cô ta sẽ mặc cho chúng ta khống chế sao?”
Mã Phi Dương cười xấu xa.
“Có phải thằng nhóc cậu… có ý với cô gái tên Khương Phàm Thư kia không?”, anh Đông tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nào dám chứ, người anh Đông nhìn trúng, em đi theo sau uống chút canh cặn là được rồi…”
“Khà khà, thằng nhóc cậu đúng là hư hỏng!”
“Vẫn còn kém xa anh Đông”.
“Ha ha ha, chưa có người phụ nữ nào tôi nhìn trúng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu! Đến lúc đó, để cậu xem thử tôi biến ngọc nữ thành dục nữ thế nào!”
Trương Hàm vốn muốn đi vệ sinh, ai ngờ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, vốn lúc đầu cũng không để tâm, nhưng nghe đến đoạn sau, anh dần siết chặt tay lại.
Hai người này, đều đáng chết!
Trương Hàm vốn định lặng lẽ rời đi, anh Đông và Mã Phi Dương lại vừa khéo quay đầu, lập tức nhìn thấy Trương Hàm đứng sau lưng bọn họ.
Bầu không khí như trở nên cứng đờ.
Anh Đông sa sầm mặt, nặng nề nói: “Cậu nghe thấy hết những lời khi nãy rồi à?”
Trương Hàm im lặng, lùi về sau hai bước.
Bây giờ một mình mình ở đây, đánh nhau cũng không thể giành được lợi thế.
“Mẹ mày, anh Đông đang hỏi mày đó, mày bị câm hả?”
Mã Phi Dương cũng hơi kích động, nếu Trương Hàm đồn những lời này ra ngoài, sau này e rằng sẽ rất khó lăn lộn trong trường học.
Thấy Trương Hàm không nói lời nào, Mã Phi Dương coi như anh ngầm thừa nhận, tiến lên một bước nắm lấy áo Trương Hàm, vẻ mặt dữ tợn.
“Tao cho mày biết, tốt nhất mày nên nuốt hết những lời này vào bụng cho tao, nếu tiết lộ chút tin tức nào… Tao giết cả nhà mày”.
Nghe thế, Trương Hàm híp mắt, thầm cười khẩy trong lòng, còn tưởng rằng tao là thằng nhóc nghèo trước kia sao?
“Này, Phi Dương, qua đây!”
Lúc này anh Đông bình tĩnh lại, đương nhiên xử lý chuyện gì cũng thành thục hơn tên lỗ mãng như Mã Phi Dương, vỗ bả vai của hắn.
“Đây cũng là bạn học của cậu à?”
Khi nãy ở trong phòng bao, anh Đông hoàn toàn không để tâm đến mấy chàng trai, cho nên mới không có ấn tượng với Trương Hàm.
“Chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi thôi, là kiểu ai rảnh rỗi cũng có thể đạp hai cái, nhưng mà…”
Mã Phi Dương hơi chần chừ.
“Nhưng mà cái gì?”
“Cũng không biết có phải ảo giác của em không, hình như Khương Phàm Thư có ý với thằng ranh này”.
Nghe thấy thế, anh Đông bật cười, cười rất tàn nhẫn.
“Có ý với cậu ta?”
Nụ cười tươi trên mặt hắn ta chợt trở nên ngày càng thô bạo, đá một cước lên lồng ngực của Trương Hàm.
Trương Hàm hơi sửng sốt, con mẹ nó, vốn còn đang nói chuyện đàng hoàng, tên này vừa tiến lên đã đánh lén rồi.
“Ưm…”
Trương Hàm lùi mấy bước, cảm thấy lồng ngực truyền đến cảm giác khó thở.
“Ha… Chịu đòn hay đấy”.
Anh Đông tỏ vẻ khinh thường, phun một ngụm nước bọt.
“Ông đây cho cậu biết, dù Khương Phàm Thư có ý gì với cậu, sau này tốt nhất nên cách xa cô ấy một chút! Loại nghèo rớt mồng tơi như cậu đi tìm một đứa béo mà chơi đi”.
“Tôi sẽ không nói mấy câu như giết cả nhà cậu, tôi là một người văn minh, nhưng nếu chọc tức tôi, ông đây sẽ khiến cậu không thể tốt nghiệp đấy!”
Đối với một sinh viên nghèo khổ, còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn chuyện này nữa đâu?
Anh Đông hiểu rất rõ nhược điểm của những người này.
Trong mắt Trương Hàm loé lên chút quyết tuyệt, thầm quyết định xoá tên người này khỏi tập đoàn Tinh Thần!
“Các người thật sự cho rằng mình là trời đúng đúng không? Hậu quả của việc này… Anh có thể gánh được không?”
“Ha ha ha…”
Anh Đông tỏ vẻ châm chọc, nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của thằng nhóc nghèo khó này, tự nhiên lại có cảm giác hơn người.
“Nếu nói trắng ra thì cũng đúng đấy, đối với cậu, ông đây... chính là trời!”
Trương Hàm lắc đầu, tạm thời nhịn xuống, cũng không dây dưa thêm, xoay người trở về phòng bao.
“Yên tâm, anh Đông, dù có cho nó mười lá gan nó cũng không dám nói lung tung đâu”.
Nhìn thấy bóng lưng ỉu xìu của Trương Hàm, Mã Phi Dương đảm bảo.
Hai người đi vào, nhìn thấy Trương Hàm im lặng ngồi trong góc, không có lắm mồm, thầm nghĩ coi như tên này biết điều.
“Thế này, tôi nói chuyện với Phi Dương rồi, đợi lát nữa đến biệt thự Giải Trí của tập đoàn Tinh Thần chơi thử đi, sao hả, mọi người có hứng thú không?”
Anh Đông đề nghị.
Một người bạn cùng phòng của Khương Phàm Thư suýt nhảy cẫng lên.
“Là biệt thự có rất nhiều ngôi sao tụ họp ư?”
“Đúng thế”, anh Đông mỉm cười.
“Wow…”
Cô gái tên Đổng San San kia trực tiếp hét to, nói không chừng bây giờ đi vào đó còn có thể nhìn thấy ngôi sao nữa, phải xin chữ ký của mấy người, trở về chắc chắn sẽ khiến mấy người bạn kia của cô ta hâm mộ chết đi được.
“Đi, đương nhiên phải đi rồi, Phàm Thư, Tiểu Ngư, hai cậu cũng đi đi”.
“Đúng đó, mọi người đi cùng nhau đi. Được chứ anh Đông?”
Đổng San San hỏi.
Anh Đông hào phóng vỗ ngực: “Hoàn toàn không thành vấn đè!”
“Mấy người tụi bây cũng đi theo đi, dẫn tụi bây đi trải nghiệm”, Mã Phi Dương nhìn Trương Hàm và bạn cùng phòng của anh, giễu cợt nói.
Nói đi là đi, nhóm người xuất phát đến biệt thự Giải Trí.
Mấy người đi ở đằng trước, Trương Hàm cố ý bước chậm lại, lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
“Có chuyện gì thế Tiểu Hàm”.
“Sáng nay con nghe mẹ nói tập đoàn Tinh Thần là của nhà chúng ta đúng không?”
“Đúng vậy, sao thế”.
“Không sao ạ, chỉ là có chuyện việc muốn ông chủ của bọn họ làm giúp thôi”.
Mẹ Trương Hàm ở đầu bên kia điện thoại nói với giọng điệu trách móc.
“Khách sáo như thế làm gì, phải biết rằng con là một trong những người thừa kế của gia đình giàu có hàng đầu thế giới, với người của tập đoàn Tinh Thần, cứ tuỳ thích sai bảo đi!”
“Lát nữa mẹ đưa số điện thoại của con cho người phụ trách bên kia, kêu ông ta gọi cho con”.
Trương Hàm cúp máy, chỉ có thể cười khổ với lời trách móc của mẹ.
Không lâu sau, điện thoại reo lên.
“Chào cậu chủ, tôi là chủ tịch Ninh Viễn Khánh của tập đoàn Tinh Thần… Là bà chủ kêu tôi gọi điện thoại cho cậu”.
Một người đàn ông trung niên nói chuyện với giọng điệu vô cùng cung kính.
“Ừm, tôi biết, tôi có chuyện cần ông làm”.
“Cậu chủ cứ việc dặn dò, tôi nhất định sẽ dàn xếp ổn thoả cho cậu!”
Chương 8: Ý của cấp trên
Phòng làm việc của tập đoàn Tinh Thần, Chủ tịch Ninh Viễn Khánh như gặp đại địch, vô cùng dè dặt.
Nếu để người ta nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, nhất định sẽ không nhịn được mà hỏi rốt cuộc là ai đã khiến Ninh Viễn Khánh cư xử như thế?
Ninh Viễn Khánh cầm điện thoại, ngay cả thở mạnh cũng không dám, ông ta chưa từng biết đến sự tồn tại của cậu chủ này, cũng không biết tính cách của anh thế nào.
Nhưng bây giờ, nếu có xảy ra chút sai lầm nào, e rằng vị trí của mình cũng không giữ nổi.
“Ừm, có phải dưới trướng ông có một người tên anh Đông không?”
“Anh Đông? Ý cậu là Lương Đông ư… Đúng là có một người như thế…”
Ninh Viễn Khánh im lặng suy nghĩ một lát rồi đáp.
“Ừm, rất tốt, bố của anh ta cũng ở trong công ty của các ông đúng không?”, Trương Hàm hỏi.
“Cậu chủ, là công ty của chúng ta, công ty của cậu”, Ninh Viễn Khánh lau mồ hôi lạnh, sau đó nói: “Bố của cậu ta Lương Triều Quốc đúng thật cũng làm trong tập đoàn Tinh Thần”.
“Ok, tôi muốn hai người này cút khỏi thành phố Thanh Sơn, cắt đứt hoàn toàn đường làm ăn trong giới giải trí, có vấn đề gì không?”
“Đừng nói là cút khỏi thành phố Thanh Sơn, dù kêu bọn họ cút khỏi nước cũng không thành vấn đề!”
Ninh Viễn Khánh không chút do dự đảm bảo.
“Vậy được, ông mau chóng đi làm đi! Còn nữa…”
“Còn gì ạ?”
“Đừng tuỳ tiện tìm hiểu thân phận của tôi”.
“Tất nhiên rồi, tất cả đều nghe theo cậu!”
Ninh Viễn Khánh sợ hãi nói.
Ông ta cũng không dám làm chuyện tự tìm đường chết như thế.
Trương Hàm cúp máy, nhìn anh Đông đang hăm hở, lắc đầu, tất cả chuyện này, đều là hắn ta gieo gió gặt bão.
Việc hắn ta không nên làm nhất chính là có ý với Khương Phàm Thư.
Trương Hàm đuổi theo, Khương Phàm Thư nhíu mày: “Sao thế? Cậu không thoải mái à, hay chúng ta về đi…”
Nghe thấy câu này, anh Đông lập tức quay đầu, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trương Hàm, tràn ngập ý cảnh cáo.
“Không sao, tớ cũng muốn đi cho biết, đi thôi”.
Trương Hàm thấy thái độ của anh Đông thì hơi buồn cười.
Cứ nhảy nhót đi, anh không còn bao nhiêu thời gian để kiêu ngạo nữa đâu.
Cùng lúc đó, Ninh Viễn Khánh ở phòng làm việc vội vàng kêu thư ký đi vào.
“Thông báo với bộ phận nhân sự, huỷ hợp đồng với bố con Lương Triều Quốc!”
“Nhưng mà sếp Ninh…”, thư ký hơi khó xử nói: “Hợp đồng của bọn họ vẫn chưa đến hạn, huỷ hợp đồng như vậy, công ty sẽ phải trả rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng đó ạ”.
“Sợ gì, mấy năm nay Lương Triều Quốc ông ta lén lấy biết bao nhiêu tiền của công ty, tưởng tôi không biết sao? Cô đi làm nhanh đi, đừng chậm trễ nữa!”
Thư ký nhỏ vội vàng gật đầu: “Vâng!”
Không lâu sau đó, Lương Triều Quốc với cái bụng bia đẩy mở cửa phòng làm việc, vẻ mặt vừa tức giận vừa không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ông Ninh, ông có ý gì?”
“Lương Triều Quốc, tôi cũng hết cách rồi, cấp trên muốn tôi làm như vậy, tôi khuyên ông vẫn nên biết điều dẫn con trai mình cút khỏi Thanh Sơn đi, nếu không có hậu quả gì cũng đừng trách tôi không cảnh cáo ông”.
Hả?
Lương Triều Quốc giật mình: “Cấp trên, cấp trên của ai?”
“Ông không biết… công ty này thật ra mang họ Trương sao?”
“Ý ông là…”
Lương Triều Quốc như bị sét đánh đứng sững ngay tại chỗ, trái tim như vừa bị xối nước lạnh.
“Ông mau dọn dẹp đồ đi”, Ninh Viễn Khánh lắc đầu, cười mỉa mai: “Nếu không tôi không dám đảm bảo an toàn cho tính mạng của ông đâu!”
“Tôi luôn tận tuỵ vì công ty, tại sao…”, Lương Triều Quốc cực kỳ căm tức.
Ninh Viễn Khánh nhớ đến người cậu chủ nhắc tới đầu tiên, là Lương Đông!
Nhìn ông bạn già trước mặt, nhắc nhở: “Hỏi thử con trai bảo bối của ông đi!”
Lương Triều Quốc hơi tuyệt vọng, tay vịn trán, thân thể lung lay sắp đổ, một lúc lâu sau đó mới hỏi: “Có thể… cho tôi giữ lại một khoản tiền không”.
Ninh Viễn Khánh không chút do dự lắc đầu.
“Ý của cấp trên, tôi cũng hết cách”.
Ông ta nhìn đồng hồ.
“Bây giờ là chín giờ rưỡi, chúng ta cũng hợp tác đã lâu, vì tình cảm trước giờ, tôi khuyên ông một câu, mau rời khỏi Thanh Sơn đi, nếu không…”
Đến đây, Ninh Viễn Khánh không nói tiếp nữa, nhưng hàm ý lại vô cùng rõ ràng.
Đợi Lương Triều Quốc đi rồi, Ninh Viễn Khánh mới cười tàn nhẫn, gọi điện thoại cho thư ký.
“Cậu đi kêu hai người, đánh gãy chân Lương Đông đi…”
Để hai người đi dễ dàng như vậy, nếu cấp trên trách móc, bản thân ông ta cũng không gánh vác nổi.
Đạo lý qua cầu rút ván cũng chính là như thế.
Ông ta có thể đi được đến ngày hôm nay, sao có thể không hiểu đạo lý này được.
Trong biệt thự Giải Trí, nơi này có bể bơi lớn nhất ở thành phố Thanh Sơn, phòng tập thể thao có thiết bị hoàn thiện nhất, nhà hàng xa hoa nhất.
Anh Đông vừa giới thiệu với mọi người vừa dẫn bọn họ đi vào trong.
“Ngôi sao dưới trướng công ty chúng tôi rảnh rỗi đều thích đến quán cà phê ngồi một lát”.
“Các cô cậu ai muốn chữ ký của Dương Chiêu Như cứ nói với tôi một tiếng là được”.
Anh Đông vừa nói thế, mấy cô gái đều nhìn anh với vẻ sùng bái.
Ngay cả mấy đàn em của Mã Phi Dương cũng vô cùng hâm mộ.
Đột nhiên, điện thoại của anh Đông reo lên.
“A lô, bố, sao thế ạ?”
“Con đang ở đâu?”, Lương Triều Quốc nặng nề hỏi.
“Biệt thự Giải Trí, sao thế ạ?”
Anh Đông vừa nghe đã thấy giọng điệu của bố mình không đúng lắm: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Thằng nhóc con đắc tội với nhân vật lớn rồi, mau về đây, chúng ta rời khỏi Thanh Sơn!”, Lương Triều Quốc thúc giục.
“Bố, hôm nay đâu phải cá tháng tư, bố đừng nói đùa…”
“Về mau đi!”, Lương Triều Quốc nổi giận gầm lên một tiếng.
Lúc này Lương Đông mới nhận ra có chuyện gì đó không đúng, cười gượng với mấy người Vu Tiểu Ngư.
“Tôi đi nghe điện thoại cái”.
Lương Đông đi sang một bên, hơi hoảng hốt hỏi: “Bố, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế ạ”.
Vừa nói đến đây, Lương Đông đã thấy hai người mặc đồ đen đi về phía mình.
Vóc người cao như ngọn núi nhỏ khiến Lương Đông không khỏi giật giật mí mắt.
Một người trong đó lấy một tấm ảnh ra so sánh.
“Chính là cậu ta”.
“Các người muốn làm gì?”
Nhìn thấy ánh mắt không thân thiện của hai người, trái tim của Lương Đông thoáng chốc nhảy lên tới cổ họng.
Hai người đàn ông cao to cũng không nhiều lời, trực tiếp ra tay, một quyền khiến Lương Đông ngã xuống đất.
Sau đó, một người trong đó cười tàn nhẫn, giơ chân đạp lên đầu gối của Lương Đông.
Chậm rãi dùng sức!
Đầu gối dần vặn vẹo biến dạng khiến người ta kinh hồn bạt vía.
“Đừng…”
Răng rắc!
Tiếng xương gãy khiến người ta nổi da gà vang lên.
“A!!!”
“Đông à, con sao thế? Nói chuyện đi!”
Lương Triều Quốc ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy tiếng động, trong lòng run rẩy, lớn tiếng la lên vào trong điện thoại.
Đáp lại ông ta vẫn là tiếng kêu thảm thiết của Lương Đông.
Một người đàn ông cao to mặc đồ đen nhặt điện thoại dưới đất lên.
“Ông Lương, đến biệt thự Giải Trí dẫn con trai ông đi đi, nhớ kỹ, tốt nhất nên cút khỏi thành phố Thanh Sơn trong đêm nay”.
“Oành!”
Trong đầu Lương Triều Quốc như nổ vang một tiếng.
Chương 9: Khách quý
“Là Ninh Viễn Khánh gọi các người đến sao?”
“Ông Lương, tôi khuyên ông đừng nên hỏi nhiều, tới đây nhanh lên đi, thời gian còn lại cho bố con các người không còn nhiều đâu”.
Lương Đông nằm dưới đấy nghe thấy những lời này thì hoàn toàn ngơ ngác.
Mẹ nó, rốt cuộc là ai chứ, vì sao lại như thế?
Lương Triều Quốc cách nơi này cũng không xa, chẳng mấy chốc đã đến, nhìn thấy tình trạng bi thảm của con trai mình, hai mắt ông ta đỏ ửng.
“Bố… Vì sao lại như thế?”
Lương Đông vô dụng rơi nước mắt, hắn ta chưa từng phải chịu nỗi nhục nhã như thế bao giờ, tâm lý đã đến bên bờ vực sụp đổ rồi.
Lương Triều Quốc càng nghĩ càng giận: “Có phải con đắc tội một người họ Trương không? Đó là Thái tử của tập đoàn Tinh Thần đó!”
Sắc mặt Lương Đông cứng đờ, người họ Trương? Hình như đâu có đâu.
Đợi đã…
Trong đầu hắn ta đột nhiên nhớ đến Trương Hàm bị mình cảnh cáo trong quán karaoke.
Nhưng cũng đâu có khả năng, Mã Phi Dương nói cậu ta là một tên nghèo rớt mồng tơi mà.
Nhưng… trong những người tiếp xúc gần đây, chỉ có người đó họ Trương thôi.
Hoang đường, nhảm nhí.
Tên nghèo khổ Trương Hàm kia là Thái tử của tập đoàn Tinh Thần, chuyện như thế thật sự quá khó tin.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
“Được rồi, các người đừng nói nhiều nữa, ngoan ngoãn cút khỏi thành phố Thanh Sơn thì còn có một con đường sống”.
Trong lời nói của người đàn ông áo đen đầy ý cảnh cáo.
Cuối cùng Lương Đông bị người áo đen khiêng ra ngoài.
Trương Hàm đứng trên bục ngắm cảnh ở lầu hai của biệt thự, lẳng lặng nhìn cảnh này.
Dường như Lương Đông cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Trương Hàm trong đêm tối.
Hai người đối mắt với nhau.
Trong nháy mắt, Lương Đông như nghĩ ra điều gì đó.
Hắn ta nhìn chằm chằm Trương Hàm, mới hơi giãy giụa một chút, người áo đen đã đánh một quyền lên huyệt Thái Dương của hắn ta.
“Biết điều chút đi!”
“Ha ha ha ha…”, Lương Đông nở nụ cười điên dại: “Là mày sao…”
Lương Triều Quốc vừa định xông tới đã bị ánh mắt của người áo đen ngăn cản.
Trương Hàm lạnh lùng đứng im, cười nhạt một cái.
“Là mày?”, trên mặt Lương Đông mang theo chút nghi hoặc.
Hắn ta nhớ tới lời Trương Hàm từng nói khi ở trong quán karaoke.
“Hậu quả của việc này… các người có thể gánh được sao?”
Lương Đông điên cuồng gào lên với anh: “Đúng là mày!”
“Con mẹ nó, la thêm tiếng nữa xem!”
Người đàn ông nổi giận, vung đôi chân mang giày mũ tròn đá mấy cước lên khuôn mặt đẹp trai của Lương Đông.
Đợi khi hắn ta tỉnh táo lại thì đã rời khỏi biệt thự Giải Trí rồi.
Hắn ta còn bị người ta kéo đi.
Hai chân đã mất cảm giác, trên mặt, trên người mang theo cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Lương Đông khóc như mưa, vô cùng hối hận.
Xong rồi, xong hết rồi.
Lầu hai của biệt thự Giải Trí, Trương Hàm nhớ lại hình ảnh khi nãy, trong lòng hơi cảm khái.
Mình có thể quyết định số phận của hai người dễ dàng như thế ư?
Anh duỗi tay, nhẹ nhàng nắm lại, như cả thành phố Thanh Sơn đều nằm dưới chân mình.
Đó là một thứ gọi là quyền lực.
“Cậu ở đây làm gì?”
Khương Phàm Thư đi tới hỏi một câu.
“Không có gì, phong cảnh nơi này không tệ”.
“Đúng rồi, người đi gọi anh Đông vẫn chưa về, Mã Phi Dương cũng đi tìm anh ta rồi, sẽ không bỏ chúng ta lại đây chứ”.
“Sẽ không về nữa đâu”, Trương Hàm nhẹ nhàng nói một câu.
“Cái gì?”
“Không có gì, chúng ta cũng đi xem thử đi, không được thì trở về trường luôn”.
Khương Phàm Thư biết Trương Hàm vốn cũng không muốn đến góp vui, bèn đồng ý gật đầu.
Trong sảnh lớn, Mã Phi Dương tập hợp với mấy đàn em của hắn.
“Sao rồi, có tìm thấy không?”
“Không có, em tìm khắp nơi đều không thấy, anh ta sẽ không cho chúng ta leo cây chứ?”, một đàn em hỏi.
“Không thể nào!”
Mã Phi Dương nói chắc như đinh đóng cột, sau đó gọi điện thoại cho Lương Đông.
Điện thoại vẫn thông báo máy bận.
“Mẹ kiếp, xảy ra chuyện gì vậy!”
“Anh Phi, bây giờ phải làm sao ạ”.
“Đợi một lát, tôi gọi điện thoại về nhà”.
Mã Phi Dương đi sang một bên.
“A lô, bố, bố có quan biết với biệt thự Giải Trí của tập đoàn Tinh Thần không?”
“Không có ư? Vậy bố hỏi bạn bè bên cạnh thử xem, con có việc gấp lắm…”
“Thật sự không có sao… Vâng, vậy thôi ạ”.
Mã Phi Dương chán nản cúp máy.
Lúc Trương Hàm và Khương Phàm Thư trở về, Vu Tiểu Ngư và mấy bạn cùng phòng vẫn còn đợi đến mức mất kiên nhẫn.
“Bực thật, anh Đông này không có năng lực thì đừng có khoác lác chứ”.
Đổng San San oán trách.
“Tôi thật sự nhìn lầm người rồi, có khi tên này thật sự là một kẻ lừa đảo đấy, Phàm Thư, Tiểu Ngư, may mà hai cậu không mắc mưu”.
“Vậy hay là chúng ta về thôi”, Khương Phàm Thư đề nghị.
“Đến cũng đã đến rồi, chán chường trở về như vậy thật sự rất mất mặt”.
“Đúng vậy, khi nãy tôi thấy Dương Chiêu Như, còn muốn xin chữ ký nữa”.
Mấy cô gái tỏ vẻ thất vọng, ngay cả Vu Tiểu Ngư cũng thế.
“À, bạn học Vu Tiểu Ngư, cậu đừng quá thất vọng, với điều kiện của cậu, sau này nhất định sẽ hot hơn cả Dương Chiêu Như”.
Trương Gia Vũ mọi khi luôn hiền như khúc gỗ trước mặt con gái đi đến trước Vu Tiểu Ngư rồi nói.
Nam sinh bình thường như vậy Vu Tiểu Ngư cũng không quan tâm lắm, chỉ cười lễ phép.
“Cảm ơn đã khen”.
Sau đó xoay người đi tới phía sau bạn, rõ ràng cô ta không hề có hứng thú với Trần Gia Vũ.
Trần Gia Vũ sững người, hơi xấu hổ.
Thấy cảnh này, Trương Hàm thầm muốn giúp đỡ trưởng phòng – người luôn quan tâm đến mình.
Anh không chút do dự cầm lấy điện thoại.
Giọng nói của Ninh Viễn Khánh vang lên.
“Cậu chủ, tôi đã xử lý chuyện của bố con Lương Đông rồi, cậu yên tâm!”
“Chuyện này tôi biết, bây giờ tôi còn muốn nhờ ông giúp một việc nữa”.
“Cậu chủ nói quá rồi, có thể làm việc cho cậu là vinh hạnh của tôi”.
Trương Hàm được một nhân vật lớn nịnh hót, cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Bây giờ tôi có một nhóm bạn muốn đi vào biệt thự Giải Trí để chơi, ông xem có thể nhờ người bên này không”.
“Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp nhân viên phục vụ cao cấp nhất cho cậu…”
Mặc dù hơi khó hiểu, Ninh Viễn Khánh vẫn lập tức đồng ý.
“Cái đó thì không cần, trong bọn họ có một người tên Trần Gia Vũ, lát nữa ông kêu người ta nói cái tên này ra là được”.
“Vâng vâng vâng…”
Chẳng lẽ cậu chủ không muốn lộ thân phận? Ninh Viễn Khánh cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Cúp điện thoại, Trương Hàm đi vào trong đám người.
“Chuột này, về được chưa? Một lát nữa cổng sẽ đóng mất đấy?”, Trần Gia Vũ hỏi.
Trương Hàm cười.
“Đợi một lát đã, mọi người đi một chuyến mà không vào được cũng không vui”.
Không lâu sau đó, một nữ nhân viên phục vụ đi ra từ bên trong, cô ta đảo mắt nhìn một lượt mấy người Trương Hàm.
“Xin hỏi, ai là cậu Trần Gia Vũ thế ạ?”
Trần Gia Vũ chẳng hiểu gì giơ tay lên.
“Là tôi, sao thế?”
Nhân viên nở nụ cười ngọt ngào.
“Là thế này, ông chủ chúng tôi nói hôm nay cậu là khách quý của công ty, cố ý gọi tôi đến đón tiếp cậu và bạn của cậu”.
Chương 10: Là hàng thật đấy
“Hả?”
Trần Gia Vũ không phản ứng kịp, chỉ vào mình.
“Cô chắc là ông chủ các người nói đến nó chứ, không phải nó chỉ là một người bình thường hay sao? Là ai mà có thể để ông chủ của tập đoàn Tinh Thần ra mặt chứ? Chắc chắn cô nhầm rồi!”
Mã Phi Dương phất tay, cảm thấy chuyện này quá vớ vẩn.
“Nếu là cậu Trần Gia Vũ thì không sai đâu”.
Nói xong, nhân viên phục vụ lạnh lùng liếc Mã Phi Dương một cái.
“Nếu cậu còn sỉ nhục khách quý của chúng tôi nữa, tôi chỉ có thể kêu bảo vệ đuổi cậu ra ngoài thôi!”
Mã Phi Dương nghe thấy câu này thì trực tiếp ngây người.
Bố mình quan hệ rộng như thế cũng không thể vào biệt thự Giải Trí, còn Trần Gia Vũ lại là khách “quý” của nơi này.
Sắc mặt hắn rất khó coi, giống như bị đả kích rất nghiêm trọng, tinh thần thoáng chốc trượt dốc, không thể phản bác được câu nào.
Mấy cô gái cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Trần Gia Vũ với vẻ khó tin.
Vu Tiểu Ngư đảo mắt, sắc mặt phức tạp, trong lòng hơi hối hận vì đã quá lạnh nhạt với Trần Gia Vũ.
“Quan tâm nhiều thế làm gì, dù sao không phải mọi người đều muốn đi vào chơi một lát à, đi thôi, hôm nay đều nhờ trưởng phòng hết!”
Trương Hàm thấy Trần Gia Vũ còn đang do dự thì trực tiếp đẩy cậu ấy.
“Mọi người cũng đi theo đi”.
Mã Phi Dương và đàn em của hắn nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo.
“Anh Phi, nhà Trần Gia Vũ ghê gớm như thế à? Không phải nó nói mình chỉ ở trong một gia đình bình thường thôi sao?”
“Sao tao biết, chẳng lẽ thằng nhóc này giấu kỹ quá?”, Mã Phi Dương ngẫm nghĩ: “Trở về tao sẽ cho người đi điều tra thử!”
Đám người Mã Phi Dương cảm thấy mất mặt, sau khi đi vào cũng ngại tiếp tục đi theo sau lưng, bèn quay đầu đi tới một nơi khác.
Mấy bạn cùng phòng của Khương Phàm Thư như nhà quê mới lên thành phố vậy, nhìn tới nhìn lui khắp nơi, không nỡ chớp mắt một cái.
Vu Tiểu Ngư cố ý đến gần Trần Gia Vũ.
“Tớ thấy cậu không ngạc nhiên chút nào? Cậu biết bối cảnh của Trần Gia Vũ à?”
Khương Phàm Thư nghi ngờ nhìn Trương Hàm, phản ứng của mọi người khi nãy đều rất khoa trương, ngay cả Khương Phàm Thư và Trần Gia Vũ cũng thế.
Nhưng có một người ngoại lệ, chính là Trương Hàm.
“Làm gì có? Chắc cậu nhìn nhầm rồi…”, Trương Hàm ngượng ngùng nói: “Ai chẳng có thân thích thành công chứ, có lẽ là có chú bác nào của trưởng phòng giúp đỡ đấy”.
Khương Phàm Thư ngẫm nghĩ, cảm thấy khá có lý, cũng không dây dưa về chuyện này nữa.
Đám ngờ ở lại đây đến hơn nửa đêm mới mệt mỏi lên đường trở về.
“Hôm nay thật sự là quá đã, ăn uống no say, còn gặp được ngôi sao lớn Dương Chiêu Như nữa”.
“Ha ha… Coi cậu vui vẻ kìa, lần này không phải đều nhờ có anh Vũ sao”, một nữ sinh nghiêng đầu: “Nhưng tớ cảm thấy con người Trần Gia Vũ này thật sự rất tốt, cư xử thành thật chính trực, trong nhà còn có bối cảnh, nếu là bạn trai của tớ thì tốt rồi”.
“Ha ha… Đừng làm quá nữa, ánh mắt của người ta đã sắp mọc trên người Tiểu Ngư rồi”.
Vu Tiểu Ngư nghe xong lại không tức giận lắm, ngược lại còn hơi mừng thầm.
Nếu Trương Hàm biết chắc chắn sẽ rất vui mừng, cuối cùng chuyện mình làm vì trưởng phòng cũng không uổng phí.
Ngủ một giấc thức dậy đã là buổi trưa, Trương Hàm rửa mặt đơn giản một chút.
Nhìn thấy Mã Phi Dương mang theo rất nhiều đồ ăn vặt đến đây.
Nhìn thấy là Trương Hàm, Mã Phi Dương cũng không tỏ vẻ hoà nhã, lạnh lùng nói một câu: “Cút đi!”
Trương Hàm cũng không chấp nhặt, nghiêng người tránh ra.
Mã Phi Dương mang một đống đồ ăn để lên bàn của Trần Gia Vũ.
“Anh Vũ, trước kia đắc tội cậu quá nhiều, tôi đến đây là muốn xin lỗi cậu…”
Hôm nay Mã Phi Dương nghe ngóng được một tin tức quan trọng.
Đó chính là tối qua bố con Lương Đông bị người ta đuổi khỏi thành phố Thanh Sơn ngay trong đêm.
Thậm chí Lương Đông còn bị đánh gãy hai chân!
Thê thảm chẳng khác nào chó nhà có tang!
Ai có thể làm chuyện này?
Người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Trần Gia Vũ.
Tuỳ ý ra vào biệt thự Giải Trí, còn là khách quý của bọn họ.
Khá chắc chắn là thế.
Trần Gia Vũ hơi bất ngờ.
“Mã Phi Dương, cậu có ý gì?”
“Không có gì, tôi cảm thấy trước kia mình làm sai rất nhiều chuyện, cậu tuyệt đối đừng để trong lòng”.
Trên mặt Mã Phi Dương mang theo nụ cười lấy lòng.
Thấy cảnh này, trong mắt Trương Hàm hiện lên chút châm chọc.
Nếu biết chuyện đêm qua là do mình làm, không biết Mã Phi Dương sẽ có vẻ mặt thế nào nữa.
Cùng lúc đó, ký túc xá nữ sinh ở toà nhà bên cạnh.
“Này, Phàm Thư, lấy quà Trương Hàm mua tối qua ra cho chúng tớ xem thử đi, yên tâm, tớ đảm bảo sẽ không nói ra ngoài”.
“Đúng vậy, tớ cũng muốn xem thử”.
“Mở đi, mọi người đều biết Trương Hàm rất nghèo, sẽ không chê cười cậu ta đâu”.
Ngay cả Vu Tiểu Ngư luôn rụt rè cũng tỏ vẻ tò mò.
Khương Phàm Thư bất đắc dĩ trợn mắt.
“Được thôi”.
Nói xong, lấy một hộp quà từ trong túi ra.
“Ừm, đóng gói trông cũng được đấy”.
Đổng San San nói một câu.
“Ha ha, có khi chỉ được cái mã ngoài thôi”.
Khương Phàm Thư bĩu môi: “Tớ cảm thấy cũng tạm mà”.
“Cậu cứ bảo vệ cậu ta đi”.
Khương Phàm Thư cười cười, cũng không cãi lại, mở hộp ra.
Trong nháy mắt, mọi người đều trợn mắt, thở nhanh hơn.
Mọi người dụi mắt, khó tin nhìn túi xách trong hộp.
Hào phóng xa hoa, chỉ nhìn thoáng qua đã biết đây là hàng cao cấp.
“Mẹ ơi, đây là Chanel đúng không? Hình như tớ từng nhìn thấy ở cửa hàng chuyên doanh…”
“Trương Hàm giống người mua nổi thứ này sao? Đừng đùa nữa, có khi chỉ là hàng nhái cao cấp thôi…”
Lúc này Vu Tiểu Ngư cầm lấy túi xách nhìn kỹ, còn sờ sờ, cô ta cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Là hàng thật đấy!”
“Tiểu Ngư, cậu chắc mình không nhìn nhầm chứ, đây là Trương Hàm mua đấy, là Trương Hàm hàng năm đều là sinh viên nghèo nhất, Trương Hàm ăn một bữa cơm cũng chỉ ăn mỗi rau đấy!”
“Chất lượng này tuyệt đối không sai được! Tớ từng thấy túi xách này rồi, cửa tiệm ở gần trường chúng ta này. Cái túi này có giá 88888, cả Thanh Sơn cũng chỉ có mấy cái thôi!”
Mọi người trợn mắt há mồm, trong lòng thấy khó hiểu, Trương Hàm này lấy tiền ở đâu ra vậy?
Còn mua quà đắt tiền như thế cho Khương Phàm Thư nữa?
“Đừng nói là Trương Hàm trộm nhé?”
Mọi người đều cảm thấy chuyện Trương Hàm có thể mua nổi cái túi này quá khó tin.
“Nói cái gì vậy, ăn nói cho đàng hoàng!”
Khương Phàm Thư hiếm khi quát lớn một tiếng.
“Nếu không Trương Hàm lấy đâu ra? Bản thân các cậu cũng không tin cậu ta có thể mua nổi đúng không?”
Đổng San San hơi không phục, còn nói một câu.
Vu Tiểu Ngư cũng gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của bạn cùng phòng.
“Tớ có một cách, túi này đắt tiền như thế, vậy cửa hàng chuyên doanh chắc chắn sẽ có ghi chép lại, chúng ta đem đến hỏi là được rồi mà?”