Nhìn qua tuy Vu Bạch An có vẻ rất yếu ớt, cả người như da bọc xương.
Nhưng, một vuốt này của bà ta lại rất mạnh, vô cùng lươn lẹo, thế tấn công nguy hiểm, âm khí màu đen mờ mờ ảo ảo quây xung quanh.
"Bà già này, ngươi làm gì vậy."
Từ Phương bất giác giơ nắm đấm lên, tiếp chiêu.
Cú đấm này của Từ Phương, nhẹ nhàng, như đói cơm vậy.
Khuôn mặt Vu Bạch An vô cùng bất ngờ, theo bà ta thấy, thì Từ Phương chắc chắn là một kẻ mạnh.
Sao lại đánh trả như kiểu yếu gân cốt như vậy được.
Chẳng lẽ, Từ Phương thật sự là một tên Luyện Khí Kỳ sao?
Vu Bạch An giường như đã nhìn ra tình cảnh bi thảm của Từ Dương bị bà ta cào cho bong da róc thịt rồi.
Bà ta muốn thu chiêu lại, nhưng cú vuốt của bà ta chỉ cách Từ Phương một khoảng bằng nắm đấm, không kịp nữa rồi.
Vu Bạch An bất đắc dĩ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng Từ Phương bê bết máu.
Ngay lúc này, bà ta cảm thấy móng vuốt của mình, hình như đã chạm đến một vât cứng nào đó.
Sau đó, bà ta cũng cảm thấy cổ tay của mình, bị một cái vòng sắt quấn chặt lại, không động đậy được.
Vẻ mặt Vu Bạch An nghi ngờ liền xoay đầu lại, bàn tay trắng nõn của Từ Phương, đã nắm lấy cổ tay của bà ta.
Thoạt nhìn có vẻ Từ Phương đã nắm lấy cổ tay bà ta một cách rất nhẹ, giống như không trói nổi một con gà ấy.
Nhưng, Bạch Ngọc Sơn lại cảm thấy, cổ tay bà ta như đang gãy rồi cơ.
Bà ta muốn vùng vẫy, nhưng cổ tay lại không động đậy được. Bộ dạng bất lực của bà ta y như trứng chọi đá vậy, trông rất buồn cười.
Vu Bạch An nghiến răng nghiến lợi, cánh tay còn lại bỗng rút ra một thanh kiếm.
"Cửu U kiếm!"
Cửu U kiếm pháp là kiếm pháp thứ hai của Hải Phách Tông ngoại từ Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, lực vô cùng mạnh!
Từ khi Vu Bạch An vào Hải Phách Tông, đã chuyên tâm tu luyện Cửu U kiếm pháp, sớm đã thành thạo đến mức xuất thần nhập hỏa rồi.
Một nhát kiếm này vung ra, đến kẻ mạnh Động Thiên hậu kỳ, cũng phải tạm thời tránh né.
Vu Bạch An tin rằng, nhất định Từ Phương vì dè chừng Cửu U kiếm của bà ta mà né tránh. Như thế mới có thể thoát được.
Ầm...
Một tiếng kêu của thanh kiếm phát ra, chín luồng sáng màu đen phát ra từ linh kiếm của Vu Bạch An, bay nhanh về phía Từ Phương, giống như chính đầu hắc long địa ngục bay tới vậy, khí thế như thiên quân vạn mã, sát ý nghi ngút, thần quỷ cũng phải bái phục!
"Sư phụ cẩn thận!" Đến Lăng Thanh Thù không nhịn được mà kêu lên, gương mặt tràn đầy sự lo lắng.
Nhát kiếm này, là chiêu mạnh nhất mà Lăng Thanh Thù từng thấy.
Khuôn mặt Vu Bạch An lộ rõ nụ cười đắc ý, lực của nhát kiếm này, cũng ngoài dự đoán của bà ta.
"Ngươi có thể thua dưới nhát kiếm này của ta, cũng coi như không uổng rồi." Vu Bạch An nói.
"Thật sao?" Từ Phương khinh thường nói, đến mí mắt cũng không thèm chớp, tay còn lại thì nhẹ nhàng giơ lên.
Không có bất kỳ chiêu thức nào, cũng không có bất kỳ tình cảnh kinh thiên động địa nào, nhưng chính một chưởng nhẹ nhàng này, đã chộp được lấy tay cầm kiếm của Vu Bạch An..
Vu Bạch An cảm thấy tay không có lực, tay buông thõng ra, linh kiếm trong tay rơi bộp xuống đất.
"Nếu không phải lúc nãy ngươi thu lực lại, thì giờ tay ngươi đã bị què quặt rồi đấy.” Từ Phương lạnh lùng nói, rồi đột nhiên hất tay Vu Bạch An ra.
Rắc một tiếng...
Cánh tay của Vu Bạch An, trực tiếp bị Từ Phương bẻ cho trật khớp.
"Cái này. . ."
Vu Bạch Ngọc đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, sờ cánh tay một hồi lâu, mới nắn khớp trở về vị trí cũ được.
"Tiền bối tu vi cao thâm, là ta mạo phạm rồi." Vu Bạch An hít sâu một hơi, mãi mới cất tiếng.
Bà ta là thật lòng sao.
Vừa rồi bà ta và Từ Phương giao thủ, vẻn vẹn trong nháy mắt, bà ta đã bị Từ Phương đánh bại một cách dễ dàng.
Ở trước mặt Từ Phương, bà ta bất lực giống như là một đứa con nít đối mặt một người trưởng thành vậy.
Vừa rồi nếu Từ Phương muốn giết bà ta, e là bà ta đã chết thật rồi.
"Ngươi biết ta à." Từ Phương trợn mắt."Ngươi nói xem ngươi đấy, vừa đến đã đánh nhau rồi, ta chọc gì đến ngươi sao?"
Từ Phương tức giận bất bình nói.
Vu Bạch An chửi thề trong bụng, chọc phải, đương nhiên là chọc phải rồi.
Minh Hàn Cổ Thụ, là hộ sơn thần thụ của Hải Phách Tông. Hải Phách Tông tồn tại bao lâu thì hộ sơn thần thụ tồn tại bấy lâu.
Nhưng là hôm nay, lại bị Từ Phương nhổ tận gốc như vậy.
Bà ta đau lòng chứ.
Nếu không phải bà ta thật sự không đánh lại được Từ Phương, thì bà ta đã liều mạng với Từ Phương từ lâu rồi.
Đương nhiên, bà ta sẽ không thể nói ra được. Mà chỉ có thể cười cười nói nói thôi.
"Tiền bối, ban nãy bà già cổ hủ này chỉ nghe lời đồ nhi của ta nói, tiền bối tu vi cao thâm, vì vậy mới đến thỉnh giáo một chút, bây giờ xem ra, đồ nhi ta nói không sai, tiền bối quả nhiên lợi hại thật đấy, cũng không biết tu vi của tiền bối là gì nhỉ?" Vu Bạch An rất lễ phép nói, nhưng trong ánh mắt vẫn còn có chút nghi hoặc.
Cứ cho là ban nãy bà ta thăm dò tu vi Từ Phương một chút, nhưng sau đó phát hiện ra một điều bất ngờ.
Từ Phương, thế mà chỉ là một tên Luyện Khí Kỳ.
Đương nhiên, nếu bà ta tin, thì rõ ràng là một bà già ngu ngốc rồi.
Nhưng, cho dù bà ta thăm dò như nào đi nữa, thì cũng chỉ thăm dò được tu vi của Từ Phương là Luyện Khí Kỳ thôi.
Căn cơ không ổn định, không có Kim Đan, không có Nguyên Anh, bên trong cơ thể cũng không có Động Thiên.
Từ đầu đến đuôi đều là Luyện Khí Kỳ.
Cho nên, bây giờ bà ta đang bức bách.
Không phải Từ Phương quá mạnh đến mức bà ta không thể nhìn ra tu vi của hắn ta, mà là Từ Phương, thật ra chỉ là một tên Luyện Khí Kỳ mà thôi.
"Ngươi nói tu vi của ta à." Từ Phương cười vài tiếng, sau đó nói."Tu vi của ta, rõ ràng thế mà, ta là Luyện Khí kỳ."
Được thôi.
Vu Bạch An im lặng một lúc. Bà ta còn lâu mới tin Từ Phương là một Luyện Khí Kỳ.
Vậy chỉ một khả năng, đó chính là Từ Phương mạnh đến mức, đến tu giả cảnh giới Động Thiên như bà ta, cũng không thể nhìn thấu tu vi của Từ Phương.
Ngay lúc này, bà ta chợt nhớ tới chuyện chính.
"Tiền bối, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp kia, rốt cuộc là…. " Vu Bạch An xoắn xuýt mà hỏi.
"Ngươi nói cái này à, chúng ta vào trong rồi nói đi." Sắc mặt Từ Phương nghiêm túc nói.
Hắn ta cũng muốn biết, năm đó hắn giao cho đồ đệ hắn một kiếm pháp bán thành phẩm, sao bây giờ lại trở thành kiếm pháp của Hải Phách Tông này được.
Đồ đệ của bà ta, rốt cuộc có quan hệ gì với Hải Phách Tông.
“Nếu tiền bối đã không chê, vậy thì đi theo ta vào phòng đón khách nhé." Vu Bạch An nói.
...
Sau khi vào phòng đón khách, Vu Bạch An không chờ được nữa lại hỏi.
"Tiền bối, công pháp này, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao người lại có được bản hoàn chỉnh của Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp thế."
"Tiền bối, không biết Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp người nắm giữ, có thể cho bà già này được nhìn một chút không? Hải Phách Tông nhất định sẽ cảm ơn đại ân đại đức của tiền bối."
Từ Phương bình tĩnh lấy ra viên kẹo, sau đó ăn một cách ngon lành.
"Cái này, thực ra cũng không nghiêm trọng như ngươi nói đâu, công pháp này, cho các ngươi xem, cũng không phải không thể, chỉ là, vừa rồi ta mới có một suy nghĩ mới, ta muốn sửa lại một lần nữa, rồi mới cho ngươi xem."
Vu Bạch An ngẩn cả người, thận trọng hỏi.
"Tiền bối, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, thực sự do người sáng lập sao?"
"Đúng thế." Từ Phương thản nhiên nói.
Vu Bạch An nhìn vẻ mặt thản nhiên của Từ Phương, liền miễn cưỡng hỏi một lần nữa.
Nhìn qua tuy Vu Bạch An có vẻ rất yếu ớt, cả người như da bọc xương.
Nhưng, một vuốt này của bà ta lại rất mạnh, vô cùng lươn lẹo, thế tấn công nguy hiểm, âm khí màu đen mờ mờ ảo ảo quây xung quanh.
"Bà già này, ngươi làm gì vậy."
Từ Phương bất giác giơ nắm đấm lên, tiếp chiêu.
Cú đấm này của Từ Phương, nhẹ nhàng, như đói cơm vậy.
Khuôn mặt Vu Bạch An vô cùng bất ngờ, theo bà ta thấy, thì Từ Phương chắc chắn là một kẻ mạnh.
Sao lại đánh trả như kiểu yếu gân cốt như vậy được.
Chẳng lẽ, Từ Phương thật sự là một tên Luyện Khí Kỳ sao?
Vu Bạch An giường như đã nhìn ra tình cảnh bi thảm của Từ Dương bị bà ta cào cho bong da róc thịt rồi.
Bà ta muốn thu chiêu lại, nhưng cú vuốt của bà ta chỉ cách Từ Phương một khoảng bằng nắm đấm, không kịp nữa rồi.
Vu Bạch An bất đắc dĩ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng Từ Phương bê bết máu.
Ngay lúc này, bà ta cảm thấy móng vuốt của mình, hình như đã chạm đến một vât cứng nào đó.
Sau đó, bà ta cũng cảm thấy cổ tay của mình, bị một cái vòng sắt quấn chặt lại, không động đậy được.
Vẻ mặt Vu Bạch An nghi ngờ liền xoay đầu lại, bàn tay trắng nõn của Từ Phương, đã nắm lấy cổ tay của bà ta.
Thoạt nhìn có vẻ Từ Phương đã nắm lấy cổ tay bà ta một cách rất nhẹ, giống như không trói nổi một con gà ấy.
Nhưng, Bạch Ngọc Sơn lại cảm thấy, cổ tay bà ta như đang gãy rồi cơ.
Bà ta muốn vùng vẫy, nhưng cổ tay lại không động đậy được. Bộ dạng bất lực của bà ta y như trứng chọi đá vậy, trông rất buồn cười.
Vu Bạch An nghiến răng nghiến lợi, cánh tay còn lại bỗng rút ra một thanh kiếm.
"Cửu U kiếm!"
Cửu U kiếm pháp là kiếm pháp thứ hai của Hải Phách Tông ngoại từ Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, lực vô cùng mạnh!
Từ khi Vu Bạch An vào Hải Phách Tông, đã chuyên tâm tu luyện Cửu U kiếm pháp, sớm đã thành thạo đến mức xuất thần nhập hỏa rồi.
Một nhát kiếm này vung ra, đến kẻ mạnh Động Thiên hậu kỳ, cũng phải tạm thời tránh né.
Vu Bạch An tin rằng, nhất định Từ Phương vì dè chừng Cửu U kiếm của bà ta mà né tránh. Như thế mới có thể thoát được.
Ầm...
Một tiếng kêu của thanh kiếm phát ra, chín luồng sáng màu đen phát ra từ linh kiếm của Vu Bạch An, bay nhanh về phía Từ Phương, giống như chính đầu hắc long địa ngục bay tới vậy, khí thế như thiên quân vạn mã, sát ý nghi ngút, thần quỷ cũng phải bái phục!
"Sư phụ cẩn thận!" Đến Lăng Thanh Thù không nhịn được mà kêu lên, gương mặt tràn đầy sự lo lắng.
Nhát kiếm này, là chiêu mạnh nhất mà Lăng Thanh Thù từng thấy.
Khuôn mặt Vu Bạch An lộ rõ nụ cười đắc ý, lực của nhát kiếm này, cũng ngoài dự đoán của bà ta.
"Ngươi có thể thua dưới nhát kiếm này của ta, cũng coi như không uổng rồi." Vu Bạch An nói.
"Thật sao?" Từ Phương khinh thường nói, đến mí mắt cũng không thèm chớp, tay còn lại thì nhẹ nhàng giơ lên.
Không có bất kỳ chiêu thức nào, cũng không có bất kỳ tình cảnh kinh thiên động địa nào, nhưng chính một chưởng nhẹ nhàng này, đã chộp được lấy tay cầm kiếm của Vu Bạch An..
Vu Bạch An cảm thấy tay không có lực, tay buông thõng ra, linh kiếm trong tay rơi bộp xuống đất.
"Nếu không phải lúc nãy ngươi thu lực lại, thì giờ tay ngươi đã bị què quặt rồi đấy.” Từ Phương lạnh lùng nói, rồi đột nhiên hất tay Vu Bạch An ra.
Rắc một tiếng...
Cánh tay của Vu Bạch An, trực tiếp bị Từ Phương bẻ cho trật khớp.
"Cái này. . ."
Vu Bạch Ngọc đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, sờ cánh tay một hồi lâu, mới nắn khớp trở về vị trí cũ được.
"Tiền bối tu vi cao thâm, là ta mạo phạm rồi." Vu Bạch An hít sâu một hơi, mãi mới cất tiếng.
Bà ta là thật lòng sao.
Vừa rồi bà ta và Từ Phương giao thủ, vẻn vẹn trong nháy mắt, bà ta đã bị Từ Phương đánh bại một cách dễ dàng.
Ở trước mặt Từ Phương, bà ta bất lực giống như là một đứa con nít đối mặt một người trưởng thành vậy.
Vừa rồi nếu Từ Phương muốn giết bà ta, e là bà ta đã chết thật rồi.
"Ngươi biết ta à." Từ Phương trợn mắt."Ngươi nói xem ngươi đấy, vừa đến đã đánh nhau rồi, ta chọc gì đến ngươi sao?"
Từ Phương tức giận bất bình nói.
Vu Bạch An chửi thề trong bụng, chọc phải, đương nhiên là chọc phải rồi.
Minh Hàn Cổ Thụ, là hộ sơn thần thụ của Hải Phách Tông. Hải Phách Tông tồn tại bao lâu thì hộ sơn thần thụ tồn tại bấy lâu.
Nhưng là hôm nay, lại bị Từ Phương nhổ tận gốc như vậy.
Bà ta đau lòng chứ.
Nếu không phải bà ta thật sự không đánh lại được Từ Phương, thì bà ta đã liều mạng với Từ Phương từ lâu rồi.
Đương nhiên, bà ta sẽ không thể nói ra được. Mà chỉ có thể cười cười nói nói thôi.
"Tiền bối, ban nãy bà già cổ hủ này chỉ nghe lời đồ nhi của ta nói, tiền bối tu vi cao thâm, vì vậy mới đến thỉnh giáo một chút, bây giờ xem ra, đồ nhi ta nói không sai, tiền bối quả nhiên lợi hại thật đấy, cũng không biết tu vi của tiền bối là gì nhỉ?" Vu Bạch An rất lễ phép nói, nhưng trong ánh mắt vẫn còn có chút nghi hoặc.
Cứ cho là ban nãy bà ta thăm dò tu vi Từ Phương một chút, nhưng sau đó phát hiện ra một điều bất ngờ.
Từ Phương, thế mà chỉ là một tên Luyện Khí Kỳ.
Đương nhiên, nếu bà ta tin, thì rõ ràng là một bà già ngu ngốc rồi.
Nhưng, cho dù bà ta thăm dò như nào đi nữa, thì cũng chỉ thăm dò được tu vi của Từ Phương là Luyện Khí Kỳ thôi.
Căn cơ không ổn định, không có Kim Đan, không có Nguyên Anh, bên trong cơ thể cũng không có Động Thiên.
Từ đầu đến đuôi đều là Luyện Khí Kỳ.
Cho nên, bây giờ bà ta đang bức bách.
Không phải Từ Phương quá mạnh đến mức bà ta không thể nhìn ra tu vi của hắn ta, mà là Từ Phương, thật ra chỉ là một tên Luyện Khí Kỳ mà thôi.
"Ngươi nói tu vi của ta à." Từ Phương cười vài tiếng, sau đó nói."Tu vi của ta, rõ ràng thế mà, ta là Luyện Khí kỳ."
Được thôi.
Vu Bạch An im lặng một lúc. Bà ta còn lâu mới tin Từ Phương là một Luyện Khí Kỳ.
Vậy chỉ một khả năng, đó chính là Từ Phương mạnh đến mức, đến tu giả cảnh giới Động Thiên như bà ta, cũng không thể nhìn thấu tu vi của Từ Phương.
Ngay lúc này, bà ta chợt nhớ tới chuyện chính.
"Tiền bối, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp kia, rốt cuộc là…. " Vu Bạch An xoắn xuýt mà hỏi.
"Ngươi nói cái này à, chúng ta vào trong rồi nói đi." Sắc mặt Từ Phương nghiêm túc nói.
Hắn ta cũng muốn biết, năm đó hắn giao cho đồ đệ hắn một kiếm pháp bán thành phẩm, sao bây giờ lại trở thành kiếm pháp của Hải Phách Tông này được.
Đồ đệ của bà ta, rốt cuộc có quan hệ gì với Hải Phách Tông.
“Nếu tiền bối đã không chê, vậy thì đi theo ta vào phòng đón khách nhé." Vu Bạch An nói.
...
Sau khi vào phòng đón khách, Vu Bạch An không chờ được nữa lại hỏi.
"Tiền bối, công pháp này, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao người lại có được bản hoàn chỉnh của Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp thế."
"Tiền bối, không biết Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp người nắm giữ, có thể cho bà già này được nhìn một chút không? Hải Phách Tông nhất định sẽ cảm ơn đại ân đại đức của tiền bối."
Từ Phương bình tĩnh lấy ra viên kẹo, sau đó ăn một cách ngon lành.
"Cái này, thực ra cũng không nghiêm trọng như ngươi nói đâu, công pháp này, cho các ngươi xem, cũng không phải không thể, chỉ là, vừa rồi ta mới có một suy nghĩ mới, ta muốn sửa lại một lần nữa, rồi mới cho ngươi xem."
Vu Bạch An ngẩn cả người, thận trọng hỏi.
"Tiền bối, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, thực sự do người sáng lập sao?"
"Đúng thế." Từ Phương thản nhiên nói.
Vu Bạch An nhìn vẻ mặt thản nhiên của Từ Phương, liền miễn cưỡng hỏi một lần nữa.