• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Lý Di Sơn

Người bị đẩy ra giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể nhìn theo người rời đi.

Trương Hàm nhíu mày, vô thức nhìn thoáng qua Lục Yên Vân ở đối diện.

Nhóm người dừng lại, người đàn ông cầm đầu khoảng ba mươi mấy tuổi, khí chất chín chắn, khuôn mặt nghiêm túc, trông khá giống kiểu người dễ nói chuyện.

Nhưng chỉ những người hiểu rõ mới biết người đàn ông tên Lý Di Sơn này chẳng những có thủ đoạn tàn nhẫn, mà còn mắc bệnh cố chấp, đặc biệt là những người đàn ông đến gần Lục Yên Vân đều sẽ bị hắn tra tấn đến mức đau khổ tột cùng.

Lúc trước, có rất nhiều người bị hắn cắt đứt gân tay, ném vào trong hồ Thanh Sơn.

Lý Di Sơn cao ngạo quan sát Trương Hàm một lúc lâu, sau đó mới quay đầu lại hỏi: “Em thích loại con trai thế này ư?”

“Đúng thế, tôi không thể thích trai trẻ sao?”, Lục Yên Vân hỏi ngược lại.

Trong mắt Lý Di Sơn thoáng hiện lên sự lạnh lẽo.

Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Hàm, hy vọng chàng trai này tự mình biết mình, tốt nhất nên nhanh chóng cút khỏi đây, nếu thế, có lẽ hắn có thể khoan dung một chút, chỉ đánh gãy một chân của anh.

“Lòng bao dung của tôi là có giới hạn, em biết tôi không thích em tiếp xúc với người đàn ông khác, vì sao phải hết lần này đến lần khác thách thức lòng kiên nhẫn của tôi?”

Lý Di Sơn không chút khách sáo lấy ly rượu qua, tự rót một ly Royal Salute cho mình.

Mấy tên đàn em đi theo cao lớn vạm vỡ, mặt mày hung ác như có thể khiến đứa nhỏ mười tuổi sợ đến bật khóc vậy.

Mấy người này im lặng đến gần Trương Hàm, chỉ cần ông chủ ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự ném chàng trai gầy yếu này ra quốc lộ.

Đương nhiên Trương Hàm cũng phát hiện ra điều này, anh càng nhíu chặt mày hơn.

“Lý Di Sơn, tôi thích người trẻ tuổi đấy thì sao? Đừng tưởng lúc trước bố tôi xem trọng anh thì tôi nhất định phải gả cho anh. Bây giờ ông ấy còn chưa đi được bao lâu mà anh đã muốn lật trời rồi, có phải Hội thương mại Thanh Sơn nên đổi thành họ Lý luôn không?”

Lục Yên Vân thay đổi khí chất thường ngày, lạnh lùng nói.

“Tôi chỉ không muốn giúp đỡ một người không có quan hệ gì với mình thôi, về phần Hội thương mại Thanh Sơn, nếu Lý Di Sơn tôi muốn, em tưởng chỉ với em… có thể đấu lại tôi sao?”

Lý Di Sơn nói chuyện rành mạch rõ ràng, như mặt hồ không chút gợn sóng, nhưng mỗi chữ hắn nói đều như châu ngọc, vô cùng nặng nề.

“Nếu nói địa vị của em bây giờ là do tôi đây cho cũng đâu sai, tôi dọn sạch tất cả chướng ngại vật cho em không phải vì muốn em anh anh em em với người đàn ông khác trước mặt tôi. Em, chỉ có thể là người phụ nữ của Lý Di Sơn này thôi”.

“Ha ha ha…”, Lục Yên Vân đột nhiên bật cười: “Uổng công bố tôi tin tưởng anh như thế, anh đúng là lòng muông dạ thú!”

“Nói thế này nhé, tôi giúp sức cho sự phát triển của Hội thương mại Thanh Sơn còn nhiều hơn cả bố em nữa, cho nên, em không có tư cách châm chọc khiêu khích tôi, hôm nay em gọi tôi đến đây là có ý muốn ngả bài đúng không?”

Lý Di Sơn buông ly rượu xuống, im lặng một lát, nói với Lưu Yên Vân bằng giọng điệu vô cùng tự tin, còn có chút khinh thường: “Em đấu không lại tôi đâu, Yên Vân”.

“Tên của tôi được gọi từ trong miệng anh thật sự rất ghê tởm”.

Lý Di Sơn nở nụ cười, cười vô cùng điên cuồng và ngang ngược, vung bàn tay to lên: “Em thích trai trẻ đúng không, được thôi…”

“Đánh gãy chân tên này”.

Lý Di Sơn chỉ vào Trương Hàm nói với đàn em, như đang nói một chuyện rất nhỏ nhặt vậy.

Trong mắt hắn, đánh gãy chân một người là chuyện còn đơn giản hơn việc đạp chết một con kiến nữa.

“Anh dám!”

Lục Yên Vân đứng lên, lớn tiếng quát to.

Mấy tên đàn em do dự, tuy bọn họ đi theo Lý Di Sơn, nhưng dù sao Lục Yên Vân mới là người đứng đầu trên danh nghĩa của Hội thương mại Thanh Sơn.

Lúc này Trương Hàm cũng đã hiểu Lục Yên Vân đang mượn mình làm súng rồi.

Chuyện vốn dĩ không liên quan đến mình, anh đã nói sao Lục Yên Vân lại chạy tới nịnh hót được, thì ra là có chuyện mờ ám thế này.

Có vẻ người tên Lý Di Sơn này thích Lục Yên Vân, cho nên mới nhường vị trí đứng đầu Hội thương mại Thanh Sơn cho cô ấy.

Còn Lục Yên Vân thì rất kiêng dè thế lực trong tay Lý Di Sơn, muốn mượn thân phận Thái tử của mình đấu với hắn.

Trương Hàm không muốn xen vào mâu thuẫn nội bộ của Hội thương mại Thanh Sơn, cuối cùng còn rước họa vào thân.

Trương Hàm đứng lên, bình tĩnh hỏi: “Đây là… anh Lý đúng không?”

“Hả, cậu muốn nói gì?”, Lý Di Sơn bất ngờ nhìn anh một cái, vốn tưởng chàng trai trẻ này bị mình dọa sợ ngu người rồi, không ngờ giọng điệu nói chuyện vẫn còn bình tĩnh lắm.

“Là thế này, tôi không có quan hệ gì với cô Lục Yên Vân này cả”.

Trương Hàm thầm muốn chửi cha mắng mẹ, anh cũng không phải kẻ ngốc, cứ phải vì một người phụ nữ không chút liên quan mà đi đắc tội với đại ca Lý Di Sơn này.

Tuy anh không sợ, nhưng đàn em của Hội thương mại Thanh Sơn có rất nhiều người giỏi đánh nhau, cũng có một vài sản nghiệp xã hội đen, người tên Lý Di Sơn này cũng là kẻ Ninh Viễn Khánh không dám đắc tội công khai.

Tuy bọn họ qua lại không nhiều lắm, nhưng ngoài mặt vẫn luôn thận trọng.

Đối với Trương Hàm, người như vậy có thể kết bạn là tốt nhất, không thể kết bạn, vậy cũng không thể trở thành kẻ thù.

“Hả? Cậu chắc chứ?”, Lý Di Sơn híp mắt, châm chọc nhìn Trương Hàm.

“Đúng thế, tôi và bạn đến đây uống mấy ly, hoàn toàn không biết cô Lục sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa, cho tới bây giờ, tôi mới chỉ gặp cô Lục có hai lần thôi”.

Trương Hàm trả lời đúng mực.

Đàn em của Lý Di Sơn không ra tay, đợi câu trả lời của đại ca.

Nếu Lý Di Sơn không tin, Trương Hàm cũng chỉ có thể nói ra thân phận của bản thân, đây là át chủ bài cuối cùng của anh.

Lý Di Sơn nhìn thoáng qua Lục Yên Vân, thấy trên mặt cô ấy hiện lên chút kích động, trong lòng đột nhiên sáng tỏ, gần như tin lời anh.

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo, Lục Yên Vân hơi sốt ruột, cô ấy không ngờ Trương Hàm lại bán mình đi như thế, tốt xấu gì mình cũng là một người đẹp mà không phải sao?

Anh không biết thương hương tiếc ngọc như vậy à? Một “chuyện nhỏ” như thế cũng không thể giúp ư.

Nhưng Lục Yên Vân nhanh chóng tìm thấy một cách giải quyết, cô ấy tiến lên hai bước, đối diện với vẻ mặt giật mình của Trương Hàm, ôm lấy thắt lưng của anh.

Đôi môt đỏ mọng hơi hé mở, nhanh chóng hôn lên.

Rõ ràng Trương Hàm không ngờ người phụ nữ này lại chơi chiêu như thế, đầu óc trống rỗng, hai mắt trợn to nhìn khuôn mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc này.

Trong lòng không vui vẻ gì sất, chỉ biết mắng to: “Con mẹ nó, ông đây sắp bị hại chết rồi!”

Còn phía Lý Di Sơn, nhìn thấy người phụ nữ mình thích hôn môi người đàn ông khác trước mặt mình, tức quá hóa cười: “Giỏi giỏi giỏi…”

Tâm trạng bình tĩnh của hắn bắt đầu dao động, khí chất trước giờ cũng bị phá hoại theo cơn tức.

Trương Hàm vội vàng muốn đẩy cô ấy ra, nhưng để tay đến trước người dùng sức một chút, lại đẩy trúng thứ không nên đụng vào…

Lục Yên Vân vốn dĩ đang rất bình tĩnh, nhưng lần này lại khiến cô ấy đỏ mặt, đôi mắt quyến rũ càng trở nên sâu thẳm hơn, trong mắt như chứa một đầm nước xuân.

Lý Di Sơn sắp tức muốn nổ phổi.
Chương 52: Tao gọi Trần Linh tới chăm sóc mày nhé

Bây giờ dù Trương Hàm nói thật thì anh cũng sẽ phải trả giá!

“Chặt tay cậu ta cho tôi, mau!”

Nếu không phải ở đây đông người, có lẽ Lý Di Sơn sẽ không chỉ chặt tay của Trương Hàm, hắn sẽ lấy cả mạng của anh luôn!

“Vâng!”

Mấy đàn em đồng thanh nói.

“Lưu Tô!”

Lục Yên Vân kêu lên một tiếng về phía hành lang tối tăm.

Nữ vệ sĩ mang giày cao gót xông ra từ trong bóng tối, tốc độ vô cùng nhanh, như một con rắn độc chủ động ra trận, chỉ chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Lý Di Sơn.

Ngón tay cái của cô ấy có móng rất dài, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

Mà lúc này, cô ấy đang để tay ở cổ Lý Di Sơn, móng tay sắc bén, cơ bắp trên mặt Lý Di Sơn không khỏi căng lên.

Mấy đàn em của hắn nhìn thấy cảnh này thì dừng chân lại nhìn nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Em đã nghĩ kỹ chưa, em có thể gánh được hậu quả của việc này không”, Lý Di Sơn nghiến răng hỏi.

Lục Yên Vân vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, tất cả đều nằm trong dự tính: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, Hội thương mại Thanh Sơn… sẽ không đổi họ”.

Đèn chớp năm màu rực rỡ trong quán bar chiếu lên khuôn mặt động lòng người của Lục Yên Vân, giữa sáng và tối, lần đầu tiên cô ấy đưa ra quyết định cứng rắn nhất đời người.

Lý Di Sơn im lặng.

Hắn chợt hơi không nhìn thấu được người phụ nữ trước mặt này, trước kia, cô nhóc này chỉ biết đi theo sau lưng hắn hỏi này hỏi kia, tất cả mọi chuyện như chỉ mới hôm qua.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Lý Di Sơn lắc đầu châm chọc.

Hắn không thèm để tâm đến tay của Lưu Tô còn đang kề lên cổ mình, tự nhiên đứng lên: “Hy vọng em có thể mãi kiên trì với quyết định của mình”.

Cuối cùng, hắn nhìn người đàn ông bên cạnh Lục Yên Vân một lúc lâu.

“Cậu tên gì?”

“Trương Hàm”.

“Được, hy vọng sau này cậu vẫn có thể đứng ở vị trí trước mắt”.

Lý Di Sơn xoay người: “Chúng ta đi thôi”.

Chẳng mấy chốc, Lý Di Sơn và đàn em đã biến mất trong đám đông.

Lục Yên Vân như trút được gánh nặng thở phào một hơi, ngồi xuống.

Trương Hàm ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi thế này là lên thuyền giặc rồi đúng không!”

“Ha ha ha… Bây giờ hối hận cũng đã muộn”, Lục Yên Vân rót cho anh một ly rượu: “Hợp tác vui vẻ!”

Trương Hàm không vui bưng lên: “Bây giờ tôi muốn xuống thuyền”.

“Không thể nữa rồi, với tính cách của Lý Di Sơn, hắn sẽ nhanh chóng trả thù thôi, chị khuyên cậu khoảng thời gian này nên cẩn thận một chút”.

Lời này khiến Trương Hàm khóc không ra nước mắt, so với đám người thành tinh này, mình vẫn còn quá non.

Lục Yên Vân chần chừ nhìn thoáng qua Dương Minh, người ngoài này ở đây, có vài lời cô ấy không tiện nói.

“Anh Dương, đêm nay chúng ta đến đây thôi, anh về trước đi, tiền để tôi trả”, Trương Hàm hiểu ý của cô ấy, chủ động nói.

Dương Minh gật đầu, biết điều rời đi.

“Sức nặng của Hội thương mại Thanh Sơn cộng thêm Tập đoàn Tinh Thần chắc chắn sẽ không chỉ giới hạn ở thành phố Thanh Sơn, nếu hai chúng ta thật sự có thể xử lý Lý Di Sơn, cậu muốn tung hoành ở mười thành phố xung quanh Thanh Sơn cũng không thành vấn đề. Cái chị có thể cho chính là hứa hẹn này!”

Trương Hàm im lặng một lát rồi cười khổ nói: “Bây giờ tôi có muốn nói không cũng không có cơ hội nữa rồi, bên phía Lý Di Sơn, tôi hy vọng chị có thể phái người bảo vệ tôi, ít nhất là vệ sĩ có hiểu biết nhất định với Lý Di Sơn…”

Lục Yên Vân chỉ người phụ nữ mang giày cao gót ở phía sau.

“Để Lưu Tô đi theo bảo vệ cậu đi, chị sẽ sắp xếp thân phận sinh viên cho cô ấy”.

Trương Hàm gật đầu.

Sau đó, Lục Yên Vân lại nói với anh một vài chuyện của hội thương mại Thanh Sơn, rồi hai người mới tạm biệt nhau.

Còn về Lưu Tô.

Trương Hàm quay đầu lại nhìn người phụ nữ oai hùng mạnh mẽ này: “Ặc… Bây giờ cô về trường học với tôi à?”

“Chị Lục nói ngày mai mới sắp xếp thân phận cho tôi, lát nữa tôi sẽ tìm một khách sạn bên ngoài trường, có chuyện sẽ thông báo với cậu bất cứ lúc nào”.

“Đúng là cận vệ”, Trương Hàm cười cười quan sát Lưu Tô.

Cô ấy để tóc ngắn đến vai, hốc mắt hơi sâu, khuôn mặt phương Tây, lông mày khá sắc, mang theo tính công kích không tên.

Nhưng những ngũ quan này hợp với nhau lại tạo thành phản ứng hóa học kỳ diệu, cũng xem như là một người đẹp.

Lưu Tô cảm nhận được ánh mắt của anh, lông mày sắc bén nhíu lại.

Trương Hàm xấu hổ sờ cằm, cũng cảm thấy mình cứ nhìn chằm chằm người ta mãi cũng không tốt.

“Đi về thôi!”



Một đêm yên bình.

Sáng sớm hôm sau, Trương Hàm rời khỏi ký túc xá, chuẩn bị đến khách sạn tập hợp với Lưu Tô.

Khách sạn ở trên con phố đối diện trường, Trương Hàm tùy ý mua hai phần bữa sáng, vừa định qua đường thì có một chiếc Volkswagen chạy nhanh tới.

Trương Hàm cẩn thận lùi về một bước, đột nhiên có cảm giác nguy hiểm sởn gai ốc từ dưới cột sống xông thẳng đến đỉnh đầu.

Anh dùng sức nhảy một cái, trực tiếp nhảy lên chiếc xe bên cạnh.

“Ầm!”

Chiếc xe kia không quan tâm đến sống chết tông về phía Trương Hàm.

Tiếng còi xe, tiếng cảnh báo, còn cả tiếng sắt thép gãy lọt vào tai, Trương Hàm không bị tông trực tiếp, nhưng sức xung kích mạnh mẽ của chiếc xe dưới chân vẫn khiến anh chấn động đến mức bay lên.

Sữa đậu nành văng tung tóe…

Trương Hàm đầu váng mắt hoa, lồng ngực đau đớn, giống như có một ngọn núi đang đè lên vậy.

Đám người vây lại, Trương Hàm cảm thấy mí mắt nặng nề.

Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ xuất hiện một đôi giày cao gót quen thuộc.

Khi anh mở mắt một lần nữa, trước mắt là một vùng trắng xóa, mùi thuốc khử trùng chui vào cổ họng khiến anh thấy khó chịu.

“Tỉnh rồi à?”

Trưởng phòng Trần Gia Vũ ở bên cạnh vui mừng nói.

Trương Hàm động đậy cổ, ui… đau quá.

“Yên tâm, tiền cậu nằm viện bọn tớ đã trả trước cho cậu rồi, cậu lo dưỡng bệnh cho khỏe trước đi”.

Buổi chiều, rất nhiều người trong lớp đến.

Giáo viên hướng dẫn dặn dò anh dưỡng bệnh cho khỏe, nhưng đa số người đều mang vẻ mặt hả hê.

Dù sao lúc trước Trương Hàm mua vé số trúng thưởng khiến rất nhiều người cảm thấy khó chịu.

Trương Hàm thì không quan tâm bọn họ thấy thế nào, có lẽ những người này đều là được giáo viên hướng dẫn gọi đến.

Lần trước sau chuyện Trương Hàm ra tiền cứu Trần Linh, ấn tượng của giáo viên hướng dẫn với anh đã thay đổi rất nhiều.

Ngoài hành lang, Mã Phi Dương và mấy người cùng ký túc xá cười trộm.

“Thằng này đúng là đáng đời, lúc trước huênh hoang quá bây giờ gặp báo ứng rồi đấy!”

“Anh Phi, em nghe nói không thể gọi điện thoại cho bố mẹ Trương Hàm, tiền thuốc là do mấy người Trần Gia Vũ trả trước, có lẽ tiền trúng số đã xài hết rồi”.

“Tiền trời cho, nếu em trúng nhiều tiền như vậy nhất định sẽ quyên một phần cho tổ chức từ thiện”.

Còn chuyện cậu ta có quyên tiền thật hay không thì ai mà biết được.

Mã Phi Dương cười cười, hắn nghe Vu Tiểu Ngư nói căn nhà lần trước là anh mua cho Ninh Viễn Khánh, còn về thẻ, chắc chắn không phải là của Trương Hàm.

Cho nên chút kiêng dè trong lòng cũng biết mất.

Lúc bọn họ đi vào phòng bệnh, trên mặt còn mang theo ý cười, không giống đến “thăm hỏi” người bệnh một chút nào.

“Chuột, lần này mày thê thảm như thế, có khi tiền cơm mấy ngày sau cũng trở thành vấn đề nhỉ, hay là tao gọi Trần Linh tới chăm sóc mày nhé?”
Chương 53: Bạn học Lưu Tô

“Anh Phi, đừng đùa nữa, anh muốn Trần Linh tới chăm sóc nó á? Vậy chẳng phải là sỉ nhục Trần Linh ư, nếu Trần Linh còn xem trọng tên Trương Hàm này thì đã không tằng tịu với Diệp Thiên Tường rồi”.

“Cũng phải…”

Mã Phi Dương đắc ý nhìn thoáng qua Trương Hàm, thấy Trương Hàm bị giày vò như vậy, trong lòng hắn lập tức vô cùng thoải mái.

Trương Hàm vẫn còn cười, không để ý đến mấy tên này.

Bây giờ Trần Linh đã biết thân phận của mình, nếu mình gọi cô ta đến, có khi cô ta sẽ vui chết đi được.

Mấy người thấy Trương Hàm không thèm trả lời.

“Đúng rồi, chuyện tiền viện phí, tao nghe nói còn là Trần Gia Vũ trả giúp mày nữa hả…”, Mã Phi Dương im lặng một lát rồi nói: “Mày xem có cần tao giúp mày không, phòng bệnh này của mày một ngày cũng tốn mấy nghìn, không biết bọn Trần Gia Vũ có thể xoay sở được bao lâu. Nếu mày có thể gọi tao một tiếng bố, tao sẽ ứng trước cho mày, mày thấy sao?”

“Ha ha, anh Phi, không ngờ anh lại chơi bẩn thế đấy… Anh không ngại để em làm cậu của nó à?”

“Vậy em sẽ miễn cưỡng làm cậu của nó vậy”.

“Ha ha ha…”

Bọn chúng vui vẻ bàn chuyện vai vế.

Trương Hàm nhìn bọn họ với ánh mắt chăm chọc, tựa như đang xem xiếc khỉ vậy.

“Sao hả, Chuột, mày đồng ý với đề nghị này của tao không?”

“Không cần”, Trương Hàm hờ hững nói một câu.

“Mày nói gì?”

Mã Phi Dương vui vẻ, cho rằng Trương Hàm đang sợ mất mặt, hắn ngồi xuống.

“Chuyện của mày tao đã biết hết rồi, mua nhà cũng là mua cho người khác, mình thì không có mấy đồng tiền, nếu không cũng sẽ không để Trần Gia Vũ trả tiền giúp mày. Cho nên mày xem, giao dịch này của chúng ta vẫn là rất có lời đấy, mày nói đúng không. Nếu không ngày mai mày bị bệnh viện ném ra đường thì đừng nói tao không niệm tình bạn học nhé”.

Mã Phi Dương vừa nói xong, một y tá xinh đẹp đi vào.

“Chào cậu, phí nằm viện của cậu trước đó đã dùng hết rồi, hai ngày nay lại thêm thuốc mới, tổng cộng ba mươi ba nghìn, mời cậu nộp phí”.

Mã Phi Dương nhìn thoáng qua giấy viện phí, càng vui vẻ hơn.

“Trương Hàm, tình trạng thương tích của mày không chậm trễ được đâu…”

“Đúng vậy, mau gọi đi… Gọi rồi anh Phi sẽ trả tiền”.

“Còn phải gọi cả tao nữa”.

Mấy người cùng nhau ồn ào.

Y tá không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng xem ra đây là một sinh viên nghèo, không trả tiền nổi.

“Không phải mấy người bạn này của cậu muốn giúp cậu à, cậu mau đồng ý với điều kiện của bọn họ đi”.

Trương Hàm liếc cô ta một cái.

Y tá lập tức nổi giận, phẫn nộ nói với Trương Hàm đang im lặng.

“Hừ, y tá trưởng của chúng tôi nói nếu không nộp tiền được trước sáu giờ chiều nay thì cút đi!”

Mấy người Mã Phi Dương cười ha hả.

Y tá càng thấy khó hiểu hơn, không phải mấy người này là bạn của anh ư?

Nhưng tất cả chuyện này đều không quan trọng, nhiệm vụ của cô ta là muốn người bệnh trước mặt trả tiền viện phí.

“Có nghe thấy không, mau đi, thiếu một phần cũng không được đâu”.

“Chị y tá, sợ là nó không trả được đâu, nhưng tụi tôi có thể giúp chị ném nó ra ngoài đấy”.

Mã Phi Dương trêu ghẹo.

Y tá thấy người quen của Trương Hàm đều nói anh không có tiền, lập tức đặt giấy viện phí lên tủ.

“Được rồi, chuyện đến nước này thì đừng trách bệnh viện chúng tôi vô tình, nơi này cũng không phải tổ chức từ thiện!”

Mã Phi Dương xắn tay áo lên, ra vẻ để tôi làm.

Trương Hàm không nằm được nữa, dò hỏi: “Quần áo tôi mặc đến bệnh viện đâu?”

Y tá sửng sốt: “Quần áo của cậu đã rách đến không thể rách hơn nữa rồi, bị người đưa cậu tới cầm đi vứt rồi”.

Trương Hàm khóc không ra nước mắt, điện thoại và thẻ ngân hàng của anh đều ở bên trong cả, mẹ kiếp!

“Vậy chị có thể liên lạc với người đưa tôi đến không?”

“Người đó không để lại tên đã đi rồi”.

Trương Hàm thấy nghẹt thở, sau đó, anh nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót.

“Cộp cộp…”

Nghe âm thanh đã biết bước chân của người đến rất vững vàng.

Một người đẹp xuất hiện trước cửa phòng bệnh, tóc ngắn đến vai và đôi mày kiếm quen thuộc, Trương Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Y tá như nhớ ra: “Là cô ấy đưa cậu đến, cậu có thể hỏi thử, nhưng nếu vẫn không có, có lẽ tôi thật sự phải ném cậu ra ngoài đấy!”

“Chị hai, cô để đồ của tôi ở đâu rồi, tôi còn chưa trả tiền viện phí đây”, Trương Hàm than thở một tiếng.

Đám người Mã Phi Dương cũng ngạc nhiên nhìn người đẹp trước cửa.

“Bạn học Lưu Tô, là cậu cứu Trương Hàm à?”

Lưu Tô gật đầu rồi không quan tâm đến Mã Phi Dương nữa, sau đó lấy một cái thẻ ngân hàng ra từ trong túi, đưa cho y tá: “Đây là thẻ ngân hàng trong ví cậu, điện thoại hỏng rồi, cậu phải mua cái mới”.

Y tá tỏ vẻ nghi ngờ: “Trong đây có ba mươi nghìn không?”

Trương Hàm thở dài một hơi: “Tính cả tiền viện phí của tôi sau này cũng đủ đấy, chị đi quét thử chẳng phải sẽ biết sao, mật khẩu là sáu số sáu”.

Anh không sợ bệnh viện đứng đắn sẽ trộm tiền của mình.

“Hừ, nếu không đủ tôi sẽ tính sổ với cậu!”

Mấy ngày trước Mã Phi Dương từng nhìn thấy tấm thẻ này.

Cho nên lúc nãy khi nó lại được lấy ra, sắc mặt hắn chợt thay đổi.

Hắn thầm nghĩ: “Không sao, tấm thẻ này trông rất bình thường, có cái giống cũng không có gì lạ, bây giờ điện thoại của Trương Hàm bị hỏng, không thể liên lạc với Ninh Viễn Khánh, chỉ có thể chờ chết thôi.

Y tá chạy chậm đi.

Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ lại chậm trễ lâu như vậy, trong lòng cô ta không khỏi hơi than phiền về Trương Hàm, hơn nữa lúc Trương Hàm bị đưa đến, quần áo trên người rách tả tơi, ấn tượng của cô ta với Trương Hàm thật sự thấp đến mức đáng thương, rất khó nghĩ đến chuyện trong thẻ anh có mấy chục nghìn.

Mà khi cô ta quẹt thẻ lên máy quẹt, “tích” một tiếng, không ngờ lại trả tiền thành công!

Y tá sợ ngây người, lập tức nhìn trái nhìn phải, chợt cảm thấy tò mò, lặng lẽ mở chức năng kiểm toán của máy quẹt thẻ lên.

Chắc chắn ba chục nghìn này là số tiền cuối cùng của tên kia, y tá khinh thường nghĩ.

“Tích…”

Nhập mật khẩu thành công, y tá vô cùng chờ mong được thấy một con số rất nhỏ.

Nhưng cô ta nhìn số dư hiển thị, dụi dụi mắt.

Cô ta hoảng sợ, lại dụi mắt lần nữa.

Sau khi xác nhận hết lần này đến lần khác, miệng y tá trực tiếp biến thành hình chữ “O”.

Cô ta cảm thấy hóc môn tuyến trên thận tăng gấp đôi, huyết áp lên cao, đầu cũng choáng váng.

“Trong thẻ của tên cần bạn cùng phòng trả trước tiền viện phí kia có hơn chín triệu?”

Thật ra lúc trả tiền viện phí, Trương Hàm vẫn chưa tỉnh lại, Trần Gia Vũ cũng không có cách nào liên lạc với người nhà của anh, cho nên đành phải thanh toán trước giúp anh.

Nhưng người của bệnh viện lại tưởng là Trương Hàm nhà nghèo, không muốn khiến anh khó xử nên mới nói thế.
Chương 54: Cậu nói người kia... tên là gì

Trước khi nhìn thấy con số trong thẻ, y tá vô cùng tin tưởng chuyện Trương Hàm là một tên nghèo.

Nhưng bây giờ lời nói của mình thật sự như một trò cười vậy.

“Tiểu Lâm, ngây ra đó làm gì, kêu cô đi tìm người bệnh của phòng 302 trả tiền, cậu ta thanh toán chưa?”, y tá trưởng vỗ bả vai của cô ta, hỏi.

“Thanh toán rồi, giờ em đi đưa hóa đơn cho cậu ta đây”, y tá lấy lại tinh thần, kích động nói một câu.

Một lần nữa về đến phòng bệnh, y tá bối rối một lúc lâu mới cung kính đi đến trước mặt Trương Hàm, hai tay run rẩy đưa tới: “Cậu Trương, đây là thẻ của cậu”.

Mã Phi Dương tái mặt, xem ra tấm thẻ này thật sự vẫn là tấm thẻ lúc trước, sao đã mua nhà rồi mà vẫn còn trong tay anh được?

Hắn vỗ đầu, thoáng chốc nghĩ ra.

Đừng nói là Trương Hàm này tham ô tiền công nhé?

“Trương Hàm, tao nghe nói tấm thẻ này là của sếp Ninh – Ninh Viễn Khánh đúng không? Mày dùng để trả tiền nằm viện của mình là lấy trộm tiền của Tinh Thần, nếu tao nói với Ninh Viễn Khánh thì mày chết chắc!”

“Hả?”

Y tá giật mình.

Thẻ không phải của người này à?

Lưu Tô cũng nghe thấy lời này, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Mã Phi Dương, sau đó dùng mắt hỏi Trương Hàm có cần mình ra tay không?

Trương Hàm lặng lẽ lắc đầu.

“Mày muốn đến tập đoàn Tinh Thần mách lẻo thì cứ đi, nói nhiều thế làm gì?”

“A ha ha ha… Đây là mày nói đó nhé, vậy đừng trách tao không niệm tình bạn học”.

Nói cứ như từng niệm tình vậy, Trương Hàm nhìn Mã Phi Dương như nhìn một tên ngốc.

Mã Phi Dương hừ lạnh một tiếng: “Tụi tao sẽ đi ngay, mày cứ đợi đó!”

Trương Hàm chỉ mong đám ruồi này mau biến mất thôi.

Y tá nghe thấy thẻ này không phải của anh thì khinh thường nhìn Trương Hàm một cái.

Cô ta cảnh cáo: “Ba mươi nghìn này chỉ đủ cho hai ngày thôi, cậu mau chóng nghĩ cách đi, sau này nếu cậu lại lấy tấm thẻ này ra nữa, tôi cũng không dám quẹt!”

Trương Hàm thở dài, phất tay, ý bảo cô ta ra ngoài trước.

Y tá hừ lạnh một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Lưu Tô nhìn vẻ mặt lúng túng của Trương Hàm, hiếm khi nở nụ cười, lúc này Trương Hàm mới phát hiện người phụ nữ này cười lên còn có lúm đồng tiền.

“Lần này là lỗi của tôi, chị Lục bảo sau này tôi phải bảo vệ cậu sát sao hơn”.

“Sát sao? Sát sao kiểu gì, buổi tối tôi ngủ, cô cũng ngủ cùng tôi à?”

Trương Hàm cảm thấy cực kỳ đau đầu khi nghĩ đến những vấn đề này.

“Chị Lục nói nếu cậu cảm thấy cần thiết, tôi có thể làm như vậy”.

“Hả?”, Trương Hàm ngẩng đầu, ánh mắt vô thức lại nhìn lên người cô ta, ừm, vừa nhìn đã biết thường xuyên luyện tập, nếu ôm eo… Trương Hàm cảm thấy trên mặt nóng như lửa đốt.

Một người phụ nữ lạnh lùng như vậy nói ra lời này thật khiến người ta cảm thấy bứt rứt.

“Khụ khụ…”

Trương Hàm ho khan hai tiếng để giấu đi sự xấu hổ.

“Ừm, vẫn thôi đi vậy, có cách giải quyết khác không?”

“Có, cậu dọn khỏi trường, ở cùng với tôi”, Lưu Tô bình tĩnh đáp.

“Ở chung?”

“Nói thẳng ra thì đúng là thế, sau này cậu đi học, tôi sẽ đi theo bất cứ lúc nào, đi vệ sinh…”

“Cô cũng muốn đi vào hả?”, Trương Hàm ngạc nhiên.

“Tôi đợi trước cửa…”

Trương Hàm cạn lời, nhưng nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, cô ta cũng đợi Lục Yên Vân trước cửa, trong lòng cũng không thấy khó hiểu nữa.

Người ta chỉ làm việc của mình thôi.

Trương Hàm cũng không tự mình đa tình tưởng cô ta thèm muốn cơ thể mình.

Bên kia, Mã Phi Dương rời khỏi bệnh viện không chút trở ngại gì, nhanh chóng lái xe đến dưới tòa nhà của tập đoàn Tinh Thần.

“Anh Phi, chúng ta thật sự đi tố cáo Trương Hàm ư?”, đàn em của Mã Phi Dương chần chừ, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi.

“Đương nhiên rồi, người nào cũng phải biết chống lại tội ác mà, chắc chắn Trương Hàm đã lấy trộm không ít tiền, nói không chừng nó hoàn toàn không trúng số, tiền trước kia đều là ở trong thẻ Ninh Viễn Khánh đấy! Nếu Ninh Viễn Khánh chú ý tới, tố cáo nó chiếm dụng tiền của công ty, nói không chừng cả đời này Trương Hàm đều phải ở mãi trong tù không ra ngoài được luôn!”

Nói đến đây, trên mặt Mã Phi Dương lộ ra nụ cười hứng thú, khoảng thời gian gần đây, Trương Hàm khiến hắn chịu thua thiệt không ít, cuối cùng cũng có thể báo thù rồi!

“Anh Phi, anh thật ngầu quá, Trương Hàm đắc tội với nhân vật lớn như anh đúng là tạo nghiệp mà”.

“Ha hả, thằng nhóc mày biết nói chuyện thì nói nhiều hơn đi!”, Mã Phi Dương tán thưởng.

Đám người hứng khởi đi vào cổng tập đoàn Tinh Thần, tìm được nhân viên lễ tân.

“Chào chị, bây giờ chúng tôi có một chuyện rất quan trọng cần tìm Tổng giám đốc Ninh, hy vọng chị có thể thông báo.

Lễ tân nghi ngờ ngẩng đầu.

“Các cậu là…”

“À, chúng tôi là sinh viên của đại học Thanh Sơn, trong lớp có người trộm tiền của sếp Ninh, bây giờ có lẽ đã tiêu mất mấy triệu rồi. Tôi nghĩ sếp Ninh không biết chuyện này, tôi cảm thấy rất nhục nhã vì có một bạn học như thế, cho nên chần chừ mãi vẫn quyết định đến đây nói với sếp Ninh, cũng để bù đắp nỗi áy náy trong lòng”.

Mã Phi Dương than thở.

Lễ tân nghe nói có người trộm dùng mấy triệu thì lập tức chú trọng.

“Được, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho sếp Ninh”.

Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy.

Giọng nói vô cùng uy nghiêm của Ninh Viễn Khánh vang lên.

“Tổng giám đốc Ninh, chỗ tôi có người nói bạn học cậu ta tham ô mấy triệu của công ty chúng ta, bây giờ muốn gặp ông”.

Ninh Viễn Khánh trong phòng làm việc nhíu mày.

Ai dám vuốt râu hùm vậy?

Tham nhũng tiền của Ninh Viễn Khánh tôi?

Sau đó thì thấy khó hiểu, nếu thật sự có người tiêu mấy triệu thì bên tài vụ có thể điều tra ra mới đúng.

“Kêu bọn họ lên đây”.

Ninh Viễn Khánh cúp máy, ngẫm nghĩ rốt cuộc là ai tham nhũng mấy triệu của tập đoàn Tinh Thần.

Đây là lần đầu tiên ba người Mã Phi Dương đến tập đoàn Tinh Thần, bọn họ không khỏi bị cách trang trí cao cấp xa hoa của tòa nhà này làm chấn động.

Lễ tân dẫn đường, chỉ vào cửa lớn xa hoa đằng trước.

“Đó là phòng làm việc của sếp Ninh, các cậu vào đi”.

Mã Phi Dương gượng cười, ép mình bình tĩnh lại.

“Cảm ơn”.

Chân của hai tên đàn em hơi run rẩy, nhưng trong lòng lại cực kỳ tự hào, trở về phải khoe khoang với bạn trong lớp mới được.

Đây là phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thần đấy!

Ba người đi vào phòng, Ninh Viễn Khánh nhíu mày quan sát từng người một.

“Nói đi, là chuyện gì thế, ai trộm tiền của tôi?”

Mã Phi Dương sắp xếp lại câu từ một chút, sau đó mới nói: “Ông chủ Ninh, lớp chúng tôi có người cầm thẻ của ông sử dụng linh tinh khắp nơi, cậu ta còn nói mình mua vé số trúng thưởng, tôi đoán là cậu ta cầm tiền của ông đi giả vờ giàu có”.

“Tên này vừa mua túi xách xa xỉ cho người đẹp trong lớp tôi vừa mời cơm, trước kia cậu ta là một người nghèo rớt mồng tơi”.

“Không phải trước đó ông kêu cậu ta đi mua nhà giúp ông sao? Thằng này nhà tốt không mua, cứ muốn tìm quan hệ đi mua cho ông căn nhà không ai cần. Không biết cậu ta lấy được bao nhiêu tiền hoa hồng nữa!”

“Hai ngày trước, tên này bị tai nạn giao thông, cần tiền gấp, hết cách, cậu ta lại lấy tiền của ông đi trả tiền viện phí, tôi cũng thật sự không nhìn tiếp được nữa mới cố ý chạy đến nói với ông đây”.

Ninh Viễn Khánh nghe đến mức hơi ngơ ngác.

“Đợi đã, tôi kêu người đi mua nhà cho tôi lúc nào?”

“Ông quên rồi sao, ông muốn mua nhà ở tòa nhà Đại Thành, kêu một người tên Trương Hàm đi mua giúp, cậu ta còn nói cậu ta từng cứu ông nữa, chính là thằng nhóc lên sân khấu nịnh bợ ông trên đêm hội thương mại ấy, ông quên rồi sao?”

Ninh Viễn Khánh trợn mắt, sao đó sắc mặt thay đổi, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.

“Cậu nói người kia... tên là gì?”
Chương 55: Chuẩn bị xe, tôi phải đến bệnh viện Thanh Sơn một chuyến

Chân mày Ninh Viễn Khánh nhíu chặt lại.

Khi không trò chuyện, ông ta thường toát ra vẻ không giận mà uy, khiến người đối diện phải chịu áp lực rất lớn.

Mã Phi Dương chần chừ hồi lâu mới trả lời: “Là Trương Hàm. Người trộm tiền của ông là Trương Hàm”.

Ninh Viễn Khánh nghe vậy thì ra vẻ suy tư, hỏi lại: “Cậu và người tên Trương Hàm này... có thù oán với nhau?"

"Không có, nhưng thấy cậu ta cầm tiền của sếp Ninh đi khoe khoang khắp nơi, thanh niên ba tốt như tôi đây thật sự không nhịn nổi nữa nên mới...”

Mã Phi Dương ngập ngừng không nói hết, nhưng ý của hắn thì đã rõ rành rành.

Ninh Viễn Khánh nhìn cả ba với vẻ lạnh nhạt, trong lòng đang nghĩ cách dạy cho chúng một bài học thích đáng.

"Tôi biết rồi, các cậu đi đi”.

Mã Phi Dương đã có chút hối hận trong lòng nên chỉ muốn rời đi thật nhanh. Đáng lẽ không nên đến tìm Ninh Viễn Khánh khi chưa lên sẵn kế hoạch như thế này, nếu ông ta phát hiện những lời dối trá của hắn thì có lẽ cả nhà hắn sẽ bị liên lụy.

Sau khi xác nhận bọn Mã Phi Dương đã xuống lầu, Ninh Viễn Khánh mới gọi thư ký của mình đến.

"Gọi người đến đánh gãy chân ba đứa đó”, ông ta khẽ khựng lại: “Bảo bọn chúng, không phải chuyện của mình thì đừng nhúng mũi vào”.

Sau đó ông ta lại nhớ đến việc Trương Hàm gặp tai nạn giao thông phải nằm viện mà Mã Phi Dương đã đề cập đến.

"Chuẩn bị xe, tôi phải đến bệnh viện Thanh Sơn một chuyến”.

Mã Phi Dương lần này đi thành nhóm ba người, hắn diễn kịch, hai đứa kia nịnh hót.

"Anh Phi à, Trương Hàm chết là cái chắc rồi, Ninh Viễn Khánh không lột da nó thì thôi!"

"Một khi người như ông ta mà ra tay, sau này chúng ta muốn gặp lại Trương Hàm chắc phải vào tù thăm mất”.

"Ha ha, hai thằng bây ban nãy gặp người ta thì sao? Đếch dám rên một tiếng”, tuy Mã Phi Dương cũng không khá hơn bao nhiêu nhưng ít nhất có thể nói tròn vành rõ chữ được.

"Bọn em làm sao mà bằng anh Phi được”.

"Chính xác, chuyện này mà truyền ra ngoài ấy thì gái bu anh đông nghẹt cho xem”.

Mấy lời có cánh đến từ hai đứa đàn em khiến Mã Phi Dương lâng lâng.

Đúng lúc hắn ngồi vào xe, chuẩn bị khởi động máy thì thấy ba người đàn ông án ngữ trước xe hắn.

Mã Phi Dương ngây ra: “Mấy anh ơi, cho đi chút được không?"

Gã cầm đầu đi đến gõ cửa xe.

Tuy có cảm giác không lành nhưng Mã Phi Dương vẫn hạ cửa kính xuống: “Mấy anh muốn...”

Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị gã đàn ông túm áo lôi xềnh xệch ra ngoài.

"A!!!"

"Anh Phi!"

"Anh Phi!"

Hai đứa đàn em la lên, nhưng chưa kịp phản ứng lại cũng đã bị hai gã đàn ông khác xách ra khỏi xe, trông chẳng khác gì gà con bị diều hâu quắp đi.

"Mỗi đứa một chân”.

Những tiếng khóc thét van xin vang lên từng chập trong hầm giữ xe.

Cơn đau thấu tim khiến nước mắt tuôn thành dòng trên mặt Mã Phi Dương.

"Các người là ai?"

"Bọn tao chỉ đến nhắc mày, không phải chuyện của mình thì đừng nhúng mũi vào!"

Nói xong, gã đàn ông và hai tên trợ thủ đi mất, bỏ mặc bọn mã Phi Dương nằm la liệt.

Mã Phi Dương từ bé đến lớn hắn chưa từng phải chịu khuất nhục như vậy, phần đùi đã hoàn toàn mất cảm giác khiến hắn bỗng khóc rống lên.

"Anh Phi! Gọi 120 đi!"

Tiếng kêu la thảm thiết của hai đứa đàn em kéo hắn trở về hiện thực.

Sao tai họa lại ập xuống đầu hắn vậy chứ?

Bệnh viện Thanh Sơn.

Y tá đi đến quầy thu ngân với vẻ mặt thấp thỏm, do dự không biết có nên nói cho trưởng khoa rằng tiền mà bệnh nhân Trương Hàm vừa đóng rất có thể là tiền ăn trộm hay không.

Cô ta cũng có trách nhiệm trong việc này! Nếu không báo cáo cho chủ nhiệm khoa, có lẽ tiền lương tháng này của cô ta cũng sẽ chắp cánh bay mất!

"Tiểu Lâm, đứng đực ra đó làm gì đấy?"

Giọng nói không hài lòng của y tá trưởng khiến cô ta giật bắn mình, hốt hoảng nhìn xung quanh hồi lâu rồi cắn răng như vừa hạ quyết tâm vô cùng lớn.

"Chị ơi...”

"Có gì thì nói”, y tá trưởng nhìn Tiểu Lâm đầy hoài nghi, không biết cô ta có định lừa gạt mình hay không.

"Là thế này, số tiền mà bệnh nhân ban nãy đóng... có thể không phải là tiền của cậu ta...”

"Bệnh nhân ban nãy... Trương Hàm?"

Y tá gật đầu.

"Không phải thì không phải thôi, dù sao cũng đã đóng rồi, lo làm gì”.

Y tá cuống quít.

"Không phải vậy đâu chị. Tiền của cậu Trương Hàm kia... rất có thể là biển thủ công quỹ mà ra. Em nghe bạn học của cậu ta nói rằng đó có thể là tiền của Ninh Viễn Khánh nên...”

"Ai cơ?", y tá trưởng giật thót hỏi lại.

"Ninh Viễn Khánh, ông chủ của công ty giải trí Tinh Thần ấy ạ”.

Sắc mặt y tá trưởng thay đổi liên tục, cuối cùng tức tối thốt lên: “Sao em không hỏi cho rõ! Coi chừng là tiền ăn trộm đấy!"

"Em cũng có biết đâu! Có người khác rút thẻ ra từ túi xách của cậu ta, hơn nữa em thấy cậu ta biết mật mã nên cứ tưởng là của cậu ta thật”.

Y tá trưởng nhìn cô nhân viên khờ khạo này với vẻ tuyệt vọng, tức muốn nổ phổi.

Điều quan trọng nhất ở đây không phải là số tiền này có phải do ăn trộm hay không, mà là nguồn gốc của chúng.

Nếu đây quả thật là tiền của tập đoàn Tinh Thần, nếu Ninh Viễn Khánh thừa dịp làm khó dễ, lợi dụng sức ảnh hưởng khổng lồ của tập đoàn trên phương diện truyền thông, thì bệnh viện Thanh Sơn có thể sẽ rơi vào khủng hoảng quan hệ công chúng nghiêm trọng nhất từ trước đến giờ!

Vẻ mặt nặng nề của y tá trưởng khiến hai chân y tá run cầm cập, không dám hé miệng.

Sau một hồi im lặng, y tá trưởng lên tiếng: “Trước tiên cứ trả tiền lại đã, bệnh viện cũng sẽ không nhận bệnh nhân kia, bảo cậu ta chuyển viện đi!"

Y tá vội vã gật đầu. Hai người đến phòng kế toán nói rõ tình huống khiến kế toán cũng sợ xanh mặt, vội vàng lấy tiền ra trả lại.

Trương Hàm đang trò chuyện cùng Lưu Tô thì cửa phòng bị đẩy ra.

Anh nhìn cô y tá đã lui tới mấy bận với vẻ khó hiểu.

Cô ta thản nhiên đi đến trước giường bệnh, nói với gương mặt tái nhợt: “Thưa cậu, chúng tôi gửi lại cậu số tiền này”.

Rồi đặt ba mươi nghìn tệ tiền mặt lên chiếc bàn trước mặt Trương Hàm.

"Thật sự xin lỗi, nhưng cậu không thể tiếp tục ở đây được nữa”.

"Vì sao?" Trương Hàm hỏi.

"Số tiền này không phải của cậu. Bệnh viện chúng tôi... không muốn gây xích mích với tập đoàn Tinh Thần, lỡ mà có chuyện thì ai đến chịu trách nhiệm? Cậu ư? Lương tháng này của tôi đã bị trừ sạch rồi, không muốn gặp phải phiền toái nào nữa. Xin cậu rủ lòng thương, chuyển viện đi”, y tá nói.

Trương Hàm nghe vậy thì bật cười khanh khách, không ngờ mấy lời của Mã Phi Dương lại dọa được cô ta.

Y tá thấy thái độ anh như vậy thì càng nổi nóng.

"Cậu cười cái gì? Tôi cho cậu biết, chuyện này có thể không phải lỗi của cậu nên bệnh viện sẽ không công khai ra ngoài, cậu nhanh chóng tìm người giúp làm thủ tục đi!"

"Lưu Tô, tôi muốn được yên tĩnh”.

Lưu Tô gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt y tá.

"Cô muốn gì?"

Nhìn người phụ nữ đầy tính xâm lược trước mặt, y tá co rúm người lại.

"Ra ngoài!"

Lưu Tô vừa nói vừa dùng một tay nhấc y tá lên khiến hai chân cô ta rời khỏi mặt đất. Hình ảnh y tá lủng lẳng trên không khiến Trương Hàm cười ngặt nghẽo.

"Á!! Trương Hàm! Cậu chờ đó cho tôi! Tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài!"

Trương Hàm nghe thế thì sinh lòng bực bội, vốn định gọi Ninh Viễn Khánh đến làm chứng thì sực nhớ ra điện thoại mình đã hỏng rồi.

Lưu Tô khóa trái cửa lại, hỏi: “Chốc nữa chắc chắn sẽ còn người đến đây, cậu định thế nào?"

"Đánh thắng được không?", Trương Hàm cau này.

"Không thành vấn đề. Nhưng làm lớn chuyện thì không hay, hay là để tôi gọi chị Lục đến?"

"Cũng được...”

Trương Hàm day day huyệt thái dương, sao anh toàn gặp những chuyện gì đâu không vậy?

Lưu Tô còn chưa cúp điện thoại thì những tiếng gõ hung hãn đã vang lên bên ngoài cửa.

Rầm rầm rầm!

"Mở cửa nhanh lên!"

Lưu Tô nhíu mày, bắn một cái nhìn trưng cầu ý kiến về phía Trương Hàm.

"Để họ gõ thêm lát nữa”.

Cô ta gật đầu, nhưng còn chưa kịp mở cửa giải thích thì cánh cửa đã bật tung ra.

Y tá trưởng dẫn theo một tốp bảo vệ xông vào phòng bệnh vốn đã nhỏ hẹp khiến nó càng chật chội hơn.

"Hừ, cậu Trương, ban nãy tôi đã cho người đến thông báo, không biết cậu đã chuẩn bị xong chưa? Nếu cậu không đồng ý với đề nghị của chúng tôi, chúng tôi chỉ còn cách cưỡng chế cậu ra khỏi bệnh viện”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK