• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16 Túy Mộng Lâu

Tin tức có bí cảnh khiến các tu sĩ có mặt trở nên điên cuồng, ngay cả Lăng Thanh Thù cũng không ngoại lệ.

Có điều rất nhanh Lăng Thanh Thù đã khôi phục trạng thái bình thường, Từ Phương vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt phát hiện ra Lăng Thanh Thù khôi phục trạng thái, hài lòng gật đầu khen ngợi.

Có thể nhận ra được điều không bình thường trong dụ hoặc của bí cảnh, xem ra Lăng Thanh Thù có hy vọng lên Nguyên Anh kỳ.

Nhưng Từ Phương lại không chút hứng thú với bí cảnh mà tu sĩ Kim Đan kỳ kia nói.

Hắn sống mười vạn năm, đối với hắn mà nói tài phú đã trở thành thứ vô dụng nhất.

So với Thiên Lam Tông ở thời kỳ đỉnh phong, cho dù ăn trộm tài phú của trăm cái bí cảnh cũng không đến được loại trình độ đó.

Tuy nhiên nghĩ đến Thiên Lam Tông hiện giờ, Từ Phương cảm thấy hắn vẫn phải đi bí cảnh một chuyến. Chủ ý đã quyết, Từ Phương liền chú ý nghe kỹ lời nói của tu sĩ Kim Đan kỳ ở bên dưới.

“Nửa tháng sau, làm phiền các vị chờ ở phía bắc cách thành Tề Châu mười dặm. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn các vị tiến vào trong bí cảnh”

Nói xong lời này, tu sĩ Kim Đan kỳ lui ra phía sau màn.

Ngay cả những người hầu thị nữ đứng ở cửa ghế lỗ cũng đều lui xuống.

Tầng này đã được Linh Bảo các nhường ra, để cho các tu sĩ thảo luận về chuyện trong bí cảnh.

Từ Phương nắm lấy Vân thú đang đảo quanh trên bàn, mang theo Lăng Thanh Thù đi ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, đúng lúc nhìn thấy thiếu gia Phương gia.

Hắn ta vừa bỏ số tiền rất lớn mua một thanh pháp bảo đại đao có chút bất phàm.

Lúc đi trong hành lang, đại thiếu gia Phương Ngôn Phương gia cười đến không khép miệng lại được, cả người tinh thần toả sáng, so với ăn đại lực hoàn còn hưng phấn hơn.

Đối diện với hắn ta là một nam nhân và một nữ nhân, nữ nhân kia có dáng dấp rất đẹp.

Thật trùng hợp, người nam nhân kia không phải là người có gốc linh thảo vô giá sao?

Phương Ngôn đứng trước mặt Từ Phương, nói chuyện như quen thân từ lâu.

“Huynh đệ, lại gặp mặt, hôm nay tâm tình của ta rất tốt, có hứng thú đi cùng ca ca đến Túy Mộng Lâu uống hai chén không?”

Nghe Phương Ngôn nói, Lăng Thanh Thù nhướng mày.

Túy Mộng Lâu là thanh lâu lớn nhất thành Tề Châu không nói tới, với thân phận của Từ Phương mà một thiếu gia ăn chơi xưng hô như vậy sao?

Theo bản năng, Lăng Thanh Thù phóng xuất khí tức Kim Đan kỳ.

Nếu Phương Ngôn lại nói thêm một câu, nàng liền rút kiếm chặt đứt cái miệng thiếu gia ăn chơi không che đậy này.

Điều khiến Lăng Thanh Thù không nghĩ tới là Từ Phương không tức giận bởi hành vi của Phương Ngôn. Không chỉ hắn không giận mà còn trả lời Phương Ngôn.

“Ồ, huynh đệ ngươi cũng nói như vậy rồi, ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến, có điều ta đi ra ngoài lại không mang theo tiền”

“Đi theo Phương Ngôn ta còn cần dùng tiền của ngươi sao?”

Không biết tại sao, Phương Ngôn nhìn Từ Phương thế nào cũng thuận mắt, nhìn thế nào cũng hợp ý.

Hộ vệ sau lưng Phương Ngôn thấy hai người đang nói chuyện, một người trong số họ đi lên trước.

Hộ vệ này nhỏ giọng nói bên tai Phương Ngôn.

“Thiếu gia, chúng ta vừa mới mua xong một kiện pháp bảo, có phải nên đưa pháp bảo về nhà trước không?”

Nghe hộ vệ nói, Phương Ngôn suy tư một chút, hắn ta cũng cảm thấy làm vậy cũng hợp lý.

Sau khi quyết định hắn ta liền đem một cái túi đựng đồ giao cho hộ vệ này.

“Pháp bảo này ta giao cho ngươi, ngươi đem thứ này mang về đưa cho phụ thân ta, sau đó lại đi Túy Mộng Lâu tìm bản thiếu gia.”

Nói xong Phương Ngôn khoác vai Từ Phương, hai người đi xuống cầu thang, để lại Lăng Thanh Thù và hộ vệ sững sờ tại chỗ.

Tú bà Túy Mộng Lâu cảm thấy hôm nay có gì đó rất không đúng, có lẽ đại thiếu gia Phương gia đã dẫn theo bằng hữu tới cổ động, đây là chuyện vô cùng tốt.

Nên biết rằng Phương đại thiếu gia được biết đến như một người có gia cảnh giàu có nhất thành Tề Châu. Cứ mỗi lần Phương đại thiếu gia đến Túy Mộng Lâu, đều vung tiền như rác, khiến Túy Mộng Lâu bọn họ kiếm không ít tiền lời.

Không ngờ khi Phương đại thiếu gia đi vào không lâu cũng có một nữ nhân tới.

Nữ nhân này có dáng dấp đẹp hơn tất cả các cô nương ở Túy Mộng Lâu.

Tú bà xác định nếu để bà ta dạy dỗ cô nương này, chắc chắn nàng ta sẽ trở thành hoa khôi người người đều biết.

Mà không chỉ có danh tiếng vang khắp Tề Châu, còn có thể truyền đến quận Thiên Vũ, người nghe danh mà đến còn có những người đến từ quận Thiên Vũ.

Đến lúc đó sợ là bà ta sẽ bị tiền đè cho chết. Nghĩ tới đây tú bà có chút buồn bực, nữ nhân tốt như vậy sao không phải là cô nương Túy Mộng Lâu chứ?

Điều khiến tú bà kinh ngạc chính là khi nữ nhân vừa vào Túy Mộng Lâu đã nói với tú bà rằng ngoại trừ thịt rượu cái gì cũng được mang vào gian phòng của Phương đại thiếu gia.

Đừng nói chi là cô nương, người mang thức ăn vào phải là đầu bếp hoặc nam nhân. Hôm nay, có cô nương nào tiến vào trong phòng Phương đại thiếu gia, đến một người nàng ta giết một người.

Có phải não của nữ nhân này có vấn đề không? Không cho các cô nương đến hầu hạ Phương Đại công tử, một bàn thịt rượu Túy Mộng Lâu kiếm được bao nhiêu tiền?

Nhất định nữ nhân này muốn cắt đường tài lộc của bà rồi, tú bà vung tay lên, hai hộ vệ Luyện Khí kỳ bát trọng nhanh đuổi người.

Nhưng không ngờ, hai cao thủ chuyên đối phó với lưu manh vô lại không gặp chút bất lợi, còn chưa tới gần nữ nhân đó đã bị nàng ta đạp hai cước bay ra ngoài, nàng ta tới phá quán à?

Tú bà vung tay lên, một gã sai vặt nhanh chân chạy đi hậu viện mời trưởng lão Trúc Cơ kỳ do Túy Mộng Lâu bỏ ra rất nhiều tiền mời tới.

Hôm qua trưởng lão đã chọn hai cô nương ngồi cùng, có lẽ lúc này còn ngủ trên giường.

Chờ trưởng lão Trúc Cơ kỳ đến, tú bà nghĩ nhất định phải cho nữ nhân kia đẹp mặt ra.

Tuy nhiên, suy nghĩ một chút lại tính toán, một cô nương dáng dấp đẹp mắt lại còn lợi hại, nhất định là người có bối cảnh.

Loại cô nương này một khi đắc tội, chỉ sợ là Túy Mộng Lâu cũng phải xong đời.

Nữ nhân mang thù sẽ thế nào, tú bà ở Túy Mộng Lâu chờ đợi cả đời hiểu rõ hơn ai hết.

Trưởng lão Trúc Cơ kỳ ưỡn bụng phệ đứng trước nữ nhân kia, nhìn nàng ta muốn lồi cả mắt.

Nếu không phải vừa rồi gã sai vặt đã nói với lão, nữ nhân này đã sớm đánh hai tên đồ đệ không tài cán của lão ngã xuống đất.

E rằng lúc này trưởng lão Trúc Cơ kỳ đã không kìm nén được móng vuốt An Lộc Sơn, muốn cùng nàng ta thi triển một phen thần thông lão luyện được.

“Vị cô nương này, không biết tại sao đến gây sự với Túy Mộng Lâu chúng ta.

“Biến!”

Nữ nhân này chính là Lăng Thanh Thù, nhìn vẻ mặt đầy mỡ, ánh mắt của lão khiến nàng không thoải mái chút nào, trực tiếp phun ra một chữ.

Vừa dứt lời, một cổ khí tức cường đại từ trên người Lăng Thanh Thù bạo phát, áp bách trưởng lão Trúc Cơ kỳ.

Trưởng lão Trúc Cơ kỳ bị khí thế Lăng Thanh Thù áp bách, trực tiếp ngồi bệt xuống đất. “Tiền bối, tha mạng, hôm nay tiền bối muốn làm gì ở Túy Mộng Lâu đều được.”

Kim Đan kỳ, nhất định là Kim Đan kỳ, không ngờ bà cô này lại có cảnh giới Kim Đan kỳ. Trưởng lão Trúc Cơ kỳ ngồi dưới đất, mồ hôi như hạt đậu rơi xuống không ngừng.

Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt tú bà đột nhiên biến đổi.
Chương 17 Lăng Thanh Thù ghen

Bà ta tát cô nương đưa đồ ăn bên cạnh, nổi giận nói: “Mau cút, đừng làm ô uế mắt vị tiên tử này, tất cả thức ăn hôm nay đều đổi thành nam nhân đưa lên cho ta.

Chuyện xảy ra dưới lầu, trong nhã gian Phương Ngôn nâng ly cạn chén với Từ Phương nên không biết rõ. Chẳng qua cảm thấy thức ăn mang lên từ thị nữ mềm mại đổi thành nan nhân, hắn ta có chút không quen. “Huynh đệ, để cho ngươi chê cười rồi, có quỷ mới biết hôm nay Túy Mộng Lâu xảy ra chuyện gì, có còn muốn làm ăn hay không đây”

Phương Ngôn nói lên những lời này, thần thái còn hớn hở hơn mua được một kiện pháp bảo thượng hạn. “Ta nói ngươi nghe này, trước kia đến đây người mang thức ăn lên cho ta phải là tỳ nữ tuổi mười sáu, thân thể mềm mại đầy đặn”.

Túy Mộng Lâu này cũng rất biết làm ăn, biết đó là khẩu vị của ta.

Cho nên mỗi lần ta đến Túy Mộng Lâu uống rượu, đều là những tỳ nữ xinh đẹp mang thức ăn lên, không nghĩ đến hôm nay lại là những quy công này”

Phương Ngôn không biết rõ chuyện phát sinh phía sau nhưng Từ Phương lại biết, thần niệm cường đại cho nên hắn nắm giữ hết thấy động tĩnh của những người bên trong Túy Mộng Lâu.

Đối với cách làm này của Lăng Thanh Thù, Từ Phương nghĩ phải phê bình một chút.

Đã biết Lão tổ đi uống rượu cùng người ta, sao lại làm chuyện kinh thiên động địa như vậy?

Không để cô nương mang lên không nói, ai lại để món ăn xinh đẹp ngon lành đổi thành nam nhân mang chú.

Uống rượu thế này thì còn gì gọi là uống rượu chứ?

Tới thanh lâu uống rượu vì nơi đây có kỹ nữ hầu hạ, nếu thật sự chỉ vì uống hai chén rượu thì không bằng tìm quán rượu ở đầu đường cuối ngõ mà uống.

Lăng Thanh Thù làm như vậy, thật sự không yên lòng về Lão tổ hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể thất thân trong Túy Mộng Lâu sao?

Từ Phương thật không biết nói gì cho phải với đồ tôn chưởng môn không biết bao nhiêu đời của hắn. Nhưng khác với nỗi bực bội của Phương Ngôn, Từ Phương để con Vân thú trên bàn rượu.

Sau khi rót cho vật nhỏ này chén rượu liền nghe thấy Phương Ngôn thổi phồng sự tích vinh quang của hắn ta.

Ví như sáu tuổi nhìn lén tỷ trong tộc tắm rửa, tám tuổi đã đến thanh lâu, mười tuổi ôm thiếp thân nha hoàn ngủ.

Còn có cái gì mà thanh lâu bảo điển, cô nương dạng gì là cực phẩm.

Nói đến những thứ này, vị thiếu gia ăn chơi vô cùng tinh thông.

Nếu để cho Lăng Thanh Thù biết, vị thiếu gia ăn chơi kia nói những lời này với Lão tổ nhà mình, nàng sẽ không quản hắn ta có phải là thiếu gia của đại gia tộc nào hay không, có phải đệ nhất ăn chơi hay không. Nàng sẽ rút kiếm chém thẳng về phía Phương Ngôn, chém hắn ta thành mấy trăm khúc quẳng cho chó ǎn.

Phương Ngôn hưng phấn nói một hồi cũng không còn để ý đến người mang thức ăn lên có phải là nam hay không.

Từ Phương và Vân thú mỗi người một chén rượu. Từ Phương nhấp một ngụm thưởng thức, Vân thú cũng duỗi đầu lưỡi màu hồng ra liếm láp.

Trong mười vạn năm qua, không biết Từ Phương đã uống qua bao nhiêu rượu ngon tiên gia, càng không biết có bao nhiêu người mời hắn uống rượu.

Nhưng lần này, Từ Phương phẩm rượu rất cẩn thận.

Lần trước uống rượu cách đây đã một vạn năm.

Trước khi bế quan, Tông chủ Thiên Lam Tông từng mời Từ Phương uống một chén tiên nhưỡng.

Hơn nữa còn chúc Từ Phương sớm ngày xuất quan, đắc đạo phi thăng.

Không nghĩ tới khi xuất quan đã là một vạn năm sau đó.

Tu vi của hắn vẫn là Luyện Khí kỳ, đại tông chủ kia không biết đã phi thăng hay tọa hóa.

Trong một vạn năm biển cả hóa ruộng dâu, không chỉ những người Từ Phương biết không còn ở đây mà giữa thiên địa cũng xảy ra nhiều thay đổi.

Nghe lời Phương Ngôn nói, Từ Phương như quay trở về vạn năm trước, vào lúc đó hắn còn được uống rượu với những bằng hữu của mình.

“Hương vị của rượu này cũng bình thường, có cơ hội ta trộm rượu quý của phụ thân ta, hai huynh đệ chúng ta cùng thưởng thức.”

Từ Phương nhìn thoáng qua vẻ mặt thành thật của Phương Ngôn, hai người nhìn nhau cùng cười lớn. Dường như Vân thú cảm nhận được không khí giữa hai người, đá văng chén rượu đặt trước mặt nó. Tiếp đó Vân thú trước ánh mắt kinh ngạc của Phương Ngôn phun ra nuốt vào mây sương mù.

“Huynh đệ, tiểu yêu thú này của ngươi là yêu thú gì thế, nhìn rất thú vị.”

Nhìn bộ dáng kì lạ của Vân thú, Phương Ngôn lại đánh giá nó thú vị.

Nếu để cho hắn ta biết, Vân thú được hắn ta đánh giá thú vị kia khi trưởng thành có chiến lực Nguyên Anh kỳ, e rằng Phương Ngôn sẽ lập tức quỳ rạp trên mặt đất.

Đối với sự kỳ lạ của Vân thú, Từ Phương cũng không có dự định nói ra, theo Phương Ngôn mà nói.

“Tiện tay nhặt ven đường, cũng không biết là yêu thú gì?”

Mặc dù Vân thú vẫn còn non nhưng tương đối thông linh. Nghe Từ Phương nói nó như vậy liền nhanh chóng duỗi ra móng vuốt nhỏ, muốn lưu lại ấn ký trên người Từ Phương.

Từ Phương sớm phát giác ra động tác của nó, hắn mỉm cười búng ngón tay một cái, thân thể Vân thú liền từ trên mặt bàn bay ra ngoài.

“Ồ, làm sao nó bay được thế?”

Lúc này Phương Ngôn đã uống không ít, hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng tiếp đó.

Cơ thể Vân thú xẹt qua một vòng cung giữa không trung, nhìn thấy bản thân sắp ngã xuống đất.

Bỗng nhiên Vân thú nghiêng đầu, phun ra một đám mây sương mù. Vẫn thú liền mượn lực của đám mây sương mù nhảy ngược trở lại trước mặt Từ Phương.

Đã bị dạy dỗ một lần, đương nhiên Vẫn thú không còn dám duỗi móng vuốt ra, thân thể nhỏ bé của nó cọ xát vào mu bàn tay Từ Phương.

Biểu cảm trong mắt nó dường như nói lên sự ủy khuất của mình.

Đối với biểu hiện này của Vân thú, Từ Phương không để ý đến, chỉ tiện tay rót cho nó chén rượu.

Phương Ngôn cũng không hỏi vì sao Vân thú biết trở về, tiện tay ném đùi gà đến trước mặt nó, lại cùng Từ Phương cạn ly.

Đợi đến khi Từ Phương và Phương Ngôn uống rượu xong, sắc trời đã tối dần, lúc này toàn bộ Túy Mộng Lâu đã không còn mấy mấy người khách.

“Huynh đệ, ngươi xem ta đã nói rồi, Túy Mộng Lâu làm ăn như thế này, sớm muộn sẽ xong đời.

Phương Ngôn say khướt được Từ Phương đỡ, nhìn thấy cảnh tượng bây giờ ở Túy Mộng Lâu lớn giọng mà nói.

Tú bà hầu bên cạnh nghe thấy mà muốn khóc, hôm nay Túy Mộng Lâu làm ăn có kém gì trước kia đâu. Không phải do tiểu cô nương đi theo hai người sao? Không biết vị tiên tử kia đã dọa cho bao nhiêu khách sợ mà chạy rồi.

Trong lòng tú bà có nổi khổ mà không thể thốt nên lời.

Trưởng lão Trúc Cơ kỳ mà Túy Mộng Lâu cung dưỡng đã bị khí tức Kim Đan của Lăng Thanh Thù phóng ra đỡ không nổi.

Bởi vậy có thể thấy được thực lực Lăng Thanh Thù cường đại thế nào, vị tiên tử này nói không thể để cho tỳ nữ mang thức ăn lên, người mang thức ăn lên hôm nay ở Túy Mộng Lâu toàn bộ đổi thành quy công. Tiên tử còn nói, không thể để cho các cô nương lên lầu, tú bà cũng thuận theo đuổi tất cả cô nương trở về gian phòng của mình.

“Tú bà, tại sao hôm nay Túy Mộng Lâu không có một cô nương nào, thiếu gia ta còn muốn đại chiến mấy trăm hiệp đấy?”

Phương Ngôn mơ hồ nói không rõ, nếu như không phải Từ Phương đỡ hắn ta, bây giờ hắn ta đã nằm dưới đất rồi.

Lăng Thanh Thù nghe nói như thế, ánh mắt hung tợn trừng Phương Ngôn, hận không thể giết tên gia hỏa này ngay lập tức.

Ngược lại Từ Phương không suy nghĩ quá nhiều, sau khi giao Phương Ngôn đang say rượu cho hộ vệ Phương gia, liền mang theo Lăng Thanh Thù đi ra khỏi Túy Mộng Lâu.

Hai người biến mất trong màn đêm, rời khỏi thành Tề Châu.
Sau khi dẫn theo Lăng Thanh Thù đi ra khỏi năm sáu dặm, Từ Phương liền dừng lại.

Hắn nhìn qua màn đêm tăm tối, không gian khá yên tĩnh.

Lăng Thanh Thù cũng dừng lại, nàng cũng phát giác có cái gì đó không đúng, ở đây quá yên tĩnh.

“Ai, đi ra”

Lăng Thanh Thù quát lên, tay lấy ra bảo kiếm, nhìn về một hướng trong đêm tối.

“Tiểu cô nương, thức thời mau giao tất cả pháp bảo, đan dược, đồ vật các ngươi mua được ở phòng đấu giá, ta có thể tha mạng nhỏ này của ngươi.”

Một lão giả hắc bào từ trong bóng tối đi ra, vừa dứt lời, cả người đã lao đến.

Từ khi phát hiện có điều bất thường Lăng Thanh Thù vẫn luôn đề phòng.

Bây giờ lão nhảy vọt lên, Lăng Thanh Thù mang theo trường kiếm trong tay, trực tiếp bảo hộ trước ngực. Đợi đến khi lão giả hắc bào đến gần, Lăng Thanh Thù nhanh chóng xuất kiếm đâm thẳng đến cổ họng lão. Đương nhiên, lão không có khả năng khiến Lăng Thanh Thù được như ý, ngón tay bấm niệm pháp quyết, một hư ảnh tấm chắn vàng óng hiện ra trước mắt lão.

Hư ảnh tấm chắn vàng óng va chạm với thanh kiếm của Lăng Thanh Thù đã nhanh chóng vỡ ra, lão giả hắc bào cũng đến trước mặt nàng.

Lần nữa lão bấm ra một đạo pháp quyết, một con cự mãng đột ngột xuất hiện phía sau lão, há miệng lớn dữ tợn trực tiếp cắn về phía Lăng Thanh Thù.

Không biết vô tình hay cố ý, lão giả hắc bào ở bên cạnh theo dõi cuộc chiến, không để ý đến một người có khí tức Luyện Khí kỳ như Từ Phương.

Trong mắt lão, Từ Phương chỉ có Luyện Khí kỳ, không có bất kỳ uy hiếp gì với lão.

Mà hiện tại Từ Phương chỉ đứng lặng lẽ ở đó, không có ý định xuất thủ tham gia cuộc chiến của hai người.

Từ Phương đã sớm phát hiện hành tung của lão ta.

Ngay từ đầu ở Linh Bảo các, người không biết tên cạnh tranh trứng thần Vân thú cùng Lăng Thanh Thù chính là lão giả hắc bào này.

Khi đấu giá kết thúc lão vẫn luôn đi theo Từ Phương và Lăng Thanh Thù.

Giết người phóng hỏa cướp đồ cũng rất phổ biến trong giới tu hành.

Sợ nghèo, phải phát tài một phen để chống đỡ hầu bao.

Huống chi Từ Phương và Lăng Thanh Thù đã mua được trứng thần ở Linh Bảo các.

Đối với trứng thần, lão giả hắc bào đã từng đọc qua vài lời trong điển tịch sư môn, rất mong muốn có được.

Hơn nữa trong bí pháp sư môn của lão, còn có một loại pháp môn cướp đoạt tinh hoa trứng thần cho bản thân sử dụng.

Dưới điều kiện khác nhau, lão giả hắc bào lựa chọn theo đuôi hai người, chờ đợi cơ hội chặn giết.

Mà Từ Phương không thèm để ý đến việc tu sĩ Kim Đan theo đuôi, nếu như thực sự làm ra hành động khiến hắn không vui, phất tay chém chết là xong.

“Tiểu cô nương, ngươi vừa mới đột phá tu sĩ Kim Đan vậy mà có thể chống đỡ ta lâu như vậy, chắc có lẽ truyền thừa sư môn không tầm thường.

Nếu ngươi giao công pháp tu hành cho ta, ta tạm tha tính mạng của tiểu bạch kiểm ở phía sau ngươi.

Lão giả hắc bào giao thủ với Lăng Thanh Thù, trong lúc nhất thời lại không bắt được nàng, thậm chí còn có một loại cảm giác có thể bị Lăng Thanh Thù phản sát bất cứ lúc nào.

Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng lão vẫn rất đề phòng, hơn nữa còn nhòm ngó đến công pháp mà Lăng Thanh Thù tu luyện.

“Muốn công pháp của ta, còn phải xem ngươi có bản lãnh này hay không”

Hai ngón tay Lăng Thanh Thù trượt một đường trên trường kiếm, một luồng tâm ý sắc bén trên người nàng bốc phát.

Thời điểm huy kiếm lần nữa, mỗi một kiếm vung ra đều là kiếm khí tung hoành.

Lão giả hắc bào tế ra tiểu ấn, nó hóa lớn giữa không trung ngăn cản kiếm khí của Lăng Thanh Thù, sau đó đập về phía nàng.

Khi cuộc tấn công của Lăng Thanh Thù ngày càng mãnh liệt, lão giả hắc bào cũng không còn tâm tư muốn công pháp của nàng.

Hiện tại, lão chỉ mong muốn giải quyết được nàng, tiếp đó sẽ làm thịt tên oắt con bên cạnh, hoàn thành một vụ cướp của giết người lần này.

Đối với thế tấn công của lão, mặc dù Lăng Thanh Thù ứng đối có chút không đủ lực nhưng khi hai bên tấn công càng ngày càng nhiều, nàng càng thành thạo thi triển pháp lực Kim Đan trong cơ thể.

Cự mãng quanh quẩn bên người Lăng Thanh Thù, thỉnh thoảng táp về phía nàng.

Lão giả hắc bào nắm tiểu ấn trong tay, chờ đợi thời cơ, một khi Lăng Thanh Thù xuất hiện sơ hở, lão định một kích tất sát.

Từ Phương ở bên cạnh xem hai người giao thủ, mặc dù trong mắt Từ Phương cuộc chiến của hai người quá kém nhưng biểu hiện của Lăng Thanh Thù khiến hắn rất hài lòng.

Có thể liên tục bù đắp những thiếu xót của bản thân sau khi giao thủ liên tiếp, thiên phú của Lăng Thanh Thù ở Thiên Lam Tông trước kia cũng có thể được xem là trung thượng.

“Tiểu cô nương, chịu chết đi!”

1 5°C

多云

Thủ lâu sẽ thua, rốt cuộc lão giả hắc bào cũng tìm được sơ hở của Lăng Thanh Thù, trực tiếp phóng xuất

tiểu ấn trong tay ra ngoài.

Lăng Thanh Thù vội vàng giơ kiếm lên ngăn cản, cả người trực tiếp lùi ra sau.

Lão giả hắc bào định thừa thắng xông lên, lần nữa sử dụng tiểu ấn đập về phía nàng.

Lăng Thanh Thù bay ngược ra ngoài, muốn nhấc kiếm ngăn cản tiểu ấn bay tới nhưng căn bản không kịp.

Trên mặt lão giả lộ ra nụ cười dữ tợn, trong mắt lão, một khắc sau Lăng Thanh Thù sẽ bị pháp bảo của lão đánh cho tan xương nát thịt.

“Tiểu cô nương, chịu chết đi!”

Một giây sau, lão giả hắc bào ngây ngẩn cả người bởi đột nhiên trước mặt nàng ta xuất hiện một người.

Chính là tên tu sĩ Luyện Khí kỳ lão luôn xem nhẹ, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Thanh Thù.

Trong tay tiểu bạch kiểm Luyện Khí kỳ nắm lấy một thứ, đúng là pháp bảo tiểu ấn của lão.

Lão giả hắc bào mở lớn hai mắt, không dám tin nhìn Từ Phương.

“Biểu hiện cũng được, đối đầu với một Kim Đan hậu kỳ mà làm được đến trình độ này cũng đã tốt lắm rồi.

Từ Phương tiện tay ném pháp bảo tiểu ấn đi, trong nháy mắt nó biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng bên cạnh lão giả hắc bào.

Con cự mãng kia cảm nhận được sự hiện diện của Từ Phương, mở miệng lớn như máu của nó tấn công về phía hắn.

Đối với sự công kích của cự mãng, Từ Phương cũng không để trong lòng, chỉ khẽ nhất tay lên.

Cự mãng của lão giả đã rơi vào tay hắn, đây là một môn thần thông khá nổi mấy vạn năm trước ở Thiên Lam Tông.

Đã từng có người xuất thân từ Thiên Lam Tông dùng đến chiêu này hái trăng bắt sao, khống phượng cầm long.

Mà hiện tại Từ Phương thi triển loại thần thông này, mặc dù không đến được loại trình độ kinh khủng đó, nhưng vẫn có thể dễ dàng giải quyết một số pháp bảo thông thường.

Tiện tay bóp mạnh, cự mãng trong tay Từ Phương hóa thành làn khói đen, biến mất trong hư vô.

“Muốn giết người cướp đồ cũng không xem một chút bản thân có tài cán gì?

Từ Phương xuất thủ lần nữa, lão giả hắc bào cảm thấy không thể khống chế Kim Đan trong cơ thể, nó như muốn phá thể mà ra.

“Làm sao có thể”

Trong lòng lão giả hắc bào kinh hãi, Từ Phương thi triển thần thông lại có thể ảnh hưởng đến Kim Đan trong cơ thể lão, trước đó lão chưa từng nghe qua chiêu này.

“Ta ban cho ngươi Kim Đan rời thể mà chết.”

Năm ngón tay Từ Phương biến thành trảo, lão giả hắc bào không thể áp chế Kim Đan trong cơ thể, Kim Đan của lão trực tiếp phá thể bay ra rơi vào trong tay Từ Phương.

Kim Đan bị Từ Phương cưỡng ép đoạt đi, lão giả hắc bào lập tức mất đi khí tức sinh mệnh.

Vẫn thú đứng trên đầu vai Từ Phương, nuốt vào Kim Đan mà Từ Phương đưa tới, ợ một hơi phun ra một ngụm mây mù.

4
Chương 19 Truyền Thụ Cực Mệnh kiếm

Đợi khi Từ Phương và Lăng Thanh Thù rời khỏi nơi này, một thân ảnh khác cũng xuất hiện ở đây.

Đó chính là tu sĩ Kim Đan của Linh Bảo các, tu sĩ Kim Đan này nhìn lão giả hắc bào chết thảm thở dài một tiếng.

“Không nghĩ tới Hắc Y Lão Quỷ danh chấn Tề Châu lại chết như vậy, duỗi móng vuốt cũng không xem người đó là ai.”

Tu sĩ Kim Đan đánh giá phương thức giết người của Từ Phương, trong lòng cảm thán một tiếng, thủ đoạn thật lợi hại.

Đồng thời phỏng đoán thân phận của hai người, xác định Từ Phương và Lăng Thanh Thù là tông chủ và Lão tổ Thiên Lam Tông nổi tiếng gần đây.

Một nữ nhân tuyệt mỹ mới bước vào Kim Đan kỳ, một người trẻ tuổi có thể đánh giết Kim Đan nhưng nhìn không ra được sâu cạn thế nào.

Loại tổ hợp này, ngoại trừ hai người Thiên Lam Tông nổi tiếng gần đây thì còn ai nữa?

Sau khi hiểu đại khái mọi chuyện, tu sĩ Kim Đan mang lấy thi thể của Hắc Y Lão Nhân bay vào bên trong thành Tề Châu.

Nếu không phải bọn thủ hạ hồi báo, ông cũng không phát hiện ở đây vừa xảy ra một trận đại chiến, còn Hắc Y Lão Nhân chết có cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.

Đồng thời trong lòng tu sĩ Kim Đan đánh giá thực lực Từ Phương tối thiểu cũng phải Bán Bộ Nguyên Anh. Loại thực lực này, Tề Châu vẫn không nên trêu chọc.

Không nghĩ tới một tông môn sắp diệt như Thiên Lam Tông lại có Lão tổ xuất quan.

Có điều xuất hiện một tu sĩ mạnh mẽ như vậy cũng là chuyện tốt, vì để khôi phục Thiên Lam Tông, tu sĩ Kim Đan kỳ chắc chắn nửa tháng sau Từ Phương nhất định sẽ đi bí cảnh quan sát.

Có một tu sĩ mạnh mẽ như vậy ở cùng trận chiến với mình, tu sĩ Kim Đan cảm thấy bọn họ có thể đạt được vật bọn họ muốn trong chuyến đi đến bí cảnh lần này.

Sau khi trở lại Linh Bảo các, tu sĩ Kim Đan này dặn dò một vài chuyện, nhất là sau này không thể trêu chọc Thiên Lam Tông và chuẩn bị cho nửa tháng sau đi khám phá bí cảnh.

Trong một ngôi nhà nhỏ, ở thành Tề Châu, một đôi nam nữ đang điên đảo, ân ái thân mật trên giường.

Đợi khi phong ba qua đi, nam nhân nằm trên giường cũng không còn nhúc nhích.

Nữ nhân vẫn còn đang tận hưởng cảm xúc kỳ lạ trong cơ thể với vẻ mặt đầy thích thú.

“Một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ quá vô dụng, nhưng thương thế của ta đã tốt lắm rồi.”

Ngư Tam Nương vuốt ve da thịt của mình, sau khi bị Từ Phương đả thương, nàng ta liền trở về thành Tề Châu.

Những ngày này, nàng ta ở trong Tề Châu thành tẩm bổ không ít tu sĩ, thương thế bên trong cơ thể cũng khôi phục bảy tám phần.

So với lúc trước khi đến thành Tề Châu, ngoại trừ tổn thất một kiện pháp bảo tu luyện tính mệnh, cũng không thay đổi quá nhiều.

“Không nghĩ tới một Tề Châu nho nhỏ vẫn có một bí cảnh tồn tại.”

Ngư Tam Nương cùng tu sĩ Trúc Cơ kỳ thải bổ này trở về từ Linh Bảo các, khi hai người gặp nhau, Ngư Tam Nương đã biết đến tin tức liên quan tới bí cảnh bên ngoài Tề Châu thành.

“Một mình ta e rằng khó mà chiếm được ưu thế trong bí cảnh, phải cần tìm người giúp đỡ.”

Tổn thất một kiện pháp bảo ở Thiên Lam Tông, đương nhiên Ngư Tam Nương phải đi bí cảnh tìm. Nếu gặp phải cơ duyên sẽ lên được Nguyên Anh kỳ, Ngư Tam Nương cũng rất hi vọng.

Nguyên Anh kỳ, nếu như Ngư Tam Nương thật sự đến cảnh giới này, nàng sẽ có một vị trí thật sự ở quận Thiên Vũ.

Thành chủ Quận thành quận Thiên Vũ có mười hai Kim Đan, nhìn bề ngoài bọn họ quản toàn bộ mọi việc ở quận Thiên Vũ.

Nhưng người cầm quyền chân chính là ai trong lòng Ngư Tam Nương biết rõ.

Người kia quá đáng sợ đối với nàng, cho dù bây giờ Ngư Tam Nương cũng không có dũng khí đối mặt.

Chỉ khi đột phá lên Nguyên Anh kỳ, Ngư Tam Nương mới có lòng tin đối mặt với người đó, đi tranh phân quyền hạn ở quận Thiên Vũ.

Nàng ta vung tay lên, một ngọn lửa màu phấn hồng hạ xuống thi thể trên giường.

Ngư Tam Nương mặc áo lụa mỏng, đi đến tiểu viện, trong màn đêm rời khỏi thành Tề Châu.

Sau khi Từ Phương và Lăng Thanh Thù trở lại Thiên Lam Tông, hai người cùng nhau tiến vào trong đại điện.

Nhìn sắc mặt Lăng Thanh Thù có chút nặng nề, Từ Phương biết nàng ấy đang nghĩ gì.

Lăng Thanh Thù đang suy nghĩ, vừa rồi khi giao thủ với Hắc Y Lão Nhân, thủ đoạn công kích của nàng quá mức đơn giản.

Trước đó ở Trúc Cơ kỳ không có phát hiện gì, hiện tại đã lên Kim Đan kỳ, những bất lợi sẽ hiện ra khi giao thủ cùng người khác.

Giống như Hắc Y Lão Nhân vừa rồi, có pháp quyết có pháp bảo, có cự mãng còn có pháp bảo tiểu ấn là thủ đoạn giao thủ của lão với người khác.

Mà Lăng Thanh Thù, ngoại trừ sư phụ truyền xuống một thanh pháp bảo trường kiếm và một bộ công pháp thì không có thủ đoạn gì khác.

Nói cho cùng, vẫn do Thiên Lam Tông quá mức xuống dốc, rất nhiều thủ đoạn thần thông đã thất truyền.

Bằng không sư phụ Lăng Thanh Thù cũng sẽ không vì giao thủ với cùng cảnh giới Lưu Chân nhưng vì bị thương quá nặng đã qua đời.

Nhìn qua Từ Phương, Lăng Thanh Thù há miệng muốn nói nhưng lời đến khóe miệng lại nén trở về. “Truyền cho ngươi một bộ kiếm quyết, có học không?”

Nghe Từ Phương nói, hai mắt Lăng Thanh Thù đột nhiên sáng lên, nàng lập tức gật đầu, học!

Cực Mệnh kiếm, đây chính là thần thông Từ Phương truyền thụ cho Lăng Thanh Thù.

Ngày đó ở Vân Sơn Tông, Từ Phương tự lấy Bảo Mệnh Kiếm thi triển một chiêu Cực Mệnh kiếm, trực tiếp đánh vỡ thanh pháp bảo trường đạo do Lão tổ Vân Sơn Tông luyện chế.

Cực Mệnh kiếm được lưu truyền hiện nay chỉ là những chiêu vụn vặt của Cực Mệnh kiếm vốn có, ngay cả thủ thế cũng không giống.

Sau khi Lăng Thanh Thù nghe được tên thần thông, đầu tiên là sững sờ nhưng không nói gì, Từ Phương sẽ không lừa nàng.

Sau khi nhìn thấy Từ Phương thi triển Cực Mệnh kiếm, trong lòng Lăng Thanh Thù càng thêm vững tin, không có đồ nào Lão tổ nhà nàng lấy ra mà không tốt.

Phẩm chất Lão tổ xuất ra tất nhiên phải thuộc hạng tinh phẩm.

Mỗi chiêu thức đều có sát khí kinh thiên động địa, những nơi Bảo Mệnh Kiếm của Từ Phương đi qua thiên hà vỡ nát, thiên địa băng liệt.

So với Cực Mệnh kiếm Từ Phương thi triển thì những bộ kiếm quyết Lăng Thanh Thù tu tập trước đó thông thường đến không thể thông thường hơn.

Sau khi Từ Phương biểu diễn xong chiêu thức Cực Mệnh kiếm qua một lần, một đạo thần niệm với nội dung cốt yếu được truyền cho Lăng Thanh Thù.

Tiếp nhận lấy một lượng thông tin khổng lồ như thế, lúc này Lăng Thanh Thù ngồi xuống trong đại điện bắt đầu cảm ngộ Cực Mệnh kiếm do Từ Phương truyền đến.

Cực Mệnh kiếm nặng về sát phạt, mỗi một kiếm đều là cực mệnh có thể làm, cố gắng giết kẻ địch bởi một kiếm.

Theo Từ Phương, bộ kiếm quyết này rất phù hợp với tâm cảnh xuất kiếm ngang tàng khi Lăng Thanh Thù đối mặt với Kim Đan kỳ.

Cho nên hắn mới muốn truyền thụ thủ đoạn công kích cho nàng, công pháp hắn nghĩ tới trước tiên là Cực Mệnh kiếm.

Hôm nay giao thủ với Hắc Y Lão Nhân là một thời cơ, cho dù không có chuyện ngày hôm nay thì Từ Phương cũng sẽ tìm cơ hội truyền Cực Mệnh kiếm cho Lăng Thanh Thù.

Đến nửa tháng sau, Lăng Thanh Thù nắm giữ được một chút thần ý Cực Mệnh kiếm, mới có sức tự vệ trong bí cảnh này.

Dù sao hắn cũng không có khả năng luôn đi theo bên cạnh Lăng Thanh Thù, làm bảo tiêu cho mỹ nữ Tông chů.

Cảm nhận được kiếm ý trên người nàng càng trở nên sắc bén, Từ Phương cảm thấy kiếm tiên là một lựa chọn tốt đối với Lăng Thanh Thù.
Chương 20 Chuyện cũ

Nửa tháng sau, trong một sơn cốc nào đó bên ngoài Tề Châu.

Vị tu sĩ Kim Đan kỳ của Linh Bảo các, sớm đã ở chỗ này chờ đợi.

Theo thời gian trôi qua, các tu sĩ ngày đó ở Linh Bảo các biết được bí cảnh biến mất cũng lục tục chạy tới. Đương nhiên, tu sĩ chạy tới tuyệt đối không chỉ có những người có mặt trong phòng đấu giá ngày hôm đó. Trong nửa tháng này, tin tức bên ngoài Tề Châu xuất hiện một bí cảnh mới, đã truyền ra trong một ít vòng tròn.

Không ít tu sĩ có tu vi không đủ đã bắt đầu hộ bằng gọi hữu triệu tập đồng bạn, cầu mong đạt được đại cơ duyên trong bí cảnh.

Giá trị của một bí cảnh đối với những tu sĩ này mà nói, chính là khó có thể tưởng tượng được.

Cơ hội một bước lên trời, ở ngay trong bí cảnh này.

Đan dược, pháp bảo, công pháp, đều có khả năng đạt được trong bí cảnh.

Ngựa không ăn cỏ đêm thì không béo, người không hoành tài không giàu, bí cảnh chính là nguồn tài phú tốt nhất.

Từ Phương cùng Lăng Thanh Thù cũng có mặt trong những tu sĩ này, so với nửa tháng trước, khí tức của Lăng Thanh Thù càng thêm nội liễm.

Nhưng nếu có người đứng đối diện với Lăng Thanh Thù, sẽ phát hiện phong mang trong mắt nàng càng sâu, đó là kiếm ý.

Ở giữa tu sĩ, có một quần thể đặc thù, cả đời chỉ nuôi dưỡng một thanh pháp bảo trường kiếm, toàn lực theo đuổi sát phạt.

Bọn họ chính là Kiếm Tu, sức chiến đấu của Kiếm Tu, ở trong quần thể tu sĩ chính là tồn tại số một số hai.

Kiếm Ý chính là đặc điểm rõ rệt nhất của đám người này, mà hiện tại trong mắt Lăng Thanh Thù, đã có một tia kiếm ý như vậy. ý

Đối với chuyện Lăng Thanh Thù ngộ ra kiếm ý, Từ Phương cũng rất ngoài ý muốn.

Ngày đó, tuy nói Lăng Thanh Thù không chừng có thể trở thành nữ Kiếm Tiên, nhưng hắn cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, không ngờ ngày hôm sau trên người Lăng Thanh Thù liền xuất hiện một tia hình thức ban đầu của kiếm ý.

Điều này làm cho Từ Phương có chút cảm khái, chẳng lẽ trong một vạn năm bế quan này của mình, tiềm năng thân thể bị khai quật tạo thành một loại thần thông xuất khẩu thành thật.

Vị tu sĩ Kim Đan kỳ của Linh Bảo các, một mực đánh giá đám người đang không ngừng kéo đến.

Ngay khi ánh mắt của ông ta đặt ở trên người Lăng Thanh Thù, Lăng Thanh Thù liền sinh ra cảm ứng, trực tiếp đối mắt cùng tu sĩ Kim Đan kỳ này liếc mắt nhìn nhau.

Một đạo kiếm ý vô hình ẩn chứa ở trong ánh mắt của Lăng Thanh Thù, ngay khi vị tu sĩ Kim Đan kỳ của Linh Bảo các cùng nàng đối mắt nhìn nhau, chỉ cảm giác hai mắt đau đớn.

Ông ta nghĩ hoài cũng không rõ, vì cái gì mà chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, một tu sĩ mới vào Kim Đan kỳ như Lăng Thanh Thù lại có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy.

Lúc trước, khi còn ở Linh Bảo các, tu sĩ Kim Đan kỳ cũng đã đánh giá qua Lăng Thanh Thù, nhưng Lăng Thanh Thù không hề cảm giác được.

Hiện tại chỉ thoáng nhìn, đã bị Lăng Thanh Thù phát hiện, khí thế của mình thế nhưng lại còn hơi yếu hơn một phần.

Sau khi thu hồi ánh mắt của mình, tu sĩ Kim Đan kỳ này đang cảm khái, loại tông môn có truyền thừa lâu dài như Thiên Lam Tông quả nhiên là có nội tình.

Một vị lão tổ không biết từ đâu chui ra, đầu tiên là trực tiếp tiêu diệt Vân Sơn Tông, hiện tại lại có thể

khiến cho một tu sĩ Kim Đan kỳ ở trong nửa tháng phát sinh biến hóa lớn như vậy.

Theo thời gian trôi qua, tu sĩ trong sơn cốc này càng ngày càng nhiều.

Đợi đến giữa trưa, tu sĩ Kim Đan kỳ này lấy ra một khối ngọc bài từ trong túi đựng đồ.

Sau khi đem một đạo pháp lực rót vào giữa ngọc bài, tu sĩ Kim Đan kỳ này liền đem ngọc bài ném vào giữa không trung.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên trên ngọc bài, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ánh sáng do ngọc bài khúc xạ ra tạo thành một bức họa sơn thủy.

Có cung điện, có quần sơn, nhưng cảnh tượng ở giữa lại là một mảnh hoang vắng.

"Chư vị, qua một nén nhang nữa, cửa vào bí cảnh này sẽ mở ra, hy vọng các vị có thể tuân thủ ước định với Linh Bảo các chúng ta ngày hôm đó"

Tu sĩ Kim Đan kỳ cao giọng nói.

“Linh Bảo các chúng ta chỉ cần một thứ trong bí cảnh, về phần các bảo vật khác các vị tự mình quyết định.

“Còn nữa, trong bí cảnh nguy cơ trùng trùng điệp điệp, sinh tử của mỗi người các vị đều nghe theo thiên mệnh đi!”

Lời này vừa nói xong, bức họa trên bầu trời cũng hoàn toàn thành hình.

Tu sĩ Kim Đan kỳ này trực tiếp phóng người bay lên, vọt vào trong bức họa.

Những tu sĩ có mặt ở đây nhìn thấy cảnh tượng này, một đám cũng đều vận chuyển pháp lực trong cơ thể, vọt vào bên trong bức họa.

Từ Phương giữ lại Lăng Thanh Thù đang định vọt vào, ở tại chỗ cẩn thận đánh giá bức họa kia.

Sự tồn tại của bí cảnh này rất đặc thù, theo lý giải của hắn, đây rất có thể là một phương không gian độc lập hoặc là một tiểu thế giới.

Ngọc bài tu sĩ Kim Đan kỳ đánh ra, chính là chìa khóa của cửa vào của một phương bí cảnh.

Nhìn cảnh tượng bên trong bức họa đang trôi nổi giữa không trung, Từ Phương cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở nơi nào đó.

Nhìn sơn thủy bên trong bức họa, một cỗ ký ức ẩn sâu từ trong đầu Từ Phương từ từ hiện lên.

Đã không nhớ rõ là bao nhiêu năm trước, khi đó Từ Phương còn là thiếu niên, là đại đệ tử khai sơn của Thiên Lam Tông.

Những năm đó, ở phía sau Từ Phương vẫn có một tiểu tùy tùng.

Đợi đến khi Từ Phương bị vây khốn ở Luyện Khí kỳ không thể Trúc Cơ, mà tiểu tùy tùng kia lại bắt đầu triển lộ thiên tư của mình.

Về sau, tiểu tùy tùng kia thoát ly Thiên Lam Tông, một mình lang bạt thiên hạ, trước khi xuống núi, hắn nói với Từ Phương.

"Thiếu gia, chờ đến khi ta trở về, khẳng định có thể giúp ngươi đột phá đến Trúc Cơ.

Đợi đến khi Từ Phương gặp lại tiểu tùy tùng kia, đã là chuyện của rất nhiều năm về sau.

Lúc ấy tông chủ đời thứ sáu Thiên Lam Tông đều đã phi thăng, tiểu tùy tùng có thiên tư xuất chúng kia cũng đã thành tông chủ đại tông môn một phương.

Lúc ấy, chính là ở giữa một mảnh sơn thủy như vậy, Từ Phương vẫn là Luyện Khí kỳ cùng tiểu tùy tùng đã thành tựu hợp đạo ngồi luận đạo.

Về sau, Từ Phương trở lại Thiên Lam Tông tiếp tục bế quan, mà tiểu tùy tùng kia thì bỏ lại tông môn, một lần nữa đi truy tìm phương pháp để Từ Phương bước vào Trúc Cơ.

Từ đó về sau, Từ Phương không còn gặp qua tiểu tùy tùng nữa, mà tông môn người kia sáng lập, rất nhiều năm sau cũng biến mất khỏi đại lục.

Từ Phương không nghĩ tới, hôm nay lại ở chỗ này nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc như vậy.

Từng màn từng màn cảnh tượng hiện lên trong đầu, Từ Phương cũng cẩn thận nhớ lại từng cảnh tượng. Nhìn thấy bộ dáng Từ Phương như thế, Lăng Thanh Thù cũng không nói gì, chỉ ở đó nhìn Từ Phương. Mà trên vai Từ Phương, cũng có một tiểu tử vô cùng hoạt bát, là đầu Vân Thú kia.

Ấu thú Vân Thú nhìn cảnh tượng trong bức họa, vung móng vuốt nhỏ lên, nhẹ nhàng xẹt qua bên tai Từ Phương vài cái.

Không nhận được đáp lại như trong tưởng tượng, ấu thú Vân Thú liền phun ra một ngụm mây mù, phun lên mặt Từ Phương.

Cảm giác lạnh lẽo cắt đứt hồi ức của Từ Phương, hắn sờ sờ cái đầu nhỏ bé của Vân Thú, nhỏ giọng hỏi. "Có phải ngươi đi ra từ nơi đó không?"

Ấu thú Vân Thú nghe Từ Phương nói, nhìn bức họa lại nhìn Từ Phương, suy tư một lát mới gật đầu.

Nhận được đáp lại như thế, trên mặt Từ Phương cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Thoạt nhìn, mình cùng đầu ấu thú Vân Thú này thật đúng là vô cùng hợp ý.

"Đi, chúng ta đi vào xem một chút.

Từ Phương bước ra một bước, thân hình trong nháy mắt liền xuất hiện trước cửa vào bức họa sơn thủy.

Lăng Thanh Thù đi theo phía sau Từ Phương, một bước bước vào trong bức họa sơn thủy.

Đợi đến khi giờ Ngọ trôi qua, bức họa sơn thủy đột ngột biến mất ở giữa sơn cốc, ngay cả khối ngọc bài kia cũng biến mất không thấy.

4

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK