Hắn ta ném nó lên không trung và rồi một ánh sáng trắng bao trùm lấy linh thuyền, linh thuyền nhanh chóng phình to ra.
Qua mấy giây sau, từ một con linh thuyền to bằng bàn tay đã biến thành một con thuyền to bằng cả căn phòng.
"Sư phụ, sư phụ lợi hại quá, đây là cái gì vậy."
Lưu Thanh mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn linh thuyền đang lơ lửng trên không trung.
Mặc dù cô bé đã gặp không ít tiên nhân ở Dược Sơn Trang nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy linh thuyền.
Vương Phương Thúy cũng ngạc nhiên không kém, trong lòng thầm nghĩ, tiên thuật của tiên gia quả nhiên cao thâm khó dò.
"Lên thuyền đi, chúng ta không cần phải ở lại đây nữa, ta đưa các người đến Thiên Lam Tông." Từ Phương nói.
Vương Phương Thúy do dự một lát rồi nói: "Ta đi thu dọn một chút..."
"Không cần thu dọn nữa." Từ Phương thản nhiên nói.
"Nhưng mà, mấy đồ kia mà bỏ đi hết cũng tiếc lắm...không ít tiền đâu đấy..." Vương Phương Thúy cũng chỉ dám lẩm bẩm trong miệng.
Keng...
Từ Phương trực tiếp ném ra một đống bạc, chồng chất cao ngang người.
"Đủ không."
Vương Phương Thúy thất thần hết mấy giây, theo bản năng gật đầu liên tục nói: "Đủ rồi..."
"Đều cho ngươi hết đó, nhưng mà bây giờ ngươi mang không nổi đâu, nên ta giữ trước giùm cho ngươi." Từ Phương nói xong thì vung tay lên, đống bạc ở dưới đất trong nháy mắt lại biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ trong vòng một ngày mà Vương Phương Thúy đã phải chịu quá nhiều kích thích, trong lúc nhất thời não bộ không tài nào tiêu hóa hết được, toàn bộ đầu óc cứ ong ong cả lên.
Ba người bọn họ leo lên thuyền của Từ Phương, sau đó Từ Phương đưa bọn họ bay thẳng về phía Thiên Lam Tông.
...
Tốc độ của linh thuyền cực nhanh, chỉ vẻn vẹn mười mấy phút đồng hồ mà đã vượt qua nghìn núi muôn sông, trở về đến Thiên Lam Tông rồi.
Từ Phương cũng không muốn lãng phí thời gian, ở ngọn núi phía sau Thiên Lam Tông tìm ngay một cái tứ hợp viện rộng rãi cho Vương Phương Thúy ở.
Sau đó đem đống bạc lúc nãy giao cho bà ta.
Vương Phương Thúy không chịu nổi sự kích thích này, toàn thân tê liệt, xém chút là ngất ngay tại chỗ.
Từ Phương cũng chỉ có thể cười khổ rồi gọi hai tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ đến hầu hạ cho Vương Phương Thúy.
Bà ta là mẹ của hai đồ đệ của mình cho nên Từ Phương đương nhiên cũng không thể bạc đãi bà ta được.
Sau khi sắp xếp xong cho Vương Phương Thúy, Từ Phương liền mang Lưu Thanh và Lưu Minh đến phòng luyện đan.
...
"Bắt đầu từ hôm nay, các con chính là tu giả và thầy luyện đan rồi, quá trình tu luyện sẽ vô cùng buồn chán và cực khổ, luyện đan cũng sẽ trải qua vô số lần thất bại, nhưng ta hy vọng các con đừng bỏ cuộc, nếu không thì các con sẽ có lỗi với thiên phú của các con."
Từ Phương đứng bên cạnh lò luyện đan, thản nhiên nói.
Những lời nói này, hắn ta đều từng nói qua cho mỗi người đồ đệ của mình.
"Vâng, chúng con biết rồi thưa sư phụ."
Lưu Thanh nhìn mọi thứ ở trong phòng luyện đan, đôi bàn tay nhỏ nhắn không nhịn được vuốt ve cái lò luyện đan.
Mặc dù cô bé chưa từng được nhìn thấy những thứ này, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc vô cùng.
Từ Phương lấy ra mấy bình đan dược đưa cho Lưu Thanh và Lưu Minh.
"Đây chính là đan dược, các con phải luyện chế ra những thứ này."
"Đương nhiên, bây giờ ta không phải là để các con đi luyện đan, mà là để các con ăn những đan dược này trước, những đan dược này có thể giúp các con trở thành tu hành giả."
Lưu Thanh và Lưu Minh theo lời của Từ Phương nuốt những viên đan dược vào, cứ uống hết bình này đến bình khác.
Chỉ trong vòng một ngày, Lưu Thanh và Lưu Minh đã là tu vi Trúc Cơ Kỳ rồi.
Lại thêm một lần nữa đưa đồ đệ mình đến tu vi Trúc Cơ Kỳ, Từ Phương mặc dù vui mừng nhưng cũng lại thêm muộn phiền.
Hắn ta đã tu luyện 10 vạn năm rồi, những vẫn chỉ ở Luyện Khí Kỳ, đám đồ đệ của hắn ta đều chỉ cần thời gian một ngày thì hoàn toàn từ chưa có tu vi gì biến thành Luyện Khí Kỳ.
Sau đó lại nhanh chóng từ Luyện Khí Kỳ đột phá lên Trúc Cơ Kỳ.
Còn hắn thì….thôi bỏ đi.
Lưu Thanh và Lưu Minh có tu vi, có linh khí rồi thì có thể luyện đan được rồi.
Mấy ngày sau thì Từ Phương ngày đêm dạy dỗ hai đồ đệ này luyện chế đan dược.
Hai đồ đệ này cũng không làm cho Từ Phương thất vọng, Lưu Thanh đã tinh thông luyện chế mấy loại đan dược cấp thấp rồi.
Lưu Minh mặc dù chưa đạt đến trình độ như Lưu Thanh nhưng cũng không kém cạnh bao nhiêu.
...
Bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, Từ Phương nằm ở trên ghế dựa gỗ, bên cạnh là Lăng Thanh Thù đang vỗ vai bóp chân cho hắn ta, ở trước mặt là hai tên đồ đệ luyện đan mới thu nhận, đang bận rộn luyện chế đan dược.
Mọi thứ dường như thật yên bình.
Nhưng tất cả mọi thứ liền kết thúc ngay khi Phương Ngôn tới.
"Ta nói ngươi, lúc ngươi đi ra ngoài chơi, cũng không mang theo ta." Phương Ngôn hùng hùng hổ hổ chạy tới, vừa tới đã nói với Từ Phương.
Mặc dù hắn biết Từ Phương là lão tổ của Thiên Lam Tông, nhưng mà hắn cũng chẳng có chút câu nệ nào của tiền bối khi gặp mặt lão tổ cả.
Chuyện này đương nhiên là có chút liên quan đến ngoại hình của Từ Phương.
Mặc dù Từ Phương đã 10 vạn tuổi rồi nhưng dung mạo hiện tại cũng chỉ là một chàng thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi.
Nếu như đổi hình dạng của Từ Phương thành một ông già râu tóc bạc phơ thì Phương Ngôn có lẽ cũng không tùy tiện vô lễ như vậy.
Đương nhiên Từ Phương cũng không có ý kiến gì, mặc dù hắn ta đã 10 vạn tuổi rồi nhưng tâm hồn của hắn ta cũng chỉ là của một chàng thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi.
"Ta không phải ra ngoài chơi, ta bận lắm, chân đi mỏi sắp gãy đến nơi rồi này." Từ Phương cười nói.
"Lại nói ngươi ở bên ngoài làm cái gì mà lại bị người ta truy nã nữa rồi vậy." Phương Ngôn bỗng nhiên nói.
Từ Phương nghe thấy xém chút sặc nước miếng mà chết.
Nhưng sau đó lại thay đổi thái độ ngay lập tức, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ hỏi: "Lần này lại là tên nào chê mình sống lâu nữa thế."
Từ Phương cảm thấy hắn ta làm ra nhiều chuyện như vậy, cho dù có một số tu giả cấp thấp không biết đến hắn ta thì cũng thôi đi, nhưng một số tu giả cấp cao không thể không nhận ra hắn ta chứ.
"Hi hi, là một tên ở Dược Sơn Trang, ngày đầu bọn họ ban bố lệnh truy nã, qua hôm sau đã điều động hết tất cả đồ đệ đi thu hồi lại hết đống lệnh truy nã đó rồi."
Phương Ngôn nói đến đây, không nhịn được mà cười lên ha hả.
Từ Phương cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Bỗng nhiên, trong đầu Từ Phương nhớ ra một chuyện.
...
Ngày hôm sau, Từ Phương đã xuất hiện ở Dược Sơn Trang.
Ngay khi đám đệ tử của Dược Sơn Trang nhìn thấy Từ Phương thì giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Sau một loạt thông báo khẩn cấp, Thái thượng trưởng lão của Dược Sơn Trang vội vã chạy ra.
"Đại nhân hạ cố đến chơi, không biết là có việc gì?"
Thái thượng trưởng lão tên là Châu Thiên, tu vi Kim Đan Hậu Kỳ.
Ngay khi ông ta biết tông chủ của Dược Sơn Trang bị người ta giết thì tức giận vô cùng, hùng hổ phát đi lệnh truy nã.
Sau đó qua ngày hôm sau thì ông ta biết được người ông ta truy nã chính là Từ Phương.
Lúc đó xem chút là dọa chết ông ta rồi.
Hai ngày nay, ông ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ trong lòng.
Nhưng mà, chuyện ông ta lo sợ trong lòng cũng đã đến rồi.
Từ Phương cuối cùng cũng chạy đến tận cổng thăm bọn họ rồi.
Bây giờ ông ta rất muốn khóc, ông ta đã đắc tội phải ai rồi chứ, sao mà xui xẻo như vậy.
Nghĩ tới những thế lực đã bị Từ Phương tiêu diệt thì ông ta đã thấy kinh hồn bạt vía ở trong lòng, Dược Sơn Trang sẽ không trở thành nơi tiếp theo chứ.
"Ta đến đây chính là muốn mời thầy luyện đan mà thôi." Từ Phương nói.
"Mời thầy luyện đan sao?" Châu Thiên có chút sững sờ, không biết Từ Phương đang có ý gì.