“Là thế này à?" Triệu Bằng khẽ nói, trong mắt lóe lên sát ý.
"Đi, chúng ta cũng đi vào đi." Giọng điệu của Triệu Bằng trở nên lạnh lùng.
Từ Phương gật đầu, đem linh khí đang bị bó bọc trong người Lăng Thanh Thù, tạo thành một lớp bảo vệ, sau đó xông vào khoảng trống trong vòng xoáy.
Tiếng vang ầm ầm, giống như xé rách màng nhĩ của người khác, khiến ai nấy đều hãi hùng khiếp vía.
Khoảng không gian trống ở vòng xoáy tối đen như mực, tốc độ sóng đánh của mực nước biển xoay tròn xung quanh rồi hạ xuống, như dời núi lấp biển vạn mã bôn đằng*, luồng sóng đó đã đưa Từ Phương tiến vào sâu bên trong, sau đó kéo Từ Phương vào cùng tiếng nghiền nát ken két!
*Ý chỉ khung cảnh náo loạn như hàng ngàn con ngựa phi đến phía trước.
"Bên dưới vòng xoáy này, có linh khí." Thần thức của Từ Phương thăm dò phía dưới một lượt, rồi nói.
“Tại sao chứ." Triệu Bằng có chút bức bách hỏi.
"Bởi vì điều kiện tự nhiên của nơi này, không đủ để vận hành vòng xoáy khổng lồ này." Từ Phương lạnh lùng trả lời.
Thực ra, Từ Phương đã đoán được linh khí kia là gì.
Trong lòng có chút kích động không nhịn được .
"À." Triệu Bằng tùy ý trả lời một tiếng, nhưng cũng chẳng có hứng thú gì.
Hiện giờ hắn ta chỉ muốn Thâm Hải Lam Tâm, để cứu mạng đạo lữ của hắn, mọi thứ khác thì vứt hết sang một bên.
Vòng xoáy này không giống với vòng xoáy khác, càng gần đáy thì khoảng trống càng nhỏ, trái lại sau khi đi sâu vào dưới đáy, thì khoảng trống lại càng nhỏ hơn.
Sau khi đạt đến mức sâu nhất, toàn bộ khoảng trống to bằng một thành phố nhỏ vậy.
Nói là đáy biển, nhưng trên mặt đất lại khô ráo không có một vũng nước đọng nào, cát vàng khô ráo, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy như ở sa mạc vậy.
Trên đỉnh đầu, là lốc xoáy có tốc độ xoay tròn cực nhanh đen kịt.
Mà xung quanh Từ Phương, có vài người, đang nhìn chằm chằm hắn ta.
"Các ngươi là người ở đâu đến, tới đây làm gì."
Người nói chuyện, chính là năm tên áo đen, khí tức của bọn họ mãnh liệt, đe dọa Từ Phương mà không che giấu tẹo nào.
Khí tức lớn mạnh của năm tên tu giả Động Thiên Kỳ kia, tạo thành một thanh kiếm sắc bén, vây quanh bên cạnh Từ Phương, nhưng không tài nào tới gần Từ Phương được.
"Các ngươi tới đây làm gì, thì ta tới đây làm cái đó."
Từ Phương ngẩng đầu, trong ánh mắt xuất hiện một luồng sát khí trầm lặng.
Bời vì trong đó, trên tay một tên áo đen, có một thứ thì đó nửa trong suốt, hiện lên một nhánh tiên thảo có quầng sáng màu xanh lam.
Tiên thảo chỉ to bằng bàn tay, to gấp ba lần lá cây bình thường, dường như đang đung đưa lay động vậy.
Đặc biệt trong nháy mắt nhìn thấy Từ Phương, độ đung đưa càng thêm mạnh, lại còn hơi vẫy vẫy nữa chứ, Từ Phương như có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của tiên thảo.
Tiên thảo này, chính là Thâm Hải Lam Tâm!
Từ Phương không ngờ có thể tìm được Thâm Hải Lam Tâm nhanh như vậy.
Chỉ là mấy người này, lại dám động tới Thâm Hải Lam Tâm, đều đáng chết!
Thời khắc này, sắc mặt của Triệu Bằng cũng vô cùng khó coi.
Quả thực Thâm Hải Lam Tâm là hắn tìm được, nhưng có người đến trước hắn một bước, lấy đi Thâm Hải Lam Tâm.
Hơn nữa, điều càng khiến hắn cảm thấy buồn bực là, đối phương là năm tên tu giả cảnh giới Động Thiên, nếu hắn muốn cướp, thì cũng không thể nào cướp được.
Nghĩ tới đây, hắn có chút hối hận.
Ban đầu hắn nên tới đây một mình, hắn bị khí thể của vòng xoáy dọa cho sợ, nên mới muốn tìm mấy người tới đỡ đạn cho hắn.
Đi tìm đồng bọn mất mấy ngày, kết quả là có người nhanh chân đến trước rồi.
Sầu não hơn nữa là, vòng xoáy này căn bản không có bất kỳ nguy hiểm nào cả.
"Mấy người các ngươi, bỏ Thâm Hải Lam Tâm xuống cho ta. "
Triệu Bằng nghiến răng, ra vẻ nói.
Cho dù như thế nào, vì đạo lữ của hắn, nên hắn nhất định phải có được Thâm Hải Lam Tâm.
Năm tên mạnh cảnh giới Động Thiên kia, như thể nghe được chuyện nực cười gì đó, rồi lạnh lùng cười nói:
"Dựa vào mấy người các ngươi, hai tên cảnh giới Động Thiên, một tên cảnh giới Kim Đan, và một tên Luyện Khí Kỳ cùi bắp á. Ha ha, ngươi sợ đến nỗi phát điên rồi à, mau cút ngay cho ta, thì ta còn có thể coi như chưa nhìn thấy các ngươi, nếu không, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là tàn nhẫn.!"
Năm tên mạnh cảnh giới Động Thiên của Hải Ma Tông này, căn bản cũng cũng coi Từ Phương ra gì.
Triệu Bằng nghe vậy, cũng cảm thấy có chút bất lực.
Tuy nhiên Từ Phương không phải tên Luyện Khí Kỳ kém cỏi, nhưng ba tên tu giả cảnh giới Động Thiên cũng không thể đánh lại được năm tên tu giả cảnh giới Động Thiên đâu.
Nghĩ đến đạo lữ của hắn, chỉ cần một chiếc lá thôi cũng được, cũng không đáng là bao, Triệu Bằng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói ra:
"Nếu chúng ta đều biết vị trí của Tham Hải Lam Tâm, vậy dĩ nhiên là ai nấy đều có phần, ta chỉ cần một lá Thâm Hải Lam Tâm là được rồi, sau này có dùng gì ở chỗ ta, thì ta sẽ mặc cho các vị điều khiển, thấy thế nào."
Triệu Bằng chật vật nói ra, những lời này của hắn, xem ra hắn đã bán linh hồn cho Thâm Hải Lam Tâm rồi.
Nhưng vì đạo lữ đã làm bạn với hắn hơn ngàn năm rồi, nên hắn cố nghiến răng nghiến lợi, để nói ra những lời này.
"Ha ha." Năm tên tu giả cảnh giới Động Thiên Kỳ này, căn bản cũng không coi Triệu Bằng ra gì.
"Mấy người này biết rõ chúng ta có được Thâm Hải Lam Tâm, có thể bọn họ cũng biết được gì đó, nên không thể để bọn chúng ra ngoài được, các ngươi thấy thế nào.” Một người khác nói.
"Ta cũng cảm thấy giống vậy." Một người khác, gật đầu, nhìn về phía mấy người Từ Phương trong mắt tràn ngập sát ý.
"Mấy người các ngươi, nếu đã xuống rồi, thì khỏi cần lên nữa đi."
Một người áo đen nở một nụ cười lạnh lùng, bỗng nhiên đánh một chưởng về phía Triệu Bằng.
Một chưởng tạo thành một cơn cuồng phong màu đỏ nhạt.
Cát vàng trên đất, bị trận lốc xoáy mãnh liệt thổi bồng lên, giống như một trận bão đang ập đến.
Sắc mặt hung ác của tên tu giả Động Thiên Kỳ kia, trong mắt như bị trêu tức giống như vở kịch mèo vờn chuột.
Triệu Bằng thấy hắn liền động thủ, vừa sợ nhưng cũng vừa tức giận.
Dù sao thì Triệu Bằng cũng là một tu giả Động Thiên Kỳ, lại thêm thói kiêu ngạo của bản thân, nên khi ăn nói khép nép cầu xin người khác, đã khiến hắn vô cùng khó chịu.
Bây giờ những người kia không thèm để ý đến hắn, nói động thủ là động thủ luôn, Triệu Bằng ra tay ngay tức khắc, giơ tay đỡ lấy một chưởng.
Ầm.
...
Bỗng, hai bóng người xen kẽ nhau, dùng đầu đập thẳng vào đối phương, khiến cho vòng xoáy bên trên cũng bắt đầu bất ổn, một trận lung lay rung lên.
Ầm...
Ngay lúc này, một chưởng từ bên cạnh đánh tới, Triệu Bằng không có bất kì sự phòng thủ nào, nên đã bị đánh trúng vào người, phun ra một ngụm máu, sau đó bay một phát ra ngoài.
Xém chút nữa đã bị đánh bay vào trong vòng xoáy, thành một cái xác không hồn rồi.
"Mấy người các ngươi, muốn tự kết liễu, hay là để bọn ta giết chết các ngươi đây." Năm người đi đến trước mặt Từ Phương .
"Tên Luyện Khí Kỳ kia. Ta đoán ngươi không phải Luyện Khí Kỳ đâu nhỉ, nhưng không cần biết cảnh giới của ngươi là gì, hôm nay ngươi cũng chết chắc rồi."
Năm tên áo đen này nhìn Từ Phương, không chút e dè mà đánh giá tu vi của Từ Phương.
Sau đó, mấy người kia liền trợn tròn mắt, vì cho dù bọn chúng có nhìn thế nào đi nữa, thì tu vi của Từ Phương cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ.
"Ta nói mấy người các ngươi này, giết người khác thì có thể, nếu các ngươi dám đả thương đến một cọng tóc của anh bạn này, thì cẩn thận các ngươi sẽ tới công chuyện với ta!"
Ngay lúc này, Hoàng Thiên trầm mặc ít nói cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Từ Phương nhướn mày, tình huống này, nếu đổi thành người khác, thì e là đã tè ra quần rồi, nhưng Hoàng Thiên lại dám nói như vậy sao?
Chương 67 Tàn ảnh
Không phải Hoàng Thiên đần độn , chỉ là Hoàng Thiên dựa vào chính mình căn bản cũng không sợ năm người này.
"Lại là một cái tên điên cuồng không sợ chết." Mấy người áo đen kia liếc nhìn nhau một cái, vừa cười vừa nói.
"Hôm nay ta đến để nhìn ngươi rốt cuộc là có bản lĩnh gì, mà khiến cho bọn tao chịu không nổi." Một trong năm tên đó nói, đột nhiên liền hướng về phía Từ Phương mà đánh.
Từ Phương không tránh, cũng không động đậy, mà nhìn thẳng về phía Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lộ ra một vẻ lão luyện, miệng chậc chậc chậc nói: "Ta bội phục dũng khí của ngươi! Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi vậy!"
Một đường kiếm sắc bén chợt lóe lên, cái tên tu giả Động Thiên Kim cảnh giới chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, mà trên cổ đã xuất hiện một cái lỗ máu...
Khuôn mặt hắn biểu cảm như không thể tin được mà bưng bít lấy lỗ máu trên cổ, từ từ ngã xuống đất.
Rầm...
Ngoài ra, bốn tên tu giả Động Thiên Kỳ còn lại, không thể tin được mà nhìn vào Hoàng Thiên, rồi lại nhìn vào thi thể người đồng minh của mình đang nằm dưới đất.
"Ngươi là cường giả Nguyên Thần Kỳ!" Lần này lại đến lượt mấy tên tu giả Động Thiên cảnh giới sợ tè ra quần.
Mặc dù tu giả Nguyên thần cảnh giới chỉ cao hơn một chút so với tu giả Động Thiên cảnh giới, nhưng sự khác biệt đó lại chênh lệch nhau một trời một vực.
Một tên tu giả Nguyên Thần cảnh giới, có thể đánh bại 1000 tên tu giả Động Thiên cảnh giới mà không bị hụt hơi.
Nếu Hoàng Thiên thật sự là tu giả Nguyên Thần cảnh giới, vậy thì bọn họ còn chơi cái rắm gì nữa chứ, cả đám cùng cắt cổ chính là lựa chọn tốt nhất.
Từ Phương lắc đầu, nói: "Hắn không phải tu giả Nguyên Thần cảnh giới, cảm ơn ngươi, một tên Động Thiên cảnh giới thể chất đặc biệt."
Hoàng Thiên nghe Từ Phương nói, cười cười rồi nói: "Tiểu hữu quả thực không đơn giản, thế mà liếc mắt một cái liền nhìn ra ta phòng tuyến cuối cùng của ta"
Vừa nói, Hoàng Thiên vừa chuyển hướng nhìn vào mấy tên tu giả Động Thiên cảnh giới, nói:
"Vừa rồi tiểu hữu nói cái gì, các ngươi nghe không được à. Tranh thủ thời gian đem cái gì mà Thâm Hải Lam Tâm này để xuống cho ta, nếu không, ta sẽ khiến cho các ngươi vĩnh viễn chôn ở cái nơi này."
Mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ nghe thấy, ai nấy như muốn khóc, thời gian hai vạn năm gian khổ tìm kiếm, vất vả lắm mới tìm được, không ngờ rằng mới nửa đường phải đưa ra một cái Trình Giảo Kim.
Bọn họ bây giờ như muốn khóc, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Không có cách nào khác, mặc dù Hoàng Thiên không phải tu giả Động Thiên cảnh giới, nhưng cũng tính là có thể giết chết bọn họ trong vài giây, giữa Thâm Hải Lam Tâm với sống chết trước mặt, bọn họ không chút do dự lựa chọn tính mạng của mình.
Lúc này họ liền vứt xuống Thâm Hải Lam Tâm, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Triệu Bằng lúc này đứng lên, bít lấy vùng thắt lưng bị đánh suýt gãy lúc nãy, nhanh như chớp bước một bước trước mặt Từ Phương.
Lúc này, Triệu Bằng đã không biết nói gì nữa rồi.
Triệu Bằng lúc đầu cho là hắn là mạnh nhất trong số những người này, nhưng là hiện tại xem ra, hắn vẫn quá ngây thơ rồi.
Từ Phương thâm sâu khó lường, Hoàng Thiên thâm sâu khó lường, đến cả một tu giả Kim Đan Kỳ, vẫn luôn bên cạnh Lăng Thanh Thù, nàng ta cũng có cảm giác thâm sâu khó lường.
"Từ Phương tiền bối, Thâm Hải Lam Tâm này..." Triệu Bằng lúng túng nói, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy, có chuyện gì sao?" Từ Phương nhàn nhạt hỏi.
"Chuyện này, ta nói muốn một chiếc lá của Thâm Hải Lam Tâm, không biết..." Triệu Bằng nhỏ giọng nói.
Từ Phương cũng muốn trợ giúp Triệu Bằng một chút, nhưng mà Triệu Bằng muốn Thâm Hải Lam Tâm thì quả thực là đang nằm mơ.
"Cái này ngươi không cần suy nghĩ, ta nói thẳng với ngươi, nếu ngươi thật sự định muốn một chiếc lá của Thâm Hải Lam Tâm này, ta chọn để ngươi yên nghỉ ở ngay cái nơi này."
Lời của Từ Phương nói không cần nghi ngờ gì khác, chính là lời cảnh cáo Triệu Bằng, hắn nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Từ Phương, liền biết Từ Phương không phải đang nói đùa với hắn.
Được thôi, đều là của anh...
Triệu Bằng lúc này có chút khóc không ra nước mắt.
"Nhưng mà ta biết một vài cách khác, có thể liền với mệnh của phu nhân ngươi, nếu như ngươi tin tưởng, ngươi có thể để cho ta thử một chút."
Ánh mắt vừa mới ảm đạm của Triệu Bằng, lập tức lại sáng ngời lên, ngạc nhiên hỏi thăm Từ Phương: "Ngươi nói những lời này đều là thật sao?"
"Ta lừa ngươi thì có ích gì với ta chứ?" Từ Phương nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Triệu Bằng vừa mới chết tâm, lại dấy lên ngọn lửa hi vọng.
Từ Phương không để ý đến Triệu Bằng, dùng thần thức, cẩn thận câu thông với Thâm Hải Lam Tâm.
Sau đó Từ Phương mừng rỡ như điên, Lăng Thanh Thù bị cướp rồi.
Bên trong Thâm Hải Lam Tâm, thật sự có linh hồn của Bạch Liên Tuyết!
Nhưng điều khiến Từ Phương cảm giác lo lắng khác thường chính là, linh hồn Bạch Tuyết Liên, đã đến mức hồn phi phách tán.
"Đồ đệ à, là ta có lỗi với ngươi..." Từ Phương nhẹ nhàng thở dài một cái.
Cũng may, linh hồn của Bạch Liên Tuyết, ký sinh bên trong Thâm Hải Lam Tâm, chỉ cần Thâm Hải Lam Tâm không gặp tổn thương, thì linh hồn của Bạch Liên Tuyết không gặp vấn đề gì!
"Nếu đã đạt được Thâm Hải Lam Tâm rồi thì chúng ta đi lên trước đi." Từ Phương thản nhiên nói.
Hoàng Thiên ngược lại không nói gì, chỉ là sắc mặt của Triệu Bằng tối sầm lại, khó coi khác thường.
"Triệu Bằng à, ngươi không cần lo lắng, ta có những cách khác , có thể cứu phu nhân của ngươi."
Từ Phương biết tâm tư của Triệu Bằng, nhưng nếu để Từ Phương đem Thâm Hải Lam Tâm cho Triệu Bằng, thì rõ ràng là không thể nào, chỉ có thể lựa chọn an ủi hắn một chút thôi.
...
Sau đó, mấy người bay ra vòng xoáy.
Chỉ thấy Từ Phương móc ra một cái linh thuyền, ngồi lên, sau đó chậm rãi tiến lên.
Hoàng Thiên thấy cảnh này, khóe miệng không nhịn được co quắp mấy lần.
Hắn là thật sự là nhìn không hiểu...
Từ Phương làm quá thật, vẫn còn giả bộ Luyện Khí kỳ sao...
Luyện Khí kỳ có dạng này sao?
Hắn không khỏi có chút nghi ngờ thế giới.
Mấy người rất nhanh bay ra khỏi vòng xoáy, nhưng vừa mới bay ra vòng xoáy, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên, từ bên cạnh bay tới hai tu giả Động Thiên cảnh giới, từng người từng người nhấc Lăng Thanh Thù lên.
Sau đó xẹt qua một đạo tàn ảnh, biến mất không thấy gì nữa...
Mấy tên tu giả Động Thiên kỳ, cũng là bốn tên tu giả Động Thiên kỳ vừa rồi tại vòng xoáy.
Từ Phương nhìn theo phương hương mấy người kia biến mất, biểu cảm có chút mộng bức.
"Cmn, mau đuổi theo!" Từ Phương quá sợ hãi quát.
Vừa mới nói xong, Từ Phương điều khiển linh thuyền đuổi theo.
Mặc dù tốc độ của linh thuyền, đối với tu giả Nguyên anh kỳ mà nói, cũng tính là tốc độ cực nhanh, nhưng ở trước mặt tu giả Động Thiên cảnh giới, cái tốc độ này tương đương với ốc sên mà thôi.
Vừa rồi tốc độ của bốn tu giả Động Thiên kỳ này, lại nhanh hơn mấy phần so với bất kỳ tu giả Động Thiên kỳ cảnh giới nào khác.
"Tiểu hữu, ta cảm thấy, giờ này phút này, ngươi cũng không cần giả vờ yếu đi đâu." Hoàng Thiên không nhịn được nói ra.
"Ta giả vờ cmn à, ta thật sự là không biết bay!" Từ Phương nổi giận nói.
"Ngươi nhanh đuổi theo mấy người đó cho ta, sau này người muốn ăn cái gì, ta đều làm cho ngươi." Từ Phương lớn tiếng nói.
Lăng Thanh Thù tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, không muốn vừa mới tàn phá linh hồn của đồ đệ hai ngàn năm trước tìm thấy của hắn, lại chuyển sang Lăng Thanh Thù.
Chương 86: Dạ Lăng Huyết
Sau vài giây Hoàng Thiên nghe thấy lời nói của Từ Phương, thì liền biến mất ngay tại chỗ, cũng đuổi theo nốt.
"Còn ngươi nữa, Triệu Bằng, ngươi mau đi luôn đi, ngươi mà đuổi kịp, thì ta nhất định sẽ cứu sống phu nhân của ngươi!"
Một giây sau, Triệu Bằng cũng biến mất ngay tại chỗ.
Từ Phương đuổi theo khí tức mà những người kia lưu lại, chầm chậm đuổi theo sau.
. . .
Tại một nơi hẻo lánh ở trong Đông Sơn Hải, có một hòn đảo rất to.
Hòn đảo có tên là đảo Hải Ma, bởi vì trên hòn đảo ấy có một tông môn, tên là Hải Ma Tông.
Hoàng Thiên và Triệu Bằng cùng đuổi theo, thì lại đuổi đến tận Hải Ma Tông. . .
Sau đó, bọn họ phát hiện, tình hình dường như không đúng lắm thì phải, tầm khoảng mười mấy tên tu giả cảnh giới Động Thiên, bao vây xung quanh hai người họ.
"Hừ, vừa rồi không phải các ngươi rất kiêu ngạo sao, giờ sao vậy, không tự kiêu nữa đi??"
Một tên tu giả Động Thiên Kỳ dữ tợn nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất.
Ở trước mặt của hắn, còn có một tên tu giả Động Thiên Kỳ hậu kỳ. Máu me be bét đầy đầu đỏ au, hai mắt trắng bệch, khóe mắt xuất hiện rất nhiều côn trùng nhỏ li ti màu đỏ kích thước bằng hạt gạo.
Tướng mạo người này, khiến người khác nhìn vào là thấy mắc ói ngay.
Hắn chính là tông chủ của Hải Ma Tông, Dạ Lăng Huyết.
"Ha ha, dám cướp đồ mà Hải Ma Tông bọn ta để ý đến, vậy mà không nhìn xem năng lực của bản thân ở mức nào à."
Giọng nói của Dạ Lăng Huyết khàn khàn, giống như nanh vuốt sắc nhọn của mèo cào lên một chiếc bình pha lê, khiến người khác nghe cảm thấy ong cả đầu, vô cùng không thoải mái tẹo nào.
Triệu Bằng chật vật nuốt một miếng nước bọt, khẽ nói với Hoàng Thiên: "Bây giờ chúng ta phải làm gì đây."
Trong lòng Hoàng Thiên tuy cũng hơi rén, nhưng bên ngoài lại vô cùng bình tĩnh nói khoác:
"Sợ cái gì chứ, tên nào xông tới thì giết tên đó, hai tên xông đến thì giết cả hai."
"Thế nhưng ở đây có tận mười mấy tên đó. . ."
Triệu Bằng bất lực nói.
Hắn chết không quan trọng, nhưng nếu hắn chết rồi thì ai sẽ chăm sóc đạo lữ của hắn đây.
Bỗng nhiên, hắn nhớ ra Từ Phương cũng đi theo bọn họ tới đây, chỉ là tốc độ không nhanh được bằng bọn họ thôi.
Lúc này, Triệu Bằng mới biết được mưu đồ hiểm ác của Từ Phương.
Từ Phương cố ý đi chậm rãi từ từ từ ở phía sau, thực ra là để hắn và Hoàng Thiên là bia đỡ đạn ở phía trước đó.
Bây giờ bọn họ đã thành công thâm nhập vào nơi nguy hiểm, mà sau khi Từ Phương phát hiện phía trước có nguy hiểm, tất nhiên sẽ không ngu gì mà tiến đến.
Chắc chắn là lấy được Thâm Hải Lam Tâm xong là bỏ đi ngay.
Còn về người đồ đệ không may của Từ Phương kia, Triệu Bằng tức giận nở một nụ cười khổ sở.
Đối với một tu giả cảnh giới Động Thiên mà nói, một tên đồ đệ Kim Đan Kỳ kia là cái thá gì chứ.
Quả thực Triệu Bằng tức đến nỗi hai hàm răng nghiến chặt lại vào nhau.
Ngay lúc này, Dạ Lăng Huyết chậm rãi đi tới, nói:
"Thâm Hải Lam Tâm trong tay kẻ nào, mau thành thật giao ra đây cho ta, thì ta có thể khiến các ngươi chết một cách thoải mái một chút, nếu không, ta sẽ không ngại khiến các ngươi hóa thành tro bụi rồi đem đi rắc tro cốt trong ao của Hải Ma Tông ta đâu."
"Thâm Hải Lam Tâm ở trong tay Từ Phương, không ở chỗ bọn ta."
Triệu Bằng nói.
Dạ Lăng Huyết có chút nghi ngờ hỏi : "Từ Phương là ai, hắn ở đâu."
Triệu Bằng nhìn thấy vẻ căm hận hiện lên khuôn mặt hắn, nghiến răng nói:
"Từ Phương ở phía sau bọn ta, hắn để cho bọn ta đi trước để làm bia đỡ đạn, còn hắn thì núp ở đằng sau, bây giờ chắc là đã chạy trốn rồi cũng nên."
Lời Triệu Bằng nói, cũng đã nhận được sự ghi nhận của bốn tên tu giả Động Thiên Kỳ kia.
Tông chủ Hải Ma tông nghe vậy, liền trầm ngâm một lát, sau đó nói:
"Nếu đã như vậy, vậy hai người các ngươi dẫn đường cho ta, để ta thiết đãi Từ Phương, nếu biểu hiện của hai người tốt, thì ta sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống. "
Bây giờ Triệu Bằng đã bị cơn tức giận che mờ lý trí, hắn cố chấp cho rằng, Từ Phương đang lợi dụng hắn, coi hắn là kẻ ngốc vờn qua vờn lại vậy.
Cho nên hắn khẽ gật đầu không chút do dự, nói: "Được, các ngươi đi theo ta."
Hoàng Thiên ở bên cạnh, lại tỉnh táo hơn nhiều, khẽ nói:
"Anh bạn Triệu Bằng, e là ngươi đã hiểu lầm gì đó rồi, ta tin anh bạn Từ Phương chắc chắn là một người chính trực, không phải như ngươi nghĩ đâu."
Tuy Lăng Thanh Thù bị hai tên tu giả cảnh giới Động Thiên bắt đi làm con tin nhưng cũng nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa Triệu Bằng và Dạ Lăng Huyết.
Lăng Thanh Thù dùng sức lắc đầu, nháy mắt ra hiệu với Triệu Bằng, đương nhiên nàng ta biết rằng lão tổ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mình, và muốn Triệu Bằng bình tĩnh lại.
Đáng tiếc, Triệu Bằng hoàn toàn không trông thấy Lăng Thanh Thù.
"Được, ta đưa các ngươi đến tìm Từ Phương! Thâm Hải Lam Tâm đang ở trong tay hắn." Triệu Bằng uất hận nói.
Ngay lúc này, thế mà, phía xa xa xuất hiện một chấm đen.
Từ phía xa chậm rãi bay vào giữa đám người.
Tất cả mọi người sợ ngây người, há hốc mồm ra, có thể nhét vừa được một quả trứng gà luôn ấy.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng Từ Phương cầm theo Thâm Hải Lam Tâm rồi bỏ chạy, nhưng không ngờ, Từ Phương lại không hề bỏ chạy?
Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người mà.
Hơn nữa, điều càng quan trọng chính là, nhiều tu giả Động Thiên Kỳ như thế, chẳng lẽ Từ Phương không nhìn thấy sao? Sao lại bình tĩnh xông vào đây như vậy?
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn lên người Từ Phương, để xem xem rốt cuộc Từ Phương đang giở trò quỷ quái gì.
"Khụ khụ, ta cảm thấy để mọi người phải đợi hơi lâu thì phải."
Một tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền đến, chỉ thấy một chiếc linh chu rách nát dừng ngay cạnh người Hoàng Thiên.
Từ Phương từ từ thận trọng chui ra từ trong linh chu, sau đó nói với Hoàng Thiên với vẻ mặt nịnh nọt:
"Hoàng Thiên, đỡ lấy ta đi, ta không biết bay, nếu rơi xuống thì ngại lắm."
Hoàng Thiên nhếch mép, vô cùng phối hợp cùng với Từ Phương.
Từ Phương chân đạp linh chu, tay vịn vào Hoàng Thiên, mặt oán hận nói:
"Ta nói các ngươi này, chúng ta không thể làm như đã bàn như ở trên mặt đất sao, ta không biết bay mà không biết hả?"
Dạ Lăng Huyết nhìn Từ Phương giống như một tên dở hơi, nhíu mày, hỏi tên tu giả Động Thiên Kỳ bên cạnh:
"Hắn chính là Từ Phương sao?"
“Đúng." Mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ kia, toát một hôi hột nói.
"Các ngươi là tên ngu sao hả? Các ngươi làm thế nào mà lại để hắn lấy Thâm Hải Lam Tâm đi như vậy được thế."
Nghe thấy lời nói chắc chắn của bốn tên tu giả Động Thiên Kỳ này, Dạ Lăng Huyết xém chút thì hộc máu sặc chết.
Bốn tên tu giả cảnh giới Động Thiên Kỳ này cũng cảm thấy vô cùng sầu não, làm sao để lấy lại Thâm Hải Lam Tâm từ tay Từ Phương đây.
"Từ Phương không đáng sợ, không phải chúng ta bại dưới tay Từ Phương, mà là lão già đứng bên kia." Bốn tên này nói, tay thì chỉ về phía Hoàng Thiên.
Dạ Lăng Huyết nhìn về phía Hoàng Thiên, chậm rãi đi tới, nói: "Hoàng Thiên đúng không, ngươi đã nghĩ xong mình chết như thế nào chưa?"
Tuy trong lòng Hoàng Thiên lo lắng, cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện ở nơi này rồi, nhưng trên khuôn mặt thì không hề để lộ ra một tí yếu thế nào.
"Lão phu đã nghe câu này vô số lần rồi, nhưng không phải vẫn sống rất tốt đây sao, ngược lại những người nói câu đấy với ta thì đều đã chết hết, không biết các ngươi có trở thành người tiếp theo không đây."
Bây giờ Từ Phương không có tâm trạng nghe mấy lời nói qua từ miệng mấy người kia nói ra, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Lăng Thanh Thù.
Chỉ thấy Lăng Thanh Thù bị mấy người bắt đi, toàn thân không thể cử động được, khuôn mặt rất đau khổ.