“Người xui xẻo ngay cả uống nước cũng nghẹn, Lâm Lai này chó cậy thế chủ, thật đúng là đáng ghét…”
Trương Hàm lại không chút để tâm kéo tay Khương Phàm Thư.
“Đừng lo”.
Khương Phàm Thư nhíu chặt mày gật đầu, cô biết Trương Hàm có ơn với Ninh Viễn Khánh, nhưng theo hiểu biết của cô, e rằng ơn tình này đã sớm trả hết rồi.
Suy cho cùng Ninh Viễn Khánh cũng là nhân vật lớn một phương, sao có thể bị Trương Hàm kiềm chế trong mọi chuyện được?
Nghĩ vậy, Khương Phàm Thư chủ động tiến lên một bước.
“Tổng giám đốc Ninh, tôi là Khương Phàm Thư đứng nhất đêm nay, tất cả mọi chuyện đều xảy ra vì thứ hạng. Bây giờ tôi sẵn lòng tặng thứ hạng này lại cho Lâm Lai, hơn nữa tôi cũng đồng ý chủ động nói rõ vời truyền thông! Chỉ mong…”
Nói đến đây, Khương Phàm Thư nhìn thoáng qua Trương Hàm.
“Chỉ mong ông bỏ qua cho sự lỗ mãng của bạn trai tôi, tôi ở đây xin lỗi ông…”
Đến lúc này, Khương Phàm Thư chỉ có thể nghĩ đến một cách dở dở ương ương như thế thôi.
Có lẽ cô sẽ mất hết danh dự, có lẽ sẽ bị vô số dân mạng công kích, cũng có thể sẽ không còn cơ hội lên sân khấu biểu diễn nữa.
Nhưng cô vẫn sẽ làm thế…
Khương Phàm Thư nhìn Ninh Viễn Khánh với ánh mắt chờ mong…
Mọi người đều khiếp sợ, không ngờ cái tên trông quê mùa này lại là bạn trai của Khương Phàm Thư? Hơn nữa Khương Phàm Thư còn sẵn lòng đánh đổi danh dự của mình vì người kia?
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mấy người đàn ông không khỏi hơi ghen tị, rất nhiều người ở đây còn tự thấy mình xuất sắc hơn Trương Hàm! Anh thật sự xứng với một cô gái như Khương Phàm Thư sao?
Trong lòng Trương Hàm vô cùng ấm áp, giống như mùa đông được ánh mặt trời chiếu rọi lên người vậy.
Lâm Lai cười giễu cợt, khinh thường lắc đầu.
“Sếp Ninh, chú còn đang đợi gì nữa, nếu đồ đê tiện này đã nói thế rồi thì chúng ta cứ tác thành cho cô ta đi!”
Khi nãy Ninh Viễn Khánh không dám ngắt lời Khương Phàm Thư, Lâm Lai còn tưởng ông ta đang suy xét nên xử lý chuyện này thế nào, cho nên mới thúc giục.
Ninh Viễn Khánh thu hồi ánh mắt, nhìn sang Trương Hàm, sau đó sợ hãi quay đầu đi…
Ông ta nhìn ra được rằng cậu Trương đang tức giận!
“Sếp Ninh…”
Ninh Viễn Khánh cảm thấy con ruồi ở bên tai này quá ầm ĩ, không chút nể tình cho một bạt tai.
“Chát!”
Dường như còn cảm thấy chưa hả giận, Ninh Viễn Khánh lại nâng tay.
“Chát!”
Nhìn thoáng qua Trương Hàm, cậu Trương vẫn chưa gật đầu, ông ta cũng không thể dừng lại.
Vậy thì tiếp tục thôi!
“Chát!”
Người ở đây chưa từng thấy ai tát người ta như thế…
Lâm Lai sắp bị đánh cho không biết trời trăng gì, lảo đảo muốn ngã xuống đất.
“Nếu cậu ngã xuống, nhà họ Lâm cũng không cần thiết phải tồn tại ở thành phố Thanh Sơn nữa!”
Đùng!
Lời này như sấm sét nổ vang bên tai Lâm Lai vậy.
Anh ta cố hết sức đứng vững, mà bàn tay của Ninh Viễn Khánh vẫn không ngừng tát lên mặt anh ta.
Trên mặt Lâm Lai đã có máu loãng chảy ra, mấy cô gái gần đó sợ hãi đến mức hét toáng lên.
Cuối cùng, Lâm Lai trợn trắng mắt ngã xuống đất, bị đánh đến mức hôn mê.
Mọi người không dám nói một lời, đều đứng cách xa Ninh Viễn Khánh mấy bước, ông chủ Ninh bị biến thái ư? Ra tay thật tàn nhẫn quá, trông chẳng khác nào muốn đánh chết Lâm Lai cả.
Hơn nữa lời Ninh Viễn Khánh nói khi nãy vẫn còn rõ mồn một!
Ông ta nói nhà họ Lâm không cần thiết phải tồn tại nữa, vậy nhà họ Lâm sẽ không thể tồn tại ư?
Một người có thực lực đến mức nào mới có thể nói ra những lời này chứ?
Một vài người thầm so tính thế lực của tập đoàn Tinh Thần một lần nữa.
Nhưng chuyện tiếp theo lại suýt chút khiến bọn họ rớt cả mắt!
Chỉ thấy Ninh Viễn Khánh khi nãy còn oai phong lẫm liệt lại cúi đầu chín mươi độ với Khương Phàm Thư, chân thành và áy náy nói: “Cô Khương, chuyện xảy ra tối nay đều do tôi thất trách, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì lời cô vừa nói khi nãy… Tôi xin hứa ở đây, chỉ cần cô muốn, tài nguyên của Tập đoàn Tinh Thần tôi tùy cô sử dụng, dù cô muốn đi hát hay đi đóng phim, vấn đề của nhà đầu tư cứ để chúng tôi giải quyết!”
“Dù Tập đoàn Tinh Thần chúng tôi có lời không, tuyệt đối vẫn sẽ không ngừng việc đầu tư cho cô, trừ khi…”
“Trừ khi một ngày tập đoàn Tinh Thần phá sản!”
Mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?
Sao một nhân vật như ông chủ Ninh lại cung kính với Khương Phàm Thư vậy.
Quan trọng nhất là lời hứa Ninh Viễn Khánh vừa nói.
Đối với những người liều mạng muốn chen vào giới giải trí đang có mặt ở nơi này, đây thật sự là một chuyện chỉ nằm mơ mới có thể gặp được!
Lúc này, những người khi nãy còn thông cảm cho Khương Phàm Thư đều cực kỳ ai oán và ghen tị, ai cũng đoán chẳng lẽ Khương Phàm Thư này là con nhà giàu có?
Sở Vân Lan hơi hâm mộ nhìn cô, Khương Phàm Thư có nói chuyện với cô ta, cô ta biết trong nhà Khương Phàm Thư chỉ là dòng dõi thư hương, không coi là giàu có lắm.
Cho nên Ninh Viễn Khánh nói thế chắc chắn là có lý do khác.
Sở Vân Lan hơi tò mò, nhìn thấy vẻ mặt có thể hiểu là sợ hãi của Ninh Viễn Khánh.
Sau đó, cô ta nhìn về hướng Ninh Viễn Khánh thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sang.
Là Trương Hàm!
Sở Vân Lan thấy Trương Hàm gật đầu, cùng lúc đó, cảm xúc của Ninh Viễn Khánh cũng thay đổi.
Sở Vân Lan cảm nhận được Ninh Viễn Khánh như thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra nguồn gốc là ở đây!
Trong bầu không khí mọi người không nói gì, Sở Vân Lan sờ má, nở nụ cười thấu hiểu.
Như vậy có thể hiểu được mọi chuyện xảy ra đêm nay rồi!
Thứ hạng thay đổi, bãi bỏ thứ hạng của cậu cả nhà họ Lâm. Sau đó, Khương Phàm Thư giành được hạng nhất, nhưng dù sao vốn dĩ số phiếu của cô đã đứng đầu rồi.
Thua bởi một người mới, Sở Vân Lan vốn hơi không phục, nhưng nghe thấy lời Khương Phàm Thư nói với Ninh Viễn Khánh khi nãy, cô ta thoải mái trở lại, mỗi một người đều có thứ khiến mình phấn đấu quên mình.
Cô ta không bằng cô gái này.
Sau đó là Ninh Viễn Khánh ra tay.
Tất cả đều hợp với logic, Sở Vân Lan thoải mái nghĩ.
Lại thấy Khương Phàm Thư nói: “Cảm ơn lòng tốt của Tổng giám đốc Ninh, nếu sau này tôi thật sự quyết định phát triển ở giới giải trí, nhất định sẽ chọn Tập đoàn Tinh Thần”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Tôi cũng không ép cô”.
Ninh Viễn Khánh thở phào nhẹ nhõm, ông ta chỉ sợ Khương Phàm Thư tức giận, không ngờ bạn gái của cậu Trương lại có tri thức hiểu lễ nghĩa như thế, thiện cảm của Ninh Viễn Khánh với cô cũng tăng lên.
Mọi người thì trợn tròn mắt.
Cơ hội tốt như thế mà Khương Phàm Thư còn từ chối?
Xử lý xong chuyện này, Ninh Viễn Khánh vừa định đến nói chuyện với Trương Hàm thì bị ánh mắt của anh ngăn cản!
Ninh Viễn Khánh là người thông minh, lặng lẽ quay đầu dặn dò người khác sửa cửa.
Ninh Viễn Khánh đã thay đổi thái độ, đương nhiên không ai dám gây chuyện với Khương Phàm Thư nữa, ba người ra khỏi cánh gà, Lưu Tô biết điều đi xa, để lại Khương Phàm Thư và Trương Hàm.
Cuộc thi kết thúc, Khương Phàm Thư đi một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”.
“Cái gì?”, Trương Hàm khó hiểu hỏi.
“Tớ biết những lời Ninh Viễn Khánh nói hôm nay đều có liên quan đến cậu…”, Khương Phàm Thư cười: “Nhưng cậu có thể cho tớ biết rốt cuộc Tổng giám đốc Ninh nợ cậu cái gì không, sao tớ cứ có cảm giác ông ấy rất sợ cậu?”
“Thật ra tớ là con nhà giàu, mẹ tớ là lãnh đạo cấp trên của ông ta”.
Có bao nhiêu lời nói thật đều nói ra bằng cách nói đùa.
“Xì, bớt có khoác lác đi”.
Rõ ràng Khương Phàm Thư không tin.
Chương 77: Anh đến đây làm gì
Trương Hàm cũng đã lường trước được đến điều này, anh không giải thích gì thêm nữa.
Khương Phàm Thư cũng không gặng hỏi, hai người giữ lại ít bí mật thuộc về riêng bản thân khi ở bên cạnh nhau cũng tốt, đây là bài học mà bố cô đã dạy cho cô kể từ lúc còn nhỏ.
Ánh đèn đường dần dần kéo bóng dáng của hai người ra thật dài, kề cận bên nhau.
…
Mấy này sau, Lục Yên Vân làm trung gian, xác định thời gian gặp mặt Lý Di Sơn.
Đã xác định thời gian vào tối ngày hôm sau, Lý Di Sơn lấy danh nghĩa Hội thương mại Thanh Sơn tổ chức một buổi đấu giá.
Đến khi ấy, rất nhiều gia tộc sẽ đến tham dự.
Lục Yên Vân nhanh chóng nghĩ ra nguyên do, Lý Di Sơn muốn nhân cơ hội lần này để ép các gia tộc chọn phe.
Vốn dĩ sự hợp tác giữa Lục Yên Vân và Ninh Viễn Khánh diễn ra trong âm thầm, Lý Di Sơn làm như thế chắc hẳn là vì có rất nhiều gia tộc đứng về phía hắn.
“Thủ đoạn của Lý Di Sơn rất cao minh, ở Thanh Sơn chỉ có một mình Tập đoàn Tinh Thần lớn mạnh nhất, khiến cho các gia tộc bản địa khác bị chèn ép đến bất mãn từ lâu. Lần này, Lý Di Sơn muốn liên kết bọn họ lại, xây dựng thành thế lực đối chọi với Tập đoàn Tinh Thần, chúng ta không thể lơ là được!”
“Hóa ra là thế”, Trương Hàm cúp máy, nụ cười lạnh nở trên gương mặt anh.
Lẽ nào Lý Di Sơn đã quên rồi, còn có một ông lớn đáng gờm chống lưng cho tập đoàn Tinh Thần.
Nhà họ Trương bọn họ cái gì cũng thiếu thốn, chỉ có tiền là không thiếu.
Đến hội trường buổi đấu giá, xe sang nối thành hàng dài không dứt, rất nhiều dân nhà giàu bụng bia ôm người tình mà mình bao nuôi chậm rãi đi vào trong.
Muốn vào được nơi này cần phải có thư mời, tất nhiên Trương Hàm không có thứ đó, mà có điều anh cũng chẳng cần.
Anh gọi cho Lục Yên Vân một cuộc, người phụ nữ ấy cung kính đi ra ngay.
“Tối nay cho chị mượn Lưu Tô đi”, lúc hai người đi vào từ cửa hông, Lục Yên Vân mới nói: “Lúc về cậu về chung với sếp Ninh, Lưu Tô phải giúp chị xử lý một vài người”.
Trương Hàm nhìn gương mặt bình tĩnh của Lưu Tô, anh gật đầu.
“Tôi cũng đâu có phải là sếp của cô ấy, tất cả đều làm theo ý chị”.
Trương Hàm thấy nhàm chán đi vào trong đại sảnh, nhìn bóng một bóng người quen thuộc.
Ninh Y Y!
Con gái của Ninh Viễn Khánh mặc váy dài đỏ rực, làn da trắng nõn nà khiến cho người khác lóa mắt, mái tóc buộc sau đầu, cần cổ xinh xắn khiến người khác mong muốn được nhẹ nhàng đùa bỡn, lại phối cùng với gương mặt hoàn hảo, làm cho những người đàn ông bên cạnh đứng ngồi không yên, muốn thân cận với người đẹp.
“Thôi đi, đây là con gái của Ninh Viễn Khánh, chắc hẳn người ta cũng xem thường gia tộc bọn mình”.
“Quả nhiên là cành vàng lá ngọc nhà giàu, nếu như tớ cưa được cô ta thì chẳng phải sẽ trở thành cá chép hóa rồng hay sao?”
“Đừng mơ hão nữa, chắc là sau này Ninh Viễn Khánh sẽ tìm người chồng chịu ở rể cho Ninh Y Y, chuyện phân chia gia sản ấy à, người khác không cân nhắc đến hay sao?”
Ba người bọn họ vừa muốn thử xem sao, nhưng trong lòng lại rất do dự, một là vì sợ mất mặt, hai là vì nếu như có cậu chủ nhà giàu khác theo đuổi Ninh Y Y rồi thì kết cục của bọn họ sẽ rất thảm.
Nói đi nói lại một hồi lâu, bọn họ cũng không nhích chân lên trước một chút nào.
Rồi sau đó, một tên vô dụng mặc đồ thể thao, đi giày vải bạt bước đến gần Ninh Y Y.
“Chỉ có mình cô à?”
Trương Hàm cầm lấy mà không hề khách sáo.
Một dĩa trái cây, anh cắn miếng dưa lớn, nhai một cách chậm rãi.
Ninh Y Y ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Trương Hàm, lông mày cô ta giần giật: “Anh đến đây làm gì?”
“Không phải có hội đấu giá gì đó hay sao? Tôi đến hóng hớt thôi”, Trương Hàm nhún vai.
Ba người bên cạnh lập tức cảm thấy không vui.
“Cái thằng này là ai vậy? Dám bắt chuyện với nữ thần của chúng ta!”
“Ồ… Nữ thần của cậu không phải là con gái của nhà họ Chu hay sao?”
“Mới đổi hồi nãy! Hừ, cậu nhìn bộ dạng vô dụng của cái thằng đó kìa, tướng ăn không ra gì mà tướng ngồi cũng chẳng ra sao, nếu không phải nữ thần của tôi lịch sự thì đã đuổi cổ nó đi rồi”.
Hai người còn lại không nói gì, thấy thằng bạn mình trở thành kẻ si mê cô Ninh trong thời gian chưa đến năm phút, ai nấy cũng thở vắn than dài.
Cũng không kỳ lạ, với dáng vẻ hiện tại của Trương Hàm, nếu so với Ninh Y Y, một người là tiên nữ, một người là nông dân, có nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc.
Trương Hàm nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của bọn họ, thế nhưng anh cũng không để ý lắm.
Trương Hàm không quan tâm đến bọn họ, anh thầm nở nụ cười đầy ác ý trong lòng, còn cố ý kéo tay Ninh Y Y.
“Đúng rồi, lần trước đi học lái xe tôi nhớ cô bị thương ở tay”.
“Trương Hàm, anh làm cái gì đó…”, Ninh Y Y bực bội hất tay ra, có điều gương mặt cô ta đỏ ửng, nghĩ đến ngày đầu tiên gặp Trương Hàm, hai người bọn họ thân mật hơn bây giờ nhiều.
Dù bây giờ trông Ninh Y Y có vẻ chẳng mấy e thẹn, thế nhưng cô ta lại e thẹn vô cùng.
Ba tên lụy tình nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ vô cùng đau đầu nhói tim, chỉ mong có thể lao đến xé nát Trương Hàm, nhưng ngặt một nỗi phải giữ lễ nghi của gia tộc, thế nên bọn họ vẫn tỏ vẻ khiêm tốn nhã nhặn.
Trương Hàm vẫn ra dáng nghiêm túc, trong lòng lại đang cười thầm.
Ninh Y Y trừng mắt nhìn anh: “Có phải muốn tôi vác dao ra không?”
“Nói đùa thôi mà”, Trương Hàm vội vàng xin lỗi.
“Phải rồi, anh đến đây làm gì?”, Ninh Y Y tò mò, tối nay bố cô ta cũng đến, Ninh Y Y vừa mới từ nước ngoài về chưa được bao lâu, tình nghĩa trong giới trước kia cũng đã nhạt đi rồi, hôm nay vừa khéo có thể nhân cơ hội này tiếp xúc với bạn bè đồng trang lứa một chút.
“Sao hả, cô đến được còn tôi thì không sao?”, Trương Hàm hỏi.
“Tôi nghe nói tối nay có rất nhiều người đến đây vì hứng thú với mấy món đồ cổ, còn cô thì sao, cô chuẩn bị đấu giá món gì?”, mặc dù Trương Hàm ăn mặc hết sức tầm thường, thế nhưng Ninh Viễn Khánh từng sốt ruột làm mai cho bọn họ, thế nên trong lòng Ninh Y Y chưa từng nghĩ Trương Hàm là một người nghèo khổ.
Có điểm mạnh gì không muốn cho người khác biết? Đột nhiên nghĩ đến trò đùa trên mạng, gương mặt Ninh Y Y càng đỏ hơn.
“Qua đây chơi, tiện thể gặp vài người”, Trương Hàm cười cười.
“Ha ha, đấu giá? Tôi không nghe nhầm chứ, cái tên nghèo rớt mồng tơi nổi tiếng trong trường Đại học Thanh Sơn của chúng ta lại dám đến đây đấu giá?”, gương mặt của một người con trai bị phủ lên tầng sương giá, anh ta cười lạnh, giọng nói đượm vẻ khinh thường.
Trương Hàm ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người đến đây, anh hơi sững sờ.
Anh nhớ hình như người này tên là Trần Hạo Long? Là bạn trai của Đổng San San, bạn cùng phòng ký túc xá với Khương Phàm Thư, à không, hình như đã là thì quá khứ rồi.
Theo như những gì Trương Hàm biết, sau khi cái tên này bị Lưu Tô đánh gãy chân thì trở nên khá dễ kích động.
Bây giờ mặc dù chân của anh ta đã lành lặn, thế nhưng Trần Hạo Long không còn tự tin ngời ngời như ban đầu mà thay vào đó là vẻ u ám.
Trương Hàm cũng không biết sao người này lại hận mình thế, rõ ràng lần đó mình đã giải quyết rắc rối giùm anh ta, anh nói với giọng lạnh nhạt: “Đúng là hôm nay tôi sẽ không mua đồ cổ, đến ăn chùa cũng không tệ”.
Sau khi nói dứt lời, Trương Hàm cầm miếng dưa hấu cắn dở lên, đưa đến trước mặt Trần Hạo Long: “Muốn ăn thử không?”
“Cút!”, Trần Hạo Long gằn giọng quát, anh ta hất tay đẩy ra.
Trương Hàm cũng không để ý, anh bĩu môi, chỉ lo ăn phần của mình.
Ninh Y Y nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta mím môi cười khẽ.
Trần Hạo Long bẽ mặt trước mắt người đẹp, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu, thế nhưng anh ta lại không nổi điên mà chỉ hừ lạnh, ngồi xuống ở vị trí gần đó.
Vào lúc này, một nhóm nữ sinh cách đấy không xa lục tục quay sang nhìn Trương Hàm và Ninh Y Y.
“Đó không phải là Y Y sao, về nước từ hồi nào thế? Người bên cạnh không phải là bạn trai của cậu ấy đấy chứ? Đi thôi, qua đó xem xem…”
Đám con gái đó là bạn trung học của Ninh Y Y, vốn dĩ đều người trong cùng một giới, sau khi Ninh Y Y ra nước ngoài thì bọn họ rất ít khi qua lại với nhau.
Lúc Ninh Y Y học trung học, công ty giải trí của Ninh Viễn Khánh còn chưa phát triển đến quy mô như hiện tại, bởi thế vòng quan hệ của cô ta không giàu có được bao nhiêu, cũng chỉ là gia tộc hạng ba trong thành phố Thanh Sơn mà thôi.
Bọn họ nhìn thấy bạn tốt năm xưa trở thành cô Ninh cao quý, trong lòng không khỏi thấy ghen tị.
Một đám con gái nhiệt tình kéo đến chào hỏi, bọn họ vừa đi vừa lao xao bàn tán.
“Sao tớ thấy bạn trai mà Y Y dẫn theo quen quen vậy nhỉ?”, một cô nữ sinh trường Đại học Thanh Sơn cất tiếng nói.
“Mặt mũi không ra sao, lẽ nào nhà cậu ta giàu lắm à?”
Rồi sau đó, bọn họ nhìn thấy tướng ăn nhồm nhoàm của Trương Hàm.
Chương 78: Lâm Tử Bác
“Ừ... Thế này… Đại khái là tự do phóng khoáng”.
“Tớ cứ cảm thấy đã gặp người này ở đâu rồi, nhất thời không nhớ ra được”, cô gái ấy tên Tô Minh Vân, là nữ sinh cùng khóa với Trương Hàm.
“Ha ha, không phải cậu muốn cướp bạn trai với cô Ninh đấy chứ? Bây giờ nhà họ Ninh bọn họ đứng đầu thành phố Thanh Sơn này đó, đừng có nghĩ lung tung!”
“Nói gì thế, anh ta không phải là gu của tớ”, Tô Minh Vân thấy tướng ăn của Trương Hàm, ánh mắt thoáng có vẻ khinh thường.
Mấy người bọn họ đều đi về phía về này, Ninh Y Y cũng đã nhìn thấy bọn họ.
“Minh Vân, Tiểu Tiểu, Thục Quần, mấy năm nay mọi người sống thế nào!”, Ninh Y Y vui vẻ đứng bật dậy, nhìn thấy bạn bè cũ, cô ta bèn chạy đến nắm tay bọn họ.
“Trước kia tớ nghe nói cậu về nước nhưng lại không tìm được thời gianh rảnh, phải rồi, Y Y, người này là bạn trai của cậu sao?”, có người chỉ tay vào Trương Hàm rồi nói.
Khi nãy chỉ có vài người, bây giờ đều dù gì vẫn muốn xác nhận thử.
Ninh Y Y hơi bẽn lẽn, cô ta nhìn Trương Hàm rồi nói: “Không… Không phải”.
Bộ dạng này lọt vào mắt mấy cô gái, bọn họ càng thêm chắc chắn.
“Phải rồi, bạn trai của cậu là cậu ấm nhà giàu nào đấy, cậu đường đường là cô Ninh, Tổng giám đốc Ninh chỉ có một đứa con gái là cậu thôi, người mà cậu thích chắc cũng là dân nhà giàu ở vùng nào đó chứ nhỉ?”
Ninh Y Y cạn lời, không phải mình đã phủ nhận rồi à? Sao vẫn không giải thích rõ ràng được thế này?
Thôi đi, Ninh Y Y thầm rống lên trong lòng, sợ càng giải thích càng rắc rối, cô ta bèn bỏ cuộc ngay.
“Tớ chỉ biết anh ta là sinh viên trong trường Đại học Thanh Sơn…”
Tô Minh Vân nhíu mày: “Không phải em không biết gì về gia thế của cậu ta mà đã đến với cậu ta đấy chứ?”
Cô ta lớn tuổi hơn Ninh Y Y một chút, kinh nghiệm tình trường phong phú, từng thích một người đàn ông không giàu có lắm, lúc ấy vẫn còn ngây thơ, hết lòng hết dạ vì anh ta, cuối cùng còn trở mặt với gia đình. Nhưng cuối cùng anh ta thấy cô ta không còn tiền nữa, lại lật mặt đến với một nữ đại gia.
Chuyện này khiến cho Tô Minh Vân kinh tởm tột cùng.
Bây giờ, nhìn thấy người bạn cũ cũng bước vào bước vết xe đổ của mình, trong lòng không khỏi lo lắng cho Ninh Y Y.
“Y Y, nghe chị khuyên một câu, tốt nhất là nên tìm hiểu kỹ lưỡng về hoàn cảnh của hai người, không thể rung động một cách dễ dàng được đâu, với gia thế của em, chắc chắn có rất nhiều người ôm lòng dạ bất chính với em đấy!”
Ninh Y Y và mấy cô gái cùng im lặng.
Tô Minh Vân nói rất lớn tiếng, Trương Hàm cũng nghe thấy, biết rằng thực ra cô ta cố ý, muốn cho mình biết khó mà lui, miễn cho tự chuốc lấy nhục, anh cười thầm trong bụng, cũng không để ý mấy.
Ở phía bên kia, một hàng ngũ xe chậm rãi đậu ngoài lề đường.
Ninh Viễn Khánh bước ra từ trong xe: “Tử Bác, lát nữa cháu đi tìm Y Y trước đi, tôi có việc quan trọng phải làm”.
“Vâng thưa chú Ninh”, Lâm Tử Bác mừng thầm, hắn vội vàng đồng ý.
Nhóm người Ninh Viễn Khánh thanh thế lẫy lừng, rất nhiều người trong ban tổ chức đều bước ra chào hỏi.
Bước qua cửa, Lâm Tử Bác bèn tách ra khỏi nhóm cha chú.
Trọng tâm thế lực của nhà họ Lâm không nằm ở thành phố Thanh Sơn, có điều trong sản nghiệp thực phẩm ở mấy thành phố bên cạnh đều có bóng dáng của nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm của Lâm Lai chỉ là nhánh phụ mà thôi, từ đó có thể thấy thế lực của nhà họ rộng đến mức nào.
Bởi thế, cho dù trọng tâm không nằm ở Thanh Sơn, Lâm Tử Bác cũng có thể vẫy vùng như cá gặp nước trong thành phố Thanh Sơn, hơn nữa, nhà bọn họ lại thân thiết với Ninh Viễn Khánh, thường xuyên qua lại với nhau, bởi thế, trong giới thượng lưu, hắn cũng được xem là một trong những nhân vật quan trọng.
Đồng thời, Lâm Tử Bác và Trần Hạo Long là hai người nổi tiếng nhất trong trường Đại học Thanh Sơn.
Trần Hạo Long ngang ngược, Lâm Tử Bác hướng nội thâm hiểm, đây chuyện mà ai ai cũng biết.
Một cậu con trai trông có vẻ hào sảng phóng túng đi đến: “Anh Bác, anh đến rồi”.
Lâm Tử Bác hờ hững gật đầu, hắn nhìn quanh quất rồi hỏi: “Có ai thấy Y Y ở đâu không?”
…
Kể từ lúc mấy người bạn của Ninh Y Y đến đây, Trương Hàm đã trở thành trung tâm của sự chú ý. Vốn dĩ người nên được chú ý là những cô gái xinh đẹp như hoa bên cạnh Ninh Y Y, thế nhưng một người có dung mạo và cách ăn mặc bình thường và mộc mạc như Trương Hàm lẫn trong nhóm ấy, trông lại càng gai mắt.
“Rốt cuộc thằng nhóc ấy là ai? Tôi nhớ vòng quan hệ trước kia của cô Ninh làm gì có người này”.
“Không biết nữa, nhưng khi nãy tôi nghe loáng thoáng hình như là bạn trai của cô Ninh…”
“Đùa gì vậy? Trông thằng này vô dụng muốn chết, làm sao là bạn trai của cô Ninh được, với lại ông chủ Ninh không bao giờ để con gái mình đến với nó đâu”.
Trong lúc mọi người thảo luận, đột nhiên có một tiếng nói vang lên.
“Tôi biết cậu ta!”, người lên tiếng chính là Diệp Thiên Tường: “Ha ha, mấy cậu không biết đâu, cậu ta tên là Trương Hàm, là một tên nghèo túng nổi tiếng trong trường của chúng tôi, trước kia đã từng giúp sếp Ninh chút chuyện vặt vãnh, nhưng…”
Diệp Thiên Tường nhìn ánh mắt tò mò của mọi người: “Nhưng nó mượn chuyện này thôi mà dám đi cua con gái của sếp Ninh, nếu như để sếp Ninh biết, haha, tôi có thể biết kết cục của nó rồi”.
“Thật hay giả đấy, cậu ta là đồ nghèo rớt mồng tơi à? Thế mà Ninh Y Y vẫn yêu thích cậu ta ư?”
“Đúng vậy, còn không đẹp trai như bảo vệ nhà tôi nữa, chẳng tài nào hiểu nổi”.
“Hay là chúng ta len lén nói cho sếp Ninh đi?”
Rất nhiều người nghe nói Trương Hàm là một thằng nghèo rớt mồng tơi, bọn họ đều đỏ mắt, phải biết rằng, Ninh Y Y không chỉ đẹp mà gia thế của cô ta còn có một không hai ở thành phố Thanh Sơn.
Sau này mà cưới được cô ta chẳng phải sẽ có thể thừa kế khối gia sản của Ninh Viễn Khánh hay sao? Ở Thanh Sơn, không biết có bao nhiêu người thèm nhỏ dãi, sao đóa hoa này lại để cho thằng nhà nghèo ấy hái được?
“Nếu Lâm Tử Bác có ở đây, chắc hẳn cái thằng này phải bò ra ngoài rồi”.
Ai ai cũng biết gia đình Lâm Tử Bác rất thân thiết với Ninh Viễn Khánh, lúc còn học trung học, chỉ cần nhìn thấy nam sinh khác tiếp cận Ninh Y Y thì Lâm Tử Bác sẽ gọi đàn em đến đánh cho cậu ta một trận sau khi tan học!
Có một lần, Lâm Tử Bác đánh người viết thư tình cho Ninh Y Y thành người thực vật, cuối cùng chỉ cần bồi thường tiền là giải quyết xong ngay.
Mặc dù trông Lâm Tử Bác có vẻ rất ôn hòa, thế nhưng trong giới, ai biết chuyện cũng biết rằng hắn còn hung ác hơn Trần Hạo Long gấp trăm lần.
Diệp Thiên Tường cười thầm trong lòng, nếu như Lâm Tử Bác ra tay, cho dù Trương Hàm có ân tình với Ninh Viễn Khánh thì chắc hẳn kết cục cũng sẽ rất thảm.
Dù gì, Lâm Tử Bác cũng gọi Ninh Viễn Khánh là chú mà.
Vào lúc này, Diệp Thiên Tường ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện có bóng người quen thuộc vừa xuất hiện.
“Ồ, đó chẳng phải là Lâm Tử Bác hay sao?”
“Đúng thế, đi, chúng ta mau qua nói cho anh Bác biết việc này đi, để cho thằng đó biết mặt”.
“Ha ha, tôi có thể tưởng tượng đến cảnh nó quỳ xuống đất van xin rồi…”
Bọn họ đều biết Ninh Y Y là người quan trọng của Lâm Tử Bác, hôm nay, chắc chắn kết cục của Trương Hàm sẽ rất thảm.
Lâm Tử Bác chậm rãi đi đến gần, bèn nhìn thấy vài người đứng trước mặt mình.
“Anh Bác, chào anh, em là Diệp Thiên Tường trong trường Đại học Thanh Sơn…”
Lâm Tử Bác nhíu mày, dường như đang lục lọi ký ức.
“Sinh viên khoa thông tin hả?”
“Thật vinh hạnh vì anh Bác còn nhớ em”, Diệp Thiên Tường gật đầu khom lưng, mặc dù cùng là công tử nhà giàu, thế nhưng khoảng cách giữa bọn họ rất lớn, bây giờ Diệp Thiên Tường nói chuyện với hắn mà trong lòng thấp thỏm bất an mãi.
Chương 79: Y Y, tôi có chuyện muốn nói riêng với em
“Ừm…”, Lâm Tử Bác hờ hững gật đầu.
Đối với những người có gia thế như Diệp Thiên Tường, quá lắm chỉ có thể nhớ tên mà thôi, còn chuyện quan tâm là không thể nào.
Lúc nhìn thấy cậu ta đến lấy lòng mình, trong lòng Lâm Tử Bác cảm thấy hơi chán ghét, gương mặt hắn rất lạnh lùng: “Nếu như không có việc gì đừng chặn đường tôi”.
“Có việc, có việc…”, trong lòng Diệp Thiên Tường thấy khó chịu, nhưng cậu ta có thể nhẫn nhịn hết tất cả mọi thứ để xử lý Trương Hàm: “Anh Bác, anh tìm cô Ninh sao?”
Đến bây giờ Lâm Tử Bác mới nhìn thẳng vào mặt Diệp Thiên Tường: “Cậu thấy cô ấy à?”
“Ở bên kia kìa, chỉ có điều…”, Diệp Thiên Tường chỉ tay về phía Ninh Y Y đang ở, cậu ta làm ra vẻ lúng túng.
“Chỉ có điều cái gì…”, Lâm Tử Bác nhíu mày, hắn gằn giọng.
“Em nhìn thấy cô ấy đang thân mật với thằng nào đấy, còn đút cho nhau ăn nữa”.
Còn chưa đợi Diệp Thiên Tường nói dứt lời, Lâm Tử Bác đã dẫn theo một đám hùng hùng hổ hổ đi tìm Ninh Y Y.
Vốn dĩ mấy người bạn của Ninh Y Y cảm thấy xem thường Trương Hàm, thế nhưng sau khi nói chuyện một lúc, ngoại trừ Tô Minh Vân, tất thảy đều thấy anh không tệ.
Vào lúc Trương Hàm nhiệt tình lấy dĩa trái cây từ bàn bên cạnh, Lâm Tử Bác sải chân bước đến, chặn Trương Hàm lại.
“Y Y, tôi có chuyện muốn nói riêng với em”.
Dường như trong mắt Lâm Tử Bác chỉ có mỗi mình Ninh Y Y thôi, hắn phớt lời cảm giác của tất thảy mọi người.
Ninh Y Y nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui.
Lâm Tử Bác và cô ta đã quen nhau từ lâu rồi, Ninh Y Y hiểu rõ tính cách con người của hắn, nhưng mà càng hiểu rõ, cô ta lại càng chán ghét lòng dạ đen tối của hắn.
Rõ ràng còn rất trẻ nhưng lại cố tình giả vờ già dặn, phô bộ dạng mưu mô cho mọi người xem.
Bởi thế, Ninh Y Y không đồng ý ngay mà hỏi một cách cứng ngắc: “Có gì thì anh nói ngay đi, nếu như chúng ta nói chuyện riêng thì tôi sợ người khác hiểu lầm”.
Lâm Tử Bác nhíu mày lại thật chặt, rồi sau đó, hắn phá ra cười lớn, nhìn quanh quất xung quanh.
“Mọi người tránh đi một lát đi, tôi có việc muốn nói riêng với Ninh Y Y”.
Thật ra câu nói này đã thể hiện mình là nhân vật trung tâm trong hội trường.
Đám người Diệp Thiên Tường và Lâm Tử Bác lùi ra xa thật xa, mặc dù mấy người bạn của Ninh Y Y bực bội trong lòng nhưng ngặt nỗi gia thế của Lâm Tử Bác quá khủng, bọn họ thầm mắng vài câu trong lòng rồi cũng bỏ đi.
Có điều Trương Hàm không quan tâm lắm thế, anh vẫn ung dung ngồi xuống.
Ánh mắt Lâm Tử Bác lập tức trở nên sắc bén, hắn nhìn Trương Hàm: “Không ngờ cậu lại chẳng nghe lời tôi”.
Trương Hàm cạn lời, cái tên này là ông trời hả? Mình nhất định phải nghe lời hắn sao?
“Mắc gì tôi phải nghe lời anh?”
“Cậu chính là người bạn trai của Y Y mà Diệp Thiên Tường đã nói à?”, Lâm Tử Bác nhìn người đàn ông trước mắt, quan sát anh hết một lượt, trong lòng cảm thấy hết sức khinh thường: “Trông cậu thế này mà cũng xứng sao?”
Trương Hàm cũng tức anh ách trong bụng, má, mình chẳng làm cái gì cả, hắn vừa đến đã tỏ thái độ với mình, thật sự xem mình là người tốt đó hả?
“Xứng hay không xứng không đến lượt anh nói đâu”, Trương Hàm cũng không quan tâm đến việc Ninh Y Y liều mạng nháy mắt với mình, anh chỉ nói một cách hờ hững.
“Ha ha ha… Ngon lắm, cậu dám nhận thật, lá gan cũng không nhỏ”, rồi sau đó, Lâm Tử Bác gằn giọng mà nói: “Cậu có biết tôi là ai không?”
Trương Hàm sững sờ, thầm mắng thằng ngu trong lòng.
Tại sao lúc nào cũng có người nhảy đến trước mặt mình nhe răng múa vuốt? Anh là ai, tôi cần phải biết anh là ai hay sao? Anh là ai có liên quan gì đến tôi hay không? Trương Hàm rất muốn hỏi thử có phải cái tên này bị bệnh hay không? Hay là ăn uống nhiều quá nên lấp hết cả não rồi?
“Tôi không biết cũng không muốn biết, với lại tôi đến đây trước, tôi không có nghĩa vụ phải nhường cho anh”, Trương Hàm nói một cách bình tĩnh.
“Hừ, dám đối đầu với tôi sao, cậu tìm đường chết đấy à!”, Lâm Tử Bác nổi giận, mặc dù gương mặt hắn không có chút cảm xúc nào, thế nhưng Trương Hàm vẫn có thể nhận ra thông qua giọng nói của hắn.
“Tôi mà muốn xử lý cậu cũng chỉ đơn giản như bóp chết con kiến vậy, hiểu không?”, giọng nói của Lâm Tử Bác đượm vẻ khinh thường, rồi sau đó hắn nói với Ninh Y Y: “Y Y, mắt nhìn người của em chẳng ra làm sao cả”.
Sau khi nói dứt lời, hắn giơ tay muốn kéo Ninh Y Y đi.
Ninh Y Y hoảng hốt, cô ta vội vàng lùi về sau hai bước, rồi sau đó đẩy Trương Hàm ra đằng trước: “Lâm Tử Bác, anh muốn làm gì?”
Trương Hàm đứng trước với vẻ khó chịu, đối đầu với Lâm Tử Bác, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, Ninh Y Y đúng là hóng chuyện không ngại làm lớn chuyện, nhưng thôi đi, dù gì mình cũng chẳng sợ gì hắn.
“Cút đi cho tôi!”, nước miếng của Lâm Tử Bác văng tung tóe, suýt nữa đã bay trúng mặt Trương Hàm.
Trương Hàm vẫn lười chẳng muốn để ý đến hắn, anh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“Mày mà dám đối đầu với tao, tao khuyên mày nên lựa chọn mộ phần trước đi!”
“Tao là cậu chủ của nhà họ Lâm, hạng người như mày có thể bì được hay sao? Tao đã nghe Diệp Thiên Tường nói, mày là cái thằng vô dụng nghèo kiết xác, giờ tao không muốn động tay động chân trước mặt đám đông mà thôi, tao khuyên mày nên tự biết người biết ta”.
“Tài sản của nhà họ Lâm của tao đâu chỉ hơn trăm triệu, trong mắt tao, mày còn không bằng một cọng lông nữa kìa, đêm nay tao muốn mày chết không có đất chôn thân!”
“Tao và Y Y là thanh mai trúc mã, loại người buồn nôn như mày dám chia rẽ tình cảm của bọn tao nữa hay sao. Bây giờ tao rất tức giận, nhưng trước mặt người tao thích, tao có thể khoan dung độ lượng một lần, cho mày sống thêm mấy tiếng đồng hồ, sao hả?”
Sau khi nói dứt lời, hắn cười lạnh nhìn Trương Hàm: “Bây giờ mày còn cản tao nữa hay không?”
“Ờ”, Trương Hàm vò đầu gãi tai, dường như thấy khó chịu trước sự om sòm của Lâm Tử Bác.
Anh vẫn không dịch bước chân, đối đầu gay gắt với hắn.
…
Trương Hạo Long ngồi cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta cười lạnh rồi uống một ly.
“Gia thế của Lâm Tử Bác rất mạnh, mặc dù không bằng Ninh Viễn Khánh, thế nhưng lúc ấy vì sau lưng Ninh Viễn Khánh còn có một tập đoàn tài chính đứng sau lưng, chứ bằng không, chỉ dựa vào thực lực, thật ra nhà họ Lâm cũng ngang ngửa với Tập đoàn Tinh Thần”.
“Lâm Tử Bác rất nóng tính, hơn nữa còn không để lộ ra ngoài bề mặt, xem ra Trương Hàm không thể thấy nổi mặt trời ngày mai nữa rồi”.
“Hừ, ban đầu Lục Yên Vân tha cho cậu một lần, không biết hôm nay cậu có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không. Có một vài thứ không thể đụng vào được, người nghèo ăn may được đôi chút thì kiêu ngạo quá đáng, chắc hẳn Ninh Viễn Khánh sẽ không bảo vệ cho cậu ta đâu”.
Anh ta đặt ly rượu xuống trước mặt, nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quặc.
Ở bên kia, mặc dù đám người Diệp Thiên Tường đã bỏ đi, thế nhưng vẫn dòm cảnh tượng bên này.
Mấy người bạn của Lâm Tử Bác nói nhà Lâm ghê gớm thế nào thế nào với vẻ mặt ưu việt, khoe khoang đến nỗi những người không biết gia thế của Lâm Tử Bác ngẩn ngơ.
Càng chém gió thì mọi người tò mò về kết cục của Trương Hàm, bọn họ đều nhìn anh với ánh mắt vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.
Ninh Y Y nhìn thấy hai người trước mắt như sắp sửa đánh nhau đến nơi, cô ta cũng bắt đầu lo lắng cho Trương Hàm: “Lâm Tử Bác, anh đừng quá quắt, chưa đến lượt anh thích làm gì thì làm trong thành phố Thanh Sơn đâu”.
Lâm Tử Bác chỉ liếc nhìn Ninh Y Y: “Hừ, Y Y, đúng là mắt nhìn người của em chẳng ra làm sao cả, em không biết cái thằng này từng bị cắm sừng sao, ai ai cũng biết đấy!”
“Hơn nữa, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện như vậy với tôi kể từ khi cha sinh mẹ đẻ đấy!”
“Tôi phải cho nó biết, người với người khác nhau như thế nào…”
Sau khi nói dứt lời, Lâm Tử Bác chuẩn bị dạy dỗ Trương Hàm một trận nhớ đời.
“Buổi đấu giá tối nay là do tổng giám đốc Lục và đại ca Lý của chúng tôi tổ chức, ai dám gây rối?”, vào lúc này, có tiếng người vang lên.
Một người mặc vest, đeo kính gọng vàng đi vào giữa đám đông.
“Đây là cấp dưới của Lục Yên Vân đúng không? Hình như tên là Vu Chính nhỉ?”
“Cậu nói đúng đấy, đấy là một người rất ghê sớm, nghe nói một địch mười mấy người còn được, ha ha, Hội thương mại Thanh Sơn cũng nhúng tay rồi, không biết Trương Hàm sẽ làm sao đây?”, có người quen biết Vu Chính bèn nói khẽ.
“Ha ha, chắc hẳn sẽ bị đuổi cổ ra ngoài”.
Chương 80: Lát nữa đến phòng tài vụ của công ty lấy lương đi
Lâm Tử Bác lại nhìn người đàn ông ấy rồi nói: “Tôi là Lâm Tử Bác, Lâm Tử Bác của nhà họ Lâm ở Tiêu Sơn”.
Nghe thấy cái tên này, Vu Chính sững sờ, hắn ta lập tức nói một cách cung kính: “Hóa ra là cậu Lâm, nghe danh đã lâu”.
Rồi sau đó, Vu Chính nhìn Trương Hàm: “Cậu là?”
Lâm Tử Bác cười mỉa: “Anh Vu, đẳng cấp của buổi đấu giá các anh tổ chức chẳng ra làm sao hết, con chó con mèo nào cũng có thể vào”.
Nghe thấy thế, Vu Chính nhíu mày, thực chất buổi đấu giá hôm nay chỉ là cái mác thôi, mục đích thật sự là Lý Di Sơn muốn nhân cơ hội này để nói chuyện với vị Thái tử của Tập đoàn Tinh Thần.
Thế nhưng đây là bí mật rất ít người biết, nghe thấy lời chê bai của Lâm Tử Bác, Vu Chính thầm cảm thấy không vui.
Lâm Tử Bác chỉ Trương Hàm: “Anh Vu, hay là anh điều tra thử xem sao, rốt cuộc người này có thư mời hay không? Tôi hết sức nghi ngờ cậu ta len lén trà trộn vào đây đấy!”
Danh tiếng cậu chủ nhà họ Lâm khiến cho Vu Chính hơi kiêng dè, bởi thế, hắn ta nhìn dáng vẻ mộc mạc của Trương Hàm rồi nói thẳng: “Thưa cậu, phiền cậu lấy thư mời ra cho tôi xem”.
Ninh Y Y cảm thấy hơi bất mãn: “Thế thì tại sao Lâm Tử Bác không cần phải lấy thư mời?”
Vu Chính nghiêm mặt mà đáp: “Danh tiếng của cậu Lâm lẫy lừng, thư mời của cậu ấy là do tôi gửi nên vẫn còn ấn tượng, còn cậu đây thì tôi lại không nhớ”.
“Ha ha…”, sau khi nói dứt lời, Vu Chính lạnh lùng nhìn Trương Hàm, hắn ta chìa tay: “Thư mời?”
Trương Hàm nhún vai, nói một cách tự nhiên: “Tôi không có thư mời”.
Vừa mới nói dứt lời, mọi người đều sững sờ.
“Thật sự là lén trà trộn vào đây sao?”
“Sao bảo vệ của buổi đấu giá ngày hôm nay kém thế? Ha ha tôi còn tưởng bảo vệ của Hội thương mại Thương Sơn đều là tay đánh đấm hàng đầu kia chứ”.
Lâm Tử Bác nở nụ cười kiêu ngạo, hắn liếc nhìn xuống Trương Hàm như thể mình là thần linh.
“Anh Vu, bây giờ anh biết mình phải làm gì rồi đó”.
Nghe tiếng tiếng mỉa mai trào phúng của những người xung quanh, sắc mặt Vu Chính xám ngoét, người đông đen kìn kịt, dường như có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào. Hắn ta nhìn Trương Hàm với ánh mắt chán ghét như nhìn con chó hoang ven đường, hắn ta là người phụ trách bảo vệ trật tự ở nơi này, nếu như chuyện này lọt đến tai sếp Lục thì chắc chắn hắn ta sẽ bị đuổi việc.
Trương Hạo Long lắc lắc đầu, ánh mắt thoáng có vẻ lạnh lùng: “Mây tầng nào gặp mây tầng đó, cần gì phải tự chuốc lấy nhục”.
Ninh Y Y cũng kinh ngạc, cô ta hỏi: “Anh lẻn vào đây thật đó hả?”
“Đúng là tôi không có thư mời”, nhìn tình hình trước mặt, giọng nói của Trương Hàm vẫn bình tĩnh như thường: “Tôi được Lục Yên Vân đích thân dẫn vào đấy, anh có thể đi hỏi cô ấy”.
“Ha ha ha…”, có người phá ra cười: “Thằng này não tàn hả? sếp Lục lại đích thân mời nó vào?”
“Phải đó, đến bố tôi còn phải cung cung kính kính khi gặp sếp Lục nữa kìa, cái thằng Trương Hàm đó có tư cách gì kia chứ?”
“Chắc là sợ bị anh Vu đuổi ra ngoài, thế nên mới cứng miệng”.
Lời nói của mọi người đều lọt vào tai Vu Chính rõ mồn một.
“Sếp Lục mời cậu vào à?”, Vu Chính nhướn mày, thấy Trương Hàm gọi thẳng tên của sếp Lục, trong lòng hắn ta cảm thấy rất kinh ngạc: “Người được sếp Lục của chúng tôi tự mình tiếp đón cũng chỉ có vài ông chủ lớn trong Thanh Sơn thôi. Giống như Tổng giám đốc Ninh, bố của cô Ninh thì mới có thể vào thẳng, còn cậu…”
Vu Chính không nói thẳng thừng ra, thế nhưng không cần nói thì ai cũng biết ý của hắn ta rồi.
“Tôi thật sự chưa từng gặp người như cậu ở Thanh Sơn”.
Trương Hàm cảm thấy hơi đau trứng, trước kia mình hay gặp Lục Yên Vân ở nơi vắng người, ngoại trừ tâm phúc Lưu Tô thì cấp dưới của cô ấy đều không biết đến mình.
Vu Chính thấy Trương Hàm không nói gì nữa, những tưởng anh chột dạ, thế nhưng để cho chắc thì hắn ta cũng cử người đi hỏi sếp Lục thử.
Người ấy định đi ngay, ai ngờ vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần bước vào trong.
Mặc lễ phục đỏ rực rỡ, chiều cao đáng kiêu ngạo có thể nhìn xuống tất cả mọi người có mặt ở đây, mỗi một hành động của cô ấy đều toát ra sự thu hút không thể nói nên lời, nhất là sắc đỏ ở đôi môi càng khiến cho đám đông không dời tầm mắt đi được.
“Tổng… Sếp Lục!”
Người ấy chính là Lục Yên Vân.
Lục Yên Vân đi đến trước mặt Vu Chính, không nói gì mà chỉ im lặng nhìn hắn ta.
Trái tim Vu Chính chợt co rút, cảm giác không lành nảy sinh trong lòng!
Cho dù Lục Yên Vân rất xinh đẹp, thế nhưng Vu Chính lại không dám nổi chút tà tâm nào! Trước kia Vu Chính đi theo bố của Lục Yên Vân nhiều năm, cũng có thể được xem như nhân vật cốt cán trong Hội thương mại Thanh Sơn, nhưng bây giờ hắn ta cũng nảy sinh cảm giác hoảng hốt sợ hãi trong lòng, thầm đoán xem vì sao sếp Lục lại đến đây.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ quyến rũ ấy.
“Đây là Chủ tịch Lục trong truyền thuyết sao? Trước kia nghe người lớn nhà tôi bảo sếp Lục đẹp nhất Thanh Sơn này, hôm nay gặp cô ấy mới biết nói thế là khiêm tốn rồi”.
“Nhìn khí chất của cô ấy kìa, đúng là nữ trung hào kiệt, tôi nghe nói Lý Di Sơn luôn thèm khát cô ấy…”
“Chuyện thường tình mà thôi, nếu như có một người đẹp như thế lượn lờ trước mắt cậu thì cậu có động lòng hay không?”
Mọi người chỉ nhỏ giọng thì thầm, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người đứng đầu Hội thương mại Thanh Sơn, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi tò mò, theo lý mà nói, vào lúc này, chắc hẳn sếp Lục nên bàn chuyện với bố của bọn họ ở nơi khác mới phải.
Mặc dù cô ấy tầm ba mươi tuổi, nhưng với địa vị và lý lịch của bản thân, cô ấy không nên đến chỗ của bọn họ.
Vào lúc bọn họ thấy ngờ vực thì Lục Yên Vân lên tiếng.
“Các người đang làm gì thế?”
Lục Yên Vân nhíu mày, giọng nói hơi nặng nề.
Vu Chính lập tức đáp ngay: “Sếp Lục, người này ăn nói xằng bậy, ban nãy còn cãi nhau với cậu Lâm, thế nên tôi mới đến đây giải quyết”.
“Thế à?”, Lục Yên Vân vừa nói chuyện vừa ngoảnh đầu nhìn Trương Hàm.
Trương Hàm nhún vai: “Qua đây giải quyết chính là tiện thể đuổi tôi đi, anh Vu Chính không hề nhắc đến người làm sai trước như Lâm Tử Bác mà chỉ nhắm vào tôi mà thôi, bây giờ còn tranh thủ hắt nước bẩn vào người tôi, trợn mắt nói dối trước mặt nhiều người như thế, thủ đoạn ghê gớm thật”.
“Địa vị của cậu có thể sánh bằng cậu Lâm sao, hừ, đổi thành bất kỳ người nào khác thì kết quả cũng như nhau mà thôi!”, Vu Chính hừ lạnh.
Vào lúc này, Lâm Tử Bác cũng bước đến, dứt khoát chặn trước mặt Trương Hàm.
“Chị Lục, tôi thường nghe bố nhắc đến chị, hôm nay cũng xem như được gặp mặt người thật rồi”, hắn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Rõ ràng cái tên ấy chính là đồ vô dụng. Ban nãy còn nói chị Lục mời nó vào, nực cười thật, sao chị Lục có thể quen với hạng người như nó, làm chị mất giá, bởi thế, vì nghĩ như vậy mà ban nãy tôi mới ăn nói hơi gay gắt”.
Câu nói này rất chặt chẽ.
Cho dù bây giờ Trương Hàm thật sự là người quen của Lục Yên Vân, nhưng trước mặt mọi người, nếu như quan hệ của bọn họ không quá sâu đậm thì chắc hẳn Trương Hàm sẽ bị Lục Yên Vân vứt bỏ.
Còn chưa hết, Lâm Tử Bác nở nụ cười tự nhiên rồi nói với mọi người: “Các người nói đi, có phải bây giờ nên kêu các tên này cút ra ngoài hay không?”
Dưới sự dẫn dắt của hai kẻ nịnh nọt như Diệp Thiên Tường và Lâm Tử Bác, mọi người đồng thanh hô vang mấy lời như ‘cút’.
Ánh mắt Lâm Tử Bác lạnh lùng, cho dù Lục Yên Vân quen mày thì sao? Sẽ đắc tội với nhà họ Lâm vì mày à?
Chỉ có Trần Hạo Long ở bàn khác hơi nhíu mày khi nhìn thấy Lục Yên Vân xuất hiện, rồi sau đó anh ta cười lạnh lắc lắc đầu, trong lòng anh ta có dự cảm Lâm Tử Bác muốn đuổi Trương Hàm ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng.
Đương nhiên Lục Yên Vân không muốn đắc tội với nhà họ Lâm, nhưng bây giờ người đối đầu với Lâm Tử Bác lại là Trương Hàm.
Lục Yên Vân cũng chẳng cần phải cân nhắc nặng nhẹ.
Lục Yên Vân, cô chủ trên danh nghĩa của Hội thương mại Thanh Sơn, lướt qua Lâm Tử Bác, hơi khom lưng cúi đầu xin lỗi Trương Hàm trước sự kinh ngạc và ánh mắt bất ngờ của mọi nguời.
“Hôm nay là sơ sót của chị, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, xin lỗi cậu”.
Trương Hàm chẳng có ý trách cứ cô ấy, anh cười cười.
“Không liên quan đến chị, một vài kẻ lắm mồm lắm miệng tuyến yên không phát triển, đi gây chuyện khắp nơi mà thôi”.
Mặc dù nói như thế, Trương Hàm vẫn liếc nhìn Vu Chính: “Nhưng anh Vu hơi ‘thức thời’ quá mức, muốn thể hiện bản thân trước mặt một vài người nào đó, không biết có phải thân ở trại Tào lòng ở đất Thục hay không, sếp Lục phải xử lý ổn thỏa mới được”.
Vu Chính nghe thấy thế, hai chân hắn ta mềm nhũn, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Lục Yên Vân có thân phận như thế nào cơ chứ, không ngờ lại nhún nhường xin lỗi thanh niên này như thế, hắn ta biết, cho dù hôm nay Lâm Tử Bác bị kẻ khác sỉ nhục thì Lục Yên Vân cũng sẽ không xin lỗi Lâm Tử Bác.
Thân phận của cô ấy, địa vị của cô ấy đều không cho phép cô ấy làm như thế!
Cô ấy xin lỗi Trương Hàm, chẳng phải đã chứng minh rằng Trương Hàm đúng là người được cô ấy mời hay sao, hơn nữa thân phận của thanh niên này còn cao hơn cả Lâm Tử Bác!
Nghĩ đến đây, Vu Chính nở nụ cười chua chát giữa cơn kinh ngạc và đố kị.
“Sếp Lục, chị nghe tôi giải thích trước đã”.
“Không cần đâu, lát nữa đến phòng tài vụ của công ty lấy lương đi”, Lục Yên Vân nói một cách hờ hững.
Trái tim của Vu Chính rơi thẳng xuống hầm băng!