• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì bà ta đã sống lâu trăm tuổi rồi.

Bà ta cũng cảm nhận được, cơ thể cứng ngắc ban đầu bỗng nhiên trở nên vô cùng nhẹ nhõm, không kìm nén được bèn ngồi dậy.

Sau đó bà ta nhất thời sửng sốt, nước mắt lăn dài.

Từ Phương đều biết bà ta sẽ phản ứng như vậy, mỉm cười nói: "Ngươi đi thử một chút đi, đứng lên đi xem nào."

Bà ta nghe theo Từ Phương, đứng dậy, sau đó đi tới đi lui trên mặt đất, vui vẻ giống như một đứa trẻ mới có được món đồ chơi mới vậy.

Khuôn mặt Lưu Thanh và Lưu Minh cũng tràn đầy sự vui mừng.

"Cảm ơn ân nhân ạ."

Một lát sau, bỗng nhiên, ba người cùng nhau quỳ gối xuống trước mặt Từ Phương, vô cùng cung kính nói.

"Không cần cảm ơn đâu, sau này, Lưu Thanh và Lưu Minh chính là đồ đệ của ta rồi nhé." Từ Phương tay khoác lên vai Lưu Thanh nói.

Bà ta ngẩng đầu, nhìn Từ Phương với khuôn mặt đầy bất ngờ nói.

" n nhân, ý của người là, để hai đứa nhỏ đi theo người học tập luyện đan sao?”

"Đúng, hai đứa nhỏ này của ngươi, đứng đầu về thiên phú luyện đan, ta có thể dạy bọn họ luyện đan." Từ Phương nói.

Bà ta nghe vậy, càng thêm kích động nói không ra lời.

Bà ta nằm liệt trên giường, Từ Phương chỉ động vào một chút, thì bệnh tình của bà ta lại chuyển biến tốt lên.

Có người lợi hại như vậy đến dạy hai đứa con của bà ta, cứ cho là hai đứa con của bà ta sau này sẽ làm thầy thuốc đi nữa, thì nửa đời sau có thể no bụng đến hết đời .

Bỗng nhiên, lúc này bà ta nhớ tới vị tiên nhân trong truyền thuyết, đột nhiên sực tỉnh, người ở trước mặt bà ta, cũng có thể là một vị tiên nhân đó nha.

"Cảm ơn ân nhân, tạ ơn ân nhân." Bà ta nói không được rõ ràng lắm, nước mắt lại lăn đầy trên má, dập đầu nói lời cảm ơn.

Khuôn mặt Lưu Thanh cũng mừng rỡ nhìn sang Từ Phương, không biết tại sao, nhưng cô bé vẫn luôn luôn tâm niệm, là muốn luyện đan.

Cho tới tận bây giờ, mọi người đều nói cô bé không thể, lần đầu tiên người nói cô bé có thể luyện đan lại là một vị tiên nhân!

Cô bé cảm thấy khoảng cách giữa giấc mơ của mình, trong chốc lát liền ở ngay trước mắt!

"Nếu con học xong luyện đan, thì cũng có bản lĩnh như lúc nãy sư phụ vừa cứu mẹ con phải không?"

Lưu Thanh đi tới trước mặt Từ Phương, nũng nịu hỏi, vô tình, đã đổi xưng hô thành sư phụ.

"Vừa rồi chỉ là vấn đề nhỏ thôi, ngươi học được một phần nghìn, có thể khiến người chết sống lại là không thành vấn đề." Từ Phương vừa cười vừa nói.

...

"Vương Phương Thúy, giao tiền thuê mau." Ngay khi Từ Phương cùng tên tướng đang vui vẻ, thì có một giọng nói thô thiển của đàn ông truyền vào.

Bùm...

Một giây sau, cửa phòng của căn nhà gỗ rách rưới, bị một cái chân to béo đá văng ra. Cả căn nhà đều đang lung lay, phát ra tiếng kêu ken két, khiến người khác phải lo sợ vì sẽ sụp đổ.

Một tên đàn ông trung niên vóc dáng to lớn béo phì, từ ngoài của đi vào.

Vào nhà, ánh mắt liền dừng lại trên người Lưu Thanh, ánh mắt dê xồm không thể nào che dấu được.

"Vương Phương Thúy, cộng thêm ba mẫu ruộng phía ngoài, cộng thêm cái phòng này, tháng này ngươi phải nộp tất cả hết ba mười lượng bạc. Mặt khác, tiền thuê nhà ngươi đã khất nợ mười hai tháng rồi, một tháng ba mươi lượng bạc, ta sẽ bớt cho ngươi, 5 trăm lạng bạc nhé."

Người đàn ông kia nhắm mắt lại, nói vớ va vớ vẩn trong miệng.

Khóe miệng Từ Phương giật giật, cái tên hoang sơn dã lĩnh này, đá phá nát một ngôi nhà, một tháng lại thu ba mươi lượng bạc, muốn ăn cướp à?

Năm trăm lượng kia, cũng có thể mua được một cái tứ hợp viện trong chốn phồn hoa thành thị rồi.

Từ Phương nheo mắt, nhìn tên béo mập kia thể hiện.

"Ba mười lượng bạc, ta không có nhiều như vậy đâu... Hơn nữa, khi bọn ta đến không phải đã nói, một năm ba mươi lượng bạc rồi sao? Hơn nữa, ruộng đất bên ngoài, ta đã không thuê từ lâu rồi."

Vương Phương Thúy hốt hoảng dựa vào lí lẽ biện luận nói.

"Á à, bà già này, không phải bị liệt sao? Sao lại khỏi rồi, lúc trước không phải bà đã lừa chúng tôi đấy chứ."

Tên đàn ông trung niên bỗng ngạc nhiên nói.

Ngay lúc này, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Từ Phương.

"Người này là ai đấy, nhân tình của ngươi à?"

Lưu Thanh kéo tay Từ Phương lại, hoảng sợ nói: "Sư phụ, làm sao bây giờ ạ."

Từ Phương lấy ra một viên kẹo trái cây, vừa ăn vừa hứng thú nói: "Bình tĩnh."

Giọng nói này, giống như có ma lực, khiến ba người đang hốt hoảng, cũng phải khôi phục lấy lý trí.

"Sư phụ? Con bé này, là ai thế." Tên đàn ông to béo đi tới trước mặt Từ Phương liền hỏi.

"À, ta biết rồi, chắc là ngươi không trả nổi tiền thuê phòng, nên đã bán con gái mình đi đấy chứ?"

Nụ cười hắn dâm dê, đi tới trước mặt Lưu Thanh, rồi dò xét cô bé.

"Ta nói này, ngươi bán cho người khác, không bằng bán cho ta đi, ta sẽ trừ hết tiền thuê nhà còn nợ cho ngươi, thấy sao."

Nói xong, hắn liền đưa tay ra, muốn bóp lấy gương mặt non nớt của Lưu Thanh.

Bỗng nhiên, một cánh tay giơ ra, rồi nắm lấy cổ tay tên béo mập kia.

"Ta cho ngươi ba giây, cút đi mau!" Từ Phương thản nhiên nói.

Tên béo muốn đưa tay lấy ra, nhưng sức Từ Phương rất mạnh, sắc mặt hắn ta cũng chẳng mảy may gì.

"Ngươi thả ta ra, ta có thể tha mạng cho ngươi, nếu không…"

Tay còn lại của Từ Phương lại giơ cao lên, sau đó một tiếng bộp phát ra, nét hung hăng trên mặt tên béo biến mất.

Hai cái má mỡ trên mặt tên béo bỗng rung rung lên, như lực đàn hồi vậy.

"Mau cút cho ta, nếu không ta sẽ khiến đầu ngươi quay 360 độ đấy." Từ Phương thả lỏng tay tên béo, rồi thản nhiên nói.

Tên béo đau không tả nổi, trong mắt lóe lên sự hung hăng.

Hắn đâu bao giờ phải chịu kiểu thua thiệt này, sau đó hắn lấy ra một thanh đao, chém về phía Từ Phương.

"Ở tuổi này rồi, sao cứ có nhiều người muốn tìm đến cái chết thế chứ." Từ Phương thở dài một hơi, nắm bắt tên béo kia.

Cầm đầu của hắn vặn một cái, một tiếng rắc, đầu tên béo xoay thành vòng tròn 360.

Sau khi Từ Phương thả tên béo kia ra, hắn mềm nhũn người ngã xuống đất.

Vương Phương Thúy cũng sợ đến choáng váng, nhìn thấy thi thể trên đất, không biết phải làm sao.

Vì Lưu Thanh từng thấy Từ Phương càng vạch tội tên sát nhân, nên cũng khá bình tĩnh.

Trong mắt Lưu Minh, thì không có chút sợ sệt nào, ngược lại còn rất khoái chí.

" n nhân, người chạy mau đi, bọn họ sẽ báo quan đấy." Vương Phương Thúy nói với gương mặt lo lắng.

Từ Phương có chút im lặng, nhưng cũng không giải thích, mà chỉ hỏi: "Ngươi biết cái tên béo này ở nơi nào không?"

Vương Phương Thúy có chút sững sờ, hỏi: " n nhân, người hỏi cái này làm gì."

Từ Phương lấy ra một viên kẹo, lạnh lùng ngậm vào miệng.

"Ta đi giết cả nhà hắn."

Vương Phương Thúy nghe vậy, liền trợn tròn mắt, khóe miệng run rẩy, không biết nên nói cái gì.

Từ Phương cười cười, hắn đương nhiên là đang trêu chọc Vương Phương Thúy, trên thế giới nhiều người xấu lắm, nên hắn ta mới mặc kệ mấy thứ này.

Chỉ cần không chọc tới Từ Phương, thì Từ Phương không cần lo chuyện bao đồng làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK