• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6 Lập uy, Ngược sát Kim Đan

Đến khi Lăng Thanh Thù gặp lại Từ Phương, đã là ba ngày sau.

Từ Phương một thân một mình trở về Thiên Lam Tông, còn mang theo một vài loại linh thảo mà bây giờ thế nhân coi là cỏ dại.

Trong ánh mắt quái dị của một đám đệ tử Thiên Lam Tông, Từ Lão Tổ của bọn họ đi vào trong đại điện Thiên Lam Tông.

“Từ Lão Tổ!”

Nhìn thấy Từ Phương, Lăng Thanh Thù kêu lên, trong ba ngày này, nàng đọc qua một lượt điển tịch Thiên Lam Tông còn lưu truyền.

Trong một số điển tịch cũng tìm được đôi câu vài lời liên quan tới Từ Phương, phần lớn là mấy chữ bế quan, không rõ sống chết.

Việc này khiến cho Lăng Thanh Thù càng vững tin, Từ Phương thật sự thâm tàng bất lộ .

Bởi vì những điển tịch kia sớm nhất cũng là ba ngàn năm trước.

Ba ngàn năm, thọ nguyên của Nguyên Anh cũng chỉ mới một ngàn là cùng.

Có thể sống ba ngàn năm, không phải tu sĩ Động Thiên thì còn là cái gì?

Đương nhiên, nếu để nàng biết Từ Phương đúng nghĩa phải là đại đệ tử khai sơn Thiên Lam Tông, là một lão yêu quái sống mười vạn năm, e rằng nàng sẽ bị hù cho ngất đi mất.

“Lão tổ, đây là danh sách linh vật mang về từ Vân Sơn Tông, cùng cả tông môn đưa lên, toàn bộ giao cho lão tổ xử trí.”

Từ Phương không mấy quan tâm, hiện giờ trong mắt hắn, những thứ trong danh sách này không quan trọng bằng mấy cây linh thảo trong tay hán.

Mà Lăng Thanh Thù càng cảm thấy, lão tổ thật là có phong phạm cao nhân, những vật kia căn bản không lọt được vào mắt lão tổ.

“Ngươi nói xem, ngươi là truyền nhân mạch nào, là tông chủ đời thứ bao nhiêu rồi?”

Từ Phương ngồi ở chủ vị, rất tự nhiên tiếp nhận nước trà do chính Lăng Thanh Thù đưa tới, mở miệng hỏi.

Lăng Thanh Thù nghiêm mặt đáp: “Đệ tử Lăng Thanh Thù, theo học tông chủ Thiên Lam Tông đời thứ 11066, ta là tông chủ đời tiếp theo.

Một vạn một ngàn sáu mươi sáu đời, con số này trong lòng Lăng Thanh Thù cũng rất mơ hồ. Nàng không tưởng tượng nổi, một tông môn có thể truyền xuống muôn đời vì sao lại xuống dốc tới mức này.

Mà trên thực tế, ngoại trừ tông chủ Lăng Thanh Thù, toàn bộ Thiên Lam Tông cũng không có ai biết rõ rằng tông môn của mình trên thực tế là một môn phái thượng cổ truyền thừa đã từ muôn đời.

Từ Phương lại mở miệng hỏi không ít vấn đề, phần lớn là một vài thế lực lớn mạnh, còn có một số bí văn. Dù sao lần hành tẩu này cách khi trước đã tới vạn năm.

Sau khi từng vấn đề được Lăng Thanh Thù giải đáp, Từ Phương đã có phần hiểu về đại thế thiên hạ hiện nay.

Thập đại thánh địa, trước đây leo lên làm thế lực dưới Thiên Lam Tông, cho tới bây giờ đã là thế lực cường đại nhất trong thiên hạ rồi sao?

Những bằng hữu vãn bối khi xưa của mình, ai ai cũng đều được người đời xưng tôn lão tổ, vũ hóa phi thăng.

Vạn năm, thật là biển cả hóa nương dâu, tất cả đều thay đổi.

Từ Phương còn đang nói chuyện với Lăng Thanh Thù, bên ngoài liền truyền đến một hồi tiếng động ồn ào. Hai người bị cắt ngang, đều nhướng mày.

Lăng Thanh Thù thấy rất không hài lòng vì lại có người dám làm phiền nàng và lão tổ.

Còn Từ Phương thì khác, hắn thấy hiếu kì vì sao sau khi vật đổi sao dời, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền xảy ra hai chuyện ồn ào náo động lên tận cửa đại điện Thiên Lam Tông.

Nếu như là vạn năm trước, có người dám huyên náo trước cửa đại điện Thiên Lam Tông.

Từ Phương thích bắt chước đồ tử đồ tôn của hắn, sợ rằng sẽ dùng thủ đoạn trừng trị nghiêm khắc nhất. Lăng Thanh Thù nhanh chân đi ra ngoài điện kiểm tra xem chuyện gì xảy ra, Từ Phương cũng đứng dậy. “Thiên Lam Tông cũng chỉ được đến vậy thôi sao.” Vừa đi ra ngoài, một giọng nói liền truyền vào tai Từ Phương.

“Còn nói cái gì tông môn các ngươi có người giết tông chủ Vân Sơn Tông, Thiên Lam Tông một lần nữa xưng bá Tề Châu, thực là nực cười.”

Một tên đại hán đang đứng ở cửa đại điện Thiên Lam Tông, trước mặt hắn ta còn có một trưởng lão Trúc Cơ đang nằm yên.

“Chỉ bằng ba cái thứ vớ va vớ vẩn các ngươi, còn đòi diệt Vân Sơn Tông, ta nhổ vào! Không biết là cướp công của ai đây.”

Đại hán rất càn rỡ, trong mắt hắn ta, Thiên Lam Tông chính là con gà con mặc cho người chà đạp.

“Nghe nói tông chủ các ngươi dáng dấp thuận mắt, gọi tông chủ các ngươi tới làm đỉnh lô cho ta tu luyện đi. Các ngươi lại giao ra tất cả linh vật của Vân Sơn Tông, hôm nay ta sẽ tha cho Thiên Lam Tông” Những lời này lọt hết vào tai Lăng Thanh Thù, nàng lập tức rút ra một thanh bảo kiếm, chém về phía đại hán.

Đại hán không chút tổn thương , trên người hắn ta bạo phát ra một cỗ khí tức cường đại.

Tu sĩ Kim Đan, trong lòng Lăng Thanh Thù sợ hãi, có điều trường kiếm trong tay vẫn không chút lui bước.

Đã xuất kiếm, dù người trước mặt có là Kim Đan hay là Nguyên Anh, vẫn không thể sợ sệt đầu hàng.

Đây là câu nói đầu tiên mà sư phụ của nàng nói cho nàng biết vào ngày đầu tiên Lăng Thanh Thù học kiếm.

“Đúng là mỹ nữ, xem ra ngươi chính là tông chủ Thiên Lam Tông, ngoan ngoãn làm đỉnh lô cho ta đi!” Đại hán vận chuyển pháp lực, một đạo thuật pháp đánh văng trường kiếm ra.

Ngay sau đó bàn tay lớn về một cái, tóm lấy Lăng Thanh Thù.

Mắt thấy Lăng Thanh Thù sắp rơi vào tay đại hán, đột nhiên có một thanh trường kiếm khác chắn ngang đường xuất thủ.

“Ai?” Đại hán tập trung nhìn về hướng kiếm, thấy người xuất thủ chính là Từ Phương.

Cảm nhận được khí tức Luyện Khí trên người Từ Phương, đại hán không những không giận mà còn cười nói: “Hảo tiểu tử, Luyện Khí kỳ cũng dám ra tay với gia gia, nếu ngươi quỳ xuống khấu đầu một trăm cái, gia gia sẽ thu ngươi làm đệ tử.

Ngoài ra bé tông chủ này của các ngươi, chờ ta chơi chán xong sẽ thưởng cho ngươi.

Thế nào? Gia gia ta đối đãi đồ đệ mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi đó!”

“Ta cảm thấy, ngươi nên đi súc lại miệng đi.”

Vừa dứt lời, Từ Phương liền biến mất, một đạo kiếm khí đột nhiên hiện trên ngực đại hán.

Đại hán liền bị đánh lui về phía sau, trên ngực cũng đã lưu lại một vết thương dài hơn một thước.

“Thật nhanh, tiểu tử, ngươi muốn chết.

Bị một người Luyện Khí kỳ làm bị thương, đại hán này chỉ cảm thấy mình mất hết thể diện, hôm nay người nhìn thấy cảnh tượng này đều phải chết.

Trong lòng dâng trào sát ý, đại hán này trực tiếp lấy ra một cái chuông.

“Tiểu tử, nhìn pháp bảo của gia gia đây”

Pháp lực Kim Đan kỳ tụ tập vào chuông, bên tai tất cả đệ tử Thiên Lam Tông đều vang lên một âm thanh lớn, bọn họ chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể trở nên hỗn loạn, công pháp tu hành ngày bình thường lại có cảm giác như sắp tẩu hỏa nhập ma.

Thấy thế, hán tử kia cười dữ tợn: “Loạn Hồn Chuông này của gia gia, ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không chịu được, chớ đừng nói chi là một đám tạp ngư Thiên Lam Tông các ngươi.

Cổ tay hắn ta khẽ nhúc nhích liền muốn một lần nữa rung vang Loạn Hồn Chuông.

Lăng Thanh Thù có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, là người có tu vi cao nhất Thiên Lam Tông.
Chương 7 Ngưng kết Kim Đan

Khi nàng nghe được âm thanh phát ra từ Loạn Hồn Chuông, chân khí trong cơ thể cũng phải mất một lúc mới bình phục lại.

Tất nhiên nàng hiểu được uy lực của Loạn Hồn Chuông này, nhìn thấy đại hán muốn lần nữa lay động chuông, nàng liền muốn xông lên ngăn cản đại hán.

“Tiểu nương tử, biết gia gia lợi hại chưa.

Đại hán càng lắc mạnh tay, mắt thấy chuông sắp bị rung vang, một thanh trường kiếm trực tiếp xẹt qua cổ tay hắn ta.

“Ngươi không bị sao? Sao lại thế?” Nhìn Từ Phương xuất kiếm, đại hán trợn tròn hai mắt.

Hắn ta thấy Từ Phương chỉ có tu vi Luyện Khí.

Sau khi hắn ta rung vang chuông lần thứ nhất, lẽ ra đám người này phải chân khí bạo động trong cơ thể, gần như tẩu hỏa nhập ma. Chứ không phải như bây giờ, hoàn hảo thong dong đứng trước mặt hắn ta xuất kiếm.

“Thứ rác rưởi này vô dụng đối với ta.

Từ Phương dứt lời, Bảo Mệnh Kiếm trong tay lại một lần nữa huy động. Một đạo kiếm khí chặt đứt cổ tay đại hán, một kiếm nữa xuyên thủng bả vai đại hán.

Tất cả đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, đại hán sau khi bị đóng đinh trên mặt đất mới phản ứng được. Đọc full tại TruyenOnl.com

“Ngươi tuyệt đối không phải Luyện Khí kỳ, ngươi ẩn giấu tu vi”

Có thể dễ dàng đối phó hắn ta như thế, tu vi tuyệt đối phải trên hắn ta.

Lúc này đại hán mới chính thức tin tưởng truyền ngôn từ ngoại giới. Là người của Thiên Lam Tông ra tay diệt Vân Sơn Tông, lại một lần nữa đứng trên đỉnh phong Tề Châu.

Nghĩ tới đây, cảm giác hối hận xông lên đầu.

“Đừng giết ta, ta nguyện cống hiến sức lực cho ngươi trăm năm, chỉ cầu ngươi tha cho ta một mạng”

Vất vả khổ tu luyện tới Kim Đan kỳ, thật vất vả mới có thể xưng bá tại Tề Châu, đại hán này đương nhiên sẽ không cam lòng để mất mạng.

“Ta mới vừa nói rồi, miệng của ngươi nên được rửa sạch sẽ lại”

Không để ý đến lời cầu xin, Từ Phương đâm kiếm vào trong miệng đại hán.

Kiếm khí quấy cho răng lưỡi trở thành một đoàn bột nhão, đại hán vẫn ra sức kêu gào, nhưng nay đã trở thành những tiếng nghẹn ngào.

Từ Phương lại xuất một kiếm, Bảo Mệnh Kiếm trực tiếp xuyên thủng đan điền, chém ra Kim Đan mà hắn ta phải khổ cực tu luyện nhiều năm có được.

Trực tiếp bị phế tu vi, sắc mặt đại hán hiện rõ vẻ đau đớn, trong miệng vẫn đang kêu la, nhưng mà kiểu âm thanh đã thay đổi. Từ Phương biết, đây nhất định là đang mắng hắn.

“Hôm nay, ta ban thưởng cho ngươi cái chết bị đại nhật bạo chiếu”

Thu hồi Bảo Mệnh Kiếm, Từ Phương liền nói với Lăng Thanh Thù.

“Nhục mạ uy danh Thiên Lam Tông ta, làm bị thương đệ tử Thiên Lam Tông ta. Treo hắn ta trên đại môn Thiên Lam Tông, cho mấy đám không có mắt biết thân biết phận”

Nói xong lời này, Từ Phương nhìn lướt qua những vị trí có thể lẩn trốn trong Thiên Lam Tông. Phàm là những nơi bị Từ Phương liếc mắt nhìn qua, từng tu sĩ có tu vị Trúc Cơ đỉnh phong đều phát lạnh cả người.

Bọn họ là người từ các đại thế lực phái tới dò xét hư thực Thiên Lam Tông, vừa rồi quá trình Từ Phương dễ dàng diệt sát đại hán Kim Đan kỳ đã làm cho bọn họ hoàn toàn chết lặng.

Đối với thực lực của Từ Phương, bọn họ đã hiểu, chỉ bốn chữ thôi đó là KHÔNG – ĐƯỢC – TRÊU – CHỌC.

Từ Phương biết rõ sự tồn tại của bọn họ, cũng chính là muốn bọn họ trở về nói cho người sau lưng biết, về sau trên mảnh đất Tề Châu này, đừng có ngu dại mà động tới Thiên Lam Tông. Nếu không, kết cục chính là đã có đại hán Kim Đan kỳ không biết sống chết này làm gương đây.

Đường đường tu sĩ Kim Đan kỳ bị phế đi tu vi, treo sống trước sơn môn Thiên Lam Tông, chờ mặt trời chói chang chiếu cho đến chết.

Đây là Từ Phương đang lập uy cho Thiên Lam Tông, rất hữu hiệu cũng rất trực tiếp rõ ràng.

Không quá thời gian đốt hết một nén nhang, những thám tử này liền biến mất.

Đến khi Lăng Thanh Thù lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Từ Phương, trên người nàng đã hiện đầy sát ý. Rất rõ ràng, đại hán Kim Đan kỳ kia nhất định là bị Lăng Thanh Thù xả hận một trận. Dù sao không có một nữ nhân nào có thể chịu được những lời nói nhục mạ cỡ đó.

“Từ Lão Tổ, ta đã làm theo lời ngài.”

Từ Phương gật đầu một cái, mười vạn năm đến nay, thần niệm của hắn đã được rèn luyện đến cường đại nhường nào.

Vừa rồi Lăng Thanh Thù làm những gì, kỳ thực đều nằm trong phạm vi chú ý của hắn.

Ngày hôm nay, thứ mà hắn hài lòng nhất là Lăng Thanh Thù khi đối mặt địch nhân là Kim Đan kỳ, vẫn quyết định ngang tàng xuất kiếm.

Lăng Thanh Thù về mặt tâm cảnh đã không kém gì đệ tử ưu tú Thiên Lam Tông khi xưa.

Phải biết, có thể được Từ Phương gọi là đệ tử ưu tú, kém nhất cũng là chưởng môn Thiên Lam Tông vào những đời còn hưng thịnh.

“Lão tổ, bây giờ ngài xuất quan rồi, ta định dâng truyền vị trí Tông chủ cho lão tổ. Thanh Thù thực lực thấp kém, thật sự không thể đảm nhiệm vị trí quan trọng này.

Nói rồi, Lăng Thanh Thù đưa ra một khối lệnh bài màu đen, đây là tín vật tông chủ Thiên Lam Tông.

Từ Phương không đáp lời, lại tiếp nhận tín vật. Từ Phương tinh tế vuốt ve tín vật này, tín vật tông chủ Thiên Lam Tông, mười vạn năm trước chính là do Từ Phương truyền xuống.

Theo lý mà nói, Từ Phương là đại đệ tử khai sơn vốn nên là chưởng môn Thiên Lam Tông đời thứ hai. Cuối cùng lại bởi vì Từ Phương khốn đốn tại Luyện Khí kỳ, hắn chủ động nhường chức chưởng môn cho sư đệ mình.

Bây giờ mười vạn năm đã qua, tín vật chưởng môn lại trở về trong tay mình. Còn là do một đồ tử đồ tôn đã cách không biết bao nhiêu thế hệ muốn thoái vị cho mình.

Nghĩ tới đây, Từ Phương có chút dở khóc dở cười.

Thưởng thức một hồi lâu, Từ Phương trả lại tín vật tông chủ cho Lăng Thanh Thù.

“Đây là của ngươi, ai cũng không lấy được, bao gồm cả ta. Thiên Lam Tông từ xưa tới này chỉ có tông chủ phi thăng hoặc vẫn lạc mới truyền cho một người khác. Ngươi cảm thấy bản thân đoản mệnh lắm hả?”

“Nếu Thiên Lam Tông có thể tái hiện vinh quang ngày xưa, Thanh Thù chết cũng đáng”

“Đừng nói như thế, ngươi thật sự có chút phong phạm của một vị tông chủ, làm tốt hơn ta trước kia nhiều?” Từ Phương cười ha ha, đối với thân phận tông chủ Thiên Lam Tông của Lăng Thanh Thù, hắn đã hoàn toàn công nhận.

“Từ trong khố phòng, ngươi lấy cho ta một nhóm linh vật, ta muốn luyện đan, ngươi cũng tu hành công pháp cho ta xem qua một lần. Tông chủ Thiên Lam Tông chỉ có tu vi Trúc Cơ, quá thấp, cho ngươi ba tháng, phải ngưng kết Kim Đan

Ba tháng ngưng kết Kim Đan, nghe vậy, Lăng Thanh Thù hơi sững sờ.

Có điều khi thấy vẻ tự tin của Từ Phương, Lăng Thanh Thù cũng bị lây nhiễm theo.

“Vâng, xin cẩn tuân pháp chỉ”

Ba tháng ngưng kết Kim Đan, lời này nói ra từ trong miệng người khác, nghe giống như chuyện lạ đời.

Nhưng đây là Từ Phương, vậy thì chân chân chính chính có thể làm được.

Từ Phương sống mười vạn năm, trong đầu không biết ghi chép bao nhiêu loại đan phương dùng để phụ trợ tu luyện. Đừng nói là đan dược dùng cho Trúc Cơ, Kim Đan, mà đến cả loại đan dược trợ giúp người ta tăng tỷ lệ độ kiếp, Từ Phương cũng biết một hai loại.

Bây giờ luyện chế một chút đan dược gia tốc cho Lăng Thanh Thù tu luyện, đối với Từ Phương thì quá là đơn giản.

Hơn nữa hiện nay thiên địa đại biến, một số linh thảo đối với mấy vạn năm trước là vạn kim khó cầu, hiện nay lại giống như cỏ dại vậy mọc tùm lum khắp nơi.
Chương 8 Lăng Hư đan

Tỷ như Từ Phương hành tẩu ba ngày bên ngoài, mang về những linh thảo kia. Nếu đặt ở mấy vạn năm trước, chỗ linh thảo đó là thành phần không thể thiếu để có thể luyện chế ra một chút đan dược cao cấp. Đều là bảo vật mà một khi xuất hiện đều sẽ khiến cho rất nhiều tu sĩ tranh nhau đến bể đầu chảy máu, bây giờ lại giống như cỏ dại sinh trưởng ven đường.

Từ Phương rất cảm khái, ở thời đại này, lão thiên cuối cùng cũng đứng về phía hắn.

Cũng chính là sự đặc thù của thời đại, làm cho Từ Phương thấy được một tia hy vọng đột phá Luyện Khí kỳ. Mình đã kẹt ở Luyện Khí kỳ mười vạn năm, dù đã là Luyện Khí 9999 tầng, nhưng dù ra sao thì vẫn cứ là Luyện Khí.

Đến khi Lăng Thanh Thù mang một số linh thảo mà Từ Phương muốn trở lại đại điện, nàng có hơi thấy sững sờ. Bởi vì công pháp mà vừa rồi nàng tự tay giao cho Từ Phương đang lơ lửng giữa không trung. Còn Từ Phương thì đang lấy ngón tay làm bút, vẽ vẽ gì đó lên quyển công pháp. Có vẻ là đang sửa chữa công pháp. Nhưng sao có thể?

Đây là tiếng lòng chân thật nhất của Lăng Thanh Thù.

Công pháp nàng tu hành là đặc biệt nhất của cả Thiên Lam Tông, nghe nói chỉ có tông chủ các đời mới có thể tu hành. Loại công pháp này, sau khi tu hành, căn cơ và phương diện chiến lực đều sẽ trở nên cực kỳ uu tú.

Sư phụ nàng khi còn sống đã từng nói, bộ công pháp này đã là một bộ công pháp rất hoàn mỹ.

Nếu như không phải thiếu mấy loại đan dược trong truyền thuyết để phụ trợ tu hành, sư phụ nàng tuyệt đối không thể chỉ là tu vi Kim Đan.

Lăng Thanh Thù nàng cho tới hôm nay cũng không chỉ là Trúc Cơ kỳ.

“Từ Lão Tổ thứ ngài muốn ta đều lấy ra đây rồi.”

“Từ Lão Tổ, thứ ngươi muốn, ta đều lấy ra đây rồi.

Nhìn Từ Phương ngoắc ngoắc vẽ tranh nửa ngày, Lăng Thanh Thù cuối cùng không nhịn được mà mở miệng cắt đứt mạch vẽ của Từ Phương.

Từ Phương liếc Lăng Thanh Thù một cái, thấy nàng bưng khay, bèn ra hiệu nàng để ở một bên, sau đó tiếp tục hạ bút.

“Bộ công pháp này được một thiên tài Thiên Lam Tông ta sáng tạo từ ba vạn năm trước. Nhất là trên phương diện tăng cường căn cơ, tại cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ, thứ này cũng có thể nói đúng là lựa chọn không tệ”

Trong đầu Từ Phương hiện lên thân ảnh một người đọc sách, đối với người hậu bối đó, hắn vẫn có ấn tượng thật sâu.

“Có điều bản công pháp mà ngươi đang tu hành chỉ là hệ thống ban đầu do hắn định ra. Về sau hắn còn tiến hành sửa chữa công pháp này thêm mấy lần, làm cho công pháp này mất đi rất nhiều hạn chế, để trở thành một loại công pháp chân chính hoàn mỹ”

Nói đến đây, Từ Phương thu tay, trả lại công pháp đã được sửa đổi cho Lăng Thanh Thù. Còn hắn thì đi đến chỗ cái khay vừa được nàng bưng lên, cầm lên mấy vật, đánh giá từng loại.

Đối với công pháp Lăng Thanh Thù tu hành, nhắc tới cũng là duyên phận. Người sáng lập công pháp kia là một hậu bối năm đó được Từ Phương xem trọng.

Có tầng quan hệ này, tu vi của người kia càng tiến, càng biết rõ về sự tồn tại của Từ Phương.

Cho nên mỗi khi hắn hoàn thiện việc sửa chữa công pháp, liền sẽ đưa một phần đến động phủ của Từ Phương. Từ Phương ngẫu nhiên sẽ xem qua vài lần, dần dà thì nhớ hẳn cả bộ công pháp.

Lăng Thanh Thù tiếp nhận công pháp, mới đầu cho là sau khi được Từ Phương sửa đổi, hẳn là sẽ trở thành một thứ quái gở gì đó. Nhưng cẩn thận nhìn hết, thấy là những phần được Từ Phương sửa đổi có không ít chỗ mà mỗi khi nàng tu luyện đều cảm thấy bị vây khốn.

Đây đối với nàng chính là phá mây mù thấy trăng sáng.

Chân khí trong cơ thể nàng không tự chủ mà vận chuyển theo lộ tuyến công pháp mới.

Chỉ mấy hơi thở, khí tức Lăng Thanh Thù đột nhiên biến đổi, tu vi rõ ràng đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Cảm nhận được điều đó, Từ Phương hài lòng gật đầu một cái.

Có thể nhanh như vậy đã có cảm ngộ, thiên phú của Lăng Thanh Thù quả là thật không tệ.

Lăng Thanh Thù còn đang nhắm mắt cảm nhận biến hóa do vừa đột phá, Từ Phương phất tay, trong đại điện liền hiện ra một lò luyện đan.

Đây là lò luyện đan tốt nhất của một người am hiểu luyện đan trong Thiên Lam Tông trước khi phi thăng. Lúc phi thăng đã lấy ra để hiếu kính lão tổ tông Từ Phương này.

Chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần tại Thiên Lam Tông. Chính là không thiếu người trước khi phi thăng đều lưu lại bảo vật cho vị lão tổ tông Từ Phương này.

Mà trong mười vạn năm qua, Từ Phương cũng coi trọng không ít hậu bối, nên cũng đã ban cho bọn họ chút bảo vật. Cho tới bây giờ, có thể được Từ Phương giữ lại bên người, ngoại trừ một số vật có ý nghĩa đặc thù, thì chỉ có vài dị bảo quý hiếm trên thế gian, tỉ như lò luyện đan này.

Từ Phương tiện tay nắm lên hai gốc linh thảo, ném vào trong lò luyện đan.

Ngọn lửa trong lò luyện đan mấy vạn năm chưa từng tắt, tại thời khắc này phân ra một tia.

Hỏa diễm bao phủ lấy linh thảo, mấy hơi thở sau, linh thảo liền biến thành dược dịch.

Từ Phương lại ném thêm mấy loại linh thảo, cuối cùng mới là Lăng Hư Thảo.

Vừa đúng lúc Lăng Thanh Thù đã tỉnh táo lại từ trong cảm ngộ, nhìn thấy Từ Phương ném Lăng Hư Thảo vào trong lò luyện đan.

Đối với việc này, Lăng Thanh Thù cảm thấy rất là kinh ngạc.

Lăng Hư Thảo, nàng biết, căn cứ vào ghi chép trong điển tịch, từ miệng Luyện Đan sư, đến cả ngoại giới cũng đã xác định, loài cỏ này mặc dù tên nghe có chút huyền ảo, nhưng trên thực tế là loại cỏ dại không có tác dụng gì, dùng để thổi lửa nấu cơm còn bị ghét bỏ.

Mà hiện Tại Từ Phương lại muốn dùng loại cỏ dại này để luyện đan, Lăng Thanh Thù sao có thể không kinh ngạc.

“Từ Lão Tổ, không biết ngài đang luyện chế đan dược gì vậy?”

Từ Phương ngẩng đầu nhìn Lăng Thanh Thù, thấy vẻ mặt tò mò của nàng. Hắn có hơi bất ngờ đối với vấn đề của Lăng Thanh Thù.

“Ngươi đang hiếu kỳ tại sao ta lại dùng Lăng Hư Thảo để luyện đan?”

“Từ Lão Tổ anh minh”

“Nói cho ngươi cũng không sao, nhưng ngươi phải giữ bí mật.”

Từ Phương cười ha ha một tiếng, cũng không quan tâm xem dược liệu trong lò đan đang thế nào rồi.

Hắn bắt đầu giảng giải về Lăng Hư Thảo cho Lăng Thanh Thù.

“Mười vạn năm trước, có một tấm đan phương xuất hiện, tác dụng của phương thuốc này rất lớn, có thể giúp tăng tỷ lệ phi thăng.

Nghe thế, Lăng Thanh Thù liền kinh hô: “Tăng tỉ lệ phi thăng?”

“Không sai!” Từ Phương gật đầu nói.

“Tu sĩ có thể tu hành đến Độ Kiếp, không ai mà không phải là hạng người thiên phú nghị lực thượng thừa.

Thế nhưng một số người đứng trước ngưỡng cửa phi thăng, lại không có bao nhiêu niềm tin. Bởi vì tu hành vốn không dễ dàng, độ kiếp phi thăng lại khó càng thêm khó.

Nói đến đây, Lăng Thanh Thù cũng đã đoán được một điều khác là nhất định loại đan dược này có thể dẫn tới những trận gió tanh mưa máu. Vô số tu sĩ đại năng vì một viên đan dược mà sẽ liều mạng chém giết. “Vậy loại đan dược này có quan hệ gì với Lăng Hư Thảo?”

“Loại đan dược này có thể tăng tỷ lệ phi thăng, nên được gọi là Lăng Hư đan. Ghi chép chủ yếu chính là Lăng Hư Thảo mà bây giờ các ngươi cho là cỏ dại đó”

Từ Phương nhớ lại, trên thực tế, khi hắn còn trẻ, Lăng Hư Thảo cũng nhiều như bây giờ vậy.

Nhưng sau khi Lăng Hư đan xuất thế, đi tìm khắp thiên hạ mà muốn thấy được Lăng Hư Thảo đã trở thành một việc hết sức khó khăn.

4
Chương 9 Từ Lão Tổ

Về Lăng Hư đan, Từ Phương có nhớ thời điểm khố phòng Thiên Lam Tông có nhiều nhất cũng không vượt quá số lượng mười ngón tay.

“Lão tổ, Lăng Hư Thảo đã quý giá như vậy, vì sao lại biến thành như bây giờ?”

Từ Phương lắc đầu, hắn cũng không rõ, trên thực tế hắn cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Là vì đan phương Lăng Hư đan thất truyền? Không có ai biết chỗ quý giá của Lăng Hư Thảo sao? Hay là có nguyên nhân gì khác.

Lúc này từ trong lò luyện đan đã truyền ra mùi hương thơm.

Thần niệm của Từ Phương đã sớm nắm rõ tình hình trong lò đan như lòng bàn tay. Cho nên lúc này không có mấy kinh ngạc, chỉ hơi vận chuyển chân khí trong cơ thể, kết ra từng ấn quyết.

Khi ấn quyết cuối cùng được kết thành, đan lô liền tự động mở ra, mấy viên đan dược tròn nhỏ bị Từ Phương hút ra.

Từ Phương đưa đan dược cho Lăng Thanh Thù, đồng thời nói: “Những đan dược này cho ngươi, lát nữa ta lại luyện thêm một lò khác. Còn những viên đan dược này có công hiệu là tăng tốc độ tu luyện của ngươi, lò tiếp theo sẽ tăng cơ hội ngưng kết Kim Đan cho ngươi.

Ba tháng ngưng kết Kim Đan, đây đã là kỳ hạn trễ nhất mà Từ Phương cho Lăng Thanh Thù.

Mặc dù người đời tu hành có câu “Ba năm Luyện Khí, mười năm Trúc Cơ, trăm năm Kim Đan”. Nhưng đối với những thiên tài có tài nguyên đầy đủ, có cao nhân đại năng chỉ điểm.

Luyện Khí, Trúc Cơ chỉ là tiểu đạo, phần lớn tu luyện ba năm, năm năm là đã có tu vi Kim Đan rồi. Mà bây giờ, Lăng Thanh Thù cũng có tông môn, tài nguyên cũng không phải thiếu, còn có lão yêu quái như Từ Phương chỉ điểm.

Lăng Thanh Thù có được công pháp và đan dược, liền tiến vào trong một gian thạch thất để bế quan.

Có Từ Phương, nàng không cần phải lo lắng Thiên Lam Tông sẽ xuất hiện vấn đề gì.

Hơn nữa nếu thực sự là vấn đề mà Từ Phương không giải quyết được, có nàng hay không cũng vô dụng.

Từ Phương ngồi ở chủ vị đại điện, nhìn đám đệ tử ít ỏi trước mắt. Mặc dù nhân số không nhiều, thiên phú cũng bình thường, nhưng Từ Phương vẫn rất hài lòng.

Tối thiểu nhất là những ngày này khi Thiên Lam Tông lâm vào nguy cơ, các đệ tử và trưởng lão đều có mặt đầy đủ, sống chết với Thiên Lam Tông.

Có câu nói, mặc dù thế hệ đệ tử này không phải thế hệ tốt nhất ta từng dạy, nhưng lại là thế hệ khiến cho ta hài lòng nhất.

Từ Phương rất hào phóng đối với các đệ tử, tự mình ra tay luyện không ít đan dược phụ trợ tu hành cho bọn họ. Trong đó Trúc Cơ đan các loại đối với Từ Phương thì không khác gì hạt đường hạt đậu, luyện chế ra rất nhiều.

Đối với những đệ tử Luyện Khí kỳ khốn đốn không thể đột phá đến Trúc Cơ, Từ Phương rất rộng rãi phân phát một người hai viên.

Hai viên, có nhiều quá hay không?

Đối với đệ tử Thiên Lam Tông, hai viên chính là sinh mạng, là hy vọng tu hành.

Mà đối với Từ Phương, hai viên, ngay cả hạt đậu cũng không bằng.

Mười vạn năm, Trúc Cơ đan mà Từ Phương ăn đủ để xếp thành một tòa núi nhỏ.

Nếu như nhất định phải tính ra con số cụ thể, vậy khẳng định là một con số không nhỏ.

Đối với những đệ tử và trưởng lão này, mấy ngày nay Từ Phương có thể nói là dùng ra hết bản lĩnh. Nếu thiếu thủ đoạn công kích, Từ Phương sẽ truyền xuống thuật pháp mà đệ tử Thiên Lam Tông vạn năm trước thường tu hành. Nếu thiếu thủ đoạn phòng ngự, Từ Phương liền đi chém giết linh thú, dùng huyết thú vẽ phù. Loại phù lục phòng ngự như này, mỗi người được cho năm, sáu tấm.

Tóm lại chính là, ngươi thiếu cái gì ta cho cái đó.

Mặc dù bây giờ Thiên Lam Tông không còn là đại tông môn đệ nhất thiên hạ, nhưng đối với số đệ tử ít ỏi này. Từ Phương cảm thấy mình tuyệt đối không thể keo kiệt, nhớ ngày đó khi đệ tử Thiên Lam Tông xuất hành ra bên ngoài, không người nào mà không làm cho người đời phải hâm mộ.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, loại chuyện này về sau không thể xảy ra nữa.

Từ Phương còn muốn cho người đời biết, dù là Thiên Lam Tông sa sút, cũng không phải tông môn mà bọn họ có thể tùy ý coi thường.

Trên cột cờ đại môn Thiên Lam Tông, bộ xương trắng của cường giả Kim Đan chính là tấm gương tốt nhất.

Thời gian sau đó, đệ tử Thiên Lam Tông cũng phát hiện. Vị Từ Lão Tổ tu vi thâm sâu khó lường, không biết đã bao nhiêu tuổi này thật là bình dị gần gũi, hết lòng quan tâm đối với việc tu hành của bọn họ. Hơn nữa Từ Lão Tổ còn rất toàn năng, luyện đan luyện khí bày trận vẽ phù, cái gì cũng biết. Lại thêm sự tích Từ Lão Tổ hủy diệt Vân Sơn Tông, ngược sát cường giả Kim Đan trước đó. Bây giờ đệ tử Thiên Lam Tông hành tẩu tại Tề Châu không khác gì đệ tử Vân Sơn Tông hành tẩu ngày xưa. Đi đến đâu cũng là nhân vật chói mắt nhất, khiến cho người ta phải chú mục.

Cứ như thế, dần dần xưng hô Từ Lão Tổ cũng khắc hoạ sâu trong lòng tu sĩ Tề Châu. Có người nói Từ Lão Tổ là một đạo nhân tóc trắng, có tu vi bán bộ Nguyên Anh, mỗi khi ra tay chính là kinh thiên động địa.

Cũng có người nói Từ Lão Tổ là tông chủ đời trước nữa của Thiên Lam Tông, nói lời này cũng có lý, làm cho nhiều người tin là thật.

Mà những người thực sự thấy mặt Từ Phương, tất cả đều im lặng không nói.

Chỉ sợ nhiều lời không đâu lại chọc tới Từ Phương, chọc tới con quái vật mà ngay cả trong mộng cũng sẽ bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy toàn thân.

Cây to đón gió, biểu hiện của Từ Phương tất nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của một số người.

Quận Thiên Vũ, phủ thành chủ. Mười hai vị tu sĩ ngồi vây quanh một chỗ, trên thân mỗi người đều tràn ngập khí tức cường đại.

Nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ giật mình, bởi vì mười hai người này đều là tu sĩ Kim Đan, cũng đều là Kim Đan hậu kỳ, khoảng cách Nguyên Anh kỳ không còn quá xa.

Người cầm đầu lên tiếng nói: “Tất cả đều đã nghe nói rồi chứ? Gần đây Tề Châu xuất hiện một tu sĩ được người đời gọi là Từ Lão Tổ, nghe nói là một vị lão tổ của Thiên Lam Tông”

“Thiên Lam Tông, tông môn đã xuống dốc từ lâu đó hả?” Có người cười khặc khặc nói.

“Không tưởng tượng nổi, tại quận Thiên Vũ chúng ta lại có một tông môn đã từng huy hoàng như vậy, không biết máu thịt của đám người này có hương vị như thế nào đây?

Người này vừa nói, trong mắt tràn đầy sự khát máu.

Trong mười hai người, phản ứng mỗi người đều khác nhau.

“Có ai hiểu rõ chuyện này hay không?”

“Người dưới hồi báo, trước mắt có ba tu sĩ Kim Đan chết trong tay hắn, hai người là của Vân Sơn Tông, còn có một người là tán tu.

Người cầm đầu nói xong liền lấy ra một bức tranh, phía trên vẽ Từ Phương.

Trong mười hai người, duy nhất có một người là nữ nhân, nhìn bức họa Từ Phương, trong hai mắt vậy mà lại hiện vẻ dâm tà.

“Tiểu bạch thỏ này nhìn không tệ”

“Một tên tiểu tử trym nhỏ thôi, Ngư Tam Nương.” Một người hán tử nhìn người đàn bà nói.

“Còn hơn của ngươi!”

“Ngươi...”

4
Chương 10 Quỷ Phong Lưu

Người cầm đầu thích ngăn lại cuộc tranh luận giữa hai người rồi quét mắt nhìn về chín người khác, ông ta bình tĩnh hỏi.

“Tên Từ Lão Tổ, ai đi thu nạp hắn ta?”

Bên trong ánh mắt của ông ta có ẩn ẩn thần quang lập loè.

Rõ ràng đối với loại chuyện này, ông ta không muốn đích thân ra tay, giao cho những người này vừa đúng lúc.

Ở trong các châu thuộc quận Thiên Vũ, tu sĩ Kim Đan ước chừng có trăm người.

Hơn trăm vị tu sĩ Kim Đan, hoặc là bám vào Quận vương của quận Thiên Vũ hoặc là cùng phủ Quận vương ký kết một loại hiệp ước nào đó.

Cũng chính bởi vì như thế nên tu sĩ quận Thiên Vũ có quyền lực cao cấp, có thể nói là tập trung cao độ.

Cơ bản mỗi người, trong điều kiện đặc biệt, đều sẽ tiếp nhận sự quản lý cùng điều hành của phủ Quận vương quận Thiên Vũ.

“Để ta đi!”

Ngư Tam Nương nhìn bức họa của Từ Phương, liếm liếm bờ môi khô khốc, đáy lòng nhóm lên một hồi lửa nóng.

Trong nháy mắt, nàng suy nghĩ rất nhiều hình ảnh.

Người cầm đầu đối với việc Ngư Tam Nương chủ động xin đi lại ngoảnh mặt làm ngơ, cau mày, tiếp tục đưa mắt đặt ở trên người những người khác.

Hán tử mới vừa rồi cùng Ngư Tam Nương tranh luận kia, nhìn thấy tràng diện này, cười ha ha một tiếng.

“Ngư Tam Nương, lão đại là sợ ngươi vờn tên đó đến chết.”

“Mới không phải đâu, nô gia rất thương hương tiếc ngọc, tiểu ca cao cường như vậy, nhất định phải thân mật cá nước nhiều thêm mấy lần.”

Hán tử cũng sẽ không tiếp tục nói nữa, cùng Ngư Tam Nương miệng ba hoa này chả được gì.

Nếu như nàng nghiêm túc thì tu sĩ Nguyên Anh không chừng cũng sẽ bị ngã xuống giường vì nàng.

Hắn ta cũng không muốn trở thành quỷ phong lưu, chết ở dưới váy của nàng.

Thuật thải bổ của nàng thật sự có chút uy lực kinh người.

Nhìn thấy không người nào nguyện ý đi thực hiện nhiệm vụ, tu sĩ Kim Đan bị hán tử gọi là lão đại cũng không cưỡng cầu nữa.

Nếu Ngư Tam Nương muốn đi, vậy thì để Ngư Tam Nương đi.

Nhưng ông ta luôn cảm giác Từ Phương không phải tu sĩ Kim Đan bình thường, nhưng khi nhìn thấy Ngư Tam Nương trực tiếp quay người rời đi, ông ta cũng không nhiều lời.

Ba ngày sau, thành Tề Châu, một nữ nhân thân hình diêm dúa lòe loẹt dáng người gợi cảm đi ở trên đường bên trong thành.

Nữ nhân này trông cực kỳ mỹ mạo, mọi cử động của nàn ta đều mang theo mị lực nhiếp nhân tâm phách. Không thiếu tán tu biến thái động tâm lặng lẽ đi theo nữ nhân này.

Nhìn thấy nữ nhân này một mình ra khỏi thành, hai mắt những tán tu theo đuôi kia cũng nở rộ tinh quang.

Không có ai phát hiện, tâm trí của bọn họ đang liên tục bị xóa nhòa trong quá trình đi theo nữ nhân này

Sau ngày hôm nay, những tán tu này không ai có thể trở lại thành Tề Châu nữa.

Hơn một canh giờ sau, nữ nhân bước lên con đường đi đến Thiên Lam Tông.

Nếu có người tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện mặt mũi của nàng ta so với lúc mới ra khỏi thành dường như trẻ ra mấy phần.

Nữ nhân này chính là Ngư Tam Nương từ quận Thiên Vũ tới, còn những tán tu theo đuôi nàng ta trước kia tất nhiên đã hóa thành một đống xương trắng.

Ngư Tam Nương một đường đi đến sơn môn Thiên Lam Tông, nhìn thấy thi thể cường giả Kim Đan bị xem như đại kỳ treo lên kia cũng hơi kinh hãi.

Cũng không phải đang sợ, chẳng qua là cảm thấy như vậy rất thú vị.

Ngư Tam Nương đang suy nghĩ, sau này mình có muốn làm như vậy hay không, triển lãm thi cốt của những tu sĩ bị nàng ta thải bổ xuất ra.

Một đường đi đến đại điện Thiên Lam Tông, dọc theo con đường này lại không ai tới ngăn cản Ngư Tam Nương.

Đây chính là bởi vì ngoại trừ tu hành công pháp thuật thải bổ, Ngư Tam Nương còn tu hành một môn huyễn thuật.

Khi một tu sĩ Kim Đan thi triển huyễn thuật, tất nhiên không phải là chuyện mà những đệ tử chỉ mới tới Luyện khí hoặc Trúc cơ của Thiên Lam Tông có thể phát hiện.

Ngư Tam Nương đi vào trong đại điện Thiên Lam Tông, nhìn thấy một thanh niên đang ngồi ở nơi đó tu luyện.

Đánh giá từ trên khuôn mặt thì người này còn đẹp trai hơn so với bức họa một chút.

Thấy vậy, hai mắt Ngư Tam Nương đã tràn đầy dục hỏa .

Nàng ta chậm rãi đi tới, mỗi một bước đi của nàng ta lại toát ra một loại khí tràng đặc thù.

Cùng lúc đó, mỗi một bước đi, quần áo trên người nàng ta liền trượt xuống một phần.

Đợi đến lúc đến gần Từ Phương thời điểm, trên người nàng ta chỉ còn sót một tầng lụa thật mỏng.

Mà loại khí tràng kiều diễm mập mờ kia đã tràn ngập toàn bộ đại điện.

Ngư Tam Nương mở ra miệng nhỏ, trong miệng mang theo hương thơm, nhỏ giọng hô một câu: “Từ Lão Tổ?"

Lời này vừa vào tai, Từ Phương liền mở mắt, đập vào mắt là cảnh tượng tràn đầy kiều diễm.

Tầng lụa mỏng trên người Ngư Tam Nương kia dường như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, khí tức như lan như xạ thổi ở bên tại Từ Phương.

“Từ Lão Tổ, ngươi nhìn tam nương có đẹp không?”

Ngư Tam Nương vặn vẹo thân thể của mình, từng đạo khí tức vô hình bắt đầu hướng về thể nội Từ Phương xâm lấn.

Y như kinh nghiệm của Ngư Tam Nương thì qua một hồi nữa, Từ Phương sẽ biến thành một dã thú bị dục vọng chi phối.

Sẽ buông xuống tất cả phòng bị, cuồng dã đẩy nàng ta ngã nhào xuống đất.

Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Từ Phương sẽ đem mình đặt ở dưới thân, hai mắt Ngư Tam Nương càng thêm mê ly.

Đối với nàng ta mà nói, chỉ cần đến một bước đó thì Từ Phương sẽ biến thành dã thú bị nàng ta chi phối dục vọng.

Sau đó nhất cử nhất động của Từ Phương cũng sẽ bị nàng ta hoàn toàn thao túng.

“Từ Lão Tổ, ta có đẹp không?”

Dáng người Ngư Tam Nương càng xinh đẹp, trong mắt của nàng thì hai con ngươi của Từ Phương cũng đã tràn đầy hỏa diễm dục vọng.

Nhưng mà, sự thật cũng không như thế.

“Ngươi biểu diễn xong chưa?”

Trong đôi mắt Từ Phương là một mảnh thanh minh, không có nửa điểm dục vọng.

“Huyễn thuật của ngươi không tệ nhưng đối với ta lại vô dụng.”

Chân khí trong cơ thể Từ Phương chỉ hơi hơi vận chuyển, những khí tức kiều diễm mập mờ kia đã bị hắn ngăn cách hoàn toàn bên ngoài cơ thể.

Nghe nói như thế, sự mê ly trong đôi mắt Ngư Tam Nương nháy mắt tiêu tan.

Nàng ta thực sự không nghĩ tới, chiêu số dùng để đối phó với tu sĩ Nguyên Anh còn có tám phần chắc chắn thành công mà đối phó với một tên Từ Phương lại thất bại.

“Nếu như ngươi không có chuyện gì khác thì mau cách ta xa một chút, ta chê ngươi bẩn.

Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt của Ngư Tam Nương đột nhiên biến đổi.

Mới vừa rồi tấm lụa mỏng còn chập chờn theo dáng người nàng ta, tại thời khắc này giống như lưỡi dao hướng về phía Từ Phương đâm tới.

Từ Phương đưa tay, một hỏa cầu trực tiếp được hắn bắn ra.

Hỏa diễm bao phủ lụa mỏng của Ngư Tam Nương, lại phát hiện tấm lụa mỏng ở trong hỏa diễm không chút hao tổn nào.

Trên thực tế, một khắc khi Ngư Tam Nương bước vào Thiên Lam Tông, Từ Phương đã phát hiện nàng.

Trên con đường này, nếu như Ngư Tam Nương can đảm dám đối với đệ tử Thiên Lam Tông có một tia sát ý, Từ Phương sẽ ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK