Tư thái mị hoặc của Ngư Tam Nương ở trong mắt người khác tuyệt đối có thể khiến người ta thần hồn điên đảo.
Mà đối với Từ Phương thì loại huyễn thuật này vẫn không có chút ảnh hưởng nào.
“Nếu như chiêu thức của ngươi chỉ vô dụng như thế thì ta cũng nên cân nhắc có giết ngươi hay không.”
Lúc nói lời này, sát ý trong mắt Từ Phương đã bắt đầu ngưng kết.
Đón ánh mắt của Từ Phương, Ngư Tam Nương lại cảm thấy lạnh thấu xương.
“Tiểu tử, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Lời đã nói đến đây, kim đan trong cơ thể Ngư Tam Nương đã vận chuyển pháp lực tới.
Lụa mỏng khoác trên người nàng ta trực tiếp bay ra, giống như một tấm lưới lớn muốn đem Từ Phương bao phủ.
Vào lúc lụa mỏng bay ra, thân hình Ngư Tam Nương hướng về phía sau nhanh chóng lùi lại.
Năng lực của nàng ta phần lớn đều dựa vào huyễn thuật và thuật thải bổ, cận chiến chém giết cũng không phải là thứ nàng ta mạnh nhất.
Ở khoảng cách vừa rồi, nếu như Từ Phương trực tiếp ra tay, tỉ lệ sống sót của nàng ta không cao hơn ba phần.
Cũng không thấy động tác của Từ Phương như thế nào, chờ khi lụa mỏng bao phủ đến trước mặt Từ Phương.
Thân ảnh của Từ Phương đã sớm biến mất tại chỗ, mà thân hình Ngư Tam Nương nhanh chóng lùi lại đột nhiên bị trì trệ.
Bởi vì Từ Phương đã đứng ở phía sau lưng nàng ta, chỉ cần nàng ta lại lui về sau một bước nữa sẽ đụng vào người của Từ Phương.
“Chút thủ đoạn này không đáng chú ý”
“Vậy thì cho ngươi xem một thứ đẹp mắt.
Cơ thể Ngư Tam Nương như là cá bơi lội, hướng về một hướng khác xông ra ngoài.
Cùng lúc đó, khí tức thần bí mà vừa rồi nàng ta rải ở chính giữa đại sảnh trong nháy mắt này hội tụ.
Từng đạo khí tức màu hồng ở giữa không trung ngưng kết, tạo thành từng hư ảnh mỹ nhân thân hình cũng thuộc hàng đầu.
Những thứ này huyễn hóa ra mỹ nhân, có người nắm lấy lẵng hoa trong tay, có người nắm lấy dù giấy, còn có người ôm ấp tì bà.
Dưới sự thao túng của Ngư Tam Nương, những mỹ nhân phấn hồng này đều hướng về Từ Phương công tới. Mỹ nhân phấn hồng ôm tì bà kích thích dây đàn trong tay, một đạo âm thanh vô hình biến thành lưỡi đao hướng về phía Từ Phương chém tới.
Mỹ nhân phấn hồng cầm trong tay lẵng hoa tung ra lẵng hoa trong tay, từng đoá từng đoá hoa tươi hóa thành phi đao, hướng về phía Từ Phương bao phủ.
Vị mỹ nhân cuối cùng trong tay cầm dù giấy dầu mở ra, một vệt thần quang trực tiếp chiếu xạ ở trên thân Từ Phương.
Bị thần quang chiếu xạ trong nháy mắt, Từ Phương cảm giác cơ thể mình hơi trì trệ, một cỗ sức mạnh giam cầm bao phủ ở quanh thân Từ Phương.
Từ Phương hừ lạnh một tiếng, thần quang giam cầm đối với Từ Phương đã mất đi tác dụng.
Kiếm hộ mệnh trong tay hơi hơi khế huy động, những cánh hoa hóa thành phi đao kia đã bị Từ Phương quấy cho nát bấy.
Còn đạo lưỡi đao từ âm thanh vô hình kia vào lúc Từ Phương hừ lạnh cũng đứt đoạn từng khúc.
Ngư Tam Nương nhìn thấy Từ Phương chỉ cần giơ tay nhấc chân đã phá được thủ đoạn của nàng ta, sắc mặt lúc đó trắng bệt.
Cái này so với việc Từ Phương không chịu ảnh hưởng từ huyễn thuật, còn khiến cho nàng ta giật mình hơn. Chỉ một lần ra tay, Ngư Tam Nương đã hiểu.
Thực lực của Từ Phương trước mắt, so với thứ mà thành chủ của Quận thành quận Thiên Vũ đã viết ở trong phần giới thiệu kia còn mạnh hơn rất nhiều.
Loại người này, hoàn toàn không thể đối đầu, không thì chính là chịu chết.
Lúc trước khi Từ Phương tránh thoát lụa mỏng, tự trở về lại trên thân Ngư Tam Nương.
Ngư Tam Nương người khoác lụa mỏng, cơ thể uyển chuyển nửa chặn nửa che, nhìn hết sức mê người.
Nhưng hiện tại nàng ta đã không còn tâm tình dụ hoặc người ta nữa, khi nghe thấy lời Từ Phương nói tiếp theo, sắc mặt Ngư Tam Nương càng kém.
“Đường đường là Thiên Ma Vũ mà trong tay ngươi lại biến thành cái bộ dáng này
Từ Phương nhìn dáng người Ngư Tam Nương, rất bất mãn lắc đầu.
Thủ đoạn Ngư Tam Nương dùng lúc trước, vào mấy vạn năm trước Từ Phương đã từng gặp.
Loại huyễn cảnh đó, tuyệt đối không phải thủ đoạn mà hôm nay Ngư Tam Nương thi triển có thể so sánh được.
Loại huyễn cảnh hàng trăm hàng ngàn thiên ma nữ tề xuất kia, cho dù là Động Thiên cảnh cũng khó có thể thủ vững tâm thần, chỉ cần người nào thấy qua đều suốt đời khó quên.
Mà Ngư Tam Nương thi triển, quả thực là đang vũ nhục loại đại thần thông này.
“Rõ ràng là đại thần thông có thể xưng bá một phương, lọt vào trong tay ngươi liền thành thủ đoạn hại người như vậy, thực sự là thật đáng buồn.”
Từ Phương huy động Kiếm bảo mệnh trong tay, lụa mỏng được Ngư Tam Nương tế ra trực tiếp bị phân thành hai nửa.
Loại pháp bảo mềm mại này dưới kiếm phong của Kiếm bảo mệnh không khác gì giấy trắng.
Nhìn thấy pháp bảo mà mình khổ công dựa theo công pháp luyện chế mà thành bị huỷ diệt, Ngư Tam Nương trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Lụa mỏng kia vốn là pháp bảo tương liên cùng với tính mệnh của nàng ta, lụa mỏng bị Từ Phương xuất kiếm chặt đứt khiến Ngư Tam Nương bị ảnh hưởng không nhỏ.
Từng bước đi ra, Từ Phương đã đến trước mặt Ngư Tam Nương.
Ngư Tam Nương vận chuyển pháp lực trong cơ thể, một quỷ đầu hư ảo hiện lên ở trước mặt nàng ta. Quỷ đầu vừa muốn tránh thoát khỏi lồng giam gò bó đã bị Từ Phương nắm lấy, trực tiếp hóa thành hư vô. “Còn có thủ đoạn khác không?”
Từ Phương thu hồi Kiếm bảo mệnh trong tay, nhìn Ngư Tam Nương tràn đầy khinh thường.
“Từ Lão Tổ gần đây danh chấn quận Thiên Vũ quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu nữ tử đã được lãnh ngộ thủ đoạn của Từ Lão Tổ”
Ngư Tam Nương mặc dù bị hủy pháp bảo thật vất vả mới luyện chế được, tu vi thể nội bị hao tổn.
Nhưng bây giờ ở trước mặt Từ Phương, chỉ có thể thu liễm cừu hận của mình, biểu hiện ra một bộ dạng cung kính nhu thuận.
Đối với những ý nghĩ trong lòng Ngư Tam Nương kia, Từ Phương không muốn để ý tới, cũng khinh thường.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, Ngư Tam Nương ngay cả oán niệm cừu hận có lớn hơn nữa cũng không thể nào làm nổi việc gì.
“Vãn bối tên là Ngư Tam Nương, là một trong những thuộc hạ của thành chủ phủ Quận thành quận Thiên Vũ, lần này đến đây là muốn cùng tiền bối thương lượng một số chuyện.”
Lời này của Ngư Tam Nương không phải là giả, nàng ta vốn dĩ nhận mệnh lệnh của quận Thiên Vũ tới này liên hệ với Từ Phương.
Mặc dù bản ý của nàng ta là sau khi dựa vào một tay huyễn thuật cùng Từ Phương cá nước thân mật. Ở trên giường, biến Từ Phương thành một dã thú chịu sự chi phối dục vọng của nàng ta.
Nhờ vào đó để đề thăng thực lực của mình, để cho địa vị của mình ở quận Thiên Vũ nâng cao một bước. Nghìn tính vạn tính, Ngư Tam Nương là không nghĩ tới, thực lực của Từ Phương quá mạnh.
Nàng ta toàn lực thi triển huyễn thuật đối với Từ Phương lại không hề có chút tác dụng, pháp bảo chính mình khổ cực luyện chế cũng bị một kiếm của Từ Phương phá vỡ.
Chuyến này đi chính là mất cả chì lẫn chài.
Chớ đừng nói là, bây giờ chính mình còn phải đối mặt với thực lực vô cùng mạnh mẽ của Từ Phương. Tất cả thủ đoạn của nàng ta ở trước mặt thực lực cường đại của Từ Phương, căn bản không có một chút xíu tác dụng.
Ngư Tam Nương đã xác định, thực lực của Từ Phương tuyệt đối không phải chỉ là Kim Đan, tối thiểu nhất là một chân bước vào Nguyên Anh cảnh.
Thậm chí có có thể, Từ Phương đã là tu sĩ Nguyên Anh cảnh.
Tu sĩ Nguyên Anh cảnh, ở quận Thiên Vũ Quận không có mấy người.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngư Tam Nương đã động kiểu tâm tư khác.
Một tu sĩ Nguyên Anh cảnh chân chân thực thực, nếu như mình có thể leo lên ôm bắp đùi.
Vậy thì tu vi, chưa chắc không thể lại lên một tầng nữa.
Bây giờ trong đầu Ngư Tam Nương vô cùng nhiệt huyết, bám lấy một tu sĩ Nguyên Anh cảnh có thể mang đến cho nàng ta vô tận chỗ tốt.
“Tiểu nữ tử Ngư Tam Nương, từ đây về sau nguyện ý đi theo tiền bối, sẽ hầu hạ ở bên người tiền bối”
Chương 12 Đột Phá Kim Đan kỳ
“Hầu hạ ở bên cạnh ta sao, ngươi cũng xứng?”
Từ Phương sống đã mười vạn năm, mặc dù tu vi vẫn luôn bị vây khốn đốn ở Luyện Khí kỳ.
Nhưng có thân phận là đệ tử khai sơn của Thiên Lam Tông, địa vị của hắn tất nhiên là tôn quý vô cùng.
Trong mười vạn năm, không biết có bao nhiêu thánh nữ thiên kim của các thế lực lớn muốn mượn Từ Phương leo lên để ôm cái bắp đùi của Thiên Lam Tông.
Hiện nay, Ngư Tam Nương chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ lại còn dựa vào thuật thải bổ mới có thể có thành tựu như ngày hôm nay.
Vậy mà nói nguyện ý đi theo Từ Phương, hầu hạ ở bên cạnh hắn.
Đặt ở mười vạn năm trước sẽ bị người khác xem như một trò đùa để bàn tán.
Nghe thấy lời của Từ Phương nói, nụ cười trên mặt Ngư Tam Nương lập tức trở nên rất lúng túng.
Dưới cái nhìn của nàng ta, có một tu sĩ Kim Đan kỳ mỹ mạo ở bên cạnh, tuyệt đối là một chuyện rất đáng để hưởng thụ.
Không nghĩ tới, Từ Phương vậy mà dùng ba chữ ngươi cũng xứng này để đáp lại.
Nếu như không phải thực sự không phải là đối thủ của Từ Phương, e rằng Ngư Tam Nương bây giờ đã tàn sát giết người.
“Cút khỏi Thiên Lam Tông, chuyển lời cho người ở đằng sau lưng ngươi rằng về sau còn dám xuất hiện ở địa giới của Thiên Lam Tông, chết!”
Vừa mới dứt lời, Ngư Tam Nương cũng cảm giác mình bị một cỗ cự lực đánh trúng, cả người liền bay ngược ra ngoài.
Chuyên này tất nhiên là do Từ Phương nhìn Ngư Tam Nương không vừa mắt nên đã trực tiếp đánh nàng ta bay ra khỏi đại điện Thiên Lam Tông.
Ngư Tam Nương bị đánh ra khỏi đại điện Thiên Lam Tông tất nhiên đã gây ra động tĩnh không nhỏ, dẫn tới không ít đệ tử Thiên Lam Tông vây xem.
Nghe thấy tiếng mấy đệ tử Thiên Lam Tông này nghị luận, chân mày Ngư Tam Nương nhíu rất sâu, thật có ý muốn giết người.
Nhưng nghĩ đến Từ Phương còn ở giữa đại điện, Ngư Tam Nương đành vội vàng xóa bỏ ý nghĩ này.
Không lo được bộ dáng chật vật của mình, Ngư Tam Nương trực tiếp vận chuyển pháp lực, bay ra khỏi địa giới Thiên Lam Tông.
Sau khi bay ra khỏi Thiên Lam Tông, Ngư Tam Nương cũng không vội vã trở về quận thành quận Thiên Vũ, mà hướng về phía Tề Châu bay đi.
Một lần hành động này gây cho nàng ta tổn thất lớn như vậy, nàng ta tất nhiên là muốn tìm cách bù đắp lại ở trên người tu sĩ Tề Châu.
Trong núi không có nhật nguyệt, bằng không Từ Phương cũng không trải qua mười vạn năm nhanh như vậy.
Một cái chớp mắt, Lăng Thanh Thù bế quan ở Thiên Lam Tông đã xuất quan.
Lúc Lăng Thanh Thù xuất quan động tĩnh quả thực không nhỏ, toàn bộ Thiên Lam Tông đều cảm giác được loại khí tức Kim Đan cường đại kia.
Tin tức Lăng Thanh Thù đột phá Kim Đan kỳ, làm cho những đệ tử Thiên Lam Tông vẫn luôn khắc khổ tu luyện càng thêm phấn khởi.
Có Từ Lão Tổ thần bí ở trong đại điện kia, bọn họ cảm thấy mình cũng sẽ có một ngày như vậy, có thể đột phá đến cảnh giới Kim Đan mà mình tha thiết ước mơ.
Đợi đến khi tất cả đệ tử Thiên Lam Tông chúc mừng Lăng Thanh Thù đột phá tán đi, Từ Phương mới đi đến trước mặt Lăng Thanh Thù.
Cảm thụ được khí tức trên người Lăng Thanh Thù, Từ Phương rất hài lòng.
Lần trước hắn giao cho Lăng Thanh Thù công pháp, quả nhiên là cực kỳ thích hợp với nàng.
Lúc này mới hơn một tháng, Lăng Thanh Thù đã ngưng kết Kim Đan, mà lại là dựa theo công pháp hắn cho kia.
Đã như thế, đánh giá của Từ Phương đối với Lăng Thanh Thù chỉ có bốn chữ, 'đại đạo khả kỳ’.
“Gặp qua Từ Lão Tổ, đa tạ lão tổ lúc trước ban thưởng công pháp và đan dược, đệ tử mới có thể nhanh như vậy đột phá đến Kim Đan kỳ”
Lăng Thanh Thù nhìn thấy Từ Phương vội vàng hành lễ, đối với Từ Phương nàng rất cảm kích.
Sau khi Từ Phương cùng Lăng Thanh Thù hàn huyên vài câu, lại miễn cưỡng chỉ điểm cho Lăng Thanh Thù một vài chỗ trong tu hành, tiếp đó tự mình một người chạy đến hậu sơn của Thiên Lam Tông.
Gần đây Từ Phương có thêm một sở thích, đó chính là hành tẩu ở trong dãy núi Thiên Lam Tông tọa lạc. Trên cơ bản mỗi một lần lội xuống, Từ Phương đều có thể tìm được linh thảo ở vạn năm trước có thể xưng kỳ trân dị thảo.
Hơn một tháng qua, Từ Phương đã sưu tầm không biết bao nhiêu loại linh thảo luyện chế thượng cổ đan dược.
Những vật này đặt ở vạn năm trước chính là một bút tài phú không thể coi thường.
Nhìn bóng lưng Từ Phương đi xa, Lăng Thanh Thù quay người trở về đại điện, bắt đầu xử lý một vài chuyện của Thiên Lam Tông.
Trong hơn một tháng này, Thiên Lam Tông thật sự xảy ra biến hóa không nhỏ.
Đại đa số đệ tử và trưởng lão tu vi đều tăng lên một cấp độ, từng thế lực đều để lộ ra mục đích muốn kết giao đối với Thiên Lam Tông.
Lăng Thanh Thù có cảm giác, đợi đến khi tin tức chính mình đột phá đến Kim Đan kỳ truyền đi, loại tình huống này sẽ càng nhiều.
Hơn nữa trải qua mấy ngày nay, số lượng đệ tử Thiên Lam Tông lại tăng gấp đôi.
Đệ tử mới gia nhập Thiên Lam Tông, phần lớn là một vài thiếu niên có thiên phú ở Tề Châu.
Mặc dù không xuất hiện người đứng đầu hay người kế tục nhưng tư chất cũng không phải đặc biệt kém.
Những người này đều phải thông qua sự kiểm tra của Từ Phương, chỉ cần không phải loại người như thám tử thì Từ Phương đều chiêu thu.
Bởi vì ở trong mắt Từ Phương, thiên phú cũng không thể quyết định một đời của tu sĩ. Cũng tỷ như hắn, ban đầu thiên phú khiến biết bao nhiêu người không biết làm gì.
Nhưng hiện nay, đã mười vạn năm đi qua, không phải chỉ là một Luyện Khí kỳ sao?
Những đệ tử mới chiêu thu này, theo Từ Phương chỉ cần họ trung thành với Thiên Lam Tông. Từ Phương sẽ dùng lượng lớn tài nguyên khiến tu vi của họ tăng cao.
Kém nhất, Thiên Lam Tông cũng bồi dưỡng bọn họ đến Trúc Cơ kỳ.
Đây chính là tự tin cực lớn đến từ Từ Phương, thiên phú của hắn là thứ không thể nghi ngờ. Luyện đan, luyện khí, bày trận, vẽ phù, những thủ đoạn này Từ Phương cũng có thể nói là tinh thông. Thậm chí ở một phương diện khác, một vài tông sư cũng không bằng với hắn.
Nếu như không phải do một nguyên nhân không biết tên nào đó khiến cho Từ Phương không cách nào đột phá Luyện Khí kỳ, e rằng tên người mạnh nhất trong lịch sử ở Thiên Lam Tông sẽ đổi thành tên của Từ Phương.
Lăng Thanh Thù đang chăm chú ngồi ở đại điện xử lý từng chuyện, Từ Phương ở hậu sơn Thiên Lam Tông thu tập linh thảo vui vẻ đến quên trời đất.
Mà tin tức Lăng Thanh Thù xuất quan, đã là tu sĩ Kim Đan kỳ giống như được chắp cánh bay đi, ở trong thành Tề Châu khuấy lên sóng to gió lớn.
Y như Lăng Thanh Thù dự đoán, những tông phái lớn kia đều lộ ra ý muốn kết giao với Thiên Lam Tông, thi nhau gia tăng kế hoạch của mình.
Mà những tông môn lúc trước không nhúc nhích, sau khi lấy được tin tức này cũng nhanh chóng phái ra người đến kết giao với Thiên Lam Tông.
Theo tin tức Lăng Thanh Thù đột phá đến Kim Đan kỳ khuếch tán, Thiên Lam Tông lại một lần tiến nhập vào tầm mắt của tu sĩ Tề Châu.
Mà ở chính giữa, tên của Từ Phương càng thêm thường xuyên xuất hiện.
Trong lòng rất nhiều người đều biết, gần đây Thiên Lam Tông xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng là do một tay Từ Phương Từ Lão Tổ thúc đẩy.
Đối với cái tên Từ Phương này, rất nhiều thế lực cũng đã đem hắn đưa vào trong danh sách không thể trêu chọc.
Dù sao mạo phạm một lão quái vật không biết tu vi cụ thể, chiến lực cường hoành vô cùng.
Bất kể từ góc độ nào mà nói, cũng là cái mất nhiều hơn cái được.
Bất kể tiếp theo bao nhiêu năm, ý nghĩ đầu tiên của các tu sĩ đối với những cường giả ở trong tu hành giới kia chính là nhất định phải kết giao chứ không phải là kẻ địch.
Đạo lý mạnh được yếu thua, không có gì hơn chính là như vậy.
Tại thành Tề Châu, một thế lực đặc biệt cũng chú ý tới tình huống của Thiên Lam Tông.
Gần như sau khi suy xét, thế lực này phát ra một bức mật thư.
Tại ngày thứ hai, phong thư này dường như đã ở trong đống văn kiện ở đại điện Thiên Lam Tông, trên bàn của Lăng Thanh Thù.
Chương 13 Thiếu niên thú vị
“Từ Lão Tổ, buổi đấu giá này chúng ta đi hay là không đi”
Lăng Thanh Thù đứng tại trước bàn, Từ Phương đang ngồi ở trước mặt nàng ta, trong tay đang cầm lấy phong thư đặc biệt kia.
Đây là thư mời của một thế lực đặc biệt trong thành Tề Châu, Linh Bảo các phát ra.
Mời Lăng Thanh Thù và cả Từ Phương cho tới bây giờ không lộ mặt ở bên ngoài, thỉnh hai người mấy ngày sau tham gia hội đấu giá.
“Hội đấu giá rất thú vị, mà tiêu đề của hội đấu giá này lại càng thú vị hơn. Vài ngày sau, chúng ta nhất định sẽ đi”
Từ Phương nhìn lạc khoản của hội đấu giá, hai chữ Linh Bảo khiến Từ Phương thấy rất quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở nơi nào.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Từ Phương, Lăng Thanh Thù cũng vui mừng.
Linh Bảo các này nàng đã sớm nghe nói, nhưng trước kia Lăng Thanh Thù chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ nên tất nhiên không có duyên với Linh Bảo các.
Hiện nay vừa đột phá đến Kim Đan kỳ, Linh Bảo các đã phát thư mời tới.
Đối với chuyện này, Lăng Thanh Thù rất muốn đi để thấy chút việc đời.
Mà đối với buổi đấu giá này, Từ Phương cũng không có ý kiến gì đặc biệt.
Hơn nữa hắn đối với hội đấu giá này có thể nói là kích động, không biết tại hội đấu giá có thể đụng được vật gì tốt.
Cẩn thận tính toán một chút, lần trước Từ Phương đi hội đấu giá đã là chuyện của 15.000 năm trước.
Từ lần đó đến bây giờ, cho dù Từ Phương đi qua không ít chỗ, nhưng chưa từng trở lại phòng đấu giá.
Ba ngày sau, Từ Phương đi phía trước Lăng Thanh Thù ở phía sau, hai người tiến vào thành Tề Châu.
“Lão tổ, phía trước cách đó không xa chính là Linh Bảo các, nghe nói đây là phân bộ của một thế lực lớn. Lăng Thanh Thù chỉ vào bảng hiệu cực lớn chính giữa thành Tề Châu giới thiệu cho Từ Phương.
Tầm mắt của Từ Phương dừng ở trên biển hiệu của Linh Bảo các, đối với phòng đấu giá này cũng hiểu đại khái, chính là giàu có.
Ít nhất, ở thời đại này, tại thành Tề Châu, Linh Bảo các là một trong những phòng đấu giá tốt nhất.
Đợi đến khi Lăng Thanh Thù lấy ra phong thư mời kia, trong Linh Bảo các chạy ra một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dẫn Lăng Thanh Thù cùng Từ Phương đi vào bên trong.
Dọc theo đường đi, tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ này đã giới thiệu sơ lược về Linh Bảo các cho Lăng Thanh Thù và Từ Phương.
Ở thành Tề Châu này Linh Bảo các, đúng là một phân bộ rất nhỏ.
Nhưng ở trong mắt tu sĩ Tề Châu thì phân bộ này chính là một thế lực lớn.
Linh Bảo các ở thành Tề Châu này có sáu tầng, trong đó tầng hai đến tầng bốn là dùng để buôn bán một vài linh vật.
Tầng năm là phòng đấu giá, tầng sáu là chỗ ở của một vài tu sĩ Linh Bảo các.
Sau khi Lăng Thanh Thù cùng Từ Phương được tu sĩ Trúc Cơ kỳ dẫn đến tầng năm thì người đó rời đi để tiếp đón những người khác.
Mà Từ Phương cũng không hề nhàn rỗi. Nghe thấy từ tầng hai đến tầng bốn có buôn bán linh vật liền đi xuống dưới hai tầng.
Lăng Thanh Thù rất yên tâm với việc Từ Phương hành động một mình. Nàng chờ ở tầng năm, chỉ chốc lát đã có người tới tìm nàng bắt chuyện.
Từ Phương đi một mạch xuống tầng hai, hắn dự định xem xét những linh vật cấp thấp nhất của Linh Bảo các, đi thẳng đến tầng hai, ba bốn.
Trên đường đi nếu như gặp được thứ gì mình thích, hoặc vừa mắt duyên thì Từ Phương sẽ không chút do dự mua lại.
Từ Phương một mình đi dạo trên tầng hai. Trên người hắn tràn ngập khí tức chỉ có tu vi Luyện Khí, khuôn mặt lại hết sức trẻ tuổi.
Chỉ chốc lát, phiền phức đã tìm đến đầu Từ Phương.
Lúc Từ Phương nhìn trúng một gốc Linh thảo, một thiếu niên ăn mặc sang trọng bên cạnh cũng mở miệng, muốn cùng Từ Phương tranh đoạt bụi linh thảo này.
“Tiểu tử, biết ta là ai không? Thức thời thì nhanh chóng giao ra linh thảo mà bản thiếu gia nhìn trúng, đừng tự chuốc họa cho mình”
Nhìn vẻ mặt phách lối của thiếu niên và những lời biểu hiện ra một loại bối cảnh cường đại.
Từ Phương không chỉ không tức giận mà còn có chút vui vẻ.
Loại chuyện này, đã bao nhiêu vạn năm chưa bao giờ gặp tới.
Không nghĩ tới lần này tới tham gia một cái hội đấu giá nhỏ lại một lần nữa xảy ra trên người mình.
Trong tay Từ Phương cầm một gốc linh thảo, có chút buồn cười hỏi thăm.
“Ngươi cũng muốn bụi linh thảo này ư?”
“Không sai, tiểu tử nhìn ngươi rất thức thời, bản thiếu gia coi trọng ngươi.
Thiếu niên trực tiếp đưa tay đoạt lấy linh thảo trong tay Từ Phương. Theo thiếu niên này thì Từ Phương đã rất thức thời nhường lại bụi linh thảo này.
Từ Phương nhìn động tác của thiếu niên này, cổ tay hơi động một chút, linh thảo kia rời khỏi tầm tay của thiếu niên.
Cứ như vậy, thiếu niên trực tiếp bắt hụt, ánh mắt nhìn về phía Từ Phương tràn đầy kinh ngạc.
“Tiểu tử, ngươi có phải không biết thân phận của ta hay không. Ngươi nói đi, bụi linh thảo này ngươi ra giá bao nhiêu, bản thiếu gia muốn mua.”
Nghe nói như thế, Từ Phương lắc đầu, đáp lại thiếu niên này.
“Trong mắt ta, bụi linh thảo này vô giá.
Linh thảo trên thực tế không phải là đồ vật hiếm gì, chỉ là có một chút công hiệu tương đối đặc biệt thôi”
Tại trong mắt thiếu niên, loại linh thảo này giống như là cỏ dại, mở miệng cùng Từ Phương cạnh tranh, chẳng qua là cảm thấy linh thảo này nhìn bề ngoài rất được.
“Vô giá? Đây rõ ràng chính là một gốc linh thảo thông thường có được hay không, linh thảo vô giá thật sự sẽ chỉ xuất hiện ở trong buổi đấu giá hôm nay”
Thiếu niên nhìn linh thảo trong tay Từ Phương, nhàn nhạt chửi bậy.
“Ngươi biết Linh thảo này rất phổ biến. Phổ biến đến mức tràn lan khắp nơi vậy ngươi còn theo ta tranh cái gì?”
“Ta!” Bị Từ Phương hỏi một câu, thiếu niên này cũng có chút nghẹn lời.
Nghĩ nửa ngày, thiếu niên cuối cùng tìm cho mình một lý do.
“Ta thích, không được sao!”
Nghe nói như thế, Từ Phương cười càng vui vẻ hơn, liên tục gật đầu liền đem linh thảo trong tay giao cho thiếu niên.
“Được được được, ngươi thích vậy bụi linh thảo này sẽ để cho ngươi”
Nói xong những lời này, Từ Phương liền xoay người đi xem những linh thảo khác, chỉ để lại thiếu niên một mình ngây ngốc đứng tại chỗ.
Đây là có chuyện gì, rõ ràng muốn để Từ Phương nhường ra linh thảo trong tay, vì sao hắn ta cảm giác lần này trên thực tế là mình bị thua thiệt đâu.
Bộ dạng vừa rồi khi mình tiếp nhận linh thảo có phải giống một tên ăn mày tiếp nhận bố thí hay không. Nghĩ tới đây, thiếu niên vội vàng cầm linh thảo trong tay ném trở về.
Chính mình đường đường là đại thiếu của Phương gia thành Tề Châu, trên người không có gì ngoại trừ tiền, làm sao lại giống tên ăn mày được.
Lắc lắc đầu,vứt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong lòng. Thiếu niên đi xem những linh thảo khác đi.
Mà ở bên kia, lúc Từ Phương quay người rời đi cảm thấy tâm tình rất tốt.
Không nghĩ tới lần này tùy tiện đi dạo ở bên ngoài có thể gặp gỡ một thiếu niên thú vị như vậy.
Suy nghĩ toàn bộ quá trình vừa rồi, Từ Phương vẫn không nhịn được cười.
Nếu như hôm nay đổi thành mình 20.000 năm trước thì với tâm cảnh của mình khi đó, hôm nay nhất định phải cho thiếu niên này nếm chút đau khổ.
Mà hiện nay, Từ Phương lại dùng loại thái độ nở nụ cười này để đối mặt, đây chính là sự khác biệt trên tâm cảnh.
Hai mươi nghìn năm đến nay, tâm cảnh của hắn đã tiến bộ không ít.
Trên con đường tu hành, không chỉ cần tu lực, còn phải tu tâm.
Chương 14 Hội đấu giá khai mạc
Đợi đến khi Từ Phương trở lại tầng năm, hội đấu giá lần này cũng sắp bắt đầu.
Từ Phương biết ghế Lăng Thanh Thù đang ngồi nên dưới sự hướng dẫn của một thị nữ Từ Phương đi theo vào bên trong.
Từ Phương không biết là, sau khi hắn tiến vào ghế, thiếu niên lúc trước cùng hắn tranh linh thảo ở dưới lầu cũng đi ra.
“Vậy mà không tìm thấy tên kia, vừa rồi lại dám trêu cợt bản thiếu gia.
Thiếu niên vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm.
Đối với chuyện vừa rồi, người thiếu niên này hiển nhiên có chút canh cánh trong lòng.
Đợi đến khi Từ Phương ngồi vào chỗ ở ghế lô, hội đấu giá lần này cũng chính thức bắt đầu.
Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ trực tiếp lên đài, xem ra ông ta chính là người chủ trì buổi đấu giá lần này.
“Các vị, lão phu khách khí, lần đấu giá này sẽ do ta làm chủ trì, hy vọng các vị đều có thể thắng lợi trở về.” Tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không nói nhảm, trực tiếp bắt đầu hội đấu giá lần này.
Kiện đồ vật thứ nhất là một bí pháp Hoàng cấp trung phẩm.
Khi tu sĩ Trúc Cơ kỳ giải thích yêu cầu về bí pháp này đã có hai thế lực nhìn trúng bí pháp này, bắt đầu một vòng mới đấu giá.
Mà đối với bí pháp Hoàng cấp trung phẩm này, Từ Phương cùng Lăng Thanh Thù đều coi thường.
Bởi vì Từ Phương đã nắm giữ nhiều thuật pháp đẳng cấp cao, chỉ là hoàng cấp trung phẩm thật sự không đáng chú ý.
Mà Lăng Thanh Thù cũng bởi vì có sự tồn tại của Từ Phương trong nhận thức của Lăng Thanh Thù, đã có Từ Phương lão tổ ở đây thì Thiên Lam Tông chắc chắn sẽ không thiếu khuyết công pháp thuật pháp bí pháp.
Vì một bản bí pháp hoàng cấp trung phẩm mà người phát ngôn của hai thế lực đã có một cuộc cạnh tranh nho nhỏ.
Cuối cùng bí pháp hoàng cấp trung phẩm này rơi vào tay người có khả năng trả giá cao.
Có kiện đồ vật thứ nhất hoàn mỹ bán ra, buổi đấu giá này tiến hành có thể nói là rất thuận lợi.
Công pháp, thuật pháp, pháp bảo, đan dược, phù lục.
Lần này trong buổi đấu giá, đồ vật bán đấu giá có thể nói là đủ loại.
Trong đó không ít thứ đối với tu sĩ Kim Đan kỳ đều có công hiệu cường đại.
Nhìn những thứ linh vật từng khiến cho mình thấy thèm, bây giờ Lăng Thanh Thù lại không có khát vọng như vậy.
Có Từ Phương tồn tại, tầm mắt của nàng đã tăng lên một cách đáng kể trong thời gian này.
Trước đó có lẽ sẽ bởi vì một gốc linh thảo có thể tăng phúc tu hành mà kích động, nhưng hiện tại thì sẽ không như vậy.
“Buổi đấu giá hôm nay tiến hành thuận lợi đến kỳ lạ. Hôm nay chỉ còn lại hai vật phẩm. Chúng ta nhìn một chút vật áp trục hội đấu giá lần này.”
Hai tu sĩ của phòng đấu giá đem một vật đặt lên đài, sau khi tu sĩ Trúc Cơ kỳ nói xong mở ra tấm vải đỏ.
Đợi đến khi hình dáng vật phẩm áp trục hiện ra ở trước mặt mọi người, vẻ mặt Từ Phương vẫn luôn không đếm xỉa tới lúc này đã nghiêm túc một chút.
Nhìn xem vật đặt trên đài kia, Từ Phương lại là có một loại cảm giác quen thuộc xa lạ.
“Phải lấy được vật này” đây là yêu cầu của Từ Phương đối với Lăng Thanh Thù.
Trên đài, tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẫn đang giới thiệu vật thần bí được đưa ra kia.
“Đây là đồ vật mà mấy tán tu mang ra từ trong một bí cảnh, chúng ta chỉ có thể nhìn ra vật này rất bất phàm, lại không có biện pháp cụ thể xác nhận đây là thứ gì”
Thốt ra lời này tất cả ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.
Bí cảnh, không biết, hai danh từ này đụng vào nhau, thường thường sẽ đại biểu cho kỳ ngộ lớn.
Thứ từ trong bí cảnh mang ra ngoài chỉ cần là có thể dùng, không có chỗ nào mà không phải là tinh phẩm.
“Kiện vật phẩm này chịu sự ủy thác của người khác, chỉ đổi đan dược phụ trợ tu hành, bây giờ thỉnh các vị ra giá.
Thốt ra lời này, toàn bộ người trong phòng đấu giá, bất kể là dưới khán đài hay là khách nhân trong rạp, cũng hơi sững sờ.
Lần đấu giá này, lại phải dùng đan dược phụ trợ tu hành để đổi.
Đây là tình huống như thế nào, linh thạch cầm trong tay sẽ phỏng tay sao?
Ở trong ghế lô Lăng Thanh Thù nghe nói như thế sắc mặt cũng biến đổi nhưng là biến thành rất mừng rỡ.
Đan dược phụ trợ tu hành, trước mắt Thiên Lam Tông bọn họ giống như không bao giờ thiếu loại đan dược này.
Vị Từ Lão Tổ đang ngồi bên cạnh nàng có năng lực luyện đan kinh khủng, Lăng Thanh Thù đã tự mình lĩnh giáo qua.
Đợi thật lâu về sau, toàn bộ người ở phòng đấu giá không còn ra giá đối với kiện vật phẩm này, Lăng Thanh Thù tức thời mở miệng.
“Một bình đan dược phụ trợ tu hành Kim Đan kỳ, có thể đề thăng ba thành hiệu suất tu hành.”
Lời này nói ra, lại không có ai tới đấu giá cùng Lăng Thanh Thù. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì đồ vật này sẽ thuộc về Từ Phương sau lưng Lăng Thanh Thù.
“Trên tay của ta có đan dược hiệu quả tương đương, ta ra một bình rưỡi.”
Một bình rưỡi, phần lớn một bình chứa mười hai viên, một bình rưỡi đó chính là mười tám viên.
Lập tức lấy ra mười tám viên đạn dược loại phụ trợ tu hành này, có thể nói là có kinh nghiệm đấu giá phong phú cường đại.
Dù sao không phải là mỗi người đều giống như Từ Phương, có một loại năng lực luyện đan kinh khủng. Nghe thấy có người đấu giá cùng mình, mà chuyện Từ Phương phân phó lại không thể sơ thất. Lăng Thanh Thù lên tiếng lần nữa, trực tiếp tăng giá đến hai bình.
Đối phương dường như cũng nhất định phải có được, không chút nghĩ ngợi liền thêm hai bình rưỡi. Lại một lần nữa bị đè xuống, vẻ mặt Lăng Thanh Thù rất khó coi.
Đây là chuyện Từ Phương an bài, nếu không thuận lời hoàn thành, thật là sai lầm cực lớn. “So với hắn, thứ này ta muốn.”
Từ Phương nghe được quá trình đấu giá, tất nhiên là biết chuyện gì xảy ra.
Đối với số đan dược trên người Lăng Thanh Thù, Từ Phương cũng có một con số sơ bộ, dù sao cũng là hắn cho.
Nhận được chỉ thị của Từ Phương như vậy, Lăng Thanh Thù lại một lần nữa tăng giá đến ba bình.
Đối phương nghe được Lăng Thanh Thù tăng giá thì thần sắc kiên định, cũng trầm mặc, không biết vì một thứ không rõ lai lịch cùng Lăng Thanh Thù cạnh tranh rốt cuộc là tốt hay xấu.
Trầm mặc thật lâu. Đối phương cuối cùng không lên tiếng, hiển nhiên là nhường lại cho Lăng Thanh Thù.
Đợi đến khi tu sĩ Trúc Cơ kỳ đấu giá một món cuối cùng của hôm nay, Lăng Thanh Thù gọi thị nữ tới để bọn họ gọi quản sự đến.
Đợi đến khi Lăng Thanh Thù đem ba bình đan dược để phụ trợ tu hành, giao cho quản sự phòng đấu giá, thứ Từ Phương muốn đã được đưa đến ghế của bọn họ.
Đây là một thứ hình bầu dục, toàn thân đen như mực, toàn thân cao thấp không có một chút lộng lẫy, nhìn không ra làm bằng vật gì.
Từ Phương vận chuyển chân khí trong cơ thể trên tay, mỗi một lần vuốt ve ở trên thân vật này sẽ phát ra một chút ánh sáng ảm đạm.
Từ Phương đối đãi với thứ hình bầu dục này giống như đối đãi một kiện đồ sứ tuyệt đẹp, không dám dùng quá nhiều sức.
Lăng Thanh Thù vẫn luôn chú ý động tác của Từ Phương, nàng nhìn thấy sau khi Từ Phương vuốt ve thì vật kia kiện phát ra từng đợt ánh sáng, Lăng Thanh Thù biết lão tổ cố gắng mua thứ này rất là bất phàm. Cho nên Lăng Thanh Thù nhìn vô cùng cẩn thận, ánh mắt đều tập trung ở trên người Từ Phương, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào tiếp theo.
4
Chương 15 Vân thú, Bí Cảnh
Ngón tay Từ Phương gõ nhẹ vào vật hình bầu dục theo nhịp điệu đặc thù.
Khi vừa nhìn thấy thứ này, Từ Phương liền nhận ra nó.
Đây là một quả trứng thần của một loại yêu thú có huyết mạch cường đại, chúng đã phong ấn những đứa con nhỏ của mình trong lúc gặp nguy hiểm.
Sở dĩ Từ Phương có thể nhận ra là bởi vì vào khoảng bảy vạn năm trước cũng có một trứng thần nở ra một con yêu thú tọa kỵ.
Con yêu thú tọa kỵ kia làm bạn với hắn mấy ngàn năm, cuối cùng chết già trước mặt hắn.
Vừa rồi khi thấy trứng thần này trên bàn đấu giá, Từ Phương đã nghĩ đến tọa kỵ của hắn lúc trước.
Cho nên mới nảy ra ý tưởng để Lăng Thanh Thù ra tay lấy trứng thần này cho hắn.
Khi Từ Phương truyền chân khí qua, trứng thần hiện lên vầng sáng theo nhịp ngón tay của hắn.
Dường như bên trong trứng thần bắt đầu có động tĩnh.
Một loại âm thanh giống như nhịp tim đập từ trong trứng thần truyền ra, cộng hưởng với tiếng gõ nhịp tay Từ Phương.
Nghe được âm thanh này, Từ Phương mỉm cười, hắn biết trứng thần đã bị hắn đánh thức.
Quả nhiên, ngay sau đó, một móng vuốt nhỏ trực tiếp từ trong trứng thần ló ra, tiếp đó lộ ra một đầu nhỏ với nhúm lông mịn màng.
Sau khi tiểu thú dùng móng vuốt đâm xuyên bề mặt của trứng thần, trứng thần trong tay Từ Phương nhanh chóng hóa thành một khối chất lỏng, toàn bộ tiến nhập vào trong cơ thể tiểu thú.
Đối với tình huống này, Từ Phương cũng không có gì ngạc nhiên, vỏ ngoài trứng thần không chỉ bảo vệ yêu thú bên trong mà còn là một loại truyền thừa.
Khi xác trứng hóa thành chất lỏng đã hoàn toàn tiến vào trong cơ thể tiểu thú, Từ Phương liền nâng tiểu thú đến trước mặt hắn.
“Ồ, thì ra là một con Vân thú, không biết trứng thần đã chờ đợi bao nhiêu năm, khí tức sinh mệnh lúc trước gần như đã phai nhạt hết.
Nghe Từ Phương nói, Lăng Thanh Thù nhanh chóng nắm được tin tức mấu chốt.
Vân thú, dường như Lăng Thanh Thù đã đọc qua trong điển tịch tông môn Thiên Lam Tông có ghi chép về loại yêu thú này.
Vân thú có năng lực cưỡi mây cưỡi gió, lấy mây mù làm thức ăn.
Lăng Thanh Thù chỉ nhớ được một ít mà thôi, điều khiến nàng ấn tượng nhất trong điển tịch khi miêu tả về Vân thủ là hai chữ kinh dị.
Loại yêu thú này sau khi trưởng thành, ít nhất cũng có chiến lực Nguyên Anh kỳ.
Nguyên Anh kỳ, dù hiện tại Lăng Thanh Thù đã đột phá đến Kim Đan kỳ, nhưng Nguyên Anh kỳ đối với nàng mà nói vẫn ở khoảng cách quá xa.
Trước mắt nàng không nhìn thấy dấu hiện tiến đến Nguyên Anh kỳ, con đường phía trước vô cùng mờ mit.
Mà hiện tại trong tay Từ Phương có Vân thú, chỉ cần trưởng thành đến thành niên kỳ, tự nhiên sẽ có chiến lực Nguyên Anh kỳ.
Điều này khiến Lăng Thanh Thù cảm thấy không công bằng, đồng thời nàng cũng ngạc nhiên khi Từ Lão tổ có thể mua được Vân thủ ở lần đấu giá này.
Sau khi Từ Phương đùa với Vân thú hai lần liền móc ra một khối linh thạch đặt trong miệng Vân thú.
Loại yêu thú này không chỉ nuốt mây thôn sương, mà linh khí cũng là một phần không thể thiếu.
Cuộc đấu giá đã đến hồi kết, vật phẩm đấu giá sau cùng là một kiện pháp bảo đại đao. Vì pháp bảo đại đao này mà mấy thế lực ra giá, bọn họ tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng. Từ Phương và Lăng Thanh Thù nhìn những người này tranh cãi cũng không tham dự.
Bởi vì Bảo Mệnh Kiếm mà Từ Phương có được chính là một trong những bảo vật tốt nhất.
Còn kiếm Lăng Thanh Thù là bội kiếm có phẩm chất khá tốt, nên cũng không muốn ném một thanh bội kiếm tốt để mua một thanh đao.
Cuối cùng thanh đao này được Phương gia ở thành Tề Châu mua đi, nghe được âm thanh ra giá Từ Phương có chút buồn cười.
Bởi vì âm thanh kia Từ Phương nhận ra đó là người thiếu niên ở tầng hai muốn cướp linh thảo của hắn. Theo lý thuyết khi món vật phẩm đấu giá cuối cùng được bán thì buổi đấu giá này cũng nên kết thúc nhưng sự thật thì không phải như thế.
Một lần nữa tu sĩ Trúc Cơ lên bàn đấu giá lớn tiếng nói.
“Buổi đấu giá hôm nay xem như đã kết thúc nhưng Linh Bảo các còn có một việc muốn thương lượng cùng các vị, mong rằng các vị rộng lòng tha thứ”
Nghe nói vậy, có người hùng hùng hổ hổ nói Linh Bảo các chậm trễ thời gian, có người trực tiếp hỏi tu sĩ Trúc Cơ rốt cuộc là chuyện gì.
Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ không biết Linh Bảo các muốn làm gì, vì sao lại dài dòng như thế.
Đợi đến khi người Linh Bảo các một lần nữa lên đài, lần này đã không phải là tu sĩ Trúc Cơ kia.
Người lên đài là một tu sĩ trung niên, khí tức trên người là Kim Đan trung kỳ.
Khi tu sĩ Kim Đan trung kỳ lên đài nói chuyện, tất nhiên chấn nhiếp được ồn ào náo nhiệt trước đó.
Tu sĩ Kim Đan trung kỳ nhìn qua một vòng, lại nhìn về phía những người ở phòng bao có tấm màn che.
“Các vị, có thể tham gia buổi đấu giá hôm nay đã chứng minh được các vị là người có thực lực bất phàm trên địa giới Tề Châu.
Lời này vừa nói ra, những người có mặt nơi này đã được nâng lên vị trí không thấp.
“Thật ra lần này Linh Bảo các chúng ta tổ chức đấu giá còn có mục đích khác, mục đích này có quan hệ mật thiết cùng các vị. Trước đó vài ngày, chúng ta phát hiện ra một bí cảnh ở biên giới Tề Châu.
Bí cảnh, hai chữ này vừa ra khỏi miệng liền tạo nên sóng to gió lớn.
Một bí cảnh mới phát hiện đại biểu cho quá nhiều đồ vật.
Truyền thừa, công pháp, đan dược, pháp bảo, linh thạch, những thứ này đều có thể tìm thấy trong bí cảnh.
Trong lịch sử giới tu hành, có không ít người có được đại cơ duyên tìm thấy bí cảnh, sau đó một bước lên mây.
Cho nên từ xưa đến nay, mỗi khi bí cảnh xuất hiện sẽ hấp dẫn rất nhiều tu sĩ tìm đến.
Chính vì tranh đoạt cơ duyên có được trong bí cảnh để bản thân họ nâng cao một bước.
“Linh Bảo các chúng ta phát hiện bí cảnh mới này, bên trong hẳn là tàn tích của tông môn thượng cổ nào đó. Vì ngân lượng của chúng ta có hạn, không đủ để thăm dò bí cảnh cho nên ta mới quyết định lấy bí cảnh chia sẻ để mọi người cùng hưởng”
“Bí cảnh này ở đâu? Linh Bảo các không thể nào có lòng tốt đến vậy”
Trong những tu sĩ này, đột nhiên có người không bị hai chữ bí cảnh khiến cho mờ mịt mới mở miệng hỏi điểm mấu chốt của vấn đề.
“Chúng ta chỉ cần một thứ trong bí cảnh, sau khi tìm được vật đó Linh Bảo các chúng ta sẽ ra khỏi bí cảnh. Thậm chí sau khi đi ra, những thứ các vị thu hoạch được trong bí cảnh cũng có thể cầm đến trao đổi với Linh Bảo các chúng ta.”
Sau khi nói ra, mục đích của Linh Bảo các khá rõ ràng.
Bọn họ muốn mượn sức mạnh của đám tu sĩ để hoàn thành mục đích, lấy đi vật bọn họ cần trong bí cảnh.
Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhưng bị bí cảnh dụ hoặc nên bọn họ đều lựa chọn bị Linh Bảo các lợi dụng.
Dù sao bí cảnh cũng hiếm khi có được.