• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Kẻ hèn họ Ninh, tên Viễn Khánh

Y tá trưởng hùng hổ nói làm nước bọt văng tung tóe, suýt nữa văng cả lên mặt Trương Hàm.

"Có tể đợi thêm một chút không? Sắp có người mang tiền đến rồi”.

Nhưng y tá trưởng không muốn cho Trương Hàm bất kỳ cơ hội nào, quả quyết từ chối.

"Không được! Nếu đó là tiền ăn trộm từ công quỹ của tập đoàn Tinh Thần thì quan hệ công chúng của bệnh viện chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối. Cậu chỉ biết lo cho thân mình thôi, nào có biết áp lực chúng tôi phải gánh trên lưng?"

Trương Hàm đâm ra bực mình, thầm nhủ hay là cứ bảo Lưu Tô vật ngã đám người này trước rồi đợi Lục Yên Vân giải quyết sau.

Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, anh lặng lẽ lắc đầu.

"Cậu Trương, cậu muốn tự phối hợp hay chúng tôi cưỡng ép?"

Giọng y tá trưởng sặc mùi cảnh cáo.

"Thôi được rồi, tôi tự đi”, Trương Hàm nhìn lại mình, trên người tròng bộ đồ bệnh nhân, cơ thể vẫn còn ê ẩm từng cơn, bước đi thôi cũng là vấn đề.

Anh gượng đứng dậy nhưng không nổi.

"Này... có thể cho mượn cái băng ca không?"

"Không! Lẹ cái chân lên!", y tá trưởng hối thúc với một nụ cười mỉa mai.

Cô y tá lọt thỏm sau đám người thấy vẻ chật vật của Trương Hàm thì mừng rơn, nghĩ thầm ban nãy anh còn đòi đuổi cô ta ra ngoài, chưa gì đã gặp báo ứng.

Mấy tay bảo vệ to con bước tới, lóng ngóng đỡ Trương Hàm đứng dậy.

"Đau đau đau!!"

Trương Hàm rên lên. Mẹ nó chứ, những vết thương trên tay anh lúc bị xe tông giờ đã kết vảy, bị mấy tay này đụng vào nên nứt toác, máu ứa ra thấm đỏ cả lớp băng trắng bên ngoài.

Lưu Tô thấy vậy thì không màng lệnh của Trường Hàm nữa, chỉ tung ra mấy cú đá đơn giản đã khiến mấy tay bảo vệ ngã lăn cù ra đất, kêu la oai oái.

Y tá trưởng không ngờ Lưu Tô này lại hung hăng đến vậy, bèn lui lại nhìn cô ấy chòng chọc.

Cô y tá cũng nơm nớp lo sợ, xem ra vừa rồi Lưu Tô chỉ định ném cô ta ra khỏi phòng thôi đã là nương tay.

"Không tin được! Hành hung nhân viên, không trả viện phí, xem thường pháp luật! Các người chờ trát hầu tòa đi!"

Y tá trưởng chỉ vào Trương Hàm mà mắng mỏ.

Bà ta cho rằng không thể ém nhẹm chuyện này nữa mà phải báo cáo lên ban lãnh đạo, có gì để họ trực tiếp báo cảnh sát, không ngờ trong lúc hấp tấp rời đi lại đụng phải một người ngoài cửa.

Binh!

"Ui da!"

Y tá trưởng vốn đã không vui bèn trực tiếp quát lên: “Mắt mũi để đâu hả con chó này!"

Thường ngày bà ta đối xử với bệnh nhân rất ân cần chu đáo nhưng lại mang thái độ độc địa và cay nghiệt với cấp dưới.

Hôm nay bà ta bị Trương Hàm chọc giận. Thứ nhất cho rằng anh chỉ là một kẻ nghèo xác xơ muốn ở nhờ bệnh viện, thứ hai lại sợ Ninh Viễn Khánh tìm đến.

Nếu cô y tá dưới quyền bà ta gặp chuyện, phỏng chừng cái ghế y tá trưởng cũng sắp đổi chủ, vì vậy mới đột nhiên thất thố.

Nhưng khi tỉnh táo lại, bà ta nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt mình, tuy không thấy rõ mặt vì ngược sáng nhưng khí thế bề trên kia đủ khiến bà ta giật thót.

"Cô không sao chứ?"

Ninh Viễn Khánh không so đo mà chủ động vươn tay ra.

Động tác của người đàn ông đầy phong độ này khiến y tá trưởng ngây ra rồi bỗng nhiên đỏ mặt.

Kiểu người như Ninh Viễn Khánh luôn sở hữu sức hấp dẫn chết người, đặc biệt là với phụ nữ trung niên như y tá trưởng.

Khi bà ta còn đang ngây ra như phỗng, ông ta đã bước vào phòng bệnh.

"Anh ơi, anh đến xem phòng bệnh đúng không? Anh yên tâm, phòng này chúng tôi đã dọn ra rồi, nếu anh cần chúng tôi sẽ gọi người đến đuổi tên mặt dày này đi”.

Ninh Viễn Khánh nghe vậy, ánh mắt liếc sang mấy tay bảo vệ nằm la liệt dưới đất rồi khẽ dừng lại trên người Lưu Tô.

Chỉ vậy thôi, ông ta đã biết đại khái mọi chuyện là thế nào.

"Đuổi đi?"

Ninh Viễn Khánh nhìn thẳng vào y tá trưởng.

"Đúng vậy, cậu ta trộm tiền của tập đoàn Tinh Thần, bệnh viện không dám nhận”, y tá trưởng nói.

Khóe miệng Ninh Viễn Khánh cong lên, nhưng trong nụ cười ấy không có chút nào là vui vẻ, ngược lại chỉ chất chứa tức giận. Ông ta chỉ vào mặt mình, hỏi: “Vậy cô có biết tôi là ai không?"

Y tá trưởng cẩn thận quan sát, chỉ cảm thấy ông ta quen mặt nhưng nhất thời lại không nhớ đã từng gặp ở đâu, bèn lắc đầu đầy hoang mang: “Anh là?"

"Kẻ hèn họ Ninh, tên Viễn Khánh”.

Ninh Viễn Khánh!

Y tá trưởng chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, suy nghĩ đầu tiên là tập đoàn Tinh Thần phát hiện bị trộm tiền nên đã tìm đến tận đây!

Sự nghiệp của bà ta xong rồi!

Danh tiếng quan hệ công chúng của bệnh viện của đi tong rồi!

Nỗi sợ trong lòng leo cao ngùn ngụt, bà ta chỉ lo tìm cách cứu vãn, không hề nghĩ xem vì sao Ninh Viễn Khánh lại đích thân ra mặt chỉ vì mấy triệu tệ, một con số nhỏ bé với tập đoàn Tinh Thần.

"Xin sếp Ninh tha thứ! Chúng tôi hoàn toàn không biết tiền trong tay cậu ta là tiền ăn trộm từ công ty anh! Tất cả là do Trương Hàm mới thành ra cố sự này!"

Ninh Viễn Khánh lắc đầu, cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật sự là ngu ngốc, tục tằng không còn thuốc chữa.

"Cô cho rằng tôi tự mình đến đây chỉ vì chút tiền cỏn con này?"

"Bằng không thì sao? Xem như tôi cầu xin sếp Ninh đừng làm lớn chuyện này, tôi trên có bố mẹ già tám mươi, dưới có con gái mới vào cấp ba, chồng thì nghiện bài bạc, cả nhà chỉ sống bằng mấy đồng lương của tôi thôi... Tôi mà gặp chuyện thì bọn họ biết phải làm sao!"

Y tá trưởng nức nở van xin Ninh Viễn Khánh khiến Trương Hàm không khỏi lúng túng. Anh không tự hỏi liệu bà ta có nói thật hay không, nhưng chứng kiến một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bù lu bù loa trước mặt người khác thế này thật sự là khiến anh áy náy vô cùng.

Mẹ nó, sao lúc nào mình cũng không nỡ nhẫn tâm!

"Được rồi, ông chủ Ninh đừng dọa bà ấy nữa, giải quyết chuyện này trước đi”, anh lên tiếng khuyên can.

Tiếng khóc của y tá trưởng im bặt, trợn tròn mắt nhìn người thanh niên này. Không biết có phải do ảo giác hay không mà trong lời nói của Trương Hàm với Ninh Viễn Khánh lại mang theo ý ra lệnh.

Sao có thể thế được?

Y tá trưởng cho là mình nghe nhầm, chuẩn bị "diễn" tiếp thì nghe được một câu khiến bà ta suýt nghẹn.

"Vâng thưa cậu Trương”.

Cô ý tá lấp ló ngoài cửa đành chôn chân tại chỗ, không dám hít thở.

Y tá trưởng cũng không khá hơn bao nhiêu, đôi mắt trợn trừng như gặp ma, trong lòng miên man suy nghĩ những gì Ninh Viễn Khánh vừa nói.

Cậu Trương?

Chân bà ta bắt đầu mềm nhũn, sau đó lại thấy Ninh Viễn Khánh kính cẩn kéo một chiếc ghế đến ngồi trước giường Trương Hàm. Người đứng đầu tập đoàn Tinh Thần, người hô mưa gọi gió ở thành phố Thanh Sơn, cúi đầu tạ tội.

"Cũng mong cậu thứ lỗi cho. Dù cậu đã căn dặn không muốn tôi quấy rầy cuộc sống ở trường, nhưng không có mặt ngay khi chuyện này xảy ra là sự tắc trách của tôi!"

Đến đây, Ninh Viễn Khánh liếc nhìn y tá trưởng: “Lại phải để cậu bị hạng người này nhục mạ, tội tôi đáng chết!"
Chương 57: Cần tôi ngủ cùng không

Y tá trưởng cảm thấy như bị nhấn chìm trong nỗi tuyệt vọng. Ninh Viễn Khánh còn phải thốt ra những lời này thì thân phận của Trương Hàm phải đến mức nào cơ chứ?

Mọi chuyện đã đến nước này rồi, bà ta không còn cách nào khác, bèn kéo cô y tá sang.

"Vị... Trương...”, y tá trưởng ngập ngừng, không biết nên xưng hô thế nào.

"Gọi tôi Trương Hàm là được”, anh nhàn nhạt lên tiếng.

"Vâng, cậu Trương... Chúng tôi không nên... không nên nghi ngờ xuất xứ của số tiền trong tay cậu. Chúng tôi có mắt như mù, không biết thân phận cao quý của cậu. Lần này là sai lầm của bệnh viện, chúng tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, miễn phí tiền thuốc men cho cậu! Ngoài ra... Tiểu Lâm, còn không mau xin lỗi!"

Cô y tá rơm rớm nhìn Trương Hàm.

"Mong cậu Trương tha thứ, đừng trách bệnh viện, tất cả là tại tôi nghe lời đồn bậy nên đã gây phiền toái cho cậu!"

Thật ra Trương Hàm cũng không để bụng chuyện này lắm, chỉ gật đầu chấp nhận lời xin lỗi của họ: “Hai người ra ngoài đi”.

Y tá trưởng và mấy người còn lại vội vã dọn dẹp lại phòng bệnh rồi nối đuôi nhau ra ngoài. Đúng lúc ấy, một người phụ nữ khoác trang phục đỏ, tô son đỏ thẫm lại bước vào.

"Sếp Lục đến rồi”, Lưu Tô lên tiếng.

"Lục Yên Vân...”, Ninh Viễn Khánh kinh ngạc, nhìn sang Trương Hàm rồi lặng lẽ đoán xem quan hệ giữa hai người này là gì.

Y tá trưởng chỉ cảm thấy sắc đẹp của người phụ nữ này không thua gì minh tinh trên truyền hình, có lẽ là đến thăm cậu Trương.

Nghĩ vậy, bà ta vội vã cúi gằm mặt, hối thúc bảo vệ ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, y tá trưởng vừa thở phào một hơi thì thấy mấy tay bảo vệ mặt xanh mét như tàu lá chuối, mồ hôi lạnh túa ra như suối.

"Mấy anh sao vậy?", bà ta vừa lau gương mặt lem luốc vừa hỏi.

Không phải đã giải quyết mọi chuyện êm xuôi rồi à?

"Y tá trưởng, cái cô hồi nãy tên là Lục Yên Vân phải không?", một tay bảo vệ dè dặt hỏi.

"Hình như thế, có gì không?"

Mấy tay bảo vệ nhìn nhau với vẻ u ám.

"Tôi nghe nói nữ chủ tịch Hội thương mại Thanh Sơn tên là Lục Yên Vân...”

Im lặng như một nấm mồ.

Bọn họ chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí bỗng nhiên tụt giảm.

Hội thương mại Thanh Sơn tuy mang danh là tập đoàn kinh doanh chính quy nhưng mấy năm gần đây lại tiếng xấu lan xa, các loại tai tiếng từ thu phí bảo kê đến hành hung người đều có.

Hơn nữa nghe nói những người đứng đầu hội này đều là những kẻ tàn nhẫn, không chút nương tay với kẻ thù, có thể ra tay tuyệt đối sẽ không chần chừ.

Hạng bình dân như bọn họ thấy lỡ gặp thì phải né xa, đừng dại mà trêu chọc.

"Cậu ta... Cậu ta sẽ không gọi Hội thương mại Thanh Sơn đến trả thù chúng ta chứ?"

Không biết câu này do ai thốt lên nhưng đều khiến mọi người rối bời.

"Đi mua mấy món ngon gửi đến phòng bệnh đi”, y tá trưởng quyết định sau một hơi hít sâu.

Mấy người kia rốt rít gật đầu rồi giải tán.

Trong phòng bệnh, sự im lặng bao trùm.

Ninh Viễn Khánh mở miệng: “Việc cậu Trương bị thương... có liên quan đến cô Lục?"

Vẻ áy náy hiếm khi xuất hiện thoáng qua trên gương mặt Lục Yên Vân: “Do tôi suy nghĩ không chu toàn, không ngờ Lý Di Sơn sẽ chọn cách tạo tại nạn xe cộ”.

"Hắn ta biết thân phận của cậu Trương?"

"Hắn muốn tìm hiểu cũng không phải chuyện khó gì, tôi còn đoán được thì huống chi hắn. Hắn trước giờ vẫn luôn tỉ mỉ cẩn thận nên tôi mới nghĩ rằng cho dù có biết được thân phận Trương Hàm cũng sẽ không manh động, không ngờ...”

Trương Hàm lắc đầu: “Không phải lỗi của chị. Chuyện đã đến nước này, hai người có thể thương lượng hợp tác với nhau... Tôi hơi mệt rồi, hai người ra ngoài đi”.

Anh không muốn nhúng tay vào chuyện này, để Ninh Viễn Khánh và Lục Yên Vân bàn bạc giải quyết là được.

Đợi hai người kia đi rồi, Lưu Tô nhẹ tay đắp chăn cho anh.

Cứ như vậy, hai thế lực khổng lồ tại Thanh Sơn lặng lẽ hợp tác với nhau.

Khi người thúc đẩy mọi chuyện, Trương Hàm, xuất viện vào một tuần sau, anh được nhóm người y tá trưởng cung kính đưa tiễn không khác gì tiễn ông bà.

Về đến trường học, anh bắt gặp ba người bọn Mã Phi Dương cũng tập tễnh chống gậy.

"Ba đứa mày bị gì thế?"

Bị gì à? Mã Phi Dương còn đang muốn tóm Trương Hàm lại hỏi đây này. Mẹ, mỗi lần nhớ lại ngày đó là hắn lại khóc không ra nước mắt.

Đang yên đang lành bị đánh gãy chân thì ai mà vui cho được. Cũng may nhà hắn có tiền nên chữa trị kịp thời, không để lại hậu quả đáng ngại.

"Liên quan gì mày? Mày khá hơn tụi tao được chỗ nào?"

Trương Hàm không nói nên lời, chuyện này mà cũng so bì được thì đúng là thần kinh.

Sực nhớ đến việc muốn dọn ra ngoài, Trương Hàm trở về ký túc xá, thông báo cho Trần Gia Vũ và bạn bè.

"Bây giờ tớ không tiện lắm nên nhờ người thân sang chăm sóc, phải dọn ra ngoài ở một thời gian”.

Bọn họ cũng hiểu ý mà gật đầu, còn chủ động giúp anh dọn đồ.

Ngôi nhà mới đã được Lưu Tô tìm từ trước, gồm hai phòng ngủ một phòng khách, hoàn cảnh xung quanh rất tốt.

Các bạn của Trương Hàm bước vào mà há hốc mồm.

"Tiền thuê nhà này một tháng ít nhất cũng ba nghìn, Chuột nhỉ?"

"Đúng đấy! Nhà mới từ trong ra ngoài luôn!"

Trương Hàm nhún vai: “Tài xế gây tai nạn bồi thường một chút, cũng đủ dùng qua ngày, dù sao cũng hết cách”.

Sau đó anh mời họ đi ăn một bữa cơm giản dị, khi về nhà thì thấy Lưu Tô đang lúi húi trải chăn đệm.

Trương Hàm tựa vào cửa phòng, nhìn bóng lưng hấp dẫn ấy mà thấy thỏa mãn trong lòng.

"Cô mà cũng làm việc nhà ư?"

"Lúc bé nhà tôi nghèo, bằng không đã chẳng làm nghề này”.

Trương Hàm gật đầu thấu hiểu, nhớ lại cuộc sống không mấy suôn sẻ của mình trước kia, hảo cảm dành cho cô vệ sĩ này lại tăng thêm mấy phần.

Con người luôn tìm kiếm sự đồng cảm và quen thuộc trong nhau mà.

Trương Hàm cũng vậy, cho dù bây giờ đã nắm trong tay gia tài bạc tỷ nhưng nội tâm vẫn là tầng lớp trung lưu.

Nghiệp vụ của Lưu Tô sau đó càng khiến anh kinh ngạc hơn.

Tài nấu nướng không thua gì đầu bếp trong nhà hàng, mát xa cũng chuyên nghiệp không kém, khiến anh không thể không nghĩ xem Lục Yên Vân đã đào cô vệ sĩ toàn năng này từ đâu ra.

Vào đêm, Trương Hàm đang xem phim Gấu Boonie với vẻ chán chường thì Lưu Tô bưng một thau nước ấm đi đến.

"Cô làm gì vậy?"

"Rửa chân cho cậu”.

"Cái này cũng cần hả?", Trương Hàm toan rụt chân lên thì đã bị Lưu Tô tóm lại cứng ngắc.

Sức lực của cô ấy nằm ở tầm vũ trụ rồi!

"Tôi chưa chê, cậu sợ cái gì?", Lưu Tô nhíu mày, ra chiều mất hứng vì Trương Hàm không chịu phối hợp.

"Tôi sợ cô thật mà”.

Trương Hàm đỏ mặt lúng búng.

Nhiệt độ của nước được canh vừa vặn, lực ấn của Lưu Tô cũng dễ chịu, Trương Hàm không kiềm được mấy tiếng rên.

Tiết mục rửa chân chỉ kết thúc sau khi anh ra mồ hôi như tắm, Lưu Tô cũng thở phào.

"Tôi ngủ trước đây...”, Trương Hàm lèm bèm nói.

"Cần tôi ngủ cùng không?", Lưu Tô lại cau mày hỏi.
Chương 58: Gọi là anh Diệp

Trương Hàm không biết cô ấy đã nói ra câu này với tâm trạng như thế nào, gương mặt anh vẫn còn toát ra vẻ kinh ngạc.

“Hả… Cô xem là thật sao?”

“Không phải nghĩa vụ của tôi là bảo vệ cậu à?”

Chuyện này giống với bảo vệ hay sao? Bảo vệ đến tận giường luôn rồi!

Trương Hàm không dám đảm bảo mình là chính nhân quân tử, vẫn vững lòng khi có mỹ nữ ở bên cạnh.

Được rồi, mặc dù với tình trạng sức khỏe hiện tại của anh, e rằng Lưu Tô chỉ cần dùng một ngón tay thôi là đã có thể giải quyết anh rồi, nhưng Trương Hàm cảm thấy dù anh muốn gì đi nữa, chắc hẳn cô vệ sĩ này cũng sẽ thỏa mãn anh.

Nhưng mà sau đó cách chung sống của bọn họ sẽ thay đổi, như vậy cũng khó ăn nói với Lục Yên Vân.

“Thôi đi…”, Trương Hàm cười ngượng ngập, cuối cùng bèn từ chối lời đề nghị hấp dẫn này, anh đưa tay đóng cửa lại.

Hít…

Anh vỗ vỗ ngực, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, đêm dài đằng đẵng…

Ôi, đóng giả làm Liễu Hạ Huệ à.

Trương Hàm cười mắng thầm mình.

Lưu Tô khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt toát ra nụ cười.

Gần đây Trương Hàm không định đi học, mặc dù Lưu Tô có thân phận sinh viên, thế nhưng nếu Trương Hàm không ra ngoài thì cô ấy cũng không có gì để làm, đường đường là nữ bảo vệ mà ngày nào cũng làm ổ trên ghế sô pha xem truyền hình, đúng là cuộc sống tư bản đồi bại.

Trương Hàm rảnh rỗi đến nhà chán, anh mở Live stream Đấu Ngưu, tìm mục trò chơi, rồi sau đó có một đề xuất làm cho anh cảm thấy hứng thú.

“Cục cưng của bạn…Viên Hiểu Lệ QAQ!”

Trương Hàm có chút ấn tượng với cái tên này, anh nhớ Trần Linh có một người bạn chung phòng ký túc xá, cũng có tên như thế này.

Trước kia lúc anh và Trần Linh còn quen nhau, cô ta châm chọc mỉa mai anh không ít, nhiều lần Trương Hàm hẹn Trần Linh đi ăn cơm, cô ta cũng sẽ tìm đủ loại lý do để đi chung với Trần Linh.

Rõ ràng mình mời cô ta ăn cơm, cô ta còn sầm mặt xuống, kén cá chọn canh, đến mấy lần Trương Hàm muốn ném đũa vào mặt cô ta!

Bây giờ Trần Linh đang ở trong trạng thái bán nghỉ học, rất ít khi đến trường, chắc hẳn đến tận bây giờ, cô ta vẫn luôn xem thường Trương Hàm như trước kia.

Trương Hàm bấm vào, quả nhiên, gương mặt đã qua filter của người con gái ấy choán hết cả màn hình, trông có vẻ khang khác, thế nhưng Trương Hàm vẫn nhận ra cô ta ngay sau cái nhìn đầu tiên.

Đây chính là Viên Hiểu Lệ trong lớp bọn họ.

“Streamer đừng có đòi quà mãi chứ, sao lại không biểu diễn…”

“Đi bán sắc mà còn dè dặt như thế, ôi, càng lúc Đấu Ngư càng nhàm chán, hạng streamer như thế nào cũng có thể đề xuất”.

“Ông đây tặng tiền rồi đấy, nhảy một bài xem xem, không nhảy thì tôi đi ngay đây”.

Hiệu ứng xe hơi xuất hiện trên màn hình, khiến cho Trương Hàm sợ hết hồn.

“Muốn cút thì cút đi, tôi không hầu anh nữa!”

Viên Hiểu Lệ nhìn thấy món quà này, giọng nói của cô ta đong đầy vẻ bất mãn.

Trương Hàm mở thanh thông tin, phát hiện Viên Hiểu Lệ bắt đầu livestream từ năm ngoái, anh ngẩn người, không ngờ cô ta lại live stream sắp được một năm rồi.

Thành tích của cô ta bình thường, miễn cưỡng có thể tính là đủ tiền ăn cơm, gần đây phòng live stream có một vị đại gia tặng tiền rất hào phóng, quản lý cấp cao thấy thu nhập không tệ nên mới đề xuất cô ta.

Trương Hàm tặng vài món quà miễn phí, Viên Hiểu Lệ làm như không nhìn thấy gì cả, cũng không cảm ơn, không ít người trong phòng live stream kêu gọi Viên Hiểu Lệ biểu diễn.

Viên Hiểu Lệ cũng không quan tâm đến bọn họ, cô ta chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.

“Cô ta ngang ngược thế, không biết làm sao mà cô ta live stream được một năm nữa!”

“Streamer không muốn làm thì nói thẳng, tôi đã báo cáo rồi”.

“Quản lý phòng live stream làm việc đi!”

Phòng live stream bắt đầu lao nhao tranh cãi, Viên Hiểu Lệ vẫn phớt lờ, để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm.

Nhưng vào lúc này, một ID tên Diệp Thiên Tường vừa giàu vừa đẹp tham gia vào phòng live stream.

Trương Hàm vừa nhìn thấy ID này đã vui đến mức bật cười thành tiếng: “Diệp Thiên Tường không hề che giấu chút nào, vừa mới chia tay Trần Linh đã đi trêu ghẹo bạn cùng phòng với cô ta”.

Diệp Thiên Tường tặng liên tiếp mấy hỏa tiễn vàng, hiệu ứng bay choán hết phòng live stream.

“A! Cảm ơn anh Tường, cảm ơn anh Tường…”

“Đã nói rất nhiều lần rồi, gọi là anh Diệp!”, Diệp Thiên Tường nói.

“Anh Diệp muốn biểu diễn như thế nào, em sẽ làm ngay!”

Thái độ của Viên Hiểu Lệ thay đổi một trăm tám mươi độ, cô ta nở nụ cười xán lạn, cố ý kéo cổ áo chữ V thấp xuống.

Diệp Thiên Tường: “Múa cột đi”.

Viên Hiểu Lệ lập tức làm theo ngay, cô ta mặc áo quần ngắn cũn nóng bỏng, múa một bài khiến cho người khác mặt đỏ tim đập.

“Anh Tường ghê gớm thật!”

“Có tiền tốt biết bao…”

“Gọi là anh Diệp”, Diệp Thiên Tường lặp lại thêm lần nữa.

“Được rồi anh Tường, biết rồi anh Tường”.

Diệp Thiên Tường: “…”

Trương Hàm thấy hết sức nhàm chán, hứng thú xấu xa đột nhiên nảy sinh trong đầu anh.

Anh lập tức nạp một trăm ngàn tệ, tặng hết một lần.

Viên Hiểu Lệ nhìn hiệu ứng rợp màn hình, còn nghĩ rằng hôm nay Diệp Thiên Tường vui nên mới thưởng cho mình nhiều đến thế, nhưng lúc nhìn kỹ lại cô ta mới phát hiện ID của người gửi là Tiểu Trương rảnh rỗi.

Không phải là Diệp Thiên Tường?

Lại có thêm một đại gia nữa sao!

Viên Hiểu Lệ phấn khởi đến mức nhảy cẫng lên.

Cũng không quan tâm đến màn biểu diễn mà Diệp Thiên Tường yêu cầu nữa, cô ta sáp lại trước camera.

“Tiểu Trương rảnh rỗi họ Trương đúng không? Thế thì em sẽ gọi anh là anh Trương nhé…”

“Cảm ơn anh Trương đã tặg 50 cái hỏa tiễn vàng!”

Một hỏa tiễn vàng 2000 tệ, sau khi Trương Hàm tặng hết cùng một lúc thì bắt đầu gõ chữ bằng điện thoại.

Tiểu Trương ngang ngược: “Bắt chước chó sủa thử xem…”

“Hả…”, nhìn thấy câu nói này, Viên Hiểu Lệ ngẩn người, cô ta lúng túng: “Anh Trương hài hước quá”.

Tiểu Trương: “Hài hước sao? Tôi tặng cho cô nhiều tiền như thế, cô có chắc sẽ không làm theo yêu cầu của tôi không?”

Sau khi gửi câu này đi xong, anh nhìn phản ứng của Viên Hiểu Lệ một cách đầy hứng thú.

Chỉ thấy cô ta nở nụ cười ngượng ngập, rồi sau đó sủa ‘gâu gâu’ trước mặt đám đông.

“Anh Trương ghê gớm thật, có thể khiến cho streamer đầu hàng ngay”.

“Có tiền sướng thật, streamer sắp thành con chó cái quỳ liếm cậu ta rồi”.

“Anh Trương kêu cô ta hát bài bắt chước mèo kêu đi…”

Trong lúc nhất thời, Tiểu Trương rảnh rỗi đã trở thành người đứng đầu trong phòng live stream, mặc dù Diệp Thiên Tường cũng thường xuyên đến tặng quà, nhưng có gộp lại hết cũng khoảng ba mươi ngàn tệ mà thôi.

Diệp Thiên Tường ngồi trước màn hình, nhìn Viên Hiểu Nguyện luôn lấy lòng mình trở thành ‘đồ chơi’ của người khác, cậu ta tức muốn chết.

Giống như tài khoản game mà mình vất vả cày đột nhiên bị người khác trộm mất vậy.

Trong phòng live stream, Viên Hiểu Lệ liên tục bị Trương Hàm yêu cầu nhảy múa, ca hát, squat liên tục, làm mồ hôi túa ra nhễ nhại trên đầu cô ta.

Viên Hiểu Lệ mệt đến mức thở hồng hộc, thấy anh Trương không yêu cầu gì nữa, rốt cuộc thì cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng cô ta hết sức sung sướng, đêm nay đã được thưởng hơn một trăm ngàn tệ, sau khi chia với hệ thống live stream, bản thân cô ta sẽ còn tầm bốn, năm chục ngàn.

Phát tài rồi!

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp được người giàu đến thế kể từ lúc bắt đầu livestream đến bây giờ, nhất định phải tóm chặt mới được!

“Anh Trương, hay là chúng ta add Zalo của nhau đi”.

“Không cần”.

Trương Hàm thấy Viên Hiểu Lệ cố tính tỏ vẻ đáng yêu bèn nở nụ cười lạnh lùng.
Chương 59: Làm streamer còn kiếm được nhiều hơn người nổi tiếng

Rồi sau đó, Viên Hiểu Lệ thấy ID của anh Trương rời khỏi phòng live stream.

Hứng thú của cô ta lập tức biến mất, cô ta lại hờ hững nhìn những khán giả khác trong phòng live stream.

Đại đa số thời gian đều cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng trả lời hai câu.

Diệp Thiên Tường liên tục gửi vài tin nhắn, thấy Viên Hiểu Lệ cũng đối xử với mình bằng thái độ như thế, cậu ta không khỏi lớn giọng mắng con đi*m vô tình, thấy người tốt hơn thì quên mất bậc đại gia như mình.

Nhưng mà cậu ta cũng không muốn bỏ cuộc, mặc dù Viên Hiểu Lệ không đẹp như Trần Linh, nhưng vóc dáng của cô ta lại rất ngon.

Nhất là cậu ta thèm muốn bộ ngực cup D của Viên Hiểu Lệ từ rất lâu rồi.

Còn Trương Hàm, sau khi miễn cưỡng qua hết buổi chiều, anh nhận được điện thoại của Khương Phàm Thư.

“Tớ về rồi… Cùng đi ăn cơm không?”

“Được, cậu quyết định thời gian đi”.

Trương Hàm lết cơ thể đau yếu ra ngoài, dặn dò Lưu Tô đừng đứng gần mình quá rồi mới đi gặp mặt Khương Phàm Thư.

Hôm nay Khương Phàm Thư đã cẩn thận lựa chọn quần áo, trang điểm tinh tế, thế nhưng vì thời tiết hơi lạnh nên nửa thân dưới của Khương Phàm Thư rất kín kẽ, khiến cho Trương Hàm hơi tiếc nuối.

Thế nhưng cho dù là thế, lúc cô ấy mặc áo khoác lụa đỏ bước chân ra khỏi cổng trường, cũng khiến cho không ít người dõi mắt trông theo, quả nhiên rất xứng với danh nữ thần của mọi người.

Nhưng lúc mọi người nhìn thấy người mà Khương Phàm Thư đi gặp lại chính là Trương Hàm, cái đồ nghèo rớt mồng tơi nổi tiếng ấy, ai nấy đều không khỏi kêu khóc thảm thiết.

“Má, tớ nghĩ rằng lời đồn về Khương Phàm Thư và Trương Hàm là giả chứ, bây giờ chính mắt nhìn thấy bọn họ, tớ nghe thấy tiếng tim mình vỡ nát rồi này”.

“Người anh em, tớ hiểu cậu mà, tâm trạng của tớ cũng giống như cậu vậy!”

“Ồ, anh em cùng khổ, thêm tớ nữa!”

Đương nhiên đây là suy nghĩ của đám con trai.

Còn mấy cô nữ sinh ấy à, đại đa số bọn họ đều rất vui mừng.

Vui mừng vì một người con gái ưu tú như thế lại tìm đồ vô dụng, thế thì mình lại có thêm một chút cơ hội để đến với những nam sinh tuyệt vời trong trường rồi.

Mặc dù cơ hội rất nhỏ nhoi, nhưng mà con người thường thích chuyện có lợi với mình kia mà, chẳng phải thế sao.

Trương Hàm cười khổ: “Tớ sợ sẽ bị ánh mắt của đám súc sinh ấy giết chết mất”.

“Không sao đâu, tớ bảo vệ cậu”.

Lần này Khương Phàm Thư đi tham gia cuộc thi ca hát dành cho sinh viên trong các trường học đại học khắp cả nước, cũng giành được hạng nhất, bởi thế tâm trạng của cô rất vui.

Hai người đi đến một cửa hàng cháo trang nhã sạch sẽ, Khương Phàm Thư gọi thêm một ít món ăn thanh đạm, giàu chất dinh dưỡng, có ích với vết thương của Trương Hàm.

Hai người bọn họ nói chuyện được một lúc, đột nhiên một người mà Trương Hàm không muốn gặp xuất hiện.

“Viên Hiểu Lệ…”

Trương Hàm nói khẽ.

Viên Hiểu Lệ hết sức vui mừng, cô ta vung tay, hào phóng đãi các bạn cùng phòng ký túc xá một bữa, nhưng không ngờ lại gặp mặt đồ nhát gan Trương Hàm ở đây.

Bây giờ Trần Linh đang đi làm thêm kiếm tiền trả nợ, cậu ta cũng không biết đường giúp đỡ bạn gái cũ, bọn họ cho rằng Trương Hàm chính là hạng đàn ông cặn bã đích thực.

Bọn họ cũng biết Trương Hàm trúng vé số, nhưng nghe nói lần này Trương Hàm nằm viện đã len lén dùng tiền quỹ của người khác, chắc hẳn tiền trúng vé số đã dùng hết rồi.

“Ồ, Trương Hàm, xuất viện nhanh đến thế à?”, Viên Hiểu Lệ hỏi với giọng điệu ám muội.

“Xuất viện được hai ngày rồi, thế nhưng vẫn đang trong thời gian khôi phục”, Trương Hàm hờ hững đáp lại, anh tiếp tục ăn phần mình.

Viên Hiểu Lệ không thích Khương Phàm Thư, người con gái này quá mức ưu tú, lần nào đứng bên cạnh Khương Phàm Thư, dường như cô ta cũng biến thành nhân vật phụ, điều này khiến cho cô ta không thoải mái.

Trước kia cũng từng nghe nói Khương Phàm Thư có hảo cảm với Trương Hàm, nhưng dù gì cũng chưa từng chính mắt bắt gặp, bây giờ thấy bọn họ đi chung với nhau, trong lòng cô ta khó tránh khỏi cảm thấy hả giận.

“Phàm Thư à, không phải là tớ nói cậu, với điều kiện của cậu thì sao lại thích qua lại với hạng người này kia chứ. Tớ nghe nói vài cậu ấm nhà giàu trong trường mình đều có ấn tượng tốt với cậu, đến gia sản của Mã Phi Dương cũng nhiều hơn Trương Hàm không biết bao nhiêu lần, mắt nhìn người của cậu không tốt chút nào”.

Viên Hiểu Lệ không hề che giấu sự khinh bỉ của mình, cô ta liếc mình Trương Hàm, rồi sau đó giả vờ khuyên nhủ Khương Phàm Thư.

Câu nói của cô ta được vẻ khinh bỉ, cũng có ý mỉa mai Khương Phàm Thư.

Khương Phàm Thư nhíu mày, cô bình tĩnh mà nói: “Tớ qua lại với ai chắc không cần người khác quyết định giùm đâu nhỉ? Huống hồ chi, tớ cũng không ham tiền nhiều như thế, chứ bằng không tôi đi làm ngôi sao chẳng phải là được rồi hay sao?”

Nói đến đây, Khương Phàm Thư chống cằm nghĩ ngợi: “Có đến mấy người quản lý nổi tiếng tìm đến tớ, kêu tớ đi làm ngôi sao đấy…”

Câu nói này khiến cho Viên Hiểu Lệ nổi trận lôi đình, vì sao cô ta lại đi làm streamer?

Chẳng phải là vì hy vọng có một ngày cô ta cũng có thể giống với những người nổi tiếng trên mạng, vượt qua cổng giời, tiến thân vào giới giải trí hay sao?

Nhưng ta cô ta cũng biết điều kiện của mình, nếu như dao kéo chỉnh sửa lại gương mặt này thì có lẽ vẫn còn chút hy vọng.

Bây giờ đi live stream, thật ra cũng phải dựa vào lớp filter dày mo cùng với vóc dáng của mình, thế mới có thể thu hút ánh mắt của người khác, tiếp tục theo nghề.

“Hừ, làm người nổi tiếng… Bây giờ tớ làm streamer còn kiếm được nhiều hơn người nổi tiếng nữa!”

Viên Hiểu Lệ đứng thẳng eo một cách kiêu ngạo.

“Chị Lệ, rốt cuộc là sao?”

“Lẽ nào gần đây có đại gia ghé thăm phòng live stream của cậu à?”

“Thảo nào hôm nay đãi mọi người một chầu, chị Lệ, nói xem, hôm nay đã nhận được bao nhiêu tiền thưởng rồi”.

Bọn họ không nhìn thấy, lúc Viên Hiểu Lệ nói ra câu này, ánh mắt của Trương Hàm thoáng có vẻ đùa bỡn.

Viên Hiểu Lệ cố tình làm ra vẻ khiêm tốn: “Cũng chẳng có bao nhiêu, tầm một trăm nghìn tệ”.

Nghe đến con số này, mấy người bạn cùng phòng của Viên Hiểu Lệ lao nhao ồ lên, chỉ một ngày mà đã có được một trăm ngàn tệ rồi à!

“Ha ha, sau khi chia phần với hệ thống, đến tay tớ cũng tầm bốn mươi nghìn tệ thôi, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”, một người bạn của Viên Hiểu Lệ vội vàng hỏi tiếp, nhìn thấy Viên Hiểu Lệ đi live stream có thể kiếm được nhiều tiền như thế, khiến cho cô ta cũng muốn đi mở phòng live stream luôn rồi.

“Hôm nay có một vị đại gia đến phòng live stream của tớ, trăm nghìn tệ ấy đều do anh ấy tặng! Các cậu nghĩ xem, đây là lần đầu tiên anh ấy tới mà đã tặng nhiều tiền như thế, nếu như sau này tớ và anh ấy trở nên thân thiết với nhau, chẳng phải tiền sẽ giống như bánh từ trên trời rơi xuống, đổ vào túi rào rào hay sao!”

Mấy người bạn của Viên Hiểu Lệ đều hâm mộ không thôi.

“Tất nhiên rồi, việc quan trọng nhất ở hiện tại không phải là việc này, nếu như tớ có thể được vị đại gia bao thì tốt quá, dám tặng nhiều tiền như thế, chắc hẳn trong nhà ít lắm cũng phải có vài trăm triệu nhỉ, nếu như tớ có thể đi theo anh ấy, cho dù có làm người thứ ba cũng chẳng sao! Dù là như thế cũng tốt hơn qua lại cái thằng Trương Hàm vô dụng kia nhiều!”

Ánh mắt Viên Hiểu Lệ lấp lánh đong đầy vẻ phấn khởi, cô ta lại nghĩ đến anh Trương vung tay hào phóng ấy.

Chiều ngày hôm nay, phòng live stream của cô ta vượt lên vị trí hạng nhất của mục sắc đẹp.

“Nhưng mà, tiếc rằng vị đại gia thần bí ấy không để lại Wechat, tớ chủ động đòi add anh ấy nhưng anh ấy từ chối. Đoán chừng người này muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, chắc chắn vừa nhìn thấy đã thích tớ rồi”.

Đối với cô ta, câu nói này không có vấn đề gì cả, nếu không phải là thế thì ai lại vô duyên vô cớ tặng quà 100 nghìn tệ cho cô ta chứ?
Chương 60: Hoàng Đế - Tiểu Trương rảnh rỗi

Trương Hàm đang uống nước, nghe thấy lời Viên Hiểu Lệ nói thì suýt bị sặc.

“Khụ khụ…”

Viên Hiểu Lệ đưa mắt nhìn sang đây, tên này đang cười nhạo mình ư?

“Trương Hàm, một người hèn nhát như cậu cũng dám cười tôi à, chắc thu nhập một buổi chiều của tôi hôm nay bằng với cậu ra ngoài làm thêm mấy năm luôn đấy? Đừng nói tôi xem thường cậu, lúc trước Trần Linh cũng là bị mù mới có thể nhìn trúng tên nghèo như cậu! Đúng rồi, Phàm Thư, tớ cũng không có ý chửi cậu đâu, cậu đừng để ý”.

Viên Hiểu Lệ nói chuyện với giọng điệu khó nghe, câu nói cuối cùng cực kỳ giấu đầu hở đuôi.

Khương Phàm Thư hờ hững lắc đầu: “Không sao”.

Trương Hàm thật sự không ngồi im được nữa, người phụ nữ này đúng là quá độc miệng.

“Cô chắc đại gia tặng quà cho cô là thích cô à?”

“Đương nhiên rồi… Anh Trương tặng quà cho tôi, tôi muốn biểu diễn một điệu múa mới học cho anh ấy, anh ấy còn nói như thế tôi sẽ mệt lắm, anh ấy đau lòng, còn kêu tôi nghỉ ngơi cho khỏe nữa!”

Trương Hàm buồn cười, Viên Hiểu Lệ nói dối giỏi thật, mắt cũng không thèm chớp một cái nữa.

Mình cũng đâu kêu cô ta nghỉ ngơi.

Cô ta học sủa tiếng chó, múa cột, ngồi xổm lên xuống các kiểu, khiến cô ta mệt chết đi được mà.

Cho nên, khi nghe thấy những lời này, Trương Hàm thật sự không nhịn được cười ra tiếng.

“Ha ha ha…”

Mấy người bạn của Khương Phàm Thư và Viên Hiểu Lệ cũng không biết Trương Hàm đang cười cái gì.

Còn Viên Hiểu Lệ thì đa phần là chột dạ!

“Tên chó này, có cái gì buồn cười hả?”

“À, thật ngại quá…”

Trương Hàm phất tay, tỏ vẻ xin lỗi.

Nhưng dáng vẻ này khiến Viên Hiểu Lệ càng nổi giận hơn.

“Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ nói dối lừa mọi người à, nếu không tin, bây giờ tôi sẽ mở live stream ngay, cho tên quê mùa là cậu xem anh Trương tặng tôi bao nhiêu tiền!”

“Tôi tin được chưa”.

Trương Hàm cạn lời rồi, có những người càng thiếu cái gì càng muốn chứng minh cái đó.

“Hừ! Tin là tốt nhất, tên ma ốm như cậu ăn cho nhanh rồi cút đi, ở lại đây làm ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi!”

Viên Hiểu Lệ khinh thường bĩu môi.

“Đừng nói như thế, tuy Trương Hàm người ta hơi quê mùa, nhưng vẫn không tiếc tiêu một trăm tám mươi nghìn mua túi xách cho người khác đấy”.

“Đúng vậy, chỉ thế thôi đã có chút sức hấp dẫn rồi!”

“Gặp được người đàn ông thế này, tôi cũng sẽ suy xét xem sao”.

Trương Hàm không khỏi vỗ trán, nhìn mấy cô gái tự cảm thấy mình tốt đẹp, không khỏi nhớ đến câu người mặt dày vô địch thiên hạ, đúng là có đạo lý.

Viên Hiểu Lệ thì cười khẩy trêu ghẹo: “Để Trương Hàm làm bạn trai của các cậu, các cậu đồng ý không?”

Mấy người đều không nói gì, tuy bọn họ cảm thấy mình không bằng Khương Phàm Thư, nhưng ít nhất mắt không bị mù.

Trương Hàm hết nói nổi, thầm quyết định phải cho người phụ nữ này một bài học.

Anh lớn tiếng nói: “Đúng rồi Viên Hiểu Lệ, tên phòng live stream của cô có phải tên Trái Tim Nhỏ Ngọt Ngào Của Anh không?”

Viên Hiểu Lệ cứng đờ người: “Sao cậu biết?”

“À, chiều nay tôi không có việc gì làm nên mở Live stream Đấu Ngưu xem thử, cũng nhìn thấy Tiểu Trương rảnh rỗi kia, khi nãy cô nói sau khi anh ta tặng quà, cô không làm gì cả à…”

Trương Hàm vừa nói vừa làm ra vẻ như đang nhớ lại.

Mặt mũi Viên Hiểu Lệ tái nhợt, cô ta đâu biết rằng tên vô dụng này lại xem live stream của mình, còn vừa khéo nhìn thấy cảnh anh Trương tặng quà cho mình nữa.

Khi nãy cô ta nói anh Trương không kêu cô ta làm gì hết, nhưng sự thật thì sao?

Nghĩ đến việc mình sủa “gâu gâu” như chó cái với màn hình bị Trương Hàm nhìn thấy, Viên Hiểu Lệ muốn chết đi cho rồi.

“Ấy, Viên Hiểu Lệ, lúc đó cậu đã làm gì thế?”

Trương Hàm lại hỏi một câu.

“À… Tôi tôi tôi…”

Viên Hiểu Lệ nói năng lộn xộn, bị Trương Hàm vạch trần như vậy thật tức chết đi được.

“Nói nghe xem, lúc đó cậu đã làm gì rồi, sao tôi không nhớ nhỉ… Hình như không giống tình huống cô nói lắm!”, Trương Hàm nói chuyện với giọng điệu hùng hổ, Viên Hiểu Lệ chột dạ nên không dám phản bác.

“Họ Trương kia, cậu nhớ kỹ cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả mối thù này thôi!”

Nói xong, Viên Hiểu Lệ không dám ở lại nữa, gọi mấy cô bạn thân đang khó hiểu vội vã chuồn đi mất.

Khương Phàm Thư cười nhìn anh: “Rốt cuộc cậu ta đã làm gì mà bị cậu vạch trần một chút đã sợ hãi đến mức này rồi vậy”.

Trương Hàm gãi đầu: “Lúc đó vào phòng live stream thấy cô ta đang sủa theo tiếng chó, rất thú vị”.

Ăn cơm xong, sau khi tiễn Khương Phàm Thư về phòng ngủ, anh mới chậm rãi đi ra khỏi trường, cách đó không xa, Lưu Tô cũng chậm rãi đi theo.

Lúc đã khuya, thầy giáo của trường dạy lái xe gọi tới thúc giục Trương Hàm mau đi học lái xe.

Trương Hàm bĩu môi trực tiếp cúp máy, với cái cơ thể bây giờ, tạm thời cũng hết cách.

Có lẽ con nhóc Ninh Y Y đã thi xong tất cả các môn rồi nhỉ…

Hôm sau, mặt trời lên cao, Trương Hàm lại vào phòng live stream của Viên Hiểu Lệ.

Hôm nay cô ta vốn dĩ không cần live stream, nhưng lại cố ý mở vì để đợi anh Trương.

“Hoàng Đế - Tiểu Trương rảnh rỗi vào phòng live stream!”

Trương Hàm có thêm một cái danh hiệu, mỗi khi nạp vào năm mươi nghìn sẽ có được một huy hiệu như vậy, cho dù đi đến phòng live stream nào cũng rất có khí thế.

Mấy phần mềm live stream này đúng là biết quảng cáo, Trương Hàm không khỏi cảm thán.

Viên Hiểu Lệ vui vẻ hoan nghênh anh.

“Anh Trương, sao bây giờ anh mới đến thế, em đợi anh lâu lắm rồi đấy, hôm nay còn cố ý mua đồ thỏ để mặc cho anh xem nữa!”

Viên Hiểu Lệ trong màn hình làm một động tác hôn gió, màn hình bình luận lập tức trở nên náo nhiệt.

“Streamer thật lẳng lơ, nhưng tôi thích!”

“Đây là anh Trương hôm qua tặng quà một trăm nghìn à, nhìn thấy chính chủ trong ảnh chụp màn hình rồi!”

“Đại gia, mau tặng quà kêu Tiểu Lệ biểu diễn đi…”

Trương Hàm chậm rãi nhìn màn hình bình luận, nhưng không hề có ý định tặng quà.

Anh trực tiếp gõ chữ vào điện thoại.

“Hôm nay đừng sủa tiếng chó nữa, kêu tiếng lợn đi”.

Bình luận của Trương Hàm bây giờ có hiệu ứng đặc biệt, cho nên chẳng mấy chốc bình luận đã có người nhìn thấy.

“Ngầu!”

“Anh Trương quá oai phong”.

“Phụ nữ nghèo đúng là chỗ phát tiết của đại gia mà!”

“Streamer mau làm theo đi!”

Viên Hiểu Lệ thấy anh Trương không tặng quà đã bắt đầu yêu cầu thì ngượng ngùng nói: “Anh Trương, hôm nay anh có tặng tên lửa không?”

Trương Hàm cười khẩy, ngón tay nhanh chóng di chuyển.

“Tôi không tặng thì cô không làm hả? Chắc chắn muốn như thế chứ?”

Nhìn thấy lời này, Viên Hiểu Lệ hoảng hốt: “Anh Trương đừng nóng giận, em biểu diễn ngay đây”.

Suy nghĩ của mấy đại gia này đúng là khó đoán, nhưng dù thế, Viên Hiểu Lệ vẫn bắt đầu kêu tiếng lợn trước màn hình theo yêu cầu của Trương Hàm.

Trương Hàm ngẫm nghĩ, mở chức năng quay màn hình điện thoại.

Sau đó, Trương Hàm đưa ra rất nhiều yêu cầu, Viên Hiểu Lệ cũng đều làm theo.

Trương Hàm hài lòng gật đầu, không tặng chút quà nào, trực tiếp rời khỏi phòng live stream.

“Hoàng Đế - Tiểu Trương rảnh rỗi rời khỏi phòng live stream!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK