• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Vệ sĩ của Lục Yên Vân tôi

“Cũng đúng…”

Ở phía bên kia, Trần Hạo Long dẫn theo một nhóm người đến wc, cô gái mặc đồ đen vẫn còn đang đứng chờ trước cửa.

“Là cô ta đấy!”

Đổng San San chỉ tay vào cô gái ấy.

Cô gái ấy thấy Đổng San San dẫn theo nhiều người quay lại đây như thế cũng cảm thấy hơi buồn cười, thế nhưng cô ấy vẫn không bận tâm.

“Sao hả, tưởng rằng tìm vài người giúp đỡ thì tôi sẽ sợ sao? Ha ha ha, đúng là thanh niên chưa trải sự đời”.

“Hừ! Con ả chết tiệt, bạn trai của tôi là cậu Trần của ngành dược trong thành phố Thanh Sơn, bây giờ nếu như cô xin tha thì vẫn còn kịp đấy”.

Đổng San San đắc ý khoác cánh tay Trần Hạo Long.

Người con gái ấy nghe thấy cái tên này lại hơi ngẩn người.

Trần Hạo Long cứ nghĩ rằng thân phận của mình làm cô ta cảm thấy sợ hãi, trong lòng thấy yên tâm hơn nhiều, chắc hẳn không phải là người có địa vị cao cho mấy.

“Cô bắt nạt bạn gái của tôi, nếu như hôm nay cô không quỳ xuống xin lỗi thì đừng hòng rời khỏi quán karaoke này!”

Trần Hạo Long bước lên trước một bước, anh ta mỉm cười đượm vẻ khinh thường.

“Wow, anh Long ngầu quá!”

“Đổng San San may mắn thật nhỉ, có thể quen với Trần Hạo Long, nếu như tớ cũng có một người bạn trai tốt như vậy thì hay biết mấy”.

“Không phải trường mình vẫn còn Lâm Tử Bác sao? Theo đuổi đi…”

Mấy cô bạn thân của Đổng San San nhìn thấy bộ dạng oai phong của Trần Hạo Long mà không khỏi hâm mộ.

Khương Phàm Thư nhíu mày lại, mặc dù cô gái ấy thất thần trong chốc lát, thế nhưng nhìn vẻ mặt và giọng điệu của cô ấy, dường như cô ấy chẳng hề sợ hãi Trần Hạo Long gì cả.

Trần Hạo Long nghe đám con gái tâng bốc mình mà lâng lâng vui sướng.

“Cô có nghe thấy ông đây nói cái mẹ gì không, còn không quỳ xuống nữa thì ông đây sẽ cho người đến dạy dỗ cô một trận!”

Trần Hạo Long thấy không ngờ Khương Phàm Thư và Vu Tiểu Ngư cũng đi theo, anh ta không khỏi cao giọng hơn.

Nếu như có thể khiến cho hai cô gái này nảy sinh lòng hâm mộ, cho dù phải trả giá một chút, quá lắm thì gọi mấy người trong hội thương mại đến đây ra oai thôi.

Trần Hạo Long vừa mới nói dứt lời, cửa wc đã mở ra.

“Ai đòi dạy dỗ tôi đấy…”

Một cô gái mỉm cười đi ra ngoài.

Đây là một cô gái hết sức xinh đẹp, đi trên đôi giày cao gót, đôi chân thon thả, vòng eo mảnh mai như có thể ôm vừa bằng một cánh tay, dung mạo của cô ấy không hề giống với những hotgirl nổi tiếng trên mạng hiện nay chút nào.

Đôi môi của cô ấy hơi dày, màu son đỏ lạ như máu, khiến cho người khác không khỏi nhìn vào đôi môi của cô ấy mãi, giống hệt như thuốc độc vậy.

Trần Hạo Long nhìn thấy cô gái ấy, anh ta thất thần trong giây lát.

Lúc nhìn thấy cô ấy, đến Khương Phàm Thư cũng không khỏi bị hút hồn.

Cô ấy chậm rãi bước đến trước bồn rửa tay trước mặt mọi người, rửa sạch đôi tay mình một cách tao nhã.

“Ồ, sao cậu lại không nói gì…”, cô gái xinh đẹp ấy đi đến trước mặt Trần Hạo Long: “Ban nãy nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, chắc là cậu chứ gì?”

Trần Hạo Long hơi chột dạ, cảm thấy người con gái này không đơn giản, anh ta cố tình ép mình phải bình tĩnh lại.

“Vệ sĩ của cô không cho bạn gái của tôi vào wc, còn đánh cô ấy nữa…”

“Tôi không quan tâm đến những thứ khác, khi nãy cậu nói muốn giành lại thể diện à?”, người con gái xinh đẹp ấy ngắt lời Trần Hạo Long.

“Phải đấy, sao hả, ả đàn bà xấu xa, mông của cô bự đến thế hả, một mình mình mà chiếm hết cả nhà vệ sinh!”, Đổng San San gắt gỏng.

Trái tim Trần Hạo Long không khỏi đập vài nhịp, nhưng anh ta vẫn nói: “Tôi cảm thấy cô nên xin lỗi”.

“Thế cô bạn gái của cậu ăn nói xúc phạm người khác, có phải cũng nên xin lỗi không?”

“Đó là chuyện của tôi”, Trần Hạo Long không hổ danh là người đã từng trải đời, đấy cũng là thứ khiến cho anh ta tự tin khi nói chuyện với cô gái ấy.

Người con gái xinh đẹp thất vọng lắc lắc đầu, hình như rất không vừa lòng với câu trả lời của Trần Hạo Long.

“Nếu như cậu không chịu thì để tôi xử lý giùm anh”.

“Bốp!”

Đột nhiên cô gái ấy ra tay giáng cái tát vào gương mặt mềm mịn của Đổng San San.

Đổng San San ngẩn người, những người khác cũng sững sờ.

Đổng San San sờ mặt mình, dường như đã quên cả việc khóc lóc, cô ta chỉ ngẩn người nhìn cô gái vừa mới tát mình.

Trần Hạo Long thấy bạn gái mình bị đánh, anh ta sầm mặt xuống, chuẩn bị lấy tên tuổi của bố mình ra uy hiếp: “Tôi là con trai của Trần Hồng Quốc, bây giờ cô đánh bạn gái của tôi, cũng có nghĩa là đánh con dâu của ông ấy, cô làm như thế, đã chuẩn bị gánh chịu hậu quả hay chưa?”

“Hả?”, người con gái ấy tỏ vẻ kinh ngạc.

Trần Hạo Long cứ ngỡ nghe thấy tên tuổi của bố mình nên cô ấy mới sợ hãi, anh ta mừng thầm, giọng nói không khỏi cao hơn đôi chút.

“Mau kêu vệ sĩ của cô quỳ xuống xin lỗi tôi, còn cô, tôi có thể không truy cứu”.

Nào ngờ cô ấy lại bật cười, cười một cách điên cuồng, thế nhưng mọi người không thể không thừa nhận cô gái này khá là quyến rũ.

“Lưu Tô”.

Nữ vệ sĩ đi đến trước mặt cô ta.

“Có!”

“Đánh gãy chân con trai của Trần Hồng Quốc cho tôi”.

“Vâng!”

Chỉ vài câu ngắn ngủi thôi mà đã quyết định vận mệnh sắp tới của Trần Hạo Long.

Trần Hạo Long giật mình, vốn dĩ còn định khách sáo thêm vài câu nữa, nào ngờ nữ vệ sĩ tên Lưu Tô ấy lại không không anh ta cơ hội.

“Đàn ông đàn ang mà sao rề rà thế?”

Cô ấy dí nắm đấm trước mũi Trần Hạo Long, chân phải vừa mới nhẹ nhàng nhấc lên, Trần Hạo Long đã quỳ phịch xuống.

“Á…”

Tiếng gào thét xé lòng vang vọng, hóa ra giày cao gót của nữ vệ sĩ đã đạp mạnh vào mắt cá chân của Trần Hạo Long.

Đám nữ sinh nhìn thấy cảnh tượng thê thảm ấy đều hét lớn, Đổng San San sợ đến nỗi đứng còn không vững.

Khương Phàm Thư sợ xảy ra chuyện lớn, cô vội vàng chạy về phòng bao.

Lưu Tô khẽ quay đầu sang: “Một người chạy đi rồi”.

Cô gái xinh đẹp lắc lắc đầu: “Không sao”.

Cô ấy lấy điện thoại đưa đến trước mặt Trần Hạo Long.

“Này, gọi điện cho ông bố ghê gớm của cậu đi…”

Trần Hạo Long đau đến mức mồ hôi túa ra như mưa, nhưng bây giờ gọi điện cầu cứu bố mình là cơ hội duy nhất.

“Bố… Cứu con với…”, giọng nói của Trần Hạo Long đượm vẻ tủi thân, anh ta còn chưa nói dứt lời, điện thoại đã bị giựt lại.

“Trần Hồng Quốc?”, người con gái xinh đẹp ấy cất tiếng hỏi.

“Cô là ai? Làm gì con trai tôi rồi?”, giọng nói uy nghiêm của Trần Hồng Quốc vang lên ở đầu dây bên kia.

“Ồ ồ ồ, bố con các người y như nhau, cũng không buồn quan tâm xem phạm phải sai lầm gì mà cảnh cáo người khác à?”

Trần Hồng Quốc hít sâu một hơi, ông ta dịu giọng: “Xin hỏi cô là ai? Con trai tôi phạm phải sai lầm gì?”

“Ồ, là thế này, cậu ta kêu vệ sĩ của tôi quỳ xuống, ông nói xem, có phải con trai ông đã làm sai hay không?”

“Chỉ là vệ sĩ mà thôi, việc bé mà cô lại xé ra cho to”, Trần Hồng Quân đanh giọng mà đáp.

Nếu không phải vì bây giờ chẳng biết con trai mình đang ở đâu thì ông ta đã xông đến đó ngay rồi, dám bắt nạt con trai mình vì một con vệ sĩ à? Coi Trần Hồng Quốc này là gì kia chứ?

“Nếu như… là vệ sĩ của Lục Yên Vân tôi thì sao?”

Suýt nữa Trần Hồng Quốc đã cầm không chắc điện thoại, không ngờ cô gái ở đầu dây bên kia lại là Lục Yên Vân!

Lục Yên Vân là chủ tịch của hội thương mại Thanh Sơn!

Ông ta từng may mắn gặp mặt mấy lần, ấn tượng duy nhất của ông ta về người này chính là cô ấy quá nguy hiểm.

Mà nữ vệ sĩ của cô ấy được xưng là người vô địch trong thành phố Thanh Sơn.

Cũng nổi tiếng lẫy lừng trong giới giang hồ Thanh Sơn.
Chương 42: Cậu biết chị là ai không

Con trai ông ta đi trêu vào người phụ nữ này làm chi vậy.

Trần Hồng Quốc im lặng một lúc lâu, giọng điệu từ đe dọa trở thành vô cùng khách sáo: “Cô Lục, tôi không biết là cô, mong cô tha lỗi, nếu con trai tôi có làm sai chuyện gì thì xin cô đừng để trong lòng…”

“Tôi đã đánh gãy chân cậu ta rồi!”

Nghe thấy lời này, người Trần Hồng Quốc lung lay như sắp ngã.

“À, không nói chuyện nữa, có người đến rồi”.

Lục Yên Vân cúp máy, nhìn thấy Khương Phàm Thư dẫn một chàng trai đi tới.

Trần Hạo Long thấy bố mình gọi điện thoại cũng không có tác dụng thì hoàn toàn tuyệt vọng.

Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Hồng Quốc ném mạnh cái ly lên tường, Lục Yên Vân, khinh người quá đáng!

Sau đó, ông ta rời khỏi phòng làm việc, bắt đầu chạy vạy quan hệ khắp nơi.

Trương Hàm rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vốn dĩ đang ở trong phòng bao chọn bài Hai con chuột hát chơi, thấy Khương Phàm Thư vội vã đi vào, hỏi thử mới biết Trần Hạo Long hùng dũng hiên ngang đi trả thù, cuối cùng lại thất bại ê chề, bị dạy dỗ ngược lại một trận.

Sao những người này cứ không chịu nghe lời người tốt khuyên nhủ thế nhỉ.

Trương Hàm đã sớm cảm thấy không đúng, nhưng không ai tin anh, bây giờ xảy ra chuyện rồi thấy chưa.

Khương Phàm Thư nhờ anh giúp đỡ, anh cũng không có cách từ chối.

“Tớ sẽ cố hết sức”.

Trương Hàm đi đến, lập tức nhìn thấy Trần Hạo Long vô cùng thê thảm nằm dưới đất.

Trương Hàm cũng hơi ngạc nhiên: “Tàn nhẫn thế này… Không biết Trần Hổ đến có thể giải quyết được không nữa… Hay là phải nói thân phận của mình ra?”

Người phụ nữ quyến rũ quan sát Trương Hàm, hơi nheo mắt lại.

“Chị gái này, có chuyện gì xảy ra thế?”, Trương Hàm nở một nụ cười vô hại.

“Người bạn này của cậu bắt nạt tôi, còn muốn tôi quỳ xuống nữa!”, Lục Vân Yên che miệng cười đáp.

“Đó là cậu ta không đúng, tôi thay bọn họ xin lỗi chị”, Trương Hàm không chắc mình sẽ xử lý được người phụ nữ này.

“Chỉ thế thôi không được, phải bồi thường cho tôi”, Lục Yên Vân lắc đầu.

“Được, chị muốn gì, chúng tôi sẽ cố hết sức nghĩ cách…”

Lục Yên Vân còn chưa nói gì, Đổng San San đã chửi ầm lên: “Họ Trương kia, cậu còn ngại không đủ loạn ư? Không bồi thường được thì phải làm sao, chẳng lẽ liên lụy chúng tôi chịu tội cùng cậu luôn à?”

“Đúng thế, lỡ như người phụ nữ này muốn chúng ta quỳ xuống hết thì sao?”

“Cút về đi! Không biết nói chuyện thì đừng nói!”

Mọi người thấy Trương Hàm chưa nói được hai câu đã đồng ý bồi thường cho người phụ nữ thì đều tức giận không thôi.

Rõ ràng trong bọn họ có người không làm sai chuyện gì, chỉ ra ngoài xem kịch hay thôi, bây giờ Trương Hàm lại nói một câu trói buộc bọn họ lại với nhau.

Trương Hàm thầm mắng một câu đồ đàn bà thiển cận, ngoài mặt thì vẫn khách sáo nhìn Lục Yên Vân.

“Được, chú em, chỉ với những lời này của cậu, chị tán thưởng cậu!”

Lục Yên Vân đảo mắt nhìn mọi người: “Còn chuyện bồi thường… Cậu đi với chị”.

Khương Phàm Thư lo lắng kéo tay anh.

“Yên tâm!”

Trương Hàm an ủi một chút, trong lòng cũng không hề thấy lo lắng, nếu thật sự không được thì mình cứ nói thân phận ra thôi.

Tuy không biết người phụ nữ này có ý đồ gì, nhưng dù cô ấy có thủ đoạn đến mấy, chắc hẳn cũng sẽ không vì chuyện này mà có hiềm khích với mình.

Thấy Trương Hàm cứ thế đi theo Lục Yên Vân, tất cả mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Như thế là… giải quyết rồi à?”

“Còn là do tên nghèo Trương Hàm kia giải quyết nữa?”

Mọi người đều thấy khó tin, thầm nghĩ chẳng lẽ Trương Hàm là nhân vật lớn gì ư?

Nếu không, Trần Hạo Long lấy bố mình ra cũng không thể khiến người phụ nữ này dừng tay, vì sao Trương Hàm ra mặt thì lại được?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều thầm suy đoán thân phận của Trương Hàm.

Đương nhiên Trương Hàm không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, còn đang đi theo người phụ nữ quyến rũ này.

“Chú em họ gì?”

“Trương”.

“Ồ… Quả nhiên”, người phụ nữ cười nói: “Chị tên Lục Yên Vân”.

Trương Hàm không hiểu gì, dọc đường rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước một phòng bao xa hoa.

“Phòng bao chữ Thiên số một, là phòng bao đắt nhất của Thiên Hào, có lẽ cậu chưa từng đến đây đúng không”, Lục Yên Vân đẩy cửa ra, để Trương Hàm đi vào trước.

Phòng bao chữ Thiên số một này cũng không trang trí giống phòng karaoke, ngược lại thì giống một căn nhà hơn, vật dụng bên trong đều có màu sắc ấm áp như trong nhà, cũng coi như có phong cách riêng.

“Chị Lục, nói đi, muốn tôi bồi thường thế nào…”, Trương Hàm đến đây là để giải quyết vấn đề, cho nên cũng không quanh co lòng vòng.

“Cái này à…”, Lục Yên Vân ngồi xuống, dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng: “Tạm thời không vội”.

Nói xong, Lục Yên Vân đến gần, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm anh không chớp lấy một cái.

Trương Hàm sửng sốt, chẳng lẽ… cô ấy thèm muốn thân thể của mình?

Trông người phụ nữ này rất quyến rũ, là một người đẹp không thua gì Khương Phàm Thư, có lẽ không đến mức đói khát thế đâu nhỉ?

Trương Hàm khó khăn tránh thoát, rót cho mình một ly nước.

Lục Yên Vân nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt quyến rũ.

“Cậu là… Thái tử đứng sau tập đoàn Tinh Thần đúng không?”

Tay Trương Hàm hơi khựng lại, hình như thân phận của mình vẫn chưa công khai mà, sao chị ta lại biết được.

“Ôi, còn ngại thừa nhận nữa à, cũng phải, ai có thể tưởng tượng được Thái tử tiếng tăm lừng lẫy trước kia lại là một thằng nhóc nghèo chứ?”, Lục Yên Vân nói một câu khiến người ta giật mình.

Trương Hàm ngu người, cái này mà cô ấy cũng biết ư?

Một lúc lâu sau đó anh mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Hình như hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đúng không, sao chị lại biết được?”

“Ngốc, đương nhiên là vì có điều tra về cậu, cậu từng bị rất nhiều người nhìn thấy trong đêm hội thương mại, cậu quên rồi sao?”

“Dù có thể cũng không thể chứng minh tôi là người đứng sau được đúng không”, Trương Hàm hơi khó hiểu.

“Đương nhiên, thật ra không chỉ một mình chị từng điều tra cậu, cơ bản tất cả các gia tộc có mặt lúc đó đều từng điều tra thông tin của cậu, nhưng bọn họ đều chỉ có được một kết quả, cậu không phải Thái tử, mà chỉ là một thằng nhóc nghèo của đại học Thanh Sơn thôi”.

“Vậy…”

“Nhưng chị thì khác”, Lục Yên Vân chỉ vào mặt mình: “Cậu biết chị là ai không?”

“Không biết”.

Lục Yên Vân hơi tức giận vì câu trả lời này, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy cằm Trương Hàm, hơi đến gần.

Mấy sợi tóc mảnh nhẹ nhàng cọ lên mũi Trương Hàm, anh cứ thế ngại ngùng đỏ mặt.

Con mẹ nó, thật là quá mất mặt! Trương Hàm thầm mắng mình một câu.

“Lục Yên Vân của Hội thương mại Thanh Sơn, trước kia... Trần Hổ là cấp dưới của chị!”

Trương Hàm sửng sốt, hoàn toàn không ngờ người phụ nữ quyến rũ này là người đứng đầu Hội thương mại Thanh Sơn.

“Quán bar này là chị và Ninh Viễn Khánh hợp tác mở!”

Trương Hàm rụt đầu về sau: “Chị đã biết thân phận của tôi mà còn cư xử với tôi như thế à?”

“Vậy cậu nỡ đánh chị sao?”

Trương Hàm không thể nói gì, anh thật sự không ra tay được.

Thấy Trương Hàm xấu hổ, Lục Yên Vân mới rụt tay về, nhìn thấy Thái tử nổi tiếng khắp Thanh Sơn bị mình đùa giỡn thành thế này đúng là quá buồn cười.

Trương Hàm vuốt lại quần áo bị Lục Yên Vân làm hơi nhăn: “Có lẽ người khi nãy đã làm sai chuyện gì đó, mong chị khoan dung một chút, tôi cảm ơn chị”.
Chương 43: Có lẽ nửa năm đến chỉ có thể ngồi xe lăn

“Cậu Trương đã lên tiếng rồi, sao chị dám cãi lời được, nếu không chẳng phải Ninh Viễn Khánh sẽ liều mạng với tôi sao?”

“Ha ha, chị cứ đùa, chị Lục đây mới đúng là doanh nhân thành đạt”.

Trương Hàm liên tục uống cạn ba ly rượu, lại trò chuyện thêm một lát, sau đó mới mang tâm trạng còn sợ hãi rời khỏi phòng bao.

Đẳng cấp của người phụ nữ này cao hơn Trương Hàm nhiều lắm.

Bây giờ Hội thương mại Thanh Sơn ở trong vùng không hề thua kém gì tập đoàn Tinh Thần, nếu người phụ nữ này quyết tâm muốn làm khó anh thì thật sự sẽ rất khó xử lý.

Vệ sĩ tên Lưu Tô đóng cửa phòng bao lại.

“Lưu Tô, cô thấy chàng trai này thế nào?”, Lục Yên Vân lắc lư ly rượu vang đỏ, hỏi.

“Chỉ là một người bình thường đột nhiên giàu lên mà thôi, cũng không có gì đặc biệt hết”.

“Nhưng cậu ta giàu lên trong một đêm mà bây giờ còn khiêm tốn như thế, chỉ điều này thôi đã rất đáng quý rồi… Gần đây bên Lý Di Sơn có động tĩnh gì không?”

Lý Di Sơn cũng ở trong Hội thương mại Thanh Sơn, trước kia từng là người tài đắc lực của Lục Trường Sinh – bố của Lục Yên Vân.

Sau khi Lục Trường Sinh chết, tuy Lục Yên Vân nhanh chóng tiếp nhận trọng trách của bố, nhưng có lòng mà không có sức, Lý Di Sơn là người cũ có thâm niên, trong hội thương mại có rất nhiều người ủng hộ.

Bây giờ trông địa vị của Lục Yên Vân rất ổn, nhưng thật ra chẳng khác nào đi trên miếng băng mỏng cả.

“Không có, người của bọn họ rất yên phận…”

“Càng yên phận tôi càng lo lắng, cô nói xem, nếu tập đoàn Tinh Thần hoàn toàn ủng hộ tôi thì tôi có mấy phần thắng?”

“Nếu với quan hệ và tài nguyên của tập đoàn Tinh Thần, theo tôi thấy có 80% phần thắng”.

“Cho nên Trương Hàm chính là điểm quan trọng, muốn Ninh Viễn Khách giúp tôi bằng tất cả mọi giá, bây giờ chỉ mỗi cậu ta có thể làm được thôi…”

Trương Hàm vẫn không biết Lục Yên Vân đang có ý đồ với mình, về lại phòng bao, phát hiện chẳng còn ai cả.

Gọi điện thoại cho Trần Gia Vũ mới biết mọi người cùng đến bệnh viện rồi.

Trần Hạo Long bị đánh gãy chân, tức giận mắng Đổng San San một trận.

“Đồ gây họa, nếu không vì cô thì tôi sẽ thành ra như này sao? Đều là lỗi của cô, đều tại cô!”

Nỗi nhục nhã Trần Hạo Long phải chịu hôm nay còn nhiều hơn cả đời này cộng lại nữa.

Mấy cô gái nhìn Trần Hạo Long đang nổi điên, thiện cảm trong lòng gần như mất hết.

Đợi khi Trương Hàm chạy đến bệnh viện, rất nhiều người đều đã về rồi.

Khương Phàm Thư lo lắng quan sát trái phải, lại kiểm tra một lượt, sau đó mới hỏi: “Không sao chứ?”

Trương Hàm cười lắc đầu: “Tớ chân thành nói xin lỗi với chị gái họ Lục kia, người ta nói thái độ tớ thành khẩn, cho nên không truy cứu nữa”.

Trần Gia Vũ vỗ lên bả vai anh: “Được đấy bạn tôi, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nguyên vẹn trở về!”

“Cút đi cho ông!”, Trương Hàm cười mắng một tiếng: “Đúng rồi, tình huống của Trần Hạo Long thế nào”.

“Có lẽ nửa năm đến chỉ có thể ngồi xe lăn”.

Vừa dứt lời, trong phòng bệnh lại vang lên tiếng gào thét: “Cút! Cút hết cho tôi!”

“Xoảng!”

Tiếng một ly nước rơi xuống, còn có tiếng tủ ngã xuống đất.

Mấy y tá vội vàng chạy đến.

Không lâu sau đó, Đổng San San che mặt đi ra, trên mặt vẫn còn dấu đỏ sau khi bị đánh.

“Trần Hạo Long này quá tồi tệ”.

Trần Gia Vũ nói một câu.

“Haiz, chúng ta về đi…”

Trương Hàm thở dài một hơi, thật ra Đổng San San đều là tự chuốc vạ vào thân, sinh nhật đang vui vẻ lại làm ầm ĩ thành thế này.

Trần Gia Vũ và Khương Phàm Thư đều không hỏi Trương Hàm giải quyết chuyện này thế nào.

Mọi người đều rất ăn ý với nhau.

Cuộc sống bình thường trở lại, Trương Hàm cứ tưởng chuyện này cứ thế kết thúc, không ngờ đây lại là khởi đầu thay đổi số phận của thành phố Thanh Sơn.

Hôm nay, Khương Phàm Thư phải đi chụp poster trong cuộc thi ca hát sinh viên đại học toàn quốc, Trương Hàm kêu một vệ sĩ còn lại âm thầm bảo vệ Khương Phàm Thư.

Ninh Viễn Khánh cũng điều tra được một khoảng thời gian rồi, không ngờ đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về bố con Lương Đông cả.

Anh không nghi ngờ phía Ninh Viễn Khánh xảy ra vấn đề, chỉ là Lương Đông trốn quá kỹ thôi.

“Reng reng reng…”

Khi Trương Hàm đang đi dạo, điện thoại anh reo lên.

Anh lấy ra xem thử, không ngờ là mẹ đã lâu không liên lạc.

“Mẹ, sao lại gọi điện thoại cho con thế?”

“Mẹ quan tâm cuộc sống của con chứ sao, bây giờ có tiền tiêu rồi, cuộc sống thế nào?”

“Thì vẫn thế thôi ạ, cũng không thay đổi gì, được cái ăn mặc tốt hơn một chút”.

“Vậy có bạn gái chưa?”

Trương Hàm cười khổ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Khương Phàm Thư: “Đang cố gắng!”

“Cố gắng thôi không được, nếu không cua được thì chúng ta dùng tiền đập, chúng ta không có gì khác, chỉ có nhiều tiền thôi”.

Xem đi, câu này có giống tiếng người không chứ, Trương Hàm đổ mồ hôi.

“Con trai à, con phải biết cách làm đẹp cho mình, mua xe mua nhà ở Thanh Sơn cho mẹ, đến lúc đó chắc chắn bạn gái sẽ tìm đến tận nơi”.

“Con tin mẹ cái khỉ ấy…”, Trương Hàm không chút tự tin phản bác.

“Thằng nhóc chết tiệt, quyết định như vậy đi, con cứ đi xem nhà rồi mua, sau này mẹ với bố con về nước cũng có một chỗ dừng chân ở Thanh Sơn. Không đủ tiền con cứ nói với mẹ, hoặc là tìm Ninh Viễn Khánh cũng được, chuyện này phải đi làm ngay cho mẹ đó!”

Nghe giọng điệu không được cãi lại của mẹ, Trương Hàm hơi đau đầu.

Cúp máy, hôm nay vốn rảnh rỗi, không bằng đi xem nhà trước?

Nhưng anh không hiểu biết về chuyện này lắm, Trương Hàm ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Vu Tiểu Ngư.

“Có chuyện nhờ cậu giúp, tôi nhớ trước kia cậu từng nói có một người anh làm bất động sản đúng không?”

Vu Tiểu Ngư thấy Trương Hàm gọi điện thoại đến tuy trong lòng khó chịu, nhưng nói chuyện cũng không khó nghe lắm.

“Đúng là có một anh họ làm ở bất động sản Đại Thành”.

“Có thể cho tôi cách liên lạc của anh ta không, tôi muốn đi xem nhà, nhờ anh ta tham khảo một chút”, Trương Hàm nói.

“Cậu muốn mua nhà?”

“Đúng thế”.

Trương Hàm cũng không có gì phải giấu diếm, nói thẳng.

Vu Tiểu Ngư ngạc nhiên, cô ta biết bây giờ Trương Hàm có chút tiền, nhưng giá nhà ở thành phố Thanh Sơn bây giờ đã sớm vượt mốc ba mươi nghìn một mét vuông, một căn nhà nhỏ ít nhất cũng hơn một triệu.

Trương Hàm có nhiều tiền như thế sao?

“Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Đang đợi xe ở cổng sau trường học, sao thế?”

“Đợi đó!”

Vu Tiểu Ngư cúp máy, nhanh chóng ra ngoài.

“Không phải cậu chỉ trúng số mấy trăm nghìn thôi ư, lấy đâu ra tiền mua nhà thế?”. Vu Tiểu Ngư đi đến trước mặt Trương Hàm hỏi.

“Cái này cậu không cần phải biết”.

Vu Tiểu Ngư tỏ vẻ không vui: “Cậu có biết giá nhà của thành phố Thanh Sơn bây giờ cao lắm không, chút tiền đó của cậu tôi nghĩ không đủ đâu”.

“Cậu không cần phải lo, chỉ việc liên lạc với anh họ thôi”, Trương Hàm tự tin nói.

Vu Tiểu Ngư bĩu môi, nhưng vẫn gọi điện thoại cho anh họ.

Hai người đi xe tới nơi bán căn hộ của bất động sản Đại Thành.

Vu Tiểu Ngư gọi điện thoại cho anh họ của cô ta.

Đợi một lát mới trở về nói: “Bây giờ anh tôi còn đang xem nhà với khách khác, chúng ta phải đợi một lát”.

Trương Hàm gật đầu, cũng không để ý.

Từ khi Trương Hàm bước vào nơi bán căn hộ, hoàn toàn không có ai thèm quan tâm anh, anh và Vu Tiểu Ngư trông chỉ là hai sinh viên, cũng không giống như người có gia cảnh giàu có, đương nhiên không ai muốn lãng phí thời gian với bọn họ rồi.

Vả lại hôm nay Trương Hàm ra ngoài còn mặc áo jacket kiểu cũ, mang hơi thở quê mùa, nhân viên nơi bán căn hộ không đuổi anh ra ngoài đã là khách sáo lắm rồi.

Đúng vào lúc này, Mã Phi Dương dẫn bạn gái của hắn đi vào.
Chương 44: Dương Minh

Bạn gái của Mã Phi Dương cũng cùng một lớp với Trương Hàm, còn cùng ký túc xá với Trần Linh, Trương Hàm có chút ấn tượng với cô ta, hình như tên là Tôn Diễm.

Trông cô gái này cũng tạm được, nhưng vẫn kém Vu Tiểu Ngư hơi xa.

Mã Phi Dương và Tôn Diễm vừa bước vào, quản lý tiêu thụ đã nhiệt tình tiến lên.

“Cậu Mã, cậu đến rồi…”

Rất rõ ràng là Mã Phi Dương có hẹn trước, quản lý này cũng có tìm hiểu gia cảnh của Mã Phi Dương, biết người này là một khách hàng lớn.

“Ừm, có căn hộ kiểu mới nào không, giới thiệu cho bạn gái tôi xem xem”.

Quản lý tiêu thụ đảo mắt qua, hắn ta là một người rất biết xử sự, tài ăn nói đưa đẩy phải thuộc hạng nhất.

Mã Phi Dương vừa nói thế đã lập tức hiểu ra mình phải cho hắn nở mày nở mặt.

Quản lý ân cần lấy mô hình căn hộ ra.

“Cậu xem căn hộ này đi, nhìn thôi đã thấy đảm bảo bố cục rộng rãi, mỗi một không gian đều được sử dụng thích hợp…”

Mã Phi Dương rất hài lòng với thái độ của quản lý, cũng cảm thấy rất có thể diện trước Tôn Diễm, ngực không khỏi ưỡn lên thêm một chút.

Bên phía Mã Phi Dương trò chuyện sôi nổi, Trương Hàm lại không ai để ý, đãi ngộ chênh lệch quá rõ ràng.

Qua nửa tiếng sau.

Anh họ của Vu Tiểu Ngư mới chậm rãi đi vào nơi bán căn hộ.

“Anh họ, em giới thiệu với anh một chút, đây là bạn đại học của em, Trương Hàm”.

“Trương Hàm, đây là anh họ tôi, tên Dương Minh, cậu gọi anh Minh là được”.

Trương Hàm gật đầu, bắt tay với Dương Minh.

“Chào anh Minh, tôi muốn mua một căn hộ ba phòng ngủ bình thường, tốt nhất là tọa nam hướng bắc, anh xem có thể giới thiệu cho tôi không”.

Dương Minh quan sát Trương Hàm một chút, trông tên nghèo rớt mồng tơi này không giống có thể mua nổi nhà ở một chút nào.

Nhưng dù sao cũng là em gái mình dẫn đến, Dương Minh cũng không tiện trực tiếp trở mặt.

“Người anh em, chúng ta đừng đùa nữa được không, cậu có biết nhà ba phòng bao nhiêu tiền không? Chỉ tính theo giá nhà trung bình ở thành phố Thanh Sơn, không có bốn triệu thì cậu đừng mong mua nổi”.

“Không thành vấn đề, anh cứ việc cầm ra cho tôi xem thử đi”.

Giọng điệu của Dương Minh hơi trầm xuống, rõ ràng hơi không vui.

“Được thôi, xem thử đã…”

Lúc ba người đi ra ngoài xem nhà mẫu, đám người Mã Phi Dương cũng trùng hợp đi ra, nhìn thấy Trương Hàm.

“Xem kìa, đó chẳng phải Trương Hàm hay sao?”, Mã Phi Dương vỗ bả vai bạn gái mình nói.

Tôn Diễm nhìn sang: “Đúng thế, còn có Vu Tiểu Ngư nữa, hai người bọn họ đến đây làm gì, mua nhà à?”

Mã Phi Dương bật cười: “Bà xã à, em thật biết nói đùa, đồ bẩn thỉu Trương Hàm kia có thể mua nổi nhà ư? Có lẽ tiền trúng xổ số chẳng còn lại bao nhiêu cả, trả tiền gói đầu cũng không nổi ấy chứ”.

Quản lý tiêu thụ tò mò hỏi: “Cậu Mã, bọn họ là bạn của cậu à?”

Mã Phi Dương gật đầu.

“Một tên nghèo kiết xác nổi tiếng ở trường chúng tôi, trước đây đều phải lấy nước rửa chân cho tôi để tôi thưởng tiền ăn cơm đấy”.

“Cũng đúng, tôi thấy cậu ta không giống người có thể mua nhà nổi”.

Người như thế còn cần phải đi xem nhà ư?

Cho nên quản lý bán nhà vội vàng la lên: “Dương Minh, cậu đi đâu đấy?”

“Quản lý, tôi dẫn vị khách này đi xem nhà”.

Dương Minh hơi chột dạ nói.

“Khách?”, quản lý sa sầm mặt, nói chuyện với giọng điệu dạy dỗ cấp dưới: “Người cậu nói là tên mặc toàn đồ vỉa hè này á?”

“Sao cậu có mắt mà như không vậy, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi, đừng lãng phí thời gian lên người một vị khách không có tiềm năng, cậu thực hành kiểu gì đây?”

“Cậu nhìn tên này đi, đừng nói là mua nhà, cho dù chỉ mua một cái nhà vệ sinh thôi, cậu thấy cậu ta mua nổi không?”

Mã Phi Dương vội vàng nói: “Bây giờ e rằng mua một mét vuông cũng đủ khiến bố mẹ cậu ta táng gia bại sản rồi”.

Tôn Diễm khinh bỉ nhìn thoáng qua Trương Hàm: “Đúng là xui xẻo, đi mua nhà với ông xã cũng gặp phải tên nghèo này”.

Quản lý tiêu thụ nói: “Bây giờ tôi giao cho cậu một chuyện quan trọng hơn, cậu Mã này mới là khách hàng chất lượng của Đại Thanh chúng ta, bây giờ cậu lập tức dẫn cậu ấy đi xem một căn hộ mới xây đi”.

Dương Minh bị dạy dỗ một trận trước mặt mọi người cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, nhanh!”

“Ông chủ, bọn họ đến trước, vả lại khi nãy tôi đã đồng ý rồi, làm người không thể nói chuyện không giữ lời được”.

Dương Minh nhỏ giọng nói.

Dù sao Vu Tiểu Ngư cũng là thân thích của anh ta, lúc trước anh ta vẫn luôn khoác lác rằng mình sống tốt bao nhiêu, bây giờ ngay cả việc dẫn bạn em họ đi xem nhà cũng không làm được, trong lòng khó tránh khỏi mâu thuẫn.

“Sao hả? Lời tôi nói cậu cũng không chịu nghe, có phải cậu muốn tạo phản không hả, mẹ kiếp, cậu nhìn cậu đi, đến đây đã bao lâu rồi có bán được căn nào chưa? Còn dám cãi, cậu có cần tiền lương tháng này nữa không?”

“Anh dựa vào cái gì mà trừ tiền lương của tôi?”, Dương Minh cũng nổi giận, trực tiếp cãi lại một câu.

“Mẹ nó, còn dám cãi, cậu không cần làm nữa, cút đi, viết đơn xin từ chức ngay bây giờ!”

“Đuổi việc? Vậy anh nói tôi nghe xem tôi làm sai chuyện gì”.

Quản lý tiêu thụ nghe thì hay, chứ thật ra chỉ là một người có lý lịch tốt hơn anh ta một chút mà thôi, Dương Minh đã sớm chướng mắt với hắn ta rồi, lần này dù sao hắn ta cũng định đuổi việc mình, anh ta dứt khoát trở mặt luôn.

“Ha hả, xem ra những lời tôi nói với cậu trước kia đều trở thành gió thoảng qua tai”.

“Cho cậu biết, muốn làm nhân viên tiêu thụ tốt, cậu không biết nhìn người, không biết chọn mặt gửi vàng thì đừng làm nữa. Nhà của Đại Thành chúng ta vẫn luôn bán cho nhân vật cấp cao của thành phố Thanh Sơn, cậu nhìn thằng ranh này đi, cậu ta trông giống người có thể mua nổi không? Chọn mặt gửi vàng cũng không biết, cậu làm nhân viên tiêu thụ cái khỉ gì! Cậu ta có thể mua nhà nổi à… Nếu thật sự như vậy, ông đây sẽ tặng vị trí quản lý của mình cho cậu luôn, ok!”

“Không muốn làm nữa thì cút đi, đừng có lảm nhảm trước mặt tôi”.

Sau đó chỉ vào Trương Hàm: “Cả cậu nữa, ăn mày đừng có vào đây, chúng tôi không chào đón!”

Dương Minh cười khẩy một tiếng, cởi đồng phục ra ném xuống đất.

“Không làm thì không làm, nơi này không nhận ông cũng có nơi khác nhận ông!”

Tính tình bướng bỉnh của Dương Minh cũng trỗi dậy.

Lúc này Vu Tiểu Ngư cũng sốt ruột.

Sớm biết thế đã không giúp Trương Hàm xem nhà rồi, còn khiến anh họ mình bị mất việc nữa.

Vào lúc hai người hết đường để đi.

Trương Hàm cất lời.

“Anh nói nếu tôi có thể mua được nhà của các người, anh sẽ tặng chức vị của mình cho anh họ của cậu ấy là thật sao?”, Trương Hàm hỏi quản lý tiêu thụ.

Quản lý bán nhà cười châm chọc một tiếng: “Ranh con, đừng nói là tôi tặng chức vụ của mình cho cậu ta, dù kêu tôi quỳ xuống sủa tiếng chó cũng không thành vấn đề, nhưng đầu tiên là cậu phải mua nổi mới được!”

“Là anh nói đấy nhé!”, Trương Hàm nói xong thì lấy thẻ ngân hàng của mình ra, đập mạnh lên bàn.

Anh làm thế cũng không phải chỉ vì mình, dẫu sao anh họ của Vu Tiểu Ngư cũng giúp anh.

Nếu cứ bỏ đi như thế, trong lòng Trương Hàm cũng áy náy.

“Hôm nay tôi chắc chắn sẽ mua, nhưng hoa hồng của căn nhà phải cho anh này”, Trương Hàm chỉ vào anh họ của Vu Tiểu Ngư.

“Ha ha ha! Cậu tưởng cậu lấy thẻ ngân hàng ra là tôi sẽ sợ cậu à? Chỗ tôi có máy quẹt thẻ, có thể lập tức biết được trong thẻ cậu có bao nhiêu tiền, cậu đợi đó cho tôi!”

Quản lý tiêu thụ cầm thẻ, khinh thường nói một câu.
Chương 45: Chín triệu

Chỉ chốc lát, quản lý bán nhà đã gọi người lấy máy quẹt thẻ đến.

Hắn ta nhìn Trương Hàm với vẻ mặt đắc ý.

“Nào nhóc con, nhập mật mã cho tôi xem, cũng để mọi người xem thử rốt cuộc trong thẻ cậu có bao nhiêu tiền luôn?”

Trương Hàm cười châm chọc.

Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước máy quẹt thẻ.

Lúc này Mã Phi Dương và bạn gái của hắn cũng nhích lại gần, Vu Tiểu Ngư và Dương Minh cũng thò đầu tỏ vẻ tò mò.

Tích tích tích tích tích.

Mật khẩu nhanh chóng được nhập vào, Trương Hàm quay đầu nhìn quản lý bán nhà, chờ mong được thấy vẻ mặt của hắn ta.

Trên máy quẹt thẻ đặc biệt xuất hiện một dãy số dài.

Mồ hôi lạnh trên người quản lý lập tức tuôn rơi.

Hắn ta nhìn Mã Phi Dương, lại nhìn Trương Hàm.

“Sao cơ…”

Mã Phi Dương vốn dĩ đang xem trò hay thấy vẻ mặt của quản lý thì thầm thấy không ổn.

Hắn vội vàng đi tới xem con số dài trên máy quẹt thẻ.

“Một mười trăm nghìn…”

Không phải Trương Hàm nói tiền anh trúng số đều xài hết rồi à? Vậy hơn chín triệu này ở đâu ra chứ, mẹ nó!

Mã Phi Dương cảm thấy mặt mình nóng rát, khi nãy còn nói người khác không có tiền, trong nháy mắt người ta đã lấy ra chín triệu, đừng nói là mua một căn nhà, dù có mua hai căn cũng không thành vấn đề nữa, còn có thể trả đứt một lần luôn.

Lúc này Dương Minh cũng đến gần xem thử, sau đó cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như nhìn thấy ma vậy, không ngờ trong thẻ của thằng nhóc trông nghèo khổ này lại có tới chín triệu.

Thật ra khi nãy lần đầu tiên mình nhìn thấy Trương Hàm cũng cho rằng anh đến để phá đám.

Ai ngờ trong nháy mắt, bạn của em gái mình đã khoe ra chín triệu.

Đừng nói Trương Hàm này là con nhà giàu có sở thích giả nghèo nhé?

Vu Tiểu Ngư trợn tròn mắt, chẳng trách trước đó Trương Hàm tự tin thế, thì ra trong thẻ có nhiều tiền như vậy.

Mua túi xách Chanel số lượng có hạn cho Khương Phàm Thư cũng không có gì lạ.

Trương Hàm thấy vẻ mặt như ăn phải phân của mọi người thì thấy rất buồn cười, ngoài mặt lại làm như nghiêm túc.

“Tôi đã đưa tiền ra rồi, có phải anh nên thực hiện lời hứa của mình không?”

Trương Hàm nói với quản lý tiêu thụ.

“Ặc…”

Quản lý nhìn về phía Mã Phi Dương với ánh mắt trông mong, hy vọng hắn có thể ra mặt giải hòa cho mình và bạn học của hắn.

Ai ngờ Mã Phi Dương lại quay đầu đi, điệu bộ kiêu ngạo như chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình.

Quản lý bán nhà tuyệt vọng.

“À ừm… Anh trai này, để tôi giới thiệu cho cậu một căn hộ chất lượng tốt nhé, đảm bảo cho cậu trải nghiệm tốt hơn những căn hộ cùng giá khác, công ty chúng tôi cũng có thể giảm 10% cho cậu, ừm, nếu như thế còn chưa đủ…”

Trương Hàm không rảnh nghe hắn ta nói nhảm, trực tiếp ngắt lời.

“Mấy chuyện này nói sau đi, thực hiện lời hứa của anh trước đã”.

Lúc này Dương Minh cũng tiến lên.

“Sao hả quản lý, anh chơi không nổi à?”

“Đúng rồi, không phải khi nãy anh kiêu ngạo lắm sao, bây giờ biết sợ rồi hả?”

Trong lòng Vu Tiểu Ngư cũng nghẹn một cục tức.

Quản lý tiêu thụ thấy chuyện hôm nay không thể tránh khỏi cũng hết cách, hơn nữa nếu khách hàng này có thể xong thủ tục mua bán, dù tính hết hoa hồng cho Dương Minh, cuối cùng hắn ta vẫn có thể lấy được chút tiền trung gian, nghĩ lại cũng không tính là lỗ.

Quản lý an ủi mình, cuối cùng hơi nhục nhã quỳ gối xuống đất.

Rất nhiều người trong sảnh đều nhìn sang, quản lý tiêu thụ thấy trên mặt mình nóng rát.

Tất cả đều vì doanh thu, hắn ta thầm nói một câu.

Trương Hàm vỗ tay bôm bốp.

“Xem ra ánh mắt của quản lý anh cũng không sắc bén lắm, lần này anh nhìn người còn không chuẩn bằng thân dưới của anh nữa, có phải anh cũng không hợp làm nhân viên tiêu thụ không?”

Quản lý tỏ vẻ ngượng ngùng.

“Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, mong cậu tha thứ cho”.

Nói xong, quản lý bắt đầu sủa tiếng chó.

“Gâu gâu gâu…”

Bây giờ hắn ta thật sự muốn chết đi cho rồi.

Nhưng người có thể lấy ra nhiều tiền như thế có lẽ cũng là cậu chủ nhà giàu, quản lý tiêu thụ không thể trêu vào được, không dám xúc phạm đến anh nữa.

Nhân viên của nơi bán căn hộ đứng ở phía xa chỉ trỏ vào quản lý, trên mặt mang theo nụ cười trộm, xem ra bình thường tên này trách mắng cấp dưới của mình không ít.

Trương Hàm thấy người này quỳ xuống dễ dàng như thế cũng cảm thấy không thú vị.

Xoay người gọi Vu Tiểu Ngư và Dương Minh còn đang ngơ ngác.

Dương Minh mắng một tiếng, trút ra cơn tức trong lòng: “Ông đây cũng không cần cái chức vị nát của anh, cút mẹ nó đi!”

“Tôi nghe nói căn hộ của trung tâm Bảo Nghĩa bên cạnh xuất sắc hơn, hay là chúng ta đến đó xem thử?”

Trung tâm Bảo Nghĩa thuộc khu biệt thự của thành phố Thanh Sơn, giá cả và môi trường cũng là số một số hai trong vùng.

Dương Minh hiểu rất rõ giá thị trường.

Cho nên Trương Hàm cũng cười gật đầu: “Được, bây giờ chúng ta xuất phát luôn”.

Dương Minh cũng không nghĩ nhiều, Trương Hàm mua nhà ở đây, quản lý bán nhà còn được ăn tiền hoa hồng.

Quản lý lập tức ngây người, lý do hắn ta quỳ xuống đơn giản là vì Trương Hàm mua nhà trả đứt, sau đó mình cũng có thể nhận được một khoản tiền từ đấy, bây giờ đám người này nói muốn đi không phải là đang đùa giỡn với hắn ta sao?

Quản lý tiêu thụ khóc không ra nước mắt, con mẹ nó, nhận tội phí công, tiền còn không có.

Ba người Trương Hàm không thèm quan tâm đến Mã Phi Dương và bạn gái còn đang sững sờ, cứ thế rời đi.

Vu Tiểu Ngư nhìn bóng lưng của Trương Hàm, trong lòng hơi phức tạp, cô ta chần chừ một lát rồi cất lời.

“Trương Hàm, không lẽ số tiền này của cậu cũng là mua vé số trúng à?”

“Đương nhiên không phải, nghĩ gì vậy?”, Trương Hàm ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cũng không giấu diếm gì cậu, không phải tôi từng cứu chủ tịch của tập đoàn Tinh Thần sao? Thật ra hôm nay tôi đến là để mua nhà cho chú ấy, con gái của chú ấy về nước nên muốn mua một căn nhà ở đây, chú ấy gọi tôi giúp, cũng đồng ý sau này sẽ để tôi vào làm ở tập đoàn Tinh Thần”.

Trương Hàm bịa một cái cớ.

“Sao một chủ tịch của tập đoàn Tinh Thần như ông ta lại nhờ cậu giúp được?”, Vu Tiểu Ngư hơi khó hiểu.

“Có lẽ vì tôi đẹp trai chăng?”

Vu Tiểu Ngư cạn lời, tức giận trợn mắt, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Lúc này Dương Minh cũng gật đầu, sự khó hiểu trong lòng biến mất.

Ba người nhanh chóng đi tới trung tâm Bảo Nghĩa, bản thân Dương Minh cũng là nhân viên tiêu thụ, có anh ta, hơn nữa nơi này cũng không nâng cao đạp thấp như quản lý tiêu thụ kia.

Cho nên nhanh chóng quyết định được căn nhà muốn mua, việc hợp đồng sau đó giao hẹn hai tuần sau sẽ ký.

Vì bày tỏ sự cảm ơn, cuối cùng Trương Hàm mời Dương Minh ăn bữa cơm.

“Nào anh Dương, hôm nay anh bị mất việc, tôi cảm thấy rất áy náy, ly rượu này tôi kính anh”.

Dương Minh cười khổ: “Không sao cả, có lẽ tôi cũng không làm được lâu, ở nơi đó cũng không thoải mái, hầy, rời đi sớm một chút trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn một chút”.

Trương Hàm cân nhắc một phen, cuối cùng quyết định giúp Dương Minh vào tập đoàn Tinh Thần.

“Anh Dương, nếu anh không chê, chỗ tôi có một công việc”.

“Nói nghe thử xem nào?”, thật ra Dương Minh cũng không tin anh có thể tìm giúp mình một công việc tốt nào đó, nhưng nếu người tSa đã mở lời, anh ta cũng không tiện từ chối thẳng thừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK