• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 73: Hải Phách Tông

Biển Đông Sơn của nước Đông Lăng cách rất xa Tề Châu nơi Từ Phương đang sống, Từ Phương điều khiển linh thuyền hết một ngày một đêm mới tới nơi.

Từ Phương lượn phía trên không biển Đông Sơn hết vòng này đến vòng khác, nhưng cũng không thấy chút tăm hơi nào của Thâm Hải Lam Tâm.

Sau khi nghe ngóng một lúc thì Từ Phương mới biết Thâm Hải Lam Tâm chỉ xuất hiện vào đêm trăng tròn của tháng sau, mà còn phải chờ thêm mười mấy ngày nữa thì mới tới ngày trăng tròn.

Thế là Từ Phương quyết định nghỉ chân trên một hòn đảo nhỏ trên biển Đông Sơn chờ đến ngày trăng tròn của tháng sau.

Hòn đảo nhỏ này mặc dù chỉ là một hòn đảo nhưng lại rộng lớn vô cùng, ở trên đảo cây cối xanh um tươi tốt, phủ một mảng xanh khắp cả hòn đảo.

Ở chính giữa của hòn đảo lại có một ngọn núi đơn độc nhô lên, giống như một thanh kiếm không vỏ, xuyên thẳng qua tầng mây trên cao.

"Chỗ này không tệ nha."

Từ Phương lẩm bẩm nói rồi điều khiển linh thuyền bay về phía ngọn núi đó.

Nhưng sau khi đến nơi thì Từ Phương mới phát hiện ra, ở nơi đây vậy mà lại có một tông môn tồn tại.

Nhìn quy mô của tông môn kia quả thực không hề nhỏ.

"Ta còn nghĩ ở đây không có ai, không ngờ vậy mà lại còn có một tông môn."

Từ Phương cảm thán thở dài một hơi.

Nếu như đã có tông môn vậy thì cũng nên đi qua xem thử thế nào mới được.

Tông môn này ắt hẳn là tông môn của địa phương nơi đây, nói không chừng họ có thể biết vài chuyện liên quan đến Thâm Hải Lam Tông không chừng.

Từ Phương từ từ điều khiển linh thuyền đậu xuống bãi đất trống gần đó, sau đó thì đi bộ về phía tông môn kia.

Vừa mới tới cổng của tông môn thì hắn ta liền nhìn thấy một gốc cây đại thụ cao che lấp cả một khoảng trời, trên cây nở đầy những bông hoa màu xanh nhạt, lộ ra ánh hào quang lấp lánh.

"Cây này là Minh Hàn Cổ Thụ mà."

Lúc Từ Phương nhìn thấy cây cổ thụ này thì ngạc nhiên đến mức sắp nói cà lăm đến nơi rồi.

Tinh hoa của rễ cây Minh Hàn Cổ Thụ có thể luyện chế ra Minh m Đan đó nha.

Mà Minh m Đan có thể khiến cho tu giả Kim Đan Kỳ trực tiếp đột phá lên Nguyên Anh.

"Không ngờ rằng có thể nhìn thấy cái cây này ở đây, đúng là thu hoạch bất ngờ mà."

Hai mắt của Từ Phương sáng rực lên, hắn ta đi đến bên cạnh gốc cây và đang suy nghĩ xem nên ra tay như thế nào.

Bởi vì nếu như muốn lấy huyết dịch sinh mệnh tinh túy trong rễ cây Minh Hàn Cổ Thụ thì phải nhổ cả cây lên rồi sau đó mới cắt được rễ cây.

Nếu vậy thì sau đó cái cây cũng xem như chết luôn rồi.

Mà tuổi thọ của cái cây này chắc hẳn cũng đã ngàn năm vạn năm rồi nhỉ...

Cũng không biết là cây Minh Hàn Cổ Thụ này có chủ nhân hay không nữa.

Đột nhiên ánh mắt của Từ Phương lóe lên.

"Ê, ngươi là ai, ngươi nhìn cái gì vậy hả."

Chính ngay lúc này, bỗng nhiên có một người lớn tiếng quát lên.

Từ Phương quay đầu lại thì nhìn thấy một tu giả Trúc Cơ Kỳ.

Nhìn y phục hắn mặc thì chắc hẳn là một đệ tử của tông môn kia.

"Ta không làm gì cả."

Từ Phương thản nhiên liếc nhìn hắn một cái rồi lại quay đầu tiếp tục nghiên cứu cây Minh Hàn Cổ Thụ, không thèm để ý đến hắn nữa.

"Ê, ta nói người đó, cứ nhìn chằm chằm vào cây thần thụ hộ mệnh của tông môn chúng ta làm gì vậy hả."

Người đó lại nói với giọng điệu vô cùng bất mãn, nghi ngờ nhìn Từ Phương.

"Ngươi cũng đến đây để tìm Thâm Hải Lam Tâm đúng không."

Từ Phương quay đầu lại, hỏi: "Thì sao, ngươi cũng biết đến Thâm Hải Lam Tâm sao?"

"Gần đây có rất nhiều người đến đây đều là vì muốn tìm cái gọi là Thâm Hải Lam Tâm gì đó." Tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ kia gật gù đắc ý nói.

"Ngoài ra, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào cây hộ thần của tông môn chúng ta làm gì vậy hả, cây hộ thần này của tông môn chúng ta đã thông linh rồi đấy, ngươi cẩn thận một chút, nếu như ngươi chọc giận nó rồi thì ngươi chết là cái chắc, cây hộ thần của tông môn chúng ta là cường giả có tu vi Nguyên Anh đó."

Tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ kia nói.

Từ Phương sững sờ cả người, Minh Hàn Cổ Thụ vậy mà đã thông linh rồi sao?

Mặc dù Minh Hàn Cổ chỉ là cái cây, ít nhất cũng đã mấy ngàn vạn năm rồi, nhưng nếu như nó muốn thông linh thì bắt buộc phải có cơ duyên kỳ ngộ mới được.

Bỗng nhiên, Từ Phương hỏi tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ kia: "Sao ngươi nhìn thấy ta mà ngươi lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ tông môn này của các ngươi có rất nhiều người ở bên ngoài lui tới hay sao?"

Theo như suy đoán của Từ Phương thì cái tông môn này ở trên hòn đảo khỉ ho cò gáy này thì chắc hẳn chẳng có người lạ nào thường lui tới cả.

"Xì, mặc dù Hải Phách Tông của chúng ta chỉ ở trên một hòn đảo đơn độc, một năm cũng chẳng có mấy người ghé qua."

"Nhưng gần đây, bởi vì cái gọi là Thâm Hải Lam Tông kia mà người đi tìm kiếm Thâm Hải Lam Tâm như ngươi đến đây cũng không ít, chúng ta sớm đã quen rồi."

"Vậy à." Từ Phương gật gật đầu, điều này đúng là hắn ta đã bỏ sót chưa nghĩ tới.

"Phiền ngươi đi báo cho tông chủ các ngươi rằng ta muốn cây hộ tông thần thụ này của các ngươi." Từ Phương nói.

"Ngươi vừa nói cái gì."

Tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ này có chút ngẩn người ra, ngây ngốc nhìn Từ Phương, hắn không biết ý của Từ Phương là gì.

Từ Phương cũng không nói gì, đột nhiên hắn ta giơ chân ra đạp mạnh một phát vào cây Minh Hàn Cổ Thụ.

Ầm...

Cây Minh Hàn Cổ Thụ đung đưa, lá rụng như bông tuyết.

Nhưng những chiếc lá lại không hề rơi xuống đất, mà biến thành những chiếc phi tiêu và bất ngờ bắn về phía Từ Phương.

Vù vù vù...

Hàng ngàn chiếc lá, giống như hàng ngàn ngọn phi đao, mang theo âm khí bao quanh rìa lá, bắn thẳng về phía Từ Dương một cách áp đảo.

Đây hoàn toàn không phải là một trò mèo gì đâu nhé, nếu như ta là một người tu giả Nguyên Anh bình thường, có lẽ trong phút chốc cả người ta sẽ biến thành tổ ong vò vẽ luôn.

Từ Phương có chút kinh ngạc, sau đó hắn ta nghĩ lại thì Hàn Minh Cổ Thụ đã thông linh rồi thì khi ý thức được Từ Phương có ác ý đối với nó thì nó tấn công Từ Phương cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.

Nhưng Từ Phương là ai chứ, hắn ta sẽ sợ đòn tấn công của cái cây Minh Hàn Cổ Thụ này sao hả?

Từ Phương né người sang một bên, dễ dàng tránh được đợt tấn công của đám lá kia.

Nhưng đám lá dường như có mắt vậy, tụi nó lại bay ngược lại, lần nữa nhắm về phía Từ Phương mà phóng tới, mà đợt sau lại còn hung hãn hơn cả đợt trước.

"Còn muốn chơi tiếp nữa sao."

Những chiếc lá bắn xuống đất, bất ngờ nổ tung, cát đá bay tứ tung, ngay cả cổng núi hùng vĩ của Hải Phách Tông cũng bị nổ tung thành từng mảnh.

"Cái này cái này cái này, ngươi muốn làm gì đây hả." Ngay lúc này thì tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ kia với vẻ mặt hoảng sợ nhìn Từ Phương.

"Ta nhìn trúng Minh Hàn Cổ Thụ rồi, cho nên nó phải thuộc về ta." Từ Phương liếm khóe miệng mình, có chút hưng phấn nói.

Minh Hàn Cổ Thụ càng cường hãn thì chứng minh tinh hoa bản mệnh của nó càng nhiều.

"Hỗn láo! Hộ tông thần thụ của Hải Phách Tông chúng ta vậy mà cũng có người dám chiếm lấy sao!"

Phía sau Từ Phương truyền đến một tiếng kêu to, cùng với đó là một thanh âm bén nhọn xuyên không khí bay tới.

Một thanh linh kiếm màu lam với tốc độ cao bắn về phía Từ Phương, phía sau linh kiếm là năng lượng kiếm màu lam giống như biển động, áp đảo bầu trời và bao phủ trái đất.

Trong đó mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc cánh màu lam khổng lồ, khí thế của chiếc cánh màu xanh lam này kinh người, nhìn thoáng qua nó dường như muốn đoạt hết tâm phách của người ta vậy.

"Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp sao?" Từ Phương ngây ngẩn cả người.

Kiếm pháp này không phải năm đó là do hắn ta dạy cho đồ đệ của hắn ta sao?

Sao người này lại biết được kiếm pháp này chứ?

Từ Mộng Dao, người đang ở trên cao kia, cũng sửng sốt không kém, kiếm pháp Đại Diễn Lam Dực của nàng ấy là cơ mật của Hải Phách Tông, chỉ có các thánh nữ của Hải Phách Tông mới có tư cách để tu luyện, và cũng chỉ có các thánh nữ của Hải Phách Tông cũng mới biết đến tên của kiếm pháp này.

Nhưng tên thiếu niên không biết từ đâu chạy đến vậy mà lại biết đến tên kiếm pháp của nàng ấy?

Linh kiếm màu lam trong tay nàng ấy khẽ run lên làm tan đi kiếm pháp vừa xuất ra lúc nãy.

"Ngươi là ai, sao lại biết đến tên kiếm pháp của ta!"

Linh kiếm màu lam trong tay của Từ Mộng Dao soạt lên một tiếng liền đặt ngay ở trên cổ của Từ Phương.
Chương 74: Kiếm pháp

"Thả sư tổ ta ra!" Lăng Thanh Thù giật mình, nhanh chóng rút kiếm nói.

Từ Phương mỉm cười quay đầu, nói với Lăng Thanh Thù: "Bình tĩnh nào."

Nói xong, Từ Phương này ra mấy cái kẹo màu đỏ, nhai tóp tép, như không nhìn thấy thanh kiếm đang kề trên cổ mình ấy.

"Ta còn muốn hỏi ngươi đấy, ngươi là ai, tại sao lại biết Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp của ta!"

"Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp của ngưới sao?" Từ Mộng Dao giống như nghe được chuyện gì đó thú vị, khẽ cười, nói ra:

"Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, là cơ mật bất truyền của Hải Phách Tông, hơn nữa muốn tu luyện Đại Diễn Lam Hải kiếm pháp, bắt buộc phải là một người có thể chất phệ hồn Hải Phách, mới có thể tu luyện được!"

Nói tới đây, bỗng nhiên, ánh mắt Từ Mộng Dao đột nhiên bộc phát ra ý định giết người, hung tợn hỏi:

"Nói, ngươi biết đến Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp từ đâu, nếu ngươi thành thật khai ra, ta có thể mở lòng từ bi, bảo toàn cái mạng nát của ngươi!"

Nói tới đây, kiếm của Từ Mộng Dao lại hướng phía cổ Từ Phương cổ tay nắm thì thật chặt lấy thanh kiếm.

Khuôn mặt Lăng Thanh Thù sốt ruột nhìn Từ Phương.

Không biết ngọn gió nào đã khiến lão tổ để yên cho người khác chĩa kiếm vào cổ mình.

Nhưng nghĩ lại dáng vẻ oai phong hùng dũng trước kia của Từ Phương, thì Lăng Thanh Thù lại cảm thấy, chắc Từ Phương sẽ không có chuyện gì đâu.

Ừm, nhất định là như vậy rồi, Từ lão tổ nhất định là quá mạnh, cho dù người khác có chĩa kiếm lên cổ của mình, thì Từ lão tổ cũng không để ý đến tẹo nào.

Suy nghĩ là thế, nhưng Lăng Thanh Thù không dám thờ ơ một tí nào. Nàng ta nín thở nhìn chằm chằm vào linh kiếm đang chĩa vào cổ Từ Phương.

Từ Phương lạnh lùng nhún vai, nói: “ Ta đã nói với ngươi rồi, kiếm pháp này là của ta mà. Sao ngươi lại không tin thế, hơn nữa, ai nói với ngươi kiếm pháp này, phải dùng thể chất Hải Phách gì đó mới có thể tu luyện được."

Nói xong, Từ Phương liền rút ra một thanh kiếm bình thường, thanh kiếm vừa vung ra, thì một luồng ánh sáng màu xanh lam xuất hiện.

Khí thế của Từ Phương, trong nháy mắt đã thay đồi, từ một người hiền lành liền biến thành một người có sát ý lẫm liệt.

"Còn nữa, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp lúc nãy của ngươi, chỉ là bán thành phẩm mà thôi, bây giờ ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem, thế nào là Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp thực sự!"

Vừa dứt lời, linh kiếm nhanh chóng vung ra, uy thế sức mạnh y như thanh kiếm thực thụ, cứ theo linh kiếm mà vung ra.

Một đôi linh khí màu lam ngưng tụ, giống y như hàng real, chém một nhát từ trên xuống dưới, một quầng sáng màu vàng rực, tỏa ra xung quanh.

Ánh sáng chói lóa mắt, khiến mọi người chỉ nhìn thấy một vệt trắng xóa.

Vèo….

Một âm thanh sắc bén phát ra, một vệt sáng màu xanh hướng về phía chân trời xuất hiện, sau đó đột nhiên đâm vào trong biển nước.

Ầm...

Một tiếng nổ vang trời, nước biển cuồn cuộn hàng ngàn cơn sóng.

Hình như biển lại động thì phải.

Một số bọt sóng, còn bắn tung tóe cao đến hàng ngàn mét, bắn vào người Từ Phương, vô cùng lạnh lẽo.

"Nhìn thấy chưa, như này mới thực sự là Đại Diễn Lam Dực đây này, cái lúc nãy của ngươi ý, chỉ là hàng bán thành phẩm mà thôi. Ngoài ra, Đại Diễn Lam Dực chẳng cần cái gì mà thể chất Hải Phách gì đó đâu nhá."

Từ Phương quay đầu, cười híp mắt nói với Từ Mộng Dao.

Từ Mộng Dao hoàn toàn đờ đẫn rồi, kiếm pháp mà Từ Phương dùng quả thật là Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp.

Hơn nữa kiếm pháp Từ Phương dùng, quả thực còn hoàn thiện hơn cả Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp mà nàng ấy học được.

Khi nàng ấy tu luyện cũng sớm phát hiện ra, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp tuy lợi hại, nhưng có vài điểm không đúng lắm.

Nhưng nàng ấy lại không biết không đúng ở điểm nào.

Vừa mới nhìn Từ Phương dùng Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, bỗng nhiên nàng ấy đã hiểu ra rồi.

Thế nhưng...

Điều này cũng không đúng lắm nha.

Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, khi Hải Phách Tông mới thành lập ban đầu, thì kiếm pháp đã được kế thừa rồi.

Mà từ khi Hải Phách Tông thành lập đến nay, cũng khoảng hai ngàn năm rồi.

"Tiền bối, người..." Từ Mộng Dao nói lắp bắp.

Từ Phương bình tĩnh thu kiếm lại, nói:

"Ngươi có phải chưởng môn của tông môn này không, nếu phải, thì chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng, còn nếu không phải, thì gọi chưởng môn của các ngươi ra đây, ta muốn nói chuyện với chưởng môn các ngươi."

Từ Phương suy đoán, tông môn này, chắc cũng có chút quan hệ với đồ đệ năm đó của hắn ta.

Từ Mộng Dao nghe vậy, không dám thất lễ.

Tuy không biết rốt cuộc Từ Phương là có chuyện gì, nhưng nàng ấy biết, dựa vào Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp Từ Phương vừa thi triển ban nãy, thì nhất định phải gọi chưởng môn đến.

Cho dù như thế nào, thì phải gọi chưởng môn đến trước đã.

"Ta không phải chưởng môn, ta sẽ gọi chưởng tới ngay."

Từ Mộng Dao nói xong.

Từ Phương gật gật đầu, sau đó còn nói thêm.

"Tiện thể nói với chưởng môn của các ngươi, cái cây bên ngoài này, ta thấy cũng được đấy, ta đã nhìn trúng nó và muốn mang nó đi nhé!"

Nói xong, Từ Phương liền chém một nhát kiến dọc từ trên xuống, một tiếng rắc rắc phát ra, Minh Hàn Cổ Thụ đột nhiên bị chém thành hai mảnh.

Nhịp tim của Từ Mộng Dao chậm một nhịp, đây chính là hộ sơn thần thụ của Hải Phách Tông đấy, nghe nói, từ khi Hải Phách Tông mới thành lập, thì hộ sơn thần thụ này đã tồn tại rồi.

Hôm nay lại bị một thằng cha chết tiệt nào đó, dùng một đường kiếm chém làm đôi.

...

Tuy Từ Mộng Dao rất muốn chửi thề, nhưng lại không dám hé răng một câu, vội vàng hấp tấp chạy về phía trung tâm đại điện của Hải Phách Tông.

...

Trung tâm đại điện Hải Phách Tông, nằm ở sườn núi, lầu các trung điệp, khí thế uy nghi, nhìn qua có vẻ rất nguy nga tráng lệ.

Từ Mộng Dao vội vội vàng vàng chạy vào trong điện, quỳ xuống đất nói: "Từ Mộng Dao có việc gấp cầu kiến chưởng môn."

Rầm….

Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, một luồng gió lạnh thổi qua, loáng thoáng có một bóng người lắc lư ở giữa.

"Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?" Trong chớp mắt, có người liền xuất hiện ở trước mặt Từ Mộng Dao.

Người đang nói, là một bà cụ tóc đã bạc trắng như làn sương, hai mắt khép hờ, cả người gầy gò như da bọc xương, giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thôi bay được bà ta vậy.

Nhưng khí tức trên người bà ta, thì như một con thú tham lam thèm khát máu, và một luồng sát ý sặc sụa không ngừng tỏa ra, khiến người khác sởn cả tóc gáy.

Bà ta! Tên là Vu Bạch An, một kẻ mạnh cảnh giới Động Thiên!

"Một tên tu giả Luyện Khí Kỳ, đã chém hộ sơn thần thụ của chúng ta ạ."

Từ Mộng Dao nơm nớp lo sợ nói.

"Phụt..."

Vụ Bạch An phun một ngụm máu ra.

"Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi giết hắn đi!" Vu Bạch An, không khác gì một tên sát nhân máu lạnh, sát ý mạnh vô cùng!

"Cái này... Người kia tuy bề ngoài là một Luyện Khí Kỳ, nhưng chắc chắn không phải đâu ạ…. đệ tử không đánh lại hắn…. " Từ Mộng Dao lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Mặt khác, có một người, hắn ra còn biết dùng Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp của chúng ta, và, còn hoàn thiện hơn, cái chúng ta đang nắm giữ."

Từ Mộng Dao thận trọng đem tất cả mọi chuyện lúc nãy, kể lại hết với Vu Bạch An.

Vu Bạch An sau khi nghe xong, sắc mặt bất ổn. Một lúc sau mới bình tĩnh lại nói.

"Dẫn ta đi gặp hắn."

...

Ở bên ngoài Hải Phách Tông, Từ Phương đang tách rời rễ cây Minh Hàn Cổ Thụ, đột nhiên nghe thấy đằng sau truyền đến một luồng sóng linh khí.

Từ Phương bỗng quay người lại, thì thấy một bà lão già khú, gầy trơ như vậy, mà cũng có thể thấy được bộ móng bạch cốt đang vồ đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK